Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
Chương 216
Diệp Vũ Lăng nói: “Băng Mầm này không phải là lá trà bình thường. Chuyện kể rằng ngàn năm trước, đại tông sư Lữ Đồng Tân đến núi Mộ Xuân của tỉnh Giang Nam, ông ấy đang nghỉ chân trên đỉnh núi, thì tình cờ gặp một cụ già đang chơi cờ. Lữ Đồng Tân thấy ngứa tay nên muốn đánh cờ với cụ già ấy, còn đem bảo bối của đôi bên ra để đánh cược. Hai người đánh qua đánh lại mấy ván đều bất phân thắng bại, cuối cùng cụ già cao cờ hơn và thắng Lữ Đồng Tân nhiều hơn một ván. Lữ Đồng Tâm đưa cho cụ già một gốc cỏ và nói là vật thắng cược, sau đó nghênh ngang bỏ đi. Cụ già ấy đã trồng loại cỏ này trên đỉnh núi, gốc cỏ đấy thực sự mọc thành cây trà, kết trên những lá trà là Băng Mầm.”
“Cụ già đánh cờ kia là tổ tiên của nhà họ Văn. Băng Mầm được làm theo phương pháp đặc biệt và được làm chính thức vào mùa đông. Uống trà do Băng Mầm làm ra rất tốt cho việc tu hành. Tương truyền trong giai đoạn giữa thời nhà Thanh, bấy giờ có một đạo sĩ ở Mai Sơn uống một tách trà pha từ Băng Mầm, đã giác ngộ nga tại chỗ và lập tức thăng tam phẩm lên tứ phẩm.”
Tôi trở nên có chút hứng thú với Băng Mầm nhưng vẫn không khỏi khó hiểu: “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao nhà họ Văn lại muốn mời tôi.”
Diệp Vũ Lăng cười và nói tiếp: “Liên hoan thưởng trà mỗi năm sẽ được tổ chức tại những nơi khác nhau ở Hoa Quốc Đại lục.
VietWriter
Năm nay vừa vặn đến lượt tổ chức ở Tây An. Những người có thể tham gia Liên hoan thưởng trà đều là những người ưu tú của thế hệ trẻ Hoa Quốc. Lần trước cậu đã tỏa ra hào quang rực rỡ ở hội đấu giá của nhà họ Lưu, người chủ trì liên hoa thưởng trà của nhà họ Văn rất ngưỡng mộ cậu nên đã đặc biệt mời cậu tham gia.”
Bao nhiêu câu hỏi hoang mang bấn loạn rơi xuống đầu tôi, tôi vậy mà gọi là “tỏa ra hào quang rực rỡ” hả? Phải là “tỏa ra sự bêu rếu đáng xấu hổ” mới đúng chứ!
Không đợi tôi nói, Diệp Vũ Lăng đã chớp mắt nhìn tôi và nói đầy ẩn ý: “Nhưng… liên hoan thưởng trà này sẽ vừa có lợi, vừa có hại cho cô Cô ấy đã nhờ tôi chuyển giúp thiệp mời cho cậu. Bây giờ thiệp mời đã đưa tới tận tay cậu, cậu đi hay không đi thì không còn liên quan tới tôi nữa rồi.”
Trong đầu tôi lại nổ ra hàng trăm hàng ngàn câu hỏi tại sao, tôi lại hỏi Diệp Vũ Lăng: “Tại sao lại nói vừa có lợi, lại vừa có hại cho tôi?”
Vẻ mặt của Diệp Vũ Lăng có chút kỳ quái, cô ấy khẽ ho một tiếng rồi nói: “Tôi nói chuyện này thì không thích hợp lắm, để Chu Nguyên Hạo đích thân nói cho cậu biết thì hay hơn.”
Tôi đột nhiên có linh cảm không tốt, sau khi Diệp Vũ Lăng đưa thiệp mời cho tôi, thì anh chỉ nói đại khái mấy câu với rồi đứng dậy chào tạm biệt, cô ấy vừa về thì tôi nhịn không được liền quay sang hỏi anh: “Nguyên Hạo, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc rồi nói: “Em có thể tham gia Liên hoan thưởng trà này. Số lượng Băng Mầm có hạn, mỗi năm chỉ có hai mươi thanh niên ưu tú mới có thể uống được, có những người phải chờ đến hơn mười năm mới tới lượt của mình.”
Tôi nhìn vào ánh mắt thờ ơ và bình thản của anh, ngược lại không nên hỏi qua nhiều rồi.
