Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-351
Chương 351: Cha ngốc bị bé ngốc vô thức phá đám
Cơ thể con người được ca tụng là bộ máy tinh vi nhất trên thế giới, cho dù là quốc gia nào thì hoặc ít hoặc nhiều đều có vài nghiên cứu liên quan đến cơ thể con người. Chỉ có điều, những nghiên cứu này hoàn toàn đi ngược lại với tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, cho nên trong đại đa số tình huống đều là tiến hành ở nơi bí mật.
Cơ sở nghiên cứu con người lớn nhất của đất nước Hoa Hạ chính là Sở nghiên cứu đặc biệt của Đặc khu quốc gia. Là một trong những tổ chức bí mật chính quy nhất của Hoa Hạ, Sở nghiên cứu đặc biệt cho dù là phần cứng, phần mềm, nhân viên, trang thiết bị thì tất nhiên đều là tốt nhất, mà thành quả nghiên cứu ra cũng là trình độ dẫn đầu thế giới.
M1371 là thuốc thử sinh hóa có thể kích phát tiềm năng con người nhất từ trước đến nay. Đáng tiếc, do hiệu quả của thuốc này quá mạnh, những người tham gia thí nghiệm trên thì có những người trưởng thành cơ thể cường tráng khỏe mạnh, dưới thì có những đứa trẻ sơ sinh có tính thích nghi mạnh nhất, không có một ai sống sót, điều này đã trở thành điểm tai hại nhất của thứ thuốc này.
Trải qua mấy chục năm nghiên cứu và so sánh, loại thuốc M1731 mới đã được sinh ra, hiệu quả của nó chỉ không bằng một phần trăm của M1371, nhưng lại có thể bảo đảm được an toàn cơ thể thí nghiệm, không có bất cứ tác dụng phụ nào. Loại thuốc này sau khi đạt được thử nghiệm thành công liền được chính thức đưa vào sử dụng, chỉ có điều bởi vì giá thành của loại thuốc này quá mức đắt đỏ, hơn nữa yêu cầu thể chất đối với người sử dụng lại vô cùng cao, cho nên những người có tư cách sử dụng loại thuốc này chỉ có thể là những người lính xung kích mạnh mẽ cường đại trong quân đội. Bởi vì chỉ có thể chất và khả năng chịu đựng của bọn họ mới có thể gánh vác được nỗi đau đớn mà loại thuốc này gây ra đối với cơ thể.
Nhưng mà, ngay khi M1731 đang hoành hành, trở thành thuốc kích phát tiềm năng thể lực con người hoàn hảo nhất được công nhận, thì thí nghiệm M1371 đã từng khiến người ta vừa yêu vừa hận lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của các chuyên gia – vật thí nghiệm chắc chắc đã phải chết trong truyền thuyết thế mà lại còn có người sống sót?
Hơn nữa lại còn là một cô gái nhỏ chỉ mới mười hai tuổi!
Sáu năm trước cô bé mười hai tuổi, sáu năm sau thì là mười chín tuổi!
Có thể sống đến lúc thành niên thì đã đủ để lật đổ định luật tác dụng phụ “M1371 nhất định sẽ chết” rồi. Vì thế, Tiểu Tịnh Trần lọt vào tầm mắt của Đặc khu quốc gia. Nếu như nói lúc mới bắt đầu, bọn họ chỉ nhắm vào xuất thân, giá trị vũ lực, tài năng bắn súng của cô bé, vậy thì sau khi thân phận vật thí nghiệm của cô bé bại lộ, tất cả những thứ khác đều không quan trọng bằng thân phận người sống sót từ thí nghiệm M1371.
Đáng tiếc, bởi vì cô gái này lại có một người cha tốt nhị thập tứ hiếu, khí phách uy vũ, nhất thống giang hồ, nên cho dù là Đặc khu quốc gia cũng không có cách nào quang minh chính đại tiếp cận cô bé. Nếu như đổi thành một người khác, trực tiếp phát một tờ lệnh triệu tập của quốc gia cũng đủ để cô bé và người nhà quỳ mọp sụp lạy rồi. Nhưng người đó lại là Bạch Hi Cảnh, muốn cứng đối cứng với anh, là chê Hoa Hạ quá đoàn kết, lãnh thổ quá hoàn chỉnh rồi sao?
Bám theo hai cha con Bạch Hi Cảnh vào trong rừng rậm Bologna cũng là hành động bất đắc dĩ, bọn họ đã bị ép đến mức không còn đường lui nữa rồi.
