Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 551
Chương 551
Chu Nguyên Hạo nói: “Vậy là tốt rồi, cả đời này tôi hận nhất là người khác lừa tôi, đặc biệt là thuộc hạ của tôi. Cậu còn nhớ chuyện Tiễn Ngọc năm đó không?”
Sắc mặt Khương Kha vẫn như thường: “Thuộc hạ vẫn còn nhớ rõ.”
“Tiễn Ngọc đi theo tôi từ khi tôi còn là Quỷ tướng, đã lập chiến công hiển hách cho tôi.” Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói: “Thế mà cô ta lại dám lén lút qua lại với kẻ địch của tôi sau lưng tôi, còn truyền tin tức cho đối phương, cậu còn nhớ tôi xử cô ta thế nào không?”
Khương Kha nói: “Ngài ném cô ta vào dưới vách núi Huyền Băng, nằm bên trong lớp Huyền Băng vạn năm, vĩnh viễn nhận lấy nỗi khổ lạnh lẽo thấu xương.”
“Nhớ kỹ là được rồi.” Chu Nguyên Hạo nói xong thì anh đi hai bước tới, nghiêng đầu, nói với Khương Kha: “Đi làm chút gì đó cho cô ta ăn đi, đừng để cô ta chết đói, người phàm rắc rối như vậy đấy.”
Tôi cũng không biết mình bị treo ở đó bao lâu, mãi cho tới khi tôi mơ mơ màng màng biết mình được người ta mang xuống, rồi được ôm ngang lên, trở lại trong căn phòng đá dưới mặt đất.
Tôi mở to mắt ra nhìn, trông thấy là Khương Kha đang ở ngay bên cạnh, cậu ta đang trải một tấm thảm nhung thật dày trên mặt đất, rồi đặt tôi lên trên tấm thảm nhung, sau đó lại bôi thuốc cho tôi.
Tôi không có nhìn cậu ta, từ đầu tới cuối cũng không nói lời nào.
“Tôi cho rằng cô sẽ thừa cơ này mà chửi tôi vài câu.” Khương Kha nói: “Nhưng hình như cô biết điều lắm, quả nhiên, khi đứng trước cái chết, phụ nữ kiểu gì cũng sẽ tự vứt bỏ tôn nghiêm của mình.”
Tôi quay mặt sang chỗ khác, không nói lời nào.
Cậu ta hình như không nhìn thấy sự bất mãn của tôi, lúc xoa thuốc phía sau lưng cho tôi, lại hơi dùng sức, móng tay đâm vào vết thương trên lưng của tôi.
Tôi đau tới nỗi toàn thân run rẩy, nhưng tôi vẫn cố kiên cường không quay đầu lại nhìn cậu ta chút nào.
Sắc mặt cậu ta âm trầm, rút móng tay cấm trên lưng của tôi ra, tỉ mỉ bôi thuốc lại cho tôi, sau đó dùng băng gạc sạch sẽ băng bó kỹ vết thương lại.
“Tôi cho rằng cô sẽ thông minh hơn tưởng tượng của mình.” Cậu ta lạnh lùng nói tiếp: “Xem ra cũng không phải như vậy. Nếu cô đã muốn tỏ vẻ kiên cường như vậy, vậy những món ăn này cô cũng không cần ăn nữa.”
Cậu ta rời khỏi căn phòng đá , cuối cùng tôi cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Phía sau lưng đau đớn dữ dội, tôi chỉ có thể nằm nghiêng, ban đêm ở Địa Ngục lạnh tới thấu xương, tôi chỉ có thể dùng tấm thảm dày kia bao lấy mình, vận dụng linh khí trong nổi lực mới có thể dễ chịu hơn một chút. Nhưng đã vài ngày rồi tôi cũng chưa ăn gì, linh khí cùng có dấu hiệu dần cạn kiệt, tôi cũng không ngừng run rẩy trên thảm.
Thật đói, thật khát, cũng thật là lạnh.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe tiếp “bốp” nhỏ vang lên, nên lập tức tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía, phát hiện vậy mà một góc hẻo lánh trong trần nhà đang rỉ ra nước, rơi xuống trên mặt đất.
Tôi cố gắng chỗ đỡ cơ thể đứng dậy, kéo lê thân thể yếu ớt của mình đi vào góc hẻo lánh kia, há miệng đón giọt nước rơi xuống.
Giot nước rơi xuống, rơi vào trên gương mặt của tôi, tôi thử nhiều lần mới khiến giọt nước chuẩn xác rơi vào trong miệng của mình.
