Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn không giấu được những người khác trong nhà họ Bạch. Bà Bạch vừa nghe nói cháu gái bảo bối mất tích liền sợ đến mức suýt thì ngất xỉu, hốc mắt bà hằn lên những tia máu giống như giông bão điên cuồng đang gào thét, “Dám bắt cóc cháu gái của bà, đúng là coi bà đây chết rồi mà.”
Ba người con trai ra sức trấn an bà mới miễn cưỡng khiến bà không gây ra bất cứ hành động quá khích nào. Bảy ông anh họ ai nấy cũng lo lắng, nóng lòng, thậm chí Tiểu Thất còn nước mắt lưng tròng ôm Tiểu Lục khóc lóc.
Phòng khách lớn nhà họ Bạch loạn thành một mớ. Đại Sơn và Tiểu Sơn nhìn nhau, biểu cảm của cả hai người đều lộ ra sự kì quái không thể giải thích được, định dùng năng lượng tinh thần đặc biệt giữa hai anh em sinh đôi bức ép đối phương phải khuất phục. Nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng Đại Sơn bại hoàn toàn dưới ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Tiểu Sơn, không thể không làm dũng sĩ bắt cọp vào thời khắc mấu chốt này. Anh ta cầm điện thoại lên, trong cái nhìn chằm chằm bức bách của Tiểu Sơn, nước mắt lưng tròng bấm số điện thoại của Bạch Hi Cảnh.
“…” Vào một khắc lúc điện thoại được kết nối, rõ ràng Bạch Hi Cảnh còn chưa nói tiếng nào, nhưng Đại Sơn lại cảm thấy bản thân đã nghe thấy tiên âm trên thiên đường. Hu hu hu, sát khí của Lão Đại quá nặng, quá nặng!
Đại Sơn bị Bạch Hi Cảnh dọa đến độ hoàn toàn không nói được gì. Tiểu Sơn ghét bỏ hung dữ trợn mắt nhìn anh trai rồi giằng lấy điện thoại, bô lô ba la phun ra một câu: “Đại ca, anh quên chúng em đã cài đặt GPS lên khóa trọng lực của cô chủ rồi à?”
Lời nói vừa dứt, không đợi đối phương trả lời, Tiểu Sơn đột nhiên dùng sức quá mạnh, một tiếng “răng rắc” vang lên, chiếc điện thoại liền hi sinh, cái máy vỡ thành từng mảnh rơi đầy mặt đất. Đại Sơn bi thương hét lên thảm thiết: “Á a a a a… Iphone 7 của tôi, ông đây khó khăn lắm mới đặt mua được đấy, khốn khiếp!”
Đại Sơn quỳ xuống đất, thương tiếc món đồ kĩ thuật thông minh tốt đẹp đã khuất của mình, nước mắt trào dâng như biển lớn còn hung hãn hơn cả khi mất cha mất mẹ… Được rồi, cặp song sinh này là trẻ mồ côi mà, là những đứa trẻ trước giờ chưa từng được nhìn thấy những người được gọi là “cha mẹ” kia.
Tiểu Sơn thật thà nhìn Đại Sơn đang đau lòng muốn chết. Lông mày anh ta hơi nhíu lại, khi nãy anh ta cũng bị sát khí của Bạch Hi Cảnh hù dọa, hoàn toàn quên mất trên điện thoại còn có một phím ấn tên là kết thúc cuộc gọi. Tiểu Sơn chỉ nghĩ đến việc lấy tốc độ nhanh nhất để cắt đứt nguồn sát khí kia, cho nên anh ta dứt khoát bóp nát chiếc điện thoại luôn.
Anh ta sẽ tuyệt đối không nói xin lỗi, nếu không phải do Đại Sơn vô dụng đến nỗi bị sát khí của Lão Đại dọa cho chẳng nói nổi nên lời thì anh ta cũng sẽ không giằng điện thoại của Đại Sơn, cũng sẽ không bị sát khí của Lão Đại dọa đến mức phá hoại cả cái điện thoại như thế, tất cả đều là lỗi của Đại Sơn. Ừ, chính là như vậy!
