Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Bạch Hi Cảnh ôm Tiểu Tịnh Trần lên lầu, lửa giận trong lòng anh dồn nén đến đỉnh điểm khiến lí trí của anh dường như đang dần thay đổi. Nhưng anh vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, bởi vì anh biết, một khi anh mất đi lí trí thì người chịu tổn thương đầu tiên chắc chắn là Tiểu Tịnh Trần - người đang ở gần anh nhất. Mặc dù võ công của Tiểu Tịnh Trần cao, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn yếu ớt hơn so với anh.
Toàn thân Bạch Hi Cảnh cứng ngắc, mu bàn tay, trán… đều nổi gân xanh. Anh giống như một người máy được cài đặt theo trình tự mà đặt Tiểu Tịnh Trần lên giường, giúp bé đắp chăn, xoa đầu để bé chìm vào giấc ngủ trưa. Nhìn Tiểu Tịnh Trần nhắm mắt lại, Bạch Hi Cảnh mới rời khỏi mép giường, ngồi xuống chiếc ghế tựa phía trước cửa sổ sát đất, rơi vào trầm tư.
Cũng vì đặc tính nghề nghiệp và tính cách kiên cường khẳng khái nên lúc còn trẻ, ông Bạch gây thù chuốc oán với không ít người. Tuy bà Bạch vẫn luôn đề phòng, cảnh giác, cẩn thận đối với bất kì những kẻ nào có ý gây rối hay có mưu đồ xấu đến gần con trai bà, nhưng mà phòng tránh nhiều tất nhiên vẫn sẽ có sơ xuất. Bạch Hi Cảnh rất không may trở thành đứa trẻ đầu tiên và duy nhất bị liên lụy, gặp phải tình cảnh nguy hiểm bởi chính người cha của mình.
Năm đó, anh cũng chỉ lớn bằng Tiểu Tịnh Trần bây giờ, chuyện ngoài ý muốn lần ấy trở thành nỗi oán hận ám ảnh khó có thể phai mờ trong tâm trí anh. Nếu như không phải nhờ bà Bạch luôn nghĩ mọi biện pháp cứu vãn lại nhân tính đang trên đà trượt dốc xuống vực thẳm của anh, thậm chí không ngại đưa anh tới chùa Bồ Đề, ngăn cách với thế giới bên ngoài để tu dưỡng, thì có lẽ Bạch Hi Cảnh bây giờ đã sớm trở thành một phần tử khủng bố nổi tiếng toàn thế giới.Chính vì những việc đáng sợ đã trải qua thời thơ ấu mới khiến anh vô cùng chú ý đến sự an toàn và việc dạy dỗ Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đã lớn lên ở chùa Bồ Đề, những người bé tiếp xúc đều là những con người một lòng hướng Phật, cắt đứt với hồng trần. Có thể nói, bé ít có lòng đề phòng với những sự đời hiểm ác hơn so với Bạch Hi Cảnh năm đó lớn lên ở thành phố rất nhiều, chí ít Bạch Hi Cảnh còn phân biệt được cảnh sát và kẻ cướp khác nhau thế nào, cũng có quan điểm thiện ác rất rõ ràng.
Nhưng mà Tiểu Tịnh Trần thì sao đây, bé thậm chí còn không biết người đàn ông lạ mặt dùng cây kẹo mút dụ dỗ bé gái là có ý gì!
Bạch Hi Cảnh vì quá tập trung suy nghĩ cho nên không chú ý đến tiếng cãi nhau vọng đến từ dưới lầu. Dường như trong tích tắc, bà Bạch vừa bắt đầu cãi vã thì Tiểu Tịnh Trần cũng tỉnh lại. Bé con mở to mắt, ở nguyên trong ổ chăn không nhúc nhích. Thính giác của bé còn nhạy bén hơn cả thị giác, cho nên bé không những biết bà nội đang cãi nhau với ông nội, mà còn nghe thấy họ đang cãi nhau cái gì. Tuy rằng có những câu quá phức tạp bé nghe không hiểu, còn có những câu chứa quá nhiều từ cảm thán và các câu chửi mắng khó hiểu có thể ngang bằng với đọc thiên thư, nhưng bé biết, ông bà cãi nhau là vì bé.
