Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Toàn bộ sự việc đều do Bạch Hi Cảnh sắp đặt, anh đương nhiên biết rõ nhất nguyên nhân, quá trình cũng như kết quả của sự việc lần này. Từ khi Tiểu Tịnh Trần chơi cùng với đám thiếu niên Kim Đỉnh, anh liền phái người điều tra kĩ tất cả các tài liệu về đám thiếu niên, bất kể bối cảnh, gia thế, số lượng thành viên trong gia đình, hay là tính cách của mỗi người họ, tất cả anh đều biết rõ ràng, thậm chí có thể nói, anh còn biết rõ mười tám đời tổ tông nhà đám thiếu niên hơn cả bản thân bọn chúng.
Tiểu Tịnh Trần tìm Đầu Gỗ đi chơi, nhưng Đầu Gỗ lại bị khóa trái cửa không ra ngoài được!—Trong mắt người khác, đây nhất định chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ là trẻ con tìm bạn bè chơi đùa mà thôi, không đến được thì là không đến được, cùng lắm là tìm bạn khác chơi cùng, cũng không phải chỉ có một mình nó.
Nhưng Bạch Hi Cảnh cho rằng tất cả các yêu cầu của con gái bảo bối đều phải đặt ở vị trí đầu. Con bé muốn chơi với Đầu Gỗ, cha ngốc liền coi như có dỡ cả căn phòng cũng phải để Đầu Gỗ đến chơi đùa cùng con bé. Đương nhiên, cách giải quyết tốt nhất chính là để Đại Sơn giúp cạy cửa nhà Đầu Gỗ để nó ra ngoài, nhưng mà trị phần ngọn không thể trị được phần gốc, lần này ra ngoài được còn lần sau thì làm thế nào? Cũng không thể lần nào cũng đều để Đại Sơn đến cạy cửa được!
Thành công một lần không có ý nghĩa gì, cái cha ngốc muốn chính là vĩnh viễn không phải lo nghĩ về sau. Vậy là anh liền sắp xếp cho sự việc lần này.
Lúc vừa bắt đầu dạy Tiểu Tịnh Trần báo cảnh sát, anh cũng đã tính toán phản ứng của Đầu Gỗ vào rồi. Anh rất hiểu con gái của mình, biết bé không thể nói dối, cho nên để Đầu Gỗ có thể đi theo kịch bản của anh và để nhân viên trực 110 có thể chú ý sự việc này, anh còn đặc biệt nhắc nhở Tiểu Tịnh Trần “Bị nhốt lâu trong phòng kín có thể bị ngạt thở”, trọng điểm chính là muốn Tiểu Tịnh Trần nói ra được từ “ngạt thở”.
May mà bản thân Đầu Gỗ cũng đã nói ra từ này một lần, cũng không bất ngờ khi Tiểu Tịnh Trần nói từ này cho nhân viên trực điện thoại nghe. Thế là tất cả đều thuận lợi như nước chảy xuôi dòng!____ Tất cả cũng chỉ vì muốn con gái bảo bối chơi đùa vui vẻ thỏa thích!
Bạch Hi Cảnh đã nghiêm túc điều tra mẹ Mộc - Tống Vân, một đại tiểu thư bị ba mẹ chiều hư, bệnh công chúa bẩm sinh, coi mình là trung tâm của tất cả. Những gì cô ta nói đều là đúng, sai cũng là đúng. Cô ta khống chế con trai mình quá mức, trước giờ chưa bao giờ có sắc mặt tốt đối với bạn bè của con trai. Sau khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần và tên béo liền không nhịn được mà nói ra những lời chanh chua.
Cái gì? Ơn cứu mạng? ____ Đó là cái gì? Có thể cứu được con trai cô ta là vinh hạnh của bọn chúng, lại còn dám nói ân đức, sang bên kia chơi đi!
Vậy là vào thời khắc then chốt, cha ngốc đã đến! Anh chỉ cần một lí do chính đáng để ra mặt vì con gái mà thôi.
