Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Mỗi cô gái khi nhìn thấy trai đẹp đều sẽ không tự chủ mà thể hiện ra mặt tốt đẹp nhất của mình, cho dù trong lòng cô ấy đã có ai hay chưa, cho dù cậu ấm đời thứ hai nhà họ Bạch - Bạch Lạc Thần có vô pháp vô thiên thế nào, cũng cho dù trong bụng Tiểu Thất và Tiểu Lục có quanh co uốn lượn như thế nào đi chăng nữa, thì ít nhất là thiếu niên nhà họ Bạch đều có một ngoại hình đẹp. Cho nên, hiện tại, khi bọn chúng đang ở gần ngay trước mắt, Ngải Mỹ vô thức biểu hiện ra thái độ chuẩn thục nữ hoàn hảo nhất của mình, cho dù là biểu cảm, động tác, ngữ khí, giọng điệu, tất cả đều rất hoàn mỹ.
Nhưng mà tại sao cái anh chàng thiếu niên này lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù giết cha nhìn xoáy vào cô như thế, cô bé có chọc tới anh ta sao?
Ngải Mỹ không nhịn được cúi đầu suy nghĩ xa xăm, lẽ nào thiếu niên này đã từng bị mình từ chối? Không thể nào, anh chàng đẹp trai tuấn tú như vậy, nếu đã từng theo đuổi mình thì mình chắc chắn sẽ có ấn tượng, hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng từ chối như thế đâu!
Nếu đã không có khúc mắc về tình cảm thì đây có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt. Lần đầu tiên gặp mặt đã dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn một thục nữ, thật là đáng ghét chết đi được mà!
Thế là cô bé Ngải Mỹ có trái tim rung động không biết đã lệch quỹ đạo đến vùng không gian vũ trụ nào, lại một lần nữa khẳng định sự tốt đẹp của Tiểu Tịnh Trần, người con trai vừa ngốc nghếch đáng yêu, vừa dễ thương, vừa lợi hại như thế này mới là sự lựa chọn ưu tú nhất, là chốn trở về tốt nhất của phụ nữ.
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn ánh mắt dữ tợn của Bạch Lạc Thần, lại liếc nhìn Ngải Mỹ, cậu xoa đầu không hiểu gì, hét lên: “Tịnh Trần, em mau ra đây đi, chúng ta thật sự phải về rồi!”... Bằng không, có khi anh năm nhà chúng ta sẽ bị đám thiếu niên đang tức giận kia phanh thây cho hả giận mất!
Bỗng nhiên, đám lá trên cây xào xạc lay động, Tiểu Lục, Tiểu Thất vô thức ngẩng đầu lên, Bạch Lạc Thần vẫn chưa lấy lại được tinh thần thì cảm thấy có một bóng người đột nhiên rơi xuống ngay trước mắt, giống như có ai đó nghĩ không thông, nhảy lầu rồi ngã xuống ngay trước mặt mình vậy, dọa cậu giật nảy mình, suýt chút nữa thì kêu lên sợ hãi. Cũng may là cậu phản ứng nhanh, kịp lấy tay bụm miệng lại, nhưng sự hung ác trong đôi mắt đã tan đi hết, cậu chưa hết hoảng hồn, trừng mắt đến mức to nhất, hoảng hốt nhìn cô em gái khốn kiếp bỗng nhiên xuất hiện.
Tiểu Tịnh Trần đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, phủi những chiếc lá khô và tuyết đọng dính đầy trên bụng rồng, ngẩng đầu nhìn lên cành cây, hoài nghi không hiểu sao tam cửu thiên (ngày 19 - 27 sau Đông chí) mà vẫn có thể mọc ra lá cây, sau đó ánh mắt rơi trên mặt Bạch Lạc Thần, ánh mắt long lanh thuần khiết và vô tội.
Nghĩ đến biểu hiện vô cùng mất bình tĩnh của mình vừa nãy, Bạch Lạc Thần thẹn quá hóa giận, thét lên: “Em bị thần kinh à, gọi em cả nửa ngày cũng không thèm phản ứng, là vì muốn nhảy xuống đột ngột để dọa anh đấy phải không, anh biết ngay là em không có ý tốt gì mà, em…”
Tiểu Tịnh Trần chợt quay đầu lại, móng rồng chỉ đằng xa nói: “Cái chú kia cứ nhìn em chằm chằm.”