Giọng nói của Tiểu Sơn không to, tốc độ nói cũng rất nhanh, nhưng những người cần nghe cũng đã nghe thấy hết rồi, bao gồm cả đám người hỗn loạn trong phòng khách.
Bà Bạch trong nháy mắt ngẩn ngơ, hoàn toàn không để ý đến Đại Sơn đang đau lòng muốn chết, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Tiểu Sơn, “Cậu vừa nói gì?”
Tiểu Sơn bình tĩnh nhìn bà Bạch, mặt không chút cảm xúc nói, “Cô chủ từng có lần sờ nhầm vào dây điện hở mà phải nhập viện. Lão Đại lo lắng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm ở nơi nào đó mà chúng ta không biết nên đã đã cài đặt hệ thống định vị GPS trên khóa trọng lực của cô chủ chỉ là để trong lúc cần thiết có thể tìm kiếm cô chủ ngay lập tức.” Bởi vì chỉ có khóa trọng lực là bé mang theo bên người 24 tiếng đồng hồ và chưa bao giờ thay đổi.
Bà Bạch lập tức liền bình tĩnh trở lại, đẩy ba người con trai ra. Bà bình tĩnh, ung dung ngồi xuống ghế sô pha, sửa lại mái tóc rối bời, bực dọc nói thầm, “Thế mà không nói sớm.” Nếu đã biết người ở đâu thì không có gì đáng lo nữa. Nếu như vậy rồi mà Bạch Hi Cảnh vẫn còn không cứu được Tịnh Trần thì thật uổng công anh đã làm ông vua không ngai của thành phố S mấy năm nay.
Tục ngữ có câu: Quan tâm sẽ loạn là vậy!
Với chỉ số IQ của Bạch Hi Cảnh, tại sao lại không nghĩ tới hệ thống định vị GPS chứ? Chẳng qua anh quá bối rối trước sự việc xảy ra đột ngột này mà thôi, đặc biệt, người bị bắt cóc lại còn là con gái bảo bối được anh đặt lên đầu quả tim mà yêu thương nữa. Tiểu Sơn vừa nhắc tới khiến anh lập tức tỉnh ngộ, khí lạnh toàn thân đột nhiên càng nặng thêm, nhưng sát khí do tất cả các cảm xúc tiêu cực trộn lẫn lại đang từ từ tan đi. Bạch Khải Thụy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, con trai bình thường trở lại rồi, cháu gái cũng sẽ không còn xa.
Thông qua hệ thống truy lùng của phòng cảnh sát, rất nhanh đã bắt được tín hiệu theo dõi từ thiết bị định vị trên khóa trọng lực của Tiểu Tịnh Trần – Số 2017, tòa số 2, thành phố Phượng Hoàng.
Tiểu Tịnh Trần mơ mơ màng màng tỉnh lại sau giấc ngủ mê man. Bé phát hiện ra mình đang nằm sấp trên sàn nhà, gạch men sứ kề sát mặt bé lạnh toát. Bé ngỡ ngàng chớp mắt, rồi ngồi dậy, phát hiện trên cổ tay đang đeo một bộ còng tay. Đương nhiên Tiểu Tịnh Trần không biết còng tay là gì, chỉ tò mò quay quay cổ tay, kéo về hai bên. Còng tay này rất chắc, không dễ bẻ gãy. Còn ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên người thì lại khiến Tiểu Tịnh Trần cảm thấy uể oải buồn ngủ.
Tiểu Tịnh Trần nhất thời hoang mang, kí ức cuối cùng dừng lại ở con chó bông Husky kia: “Màn Thầu?”
Giọng nói mềm mại vang vọng trong căn phòng yên tĩnh nhưng không có bất cứ một sự đáp lại nào, Tiểu Tịnh Trần không kìm nổi sự thất vọng.
Đây là một gian phòng khách rất bình thường, có một chiếc bàn ăn rất lớn, bên cạnh bàn bày bốn cái ghế, trên bàn và trên ghế đều có rất nhiều rác từ thức ăn thừa. Trên bức tường sạch sẽ gọn gàng có treo một bức tranh phong cảnh tươi đẹp, trên cái giá tinh tế bày không ít những món thủ công mỹ nghệ tinh xảo.