Hiện tại Tiểu Tịnh Trần vẫn còn là một cô gái mười chín tuổi, một đại tiểu thư tùy hứng bởi vì sở thích cá nhân của bản thân mà quả quyết xuất ngũ, thân phận con gái của Bạch Hi Cảnh đã đủ để cô bé hoành hành ngang ngược trên cả đất nước Hoa Hạ mà không cần sợ bất cứ điều gì rồi. Nhưng mà, đợi đến khi Bạch Hi Cảnh huấn luyện cô bé thành một người thừa kế đạt chuẩn, hoặc là đợi sau khi Bạch Hi Cảnh trăm tuổi, cô bé thay cha mình tiếp quản vương quốc ngầm, đến lúc đó đừng nói là Đặc khu quốc gia, cho dù là bùng nổ thế chiến thứ tư thì cũng chưa chắc đã có thể động được tới cô bé.
Cho nên, vẫn là nên nhân lúc cô bé chưa đủ lông đủ cánh mà ký kết quan hệ hữu nghị với cô bé thôi!
Thế là, bọn họ chỉ có thể bí quá hóa liều ép buộc Bạch Hi Cảnh, lại không ngờ rằng vị Đại Boss này lại vì đã có được thuốc giải của M1371 mà vô cùng phối hợp.
Lẽ nào trong thâm tâm anh cũng hy vọng quan hệ hữu nghị với tổ chức quốc gia sao? Hy vọng con gái anh có thể có được một tấm kim bài miễn tử cấp quốc gia??
Đám tinh anh của Đặc khu quốc gia đang suy nghĩ tốt đẹp như vậy.
Có trời mới biết, Bạch Hi Cảnh hoàn toàn là bị gài bẫy, sở dĩ anh nói với bọn họ rằng “chỉ cần con gái tôi có thể tìm thấy nơi này, tôi sẽ không ngăn cản các người tiếp xúc với con bé” là bởi vì anh biết với bản tính mù đường bẩm sinh của con gái mình thì trong khu vực rừng rậm nguyên sinh mênh mông rộng lớn như Bologna, cô bé căn bản không thể nào tìm được căn cứ dưới lòng đất của Đặc khu quốc gia. Ai con mẹ nó biết được giữa đường sẽ xuất hiện một Thẩm Kỳ giúp cô bé tìm đường chứ! Lật bàn!
Bạch Hi Cảnh vốn tính toán rất kỹ, con gái không thể nào tìm được căn cứ dưới lòng đất, nên anh vừa có thể có được thuốc giải M1371 vừa có thể không trở mặt với Hoa Hạ, mà vẫn có thể tiếp tục bảo vệ con gái không để cô bé bị con sói xám lớn tha đi mất, thật quá tốt, quá tốt!
Kết quả là... Bạch Hi Cảnh âm thầm nguyền rủa tên khốn kiếp nào đó đã dẫn con gái anh ra khỏi phó bản lạc đường, lôi hắn ra băm vằm nghìn đao!
“Ách xì” Thẩm Kỳ hắt xì mấy cái liền, xoa xoa mũi, bình tĩnh uống trà.
Là một trong số ít những người đã từng nói chuyện với Tiểu Tịnh Trần, Đẳng Thập đành phải đảm nhận trọng trách đàm phán với em gái. Anh ta cũng biết mình lòng dạ đen tối không thể nào nói chuyện được với động vật đơn bào chỉ dựa vào trực giác dã tính nghịch thiên, cho nên anh ta không hề phí lời mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Đầu tiên là giới thiệu ông già kia: “Đây là quan chấp hành cấp cao nhất của đặc khu quốc gia - Ông Mục” Sau đó là hai người trung niên: “Vị này là cục trưởng của SHIELD - anh Trần Thôi, và bộ trưởng SWAT - anh Triệu Chính.”
Ba người mỉm cười chào Tiểu Tịnh Trần, ông già cười đến mặt mũi hiền lành như Phật Di Lặc. Triệu Chính da non thịt mịn cũng rất dễ nhìn. Duy chỉ có Trần Thôi, đại khái đã quen nghiêm túc, lúc này đột nhiên mỉm cười khiến cho biểu cảm cứng ngắc, trông khá kỳ quái.
Tiểu Tịnh Trần trước giờ đều không quan tâm đến cái túi da của người khác, chỉ cần cảm nhận được thiện ý của đối phương thì cô bé đều rất dễ nói chuyện, bèn lập tức cười đến mức mặt mày cũng cong cong đáp lại.
Không khí ở hiện trường rất tốt đẹp, Đẳng Thập lại tiếp tục nói: “Bất luận là SHIELD hay là SWAT thì đều là tổ chức bí mật dưới lòng đất. Chúng tôi đã quen giải quyết vấn đề trong bóng tối, ngoài sáng trước giờ đều là uy hiếp đối với chúng tôi. Trải qua nghiên cứu quyết định, chúng tôi phải thành lập một tổ hành động đặc biệt nhằm làm một thân phận nhân vật công chúng để che chắn, lợi dụng các cơ hội để quang minh chính đại tới các quốc gia khác lấy tin tình báo cơ mật.”