Ba của Đầu Gỗ là Triệu Lương Sinh trợn tròn mắt, anh ta đã nhìn thấy cái gì đây?
Bạch Hi Cảnh!!!!!!!!!!!
Bạch Hi Cảnh trong truyền thuyết!!!!!!!!!!!
Bạch Hi Cảnh – người nắm toàn bộ mạch máu kinh tế của thành phố S!!!!!!!!!!!
Bạch Hi Cảnh - giậm chân một cái là cả khu vực Hoa Đông đều phải run sợ!!!!!!!!!!!
Đây chỉ là thực lực trên mặt nổi của một mình anh ta mà thôi, nếu như thêm cả những người khác của nhà họ Bạch... Triệu Lương Sinh cảm thấy bản thân mình cách cái chết không còn xa nữa!
Tục ngữ nói, dân không đấu lại quan, theo lí mà nói, Triệu Lương Sinh là quan, Bạch Hi Cảnh là dân, người nên trốn tránh đáng lẽ ra phải là Bạch Hi Cảnh mới đúng. Nhưng có tiền chính là ông lớn, vả lại, người nhà họ Bạch không thiếu nhất chính là quan, chức vị của ba anh trai của Bạch Hi Cảnh đều cao hơn so với Triệu Lương Sinh nhiều lần.
Mẹ Đầu Gỗ - Tống Vân cũng trợn tròn mắt lên, ba cô ta cũng là người có mặt mũi ở thành phố S, cô ta càng hiểu rõ sức ảnh hưởng của Bạch Hi Cảnh hơn so với Triệu Lương Sinh. Chỉ là, nhân vật trong truyền thuyết này trước giờ không phải bà chủ gia đình như cô ta có thể nhìn thấy, cho nên nhất thời cô ta hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Không chỉ cô ta, những bệnh nhân và y tá khác đang xem náo nhiệt cũng trốn vào trong phòng bệnh, đương nhiên cũng không quên nhìn trộm từ cửa sổ kính. Người nào người nấy đôi mắt đều lóe lên ánh sáng đỏ, trông chẳng giống bệnh nhân một chút nào!
Bạch Hi Cảnh đó! Bạch Hi Cảnh trong truyền thuyết đó! Đến truyền thông còn không chụp được chính diện Bạch Hi Cảnh mà bọn họ lại được nhìn thấy!!!
Á á á___ Máu sói sôi trào, hú hú hú___ Máu thú cuồn cuộn!
“Ngài... Ngài Bạch!!” Vẫn là Triệu Lương Sinh có phản ứng nhanh nhẹn hơn một chút.
Bạch Hi Cảnh không thèm liếc nhìn anh ta, chỉ làm động tác quen thuộc dịu dàng bế Tiểu Tịnh Trần lên. Tiểu Tịnh Trần ôm cổ cha ngốc, ánh mắt lấp lánh sáng ngời. Tên béo thận trọng vặn vặn ngón tay, ấp úng nói: “Cháu chào chú Bạch”.
Bạch Hi Cảnh thật hiếm có bố thí cho nó một ánh mắt, thản nhiên đáp lại một tiếng “Ừ”. Tên béo lập tức thở phào một hơi, cười ngốc nghếch.
Bạch Hi Cảnh xoa gương mặt trắng nõn nà của Tiểu Tịnh Trần, thấy con gái bảo bối không có bất kì vấn đề gì mới yên tâm, quay đầu lạnh nhạt nhìn Triệu Lương Sinh và Tống Vân, “Vừa rồi hình như tôi nghe thấy ai đó nói con gái tôi là quần áo lụa là, cặn bã, sâu mọt của xã hội, chỉ có thể ngồi ăn chờ chết!”
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, Tống Vân cảm thấy xương bánh chè mềm nhũn, chỉ có có thể dựa vào cửa phòng bệnh của con trai mới miễn cưỡng đứng vững, trên khuôn mặt khắc nghiệt nở một nụ cười cứng ngắc: “Làm sao có thể, con gái của ngài đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế, sau khi trưởng thành nhất định là rường cột của nước nhà!”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, kéo đám tóc ngắn sau đầu của cha ngốc, hiếu kỳ hỏi: “Ba ơi, rường cột của nước nhà là cái gì?”
