Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-393
Chương 393: Trúc mã giận dữ, thây trôi ngàn dặm
Nói thực, người có thể làm bạn thân thiết với Tiểu Tịnh Trần mười mấy năm tuyệt đối sẽ không phải người bình thường. Trong đó, kỳ lạ nhất tất nhiên phải kể đến Vệ Thủ. Bởi vì muốn kiến công lập nghiệp, cả cậu ta và Tống Siêu đã gánh lấy một nhiêm vụ nằm vùng hết sức nguy hiểm, ẩn mình ở bên cạnh Giáo phụ Sở Nhâm Địch. Đáng tiếc, không được bao lâu, Sở Nhâm Địch liền bởi vì chọc giận Hoa Thất Đồng mà bị truy sát khắp nơi, bị ép phải ra khỏi nội địa Hoa Hạ, Vệ Thủ và Tống Siêu chỉ đành lưu lạc phương xa theo Sở Nhâm Địch.
Vốn dĩ nghĩ rằng trong lúc hoạn nạn sẽ gặp được chân tình, bọn họ chạy ngàn dặm bầu bạn với Sở Nhâm Địch, sau khi trở lại nhà họ Sở, hai người tất nhiên sẽ được trọng dụng như những tay chân thân cận. Lại đáng tiếc thêm lần nữa, bọn họ đoán đúng phần mở đầu lại không thể đoán đúng được phần kết thúc.
Ở trụ sở Phù Sinh Vị Yết tại Thượng Kinh, Tiểu Tịnh Trần và Minh Quang đã phơi bày một thân phận khác của Sở Nhâm Địch - cháu trai của sư điệt Minh Bảo. Lượng tin tức này quá lớn rồi!
Nhà họ Sở làm kinh doanh vốn dựa vào sự nghiệp của gia tộc, người thừa kế tuyệt đối đều là huyết mạch chính thống thuộc nhánh chính. Minh Bảo bởi vì nguyên nhân nào đó mà nương nhờ cửa Phật, tất nhiên cần bàn giao lại tất cả những thứ trong tay cho người kế tục lớp tiếp theo.
Đương nhiên, nhà họ Sở là nhà cung cấp vũ khí đạn dược lớn nhất nửa địa cầu, những người trong nghề ghen tị, ngưỡng mỗ, đố kỵ đỏ cả con mắt nhiều không kể xiết. Nhưng thực sự dám đánh đòn hiểm đối với bọn họ lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhà họ Sở kinh doanh ngành nghề này cũng không phải ngày một ngày hai, có thể phát triển mãnh mẽ đến tận ngày này, làm một Giáo phụ như Sở Nhâm Địch tất nhiên cũng sợ có người sảy chân lỡ bước ở mặt này, còn các mặt khác thì...
Minh Bảo có đủ khả năng để xuất gia vào chùa Bồ Đề, tất nhiên anh ta cũng có những chỗ đặc biệt nhất định. Thân phận tộc trưởng gia tộc họ Sở này trong chùa Bồ Để căn bản không đáng để nhắc đến. Điều thực sự giúp anh ta mở rộng cánh cổng của chùa Bồ Đề chính là thuật thôi miên đạt tới đỉnh cao tuyệt đối của mình.
Trước khi xuất gia, Minh Bảo đã từng làm không ít việc trái với lương tâm đ*o lý, trong đó kỹ thuật thôi miên là đầu sỏ lớn nhất. Chỉ là món đồ chơi này quá mức hư vô, huyền ảo, người bình thường căn bản sẽ không nghĩ đến. Những người được chứng kiến sự lợi hại của kỹ thuật này, đồng thời biết đến sự tồn tại của nó tất nhiên là những đệ tử đã từng tiếp xúc với Minh bảo. Chỉ là, những hòa thượng xuất gia trong chùa Bồ Đề bắt buộc phải cắt đứt quan hệ với hồng trần. Vì vậy, dù cho có biết thuật thôi miên của Minh Bảo rất lợi hại, cũng không có ai điều tra ra được những sự việc trước khi anh ta xuất gia. Điều này mới khiến cho nhà họ Sở bình yên vô sự mà giấu giếm được nhiều năm như vậy.