“Chúng tôi quyết định giao tổ này cho cô quản lý, đây là thư bổ nhiệm.” Người đàn ông cuối cùng vẫn tiếp lời Đẳng Thập, ông ta đương nhiên có phân lượng hơn Đẳng Thập ở Đặc khu quốc gia. Ông ta tự giao thư bổ nhiệm cho Tiểu Tịnh Trần cũng là bày tỏ sự coi trọng đối với cô bé, còn đối với việc cô bé ngốc nghếch đáng yêu này rốt cuộc có thể xây dựng nổi tổ hành động hay không... thì không phải là có Bạch Hi Cảnh sao!!
Không phải là bọn họ không chịu trách nhiệm với nhân viên hành động, mà là bọn họ biết, duy nhất chỉ có cuốn Bạch Hi Cảnh vào mới có thể bảo đảm an toàn của nhân viên hành động ở mức cao nhất. Nhân viên hành động sẽ do Bạch Tịnh Trần một tay tuyển chọn, huấn luyện, sắp xếp, cho dù là vệ sĩ của cô bé, một khi bọn họ ăn cắp tình báo thất bại mà bị bắt làm tù binh thì nể mặt Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh ít nhất cũng không thể thấy chết không cứu. Chỉ cần người có thể sống sót thì những thứ khác tất cả đều không quan trọng.
Đáng tiếc, Bạch Hi Cảnh sẽ để cho bọn họ được như ý sao? Quá ngây thơ rồi!
Đối với “nhiệm vụ” mà Đặc khu quốc gia giao cho Tiểu Tịnh Trần, anh không nói bất cứ điều gì, chỉ cần con gái anh đồng ý thì anh sẽ không hạn chế bất cứ hành động nào của con gái mình, lại càng không phá hỏng cơ hội được rèn luyện của cô bé. Nếu như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ồ, ngoại trừ Bạch Tịnh Trần, những người khác thì liên quan quái gì đến anh?
Vì thế, khi Bạch Hi Cảnh đang trầm mặc, thư bổ nhiệm đã được đưa tới tay Tiểu Tịnh Trần. Tổ hành động mới này liền được thành lập như một trò đùa, còn Tiểu Tịnh Trần chỉ cần hiến chút máu cống hiến cho Sở nghiên cứu đặc biệt dể nghiên cứu bí mật không chết của M1371 thì những việc khác cứ mặc cô bé giày vò, xảy ra chuyện gì dĩ nhiên đã có Đặc khu quốc gia bao che rồi.
Đợi đến khi rời khỏi, Tiểu Tịnh Trần lại bám lấy cửa, chết cũng không chịu đi: “Các người trả Ngó Sen lại cho tôi.”
Ông Mục sửng sốt, nghi hoặc nhìn hai vị lãnh đạo khác: “Các người ai đã lấy Ngó Sen của cô bé? Đức hạnh gì thế hả, muốn ăn Ngó Sen không tự mình đi mua được hả!”
“Ngó Sen không phải ngó sen, mà là một con báo.” Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc chỉ ra chỗ sai, ông Mục ngẩn người. Đẳng Thập ngượng ngùng sờ mũi: “Con báo đen đó là do chúng tôi nhìn nó lớn lên trong cánh rừng này, tuyệt đối không thể là Ngó Sen của cô được, cô nhận nhầm rồi...”
“Anh lừa người, đó rõ ràng là Ngó Sen nhà tôi.” Tiểu Tịnh Trần rưng rưng chỉ trích.
Đẳng Thập không khỏi nhức đầu, quan hệ lúc này mới hơi hòa hoãn một chút, anh ta nào có dám đắc tội với bà cô này ngay trước mặt các vị lãnh đạo chứ. Ông Mục trừng hai mắt lên: “Nếu đã là Ngó Sen của người ta thì cậu mau trả lại người ta đi. Bất luận có phải hay không cũng phải đợi đến lúc nhận diện rõ ràng hãy nói.”
“... Rõ.” Đẳng Thập buồn bực đáp một tiếng, mới vẫy tay với những người ngoài cửa, lập tức có nhân viên dùng dây xích khóa con báo đen to lớn kéo nó tới. Vết thương trên người con báo đã được xử lý, phần bụng được băng bó, vải xô màu trắng quấn lấy phần da lông đen thui nhìn thấy mà giật mình.
