• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhật Ký Tiểu Hoà Thượng Ở Thành Phố (1 Viewer)

  • Chap-36

Chương 36: Bản tính hung tàn trời sinh​







Khả năng chơi game máy tính bẩm sinh của Tiểu Tịnh Trần như thế nào, đương nhiên Tiểu Sơn biết rõ, lúc trước khi anh ta núp ở ngoài cửa sổ quán net, mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng nghe cách miêu tả của Lăng Phi cũng có thể đoán được vài phần. Cho nên, khi thấy Đại Sơn muốn dạy Tiểu Tịnh Trần chơi game thì anh ta có lòng tốt muốn nhắc nhở anh trai nhà mình nên tránh để cô chủ chịu đả kích, nếu không lúc đó sẽ dẫn tới các thể loại “báo thù” của Lão Đại.



Đại Sơn vô cùng tin tưởng lời nói của em trai mình, nhưng nhớ tới động tác chộp lấy tập tài liệu chắn nước miếng của Tiểu Tịnh Trần vừa nhanh, chuẩn, hiểm, quả thật không giống phản ứng của một đứa trẻ trì độn chút nào. Thế là, anh ta điều chỉnh chiến lược một chút, bỏ qua một số trò chơi đơn giản, trực tiếp mở ra một trò chơi nhập vai online, đăng nhập bằng tài khoản của mình, click đăng nhập, những hình ảnh đồ họa tuyệt đẹp ngay lập tức hiện ra trước mắt.



Đại Sơn thao tác cho nhân vật chạy tới một bãi cỏ giết quái, sau đó giảng giải cho Tiểu Tịnh Trần về một loạt các phím tắt, những kĩ năng khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau, thấy Tiểu Tịnh Trần mở to đôi mắt tròn xoe tỏ vẻ rất hứng thú, Đại Sơn liền để Tiểu Tịnh Trần tự chơi.



Bạch Hi Cảnh không thể nhìn nổi cảnh con gái nhà mình ngồi trong lòng người đàn ông khác mà chơi vui vẻ như vậy được nên chia đống tài liệu ra một phần cho hai anh em Đại Sơn và Tiểu Sơn. Thế là Đại Sơn đành phải buông Tiểu Tịnh Trần ra, chấp nhận bị bắt đi khổ sai.



Không khí trong văn phòng lại một lần nữa trở nên yên lặng, ngoại trừ tiếng bút sột soạt viết chữ thì chỉ còn lại âm thanh gõ bàn phím lạch cạch. Thỉnh thoảng Bạch Hi Cảnh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ dạng chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của Tiểu Tịnh Trần, anh tự dưng cảm thấy bạn học Bạch Thiền Sơn hóa ra cũng có lúc không phải là không đáng tin!



Mặt trời dần lặn xuống phía Tây, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại. Bạch Hi Cảnh và Tiểu Sơn cùng quay đầu lại, khuôn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Đại Sơn. Trán Đại Sơn đổ mồ hôi, cúi đầu chui xuống dưới gầm bàn, lấy điện thoại ra, đè thấp giọng khẽ quát vào trong điện thoại, “Có chuyện gì, ông đây đang làm việc nhé!”



“Mày còn khoác lác hả, đi làm mà có thể chơi game được sao?” Tiếng thét của đối phương còn hung dữ hơn so với anh ta, “Mày bị cái gì kích thích à, sao lại hung tàn như vậy, truy sát người ta đến cùng trời cuối đất, danh tiếng của mày sắp nổi như cồn rồi kia kìa, người ta còn muốn treo giải cái đầu của mày nữa cơ.”



Đại Sơn: “...” Rõ ràng anh ta đang nỗ lực làm việc, sao có thể truy sát người ta... được...?



Sau đó anh ta mới kịp phản ứng, Đại Sơn vịn vào mép bàn run rẩy bò lên, ấp úng nói, “Cô chủ, cháu đang giết quái sao?”



Tiểu Tịnh Trần ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, bé khẽ cau mày, biểu cảm dường như có chút hoang mang: “Kỳ lạ, tại sao trang phục của những con quái này lại không giống nhau vậy?”