Dưới cửa sổ có một cô gái đang ngồi dựa vào cửa, trông có vẻ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Cô mặc một chiếc váy mùa đông rất thời thượng, mái tóc rất dài, che khuất đi nửa gương mặt. Từ ngũ quan lộ ra mơ hồ có thể đoán được dung mạo của cô gái rất xinh đẹp, hai mắt cô đang nhắm chặt, trông có vẻ cũng đang hôn mê.
Trên một cánh tay của cô gái có đeo một cái còng, bên còn lại của chiếc còng móc vào ống dẫn khí lò sưởi, rõ ràng là để đề phòng cô ta chạy trốn.
Tiểu Tịnh Trần không kìm lại được nhớ lại nữ thí chủ trên bàn khám nghiệm tử thi. Cô bé hơi ngẩn người, đứng dậy đi tới trước mặt cô gái kia, rồi ngồi xổm xuống, tò mò quan sát cô gái, nhẹ nhàng lay cô dậy, nhưng cô gái kia vẫn hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tiểu Tịnh Trần cắn môi dưới, nhất thời do dự xoắn xuýt.
Đột nhiên “cạch” một tiếng, cửa phòng được mở ra. Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại theo bản năng, vẫn chưa hiểu rõ tình hình như thế nào, đã nghe thấy một tiếng quát mắng giận dữ, “Cút vào trong cho ông.” Ngay sau đó, một bóng người bị đẩy vào một cách thô lỗ rồi ngã xuống đất. Đó cũng là một cô gái. Cô ấy cũng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tết tóc hai bên, đeo một cặp kính gọng đen, nhìn có vẻ yếu đuối. Cô gái kia khẽ khóc sụt sùi cố gắng bò về phía trước, ánh mắt sợ hãi vừa lúc quay về phía Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần lại ngẩn người ra một lần nữa. Khi cô gái bò đến gần ngay trước mặt bé, bé liền vươn tay túm lấy cô gái rồi dùng sức kéo cô gái về bên cạnh mình. Bị sức mạnh hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác và ngoại hình của Tiểu Tịnh Trần dọa sợ, cô gái tết tóc đuôi sam hơi sững sờ, vẻ mặt sợ hãi thiếu chút nữa thì sụp đổ. Nhưng ngay sau đó, giống như là đã tìm thấy trụ cột tinh thần, cô gái cuộn mình co ro trốn sau lưng Tiểu Tịnh Trần, lưng tựa vào góc tường, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân hết mức có thể, đôi mắt to phía sau mắt kính ngập tràn sự hoảng sợ và bất an, khiến ai nhìn thấy cũng không đành.
Cô gái bị còng tay kia cũng bị tiếng quát giận dữ làm cho giật mình tỉnh lại. Cô có một đôi mắt rất đẹp, con mắt dịu dàng như nước hồ thu, muốn nói mà lại e ngại, sóng mắt chuyển động còn mang theo ánh nước mênh mang. Chỉ trong nháy mắt đó, sau khi sự mơ màng lúc vừa mới tỉnh qua đi, khuôn mặt cô gái cũng mang theo sự hoảng sợ. Đợi đến khi cô chú ý đến Tiểu Tịnh Trần và cô gái đang trốn trong góc tường kia thì liền dùng cánh tay còn tự do của mình ôm lấy Tiểu Tịnh Trần vào lòng. Mặc dù bản thân sợ hãi đến độ toàn thân run rẩy, nhưng cô vẫn dùng lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng cố gắng hết sức an ủi Tiểu Tịnh Trần, “Bé con, em đừng sợ, các chú cảnh sát sắp tới cứu chúng ta rồi.”
Cô cũng đồng thời nhìn về phía cô gái tết tóc đuôi sam kia với ánh mắt đầy động viên.
Người đã đẩy cô gái tết tóc đuôi sam vào phòng là một người đàn ông vừa cao vừa khỏe, thoạt nhìn không quá ba mươi tuổi, đầu trọc, mặt mũi dữ tợn, trên mặt còn có vết sẹo. Một ngày trời lạnh như thế này mà hắn ta chỉ mặc một chiếc áo hoodie, cơ thể vô cùng cường tráng.
