Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
Chương 184
Em bé gái bỗng nhiên tăng tốc bò nhanh, sau đó đột nhiên nhảy lên bổ về phía trước mặt bọn họ, trưởng thôn dưới tình thế cấp bách lền bóp cò, một tiếng nổ lớn vang lên, cây súng đi săn không ngờ lại phát nổ, khiến một nửa bên đầu của bọn ông ta nổ tung, bê bết máu me nằm gục xuống.
Xe của chúng tôi càng lái đi xa hơn, tôi hơi lo lắng nói: “Linh hồn của em bé là một thứ rất tà ma, lại không phân biệt được đâu là thiện đâu là ác, lấy việc giết chóc làm thú vui, sau này e rằng sẽ gây họa.”
Chu Nguyên Hạo nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ bảo chú Trịnh thông báo cho người của tổ ba, bảo bọn họ tới giải quyết.”
Chuyện tâm linh kỳ lạ ở khu vực Hoa Tây do tổ ba của tổ điều tra tài liệu X quản lý, nghe nói thực lực của đội ngũ tổ này được tính là rất mạnh trên toàn quốc.
Tôi quay đầu lại nhìn về phía thôn, cả thôn đều đang bao trùm trong ngọn lửa lớn cháy bừng bừng, còn có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng kêu la thảm thiết.
Ba người phụ nữ được chúng tôi giải cứu co rúm lại ở ghế sau, run rẩy lẩy bẩy, tôi quay đầu lại nói với bọn họ: “Bây giờ chúng tôi sẽ đưa ba người tới đồn cảnh sát, những sự việc mà ban nãy ba người nhìn đấy có thể tường thuật đúng sự thật lại tất cả cho cảnh sát, nhưng chuyện của chúng tôi nhất định phải giữ bí mật đấy, biết chưa?”
Ba người phụ nữ vội vàng gật đầu, Chu Nguyên Hạo nói: “Không thể đưa bọn họ đến đồn cảnh sát gần đây nhất được, chúng ta tới huyện lân cận.”
Tôi lặng im, cái thôn này mua phụ nữ cả một khoảng thời gian dài, giết chết em bé gái nhưng lại vẫn luôn không có chuyện gì xảy ra, nếu nói cảnh sát ở đây không biết đến quỷ cũng chẳng tin.
Chiếc xe đi rất nhanh, cả đoạn đường tốc độ Chu Nguyên Hạo lái chiếc xe Minibus như lao dốc, nơi đây vốn dĩ tiếp giáp với huyện lân cận nên không tới một giờ đã tới được đồn cảnh sát.
Lúc này trời vừa mới lờ mờ sáng, ba người phụ nữ xuống xe, đột nhiên “cộp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nói: “Ân tình của hai người, chúng tôi không thể nào quên được, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp hai người.”
Nói xong bọn họp dập mạnh đầu ba cái, giây phút đó tôi dường như cảm thấy linh khí trong cơ thể càng nhiều hơn.
Chu Nguyên Hạo nói, đó chính là công đức, làm việc tốt lập công đứa, nếu như là người bình thường đương nhiên sẽ có người ghi nhớ bạn, nếu ngư là người tu đạo, càng thêm trực tiếp, tích lũy nhiều công đức sẽ có lợi cho việc tu hành.
Chúng tôi lái xe về phía Bắc, ngày hôm sau chú Trịnh gọi điện thoại tới nói khi người của tổ ba tới, lệ quỷ em bé gái đã tàn sát hết cả người trong thôn, bọn họ ra tay trừ khử lệ quỷ em bé gái, sau cùng giải cứu được mấy người phụ nữ trẻ bị lừa ở trong hầm của vài nhà.
Những người phụ nữ đó vô cùng thê thảm, trên người đầy những vết thương, có một vài người đã có vấn đề về thần kinh, nghe nói có người khi vừa mới bị lừa bán tới đây còn biết nói tiếng Anh, nhưng bây giờ đã không còn bộ dạng của con người nữa rồi, hễ nhìn thấy ánh sáng sẽ la hét, hễ nhìn thấy người cũng la hét, chỉ cần có người lại gần cô ta sẽ vừa đá vừa đấm.
Người ở văn phòng điều tra tài liệu X không còn cách nào khác chỉ có thể tiêm cho cô ấy thuốc an thần, sau đó đưa cô ấy tới bệnh viện tâm thần, nhờ cảnh sát địa phương giúp đỡ tìm kiếm bố mẹ của cô ấy.
Em bé gái bị châm kim vào bụng đó sau khi được bệnh viện cấp cứu đã thoát khỏi nguy hiểm, đợi sức khỏe hồi phục sẽ đưa tới cô nhi viện ở địa phương, chờ người tới nhận nuôi, ba người phụ nữ đó cũng đã được đưa về quê quán.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng xem như là có một cái kết đẹp rồi.