“… Đúng là địa ngục của anh đây mà!” Bạch Lạc Thần khó khăn lắm mới hét xong, lại nghe thấy lời của Tiểu Tịnh Trần, cậu hơi sững sờ, đồng tử co lại, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn về hướng mà Tiểu Tịnh Trần chỉ, mơ hồ nhìn thấy đối diện sân cỏ có một chiếc ghế dài, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế vừa đúng nghiêng về phía này.
Bạch Lạc Thần hơi nheo mắt: “Em chắc chứ?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Từ khi em ngồi trên ghế, lúc anh bắt đầu ném bóng tuyết về phía em, chú ấy cứ nhìn chằm chằm vào em.”
“Anh không ném em mà là em tự mình chạy lên hứng bóng, đáng đời em.” Bạch Lạc Thần vô thức trả lời một câu, lập tức nhớ ra giờ không phải là lúc để nói những lời này, liền tự vả vào miệng mình, cậu trầm giọng nói: “Tiểu Thất, em trở về tìm chú út, bọn anh ở đây đợi em.”
Tiểu Thất gật đầu, quay người liền chạy đi.
Bạch Lạc Thần liếc mắt nhìn Ngải Mỹ đang núp sau cái cây: “Không có chuyện thì nhanh về nhà đi, tôi nhìn thấy cái mông của nhóc rồi.”
Ngải Mĩ vô thức che phần váy bị toạc sau lưng, khuôn mặt đỏ bừng lên, tròng mắt nhanh chóng rưng rưng ngấn lệ. Bạch Lạc Thần lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào: “Khóc có tác dụng chó gì, mau về nhà đi, nếu không tôi sẽ gào lên cho tất cả mọi người trong khu biết đấy.”
Ngải Mỹ uất ức nhìn Tiểu Tịnh Trần, kết quả Tiểu Tịnh Trần lại chẳng có chút phản ứng nào, trái tim thủy tinh thầm thương trộm nhớ đáng thương của cô bé lại một lần nữa vỡ tan tành rơi đầy đất. Cô bé che mông, khóc lóc chạy đi, đàn ông gì chứ, đều là đám khốn kiếp tàn nhẫn, vô tình, gây chuyện, vô lý nhất!
Bạch Lạc Thần túm Tiểu Lục và Tiểu Tịnh Trần ngồi xuống nền gạch men bên rìa bụi cây xanh, đôi mắt hơi nheo lại nhìn chăm chú người đàn ông phía xa. Tiểu Lục hơi do dự: “Chúng ta không về nhà trốn sao?” Thường thì gặp phải tình huống này người bình thường chắc đều sẽ nhanh chóng trốn về nhà chứ nhỉ?
Bạch Lạc Thần nhếch khóe miệng, khẽ xì một tiếng: “Tại sao phải trốn? Muốn trốn phải là ông ta trốn mới đúng. Không nhân lúc ông ta đang ở chỗ sáng mà hỏi rõ ràng, đợi đến khi ông ta chuyển vào chỗ tối thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lẽ nào em muốn cô em họ ngốc nghếch nhà mình cứ bị theo dõi mãi mà chúng ta lại hoàn toàn không biết nguyên nhân tại sao em ấy bị theo dõi sao?”
Tiểu Lục suy nghĩ một lát liền gật đầu, đúng là rất có lí, nếu Tiểu Tịnh Trần không có trực giác nhạy bén thì bọn chúng sẽ chẳng thể biết được lại có người dám chạy đến tận sơn trang Phong Vân để rình trộm cô em họ nhà mình.
Bạch Hi Cảnh rất nhanh đã bế theo Tiểu Thất đi đến, theo sau là Đại Sơn và Tiểu Sơn, trông sắc mặt của cặp song sinh này rất không nhân từ.
Hai mắt của Tiểu Tịnh Trần sáng lên, giang hai cánh tay chạy đến: “Ba!”
