Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn - Chương 594
Tôi nói: “Đừng có nghe mấy cái tin nhảm nhí trên mấy cái báo lá cải trên mạng, không có chuyện đó đâu, thật sự là đã gặp phải một vụ khủng bố tập kích đó.”
Cuộc tấn công khủng bố, đây là lời giải thích chính thức ở bên ngoài.
Tống Anh nói: “Nhưng mà có rất nhiều người nhìn thấy ở trên đỉnh tòa nhà còn có một tia sấm sét đánh xuống.”
Tôi nghiêm túc nói: “Đó là hiện tượng tự nhiên thôi mà.”
“Vậy thì tại sao lại có nhiều binh lính đóng quân canh gác ở bên ngoài tòa nhà nữa chứ?” Tống Anh quyết không chịu thua mà nói.
“Nghe nói phần tử khủng bố đã cài đặt một vũ khí hạt nhân ở trong tòa nhà.” Tôi nói: “Hai người cũng đừng có mà đến gần đs đấy.”
Vừa nói đến phóng xạ, hai cô gái liền xanh tái mặt, biểu hiện bản thân tuyệt đối sẽ không bao giờ đi đến gần khu vực đó nữa bước.
Đối với phóng xạ, người Hoa Quốc luôn có một nỗi sợ hãi vô cùng mãnh liệt, đối với bên ngoài mà nói rằng có bức xạ hạt nhân thì sẽ không có mấy tên ngốc não úng nước lặng lẽ lén vào xem tình hình xảy ra bên trong đâu.
Chúng tôi đã rất lâu rồi không gặp nhau rồi, buổi chiều không có tiết nên liền hẹn nhau đi ăn cơm, vừa mới bước vào quán chuyên món gà hầm ở phía sau cổng trường học thì đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ, tôi quay đầu nhìn lại, một chiếc Ferrari màu trắng bạc dừng lại ở trước cửa.
“Nhìn kìa, là Ferrari đón nha.” Người trong quán ăn cơm đều là học sinh, trong nháy mắt liền rối loạn cả lên, ở bàn bên cạnh có một người si mê, vẻ mặt thèm khát nói: “Chắc không phải là một anh chàng đẹp trai siêu ngầu đâu ấy nhỉ?”
Cửa xe vừa mở ra, người đi xuống đúng thật là một anh chàng đẹp trai, anh ta mặc một bộ âu phục giản dị nhưng lại thuộc loại hàng cao cấp, tóc chải chuốt rất thời trang, chính là giữa mặt mày có chút ngả ngớn, hốc mắt sâu, bộ dạng khiến nhiều người say mê.
Anh ta đi thẳng tới trước mặt chúng tôi, ngay cả nhìn cũng không them nhìn tôi và Lâm Khả Khanh một cái, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào Tống Anh.
“Cô đã suy nghĩ rõ ràng chưa?” Tên nhà giàu đẹp trai hỏi.
Tôi và Lâm Khả Khanh mang vẻ mặt kinh ngạc, Tống Anh rất thiếu kiên nhẫn nói: “Tần Chính Nam, tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ không kết hôn với anh đâu.”
Tần Chính Nam sắc mặt trầm xuống: “Kết hôn với tôi thì có gì không tốt cơ chứ? Cô có biết có bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia cầu xin làm mợ chủ nhà họ Tần chúng tôi không, cô thế mà lại dám không nể mặt mũi?”
Tống Anh cười lạnh một tiếng: “Vậy anh đi mà tìm những cô gái đó đi, chỉ mới hai ngày trước anh cùng còn cùng một ngôi sao có chút danh tiếng làm cái chuyện không thể diễn tả được ở trong gara, bây giờ anh lại đến tìm tôi làm gì?”
Tần Chính Nam cười lạnh nói: “Xem ra cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi.”
Tống Anh là người có tính cách không sợ trời không sợ đất, hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ là rượu gì, bà đây đều không uống cả đấy!”
“Được, đây là chính cô không biết thân biết phận vậy thì đừng có mà trách tôi.” Tần Chính Nam vung tay lên: “Mang cô ta đi cho tôi.”
Mấy vệ sĩ thân hình cao to bước vào, bắt được Tống Anh liền mang ra ngoài, Tống Anh kinh hãi: “Các anh làm gì vậy? Không coi pháp luật ra gì! Khương Lăng cứu mạng tôi với!”
Tôi tiến lên phía trước để ngăn cản, chặn đường bọn họ và nói: “Thả cô ấy ra đi.”
“Cô dựa vào cái gì, cô ta là vợ tôi, không liên quan đến chuyện của cô.”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị tôi vác qua vai ném trực tiếp xuống đất, anh ta kêu oai oái, hướng về phía mấy tên vệ sĩ hô: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì nữa!”
Mấy tên vệ sĩ vội vàng bỏ Tống Anh ra, nhào về phía tôi, tôi trực tiếp đá một đá, đá người bay ra ngoài, cửa hàng bị đập đến náo loạn cả lên, thực khách ở đó sợ hãi hét toáng lên né tránh, nhưng một người cũng không chịu đi, vở kịch hay như vậy nếu không xem thì thật sự quá là phí phạm rồi.
