Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn - Chương 566
Đầu tôi hiện lên đầy vạch đen, bây giờ người tu đạo đều kết hợp khoa học và mê tín dị đoan với nhau khiến cho người ta không thể phòng bị được.
Cao Thanh Hoàng từ trong túi leo núi lấy ra một cái bình sứ ngọc, đổ bột bên trong lên vết thương của mấy người, thân thể mấy người này lập tức bắt đầu hòa tan, không mất vài phút đã biến thành một đống mủ.
Tôi ngạc nhiên: “Anh có đồ gì vậy?”
“Đây là thứ tôi được truyền thừa của bộ tộc Hiên Viên, tên rất khó hiểu, tôi đặt cho nó một cái tên gọi là Nước hoá thây.” Anh ta mỉm cười nói: “Đây là một vũ khí hữu dụng rất cần thiết để giết người cướp của, cô nên chuẩn bị nhiều hơn một chút.”
Đầu tôi tiếp tục treo đầy vạch đen, Cao Thanh Hoàng anh học xấu rồi đó, anh có biết hay không?
Tiếp theo, dọc theo đường đi chúng tôi gặp phải một số vụ cướp đường, đến cuối cùng cướp bóc ngược lại bị chúng tôi cướp, tôi giết tất cả bọn họ, gần đến đỉnh núi, ba lô ban đầu trống trâỉ giờ đã thu hoạch được rất phong phú.
Tôi yên lặng nghĩ ở trong lòng, trách không được nhiều người thích chặn đường cướp bóc như vậy, thật sự là cuộc mua bán này quá là có giá trị mà.
Trên đỉnh núi bao phủ một tầng mây mù, chúng tôi đi vào trong sương mù, sương mù lập tức tiêu tán đi, hiện ra một con đường xuyên qua con đường này, trước mắt chúng tôi sáng ngời, một phiên chợ xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Nơi này khắp nơi đều bày quầy hàng, rất nhiều người tu đạo trực tiếp trải một miếng vải trên mặt đất, bắt đầu bán hàng.
Mấy thứ này không nhất định đều đến từ động phủ của quỷ vương Thiên Huyền, còn có từ nơi khác lấy được, tôi một đường đi tới không thấy cái gì tốt, dù sao ở bên ngoài bày bán hàng thì đều là tu sĩ thực lực thấp mà thôi.
Ở cuối chợ, có một tòa nhà vừa được xây dựng, tối nay sẽ tổ chức một cuộc đấu giá, chắc hẳn đó chính là hội trường.
Tôi bước nhanh qua, thấy trước tòa nhà canh gác là một khuôn mặt quen thuộc, chắc hẳn trước đây đã từng gặp qua, chỉ là không thể nhớ tên.
“Cô Lăng?” Người đàn ông chào đón: “Tôi không nghĩ rằng cô sẽ đến đây.”
Tôi vẫn không thể nhớ anh ta là ai, gật đầu nói: “Trưởng phòng Vương có ở đó không?”
Người đàn ông gật đầu: “Ở đây ạ, cô Lăng xin vui lòng đi với tôi.”
Anh ta đưa tôi đến căn phòng ở sân sau, sau khi gõ cửa đi vào, trưởng phòng Vương đang quỳ ngồi trong phòng pha trà. Tôi nhìn bộ trà đó, nhớ tới cốc trà Chu Nguyên Hạo nấu cho tôi cách đây không lâu, trong lòng lại chợt dao động.
Tôi cố kìm nén nỗi đau và nỗi buồn trong trái tim tôi xuống, mỉm cười: “Trưởng phòng Vương, ông vẫn khỏe chứ.”
Trưởng phòng Vương cười nói: “Cô Khương, mời ngồi, ở trong động phủ của quỷ vương Thiên Huyền, nếu không có cô thì chúng tôi đều phải hy sinh dưới đất rồi, cô chính là công thần của toàn bộ giới tu đạo Hoa Quốc chúng tôi.”
Sau đó, ông ta đưa tách trà vào tay chúng tôi, hai chúng tôi uống một ngụm trà, nói: “Trưởng phòng Vương, những điều trong quá khứ đều là chuyện đã qua, thời gian này Hoa Quốc sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Trưởng phòng Vương chấn động: “Chuyện lớn gì cơ?”
Sắc mặt tôi nghiêm trọng nói: “Mấy năm nay, con đường thông tới địa ngục thường xuyên xuất hiện, càng ngày càng có nhiều quỷ vật từ địa ngục chạy trốn đến thế gian, đây chiính là tiền thân của sự cân bằng không gian bị phá vỡ, địa ngục cùng thế gian sắp chồng lên nhau rồi, phàm trần sẽ bị địa ngục xói mòn, đến lúc đó, chính là tận thế rồi.”
Bàn tay của trưởng phòng Vương run rẩy, trà trong cốc bắn tung tóe, ông ta sợ hãi: “Lời này có đúng không?”
“Đó chính là sự thật!” Tôi nói. Ông ta trầm giọng nói: “Cô có bằng chứng gì?”
Tôi im lặng trong chốc lát rồi lấy ra một cây mây đen: “Trưởng phòng Vương, ông có thể nhận ra đây là gì không?”
Trưởng phòng Vương muốn nhặt cây leo lên, nhưng bàn tay của ông dừng lại khi mới đưa ra một nửa đường: “Tầng thứ năm của địa ngục, cây mây đen.”
“Bây giờ ông đã tin chưa, Trưởng phòng Vương?” Tôi hỏi. Ông ta im lặng, chắp tay sau lưng bình tĩnh đi trong nhà một lúc, hồi lâu sau, ông ta đột nhiên nhìn chúng tôi và nói: “Cô đã nói với nhữg ai về điều này rồi?”
Cao Thanh Hoàng từ trong túi leo núi lấy ra một cái bình sứ ngọc, đổ bột bên trong lên vết thương của mấy người, thân thể mấy người này lập tức bắt đầu hòa tan, không mất vài phút đã biến thành một đống mủ.
Tôi ngạc nhiên: “Anh có đồ gì vậy?”
“Đây là thứ tôi được truyền thừa của bộ tộc Hiên Viên, tên rất khó hiểu, tôi đặt cho nó một cái tên gọi là Nước hoá thây.” Anh ta mỉm cười nói: “Đây là một vũ khí hữu dụng rất cần thiết để giết người cướp của, cô nên chuẩn bị nhiều hơn một chút.”
Đầu tôi tiếp tục treo đầy vạch đen, Cao Thanh Hoàng anh học xấu rồi đó, anh có biết hay không?
Tiếp theo, dọc theo đường đi chúng tôi gặp phải một số vụ cướp đường, đến cuối cùng cướp bóc ngược lại bị chúng tôi cướp, tôi giết tất cả bọn họ, gần đến đỉnh núi, ba lô ban đầu trống trâỉ giờ đã thu hoạch được rất phong phú.
Tôi yên lặng nghĩ ở trong lòng, trách không được nhiều người thích chặn đường cướp bóc như vậy, thật sự là cuộc mua bán này quá là có giá trị mà.
Trên đỉnh núi bao phủ một tầng mây mù, chúng tôi đi vào trong sương mù, sương mù lập tức tiêu tán đi, hiện ra một con đường xuyên qua con đường này, trước mắt chúng tôi sáng ngời, một phiên chợ xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Nơi này khắp nơi đều bày quầy hàng, rất nhiều người tu đạo trực tiếp trải một miếng vải trên mặt đất, bắt đầu bán hàng.
Mấy thứ này không nhất định đều đến từ động phủ của quỷ vương Thiên Huyền, còn có từ nơi khác lấy được, tôi một đường đi tới không thấy cái gì tốt, dù sao ở bên ngoài bày bán hàng thì đều là tu sĩ thực lực thấp mà thôi.
Ở cuối chợ, có một tòa nhà vừa được xây dựng, tối nay sẽ tổ chức một cuộc đấu giá, chắc hẳn đó chính là hội trường.
Tôi bước nhanh qua, thấy trước tòa nhà canh gác là một khuôn mặt quen thuộc, chắc hẳn trước đây đã từng gặp qua, chỉ là không thể nhớ tên.
“Cô Lăng?” Người đàn ông chào đón: “Tôi không nghĩ rằng cô sẽ đến đây.”
Tôi vẫn không thể nhớ anh ta là ai, gật đầu nói: “Trưởng phòng Vương có ở đó không?”
Người đàn ông gật đầu: “Ở đây ạ, cô Lăng xin vui lòng đi với tôi.”
Anh ta đưa tôi đến căn phòng ở sân sau, sau khi gõ cửa đi vào, trưởng phòng Vương đang quỳ ngồi trong phòng pha trà. Tôi nhìn bộ trà đó, nhớ tới cốc trà Chu Nguyên Hạo nấu cho tôi cách đây không lâu, trong lòng lại chợt dao động.
Tôi cố kìm nén nỗi đau và nỗi buồn trong trái tim tôi xuống, mỉm cười: “Trưởng phòng Vương, ông vẫn khỏe chứ.”
Trưởng phòng Vương cười nói: “Cô Khương, mời ngồi, ở trong động phủ của quỷ vương Thiên Huyền, nếu không có cô thì chúng tôi đều phải hy sinh dưới đất rồi, cô chính là công thần của toàn bộ giới tu đạo Hoa Quốc chúng tôi.”
Sau đó, ông ta đưa tách trà vào tay chúng tôi, hai chúng tôi uống một ngụm trà, nói: “Trưởng phòng Vương, những điều trong quá khứ đều là chuyện đã qua, thời gian này Hoa Quốc sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Trưởng phòng Vương chấn động: “Chuyện lớn gì cơ?”
Sắc mặt tôi nghiêm trọng nói: “Mấy năm nay, con đường thông tới địa ngục thường xuyên xuất hiện, càng ngày càng có nhiều quỷ vật từ địa ngục chạy trốn đến thế gian, đây chiính là tiền thân của sự cân bằng không gian bị phá vỡ, địa ngục cùng thế gian sắp chồng lên nhau rồi, phàm trần sẽ bị địa ngục xói mòn, đến lúc đó, chính là tận thế rồi.”
Bàn tay của trưởng phòng Vương run rẩy, trà trong cốc bắn tung tóe, ông ta sợ hãi: “Lời này có đúng không?”
“Đó chính là sự thật!” Tôi nói. Ông ta trầm giọng nói: “Cô có bằng chứng gì?”
Tôi im lặng trong chốc lát rồi lấy ra một cây mây đen: “Trưởng phòng Vương, ông có thể nhận ra đây là gì không?”
Trưởng phòng Vương muốn nhặt cây leo lên, nhưng bàn tay của ông dừng lại khi mới đưa ra một nửa đường: “Tầng thứ năm của địa ngục, cây mây đen.”
“Bây giờ ông đã tin chưa, Trưởng phòng Vương?” Tôi hỏi. Ông ta im lặng, chắp tay sau lưng bình tĩnh đi trong nhà một lúc, hồi lâu sau, ông ta đột nhiên nhìn chúng tôi và nói: “Cô đã nói với nhữg ai về điều này rồi?”
Bình luận facebook