Bạch Hi Cảnh dứt khoát vứt Tiểu Thất xuống, bế con gái bảo bối của mình lên. Bạch Lạc Thần và Tiểu Lục cũng vội vàng chạy theo. Tiểu Tịnh Trần chỉ vào người đàn ông vẫn ngồi trên ghế ở đằng xa, nói: “Ba, chú kia cứ nhìn con chằm chằm, ba quen chú ấy sao?”
Bạch Hi Cảnh híp đôi mắt phượng sau tròng kính, nhếch miệng như đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng tuyết đầy trời: “Nếu như ba quen hắn thì hắn đã không dám nhìn chằm chằm con mãi rồi.” Anh khẽ nghiêng đầu, Đại Sơn và Tiểu Sơn ngay lập tức băng qua bãi cỏ đi về phía người đàn ông kia.
Đến khi Đại Sơn và Tiểu Sơn đi qua hơn nửa bãi cỏ, người đàn ông kia dường như mới phát hiện ra mục tiêu của cặp song sinh là mình. Người đó bất thình lình đứng lên, Đại Sơn và Tiểu Sơn cho rằng người đó muốn chạy trốn liền vội vàng chạy tới, lại không ngờ rằng tên cuồng nhìn trộm này lại chẳng những không bỏ chạy mà còn đứng dậy nghênh đón Đại Sơn và Tiểu Sơn, cái gan của tên này cũng to quá đi!!!
Đại Sơn vẻ mặt bất thiện nói gì đó với người đàn ông, người đàn ông kia lấy tấm danh thiếp hay là giấy chứng nhận gì đó từ trong túi áo ra, đưa cho hai anh em xem, Đại Sơn và Tiểu Sơn thương lượng với nhau một lúc, sau đó không hiểu sao lại đưa người đàn ông kia quay trở về.
Bạch Lạc Thần cau mày, sắc mặt khó coi, Tiểu Lục và Tiểu Thất đưa mắt nhìn nhau, rất thức thời mà giữ im lặng.
Cặp song sinh trở về liền trực tiếp đứng sau lưng Bạch Hi Cảnh, Đại Sơn ghé vào tai anh thì thầm vài câu, ánh mắt của Bạch Hi Cảnh trong nháy mắt lại càng sâu thêm, mang theo một sự yên tĩnh trước phong ba bão táp, người đàn ông kia đi tới đứng trước mặt Bạch Hi Cảnh, mỉm cười rồi đưa tay ra: “Anh Bạch, xin chào, tôi là Hạ Danh Bác, trung đoàn cảnh sát hình sự...”
“Anh là ai tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn biết vì sao anh cứ nhìn chằm chằm con gái của tôi? Không biết cảnh sát theo dõi, rình rập, có ý đồ lừa gạt hay làm tổn thương một bé gái thì đủ để xử phạt mấy năm?”
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, anh Bạch, tôi không theo dõi hay rình rập gì con gái của anh cả.” Hạ Danh Bác cười hiền. Bạch Hi Cảnh lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần, trong nháy mắt Tiểu Tịnh Trần và cha ngốc liền hiểu nhau ngay, vuốt rồng nhỏ chỉ vào Hạ Danh Bác, nói bằng giọng non nớt: “Từ lúc anh năm ném bóng tuyết về phía cháu, chú cứ nhìn cháu chằm chằm, sau khi cháu trèo lên cây, ánh mắt của chú cũng vẫn cứ nhìn theo cháu.”
“Anh đã nói rồi, anh không ném mà là em…” Nghe thấy lời mách lẻo mơ hồ của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Lạc Thần vô thức phản bác lại, nhưng cậu đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại khi thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều quay sang nhìn cậu, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần của cậu lại không mấy tốt đẹp.
Nụ cười của Hạ Danh Bác không giữ nổi nữa, anh ta nhìn Tiểu Tịnh Trần với vẻ không chắc chắn: “Cháu nói là cháu biết chú đang nhìn chằm chằm vào cháu?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, do dự một lúc rồi bổ sung thêm: “Kĩ thuật của chú quá kém.”