Tiểu Tịnh Trần bị dọa, bé con biết ba tức giận là vì bé, bây giờ bà nội cũng vì bé mà cãi nhau với ông nội. Bé con xuống núi còn chưa tới một tháng mà đã làm cho ông nội, bà nội và ba đều giận ghê gớm đến mức như vậy...
Trong tâm hồn trẻ thơ của Tiểu Tịnh Trần không hiểu tại sao lại sinh ra cảm giác hoảng sợ vô cùng. Đây là cảm xúc mà trước nay bé chưa từng có, quá mức xa lạ, bé cũng hoàn toàn không biết nên đối diện như thế nào. Mặc dù luôn muốn trở về bên cạnh sư phụ, nhưng bé con biết điều đó là không thể. Bé vẫn chưa chính thức bước vào hồng trần, sư phụ sẽ không cho quay trở về dễ dàng như vậy. Hơn nữa, bé cũng không nỡ rời xa ba, nếu như ba vì tức giận mà không cần bé nữa thì phải làm sao đây? Nếu như ông nội, bà nội không thích bé nữa thì phải làm thế nào?
Tiểu Tịnh Trần càng nghĩ càng sợ, bé con liền ngồi dậy, theo thói quen nhìn về phía Bạch Hi Cảnh. Trong đôi mắt to tràn đầy sự bất lực và nỗi sợ hãi, bé muốn nhận được chút an ủi, chút ấm áp và vỗ về từ cha mình, nhưng Bạch Hi Cảnh ngồi trên ghế đang cúi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức tối tăm và phức tạp của bản thân, cho nên không chú ý đến cảm xúc không bình thường của Tiểu Tịnh Trần.
Trước kia, mỗi lần Tiểu Tịnh Trần không ngủ được, thức giấc ngồi dậy, Bạch Hi Cảnh là người đầu tiên phát hiện và luôn xuất hiện ngay bên cạnh bé. Nhưng mà bây giờ bé đã ngồi dậy được một lúc rồi, vậy mà ba vẫn cúi đầu không phản ứng gì cả. Suy đoán trong lòng trở thành hiện thực - ba không thích bé nữa rồi, ba không cần bé con nữa rồi!
Nỗi hoang mang rất nhanh chiếm trọn tâm trí của Tiểu Tịnh Trần. Một khi nỗi khủng hoảng chất chứa đến một mức độ nhất định thì cần phải tìm một nơi giải tỏa, mà phương thức giải tỏa duy nhất của một đứa trẻ là - khóc!
Khi Tiểu Tịnh Trần “Oa oa” khóc thì Bạch Hi Cảnh mới tỉnh lại từ trong dòng suy nghĩ của bản thân. Anh cuống quýt đứng dậy, thất thiểu chạy đến ngồi bên mép giường, ôm lấy Tiểu Tịnh Trần nhẹ giọng dỗ dành. Tiểu Tịnh Trần đột nhiên khóc lớn làm anh cũng không biết tại sao, có lẽ là bé con gặp phải ác mộng chăng.
Cảm nhận được lồng ngực ấm áp của ba, Tiểu Tịnh Trần liền giang hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của Bạch Hi Cảnh, dùng lực mạnh đến mức khiến Bạch Hi Cảnh không khỏi nhếch khóe miệng. Con gái à, con có thể nhẹ nhàng hơn một chút được không, xương cột sống của ba sắp gãy tới nơi rồi!
Tiểu Tịnh Trần vẫn cảm thấy lực ôm của mình quá yếu, bé khóc khàn cả giọng, hoảng sợ gào to: “Ba, con sai rồi, con sẽ không bao giờ nói có người theo dõi con, để rước lấy phiền phức cho ba nữa. Ba đừng giận nữa có được không, ba đừng bỏ mặc con. Sư phụ đã không cần con nữa rồi, nếu như đến cả ba cũng không cần con, con chỉ có thể đi tìm Phật Tổ thôi.”
Đi tìm Phật Tổ = Lên Tây Phương cực lạc = chết!
Trái tim Bạch Hi Cảnh đập thình thình, thiếu chút nữa đã vọt ra khỏi cổ họng. Anh lập tức kéo Tiểu Tịnh Trần ra, cúi đầu trừng mắt nhìn bé con, phẫn nộ nói: “Con nói linh tinh cái gì vậy? Đi tìm Phật Tổ cái gì, bây giờ con đã hoàn tục rồi, không phải người một nhà với Phật Tổ. Sau này những câu như vậy không được nói bừa, nghe chưa?”