Giot nước lạnh lẽo rơi vào trên đầu lưỡi của tôi, dập dờn tưới nhuần cổ họng đã khát khô của tôi.
Tôi đang chờ giọt nước thứ hai rơi xuống, nhưng cửa đá sau lưng lại được mở ra, trong lòng tôi rất bực bội: “Khương Kha, không, Phong Sơ, cậu còn tới làm gì? Tôi không cần cậu thương hại.”
Người phía sau không nói gì, tôi cảm thấy có hơi không đúng, xoay đầu nhìn lại, đứng trước mặt tôi vậy mà là Chu Nguyên Hạo mặc một thân áo bào màu đen.
Tôi giật nảy mình, vội vàng rụt người lại, lo lắng nhìn qua anh ấy, anh ấy lại nghĩ cách gì để tra tấn tôi đây?
Anh ấy im lặng nhìn tôi nửa ngày, sau đó gật nhẹ đầu với sau lưng, một nữ quỷ bưng lên một cái bàn ăn, thả trước mặt của tôi.
Mùi thơm của thức ăn lập tức tràn ngập trong căn phòng đá , trên bàn ăn có một cái bánh tráng và một bát canh nóng.
Tôi nghi nghờ nhìn qua chỗ thức ăn này, không phải bên trong sẽ hạ thêm độc đấy chứ?
Chu Nguyên Hạo hình như nhìn ra ý nghĩ trong lòng của tôi, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi sẽ không làm những chuyện hạ lưu như hạ độc trong thức ăn đâu.”
Tôi im lặng một chút, cầm lấy bánh tráng, nhét vào trong miệng, ăn như hổ đói, không biết bên trong cái bánh tráng này có cho thêm cái gì không, tôi chỉ ăn mấy ngụm vào thì thân thể lập tức hơi nóng lên.
Anh yên lặng nhìn tôi ăn uống thô bạo, lúc này tướng ăn của tôi nhất định rất khó coi, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, tiếp tục ăn xong bánh tráng, vẫn không quên liếm liếm ngón tay của mình.
Không biết vì cái gì, trong nháy mắt tôi thấy trong ánh mắt của anh có thêm mấy phần vui vẻ.
Anh không nói chuyện, đứng dậy rời đi, tôi nhịn không được gọi anh lại: “Kiếp trước tôi đã làm chuyện gì với anh vậy?”
Chu Nguyên Hạo nói: “Vậy là tốt rồi, cả đời này tôi hận nhất là người khác lừa tôi, đặc biệt là thuộc hạ của tôi. Cậu còn nhớ chuyện Tiễn Ngọc năm đó không?”
Sắc mặt Khương Kha vẫn như thường: “Thuộc hạ vẫn còn nhớ rõ.”
“Tiễn Ngọc đi theo tôi từ khi tôi còn là Quỷ tướng, đã lập chiến công hiển hách cho tôi.” Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói: “Thế mà cô ta lại dám lén lút qua lại với kẻ địch của tôi sau lưng tôi, còn truyền tin tức cho đối phương, cậu còn nhớ tôi xử cô ta thế nào không?”
Khương Kha nói: “Ngài ném cô ta vào dưới vách núi Huyền Băng, nằm bên trong lớp Huyền Băng vạn năm, vĩnh viễn nhận lấy nỗi khổ lạnh lẽo thấu xương.”
“Nhớ kỹ là được rồi.” Chu Nguyên Hạo nói xong thì anh đi hai bước tới, nghiêng đầu, nói với Khương Kha: “Đi làm chút gì đó cho cô ta ăn đi, đừng để cô ta chết đói, người phàm rắc rối như vậy đấy.”
Tôi cũng không biết mình bị treo ở đó bao lâu, mãi cho tới khi tôi mơ mơ màng màng biết mình được người ta mang xuống, rồi được ôm ngang lên, trở lại trong căn phòng đá dưới mặt đất.
Tôi mở to mắt ra nhìn, trông thấy là Khương Kha đang ở ngay bên cạnh, cậu ta đang trải một tấm thảm nhung thật dày trên mặt đất, rồi đặt tôi lên trên tấm thảm nhung, sau đó lại bôi thuốc cho tôi.
Tôi không có nhìn cậu ta, từ đầu tới cuối cũng không nói lời nào.
“Tôi cho rằng cô sẽ thừa cơ này mà chửi tôi vài câu.” Khương Kha nói: “Nhưng hình như cô biết điều lắm, quả nhiên, khi đứng trước cái chết, phụ nữ kiểu gì cũng sẽ tự vứt bỏ tôn nghiêm của mình.”
Tôi quay mặt sang chỗ khác, không nói lời nào.
