Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209
Chương 209
Đột nhiên cái đầu đó động đậy, nó từ từ quay lại mặt hướng về phía tôi.
Tôi bịt chặt lấy miệng mình, sợ hãi mở to hai mắt, đã rất lâu rồi tôi chưa cảm thấy sợ hãi như thế này, máu trên khắp cơ thể dường như đều đông cứng lại, tôi đứng yên không dám nhúc nhích.
Đột nhiên, mái tóc dài của cái đầu đó tự động vén lên để lộ ra gương mặt tái nhợt của nó.
“A a a!” Đột nhiên nó mở mắt, gương mặt dữ tợn hét lên một tiếng chói tai rồi nhảy bổ về phía tôi.
“A a a!” tôi ôm đầu, vô cùng kinh sợ kêu lên thảm thiết, bỗng nhiên có một đôi tay ôm chặt vai tôi: “Khương Lăng, dậy đi, mau tỉnh dậy.”
Tôi vùng vẫy mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn mà quen thuộc của Chu Nguyên Hạo, trong lòng nghĩ ngay tới ba chữ “Được cứu rồi”, sau đó nhào tới ôm chặt lấy anh, nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ đó vẫn còn khiến tôi lạnh run người: “Nguyên Hạo, em sợ quá, sợ quá!”
“Không sao rồi.” Anh nhẹ nhàng xoa lưng tôi, đợi tôi bình tĩnh lại một chút, anh nắm bả vai tôi nghiêm túc nói: “Vừa rồi, lúc em đang ngủ thì đột nhiên ôm đầu rồi hét lên, anh gọi thế nào em cũng không tỉnh, chỉ đành truyền một chút linh khí vào đầu thì em mới tỉnh lại.”
VietWriter
Tôi gắt gao ôm chặt lấy anh nói: “Em, vừa rồi em nằm mơ thấy một giấc mơ rất kinh khủng, em mơ thấy em đi đến một quán trọ của Nhật Bản, ở đó từng xảy ra rất nhiều vụ án giết người khủng khiếp, trong tủ lạnh có một cái đầu người, nó bay ra rồi cắn đứt cổ em.”
Tôi sờ sờ cổ mình: “Em có thể nhớ rõ cảm giác ranh nanh của nó đâm vào da thịt, còn có cả máu tươi ấm nóng bắn ra, nó ra sức cắn xé hút máu của em, còn trợn cả đôi mắt đáng sợ lên nhìn em.”
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo trở nên lạnh lẽo: “Quán trọ Nhật Bản?”
Tôi cũng định thần lại, tôi mới có một trận chiến lớn với thầy Âm Dương và Thức Thần của Nhật Bản thì nằm mơ thấy giấc mơ kỳ quái này, thật là quá trùng hợp rồi.
“Khương Lăng, trong giấc mơ em có thể nhìn rõ chữ không?” Anh nghiêm túc hỏi.
Tôi gật đầu: “Chỉ tiếc toàn bộ đều là chữ Nhật, em chỉ có thể hiểu được những chữ kanji thôi.”
Chu Nguyên Hạo nhíu chặt mày: “Nếu như em chỉ nằm mơ một cơn mộng bình thường thì hoàn toàn không thể đọc chữ trong giấc mơ được. Khi con người nằm mơ, một bộ phận não bộ đọc đang ngủ say, cho dù em có nằm mơ thấy mình đang đọc sách, em cũng không thể nhìn thấy được trên sách viết cái gì.”
Tôi nghi ngờ suy nghĩ rồi chợt tỉnh ngộ: “Là bóng đè! Em bị bóng đè.”
Bóng đè là một loại quỷ nhưng nó không phải do linh hồn của con nguời biến thành mà là do oán khí của thế gian, biến hóa huyền ảo do cơ duyên hợp nhau mà thành, nó gần giống với yêu ma quỷ quái.
Loại quỷ này có thể mê hoặc tâm trí con người, khiến cho người ta đắm chìm trong giấc mơ không cách nào thoát ra được, bóng đè lợi hại hơn một chút đó là nó có thể giết người trong giấc mơ.
Tôi gãi đầu nói: “Vô duyên vô cớ, làm sao em lại bị bóng đè chứ?”
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lộ ra một tia sát khí: “Xem ra bọn người Nhật đó đang rất phẫn nộ, nhanh như vậy đã tìm đến cửa rồi.”
Tôi tức giận nói: “Người sắp đặt để dụ bọn chúng cắn câu, người chém tận giết tuyệt cũng không phải là em, bọn chúng không tìm đến những đại lão kia mà báo thù, đến tìm một con tôm nhỏ bé như em làm gì.”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng: “Những vị đại lão đó đều có sức mạnh cao siêu, bọn chúng sẽ không dám tùy tiện ra tay, còn em trước kia đã từng giết chết vài tên ninja, lại tiêu diệt không ít Thức Thần, trên người đã lưu lại mùi hương đặc biệt, bọn chúng lần theo mùi hương đó mà tìm đến đây, hiển nhiên là muốn giết em để ra oai.