Cuộc tấn công khủng bố, đây là lời giải thích chính thức ở bên ngoài.
Tống Anh nói: “Nhưng mà có rất nhiều người nhìn thấy ở trên đỉnh tòa nhà còn có một tia sấm sét đánh xuống.”
Tôi nghiêm túc nói: “Đó là hiện tượng tự nhiên thôi mà.”
“Vậy thì tại sao lại có nhiều binh lính đóng quân canh gác ở bên ngoài tòa nhà nữa chứ?” Tống Anh quyết không chịu thua mà nói.
“Nghe nói phần tử khủng bố đã cài đặt một vũ khí hạt nhân ở trong tòa nhà.” Tôi nói: “Hai người cũng đừng có mà đến gần đs đấy.”
Vừa nói đến phóng xạ, hai cô gái liền xanh tái mặt, biểu hiện bản thân tuyệt đối sẽ không bao giờ đi đến gần khu vực đó nữa bước.
Đối với phóng xạ, người Hoa Quốc luôn có một nỗi sợ hãi vô cùng mãnh liệt, đối với bên ngoài mà nói rằng có bức xạ hạt nhân thì sẽ không có mấy tên ngốc não úng nước lặng lẽ lén vào xem tình hình xảy ra bên trong đâu.
Chúng tôi đã rất lâu rồi không gặp nhau rồi, buổi chiều không có tiết nên liền hẹn nhau đi ăn cơm, vừa mới bước vào quán chuyên món gà hầm ở phía sau cổng trường học thì đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ, tôi quay đầu nhìn lại, một chiếc Ferrari màu trắng bạc dừng lại ở trước cửa.
“Nhìn kìa, là Ferrari đón nha.” Người trong quán ăn cơm đều là học sinh, trong nháy mắt liền rối loạn cả lên, ở bàn bên cạnh có một người si mê, vẻ mặt thèm khát nói: “Chắc không phải là một anh chàng đẹp trai siêu ngầu đâu ấy nhỉ?”
Cửa xe vừa mở ra, người đi xuống đúng thật là một anh chàng đẹp trai, anh ta mặc một bộ âu phục giản dị nhưng lại thuộc loại hàng cao cấp, tóc chải chuốt rất thời trang, chính là giữa mặt mày có chút ngả ngớn, hốc mắt sâu, bộ dạng khiến nhiều người say mê.
Anh ta đi thẳng tới trước mặt chúng tôi, ngay cả nhìn cũng không them nhìn tôi và Lâm Khả Khanh một cái, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào Tống Anh.
“Cô đã suy nghĩ rõ ràng chưa?” Tên nhà giàu đẹp trai hỏi.
Tôi và Lâm Khả Khanh mang vẻ mặt kinh ngạc, Tống Anh rất thiếu kiên nhẫn nói: “Tần Chính Nam, tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ không kết hôn với anh đâu.”
Tần Chính Nam sắc mặt trầm xuống: “Kết hôn với tôi thì có gì không tốt cơ chứ? Cô có biết có bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia cầu xin làm mợ chủ nhà họ Tần chúng tôi không, cô thế mà lại dám không nể mặt mũi?”
Tống Anh cười lạnh một tiếng: “Vậy anh đi mà tìm những cô gái đó đi, chỉ mới hai ngày trước anh cùng còn cùng một ngôi sao có chút danh tiếng làm cái chuyện không thể diễn tả được ở trong gara, bây giờ anh lại đến tìm tôi làm gì?”
Tần Chính Nam cười lạnh nói: “Xem ra cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi.”
Tống Anh là người có tính cách không sợ trời không sợ đất, hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ là rượu gì, bà đây đều không uống cả đấy!”
“Được, đây là chính cô không biết thân biết phận vậy thì đừng có mà trách tôi.” Tần Chính Nam vung tay lên: “Mang cô ta đi cho tôi.”
Mấy vệ sĩ thân hình cao to bước vào, bắt được Tống Anh liền mang ra ngoài, Tống Anh kinh hãi: “Các anh làm gì vậy? Không coi pháp luật ra gì! Khương Lăng cứu mạng tôi với!”
Tôi tiến lên phía trước để ngăn cản, chặn đường bọn họ và nói: “Thả cô ấy ra đi.”
“Cô dựa vào cái gì, cô ta là vợ tôi, không liên quan đến chuyện của cô.”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị tôi vác qua vai ném trực tiếp xuống đất, anh ta kêu oai oái, hướng về phía mấy tên vệ sĩ hô: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì nữa!”
Mấy tên vệ sĩ vội vàng bỏ Tống Anh ra, nhào về phía tôi, tôi trực tiếp đá một đá, đá người bay ra ngoài, cửa hàng bị đập đến náo loạn cả lên, thực khách ở đó sợ hãi hét toáng lên né tránh, nhưng một người cũng không chịu đi, vở kịch hay như vậy nếu không xem thì thật sự quá là phí phạm rồi.
Bình luận facebook