Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 533
Chương 533
Nói xong, cậu ấy còn nháy mắt khiêu khích về phía Chu Nguyên Hạo, thả người bay ra ngoài, tấm lụa đỏ tươi như máu từ bên trong ống tay áo của cậu ấy bay ra ngoài, trên không trung bay múa, ngưng tụ thành một đóa hoa bỉ ngạn kiều diễm. Độc kia vừa vặn đánh vào trong nhụy hoa, cánh hoa lập tức tụ lại, bao quanh nó. Dải lụa không ngừng rung động, bị độc kia ăn mòn thành từng lỗ lớn, cho đến khi bị ăn mòn đến thủng trăm ngàn lỗ, độc kia mới hoàn toàn biến mất.
Mà sắc mặt Khương Kha lại trắng bệch, bỗng nhiên ho ra một ngụm máu đen, cậu ấy lau máu ở trên cằm nói: “Không nghĩ tới, tôi cũng có lúc bị một kết tinh bản mệnh của Quỷ Vương làm cho bị thương, loại cảm giác này thật sự là mới mẻ. Chuyển thế đầu thai thành con người khiến cho thân thể quá yếu, lúc nào mới có thể khôi phục toàn bộ thực lực của Quỷ Đế đây?”
Bên kia sắc mặt Abe no Shuichi đang nâng lấy bầu rượu chợt biến đổi lớn, còn muốn tiếp tục thao túng bầu rượu lại phát hiện thân thể của mình giống như bị móc rỗng, linh lực gì đều không thấy nữa. Ông ta hoảng sợ nhìn tay mình, phát hiện da thịt của mình bắt đầu nhăn nheo lại, nứt ra, sức sống nhanh chóng bị xói mòn.
Ông ta không dám tin nhìn bình rượu kia: “Là mày, mày muốn ăn tao!”
Ông ta hận không thể lập tức ném bình rượu ra, nhưng ông ta không có một chút sức lực nào hết, sức sống biến mất, thân thể mục nát, tựa như một đống bùn đất, dưới ánh mặt trời, bùn đất khô khốc nứt ra hóa thành bụi bay trên không trung. Đôi mắt Khương Kha sáng lên, bay về phía tế đàn, bắt lấy bình rượu kia, vừa để nó vào trong ngực, bình rượu lập tức biến mất.
Lúc này cả ngọn núi đều tại bắt đầu đổ xuống, trên đỉnh núi hoàn toàn vỡ ra, lồng sắt nhốt mấy người Diệp Vũ Lăng cũng rơi xuống, Chu Nguyên Hạo lập tức tiến lên, một tay bắt lấy móc sắt trên đỉnh của chiếc lồng. Ngay khi toàn thân bốn người tu đạo nhễ nhại mồ hôi sợ hãi kêu lên, có cảm giác từ cõi chết trở về, vô lực ngã ở bên trong lồng sắt.
Chương 533
Nói xong, cậu ấy còn nháy mắt khiêu khích về phía Chu Nguyên Hạo, thả người bay ra ngoài, tấm lụa đỏ tươi như máu từ bên trong ống tay áo của cậu ấy bay ra ngoài, trên không trung bay múa, ngưng tụ thành một đóa hoa bỉ ngạn kiều diễm. Độc kia vừa vặn đánh vào trong nhụy hoa, cánh hoa lập tức tụ lại, bao quanh nó. Dải lụa không ngừng rung động, bị độc kia ăn mòn thành từng lỗ lớn, cho đến khi bị ăn mòn đến thủng trăm ngàn lỗ, độc kia mới hoàn toàn biến mất.
Mà sắc mặt Khương Kha lại trắng bệch, bỗng nhiên ho ra một ngụm máu đen, cậu ấy lau máu ở trên cằm nói: “Không nghĩ tới, tôi cũng có lúc bị một kết tinh bản mệnh của Quỷ Vương làm cho bị thương, loại cảm giác này thật sự là mới mẻ. Chuyển thế đầu thai thành con người khiến cho thân thể quá yếu, lúc nào mới có thể khôi phục toàn bộ thực lực của Quỷ Đế đây?”
Bên kia sắc mặt Abe no Shuichi đang nâng lấy bầu rượu chợt biến đổi lớn, còn muốn tiếp tục thao túng bầu rượu lại phát hiện thân thể của mình giống như bị móc rỗng, linh lực gì đều không thấy nữa. Ông ta hoảng sợ nhìn tay mình, phát hiện da thịt của mình bắt đầu nhăn nheo lại, nứt ra, sức sống nhanh chóng bị xói mòn.