Tống Vân: “...” Ở đâu ra đứa trẻ xúi quẩy như vậy, sao lại phá đám ngay trước mặt, thật là không có giáo dưỡng!
Nhưng cô ta chỉ dám oán thầm trong lòng, trên mặt vẫn bày ra nụ cười dịu dàng hết sức, nhìn Tiểu Tịnh Trần tràn đầy yêu thương... Thôi được, tướng do tâm sinh, nụ cười yêu thương của cô ta không phải vặn vẹo bình thường đâu.
Tên béo cúi thấp đầu, âm thầm nhếch mép, vụng trộm giơ ngón cái. Làm tốt lắm Bé Ngốc, phá hủy kẻ địch bằng tinh thần, anh ủng hộ em!
Bạch Hi Cảnh cười như không cười nhìn Tống Vân, xoa đầu Tiểu Tịnh Trần, nói: “Không cần để ý, ba chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi. Làm rường cột quá mệt, ba không nỡ để con phải mệt”.
“Dạ”. Tiểu Tịnh Trần gật đầu như hiểu như không.
Bạch Hi Cảnh quay đầu nhìn Triệu Lương Sinh, “Anh Triệu, anh nói xem có đúng hay không?”
“Đúng, đúng, đúng, đúng. Vui vẻ là được, vui vẻ là được”. Triệu Lương Sinh liên tục gật đầu nhưng trong lòng lại khóc vựng, ngài đã nói như vậy thì còn ai dám nói không phải nữa!
Có được sự khẳng định của Triệu Lương Sinh, ánh mắt Bạch Hi Cảnh lại quay về nhìn về phía Tống Vân. Tống Vân cứng đờ toàn thân, cảm thấy bản thân giống như ếch nhái bị rắn độc nhìn chằm chằm, lông tơ toàn thân dựng đứng lên. Cô ta cứng ngắc nhếch khóe miệng, không đợi cô ta mở miệng, Bạch Hi Cảnh đột nhiên nói: “Ông Tống cũng sắp sáu mươi rồi nhỉ, vẫn chưa về hưu phải không? Tuổi đã lớn còn phải mệt nhọc như vậy thì không tốt đâu!”
Sắc mặt Tống Vân lập tức tái nhợt, cô ta có thể hung hăng, ngang ngược đến ngày hôm nay là vì sao, còn không phải là vì có một người ba tốt sao. Nếu như hiện tại ba của cô ta bị cách chức, vậy chắc chắn cô ta cũng xong rồi. Bọn đầu trâu mặt ngựa mà cô ta đã đắc tội ngày trước sẽ không kiêng nể gì mà đến tìm cô ta tính sổ. Chồng cô ta vẫn chưa được ba vợ đề bạt đến địa vị có thể làm chỗ dựa cho cô ta nữa!
Đừng nói Bạch Hi Cảnh không làm được, ba anh - Bạch Khải Thụy là quan tòa nhất nhì Hoa Hạ, nổi tiếng cương trực liêm chính, theo lí mà nói, có người cha như vậy thì anh càng nên tuân theo pháp luật, tránh phá hủy thanh danh cả đời của ông cụ mới đúng. Nhưng trên thực tế, Bạch Hi Cảnh ném người xuống biển cho cá mập ăn, ngành tư pháp cũng không dám tìm tới cửa, lại càng không có bất luận tin tức gì xấu về Bạch Khải Thụy. Điều này có thể chứng minh, thành phố S bị anh khống chế đến mức nào, can thiệp vào việc lên chức của một quan viên chẳng qua cũng chỉ là một việc cỏn con mà thôi.
Mặc dù ngoài mặt, Bạch Hi Cảnh chỉ là một thương nhân giàu có, nhưng thực chất lại là một thương nhân khiến cả chính quyền cũng phải sợ hãi!