Sư điệt Minh Thích có thể giám sát bé cả ngày mà không làm động đến bé, để đảm bảo rằng bé không lặng lẽ chạy vào bếp ăn vụng. Tuy là mỗi lần kết quả đều không như mong muốn, người có nhiệm vụ đảm bảo rằng bé không ăn vụng lại biến thành nhân chứng có lợi nhất khi bé ăn vụng, người chứng kiến gì chứ, thật là đáng ghét quá đi!
Nhưng mà tại sao cái anh chàng thiếu niên này lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù giết cha nhìn xoáy vào cô như thế, cô bé có chọc tới anh ta sao?
Ngải Mỹ không nhịn được cúi đầu suy nghĩ xa xăm, lẽ nào thiếu niên này đã từng bị mình từ chối? Không thể nào, anh chàng đẹp trai tuấn tú như vậy, nếu đã từng theo đuổi mình thì mình chắc chắn sẽ có ấn tượng, hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng từ chối như thế đâu!
Nếu đã không có khúc mắc về tình cảm thì đây có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt. Lần đầu tiên gặp mặt đã dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn một thục nữ, thật là đáng ghét chết đi được mà!
Thế là cô bé Ngải Mỹ có trái tim rung động không biết đã lệch quỹ đạo đến vùng không gian vũ trụ nào, lại một lần nữa khẳng định sự tốt đẹp của Tiểu Tịnh Trần, người con trai vừa ngốc nghếch đáng yêu, vừa dễ thương, vừa lợi hại như thế này mới là sự lựa chọn ưu tú nhất, là chốn trở về tốt nhất của phụ nữ.
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn ánh mắt dữ tợn của Bạch Lạc Thần, lại liếc nhìn Ngải Mỹ, cậu xoa đầu không hiểu gì, hét lên: “Tịnh Trần, em mau ra đây đi, chúng ta thật sự phải về rồi!”... Bằng không, có khi anh năm nhà chúng ta sẽ bị đám thiếu niên đang tức giận kia phanh thây cho hả giận mất!
Bỗng nhiên, đám lá trên cây xào xạc lay động, Tiểu Lục, Tiểu Thất vô thức ngẩng đầu lên, Bạch Lạc Thần vẫn chưa lấy lại được tinh thần thì cảm thấy có một bóng người đột nhiên rơi xuống ngay trước mắt, giống như có ai đó nghĩ không thông, nhảy lầu rồi ngã xuống ngay trước mặt mình vậy, dọa cậu giật nảy mình, suýt chút nữa thì kêu lên sợ hãi. Cũng may là cậu phản ứng nhanh, kịp lấy tay bụm miệng lại, nhưng sự hung ác trong đôi mắt đã tan đi hết, cậu chưa hết hoảng hồn, trừng mắt đến mức to nhất, hoảng hốt nhìn cô em gái khốn kiếp bỗng nhiên xuất hiện.
Tiểu Tịnh Trần đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, phủi những chiếc lá khô và tuyết đọng dính đầy trên bụng rồng, ngẩng đầu nhìn lên cành cây, hoài nghi không hiểu sao tam cửu thiên (ngày 19 - 27 sau Đông chí) mà vẫn có thể mọc ra lá cây, sau đó ánh mắt rơi trên mặt Bạch Lạc Thần, ánh mắt long lanh thuần khiết và vô tội.
Nghĩ đến biểu hiện vô cùng mất bình tĩnh của mình vừa nãy, Bạch Lạc Thần thẹn quá hóa giận, thét lên: “Em bị thần kinh à, gọi em cả nửa ngày cũng không thèm phản ứng, là vì muốn nhảy xuống đột ngột để dọa anh đấy phải không, anh biết ngay là em không có ý tốt gì mà, em…”
Tiểu Tịnh Trần chợt quay đầu lại, móng rồng chỉ đằng xa nói: “Cái chú kia cứ nhìn em chằm chằm.”