Ông ta không dám tin nhìn bình rượu kia: “Là mày, mày muốn ăn tao!”
Ông ta hận không thể lập tức ném bình rượu ra, nhưng ông ta không có một chút sức lực nào hết, sức sống biến mất, thân thể mục nát, tựa như một đống bùn đất, dưới ánh mặt trời, bùn đất khô khốc nứt ra hóa thành bụi bay trên không trung. Đôi mắt Khương Kha sáng lên, bay về phía tế đàn, bắt lấy bình rượu kia, vừa để nó vào trong ngực, bình rượu lập tức biến mất.
Lúc này cả ngọn núi đều tại bắt đầu đổ xuống, trên đỉnh núi hoàn toàn vỡ ra, lồng sắt nhốt mấy người Diệp Vũ Lăng cũng rơi xuống, Chu Nguyên Hạo lập tức tiến lên, một tay bắt lấy móc sắt trên đỉnh của chiếc lồng. Ngay khi toàn thân bốn người tu đạo nhễ nhại mồ hôi sợ hãi kêu lên, có cảm giác từ cõi chết trở về, vô lực ngã ở bên trong lồng sắt.
Chu Nguyên Hạo quay đầu, nói với Khương Kha: “Lại đây!”
Khương Kha lập tức bay trở về, nắm thật chặt eo của anh, sau đó ánh mắt nhìn thoáng qua lồng sắt, có hai người tu đạo đã bị trúng độc, Diệp Vũ Lăng cùng một người khác đang nghĩ biện pháp cứu người, căn bản không có chú ý tới cậu ấy.
“Bọn họ cũng không thấy gì cả.” Chu Nguyên Hạo nói với Khương Kha: “Diệp Vũ Lăng là bạn của Khương Lăng, nếu như cậu dám giết người diệt khẩu, cô ấy sẽ rất buồn.”
Khương Kha cười một tiếng: “Ngài Chu, ngài cho rằng tôi sẽ quan tâm sao?”
Chu Nguyên Hạo nghiêng người qua chỗ cậu ta một chút: “Cậu có thể thử một chút xem.”
Khương Kha hừ lạnh một tiếng, lần nữa nhìn thoáng qua bốn người kia, nói: “Coi như bọn họ tốt số đấy.”
Bên trong ngọn núi, Chu Nguyên Hạo dùng sức lực một người mang theo sáu người bay ra khỏi ngọn núi, một sức mạnh vô cùng lớn ở trong ngọn núi chuyển động, cúi đầu nhìn lại cả ngọn núi đang không ngừng nứt ra, sụp xuống, cảnh tượng cực kì hùng vĩ.
Còn về phần tôi, trong lúc thiền định đã thấy chín đốm sáng đang bắt đầu tắt dần, đó chính là năng lượng đang cạn kiệt, trận cơ nổ tung thành từng mảnh.
Trong mơ hồ tôi dường như nhìn thấy một bóng trắng từ trong không trung bước ra, vẫn anh tuấn như trước, ưu tú và thanh thoát phong độ.
Tôi bình tĩnh nhìn ông ấy và nói: “Seimei, năm đó ông đã bói một quẻ, nói rằng Âm Dương Liêu của ông sau này sẽ bị tôi huỷ diệt, không ngờ vậy mà lại ứng nghiệm rồi.”
Abe no Seimei nhìn tôi, trong mắt hiện lên vài phần bi thương.
Tôi thở dài nói: “Vạn vật trên đời này đều có sống có chết, Âm Dương Liêu của ông có thể tồn tại ngàn năm đã là may mắn lớn rồi, tại sao còn phải cưỡng cầu nữa?”
đó giơ tay ra, kéo Khương Kha đi, Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã đưa cho cậu thuốc giải rồi sao? Vết sẹo này đã là cái gì chứ, sẹo chính là huy chương của đàn ông, là đàn ông thì trên người nên có nhiều vết sẹo mới đúng chứ.”
Nói rồi anh lấy ra một con dao găm, vờn qua vờn lại quanh người Khương Kha, nói: “Có muốn tôi giúp cậu tạo thêm mấy vết sẹo nữa trên người không?”
Còn về phần tôi, trong lúc thiền định đã thấy chín đốm sáng đang bắt đầu tắt dần, đó chính là năng lượng đang cạn kiệt, trận cơ nổ tung thành từng mảnh.
Trong mơ hồ tôi dường như nhìn thấy một bóng trắng từ trong không trung bước ra, vẫn anh tuấn như trước, ưu tú và thanh thoát phong độ.