Nghe thấy tiếng của cô gái bị còng tay kia, gã đàn ông xì một tiếng rồi cười như điên, “Bản thân đã khó giữ nổi mà còn có tâm trạng đi an ủi người khác, đúng là ngu ngốc.”
Hắn khóa chặt cửa, rồi quay người đi vào phòng trong, hình như đang thu dọn gì đó.
Cô gái xoa cái đầu nhẵn bóng của Tiểu Tịnh Trần, dịu dàng nói: “Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.”
“Chị?” Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầu, dưới đáy mắt trong veo lóe lên mấy dấu “???” sáng loáng. Chị là cái gì chứ, thật là một sinh vật kì lạ mà!
Không hiểu tại sao Tiểu Tịnh Trần lại hỏi lại như vậy, cô gái suy nghĩ một chút, rồi tốt bụng nói, “Nếu em không đồng ý gọi chị là chị, vậy gọi là cô cũng được, chị không để ý đâu.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu như hiểu như không, rồi túm lấy bàn tay đang xoa đầu mình xuống, tò mò nghịch những ngón tay thon dài của cô gái. Lúc này, bé con mới chú ý tới trên ngón tay của cô gái có đeo một chiếc nhẫn. Mặc dù viên kim cương hơi nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng đến giá trị của nó. Để ý tới ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần, cô gái thẹn thùng nhoẻn miệng cười, “Cái này là do một người rất quan trọng với chị tặng đó.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu với vẻ mờ mịt, vô tình hỏi một tiếng: “Là con trai sao?”
Cô gái lập tức xấu hổ đỏ mặt.
Cô gái tết tóc đuôi sam vẫn co ro trong góc tường, không hé một lời nào, vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt như chết lặng.
Gã đàn ông kia rất nhanh đã đi ra, đặt chiếc túi du lịch căng phồng cực to trên tay xuống, sải bước lớn tới phía hai cô gái và đứa bé đầu trọc. Ánh mắt của hắn hung ác, nhếch mép lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, “Cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ thành phố S, tiếp tục ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa, khà khà. Xử lý xong bọn mày, tao sẽ chạy trốn, ai cũng đừng mơ bắt được tao.”
Cô gái không nhịn được càng Tiểu Tịnh Trần chặt hơn, vội vàng nói, “Nó chỉ là một đứa bé, anh tha cho nó đi, nó không nhớ được anh đâu.”
Gã đàn ông tát cô gái một phát, “Câm miệng, đừng đứa nào trong chúng mày mơ sống sót rời khỏi đây.”
“Pằng” một tiếng vang dội, cánh cửa kính vỡ vụn, máu bắn ra từ huyệt thái dương của gã đàn ông kia, dọa hai cô gái hoảng sợ thét chói tai. Đồng thời, cửa phòng đột nhiên bị đạp tung, một nhóm đặc công mang vũ trang xông vào, chỉ trong thời gian ngắn đã khống chế được toàn bộ hiện trường.
Tay súng bắn tỉa ở tòa nhà cao tầng đối diện với cửa sổ đã rút lui, đội trưởng Trần đích thân đưa người vào phòng giải cứu con tin. Một bóng trắng vụt qua, Tiểu Tịnh Trần được Bạch Hi Cảnh ôm vào trong lòng. Cha ngốc kích động đến mức toàn thân run rẩy, vùi đầu vào cổ Tiểu Tịnh Trần, trong lòng nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ.
Tiểu Tịnh Trần bị ám mùi hương nhà Phật trong chùa một thời gian dài nên khắp trên người bé thoang thoảng mùi đàn hương. Mùi hương nhẹ đến mức khó mà ngửi thấy được, nhưng lại có thể khiến tâm hồn người ta trở nên yên bình và thanh tịnh một cách vô thức, cộng thêm bản tính thuần khiết không nhiễm bụi trần của bé luôn vô tri vô giác lôi kéo được mặt lương thiện nhất trong bản chất mỗi con người ra ngoài. Mặc dù sự thay đổi này chỉ rất nhỏ, nhưng khi thực sự tích lũy đến một chừng mực nào đó, chắc chắc sẽ thay đổi được bản chất của con người.