“… Đúng là địa ngục của anh đây mà!” Bạch Lạc Thần khó khăn lắm mới hét xong, lại nghe thấy lời của Tiểu Tịnh Trần, cậu hơi sững sờ, đồng tử co lại, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn về hướng mà Tiểu Tịnh Trần chỉ, mơ hồ nhìn thấy đối diện sân cỏ có một chiếc ghế dài, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế vừa đúng nghiêng về phía này.
Bạch Lạc Thần hơi nheo mắt: “Em chắc chứ?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Từ khi em ngồi trên ghế, lúc anh bắt đầu ném bóng tuyết về phía em, chú ấy cứ nhìn chằm chằm vào em.”
“Anh không ném em mà là em tự mình chạy lên hứng bóng, đáng đời em.” Bạch Lạc Thần vô thức trả lời một câu, lập tức nhớ ra giờ không phải là lúc để nói những lời này, liền tự vả vào miệng mình, cậu trầm giọng nói: “Tiểu Thất, em trở về tìm chú út, bọn anh ở đây đợi em.”
Tiểu Thất gật đầu, quay người liền chạy đi.
Bạch Lạc Thần liếc mắt nhìn Ngải Mỹ đang núp sau cái cây: “Không có chuyện thì nhanh về nhà đi, tôi nhìn thấy cái mông của nhóc rồi.”
Ngải Mĩ vô thức che phần váy bị toạc sau lưng, khuôn mặt đỏ bừng lên, tròng mắt nhanh chóng rưng rưng ngấn lệ. Bạch Lạc Thần lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào: “Khóc có tác dụng chó gì, mau về nhà đi, nếu không tôi sẽ gào lên cho tất cả mọi người trong khu biết đấy.”
Ngải Mỹ uất ức nhìn Tiểu Tịnh Trần, kết quả Tiểu Tịnh Trần lại chẳng có chút phản ứng nào, trái tim thủy tinh thầm thương trộm nhớ đáng thương của cô bé lại một lần nữa vỡ tan tành rơi đầy đất. Cô bé che mông, khóc lóc chạy đi, đàn ông gì chứ, đều là đám khốn kiếp tàn nhẫn, vô tình, gây chuyện, vô lý nhất!
Bạch Lạc Thần túm Tiểu Lục và Tiểu Tịnh Trần ngồi xuống nền gạch men bên rìa bụi cây xanh, đôi mắt hơi nheo lại nhìn chăm chú người đàn ông phía xa. Tiểu Lục hơi do dự: “Chúng ta không về nhà trốn sao?” Thường thì gặp phải tình huống này người bình thường chắc đều sẽ nhanh chóng trốn về nhà chứ nhỉ?
Bạch Lạc Thần nhếch khóe miệng, khẽ xì một tiếng: “Tại sao phải trốn? Muốn trốn phải là ông ta trốn mới đúng. Không nhân lúc ông ta đang ở chỗ sáng mà hỏi rõ ràng, đợi đến khi ông ta chuyển vào chỗ tối thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lẽ nào em muốn cô em họ ngốc nghếch nhà mình cứ bị theo dõi mãi mà chúng ta lại hoàn toàn không biết nguyên nhân tại sao em ấy bị theo dõi sao?”
Tiểu Lục suy nghĩ một lát liền gật đầu, đúng là rất có lí, nếu Tiểu Tịnh Trần không có trực giác nhạy bén thì bọn chúng sẽ chẳng thể biết được lại có người dám chạy đến tận sơn trang Phong Vân để rình trộm cô em họ nhà mình.
Bạch Hi Cảnh rất nhanh đã bế theo Tiểu Thất đi đến, theo sau là Đại Sơn và Tiểu Sơn, trông sắc mặt của cặp song sinh này rất không nhân từ.
Hai mắt của Tiểu Tịnh Trần sáng lên, giang hai cánh tay chạy đến: “Ba!”
Bạch Hi Cảnh dứt khoát vứt Tiểu Thất xuống, bế con gái bảo bối của mình lên. Bạch Lạc Thần và Tiểu Lục cũng vội vàng chạy theo. Tiểu Tịnh Trần chỉ vào người đàn ông vẫn ngồi trên ghế ở đằng xa, nói: “Ba, chú kia cứ nhìn con chằm chằm, ba quen chú ấy sao?”