Thân phận trần tục của Minh Bảo sau khi bị bại lộ, Sở Nhâm Địch tất nhiên liền gặp phiền phức.
Thuật thôi miên là bí mật không thể truyền ra ngoài của nhà họ Sở. Mặc dù mỗi một đời đích tôn dòng chính đều có thể học được, nhưng người thực sự học được đến cuối cùng, trong vòng trăm năm trở lại đây cũng chỉ có đóa hoa lạ kỳ tên Minh Bảo kia mà thôi. Nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng là Sở Nhâm Địch với chức vị là trưởng tộc của thế hệ này, anh ta tuyệt đối sẽ biết thuật thôi miên. Sau đó, vị Giáo phụ đại nhân này liền bị đánh lén một cách xinh đẹp.
Sở Nhâm Địch vẫn còn chưa kịp trốn về địa bàn nhà họ Sở, mới đi đến nửa đường thì đã bị người chặn cướp. Lúc đó anh ta đã bị thương nặng, hai người vệ sĩ là Vệ Thủ và Tống Siêu cũng không khá hơn chỗ nào. Vì vậy, ba người này không hề ngoài dự đoán mà bị trói lại mang đi. Còn về bọn bắt cóc... Còn phải hỏi sao, đương nhiên là nhóm dã tâm xuất thân từ chùa Bồ Đề - một đám đầu trâu mặt ngựa có tên hàng chữ Duyên rồi!
Trong lúc Vệ Thủ và Tống Siêu làm nhân viên nằm vùng, bối cảnh thân phận cũng có sự thay đổi nho nhỏ. Sau khi hai người họ bị nhóm người có tên hàng chữ Duyên trói bắt đi. Nhờ vào quyền pháp của chùa Bồ Đề học được ở chỗ Tiểu Tịnh Trần, bọn họ đã đạt được một chút sự tin cậy như có như không của lãnh đạo. Tống Siêu tốt xấu gì cũng học hỏi được những kiến thức cổ quái, ly kỳ và hiếm lạ từ trong nhóm đặc cần, mà làm một nhân viên trợ lý nghiên cứu. Vệ Thủ lại lăn lộn vào bộ phận an ninh, làm một nhân vật bên lề đang chờ đợi thăng chức. Nhưng có ai nào ngờ, công việc này thế mà lại giúp cậu ta có cơ hội để đánh tráo loại thuốc của Tiểu tịnh Trần, giúp cho cô bé khôi phục sức lực.
Sau khi nhậm chức chưa được bao lâu, Vệ Thủ và Tống Siêu liền phát hiện điểm kỳ quái của căn cứ. Nhưng dù sao thân phận bọn họ cũng có hạn chế nhất định, không đủ để tiếp xúc với những thứ ở cấp cao hơn. Có điều, với chỉ số thông minh của hai người, cũng đủ cho họ đào bới được một phần bí mật không thể để lộ của cơ sở này.
Hai người vốn đã hợp sức với nhau để trù tính, nhất định phải nghĩ cách xác định thật rõ ràng vị trí của sở nghiên cứu dưới lòng đất. Sau khi nắm trong tay những chứng cớ xác thực, họ mới có thể đưa những bí mật không thể phơi bày này ra ngoài ánh sáng. Suy cho cũng, hai người họ cũng bị nhốt ở đây, nói dễ nghe một chút là nhân viên công tác, nói khó nghe một chút chính là biến tướng của hình thức giam lỏng. Ngoài phòng thực nghiệm ở tầng thấp nhất ra, ngay cả phòng thứ hai ở vị trí từ dưới đếm lên ở trong lòng đất họ cũng không thể tùy tiện đi lại, càng đừng nói đến việc đi ra khỏi tầng ngầm để nhìn chút ánh sáng mặt trời, liếc chút kiến trúc tiêu biểu.