Ba người con trai ra sức trấn an bà mới miễn cưỡng khiến bà không gây ra bất cứ hành động quá khích nào. Bảy ông anh họ ai nấy cũng lo lắng, nóng lòng, thậm chí Tiểu Thất còn nước mắt lưng tròng ôm Tiểu Lục khóc lóc.
Phòng khách lớn nhà họ Bạch loạn thành một mớ. Đại Sơn và Tiểu Sơn nhìn nhau, biểu cảm của cả hai người đều lộ ra sự kì quái không thể giải thích được, định dùng năng lượng tinh thần đặc biệt giữa hai anh em sinh đôi bức ép đối phương phải khuất phục. Nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng Đại Sơn bại hoàn toàn dưới ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Tiểu Sơn, không thể không làm dũng sĩ bắt cọp vào thời khắc mấu chốt này. Anh ta cầm điện thoại lên, trong cái nhìn chằm chằm bức bách của Tiểu Sơn, nước mắt lưng tròng bấm số điện thoại của Bạch Hi Cảnh.
“…” Vào một khắc lúc điện thoại được kết nối, rõ ràng Bạch Hi Cảnh còn chưa nói tiếng nào, nhưng Đại Sơn lại cảm thấy bản thân đã nghe thấy tiên âm trên thiên đường. Hu hu hu, sát khí của Lão Đại quá nặng, quá nặng!
Đại Sơn bị Bạch Hi Cảnh dọa đến độ hoàn toàn không nói được gì. Tiểu Sơn ghét bỏ hung dữ trợn mắt nhìn anh trai rồi giằng lấy điện thoại, bô lô ba la phun ra một câu: “Đại ca, anh quên chúng em đã cài đặt GPS lên khóa trọng lực của cô chủ rồi à?”
Lời nói vừa dứt, không đợi đối phương trả lời, Tiểu Sơn đột nhiên dùng sức quá mạnh, một tiếng “răng rắc” vang lên, chiếc điện thoại liền hi sinh, cái máy vỡ thành từng mảnh rơi đầy mặt đất. Đại Sơn bi thương hét lên thảm thiết: “Á a a a a… Iphone 7 của tôi, ông đây khó khăn lắm mới đặt mua được đấy, khốn khiếp!”
Đại Sơn quỳ xuống đất, thương tiếc món đồ kĩ thuật thông minh tốt đẹp đã khuất của mình, nước mắt trào dâng như biển lớn còn hung hãn hơn cả khi mất cha mất mẹ… Được rồi, cặp song sinh này là trẻ mồ côi mà, là những đứa trẻ trước giờ chưa từng được nhìn thấy những người được gọi là “cha mẹ” kia.
Tiểu Sơn thật thà nhìn Đại Sơn đang đau lòng muốn chết. Lông mày anh ta hơi nhíu lại, khi nãy anh ta cũng bị sát khí của Bạch Hi Cảnh hù dọa, hoàn toàn quên mất trên điện thoại còn có một phím ấn tên là kết thúc cuộc gọi. Tiểu Sơn chỉ nghĩ đến việc lấy tốc độ nhanh nhất để cắt đứt nguồn sát khí kia, cho nên anh ta dứt khoát bóp nát chiếc điện thoại luôn.
Anh ta sẽ tuyệt đối không nói xin lỗi, nếu không phải do Đại Sơn vô dụng đến nỗi bị sát khí của Lão Đại dọa cho chẳng nói nổi nên lời thì anh ta cũng sẽ không giằng điện thoại của Đại Sơn, cũng sẽ không bị sát khí của Lão Đại dọa đến mức phá hoại cả cái điện thoại như thế, tất cả đều là lỗi của Đại Sơn. Ừ, chính là như vậy!
Giọng nói của Tiểu Sơn không to, tốc độ nói cũng rất nhanh, nhưng những người cần nghe cũng đã nghe thấy hết rồi, bao gồm cả đám người hỗn loạn trong phòng khách.