Anh dừng lại chút, chậm rãi nói: “Bọn chúng dám ra tay với người phụ nữ của anh, đúng là chán sống rồi.”
Giọng điệu của anh nhẹ như gió nhưng cây cột gỗ đầu giường đã bị anh bẻ gãy.
Đó là một cây cột to bằng cánh tay của trẻ con!
Tôi giữ tay anh lại và nói: “Nguyên Hạo, bình tĩnh lại đi, em đã có cách đối phó với bóng đè rồi.”
Đối phó với bóng đè khá là phiền phức, trong sách của bà nội nói, cần phải lấy một cái gương, treo ở trên giường đối diện với người nằm, sau đó dùng sợi len đỏ thấm máu chó đen buộc quanh người.
Buộc cái này cũng cần phải chú ý, phải bện thành hình lưới đánh cá, đặt người nằm vào lưới, sau đó để người bị bóng đè đi vào giấc ngủ, người đó bắt đầu nằm mơ thì đó chính là lúc bóng đè xuất hiện, bôi chu sa lên trán, ngực và lòng bàn tay bàn chân người đó rồi niệm thần chú, vừa niệm vừa gõ trống.
Tiếng trống vang lên, tấm lưới bằng sợi len đỏ sẽ bị căng ra giống như có vật gì đó muốn nhảy ra ngoài, sau khi niệm thần chú xong phải nhanh chóng dùng một cái kéo bôi chu sa ở trên rồi cắt một lỗ trên tấm lưới ở trước ngực, bóng đè sẽ chui ra từ cái lỗ đó, sau đó bị hút vào trong gương.
Lúc này, dùng búa đập vỡ gương là có thể nhốt bóng đè ở trong thế giới gương vĩnh viễn.
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Chu Nguyên Hạo sầm mặt nói: “Để anh đi vào giấc mơ của em, anh sẽ đích thân xé nát cái bóng đè này.”
Tôi nhịn không được mà đưa ngón tay cái lên một cách quyết đoán!
Anh để tôi nằm ngửa trên giường, hai chân anh tách ra rồi cưỡi lên người tôi, người anh hơi cúi xuống, hai tay chống xuống cạnh hông tôi, trán anh áp chặt vào trán tôi.
Đột nhiên cái đầu đó động đậy, nó từ từ quay lại mặt hướng về phía tôi.
Tôi bịt chặt lấy miệng mình, sợ hãi mở to hai mắt, đã rất lâu rồi tôi chưa cảm thấy sợ hãi như thế này, máu trên khắp cơ thể dường như đều đông cứng lại, tôi đứng yên không dám nhúc nhích.
Đột nhiên, mái tóc dài của cái đầu đó tự động vén lên để lộ ra gương mặt tái nhợt của nó.
“A a a!” Đột nhiên nó mở mắt, gương mặt dữ tợn hét lên một tiếng chói tai rồi nhảy bổ về phía tôi.
“A a a!” tôi ôm đầu, vô cùng kinh sợ kêu lên thảm thiết, bỗng nhiên có một đôi tay ôm chặt vai tôi: “Khương Lăng, dậy đi, mau tỉnh dậy.”
Tôi vùng vẫy mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn mà quen thuộc của Chu Nguyên Hạo, trong lòng nghĩ ngay tới ba chữ “Được cứu rồi”, sau đó nhào tới ôm chặt lấy anh, nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ đó vẫn còn khiến tôi lạnh run người: “Nguyên Hạo, em sợ quá, sợ quá!”
“Không sao rồi.” Anh nhẹ nhàng xoa lưng tôi, đợi tôi bình tĩnh lại một chút, anh nắm bả vai tôi nghiêm túc nói: “Vừa rồi, lúc em đang ngủ thì đột nhiên ôm đầu rồi hét lên, anh gọi thế nào em cũng không tỉnh, chỉ đành truyền một chút linh khí vào đầu thì em mới tỉnh lại.”
VietWriter
Tôi gắt gao ôm chặt lấy anh nói: “Em, vừa rồi em nằm mơ thấy một giấc mơ rất kinh khủng, em mơ thấy em đi đến một quán trọ của Nhật Bản, ở đó từng xảy ra rất nhiều vụ án giết người khủng khiếp, trong tủ lạnh có một cái đầu người, nó bay ra rồi cắn đứt cổ em.”
Tôi sờ sờ cổ mình: “Em có thể nhớ rõ cảm giác ranh nanh của nó đâm vào da thịt, còn có cả máu tươi ấm nóng bắn ra, nó ra sức cắn xé hút máu của em, còn trợn cả đôi mắt đáng sợ lên nhìn em.”
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo trở nên lạnh lẽo: “Quán trọ Nhật Bản?”
Tôi cũng định thần lại, tôi mới có một trận chiến lớn với thầy Âm Dương và Thức Thần của Nhật Bản thì nằm mơ thấy giấc mơ kỳ quái này, thật là quá trùng hợp rồi.
“Khương Lăng, trong giấc mơ em có thể nhìn rõ chữ không?” Anh nghiêm túc hỏi.
Tôi gật đầu: “Chỉ tiếc toàn bộ đều là chữ Nhật, em chỉ có thể hiểu được những chữ kanji thôi.”
Chu Nguyên Hạo nhíu chặt mày: “Nếu như em chỉ nằm mơ một cơn mộng bình thường thì hoàn toàn không thể đọc chữ trong giấc mơ được. Khi con người nằm mơ, một bộ phận não bộ đọc đang ngủ say, cho dù em có nằm mơ thấy mình đang đọc sách, em cũng không thể nhìn thấy được trên sách viết cái gì.”
Tôi nghi ngờ suy nghĩ rồi chợt tỉnh ngộ: “Là bóng đè! Em bị bóng đè.”
Bóng đè là một loại quỷ nhưng nó không phải do linh hồn của con nguời biến thành mà là do oán khí của thế gian, biến hóa huyền ảo do cơ duyên hợp nhau mà thành, nó gần giống với yêu ma quỷ quái.
Loại quỷ này có thể mê hoặc tâm trí con người, khiến cho người ta đắm chìm trong giấc mơ không cách nào thoát ra được, bóng đè lợi hại hơn một chút đó là nó có thể giết người trong giấc mơ.
Tôi gãi đầu nói: “Vô duyên vô cớ, làm sao em lại bị bóng đè chứ?”
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lộ ra một tia sát khí: “Xem ra bọn người Nhật đó đang rất phẫn nộ, nhanh như vậy đã tìm đến cửa rồi.”
Tôi tức giận nói: “Người sắp đặt để dụ bọn chúng cắn câu, người chém tận giết tuyệt cũng không phải là em, bọn chúng không tìm đến những đại lão kia mà báo thù, đến tìm một con tôm nhỏ bé như em làm gì.”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng: “Những vị đại lão đó đều có sức mạnh cao siêu, bọn chúng sẽ không dám tùy tiện ra tay, còn em trước kia đã từng giết chết vài tên ninja, lại tiêu diệt không ít Thức Thần, trên người đã lưu lại mùi hương đặc biệt, bọn chúng lần theo mùi hương đó mà tìm đến đây, hiển nhiên là muốn giết em để ra oai.
Anh dừng lại chút, chậm rãi nói: “Bọn chúng dám ra tay với người phụ nữ của anh, đúng là chán sống rồi.”
Giọng điệu của anh nhẹ như gió nhưng cây cột gỗ đầu giường đã bị anh bẻ gãy.
Đó là một cây cột to bằng cánh tay của trẻ con!
Tôi giữ tay anh lại và nói: “Nguyên Hạo, bình tĩnh lại đi, em đã có cách đối phó với bóng đè rồi.”
Đối phó với bóng đè khá là phiền phức, trong sách của bà nội nói, cần phải lấy một cái gương, treo ở trên giường đối diện với người nằm, sau đó dùng sợi len đỏ thấm máu chó đen buộc quanh người.
Buộc cái này cũng cần phải chú ý, phải bện thành hình lưới đánh cá, đặt người nằm vào lưới, sau đó để người bị bóng đè đi vào giấc ngủ, người đó bắt đầu nằm mơ thì đó chính là lúc bóng đè xuất hiện, bôi chu sa lên trán, ngực và lòng bàn tay bàn chân người đó rồi niệm thần chú, vừa niệm vừa gõ trống.
Tiếng trống vang lên, tấm lưới bằng sợi len đỏ sẽ bị căng ra giống như có vật gì đó muốn nhảy ra ngoài, sau khi niệm thần chú xong phải nhanh chóng dùng một cái kéo bôi chu sa ở trên rồi cắt một lỗ trên tấm lưới ở trước ngực, bóng đè sẽ chui ra từ cái lỗ đó, sau đó bị hút vào trong gương.
Lúc này, dùng búa đập vỡ gương là có thể nhốt bóng đè ở trong thế giới gương vĩnh viễn.
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Chu Nguyên Hạo sầm mặt nói: “Để anh đi vào giấc mơ của em, anh sẽ đích thân xé nát cái bóng đè này.”
Tôi nhịn không được mà đưa ngón tay cái lên một cách quyết đoán!
Anh để tôi nằm ngửa trên giường, hai chân anh tách ra rồi cưỡi lên người tôi, người anh hơi cúi xuống, hai tay chống xuống cạnh hông tôi, trán anh áp chặt vào trán tôi.
Bình luận facebook