Tôi bình tĩnh nhìn ông ấy và nói: “Seimei, năm đó ông đã bói một quẻ, nói rằng Âm Dương Liêu của ông sau này sẽ bị tôi huỷ diệt, không ngờ vậy mà lại ứng nghiệm rồi.”
Abe no Seimei nhìn tôi, trong mắt hiện lên vài phần bi thương.
Tôi thở dài nói: “Vạn vật trên đời này đều có sống có chết, Âm Dương Liêu của ông có thể tồn tại ngàn năm đã là may mắn lớn rồi, tại sao còn phải cưỡng cầu nữa?”
Bóng ma đó lại giống như thấp giọng thở dài, lùi về sau một bước rồi từ từ biến mất trong hư vô.
Tôi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngồi trên một tảng đá nhẵn bóng, xung quanh toàn là đống đổ nát lộn xộn.
Khương Kha ngã vào lòng tôi, sắc mặt tái nhợt, khóe môi còn vương máu, dọa tôi một trận: “Khương Kha, em làm sao vậy?”
“Em trúng độc rồi.” Khương Kha đáng thương nói: “Cái tên thủ lĩnh Âm Dương kia bỏ độc vào nước rồi hắt lên người em, chị xem, trên ngực em còn vết sẹo nữa đây này.”
Nói rồi, cậu ấy kéo khóa áo, lộ ra phần ngực.
Mặc dù còn là thiếu niên chưa đến mười chín tuổi, trông rất gầy thế nhưng không ngờ thân hình lại chuẩn như vậy, cơ ngực tuy không rắn chắc như những người đàn ông khác nhưng cũng rất chuẩn, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Tôi có chút mất tập trung, đột nhiên có ai đó giơ tay ra, kéo Khương Kha đi, Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã đưa cho cậu thuốc giải rồi sao? Vết sẹo này đã là cái gì chứ, sẹo chính là huy chương của đàn ông, là đàn ông thì trên người nên có nhiều vết sẹo mới đúng chứ.”
Nói rồi anh lấy ra một con dao găm, vờn qua vờn lại quanh người Khương Kha, nói: “Có muốn tôi giúp cậu tạo thêm mấy vết sẹo nữa trên người không?”
Nói xong, cậu ấy còn nháy mắt khiêu khích về phía Chu Nguyên Hạo, thả người bay ra ngoài, tấm lụa đỏ tươi như máu từ bên trong ống tay áo của cậu ấy bay ra ngoài, trên không trung bay múa, ngưng tụ thành một đóa hoa bỉ ngạn kiều diễm. Độc kia vừa vặn đánh vào trong nhụy hoa, cánh hoa lập tức tụ lại, bao quanh nó. Dải lụa không ngừng rung động, bị độc kia ăn mòn thành từng lỗ lớn, cho đến khi bị ăn mòn đến thủng trăm ngàn lỗ, độc kia mới hoàn toàn biến mất.
Mà sắc mặt Khương Kha lại trắng bệch, bỗng nhiên ho ra một ngụm máu đen, cậu ấy lau máu ở trên cằm nói: “Không nghĩ tới, tôi cũng có lúc bị một kết tinh bản mệnh của Quỷ Vương làm cho bị thương, loại cảm giác này thật sự là mới mẻ. Chuyển thế đầu thai thành con người khiến cho thân thể quá yếu, lúc nào mới có thể khôi phục toàn bộ thực lực của Quỷ Đế đây?”
Bên kia sắc mặt Abe no Shuichi đang nâng lấy bầu rượu chợt biến đổi lớn, còn muốn tiếp tục thao túng bầu rượu lại phát hiện thân thể của mình giống như bị móc rỗng, linh lực gì đều không thấy nữa. Ông ta hoảng sợ nhìn tay mình, phát hiện da thịt của mình bắt đầu nhăn nheo lại, nứt ra, sức sống nhanh chóng bị xói mòn.
Ông ta không dám tin nhìn bình rượu kia: “Là mày, mày muốn ăn tao!”
Ông ta hận không thể lập tức ném bình rượu ra, nhưng ông ta không có một chút sức lực nào hết, sức sống biến mất, thân thể mục nát, tựa như một đống bùn đất, dưới ánh mặt trời, bùn đất khô khốc nứt ra hóa thành bụi bay trên không trung. Đôi mắt Khương Kha sáng lên, bay về phía tế đàn, bắt lấy bình rượu kia, vừa để nó vào trong ngực, bình rượu lập tức biến mất.