Bạch Hi Cảnh híp đôi mắt phượng sau tròng kính, nhếch miệng như đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng tuyết đầy trời: “Nếu như ba quen hắn thì hắn đã không dám nhìn chằm chằm con mãi rồi.” Anh khẽ nghiêng đầu, Đại Sơn và Tiểu Sơn ngay lập tức băng qua bãi cỏ đi về phía người đàn ông kia.
Đến khi Đại Sơn và Tiểu Sơn đi qua hơn nửa bãi cỏ, người đàn ông kia dường như mới phát hiện ra mục tiêu của cặp song sinh là mình. Người đó bất thình lình đứng lên, Đại Sơn và Tiểu Sơn cho rằng người đó muốn chạy trốn liền vội vàng chạy tới, lại không ngờ rằng tên cuồng nhìn trộm này lại chẳng những không bỏ chạy mà còn đứng dậy nghênh đón Đại Sơn và Tiểu Sơn, cái gan của tên này cũng to quá đi!!!
Đại Sơn vẻ mặt bất thiện nói gì đó với người đàn ông, người đàn ông kia lấy tấm danh thiếp hay là giấy chứng nhận gì đó từ trong túi áo ra, đưa cho hai anh em xem, Đại Sơn và Tiểu Sơn thương lượng với nhau một lúc, sau đó không hiểu sao lại đưa người đàn ông kia quay trở về.
Bạch Lạc Thần cau mày, sắc mặt khó coi, Tiểu Lục và Tiểu Thất đưa mắt nhìn nhau, rất thức thời mà giữ im lặng.
Cặp song sinh trở về liền trực tiếp đứng sau lưng Bạch Hi Cảnh, Đại Sơn ghé vào tai anh thì thầm vài câu, ánh mắt của Bạch Hi Cảnh trong nháy mắt lại càng sâu thêm, mang theo một sự yên tĩnh trước phong ba bão táp, người đàn ông kia đi tới đứng trước mặt Bạch Hi Cảnh, mỉm cười rồi đưa tay ra: “Anh Bạch, xin chào, tôi là Hạ Danh Bác, trung đoàn cảnh sát hình sự...”
“Anh là ai tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn biết vì sao anh cứ nhìn chằm chằm con gái của tôi? Không biết cảnh sát theo dõi, rình rập, có ý đồ lừa gạt hay làm tổn thương một bé gái thì đủ để xử phạt mấy năm?”
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, anh Bạch, tôi không theo dõi hay rình rập gì con gái của anh cả.” Hạ Danh Bác cười hiền. Bạch Hi Cảnh lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần, trong nháy mắt Tiểu Tịnh Trần và cha ngốc liền hiểu nhau ngay, vuốt rồng nhỏ chỉ vào Hạ Danh Bác, nói bằng giọng non nớt: “Từ lúc anh năm ném bóng tuyết về phía cháu, chú cứ nhìn cháu chằm chằm, sau khi cháu trèo lên cây, ánh mắt của chú cũng vẫn cứ nhìn theo cháu.”
“Anh đã nói rồi, anh không ném mà là em…” Nghe thấy lời mách lẻo mơ hồ của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Lạc Thần vô thức phản bác lại, nhưng cậu đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại khi thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều quay sang nhìn cậu, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần của cậu lại không mấy tốt đẹp.
Nụ cười của Hạ Danh Bác không giữ nổi nữa, anh ta nhìn Tiểu Tịnh Trần với vẻ không chắc chắn: “Cháu nói là cháu biết chú đang nhìn chằm chằm vào cháu?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, do dự một lúc rồi bổ sung thêm: “Kĩ thuật của chú quá kém.”
Sư điệt Minh Thích có thể giám sát bé cả ngày mà không làm động đến bé, để đảm bảo rằng bé không lặng lẽ chạy vào bếp ăn vụng. Tuy là mỗi lần kết quả đều không như mong muốn, người có nhiệm vụ đảm bảo rằng bé không ăn vụng lại biến thành nhân chứng có lợi nhất khi bé ăn vụng, người chứng kiến gì chứ, thật là đáng ghét quá đi!
Bình luận facebook