Tôi kiểm tra ngày tháng trên thư mời, là hai ngày sau, tôi không khỏi nhíu mày, mối nguy hiểm mà Vân Kỳ nói có phải là chỉ liên hoan thưởng trà không nhỉ?
Lẽ nào người của Âm Dương Liêu muốn ra tay ở trong liên hoan thưởng trà? Tôi có cần nhắc họ bọn họ không?
Không, tôi không thể nói với người khác về chuyện của Vân Kỳ, vì có nói bọn họ cũng sẽ không tin.
Hơn nữa… Tôi lại len lén liếc nhìn Chu Nguyên Hạo, anh đang cầm tấm thiệp mời, ngẩn người nhìn dòng chữ trên đó, chữ trên đó viết băng bút lông vừa xinh xắn vừa tinh xảo, vừa nhìn là biết ngay là do phụ nữ viết.
Lông mày của tôi khẽ cau lại, xem ra liên hoan thưởng trà này, tôi không đi không được rồi.
Chẳng mấy chốc hai ngày đã trôi qua, trong lòng tôi cũng có chút thấp thỏm, lần này liên hoa nếm trà chắc chắn sẽ không đơn giản.
Chu Nguyên Hạo chắc chắn sẽ không hiện hình. Miếng ngọc bôi vẫn ở nguyên trên người tôi, tôi mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây, vừa bước ra cửa đã thấy Diệp Vũ Lăng đang đợi bên ngoài. Cô ấy chở tôi qua gần phân nửa thành phố. Khi chúng tôi đến một quán trà mang phong cách cổ kính, bãi đậu xe ở tầng dưới đã đầy ô tô.
Khi bước ra khỏi xe của Diệp Vũ Lăng, tôi nhìn thoáng qua một người đàn ông trẻ tuổi ở phía đối diện, cậu ta cao và rất giống Chu Nguyên Hạo cả về khuôn mặt lẫn thân hình, nhưng giữa lông mày cậu ta có một chút tàn bạo, hoàn toàn khác với khí chất của Chu Nguyên Hạo.
Dường như cậu ta cũng đã nhìn thấy tôi, hứng thú quan sát tôi từ đầu đến chân, trong đáy mắt của cậu ta lóe lên một tia sáng.
Cậu ta là em trai cùng cha khác mẹ của Chu Nguyên Hạo, tên là Chu Nguyên Chính.
Diệp Vũ Lăng nói: “Băng Mầm này không phải là lá trà bình thường. Chuyện kể rằng ngàn năm trước, đại tông sư Lữ Đồng Tân đến núi Mộ Xuân của tỉnh Giang Nam, ông ấy đang nghỉ chân trên đỉnh núi, thì tình cờ gặp một cụ già đang chơi cờ. Lữ Đồng Tân thấy ngứa tay nên muốn đánh cờ với cụ già ấy, còn đem bảo bối của đôi bên ra để đánh cược. Hai người đánh qua đánh lại mấy ván đều bất phân thắng bại, cuối cùng cụ già cao cờ hơn và thắng Lữ Đồng Tân nhiều hơn một ván. Lữ Đồng Tâm đưa cho cụ già một gốc cỏ và nói là vật thắng cược, sau đó nghênh ngang bỏ đi. Cụ già ấy đã trồng loại cỏ này trên đỉnh núi, gốc cỏ đấy thực sự mọc thành cây trà, kết trên những lá trà là Băng Mầm.”
“Cụ già đánh cờ kia là tổ tiên của nhà họ Văn. Băng Mầm được làm theo phương pháp đặc biệt và được làm chính thức vào mùa đông. Uống trà do Băng Mầm làm ra rất tốt cho việc tu hành. Tương truyền trong giai đoạn giữa thời nhà Thanh, bấy giờ có một đạo sĩ ở Mai Sơn uống một tách trà pha từ Băng Mầm, đã giác ngộ nga tại chỗ và lập tức thăng tam phẩm lên tứ phẩm.”
Tôi trở nên có chút hứng thú với Băng Mầm nhưng vẫn không khỏi khó hiểu: “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao nhà họ Văn lại muốn mời tôi.”
Diệp Vũ Lăng cười và nói tiếp: “Liên hoan thưởng trà mỗi năm sẽ được tổ chức tại những nơi khác nhau ở Hoa Quốc Đại lục.
VietWriter
Năm nay vừa vặn đến lượt tổ chức ở Tây An. Những người có thể tham gia Liên hoan thưởng trà đều là những người ưu tú của thế hệ trẻ Hoa Quốc. Lần trước cậu đã tỏa ra hào quang rực rỡ ở hội đấu giá của nhà họ Lưu, người chủ trì liên hoa thưởng trà của nhà họ Văn rất ngưỡng mộ cậu nên đã đặc biệt mời cậu tham gia.”
Bao nhiêu câu hỏi hoang mang bấn loạn rơi xuống đầu tôi, tôi vậy mà gọi là “tỏa ra hào quang rực rỡ” hả? Phải là “tỏa ra sự bêu rếu đáng xấu hổ” mới đúng chứ!
Không đợi tôi nói, Diệp Vũ Lăng đã chớp mắt nhìn tôi và nói đầy ẩn ý: “Nhưng… liên hoan thưởng trà này sẽ vừa có lợi, vừa có hại cho cô Cô ấy đã nhờ tôi chuyển giúp thiệp mời cho cậu. Bây giờ thiệp mời đã đưa tới tận tay cậu, cậu đi hay không đi thì không còn liên quan tới tôi nữa rồi.”
Trong đầu tôi lại nổ ra hàng trăm hàng ngàn câu hỏi tại sao, tôi lại hỏi Diệp Vũ Lăng: “Tại sao lại nói vừa có lợi, lại vừa có hại cho tôi?”
Vẻ mặt của Diệp Vũ Lăng có chút kỳ quái, cô ấy khẽ ho một tiếng rồi nói: “Tôi nói chuyện này thì không thích hợp lắm, để Chu Nguyên Hạo đích thân nói cho cậu biết thì hay hơn.”
Tôi đột nhiên có linh cảm không tốt, sau khi Diệp Vũ Lăng đưa thiệp mời cho tôi, thì anh chỉ nói đại khái mấy câu với rồi đứng dậy chào tạm biệt, cô ấy vừa về thì tôi nhịn không được liền quay sang hỏi anh: “Nguyên Hạo, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc rồi nói: “Em có thể tham gia Liên hoan thưởng trà này. Số lượng Băng Mầm có hạn, mỗi năm chỉ có hai mươi thanh niên ưu tú mới có thể uống được, có những người phải chờ đến hơn mười năm mới tới lượt của mình.”
Tôi nhìn vào ánh mắt thờ ơ và bình thản của anh, ngược lại không nên hỏi qua nhiều rồi.
Tôi kiểm tra ngày tháng trên thư mời, là hai ngày sau, tôi không khỏi nhíu mày, mối nguy hiểm mà Vân Kỳ nói có phải là chỉ liên hoan thưởng trà không nhỉ?
Lẽ nào người của Âm Dương Liêu muốn ra tay ở trong liên hoan thưởng trà? Tôi có cần nhắc họ bọn họ không?
Không, tôi không thể nói với người khác về chuyện của Vân Kỳ, vì có nói bọn họ cũng sẽ không tin.
Hơn nữa… Tôi lại len lén liếc nhìn Chu Nguyên Hạo, anh đang cầm tấm thiệp mời, ngẩn người nhìn dòng chữ trên đó, chữ trên đó viết băng bút lông vừa xinh xắn vừa tinh xảo, vừa nhìn là biết ngay là do phụ nữ viết.
Lông mày của tôi khẽ cau lại, xem ra liên hoan thưởng trà này, tôi không đi không được rồi.
Chẳng mấy chốc hai ngày đã trôi qua, trong lòng tôi cũng có chút thấp thỏm, lần này liên hoa nếm trà chắc chắn sẽ không đơn giản.
Chu Nguyên Hạo chắc chắn sẽ không hiện hình. Miếng ngọc bôi vẫn ở nguyên trên người tôi, tôi mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây, vừa bước ra cửa đã thấy Diệp Vũ Lăng đang đợi bên ngoài. Cô ấy chở tôi qua gần phân nửa thành phố. Khi chúng tôi đến một quán trà mang phong cách cổ kính, bãi đậu xe ở tầng dưới đã đầy ô tô.
Khi bước ra khỏi xe của Diệp Vũ Lăng, tôi nhìn thoáng qua một người đàn ông trẻ tuổi ở phía đối diện, cậu ta cao và rất giống Chu Nguyên Hạo cả về khuôn mặt lẫn thân hình, nhưng giữa lông mày cậu ta có một chút tàn bạo, hoàn toàn khác với khí chất của Chu Nguyên Hạo.
Dường như cậu ta cũng đã nhìn thấy tôi, hứng thú quan sát tôi từ đầu đến chân, trong đáy mắt của cậu ta lóe lên một tia sáng.
Cậu ta là em trai cùng cha khác mẹ của Chu Nguyên Hạo, tên là Chu Nguyên Chính.
Bình luận facebook