Chúng tôi vừa đi vừa chơi, hai ngày sau đã vào đến thành phố Tây An, thành phố này mang đầy phong cách cổ điển, đâu đâu cũng thấy kiến trúc cổ điển, chúng tôi tìm một khách sạn năm sao ở lại, sau đó ra ngoài đi chơi, nơi đầu tiên mà chúng tôi đi chính Lầu Trống và Lầu Chuông vô cùng nổi tiếng.
Trên Lầu Trống có tổ chức biểu diễn, mặc dù kỹ năng của diễn viên bình thường nhưng bầu không khí lại rất tốt, sau khi xem xong tôi đi xuống, lại tới con đường thương nghiệp ở phía sau Lầu Trống đi dạo, mua rất nhiều đặc sản ở địa phương.
Khi đi qua một cửa hàng chuyên bán tượng phật, tôi đột nhiên cảm nhận thấy một mùi rất hôi thối.
Tôi bất giác dừng bước, mùi hương này là mùi hương của độc cổ.
Tôi nhìn về phía cửa hàng, một ông cụ tóc bạc trắng, tay chống gậy đang nhìn một bức tượng Quan Âm, ông chủ cửa hàng mặc một bộ quần áo thời Đường màu đỏ, đang khua môi múa mép, một lòng hy vọng muốn bán được bức tượng Quan Âm ấy.
Nếu như có độc cổ không mùi thì chính là tỏa ra từ trên người của ông cụ kia, nhưng trên người ông cụ lại có một luồng huyết khí rất dày đặc, huyết khí nặng tới thế chắc chắn là người đã từng ra chiến trường, giết chết vô số người mới có thể có được.
Ông cụ này không hề đơn giản.
Tôi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ông cụ loạng choạng rồi ngã xuống.
Tôi chửi thầm một câu nói tục trong lòng, vốn dĩ định không quan tâm cứ thế rời đi, ông cụ này vừa ngã xuống lòng thương người của tôi lại bắt đầu sôi sục, không giúp thì lương tâm sẽ rất cắn rứt.
Chu Nguyên Hạo hình như nhìn ra được sự bứt rứt của tôi, bất lực than thở: “Em muốn giúp thì giúp đi, cứ xem như là tích lũy công đức vậy.”
Tôi cười khổ vài tiếng rồi đi vào bên trong cửa hàng, ông chủ cửa hàng đang gọi điện thoại kêu người tới, nhưng không phải là gọi xe cấp cứu mà là tìm người tới khiêng ông cụ đang hôn mê bất tỉnh này ra khỏi cửa hàng, để tránh xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu ông ta.
Em bé gái bỗng nhiên tăng tốc bò nhanh, sau đó đột nhiên nhảy lên bổ về phía trước mặt bọn họ, trưởng thôn dưới tình thế cấp bách lền bóp cò, một tiếng nổ lớn vang lên, cây súng đi săn không ngờ lại phát nổ, khiến một nửa bên đầu của bọn ông ta nổ tung, bê bết máu me nằm gục xuống.
Xe của chúng tôi càng lái đi xa hơn, tôi hơi lo lắng nói: “Linh hồn của em bé là một thứ rất tà ma, lại không phân biệt được đâu là thiện đâu là ác, lấy việc giết chóc làm thú vui, sau này e rằng sẽ gây họa.”
Chu Nguyên Hạo nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ bảo chú Trịnh thông báo cho người của tổ ba, bảo bọn họ tới giải quyết.”
Chuyện tâm linh kỳ lạ ở khu vực Hoa Tây do tổ ba của tổ điều tra tài liệu X quản lý, nghe nói thực lực của đội ngũ tổ này được tính là rất mạnh trên toàn quốc.
Tôi quay đầu lại nhìn về phía thôn, cả thôn đều đang bao trùm trong ngọn lửa lớn cháy bừng bừng, còn có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng kêu la thảm thiết.
Ba người phụ nữ được chúng tôi giải cứu co rúm lại ở ghế sau, run rẩy lẩy bẩy, tôi quay đầu lại nói với bọn họ: “Bây giờ chúng tôi sẽ đưa ba người tới đồn cảnh sát, những sự việc mà ban nãy ba người nhìn đấy có thể tường thuật đúng sự thật lại tất cả cho cảnh sát, nhưng chuyện của chúng tôi nhất định phải giữ bí mật đấy, biết chưa?”
Ba người phụ nữ vội vàng gật đầu, Chu Nguyên Hạo nói: “Không thể đưa bọn họ đến đồn cảnh sát gần đây nhất được, chúng ta tới huyện lân cận.”
Tôi lặng im, cái thôn này mua phụ nữ cả một khoảng thời gian dài, giết chết em bé gái nhưng lại vẫn luôn không có chuyện gì xảy ra, nếu nói cảnh sát ở đây không biết đến quỷ cũng chẳng tin.
Chiếc xe đi rất nhanh, cả đoạn đường tốc độ Chu Nguyên Hạo lái chiếc xe Minibus như lao dốc, nơi đây vốn dĩ tiếp giáp với huyện lân cận nên không tới một giờ đã tới được đồn cảnh sát.