Đại Sơn: “...” Ôi mẹ ơi, vì sợ Tiểu Đầu Trọc bị giết chết mà không hiểu lí do vì sao nên anh đã cố ý điều khiển nhân vật của mình đến một bãi cỏ bị động để đánh quái rồi mới đưa cho Tiểu Đầu Trọc. Vậy mới nói, cô chủ nhỏ à, một đám hươu sao thì sẽ chỉ khoác một bộ lông thôi!



Được rồi, em gái mù chữ thì đâu thể phân biệt được sự khác nhau giữa tên nhân vật và tên quái vật trong game!



Điện thoại bên này vẫn chưa ngắt, đối phương gào thét một trận, sau đó lái sang chuyện khác, cười mờ ám nói: “Không nhìn ra nha, tên tiểu tử mày cũng có chút tài năng đấy, thao tác vô cùng sắc bén, không phải là tìm người chơi hộ chứ, thần thánh phương nào vậy?”



Đại Sơn: “...” Run rẩy, “Rất... sắc bén ư?”



“Đúng thế, trang bị ngang nhau, level bằng nhau, vậy mà một đánh năm còn không bị tụt máu, tao nói này Đại Sơn, rốt cuộc chú tìm ở đâu ra người anh em tài giỏi như vậy, giới thiệu chút đi!”



Đại Sơn: “...” Anh có thể nói vị đại thần kia chỉ là một nhóc con mới năm tuổi sao?



Bạch Hi Cảnh quay đầu nhìn chằm chằm Đại Sơn, lông mày hơi nhíu, “Có chuyện gì?”



Bạch Thiền Sơn khóc không ra nước mắt, dứt khoát ngắt điện thoại, sau đó nhấc chân đi về phía sô pha. Bạch Hi Cảnh cau mày, anh vứt bút rồi cũng đi qua. Tiểu Sơn sửng sốt, đương nhiên cũng không thể rớt lại phía sau. Thế là cả ba ông chú trưởng thành cùng đứng đằng sau sô pha, nhìn nhân vật trên màn hình rõ ràng đang bị rất nhiều người chơi khác bao vây, nhưng dưới thao tác của Tiểu Tịnh Trần lại trở nên mạnh mẽ mà chém giết bốn phương.



Nhân vật game nho nhỏ này dường như có một sinh mạng, có tự chủ, các kĩ năng di chuyển, tránh né hay công kích mang đủ màu sắc sặc sỡ được thi triển, bất cứ lúc nào nắm được sơ hở của đối phương sẽ phản kích lại, đánh đến mức đối phương không có bất cứ cơ hội đánh trả nào, thanh HP (thanh máu hiển thị của nhân vật) trên đầu của họ đang từ từ giảm xuống, chưa tới mười giây sau đã ngã nhào xuống đất rồi.



Bạch Thiền Sơn trợn mắt há mồm nhìn nhân vật game của mình đã chơi ba năm mà vẫn chỉ là một kẻ vô hình không được chú ý, mẹ ơi, quả nhiên là Đại thần mà!



Bạch Hi Cảnh há hốc miệng, khó khăn lắm mới nói, “Tịnh Trần, con học chơi game online từ khi nào vậy?”



Tiểu Tịnh Trần hơi nghiêng đầu, nghi hoặc quay lại nhìn Bạch Hi Cảnh, “Khi nãy chú Đại Sơn mới dạy con đó.”



Chú Đại Sơn nghẹn họng nhìn bàn phím trân trối. Đầu của Tiểu Tịnh Trần đã chuyển đến phía sau, tầm mắt đã rời khỏi màn hình máy tính, nhưng những ngón tay trên bàn phím vẫn không ngừng gõ điên cuồng, nhanh đến mức như chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng. Động tác của nhân vật trong game vẫn không gặp chút trở ngại nào, tiếp tục giết chóc đến thuận buồm xuôi gió, đám người cùng một bang hội và những người chơi khác xung quanh giống như tre già măng mọc nối tiếp nhau xông lên.



Thiên tài có phải hay không, nhất định là thiên tài mà!