Cô gái tết tóc đuôi sam của SHIELD chính vì một câu nói của Bạch Hi Cảnh mà bỏ qua cho Tiểu Tịnh Trần, càng không nói đến những người khác.
“Ngài... Ngài Bạch, ba tôi... ba tôi...” Tống Vân vốn hung hăng ngang ngược trước mặt người khác đã thành thói quen, cho dù muốn nhận lỗi với Bạch Hi Cảnh thì nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào. Bạch Hi Cảnh cũng không quan tâm đến những điều đó, anh liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt suy sụp của Triệu Lương Sinh, đặt Tiểu Tịnh Trần xuống đất: “Con đi tìm Đầu Gỗ chơi đi!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, lôi tên béo đi tới chỗ Tống Vân. Tống Vân vội vàng tránh đường, vẫn không quên nở nụ cười cứng ngắc.
Tiểu Tịnh Trần vặn tay nắm cửa, lại khóa rồi, bé liền bĩu môi. Tên béo không để ý những điều này, lúc này nó đập cửa với tâm trạng rất tốt: “Đầu Gỗ, mau mở cửa! Tao và Bé Ngốc tới thăm mày đây, nhanh lên, nhanh lên!”
Qua gần đúng một phút, cửa phòng mới hé mở, tên béo lập tức kéo Tiểu Tịnh Trần đi vào phòng bệnh, cửa phòng bệnh liền đóng lại ngăn cách cuộc nói chuyện tiếp theo của ba vị phụ huynh.
Tên béo nhào đến bên giường bệnh, liền tấm tắc khen sự khí phách uy vũ của Bạch Hi Cảnh. Đầu óc của Đầu Gỗ còn linh hoạt hơn tên béo nhiều, suy nghĩ kĩ càng liền biết tất cả đều là kế hoạch được lập ra cho nó. Những cái khác không nói đến, ít nhất tự do của nó sẽ không còn chịu sự giới hạn của ba mẹ nữa. Đầu Gỗ cảm động nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, rưng rưng nước mắt: “Tịnh Trần, cảm ơn!”
Tịnh Trần nghiêng đầu, trên trán bày đầy những dấu “??”, chỉ cho rằng Đầu Gỗ cảm động là vì bé đã báo cảnh sát nên cũng cười đến mức đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, nói, “Không cần khách khí, chúng ta là bạn bè, bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau.”
“Ừ bạn bè.” Ý nghĩa của người bạn Tịnh Trần này đối với Đầu Gỗ tuyệt đối còn vượt xa những người bạn khác.
Sinh mệnh đáng quý, cái giá của tình yêu lại càng đáng quý hơn. Nếu phải chết vì tự do thì hai người đều đồng ý vứt bỏ sự sống!
Người bạn vắt óc suy nghĩ chỉ vì giúp đỡ nó giành lại tự do, vậy thì chắc chắn là người anh em đáng để tin tưởng và ủy thác cả tính mạng bản thân.
Vậy là cha ngốc chỉ vì muốn con gái được chơi vui vẻ mà lập ra một âm mưu nhỏ, lại không ngờ đã lấy được cho con gái một tình bạn vững bền, đặt nền tảng cho đội ngũ “hại dân hại nước” của bạn học Tiểu Tịnh Trần.
Cũng không biết Bạch Hi Cảnh rốt cuộc đã nói gì với Triệu Lương Sinh và Tống Vân, dù sao từ đó về sau, cho dù Đầu Gỗ vẫn chịu sự quản thúc và khống chế nhất định của cha mẹ, nhưng chỉ cần Tiểu Tịnh Trần đến tìm thì bất luận đi làm cái gì thì mẹ Mộc không nói hai lời liền cho phép, thậm chí có lúc còn có thể cho chút tiền tiêu vặt, để cho Đầu Gỗ thỏa thích chiêu đãi Tiểu Tịnh Trần.
Số lần Tiểu Tịnh Trần đến nhà càng lúc càng nhiều, tính tình cáu kỉnh của mẹ Mộc cũng tốt lên nhiều. Mặc dù vẫn còn bộ dạng luôn cho mình là đúng, coi mình là trung tâm, nhưng cô ta không còn thích kích động, quan niệm thị phi cũng hơi giống người bình thường rồi. Những ngày tháng sau này của ba con Đầu Gỗ cũng dễ chịu hơn nhiều.
Tiểu Tịnh Trần tìm Đầu Gỗ đi chơi, nhưng Đầu Gỗ lại bị khóa trái cửa không ra ngoài được!—Trong mắt người khác, đây nhất định chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ là trẻ con tìm bạn bè chơi đùa mà thôi, không đến được thì là không đến được, cùng lắm là tìm bạn khác chơi cùng, cũng không phải chỉ có một mình nó.
Nhưng Bạch Hi Cảnh cho rằng tất cả các yêu cầu của con gái bảo bối đều phải đặt ở vị trí đầu. Con bé muốn chơi với Đầu Gỗ, cha ngốc liền coi như có dỡ cả căn phòng cũng phải để Đầu Gỗ đến chơi đùa cùng con bé. Đương nhiên, cách giải quyết tốt nhất chính là để Đại Sơn giúp cạy cửa nhà Đầu Gỗ để nó ra ngoài, nhưng mà trị phần ngọn không thể trị được phần gốc, lần này ra ngoài được còn lần sau thì làm thế nào? Cũng không thể lần nào cũng đều để Đại Sơn đến cạy cửa được!
Thành công một lần không có ý nghĩa gì, cái cha ngốc muốn chính là vĩnh viễn không phải lo nghĩ về sau. Vậy là anh liền sắp xếp cho sự việc lần này.
Lúc vừa bắt đầu dạy Tiểu Tịnh Trần báo cảnh sát, anh cũng đã tính toán phản ứng của Đầu Gỗ vào rồi. Anh rất hiểu con gái của mình, biết bé không thể nói dối, cho nên để Đầu Gỗ có thể đi theo kịch bản của anh và để nhân viên trực 110 có thể chú ý sự việc này, anh còn đặc biệt nhắc nhở Tiểu Tịnh Trần “Bị nhốt lâu trong phòng kín có thể bị ngạt thở”, trọng điểm chính là muốn Tiểu Tịnh Trần nói ra được từ “ngạt thở”.
May mà bản thân Đầu Gỗ cũng đã nói ra từ này một lần, cũng không bất ngờ khi Tiểu Tịnh Trần nói từ này cho nhân viên trực điện thoại nghe. Thế là tất cả đều thuận lợi như nước chảy xuôi dòng!____ Tất cả cũng chỉ vì muốn con gái bảo bối chơi đùa vui vẻ thỏa thích!
Bạch Hi Cảnh đã nghiêm túc điều tra mẹ Mộc - Tống Vân, một đại tiểu thư bị ba mẹ chiều hư, bệnh công chúa bẩm sinh, coi mình là trung tâm của tất cả. Những gì cô ta nói đều là đúng, sai cũng là đúng. Cô ta khống chế con trai mình quá mức, trước giờ chưa bao giờ có sắc mặt tốt đối với bạn bè của con trai. Sau khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần và tên béo liền không nhịn được mà nói ra những lời chanh chua.
Cái gì? Ơn cứu mạng? ____ Đó là cái gì? Có thể cứu được con trai cô ta là vinh hạnh của bọn chúng, lại còn dám nói ân đức, sang bên kia chơi đi!
Vậy là vào thời khắc then chốt, cha ngốc đã đến! Anh chỉ cần một lí do chính đáng để ra mặt vì con gái mà thôi.
Ba của Đầu Gỗ là Triệu Lương Sinh trợn tròn mắt, anh ta đã nhìn thấy cái gì đây?
Bạch Hi Cảnh!!!!!!!!!!!
Bạch Hi Cảnh trong truyền thuyết!!!!!!!!!!!
Bạch Hi Cảnh – người nắm toàn bộ mạch máu kinh tế của thành phố S!!!!!!!!!!!