Tiểu Tịnh Trần sợ hãi nhìn Bạch Hi Cảnh, bàn tay nhỏ dùng sức túm lấy vạt áo anh, có chết cũng không buông tay. Bé yếu ớt gật đầu, nức nở tội nghiệp nói: “Ba, ba đừng bỏ mặc con nhé, con sẽ rất ngoan, sẽ nghe lời mà!”
Nhìn Tiểu Tịnh Trần nước mắt giàn giụa giống như một chú cún con đáng thương bị bỏ rơi, trong lòng Bạch Hi Cảnh dâng lên một loại cảm giác đau đớn xót xa. Cái gì mà thù hận ám ảnh trong tâm trí khi còn nhỏ, cái gì mà phần tử khủng bố tấn công tự sát, tất cả đều chỉ là đám mây mù thoảng qua mà thôi. Anh liền ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, không ngừng dịu dàng nói: “Ba sao nỡ bỏ con, ba còn phải đợi con trưởng thành, nhìn con kết hôn sinh con, đến khi ba già rồi, mỗi ngày con phải đẩy xe lăn của ba ra ngoài sân tắm nắng nữa mà!”
Câu “Sư phụ nói con gái là con hổ, con không muốn sinh con với con gái” bị Tiểu Tịnh Trần nuốt vào trong bụng. Bé dù cho ngốc nghếch thế nào thì cũng biết lúc này không nên nói những câu gây mất hứng như vậy, tránh việc phá hỏng bầu không khí ấm áp của hai cha con. Mặc dù bé hoàn toàn không cảm thấy lời nói này có gì sai!
Bà Bạch vừa nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Tịnh Trần liền luống cuống cả lên. Bà tức giận chỉ ông Bạch, dậm chân một cái, xoay người chạy vèo lên lầu. Một chân bà đá văng cửa phòng, lập tức nhìn thấy Bạch Hi Cảnh đang ôm Tiểu Tịnh Trần, không biết hai cha con đang nói gì, ánh mắt của cha ngốc ôn hòa ấm áp, con gái ngoan cười tươi như hoa, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy được vệt nước mắt chưa khô trên khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Tịnh Trần theo phản xạ quay đầu, nước mắt trong suốt giống như những hạt ngọc bích thượng phẩm trong hốc mắt vẫn chưa hoàn toàn hết. Bà Bạch nhìn thấy vậy, cả trái tim trong nháy mắt cũng như tan chảy. Bà nhanh chóng đi đến bên Bạch Hi Cảnh, ôm lấy Tiểu Tịnh Trần vào lòng, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau khô vệt nước mắt trên mặt bé, đau lòng nói: “Làm sao vậy?” Sau đó quay đầu trừng Bạch Hi Cảnh: “Là con mắng con bé có phải không? Mẹ cảnh cáo con, con đừng có giống người cha quỷ quái của con, dạy con bằng roi vọt không chắc sẽ trở thành một đứa con ngoan, mà có thể thành một sát thủ đấy.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Tiểu Tịnh Trần túm lấy áo bà Bạch, ngượng ngùng nở nụ cười cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, xấu hổ nói: “Ba không mắng con, là con nghe thấy bà nội cãi nhau với ông nội, tưởng là ba không cần con nữa, cho nên mới khóc.”
Bạch Hi Cảnh: “...” Con gái, con đừng thành thực như vậy có được không. Con thẳng thắn như thế thì mặt mũi của bà nội con sẽ để đi đâu đây!
Quả nhiên ngay khi Tiểu Tịnh Trần vừa nói xong lời kia, thái độ của bà Bạch rất nhanh thay bằng sự xấu hổ. Bà ho nhẹ một tiếng, giọng điệu khàn khàn nói: “Vậy à, không sao, không sao, nếu ba con không cần con thì bà nội cần con, ngoan nha!”
Tiểu Tịnh Trần rất nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt giống như mỗi lần ngồi niệm kinh trước tượng Phật: “Con sẽ rất ngoan, rất ngoan.”