Cậu ta hình như không nhìn thấy sự bất mãn của tôi, lúc xoa thuốc phía sau lưng cho tôi, lại hơi dùng sức, móng tay đâm vào vết thương trên lưng của tôi.
Tôi đau tới nỗi toàn thân run rẩy, nhưng tôi vẫn cố kiên cường không quay đầu lại nhìn cậu ta chút nào.
Sắc mặt cậu ta âm trầm, rút móng tay cấm trên lưng của tôi ra, tỉ mỉ bôi thuốc lại cho tôi, sau đó dùng băng gạc sạch sẽ băng bó kỹ vết thương lại.
“Tôi cho rằng cô sẽ thông minh hơn tưởng tượng của mình.” Cậu ta lạnh lùng nói tiếp: “Xem ra cũng không phải như vậy. Nếu cô đã muốn tỏ vẻ kiên cường như vậy, vậy những món ăn này cô cũng không cần ăn nữa.”
Cậu ta rời khỏi căn phòng đá , cuối cùng tôi cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Phía sau lưng đau đớn dữ dội, tôi chỉ có thể nằm nghiêng, ban đêm ở Địa Ngục lạnh tới thấu xương, tôi chỉ có thể dùng tấm thảm dày kia bao lấy mình, vận dụng linh khí trong nổi lực mới có thể dễ chịu hơn một chút. Nhưng đã vài ngày rồi tôi cũng chưa ăn gì, linh khí cùng có dấu hiệu dần cạn kiệt, tôi cũng không ngừng run rẩy trên thảm.
Thật đói, thật khát, cũng thật là lạnh.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe tiếp “bốp” nhỏ vang lên, nên lập tức tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía, phát hiện vậy mà một góc hẻo lánh trong trần nhà đang rỉ ra nước, rơi xuống trên mặt đất.
Tôi cố gắng chỗ đỡ cơ thể đứng dậy, kéo lê thân thể yếu ớt của mình đi vào góc hẻo lánh kia, há miệng đón giọt nước rơi xuống.
Giot nước rơi xuống, rơi vào trên gương mặt của tôi, tôi thử nhiều lần mới khiến giọt nước chuẩn xác rơi vào trong miệng của mình.
Giot nước lạnh lẽo rơi vào trên đầu lưỡi của tôi, dập dờn tưới nhuần cổ họng đã khát khô của tôi.
Tôi đang chờ giọt nước thứ hai rơi xuống, nhưng cửa đá sau lưng lại được mở ra, trong lòng tôi rất bực bội: “Khương Kha, không, Phong Sơ, cậu còn tới làm gì? Tôi không cần cậu thương hại.”
Người phía sau không nói gì, tôi cảm thấy có hơi không đúng, xoay đầu nhìn lại, đứng trước mặt tôi vậy mà là Chu Nguyên Hạo mặc một thân áo bào màu đen.
Tôi giật nảy mình, vội vàng rụt người lại, lo lắng nhìn qua anh ấy, anh ấy lại nghĩ cách gì để tra tấn tôi đây?
Anh ấy im lặng nhìn tôi nửa ngày, sau đó gật nhẹ đầu với sau lưng, một nữ quỷ bưng lên một cái bàn ăn, thả trước mặt của tôi.
Mùi thơm của thức ăn lập tức tràn ngập trong căn phòng đá , trên bàn ăn có một cái bánh tráng và một bát canh nóng.
Tôi nghi nghờ nhìn qua chỗ thức ăn này, không phải bên trong sẽ hạ thêm độc đấy chứ?
Chu Nguyên Hạo hình như nhìn ra ý nghĩ trong lòng của tôi, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi sẽ không làm những chuyện hạ lưu như hạ độc trong thức ăn đâu.”
Tôi im lặng một chút, cầm lấy bánh tráng, nhét vào trong miệng, ăn như hổ đói, không biết bên trong cái bánh tráng này có cho thêm cái gì không, tôi chỉ ăn mấy ngụm vào thì thân thể lập tức hơi nóng lên.
Anh yên lặng nhìn tôi ăn uống thô bạo, lúc này tướng ăn của tôi nhất định rất khó coi, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, tiếp tục ăn xong bánh tráng, vẫn không quên liếm liếm ngón tay của mình.
Không biết vì cái gì, trong nháy mắt tôi thấy trong ánh mắt của anh có thêm mấy phần vui vẻ.
Anh không nói chuyện, đứng dậy rời đi, tôi nhịn không được gọi anh lại: “Kiếp trước tôi đã làm chuyện gì với anh vậy?”
Bình luận facebook