Bạch Hi Cảnh - giậm chân một cái là cả khu vực Hoa Đông đều phải run sợ!!!!!!!!!!!
Đây chỉ là thực lực trên mặt nổi của một mình anh ta mà thôi, nếu như thêm cả những người khác của nhà họ Bạch... Triệu Lương Sinh cảm thấy bản thân mình cách cái chết không còn xa nữa!
Tục ngữ nói, dân không đấu lại quan, theo lí mà nói, Triệu Lương Sinh là quan, Bạch Hi Cảnh là dân, người nên trốn tránh đáng lẽ ra phải là Bạch Hi Cảnh mới đúng. Nhưng có tiền chính là ông lớn, vả lại, người nhà họ Bạch không thiếu nhất chính là quan, chức vị của ba anh trai của Bạch Hi Cảnh đều cao hơn so với Triệu Lương Sinh nhiều lần.
Mẹ Đầu Gỗ - Tống Vân cũng trợn tròn mắt lên, ba cô ta cũng là người có mặt mũi ở thành phố S, cô ta càng hiểu rõ sức ảnh hưởng của Bạch Hi Cảnh hơn so với Triệu Lương Sinh. Chỉ là, nhân vật trong truyền thuyết này trước giờ không phải bà chủ gia đình như cô ta có thể nhìn thấy, cho nên nhất thời cô ta hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Không chỉ cô ta, những bệnh nhân và y tá khác đang xem náo nhiệt cũng trốn vào trong phòng bệnh, đương nhiên cũng không quên nhìn trộm từ cửa sổ kính. Người nào người nấy đôi mắt đều lóe lên ánh sáng đỏ, trông chẳng giống bệnh nhân một chút nào!
Bạch Hi Cảnh đó! Bạch Hi Cảnh trong truyền thuyết đó! Đến truyền thông còn không chụp được chính diện Bạch Hi Cảnh mà bọn họ lại được nhìn thấy!!!
Á á á___ Máu sói sôi trào, hú hú hú___ Máu thú cuồn cuộn!
“Ngài... Ngài Bạch!!” Vẫn là Triệu Lương Sinh có phản ứng nhanh nhẹn hơn một chút.
Bạch Hi Cảnh không thèm liếc nhìn anh ta, chỉ làm động tác quen thuộc dịu dàng bế Tiểu Tịnh Trần lên. Tiểu Tịnh Trần ôm cổ cha ngốc, ánh mắt lấp lánh sáng ngời. Tên béo thận trọng vặn vặn ngón tay, ấp úng nói: “Cháu chào chú Bạch”.
Bạch Hi Cảnh thật hiếm có bố thí cho nó một ánh mắt, thản nhiên đáp lại một tiếng “Ừ”. Tên béo lập tức thở phào một hơi, cười ngốc nghếch.
Bạch Hi Cảnh xoa gương mặt trắng nõn nà của Tiểu Tịnh Trần, thấy con gái bảo bối không có bất kì vấn đề gì mới yên tâm, quay đầu lạnh nhạt nhìn Triệu Lương Sinh và Tống Vân, “Vừa rồi hình như tôi nghe thấy ai đó nói con gái tôi là quần áo lụa là, cặn bã, sâu mọt của xã hội, chỉ có thể ngồi ăn chờ chết!”
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, Tống Vân cảm thấy xương bánh chè mềm nhũn, chỉ có có thể dựa vào cửa phòng bệnh của con trai mới miễn cưỡng đứng vững, trên khuôn mặt khắc nghiệt nở một nụ cười cứng ngắc: “Làm sao có thể, con gái của ngài đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế, sau khi trưởng thành nhất định là rường cột của nước nhà!”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, kéo đám tóc ngắn sau đầu của cha ngốc, hiếu kỳ hỏi: “Ba ơi, rường cột của nước nhà là cái gì?”
Tống Vân: “...” Ở đâu ra đứa trẻ xúi quẩy như vậy, sao lại phá đám ngay trước mặt, thật là không có giáo dưỡng!
Nhưng cô ta chỉ dám oán thầm trong lòng, trên mặt vẫn bày ra nụ cười dịu dàng hết sức, nhìn Tiểu Tịnh Trần tràn đầy yêu thương... Thôi được, tướng do tâm sinh, nụ cười yêu thương của cô ta không phải vặn vẹo bình thường đâu.
Tên béo cúi thấp đầu, âm thầm nhếch mép, vụng trộm giơ ngón cái. Làm tốt lắm Bé Ngốc, phá hủy kẻ địch bằng tinh thần, anh ủng hộ em!
Bạch Hi Cảnh cười như không cười nhìn Tống Vân, xoa đầu Tiểu Tịnh Trần, nói: “Không cần để ý, ba chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi. Làm rường cột quá mệt, ba không nỡ để con phải mệt”.
“Dạ”. Tiểu Tịnh Trần gật đầu như hiểu như không.
Bạch Hi Cảnh quay đầu nhìn Triệu Lương Sinh, “Anh Triệu, anh nói xem có đúng hay không?”
“Đúng, đúng, đúng, đúng. Vui vẻ là được, vui vẻ là được”. Triệu Lương Sinh liên tục gật đầu nhưng trong lòng lại khóc vựng, ngài đã nói như vậy thì còn ai dám nói không phải nữa!
Có được sự khẳng định của Triệu Lương Sinh, ánh mắt Bạch Hi Cảnh lại quay về nhìn về phía Tống Vân. Tống Vân cứng đờ toàn thân, cảm thấy bản thân giống như ếch nhái bị rắn độc nhìn chằm chằm, lông tơ toàn thân dựng đứng lên. Cô ta cứng ngắc nhếch khóe miệng, không đợi cô ta mở miệng, Bạch Hi Cảnh đột nhiên nói: “Ông Tống cũng sắp sáu mươi rồi nhỉ, vẫn chưa về hưu phải không? Tuổi đã lớn còn phải mệt nhọc như vậy thì không tốt đâu!”
Sắc mặt Tống Vân lập tức tái nhợt, cô ta có thể hung hăng, ngang ngược đến ngày hôm nay là vì sao, còn không phải là vì có một người ba tốt sao. Nếu như hiện tại ba của cô ta bị cách chức, vậy chắc chắn cô ta cũng xong rồi. Bọn đầu trâu mặt ngựa mà cô ta đã đắc tội ngày trước sẽ không kiêng nể gì mà đến tìm cô ta tính sổ. Chồng cô ta vẫn chưa được ba vợ đề bạt đến địa vị có thể làm chỗ dựa cho cô ta nữa!
Đừng nói Bạch Hi Cảnh không làm được, ba anh - Bạch Khải Thụy là quan tòa nhất nhì Hoa Hạ, nổi tiếng cương trực liêm chính, theo lí mà nói, có người cha như vậy thì anh càng nên tuân theo pháp luật, tránh phá hủy thanh danh cả đời của ông cụ mới đúng. Nhưng trên thực tế, Bạch Hi Cảnh ném người xuống biển cho cá mập ăn, ngành tư pháp cũng không dám tìm tới cửa, lại càng không có bất luận tin tức gì xấu về Bạch Khải Thụy. Điều này có thể chứng minh, thành phố S bị anh khống chế đến mức nào, can thiệp vào việc lên chức của một quan viên chẳng qua cũng chỉ là một việc cỏn con mà thôi.
Mặc dù ngoài mặt, Bạch Hi Cảnh chỉ là một thương nhân giàu có, nhưng thực chất lại là một thương nhân khiến cả chính quyền cũng phải sợ hãi!
Cô gái tết tóc đuôi sam của SHIELD chính vì một câu nói của Bạch Hi Cảnh mà bỏ qua cho Tiểu Tịnh Trần, càng không nói đến những người khác.
“Ngài... Ngài Bạch, ba tôi... ba tôi...” Tống Vân vốn hung hăng ngang ngược trước mặt người khác đã thành thói quen, cho dù muốn nhận lỗi với Bạch Hi Cảnh thì nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào. Bạch Hi Cảnh cũng không quan tâm đến những điều đó, anh liếc mắt nhìn gương mặt tái nhợt suy sụp của Triệu Lương Sinh, đặt Tiểu Tịnh Trần xuống đất: “Con đi tìm Đầu Gỗ chơi đi!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, lôi tên béo đi tới chỗ Tống Vân. Tống Vân vội vàng tránh đường, vẫn không quên nở nụ cười cứng ngắc.
Tiểu Tịnh Trần vặn tay nắm cửa, lại khóa rồi, bé liền bĩu môi. Tên béo không để ý những điều này, lúc này nó đập cửa với tâm trạng rất tốt: “Đầu Gỗ, mau mở cửa! Tao và Bé Ngốc tới thăm mày đây, nhanh lên, nhanh lên!”
Qua gần đúng một phút, cửa phòng mới hé mở, tên béo lập tức kéo Tiểu Tịnh Trần đi vào phòng bệnh, cửa phòng bệnh liền đóng lại ngăn cách cuộc nói chuyện tiếp theo của ba vị phụ huynh.
Tên béo nhào đến bên giường bệnh, liền tấm tắc khen sự khí phách uy vũ của Bạch Hi Cảnh. Đầu óc của Đầu Gỗ còn linh hoạt hơn tên béo nhiều, suy nghĩ kĩ càng liền biết tất cả đều là kế hoạch được lập ra cho nó. Những cái khác không nói đến, ít nhất tự do của nó sẽ không còn chịu sự giới hạn của ba mẹ nữa. Đầu Gỗ cảm động nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, rưng rưng nước mắt: “Tịnh Trần, cảm ơn!”
Tịnh Trần nghiêng đầu, trên trán bày đầy những dấu “??”, chỉ cho rằng Đầu Gỗ cảm động là vì bé đã báo cảnh sát nên cũng cười đến mức đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, nói, “Không cần khách khí, chúng ta là bạn bè, bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau.”
“Ừ bạn bè.” Ý nghĩa của người bạn Tịnh Trần này đối với Đầu Gỗ tuyệt đối còn vượt xa những người bạn khác.
Sinh mệnh đáng quý, cái giá của tình yêu lại càng đáng quý hơn. Nếu phải chết vì tự do thì hai người đều đồng ý vứt bỏ sự sống!
Người bạn vắt óc suy nghĩ chỉ vì giúp đỡ nó giành lại tự do, vậy thì chắc chắn là người anh em đáng để tin tưởng và ủy thác cả tính mạng bản thân.
Vậy là cha ngốc chỉ vì muốn con gái được chơi vui vẻ mà lập ra một âm mưu nhỏ, lại không ngờ đã lấy được cho con gái một tình bạn vững bền, đặt nền tảng cho đội ngũ “hại dân hại nước” của bạn học Tiểu Tịnh Trần.
Cũng không biết Bạch Hi Cảnh rốt cuộc đã nói gì với Triệu Lương Sinh và Tống Vân, dù sao từ đó về sau, cho dù Đầu Gỗ vẫn chịu sự quản thúc và khống chế nhất định của cha mẹ, nhưng chỉ cần Tiểu Tịnh Trần đến tìm thì bất luận đi làm cái gì thì mẹ Mộc không nói hai lời liền cho phép, thậm chí có lúc còn có thể cho chút tiền tiêu vặt, để cho Đầu Gỗ thỏa thích chiêu đãi Tiểu Tịnh Trần.
Số lần Tiểu Tịnh Trần đến nhà càng lúc càng nhiều, tính tình cáu kỉnh của mẹ Mộc cũng tốt lên nhiều. Mặc dù vẫn còn bộ dạng luôn cho mình là đúng, coi mình là trung tâm, nhưng cô ta không còn thích kích động, quan niệm thị phi cũng hơi giống người bình thường rồi. Những ngày tháng sau này của ba con Đầu Gỗ cũng dễ chịu hơn nhiều.
Bình luận facebook