Bà Bạch trong nháy mắt ngẩn ngơ, hoàn toàn không để ý đến Đại Sơn đang đau lòng muốn chết, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Tiểu Sơn, “Cậu vừa nói gì?”
Tiểu Sơn bình tĩnh nhìn bà Bạch, mặt không chút cảm xúc nói, “Cô chủ từng có lần sờ nhầm vào dây điện hở mà phải nhập viện. Lão Đại lo lắng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm ở nơi nào đó mà chúng ta không biết nên đã đã cài đặt hệ thống định vị GPS trên khóa trọng lực của cô chủ chỉ là để trong lúc cần thiết có thể tìm kiếm cô chủ ngay lập tức.” Bởi vì chỉ có khóa trọng lực là bé mang theo bên người 24 tiếng đồng hồ và chưa bao giờ thay đổi.
Bà Bạch lập tức liền bình tĩnh trở lại, đẩy ba người con trai ra. Bà bình tĩnh, ung dung ngồi xuống ghế sô pha, sửa lại mái tóc rối bời, bực dọc nói thầm, “Thế mà không nói sớm.” Nếu đã biết người ở đâu thì không có gì đáng lo nữa. Nếu như vậy rồi mà Bạch Hi Cảnh vẫn còn không cứu được Tịnh Trần thì thật uổng công anh đã làm ông vua không ngai của thành phố S mấy năm nay.
Tục ngữ có câu: Quan tâm sẽ loạn là vậy!
Với chỉ số IQ của Bạch Hi Cảnh, tại sao lại không nghĩ tới hệ thống định vị GPS chứ? Chẳng qua anh quá bối rối trước sự việc xảy ra đột ngột này mà thôi, đặc biệt, người bị bắt cóc lại còn là con gái bảo bối được anh đặt lên đầu quả tim mà yêu thương nữa. Tiểu Sơn vừa nhắc tới khiến anh lập tức tỉnh ngộ, khí lạnh toàn thân đột nhiên càng nặng thêm, nhưng sát khí do tất cả các cảm xúc tiêu cực trộn lẫn lại đang từ từ tan đi. Bạch Khải Thụy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, con trai bình thường trở lại rồi, cháu gái cũng sẽ không còn xa.
Thông qua hệ thống truy lùng của phòng cảnh sát, rất nhanh đã bắt được tín hiệu theo dõi từ thiết bị định vị trên khóa trọng lực của Tiểu Tịnh Trần – Số 2017, tòa số 2, thành phố Phượng Hoàng.
Tiểu Tịnh Trần mơ mơ màng màng tỉnh lại sau giấc ngủ mê man. Bé phát hiện ra mình đang nằm sấp trên sàn nhà, gạch men sứ kề sát mặt bé lạnh toát. Bé ngỡ ngàng chớp mắt, rồi ngồi dậy, phát hiện trên cổ tay đang đeo một bộ còng tay. Đương nhiên Tiểu Tịnh Trần không biết còng tay là gì, chỉ tò mò quay quay cổ tay, kéo về hai bên. Còng tay này rất chắc, không dễ bẻ gãy. Còn ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên người thì lại khiến Tiểu Tịnh Trần cảm thấy uể oải buồn ngủ.
Tiểu Tịnh Trần nhất thời hoang mang, kí ức cuối cùng dừng lại ở con chó bông Husky kia: “Màn Thầu?”
Giọng nói mềm mại vang vọng trong căn phòng yên tĩnh nhưng không có bất cứ một sự đáp lại nào, Tiểu Tịnh Trần không kìm nổi sự thất vọng.
Đây là một gian phòng khách rất bình thường, có một chiếc bàn ăn rất lớn, bên cạnh bàn bày bốn cái ghế, trên bàn và trên ghế đều có rất nhiều rác từ thức ăn thừa. Trên bức tường sạch sẽ gọn gàng có treo một bức tranh phong cảnh tươi đẹp, trên cái giá tinh tế bày không ít những món thủ công mỹ nghệ tinh xảo.