Nguyên nhân mà bọn họ có thể bình an vô sự sống sót đến hiện tại, còn giống như nhân viên công tác mà đạt được một số sự tự do nhất định, không phải chính vì lý do là bọn họ có võ công của chùa Bồ Đề sao. Những đệ tử xuất thân từ chùa Bồ Đề, bất kể là võ công hay hoàn cảnh gia đình đều không có một ai đơn giản hết. Trước khi hiểu rõ ràng tình huống cũng như xác thực thân phận của hai người, lớp đệ tử cũ tên hàng chữ Duyên kia tuyệt đối sẽ không dám tùy tiện động vào bọn họ, chỉ có thể nuôi dưỡng họ như “nhân viên” của mình.
Sự việc Sở Nhâm Địch bị bắt cóc xảy ra quá mức đột ngột, bộ chỉ huy quân sự chưa chắc đã nhận được tin tức kịp thời. Vệ Thủ và Tống Siêu bị giam ở nơi này, không có chi viện cũng không có hậu phương, một khi không cẩn thận, bọn họ chỉ sợ là ngay cả chết thế nào cũng không hay biết. Vì vậy, hai người mới nhẫn nhịn, nghiêm túc làm một người nhân viên đạt tiêu chuẩn. Nhưng họ lại không ngờ rằng Tiểu Tịnh Trần vậy mà lại cũng bị bắt cóc, bị đưa vào căn cứ, hai người lúc này sao có thể nhịn được nữa.
Căn cứ Kabuto dành sự coi trọng đặc biệt cho Tiểu Tịnh Trần vượt xa hẳn ngoài dự kiến của hai vị trúc mã này. Bản thân hai người họ thế nào cũng không sao cả, trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, các chiến sĩ Kỳ Lân còn sợ đao sao. Nhưng bọn họ tuyệt đối không có cách nào trơ mắt nhìn cô gái mình đem lòng yêu mến bị ném vào trong hố lửa, không leo lên được thế này.
Đặc biệt là khi nhìn thấy những nhân viên nghiên cứu đó không hề biết giới hạn mà lấy máu của Tiểu Tịnh Trần. Khi nhìn thấy cô bé trong thời gian hôn mê, ngày nọ qua ngày kia, sắc mặt càng ngày càng trắng như tờ giấy, nhìn thấy cô bé bởi vì chất giãn cơ mà cả người đều giống như con búp bê không chút sức sống, trái tim Vệ Thủ đang nhỏ máu.
Cảm giác đau đớn tột cùng đã kích thích tính cách hung tàn trong con người Vệ Thủ. Đặc biệt là khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đáng thương vô cùng do toàn thân không chút sức lực mà ngay cả bánh mì cũng không ăn được. Điều đó đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè nát lý trí của cậu ta, ngay trong lời khắc khẩn thiết, tính cách phụ thức tỉnh rồi!
Nhân cách phụ của Vệ Thủ tuyệt đối là một tên trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, ngay cả ông trời cũng dám chém. Bản năng của cậu ta là phá hoại, không them nhìn trước ngó sau, chỉ vì một thời khắc sảng khoái nhất thời mà liều mình. Cậu ta có thể không chút do dự đẩy bản thân mình vào chỗ nước sôi lửa bỏng. Nhân cách chính cũng đã đã hận thù đến mức đánh mất cả lý trí, căn bản không có năng lực để khống chế sự bạo động của nhân cách phụ. Vậy là, Vệ Thủ đã hành động!
Vệ Thủ cười híp mắt quay trở về phòng giám sát. Những nhân viên an ninh trong phòng giám sát nhìn thấy khuôn mặt cười nhưu hoa như ngọc của cậu ta, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp. Tên nhóc này mặc dù lớn lên còn đẹp hơn so với con gái, nhưng trước đến nay đều mang dáng vẻ lạnh lùng, treo cái biển người sống chớ đến gần trên người. Nghe nói cậu ta có chỗ dựa phía trên, cho nên cũng không có người nào dám có ý kiến gì với cậu ta. Anh chàng xinh đẹp có khuôn mặt núi băng này đột nhiên lại cười tươi như hoa. Lực công kích đó tuyệt đối không phải là một cơn sóng thần có thể so được.
Những người khác đều bị nụ cười của cậu ta làm cho kinh ngạc. Trong lúc bọn họ ngây ngốc đờ đẫn, Vệ Thủ đột nhiên ra tay. Cậu ta lấy con dao gọt hoa quả trên bàn lên, thân ảnh lóe lên trong nháy mắt, tay giơ lên, dao hạ xuống, năm người bảo vệ ngay cả tiếng cũng chưa kịp cất lên, đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, dòng máu đỏ thẫm ồ ạt chảy khắp sàn nhà.
Vệ Thủ ngâm nga một đoạn bài hát không tên. Sau khi lau sạch hết những vết máu lưu lại trên dao gọt hoa quả, nhét lại vào ống tay áo. Sau đó, cậu ta thao tác, lấy video giám sát ra, nắm trong tay tình hình bố trí của các nhân viên trong toàn bộ khu căn cứ. Tiếp đến, cậu ta liên lạc với Tống Siêu, tâm trạng vô cùng tốt, nói: “Tôi đã giết sạch nhân viên bảo vệ đang trực ban rồi.”
Tống Siêu: “...” Câm nín, một giây, hai giây, ba giây sau... điên cuồng đã vượt qua cảnh giới rồi: “Cậu điên rồi!!!”
Vệ Thủ nhăn mày, liếm qua liếm lại môi mỏng căng mọng, cảm thán nói: “Điên cuồng, là bản tính của bản thiếu gia.”
“...Thủ?” Tống Siêu thử mở miệng thăm dò, lập tức phát điên, nói: “Sao có thể là cậu? Tên ngu ngốc Vệ đó đến cùng là làm ăn kiểu quái gì thế này?”
Vệ Thủ nhún khẽ hai vai, tiện tay cầm một quả táo trên bàn, cắn rột roạt, đáp: “Chịu kích thích quá độ, bị tôi nhân cơ hội đổi rồi!”
Tống Siêu có chút sững sờ, Vệ Thủ đã không phải là tên thiếu niên suy nghĩ bồng bột năm đó nữa rồi. Với tâm trí và sự nhẫn nhịn hiện nay của cậu ta, nhân cách phụ tuyệt đối không có khả năm chiếm quyền chủ động, khống chế cơ thể. Loại kích thích đủ mạnh có thể để cho nhân cách phụ thừa nước đục thả câu thế này chỉ sợ là...
Sắc đỏ trên khuôn mặt Tống Siêu cũng trong nháy mắt mà biến mất sạch sẽ, hai môi cậu ta có chút run rẩy, hỏi: “Tịnh Trần, cô ấy làm sao rồi?”
Động tác gặm quả táo khựng lại một chút, đáy mắt đen như mực của Vệ Thủ lướt qua một tia hung ác đỏ tươi, quả táo cũng biến thành nhạt nhẽo vô vị. Cậu ta tùy tay ném quả táo đang cắn dở vào trong vũng máu, buồn bực nghiến răng, nói: “Mất máu quá nhiều, đói đến sắp thăng thiên rồi!”
“Răng rắc.” Chiếc bình miệng rộng trong tay Tống Siêu trong nháy mắt vỡ vụn. Mặt cậu ta sầm lại, một tay vung lên, quét hết tất cả những dụng cụ thí nghiệm ở trên bàn, những đồ làm bằng thủy tinh rơi vỡ đầy đất. Các dung dịch dung hòa vào nhau tỏa ra mùi hương đầy kích thích. Cậu ta nói to: “Bà nó chứ, bắt nạt người khác quá đáng lắm rồi, thịt hết chúng đi.”
Biểu cảm hung ác của Vệ Thủ ngay tức khắc chuyển thành dáng vẻ cười híp mắt, lại móc một quả táo ra cắn tiếp, nói: “Đúng rồi, đúng rồi, thịt hết chúng đi.”
Vệ Thủ vừa gặm táo vừa bước chân ra khỏi phòng giám sát, khóa trái cửa phòng giám sát lại, con dao gọt hoa quả trong ống tay áo trượt vào lòng bàn tay, gặt hái tất cả sinh mạng gặp phải trên đường đi. Tầng thấp nhất dưới mặt đất trong căn cứ phần lớn là những nhân viên nghiên cứu tay trói gà không chặt. Đối mặt với cỗ máy giết người Vệ Thủ, lúc mới mười hai tuổi đã có thể tay không xé xác người đàn ông trưởng thành, bọn họ căn bản chỉ là những con cừu chờ bị làm thịt.
Tống Siêu vụt một cái, cởi áo blouse trắng trên người mình ra. Nhân viên nghiên cứu có tuổi nhận lệnh chỉ đạo cho cậu ta nhưng kỳ thực là làm nhiệm vụ giám sát cậu ta từ khi cậu ta mới vào, nhìn thấy đống hoang tàn trên mặt đất, mặt ông ta trong nháy mắt trở nên tái mét. Ông ta bất chấp tất cả mọi thứ, mở miệng chửi loạn xạ, cái bộ dạng nước miếng tung hoành đó quả là còn chuyên nghiệp hơn cả người đàn bà chợ búa.
Tống Siêu mặt không chút biểu cảm nhìn ông già đó, nghĩ đến bản thân cậu ta mấy tháng nay bị sai bảo mệt như chó, mệt đến chết đi sống lại, không chỉ không được chút lợi lộc gì mà còn bị ăn một ngày ba bữa chửi bới nhục mạ lại còn khuyến mãi thêm cả bữa khuya. Những thứ này cậu ta đều nhịn, thế nhưng cái lão già này ngàn vạn lần không nên, không nên có ý đồ đen tối với em gái. Nghĩ đến cái bộ dạng thô bỉ điên cuồng lúc lấy máu Tiểu Tịnh Trần của ông ta, ngay cả ông tổ của kẻ lười như cậu ta trong nháy mắt cũng phẫn nộ quá độ rồi.
Đầu ngón chân giẫm lên những mảnh thủy tinh vỡ vụn vừa di di vừa chọn lựa, mảnh vỡ thủy tinh to như bàn tay liền bay lên rơi vào trong lòng bàn tay. Tống Siêu không chớp mắt lấy một cái mà đâm thẳng mảnh thủy tinh vào đôi mắt đục ngầu của lão già. Đại khái đã quen với thái độ nhẫn nhục chịu đựng của Tống Siêu, lão ta hoàn toàn không ngờ được một con hổ bị nhổ nanh đột nhiên lại làm loạn. Con ngươi trong nháy mắt bị đâm thủng, ông ta kêu gào thảm thiết, ngã rầm xuống lăn lộn trên mặt đất, một tay che tròng mắt đang đầm đìa máu tươi, lạnh lùng, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tống Siêu bằng con mắt còn lại, dừng tay chân đồng thời cố hết sức lùi về phía sau. Cả người ông ta run lẩy bẩy như lá rụng trong gió, nói: “Cậu muốn làm gì? Muốn tạo phản sao? Đại nhân Duyên Nghiệp sẽ không tha cho cậu. Cậu là cái thứ ăn cây táo rào cây sung, sẽ không được chết tử tế... Á!”
Tống Siêu giơ chân lên nện thật mạnh lên bắp chân của lão ta, “răng rắc” một tiếng vang lên, xương chân vỡ vụn. Ông ta đau đến mức cả người cuộn tròn lại. Tống Siêu cong khóe miệng lên mỉm cười, cậu ta ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vỗ vào cái hàm dưới loang lổ đầy máu của ông ta, nói: “Biết không? Trong lúc ông dùng ánh mắt dâm đãng thô bỉ quấn lấy cô gái đó thì ông đây đã rất muốn thiến lão già dê xồm là ông rồi. Hôm nay cuối cùng cũng có thể thỏa lòng mong ước rồi.”
Bình luận facebook