Bà Bạch: “...” Vì sao bà lại cảm thấy lời nói của hai bà cháu dường như có chỗ nào đó sai sai thì phải?
Là cảm giác của bà sai rồi, hay là tư duy của cháu gái không cùng kênh với bà!
Toàn thân Bạch Hi Cảnh cứng ngắc, mu bàn tay, trán… đều nổi gân xanh. Anh giống như một người máy được cài đặt theo trình tự mà đặt Tiểu Tịnh Trần lên giường, giúp bé đắp chăn, xoa đầu để bé chìm vào giấc ngủ trưa. Nhìn Tiểu Tịnh Trần nhắm mắt lại, Bạch Hi Cảnh mới rời khỏi mép giường, ngồi xuống chiếc ghế tựa phía trước cửa sổ sát đất, rơi vào trầm tư.
Cũng vì đặc tính nghề nghiệp và tính cách kiên cường khẳng khái nên lúc còn trẻ, ông Bạch gây thù chuốc oán với không ít người. Tuy bà Bạch vẫn luôn đề phòng, cảnh giác, cẩn thận đối với bất kì những kẻ nào có ý gây rối hay có mưu đồ xấu đến gần con trai bà, nhưng mà phòng tránh nhiều tất nhiên vẫn sẽ có sơ xuất. Bạch Hi Cảnh rất không may trở thành đứa trẻ đầu tiên và duy nhất bị liên lụy, gặp phải tình cảnh nguy hiểm bởi chính người cha của mình.
Năm đó, anh cũng chỉ lớn bằng Tiểu Tịnh Trần bây giờ, chuyện ngoài ý muốn lần ấy trở thành nỗi oán hận ám ảnh khó có thể phai mờ trong tâm trí anh. Nếu như không phải nhờ bà Bạch luôn nghĩ mọi biện pháp cứu vãn lại nhân tính đang trên đà trượt dốc xuống vực thẳm của anh, thậm chí không ngại đưa anh tới chùa Bồ Đề, ngăn cách với thế giới bên ngoài để tu dưỡng, thì có lẽ Bạch Hi Cảnh bây giờ đã sớm trở thành một phần tử khủng bố nổi tiếng toàn thế giới.Chính vì những việc đáng sợ đã trải qua thời thơ ấu mới khiến anh vô cùng chú ý đến sự an toàn và việc dạy dỗ Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đã lớn lên ở chùa Bồ Đề, những người bé tiếp xúc đều là những con người một lòng hướng Phật, cắt đứt với hồng trần. Có thể nói, bé ít có lòng đề phòng với những sự đời hiểm ác hơn so với Bạch Hi Cảnh năm đó lớn lên ở thành phố rất nhiều, chí ít Bạch Hi Cảnh còn phân biệt được cảnh sát và kẻ cướp khác nhau thế nào, cũng có quan điểm thiện ác rất rõ ràng.
Nhưng mà Tiểu Tịnh Trần thì sao đây, bé thậm chí còn không biết người đàn ông lạ mặt dùng cây kẹo mút dụ dỗ bé gái là có ý gì!
Bạch Hi Cảnh vì quá tập trung suy nghĩ cho nên không chú ý đến tiếng cãi nhau vọng đến từ dưới lầu. Dường như trong tích tắc, bà Bạch vừa bắt đầu cãi vã thì Tiểu Tịnh Trần cũng tỉnh lại. Bé con mở to mắt, ở nguyên trong ổ chăn không nhúc nhích. Thính giác của bé còn nhạy bén hơn cả thị giác, cho nên bé không những biết bà nội đang cãi nhau với ông nội, mà còn nghe thấy họ đang cãi nhau cái gì. Tuy rằng có những câu quá phức tạp bé nghe không hiểu, còn có những câu chứa quá nhiều từ cảm thán và các câu chửi mắng khó hiểu có thể ngang bằng với đọc thiên thư, nhưng bé biết, ông bà cãi nhau là vì bé.
Tiểu Tịnh Trần bị dọa, bé con biết ba tức giận là vì bé, bây giờ bà nội cũng vì bé mà cãi nhau với ông nội. Bé con xuống núi còn chưa tới một tháng mà đã làm cho ông nội, bà nội và ba đều giận ghê gớm đến mức như vậy...
Trong tâm hồn trẻ thơ của Tiểu Tịnh Trần không hiểu tại sao lại sinh ra cảm giác hoảng sợ vô cùng. Đây là cảm xúc mà trước nay bé chưa từng có, quá mức xa lạ, bé cũng hoàn toàn không biết nên đối diện như thế nào. Mặc dù luôn muốn trở về bên cạnh sư phụ, nhưng bé con biết điều đó là không thể. Bé vẫn chưa chính thức bước vào hồng trần, sư phụ sẽ không cho quay trở về dễ dàng như vậy. Hơn nữa, bé cũng không nỡ rời xa ba, nếu như ba vì tức giận mà không cần bé nữa thì phải làm sao đây? Nếu như ông nội, bà nội không thích bé nữa thì phải làm thế nào?
Tiểu Tịnh Trần càng nghĩ càng sợ, bé con liền ngồi dậy, theo thói quen nhìn về phía Bạch Hi Cảnh. Trong đôi mắt to tràn đầy sự bất lực và nỗi sợ hãi, bé muốn nhận được chút an ủi, chút ấm áp và vỗ về từ cha mình, nhưng Bạch Hi Cảnh ngồi trên ghế đang cúi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức tối tăm và phức tạp của bản thân, cho nên không chú ý đến cảm xúc không bình thường của Tiểu Tịnh Trần.
Trước kia, mỗi lần Tiểu Tịnh Trần không ngủ được, thức giấc ngồi dậy, Bạch Hi Cảnh là người đầu tiên phát hiện và luôn xuất hiện ngay bên cạnh bé. Nhưng mà bây giờ bé đã ngồi dậy được một lúc rồi, vậy mà ba vẫn cúi đầu không phản ứng gì cả. Suy đoán trong lòng trở thành hiện thực - ba không thích bé nữa rồi, ba không cần bé con nữa rồi!
Nỗi hoang mang rất nhanh chiếm trọn tâm trí của Tiểu Tịnh Trần. Một khi nỗi khủng hoảng chất chứa đến một mức độ nhất định thì cần phải tìm một nơi giải tỏa, mà phương thức giải tỏa duy nhất của một đứa trẻ là - khóc!
Khi Tiểu Tịnh Trần “Oa oa” khóc thì Bạch Hi Cảnh mới tỉnh lại từ trong dòng suy nghĩ của bản thân. Anh cuống quýt đứng dậy, thất thiểu chạy đến ngồi bên mép giường, ôm lấy Tiểu Tịnh Trần nhẹ giọng dỗ dành. Tiểu Tịnh Trần đột nhiên khóc lớn làm anh cũng không biết tại sao, có lẽ là bé con gặp phải ác mộng chăng.
Cảm nhận được lồng ngực ấm áp của ba, Tiểu Tịnh Trần liền giang hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của Bạch Hi Cảnh, dùng lực mạnh đến mức khiến Bạch Hi Cảnh không khỏi nhếch khóe miệng. Con gái à, con có thể nhẹ nhàng hơn một chút được không, xương cột sống của ba sắp gãy tới nơi rồi!
Tiểu Tịnh Trần vẫn cảm thấy lực ôm của mình quá yếu, bé khóc khàn cả giọng, hoảng sợ gào to: “Ba, con sai rồi, con sẽ không bao giờ nói có người theo dõi con, để rước lấy phiền phức cho ba nữa. Ba đừng giận nữa có được không, ba đừng bỏ mặc con. Sư phụ đã không cần con nữa rồi, nếu như đến cả ba cũng không cần con, con chỉ có thể đi tìm Phật Tổ thôi.”
Đi tìm Phật Tổ = Lên Tây Phương cực lạc = chết!
Trái tim Bạch Hi Cảnh đập thình thình, thiếu chút nữa đã vọt ra khỏi cổ họng. Anh lập tức kéo Tiểu Tịnh Trần ra, cúi đầu trừng mắt nhìn bé con, phẫn nộ nói: “Con nói linh tinh cái gì vậy? Đi tìm Phật Tổ cái gì, bây giờ con đã hoàn tục rồi, không phải người một nhà với Phật Tổ. Sau này những câu như vậy không được nói bừa, nghe chưa?”
Tiểu Tịnh Trần sợ hãi nhìn Bạch Hi Cảnh, bàn tay nhỏ dùng sức túm lấy vạt áo anh, có chết cũng không buông tay. Bé yếu ớt gật đầu, nức nở tội nghiệp nói: “Ba, ba đừng bỏ mặc con nhé, con sẽ rất ngoan, sẽ nghe lời mà!”
Nhìn Tiểu Tịnh Trần nước mắt giàn giụa giống như một chú cún con đáng thương bị bỏ rơi, trong lòng Bạch Hi Cảnh dâng lên một loại cảm giác đau đớn xót xa. Cái gì mà thù hận ám ảnh trong tâm trí khi còn nhỏ, cái gì mà phần tử khủng bố tấn công tự sát, tất cả đều chỉ là đám mây mù thoảng qua mà thôi. Anh liền ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, không ngừng dịu dàng nói: “Ba sao nỡ bỏ con, ba còn phải đợi con trưởng thành, nhìn con kết hôn sinh con, đến khi ba già rồi, mỗi ngày con phải đẩy xe lăn của ba ra ngoài sân tắm nắng nữa mà!”
Câu “Sư phụ nói con gái là con hổ, con không muốn sinh con với con gái” bị Tiểu Tịnh Trần nuốt vào trong bụng. Bé dù cho ngốc nghếch thế nào thì cũng biết lúc này không nên nói những câu gây mất hứng như vậy, tránh việc phá hỏng bầu không khí ấm áp của hai cha con. Mặc dù bé hoàn toàn không cảm thấy lời nói này có gì sai!
Bà Bạch vừa nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Tịnh Trần liền luống cuống cả lên. Bà tức giận chỉ ông Bạch, dậm chân một cái, xoay người chạy vèo lên lầu. Một chân bà đá văng cửa phòng, lập tức nhìn thấy Bạch Hi Cảnh đang ôm Tiểu Tịnh Trần, không biết hai cha con đang nói gì, ánh mắt của cha ngốc ôn hòa ấm áp, con gái ngoan cười tươi như hoa, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy được vệt nước mắt chưa khô trên khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Tịnh Trần theo phản xạ quay đầu, nước mắt trong suốt giống như những hạt ngọc bích thượng phẩm trong hốc mắt vẫn chưa hoàn toàn hết. Bà Bạch nhìn thấy vậy, cả trái tim trong nháy mắt cũng như tan chảy. Bà nhanh chóng đi đến bên Bạch Hi Cảnh, ôm lấy Tiểu Tịnh Trần vào lòng, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau khô vệt nước mắt trên mặt bé, đau lòng nói: “Làm sao vậy?” Sau đó quay đầu trừng Bạch Hi Cảnh: “Là con mắng con bé có phải không? Mẹ cảnh cáo con, con đừng có giống người cha quỷ quái của con, dạy con bằng roi vọt không chắc sẽ trở thành một đứa con ngoan, mà có thể thành một sát thủ đấy.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Tiểu Tịnh Trần túm lấy áo bà Bạch, ngượng ngùng nở nụ cười cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, xấu hổ nói: “Ba không mắng con, là con nghe thấy bà nội cãi nhau với ông nội, tưởng là ba không cần con nữa, cho nên mới khóc.”
Bạch Hi Cảnh: “...” Con gái, con đừng thành thực như vậy có được không. Con thẳng thắn như thế thì mặt mũi của bà nội con sẽ để đi đâu đây!
Quả nhiên ngay khi Tiểu Tịnh Trần vừa nói xong lời kia, thái độ của bà Bạch rất nhanh thay bằng sự xấu hổ. Bà ho nhẹ một tiếng, giọng điệu khàn khàn nói: “Vậy à, không sao, không sao, nếu ba con không cần con thì bà nội cần con, ngoan nha!”
Tiểu Tịnh Trần rất nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt giống như mỗi lần ngồi niệm kinh trước tượng Phật: “Con sẽ rất ngoan, rất ngoan.”
Bà Bạch: “...” Vì sao bà lại cảm thấy lời nói của hai bà cháu dường như có chỗ nào đó sai sai thì phải?
Là cảm giác của bà sai rồi, hay là tư duy của cháu gái không cùng kênh với bà!
Bình luận facebook