Dưới cửa sổ có một cô gái đang ngồi dựa vào cửa, trông có vẻ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Cô mặc một chiếc váy mùa đông rất thời thượng, mái tóc rất dài, che khuất đi nửa gương mặt. Từ ngũ quan lộ ra mơ hồ có thể đoán được dung mạo của cô gái rất xinh đẹp, hai mắt cô đang nhắm chặt, trông có vẻ cũng đang hôn mê.
Trên một cánh tay của cô gái có đeo một cái còng, bên còn lại của chiếc còng móc vào ống dẫn khí lò sưởi, rõ ràng là để đề phòng cô ta chạy trốn.
Tiểu Tịnh Trần không kìm lại được nhớ lại nữ thí chủ trên bàn khám nghiệm tử thi. Cô bé hơi ngẩn người, đứng dậy đi tới trước mặt cô gái kia, rồi ngồi xổm xuống, tò mò quan sát cô gái, nhẹ nhàng lay cô dậy, nhưng cô gái kia vẫn hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tiểu Tịnh Trần cắn môi dưới, nhất thời do dự xoắn xuýt.
Đột nhiên “cạch” một tiếng, cửa phòng được mở ra. Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại theo bản năng, vẫn chưa hiểu rõ tình hình như thế nào, đã nghe thấy một tiếng quát mắng giận dữ, “Cút vào trong cho ông.” Ngay sau đó, một bóng người bị đẩy vào một cách thô lỗ rồi ngã xuống đất. Đó cũng là một cô gái. Cô ấy cũng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tết tóc hai bên, đeo một cặp kính gọng đen, nhìn có vẻ yếu đuối. Cô gái kia khẽ khóc sụt sùi cố gắng bò về phía trước, ánh mắt sợ hãi vừa lúc quay về phía Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần lại ngẩn người ra một lần nữa. Khi cô gái bò đến gần ngay trước mặt bé, bé liền vươn tay túm lấy cô gái rồi dùng sức kéo cô gái về bên cạnh mình. Bị sức mạnh hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác và ngoại hình của Tiểu Tịnh Trần dọa sợ, cô gái tết tóc đuôi sam hơi sững sờ, vẻ mặt sợ hãi thiếu chút nữa thì sụp đổ. Nhưng ngay sau đó, giống như là đã tìm thấy trụ cột tinh thần, cô gái cuộn mình co ro trốn sau lưng Tiểu Tịnh Trần, lưng tựa vào góc tường, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân hết mức có thể, đôi mắt to phía sau mắt kính ngập tràn sự hoảng sợ và bất an, khiến ai nhìn thấy cũng không đành.
Cô gái bị còng tay kia cũng bị tiếng quát giận dữ làm cho giật mình tỉnh lại. Cô có một đôi mắt rất đẹp, con mắt dịu dàng như nước hồ thu, muốn nói mà lại e ngại, sóng mắt chuyển động còn mang theo ánh nước mênh mang. Chỉ trong nháy mắt đó, sau khi sự mơ màng lúc vừa mới tỉnh qua đi, khuôn mặt cô gái cũng mang theo sự hoảng sợ. Đợi đến khi cô chú ý đến Tiểu Tịnh Trần và cô gái đang trốn trong góc tường kia thì liền dùng cánh tay còn tự do của mình ôm lấy Tiểu Tịnh Trần vào lòng. Mặc dù bản thân sợ hãi đến độ toàn thân run rẩy, nhưng cô vẫn dùng lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng cố gắng hết sức an ủi Tiểu Tịnh Trần, “Bé con, em đừng sợ, các chú cảnh sát sắp tới cứu chúng ta rồi.”
Cô cũng đồng thời nhìn về phía cô gái tết tóc đuôi sam kia với ánh mắt đầy động viên.
Người đã đẩy cô gái tết tóc đuôi sam vào phòng là một người đàn ông vừa cao vừa khỏe, thoạt nhìn không quá ba mươi tuổi, đầu trọc, mặt mũi dữ tợn, trên mặt còn có vết sẹo. Một ngày trời lạnh như thế này mà hắn ta chỉ mặc một chiếc áo hoodie, cơ thể vô cùng cường tráng.