Lúc này cả ngọn núi đều tại bắt đầu đổ xuống, trên đỉnh núi hoàn toàn vỡ ra, lồng sắt nhốt mấy người Diệp Vũ Lăng cũng rơi xuống, Chu Nguyên Hạo lập tức tiến lên, một tay bắt lấy móc sắt trên đỉnh của chiếc lồng. Ngay khi toàn thân bốn người tu đạo nhễ nhại mồ hôi sợ hãi kêu lên, có cảm giác từ cõi chết trở về, vô lực ngã ở bên trong lồng sắt.
Chương 533
Nói xong, cậu ấy còn nháy mắt khiêu khích về phía Chu Nguyên Hạo, thả người bay ra ngoài, tấm lụa đỏ tươi như máu từ bên trong ống tay áo của cậu ấy bay ra ngoài, trên không trung bay múa, ngưng tụ thành một đóa hoa bỉ ngạn kiều diễm. Độc kia vừa vặn đánh vào trong nhụy hoa, cánh hoa lập tức tụ lại, bao quanh nó. Dải lụa không ngừng rung động, bị độc kia ăn mòn thành từng lỗ lớn, cho đến khi bị ăn mòn đến thủng trăm ngàn lỗ, độc kia mới hoàn toàn biến mất.
Mà sắc mặt Khương Kha lại trắng bệch, bỗng nhiên ho ra một ngụm máu đen, cậu ấy lau máu ở trên cằm nói: “Không nghĩ tới, tôi cũng có lúc bị một kết tinh bản mệnh của Quỷ Vương làm cho bị thương, loại cảm giác này thật sự là mới mẻ. Chuyển thế đầu thai thành con người khiến cho thân thể quá yếu, lúc nào mới có thể khôi phục toàn bộ thực lực của Quỷ Đế đây?”
Bên kia sắc mặt Abe no Shuichi đang nâng lấy bầu rượu chợt biến đổi lớn, còn muốn tiếp tục thao túng bầu rượu lại phát hiện thân thể của mình giống như bị móc rỗng, linh lực gì đều không thấy nữa. Ông ta hoảng sợ nhìn tay mình, phát hiện da thịt của mình bắt đầu nhăn nheo lại, nứt ra, sức sống nhanh chóng bị xói mòn.
Ông ta không dám tin nhìn bình rượu kia: “Là mày, mày muốn ăn tao!”
Ông ta hận không thể lập tức ném bình rượu ra, nhưng ông ta không có một chút sức lực nào hết, sức sống biến mất, thân thể mục nát, tựa như một đống bùn đất, dưới ánh mặt trời, bùn đất khô khốc nứt ra hóa thành bụi bay trên không trung. Đôi mắt Khương Kha sáng lên, bay về phía tế đàn, bắt lấy bình rượu kia, vừa để nó vào trong ngực, bình rượu lập tức biến mất.
Lúc này cả ngọn núi đều tại bắt đầu đổ xuống, trên đỉnh núi hoàn toàn vỡ ra, lồng sắt nhốt mấy người Diệp Vũ Lăng cũng rơi xuống, Chu Nguyên Hạo lập tức tiến lên, một tay bắt lấy móc sắt trên đỉnh của chiếc lồng. Ngay khi toàn thân bốn người tu đạo nhễ nhại mồ hôi sợ hãi kêu lên, có cảm giác từ cõi chết trở về, vô lực ngã ở bên trong lồng sắt.
Chu Nguyên Hạo quay đầu, nói với Khương Kha: “Lại đây!”
Khương Kha lập tức bay trở về, nắm thật chặt eo của anh, sau đó ánh mắt nhìn thoáng qua lồng sắt, có hai người tu đạo đã bị trúng độc, Diệp Vũ Lăng cùng một người khác đang nghĩ biện pháp cứu người, căn bản không có chú ý tới cậu ấy.
“Bọn họ cũng không thấy gì cả.” Chu Nguyên Hạo nói với Khương Kha: “Diệp Vũ Lăng là bạn của Khương Lăng, nếu như cậu dám giết người diệt khẩu, cô ấy sẽ rất buồn.”
Khương Kha cười một tiếng: “Ngài Chu, ngài cho rằng tôi sẽ quan tâm sao?”
Chu Nguyên Hạo nghiêng người qua chỗ cậu ta một chút: “Cậu có thể thử một chút xem.”
Khương Kha hừ lạnh một tiếng, lần nữa nhìn thoáng qua bốn người kia, nói: “Coi như bọn họ tốt số đấy.”