Lúc này trời vừa mới lờ mờ sáng, ba người phụ nữ xuống xe, đột nhiên “cộp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nói: “Ân tình của hai người, chúng tôi không thể nào quên được, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp hai người.”
Nói xong bọn họp dập mạnh đầu ba cái, giây phút đó tôi dường như cảm thấy linh khí trong cơ thể càng nhiều hơn.
Chu Nguyên Hạo nói, đó chính là công đức, làm việc tốt lập công đứa, nếu như là người bình thường đương nhiên sẽ có người ghi nhớ bạn, nếu ngư là người tu đạo, càng thêm trực tiếp, tích lũy nhiều công đức sẽ có lợi cho việc tu hành.
Chúng tôi lái xe về phía Bắc, ngày hôm sau chú Trịnh gọi điện thoại tới nói khi người của tổ ba tới, lệ quỷ em bé gái đã tàn sát hết cả người trong thôn, bọn họ ra tay trừ khử lệ quỷ em bé gái, sau cùng giải cứu được mấy người phụ nữ trẻ bị lừa ở trong hầm của vài nhà.
Những người phụ nữ đó vô cùng thê thảm, trên người đầy những vết thương, có một vài người đã có vấn đề về thần kinh, nghe nói có người khi vừa mới bị lừa bán tới đây còn biết nói tiếng Anh, nhưng bây giờ đã không còn bộ dạng của con người nữa rồi, hễ nhìn thấy ánh sáng sẽ la hét, hễ nhìn thấy người cũng la hét, chỉ cần có người lại gần cô ta sẽ vừa đá vừa đấm.
Người ở văn phòng điều tra tài liệu X không còn cách nào khác chỉ có thể tiêm cho cô ấy thuốc an thần, sau đó đưa cô ấy tới bệnh viện tâm thần, nhờ cảnh sát địa phương giúp đỡ tìm kiếm bố mẹ của cô ấy.
Em bé gái bị châm kim vào bụng đó sau khi được bệnh viện cấp cứu đã thoát khỏi nguy hiểm, đợi sức khỏe hồi phục sẽ đưa tới cô nhi viện ở địa phương, chờ người tới nhận nuôi, ba người phụ nữ đó cũng đã được đưa về quê quán.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng xem như là có một cái kết đẹp rồi.
Chúng tôi vừa đi vừa chơi, hai ngày sau đã vào đến thành phố Tây An, thành phố này mang đầy phong cách cổ điển, đâu đâu cũng thấy kiến trúc cổ điển, chúng tôi tìm một khách sạn năm sao ở lại, sau đó ra ngoài đi chơi, nơi đầu tiên mà chúng tôi đi chính Lầu Trống và Lầu Chuông vô cùng nổi tiếng.
Trên Lầu Trống có tổ chức biểu diễn, mặc dù kỹ năng của diễn viên bình thường nhưng bầu không khí lại rất tốt, sau khi xem xong tôi đi xuống, lại tới con đường thương nghiệp ở phía sau Lầu Trống đi dạo, mua rất nhiều đặc sản ở địa phương.
Khi đi qua một cửa hàng chuyên bán tượng phật, tôi đột nhiên cảm nhận thấy một mùi rất hôi thối.
Tôi bất giác dừng bước, mùi hương này là mùi hương của độc cổ.
Tôi nhìn về phía cửa hàng, một ông cụ tóc bạc trắng, tay chống gậy đang nhìn một bức tượng Quan Âm, ông chủ cửa hàng mặc một bộ quần áo thời Đường màu đỏ, đang khua môi múa mép, một lòng hy vọng muốn bán được bức tượng Quan Âm ấy.
Nếu như có độc cổ không mùi thì chính là tỏa ra từ trên người của ông cụ kia, nhưng trên người ông cụ lại có một luồng huyết khí rất dày đặc, huyết khí nặng tới thế chắc chắn là người đã từng ra chiến trường, giết chết vô số người mới có thể có được.
Ông cụ này không hề đơn giản.
Tôi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ông cụ loạng choạng rồi ngã xuống.
Tôi chửi thầm một câu nói tục trong lòng, vốn dĩ định không quan tâm cứ thế rời đi, ông cụ này vừa ngã xuống lòng thương người của tôi lại bắt đầu sôi sục, không giúp thì lương tâm sẽ rất cắn rứt.
Chu Nguyên Hạo hình như nhìn ra được sự bứt rứt của tôi, bất lực than thở: “Em muốn giúp thì giúp đi, cứ xem như là tích lũy công đức vậy.”
Tôi cười khổ vài tiếng rồi đi vào bên trong cửa hàng, ông chủ cửa hàng đang gọi điện thoại kêu người tới, nhưng không phải là gọi xe cấp cứu mà là tìm người tới khiêng ông cụ đang hôn mê bất tỉnh này ra khỏi cửa hàng, để tránh xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu ông ta.
Bình luận facebook