Vừa nhìn thấy con báo đen xuất hiện, hai mắt Tiểu Tịnh Trần liền sáng lên, lập tức bay tới bổ nhào về phía nó. Mọi người cả kinh. Đó là dã thú nha em gái, không phải là chó con nhà nuôi, cô cứ như vậy trực tiếp đưa cổ họng của mình tới dưới răng nanh của nó thế sao, tìm chết cũng đừng có làm như vậy chứ!
Tốc độ của Tiểu Tịnh Trần quá nhanh, những người khác căn bản không kịp ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé bổ nhào lên người con báo đen, sau đó liền bị móng vuốt của con báo đen tức giận đạp xuống đất. Con báo đen gầm nhẹ một tiếng, há miệng cắn về phía cổ của Tiểu Tịnh Trần. Đám người Đẳng Thập sợ tới mức xanh cả mặt, Bạch Hi Cảnh lại chỉ nhướng mày, khóe miệng cong lên cười rất sâu xa.
Nhìn nụ cười trên gương mặt anh, ông Mục hơi sửng sốt, vươn tay ngăn cản Trần Thôi và Triệu Chính. Mũi chân Bạch Hi Cảnh móc một cái, Đẳng Thập đang rảo bước tiến lên bị vấp, loạng choạng suýt ngã. Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Bạch Hi Cảnh, nhưng lại nghe thấy một tiếng thú rống lên thảm thiết: “Áu ~~~”
Đẳng Thập kinh ngạc quay đầu, sợ tới mức hai mắt mở lớn như cửa sổ!
Hai tay Tiểu Tịnh Trần ôm lấy cổ con báo đen, hai chân kẹp lấy phần eo của nó, lăn lộn trên mặt đất vui vẻ như chả giò chiên hai tầng.
Sở trường của báo là tốc độ, luận về hình thể nó không bằng hổ, luận về sức lực nó không bằng mãng xà, luận về răng nanh nó không bằng sói, nói tóm lại thì trong tình huống không phát huy được ưu thế tốc độ, nó tuyệt đối không phải là đối thủ của Thái Bao + Quả Cà + Màn Thầu. Mà ba con vật này đều đã bị Tiểu Tịnh Trần trừng trị đến mức chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời. Là vua thú, dạy bảo một con báo đen bị thương, em gái tỏ vẻ không có chút áp lực nào.
Dã thú đơn thuần hơn nhiều so với con người, trí thông minh của chúng không cao như loài người, cũng không gian xảo như loài người, đối với kẻ mạnh, bọn chúng sẽ khuất phục và kính sợ theo bản năng. Cá lớn nuốt cá bé là nguyên tắc sinh tồn của bọn chúng, khi kẻ mạnh mạnh đến một mức độ nhất định thì bọn chúng thậm chí còn không có chút ý nghĩ tranh đấu nào. Đây cũng là nguyên nhân mà hổ rừng, mãng xà và sói có thể bình yên sống chung dưới một mái nhà, có một vua thú với sức mạnh có thể áp đảo tất cả ở trên coi chừng, ai con mẹ nó dám không có việc gì lại đi tìm đòn roi chứ??
Thế là, mọi người chỉ có thể trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn đồng chí báo đen bị Tiểu Tịnh Trần ôm.
Dã thú mà yếu thành như vậy thật sự không có vấn đề gì sao!
Trong túi áo của Tiểu Tịnh Trần có tờ lệnh bổ nhiệm của Đặc khu quốc gia, ôm lấy con báo đen còn to và nặng hơn cả mình, ông Mục đạt được ước muốn liền hữu nghị mà cho máy bay chuyên dụng bí mật đưa bọn họ trở về thành phố S. Những người lính đánh thuê nằm không cũng trúng đạn đều đã được thả ra, bọn họ không hề biết phía sau có bóng dáng của Hoa Hạ, chỉ xem như bản thân xui xẻo bị cuốn vào trong ân oán cá nhân của Bạch Hi Cảnh. Còn về Thẩm Kỳ, dưới yêu cầu của Tiểu Tịnh Trần, cậu ta được an toàn đưa về Hoa Hạ, nhưng bí mật dạy dỗ một trận là không thể thiếu được.
Ý thức lãnh địa của dã thú là rất mạnh, sự xuất hiện đồng chí Ngó Sen đã nhận được sự nhiệt, tình, chào, đón của đám địa chủ. Quả Cà trực tiếp quấn lấy nó, lôi vào trong phòng, Thái Bao cộng với hai Màn Thầu theo sát phía sau, trong phòng truyền tới hàng loạt tiếng kêu thảm thiết của con báo đen. Tiểu Tịnh Trần vẫn còn vui vẻ, cười ra cả hàm răng trắng muốt: “Quả Cà, Thái Bao và Màn Thầu quả là nhiệt tình, Ngó Sen nhất định sẽ tìm thấy được vị trí của mình trong nhà!”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Bình luận facebook