Bạch Hi Cảnh bất lực day trán, lúc trước còn chưa xác định, nhưng hiện giờ anh đại khái đã hiểu được điều gì xảy ra khi thấy Tiểu Tịnh Trần không cần nhìn cũng có thể đánh hay như vậy. Anh đồng tình vỗ vai Đại Sơn đã hóa đá, hóa gió, hóa cát, sau đó quay trở lại bàn làm việc, “Không cần để ý quá làm gì, con bé không phải thiên tài chơi game gì đâu, chẳng qua con bé chỉ làm theo bản năng phân giải và tổ hợp, hóa giải các kĩ năng của nhân vật mà thôi. Chỉ cần có thể hiểu thấu kĩ năng của đối phương thì dù không nhìn con bé cũng có thể đưa ra phương pháp đánh trả tương ứng, đây chính là thiên phú của Tịnh Trần.”



Game online hiện giờ làm ra cũng rất giống thật, nếu không tốc độ phản ứng của nhân vật cũng không thể ăn khớp với tốc độ của phím tắt được.



“Có... Có ý gì?” Ánh mắt của Đại Sơn ngây ngốc nhìn Bạch Hi Cảnh, khuôn mặt của Tiểu Sơn cũng lộ vẻ không hiểu.



“Chính là những nhân vật này trong mắt con bé không phải là hư cấu mà là người thật, con bé xem những nhân vật trong game như là đối thủ rồi tiến hành phân tích sức mạnh, coi các kĩ năng như chiêu thức võ học để phá giải, sau đó kết hợp hiệu quả nhân vật từ phím tắt với võ công của bản thân, cuối cùng coi PK trong thế giới game online thành trận so tài thật sự ngoài đời, vì vậy...”



Bạch Hi Cảnh nhún vai, hai tay buông thõng, “Biến thành tình cảnh như mọi người nhìn thấy bây giờ.”



Đại Sơn: “...” Anh chắc chắn đang nghe Thiên Thư rồi! (Ý là anh ta nghe như tụng kinh, không hiểu cái gì.)



Tiểu Sơn: “...” Quả nhiên thế giới rộng lớn, không việc gì là không thể xảy ra, cô chủ nhỏ thật là oai phong!



Bạch Hi Cảnh lại cầm cái bút lên, cúi đầu đọc văn kiện, trong đầu lại nhớ tới những lời mà sư phụ trụ trì đã dặn dò trước khi đưa Tiểu Tịnh Trần xuống núi, “Tịnh Trần là một thiên tài học võ, hơn nữa tính tình lương thiện không dễ nổi giận. Nhưng những cám dỗ nguy hiểm dưới núi lại quá nhiều, con nhất định phải chăm sóc và dạy bảo con bé cho thật tốt, nếu không một khi bé con sa vào con đường tà đạo thì sẽ gây ra đại họa.”



Bạch Hi Cảnh vẫn chưa hiểu lắm “thiên tài võ học” có hàm nghĩa như thế nào, bởi vì bản thân anh cũng rất có thiên bẩm học võ. Nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến năng lực phân tích và tổ hợp võ thuật nghịch thiên của Tiểu Tịnh Trần, rốt cuộc anh mới lĩnh hội được sự tự hào và lo lắng của sư phụ trụ trì.



Thiên tài võ học như vậy nếu được dạy dỗ tốt thì sẽ trở thành anh hùng, nhưng một khi để cho nó bước đi sai lầm thì cả nhân loại này sẽ gặp phải tai nạn vô cùng lớn.



Nhất là khi con bé còn có vẻ ngoài rất dễ lừa gạt người khác.



Bạch Hi Cảnh lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc gánh nặng đường xa của bản thân!



Khi Tiểu Tịnh Trần đã tìm được niềm vui mới chính là giết chóc đến trời đất đảo lộn, danh tiếng tăng cao trong thế giới game online thì năm mới cuối cùng cũng chậm rãi tiến đến.



Bầu không khí năm mới ở thành thị không thể náo nhiệt được như ở nông thôn. Bạch Hi Cảnh không dễ dàng mới thoát ra khỏi đống công việc nặng nhọc thì đã tới hai mươi chín tháng chạp. Ba mươi là Giao thừa, phải về nhà làm lễ mừng năm mới. Hai anh em Tiểu Sơn và Đại Sơn đều là trẻ mồ côi, Tết năm nào cũng đi theo Lão Đại, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ. Buổi tối hôm đó, hai ông chú sinh đôi này đem theo quà Tết bước vào nhà Bạch Hi Cảnh. Vì vậy, phòng ngủ công chúa toàn màu hường phấn không còn nghi ngờ gì đã trở thành tổ ấm tạm thời của hai anh em!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom