Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Chương 167: Tôi là một cô gái chính trực
Biệt thự như thế này, trong nhà chắc chắn sẽ không có camera, bằng không Triệu Phong Hà anh ta muốn cùng cô gái nào đó đánh dã chiến ở trong hành lang, không phải sẽ bị người ta nhìn thấy hết sao?
Huống chi đại gia tộc như vậy, nhà ai không có chuyện xấu xa chứ?
Tôi đi tới trước cửa một gian phòng, đưa linh khí vào lỗ khóa, dùng lực kéo chuyển động khóa cửa, “Cạch” một tiếng, khóa mở ra.
Tôi dùng cách này tìm từng gian từng gian, rốt cục cũng tìm được thư phòng của Triệu Phong Hà.
Trong thư phòng có hai bức tường đều là giá sách, trên giá sách chỉnh tề bày một ít sách nước ngoài, trong lòng tôi yên lặng nhổ nước bọt, anh ta giả vờ giả vịt cái gì chứ, năm đó khi anh ta đi học, thành tích tồi tệ nhất chính là môn tiếng Anh.
Tôi cảm thụ được quỷ khí trong phòng, là ở trên giá sách, có một tia quỷ khí tinh tế tràn ra, tôi theo khí tức tìm tới, rút ra hai quyển sách, bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt đỏ như máu.
Tôi giật mình, nhìn lại một lần nữa, đôi mắt đã biến mất.
Tôi đang tính lấy xuống nhiều sách hơn, đột nhiên một cánh tay trắng thò ra từ bức tường và bóp cổ tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng, chẳng qua chỉ là một ác quỷ mà thôi.
Tôi nhanh chóng rút ra một tấm trấn tà phù, dán vào cánh tay nó, trong vách tường truyền đến một tiếng thét chói tai, cánh tay nó cũng bị thiêu đốt, hóa thành tro bụi.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa.
Không ổn rồi, nhất định là những nhân viên bảo vệ nghe thấy động tĩnh, tới kiểm tra.
Tôi ngay lập tức đặt tất cả các cuốn sách trở lại, sau đó chui xuống dưới bàn làm việc bằng gỗ màu đỏ thẫm.
Cánh cửa mở ra, một nhân viên bảo vệ duỗi đầu vào nhìn một cái, tựa hồ không phát hiện ra gì, lại đóng cửa lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tôi không sợ quỷ quái tà vật nhưng nếu bị bảo vệ bắt được, khẳng định phải ngồi trong cục cảnh sát vài ngày.
Bảo vệ vừa đi không bao lâu, tôi đang chuẩn bị chui ra khỏi bàn, lại nghe thấy một trận tiếng các cô gái cười đùa, tôi mắng một câu shit, chỉ có thể chui trở lại.
Cửa thư phòng mở ra, Triệu Phong Hà ôm hai thiếu nữ mặc bikini xinh đẹp như hoa đi vào, ba người tán tỉnh mắng chửi, anh trêu chọc em em trêu chọc anh, chơi đùa nhau vô cùng vui vẻ.
Đến cuối cùng, ba người chính thức vác súng vào trận, Triệu Phong Hà ôm lấy một cô gái, liền đè cô ả lên bàn làm việc, lập tức xé rách thứ áo quần vốn đã thiếu vải của cô ta.
Súc vật!
Tôi lặng lẽ mắng trong lòng.
“Ghét quá đi, cậu chủ Triệu.” Cô gái đó cười nũng nịu nói: “Anh xé quần áo của em rồi, lát nữa làm sao người ta dám ra ngoài gặp người khác đây.”
Triệu Phong Hà cười nói: “Em còn sợ người ta nhìn sao?”
Một cô gái khác dán lên người anh ta, như vô tình dùng ngực của mình cọ xát lưng anh ta: “Cậu chủ Triệu, chúng tôi là những cô gái chính trực, không giống như những cô gái bán thân đó.”
Triệu Phong Hà tươi cười mang theo vài phần khinh bỉ nói: “Có cái gì phải sợ? Sau đó, tôi sẽ nói với bọn họ, tối nay mở một buổi tiệc trụy lạc, tất cả mọi người không thể mặc quần áo, không phải là được rồi sao?”
Súc vật. Tôi lại lặng lẽ mắng chửi trong lòng.
Hai cô gái cười vui vẻ: “Cậu chủ Triệu, anh đúng là xấu quá đi.”
Triệu Phong Hà cười ha ha, tách hai chân cô gái đó ra, muốn cầm súng ra trận, trong lòng tôi yên lặng giở trò xấu, nếu bây giờ tôi đột nhiên nhảy ra ngoài dọa bọn họ nhảy dựng lên, không biết tên cậu chủ Triệu kia có thể bởi vậy mà không lên nữa được hay không?
Ý tưởng này có vẻ rất xấu xa, nhưng tôi thực sự muốn làm nó, làm thế nào bây giờ, tôi sắp không thể quản bản thân mình nữa rồi.
Đúng lúc này, tôi cảm giác được một cỗ quỷ khí, từ trong giá sách chậm chạp tràn ra, một luồng khói bốc lên, giữa không trung ngưng tụ thành bộ dáng của một người phụ nữ, cô ta dùng ánh mắt hận thù nhìn ba người trước mắt đang mây mưa.
Nữ quỷ kia đã mất đi một cánh tay, chính là vừa rồi bị tôi hủy diệt.
Tôi cười vui sướng khi người gặp họa, để quỷ đến dọa anh ta, so với việc tôi nhảy ra ngoài dọa, hiệu quả khỏi phải nói tất nhiên là tốt hơn rất nhiều.
Nữ quỷ vươn cánh tay duy nhất, dùng tốc độ cực nhanh hướng tới sau lưng Triệu Phong Hà.
Tốc độ của cô ta quá nhanh, Triệu Phong Hà e là còn chưa kịp phản ứng, trái tim hắn sẽ bị cô ta móc ra, tôi cắn răng, trong lòng yên lặng nói với mình: “Khương Lăng ơi Khương Lăng, mày ngàn lần vạn lần đừng hối hận.”
Tôi nhảy ra từ dưới bàn, trấn tà phù trong tay bay ra ngoài, vừa lúc dán lên trán nữ quỷ, nữ quỷ gào lên đau đớn, thân thể lui về phía sau, biến mất giữa không trung.
Hai cô gái cùng Triệu Phong Hà cũng kêu lên kinh hãi, tất cả chuyện này phát sinh rất nhanh, Triệu Phong Hà căn bản không nhìn thấy nữ quỷ, tuy rằng anh ta nghe được tiếng kêu nhưng nhìn thoáng qua phía sau không có ai thì lại không có suy nghĩ nhiều rồi chỉ kinh ngạc nhìn tôi.
“Cô là ai?” Hai cô gái đều cởi sạch sẽ, lúc này dùng tay chật vật che chở bộ phận quan trọng của mình, tức giận nhìn tôi: “Sao cô lại ở chỗ này? Có phải là muốn vào đây ăn cắp không?”
Tôi thản nhiên nhìn anh ta một cái, lúc này nhất định phải chống đỡ, tuyệt đối không thể thừa nhận mình tới trộm đồ.
Tôi định mở miệng nhưng nghe Triệu Phong Hà nói: “Cô là Khương Lăng?”
Tôi nhất thời liền mông lung, tôi đã thay đổi nhiều như vậy, thế mà anh ta còn nhận ra tôi!
“Cô thật sự là Khương Lăng?” Trong mắt Triệu Phong Hà hiện lên một tia vui sướng, đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Bảy năm không gặp, trông cô thay đổi rất nhiều.”
Khóe miệng tôi giật giật: “Phải không? Anh thì vẫn không thay đổi chút nào.”
Lúc này anh ta mới nhớ tới mình không mặc quần áo, lập tức từ trong tủ quần áo cầm một bộ đồ ngủ khoác lên.
Ánh mắt của tôi có chút lay động, anh ta không nhận ra mình còn tốt, hiện tại nhận ra, tình huống này liền rất xấu hổ.
Triệu Phong Hà nói với hai người phụ nữ vẫn đang trần truồng: “Tất cả các cô đi ra ngoài.”
Hai người kia có chút không tình nguyện, cọ xát mãi không chịu đi, giọng điệu Triệu Phong Hà trầm xuống: “Cần tôi gọi bảo vệ đến mời hai cô ra ngoài sao?”
Hai người liền thay đổi sắc mặt, các cô vẫn đang trần truồng, nếu thật sự để cho bảo vệ tiến vào nhìn thấy, các cô nàng có còn muốn mặt mũi nữa hay không?
Ánh mắt các cô oán độc nhìn tôi một cái, xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Triệu Phong Hà bước lên đóng cửa phòng lại: “Không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Cơ mặt tôi co giật hai lần, ha ha hai tiếng, không nói gì.
Không phải là tôi không muốn nói chuyện, mà là tôi không biết phải nói gì, mở miệng là lúng túng.
Triệu Phong Hà nhìn thấy quần áo trên người tôi mặc, ánh mắt trở nên có chút quỷ dị: “Có phải cô có khó khăn gì?”
Tôi nhìn anh ta một cách kỳ lạ: “Tôi có thể gặp khó khăn gì?”
Khuôn mặt của anh ta đột nhiên trở nên tồi tệ hơn: “Nếu không phải là gặp khó khăn, làm thế nào cô có thể làm loại công việc này? Khương Lăng, tôi nhớ cô là một cô gái có lòng tự trọng.”
Tôi hiểu rồi, anh ta coi tôi thành loại con gái bán thân, nhất thời có chút phẫn nộ, cười lạnh nói: “Ngài đây bị bệnh mất trí nhớ sao? Vừa rồi anh còn muốn làm cái gì với loại con gái làm loại công việc đó, nếu anh cảm thấy các cô ấy không có tự tôn, vì sao còn phải làm loại chuyện tự hạ thân phận này?”
Đàn ông là loại đạo đức giả như vậy, họ chơi đùa các cô gái, coi họ như món đồ chơi, tận hưởng dịch vụ từ họ, trong khi bản thân lại luôn xem thường họ.
Nếu anh thật sự khinh thường các cô ấy, vậy thì quản nửa người dưới của anh đi, ăn còn muốn mắng, có tự trọng không vậy?
Trên mặt Triệu Phong Hà có chút xấu hổ, cũng có vài phần tức giận, cười lạnh một tiếng, đi đến phía sau bàn làm việc, từ trong bàn lấy ra một quyển sổ séc, vung một cái, viết ra một con số, xé xuống đưa cho tôi, nói: “Đã như vậy, đây là hoa hồng cho cô, tối nay ở lại cùng tôi.”
Tôi nhìn vào con số trên, không thể không mỉm cười: “Triệu Phong Hà, tôi nhớ bảy năm trước, anh đã nói người con gái như tôi, anh nhìn một cái đã cảm thấy kinh tởm. Sao, sau bảy năm, bệnh kinh tởm của anh đã được chữa khỏi rồi à?”
Lại nói tiếp, chuyện của tôi và Triệu Phong Hà quả thực chính là một bộ phim truyền hình máu chó mà.
Năm đó Triệu Phong Hà không biết vì nguyên nhân gì, chuyển trường đến trường chúng tôi, bộ dạng anh ta đẹp trai, thành tích lại tốt, nghe nói gia thế cũng tốt, rất nhanh anh ta đã được những thiếu nữ trong trường chúng tôi nhung nhớ, trở thành nam thần mới, còn là tình nhân trong mộng của mọi người.
Năm đó, tôi cũng là một trong những thiếu nữ ngu ngốc kia.
Đương nhiên, tôi rất tự biết mình, trong nhà kinh doanh cửa hàng hoa, bộ dạng cũng rất bình thường, chỉ có thể nói là không xấu xí, Triệu Phong Hà có cho mắt mọc trên chân cũng không có khả năng coi trọng tôi.
Vì vậy, mặc dù tôi hướng về anh ta, nhưng tôi không bao giờ nói ra, nếu để cho mọi người biết chắc chắn sẽ cười vào con cóc như tôi mà mơ ước muốn ăn thịt thiên nga, sẽ rất xấu hổ.
Đây là một bí mật nhỏ trong lòng tôi, tôi chỉ nói với bạn cùng bàn của mình, cũng là người bạn duy nhất của tôi vào thời điểm đó.
Kết quả là, cô bạn cùng bàn lại là một người miệng rộng, ngày hôm sau đã nói chuyện của tôi ra ngoài. Lúc ấy trong lớp chúng tôi có một hoa khôi, cô bạn này lớn lên rất đẹp, bố làm quan chức nhỏ, cô ta cũng thích Triệu Phong Hà, đáng tiếc Triệu Phong Hà căn bản là coi thường cô nàng.
Hoa khôi tức giận vì bị mất mặt liền muốn dùng tôi để làm ghê tởm Triệu Phong Hà đã lấy danh nghĩa của tôi viết thư cho anh ta, nội dung thì buồn nôn, quả thực thế gian hiếm thấy.
Biệt thự như thế này, trong nhà chắc chắn sẽ không có camera, bằng không Triệu Phong Hà anh ta muốn cùng cô gái nào đó đánh dã chiến ở trong hành lang, không phải sẽ bị người ta nhìn thấy hết sao?
Huống chi đại gia tộc như vậy, nhà ai không có chuyện xấu xa chứ?
Tôi đi tới trước cửa một gian phòng, đưa linh khí vào lỗ khóa, dùng lực kéo chuyển động khóa cửa, “Cạch” một tiếng, khóa mở ra.
Tôi dùng cách này tìm từng gian từng gian, rốt cục cũng tìm được thư phòng của Triệu Phong Hà.
Trong thư phòng có hai bức tường đều là giá sách, trên giá sách chỉnh tề bày một ít sách nước ngoài, trong lòng tôi yên lặng nhổ nước bọt, anh ta giả vờ giả vịt cái gì chứ, năm đó khi anh ta đi học, thành tích tồi tệ nhất chính là môn tiếng Anh.
Tôi cảm thụ được quỷ khí trong phòng, là ở trên giá sách, có một tia quỷ khí tinh tế tràn ra, tôi theo khí tức tìm tới, rút ra hai quyển sách, bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt đỏ như máu.
Tôi giật mình, nhìn lại một lần nữa, đôi mắt đã biến mất.
Tôi đang tính lấy xuống nhiều sách hơn, đột nhiên một cánh tay trắng thò ra từ bức tường và bóp cổ tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng, chẳng qua chỉ là một ác quỷ mà thôi.
Tôi nhanh chóng rút ra một tấm trấn tà phù, dán vào cánh tay nó, trong vách tường truyền đến một tiếng thét chói tai, cánh tay nó cũng bị thiêu đốt, hóa thành tro bụi.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa.
Không ổn rồi, nhất định là những nhân viên bảo vệ nghe thấy động tĩnh, tới kiểm tra.
Tôi ngay lập tức đặt tất cả các cuốn sách trở lại, sau đó chui xuống dưới bàn làm việc bằng gỗ màu đỏ thẫm.
Cánh cửa mở ra, một nhân viên bảo vệ duỗi đầu vào nhìn một cái, tựa hồ không phát hiện ra gì, lại đóng cửa lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tôi không sợ quỷ quái tà vật nhưng nếu bị bảo vệ bắt được, khẳng định phải ngồi trong cục cảnh sát vài ngày.
Bảo vệ vừa đi không bao lâu, tôi đang chuẩn bị chui ra khỏi bàn, lại nghe thấy một trận tiếng các cô gái cười đùa, tôi mắng một câu shit, chỉ có thể chui trở lại.
Cửa thư phòng mở ra, Triệu Phong Hà ôm hai thiếu nữ mặc bikini xinh đẹp như hoa đi vào, ba người tán tỉnh mắng chửi, anh trêu chọc em em trêu chọc anh, chơi đùa nhau vô cùng vui vẻ.
Đến cuối cùng, ba người chính thức vác súng vào trận, Triệu Phong Hà ôm lấy một cô gái, liền đè cô ả lên bàn làm việc, lập tức xé rách thứ áo quần vốn đã thiếu vải của cô ta.
Súc vật!
Tôi lặng lẽ mắng trong lòng.
“Ghét quá đi, cậu chủ Triệu.” Cô gái đó cười nũng nịu nói: “Anh xé quần áo của em rồi, lát nữa làm sao người ta dám ra ngoài gặp người khác đây.”
Triệu Phong Hà cười nói: “Em còn sợ người ta nhìn sao?”
Một cô gái khác dán lên người anh ta, như vô tình dùng ngực của mình cọ xát lưng anh ta: “Cậu chủ Triệu, chúng tôi là những cô gái chính trực, không giống như những cô gái bán thân đó.”
Triệu Phong Hà tươi cười mang theo vài phần khinh bỉ nói: “Có cái gì phải sợ? Sau đó, tôi sẽ nói với bọn họ, tối nay mở một buổi tiệc trụy lạc, tất cả mọi người không thể mặc quần áo, không phải là được rồi sao?”
Súc vật. Tôi lại lặng lẽ mắng chửi trong lòng.
Hai cô gái cười vui vẻ: “Cậu chủ Triệu, anh đúng là xấu quá đi.”
Triệu Phong Hà cười ha ha, tách hai chân cô gái đó ra, muốn cầm súng ra trận, trong lòng tôi yên lặng giở trò xấu, nếu bây giờ tôi đột nhiên nhảy ra ngoài dọa bọn họ nhảy dựng lên, không biết tên cậu chủ Triệu kia có thể bởi vậy mà không lên nữa được hay không?
Ý tưởng này có vẻ rất xấu xa, nhưng tôi thực sự muốn làm nó, làm thế nào bây giờ, tôi sắp không thể quản bản thân mình nữa rồi.
Đúng lúc này, tôi cảm giác được một cỗ quỷ khí, từ trong giá sách chậm chạp tràn ra, một luồng khói bốc lên, giữa không trung ngưng tụ thành bộ dáng của một người phụ nữ, cô ta dùng ánh mắt hận thù nhìn ba người trước mắt đang mây mưa.
Nữ quỷ kia đã mất đi một cánh tay, chính là vừa rồi bị tôi hủy diệt.
Tôi cười vui sướng khi người gặp họa, để quỷ đến dọa anh ta, so với việc tôi nhảy ra ngoài dọa, hiệu quả khỏi phải nói tất nhiên là tốt hơn rất nhiều.
Nữ quỷ vươn cánh tay duy nhất, dùng tốc độ cực nhanh hướng tới sau lưng Triệu Phong Hà.
Tốc độ của cô ta quá nhanh, Triệu Phong Hà e là còn chưa kịp phản ứng, trái tim hắn sẽ bị cô ta móc ra, tôi cắn răng, trong lòng yên lặng nói với mình: “Khương Lăng ơi Khương Lăng, mày ngàn lần vạn lần đừng hối hận.”
Tôi nhảy ra từ dưới bàn, trấn tà phù trong tay bay ra ngoài, vừa lúc dán lên trán nữ quỷ, nữ quỷ gào lên đau đớn, thân thể lui về phía sau, biến mất giữa không trung.
Hai cô gái cùng Triệu Phong Hà cũng kêu lên kinh hãi, tất cả chuyện này phát sinh rất nhanh, Triệu Phong Hà căn bản không nhìn thấy nữ quỷ, tuy rằng anh ta nghe được tiếng kêu nhưng nhìn thoáng qua phía sau không có ai thì lại không có suy nghĩ nhiều rồi chỉ kinh ngạc nhìn tôi.
“Cô là ai?” Hai cô gái đều cởi sạch sẽ, lúc này dùng tay chật vật che chở bộ phận quan trọng của mình, tức giận nhìn tôi: “Sao cô lại ở chỗ này? Có phải là muốn vào đây ăn cắp không?”
Tôi thản nhiên nhìn anh ta một cái, lúc này nhất định phải chống đỡ, tuyệt đối không thể thừa nhận mình tới trộm đồ.
Tôi định mở miệng nhưng nghe Triệu Phong Hà nói: “Cô là Khương Lăng?”
Tôi nhất thời liền mông lung, tôi đã thay đổi nhiều như vậy, thế mà anh ta còn nhận ra tôi!
“Cô thật sự là Khương Lăng?” Trong mắt Triệu Phong Hà hiện lên một tia vui sướng, đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Bảy năm không gặp, trông cô thay đổi rất nhiều.”
Khóe miệng tôi giật giật: “Phải không? Anh thì vẫn không thay đổi chút nào.”
Lúc này anh ta mới nhớ tới mình không mặc quần áo, lập tức từ trong tủ quần áo cầm một bộ đồ ngủ khoác lên.
Ánh mắt của tôi có chút lay động, anh ta không nhận ra mình còn tốt, hiện tại nhận ra, tình huống này liền rất xấu hổ.
Triệu Phong Hà nói với hai người phụ nữ vẫn đang trần truồng: “Tất cả các cô đi ra ngoài.”
Hai người kia có chút không tình nguyện, cọ xát mãi không chịu đi, giọng điệu Triệu Phong Hà trầm xuống: “Cần tôi gọi bảo vệ đến mời hai cô ra ngoài sao?”
Hai người liền thay đổi sắc mặt, các cô vẫn đang trần truồng, nếu thật sự để cho bảo vệ tiến vào nhìn thấy, các cô nàng có còn muốn mặt mũi nữa hay không?
Ánh mắt các cô oán độc nhìn tôi một cái, xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Triệu Phong Hà bước lên đóng cửa phòng lại: “Không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Cơ mặt tôi co giật hai lần, ha ha hai tiếng, không nói gì.
Không phải là tôi không muốn nói chuyện, mà là tôi không biết phải nói gì, mở miệng là lúng túng.
Triệu Phong Hà nhìn thấy quần áo trên người tôi mặc, ánh mắt trở nên có chút quỷ dị: “Có phải cô có khó khăn gì?”
Tôi nhìn anh ta một cách kỳ lạ: “Tôi có thể gặp khó khăn gì?”
Khuôn mặt của anh ta đột nhiên trở nên tồi tệ hơn: “Nếu không phải là gặp khó khăn, làm thế nào cô có thể làm loại công việc này? Khương Lăng, tôi nhớ cô là một cô gái có lòng tự trọng.”
Tôi hiểu rồi, anh ta coi tôi thành loại con gái bán thân, nhất thời có chút phẫn nộ, cười lạnh nói: “Ngài đây bị bệnh mất trí nhớ sao? Vừa rồi anh còn muốn làm cái gì với loại con gái làm loại công việc đó, nếu anh cảm thấy các cô ấy không có tự tôn, vì sao còn phải làm loại chuyện tự hạ thân phận này?”
Đàn ông là loại đạo đức giả như vậy, họ chơi đùa các cô gái, coi họ như món đồ chơi, tận hưởng dịch vụ từ họ, trong khi bản thân lại luôn xem thường họ.
Nếu anh thật sự khinh thường các cô ấy, vậy thì quản nửa người dưới của anh đi, ăn còn muốn mắng, có tự trọng không vậy?
Trên mặt Triệu Phong Hà có chút xấu hổ, cũng có vài phần tức giận, cười lạnh một tiếng, đi đến phía sau bàn làm việc, từ trong bàn lấy ra một quyển sổ séc, vung một cái, viết ra một con số, xé xuống đưa cho tôi, nói: “Đã như vậy, đây là hoa hồng cho cô, tối nay ở lại cùng tôi.”
Tôi nhìn vào con số trên, không thể không mỉm cười: “Triệu Phong Hà, tôi nhớ bảy năm trước, anh đã nói người con gái như tôi, anh nhìn một cái đã cảm thấy kinh tởm. Sao, sau bảy năm, bệnh kinh tởm của anh đã được chữa khỏi rồi à?”
Lại nói tiếp, chuyện của tôi và Triệu Phong Hà quả thực chính là một bộ phim truyền hình máu chó mà.
Năm đó Triệu Phong Hà không biết vì nguyên nhân gì, chuyển trường đến trường chúng tôi, bộ dạng anh ta đẹp trai, thành tích lại tốt, nghe nói gia thế cũng tốt, rất nhanh anh ta đã được những thiếu nữ trong trường chúng tôi nhung nhớ, trở thành nam thần mới, còn là tình nhân trong mộng của mọi người.
Năm đó, tôi cũng là một trong những thiếu nữ ngu ngốc kia.
Đương nhiên, tôi rất tự biết mình, trong nhà kinh doanh cửa hàng hoa, bộ dạng cũng rất bình thường, chỉ có thể nói là không xấu xí, Triệu Phong Hà có cho mắt mọc trên chân cũng không có khả năng coi trọng tôi.
Vì vậy, mặc dù tôi hướng về anh ta, nhưng tôi không bao giờ nói ra, nếu để cho mọi người biết chắc chắn sẽ cười vào con cóc như tôi mà mơ ước muốn ăn thịt thiên nga, sẽ rất xấu hổ.
Đây là một bí mật nhỏ trong lòng tôi, tôi chỉ nói với bạn cùng bàn của mình, cũng là người bạn duy nhất của tôi vào thời điểm đó.
Kết quả là, cô bạn cùng bàn lại là một người miệng rộng, ngày hôm sau đã nói chuyện của tôi ra ngoài. Lúc ấy trong lớp chúng tôi có một hoa khôi, cô bạn này lớn lên rất đẹp, bố làm quan chức nhỏ, cô ta cũng thích Triệu Phong Hà, đáng tiếc Triệu Phong Hà căn bản là coi thường cô nàng.
Hoa khôi tức giận vì bị mất mặt liền muốn dùng tôi để làm ghê tởm Triệu Phong Hà đã lấy danh nghĩa của tôi viết thư cho anh ta, nội dung thì buồn nôn, quả thực thế gian hiếm thấy.
Bình luận facebook