Nghe thấy tiếng của cô gái bị còng tay kia, gã đàn ông xì một tiếng rồi cười như điên, “Bản thân đã khó giữ nổi mà còn có tâm trạng đi an ủi người khác, đúng là ngu ngốc.”
Hắn khóa chặt cửa, rồi quay người đi vào phòng trong, hình như đang thu dọn gì đó.
Cô gái xoa cái đầu nhẵn bóng của Tiểu Tịnh Trần, dịu dàng nói: “Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.”
“Chị?” Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầu, dưới đáy mắt trong veo lóe lên mấy dấu “???” sáng loáng. Chị là cái gì chứ, thật là một sinh vật kì lạ mà!
Không hiểu tại sao Tiểu Tịnh Trần lại hỏi lại như vậy, cô gái suy nghĩ một chút, rồi tốt bụng nói, “Nếu em không đồng ý gọi chị là chị, vậy gọi là cô cũng được, chị không để ý đâu.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu như hiểu như không, rồi túm lấy bàn tay đang xoa đầu mình xuống, tò mò nghịch những ngón tay thon dài của cô gái. Lúc này, bé con mới chú ý tới trên ngón tay của cô gái có đeo một chiếc nhẫn. Mặc dù viên kim cương hơi nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng đến giá trị của nó. Để ý tới ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần, cô gái thẹn thùng nhoẻn miệng cười, “Cái này là do một người rất quan trọng với chị tặng đó.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu với vẻ mờ mịt, vô tình hỏi một tiếng: “Là con trai sao?”
Cô gái lập tức xấu hổ đỏ mặt.
Cô gái tết tóc đuôi sam vẫn co ro trong góc tường, không hé một lời nào, vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt như chết lặng.
Gã đàn ông kia rất nhanh đã đi ra, đặt chiếc túi du lịch căng phồng cực to trên tay xuống, sải bước lớn tới phía hai cô gái và đứa bé đầu trọc. Ánh mắt của hắn hung ác, nhếch mép lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, “Cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ thành phố S, tiếp tục ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa, khà khà. Xử lý xong bọn mày, tao sẽ chạy trốn, ai cũng đừng mơ bắt được tao.”
Cô gái không nhịn được càng Tiểu Tịnh Trần chặt hơn, vội vàng nói, “Nó chỉ là một đứa bé, anh tha cho nó đi, nó không nhớ được anh đâu.”
Gã đàn ông tát cô gái một phát, “Câm miệng, đừng đứa nào trong chúng mày mơ sống sót rời khỏi đây.”
“Pằng” một tiếng vang dội, cánh cửa kính vỡ vụn, máu bắn ra từ huyệt thái dương của gã đàn ông kia, dọa hai cô gái hoảng sợ thét chói tai. Đồng thời, cửa phòng đột nhiên bị đạp tung, một nhóm đặc công mang vũ trang xông vào, chỉ trong thời gian ngắn đã khống chế được toàn bộ hiện trường.
Tay súng bắn tỉa ở tòa nhà cao tầng đối diện với cửa sổ đã rút lui, đội trưởng Trần đích thân đưa người vào phòng giải cứu con tin. Một bóng trắng vụt qua, Tiểu Tịnh Trần được Bạch Hi Cảnh ôm vào trong lòng. Cha ngốc kích động đến mức toàn thân run rẩy, vùi đầu vào cổ Tiểu Tịnh Trần, trong lòng nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ.
Tiểu Tịnh Trần bị ám mùi hương nhà Phật trong chùa một thời gian dài nên khắp trên người bé thoang thoảng mùi đàn hương. Mùi hương nhẹ đến mức khó mà ngửi thấy được, nhưng lại có thể khiến tâm hồn người ta trở nên yên bình và thanh tịnh một cách vô thức, cộng thêm bản tính thuần khiết không nhiễm bụi trần của bé luôn vô tri vô giác lôi kéo được mặt lương thiện nhất trong bản chất mỗi con người ra ngoài. Mặc dù sự thay đổi này chỉ rất nhỏ, nhưng khi thực sự tích lũy đến một chừng mực nào đó, chắc chắc sẽ thay đổi được bản chất của con người.
Bình luận facebook