Bên trong ngọn núi, Chu Nguyên Hạo dùng sức lực một người mang theo sáu người bay ra khỏi ngọn núi, một sức mạnh vô cùng lớn ở trong ngọn núi chuyển động, cúi đầu nhìn lại cả ngọn núi đang không ngừng nứt ra, sụp xuống, cảnh tượng cực kì hùng vĩ.
Còn về phần tôi, trong lúc thiền định đã thấy chín đốm sáng đang bắt đầu tắt dần, đó chính là năng lượng đang cạn kiệt, trận cơ nổ tung thành từng mảnh.
Trong mơ hồ tôi dường như nhìn thấy một bóng trắng từ trong không trung bước ra, vẫn anh tuấn như trước, ưu tú và thanh thoát phong độ.
Tôi bình tĩnh nhìn ông ấy và nói: “Seimei, năm đó ông đã bói một quẻ, nói rằng Âm Dương Liêu của ông sau này sẽ bị tôi huỷ diệt, không ngờ vậy mà lại ứng nghiệm rồi.”
Abe no Seimei nhìn tôi, trong mắt hiện lên vài phần bi thương.
Tôi thở dài nói: “Vạn vật trên đời này đều có sống có chết, Âm Dương Liêu của ông có thể tồn tại ngàn năm đã là may mắn lớn rồi, tại sao còn phải cưỡng cầu nữa?”
đó giơ tay ra, kéo Khương Kha đi, Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã đưa cho cậu thuốc giải rồi sao? Vết sẹo này đã là cái gì chứ, sẹo chính là huy chương của đàn ông, là đàn ông thì trên người nên có nhiều vết sẹo mới đúng chứ.”
Nói rồi anh lấy ra một con dao găm, vờn qua vờn lại quanh người Khương Kha, nói: “Có muốn tôi giúp cậu tạo thêm mấy vết sẹo nữa trên người không?”
Còn về phần tôi, trong lúc thiền định đã thấy chín đốm sáng đang bắt đầu tắt dần, đó chính là năng lượng đang cạn kiệt, trận cơ nổ tung thành từng mảnh.
Trong mơ hồ tôi dường như nhìn thấy một bóng trắng từ trong không trung bước ra, vẫn anh tuấn như trước, ưu tú và thanh thoát phong độ.
Tôi bình tĩnh nhìn ông ấy và nói: “Seimei, năm đó ông đã bói một quẻ, nói rằng Âm Dương Liêu của ông sau này sẽ bị tôi huỷ diệt, không ngờ vậy mà lại ứng nghiệm rồi.”
Abe no Seimei nhìn tôi, trong mắt hiện lên vài phần bi thương.
Tôi thở dài nói: “Vạn vật trên đời này đều có sống có chết, Âm Dương Liêu của ông có thể tồn tại ngàn năm đã là may mắn lớn rồi, tại sao còn phải cưỡng cầu nữa?”
Bóng ma đó lại giống như thấp giọng thở dài, lùi về sau một bước rồi từ từ biến mất trong hư vô.
Tôi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngồi trên một tảng đá nhẵn bóng, xung quanh toàn là đống đổ nát lộn xộn.
Khương Kha ngã vào lòng tôi, sắc mặt tái nhợt, khóe môi còn vương máu, dọa tôi một trận: “Khương Kha, em làm sao vậy?”
“Em trúng độc rồi.” Khương Kha đáng thương nói: “Cái tên thủ lĩnh Âm Dương kia bỏ độc vào nước rồi hắt lên người em, chị xem, trên ngực em còn vết sẹo nữa đây này.”
Nói rồi, cậu ấy kéo khóa áo, lộ ra phần ngực.
Mặc dù còn là thiếu niên chưa đến mười chín tuổi, trông rất gầy thế nhưng không ngờ thân hình lại chuẩn như vậy, cơ ngực tuy không rắn chắc như những người đàn ông khác nhưng cũng rất chuẩn, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Tôi có chút mất tập trung, đột nhiên có ai đó giơ tay ra, kéo Khương Kha đi, Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã đưa cho cậu thuốc giải rồi sao? Vết sẹo này đã là cái gì chứ, sẹo chính là huy chương của đàn ông, là đàn ông thì trên người nên có nhiều vết sẹo mới đúng chứ.”
Nói rồi anh lấy ra một con dao găm, vờn qua vờn lại quanh người Khương Kha, nói: “Có muốn tôi giúp cậu tạo thêm mấy vết sẹo nữa trên người không?”
Bình luận facebook