Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn - Chương 600
Bố Tống vội vàng nói: “Là tôi.”
Y tá lạnh lùng nói: “Tình hình bệnh nhân Trương Vân Trinh vô cùng nghiêm trọng, phải nộp trước một trăm năm mươi triệu phí trị liệu, các người mau đi chuẩn bị đi, lần này chỉ sợ phải tốn từ ba đến chín tỷ mới chữa được.”
Bố Tống vô cùng kinh ngạc, mặt trắng bệch như tờ giấy, suýt chút nữa thì đứng không vững, còn y tá thì dường như đã quen với cảnh bệnh nhân mắc bệnh nặng không đủ khả năng tài chính rồi, mặt không biến sắc nói: “Mau chóng thu xếp đi, nếu không sẽ phải dừng thuốc đó.”
Y tá đi được hồi lâu, bố Tống cũng vẫn chưa hồi phục lại, tôi bất lực dựa vào ghế, vò đầu bứt tai: “Thôi xong rồi, thôi xong rồi, biết tìm đâu ra vài tỷ đồng đây.”
Tống Hoàng Minh quay sang tức giận nhìn Tống Anh lúc này mặt đã trắng bệch, cậu ta nói: “Mẹ chúng ta sắp không qua được rồi, chị không lo lắng chút nào sao?”
“Chị… Chị đương nhiên là lo lắng rồi.”
“Nếu như chị lo lắng thì mau đi chuẩn bị tiền đi.” Tống Hoàng Minh gào lên.
“Chị… chị tìm đâu ra bây giờ?”
“Vô dụng, đương nhiên là đi tìm nhà họ Tần rồi.” Tống Hoàng Minh tiếp tục tức giận gầm lên: “Chị cứ nghĩ cho kỹ đi, bệnh của mẹ chúng ta quan trọng hơn hay hạnh phúc hôn nhân của chị quan trọng hơn?”
Tống Anh cũng suýt chút nữa thì đứng không vững, tôi vội vàng chạy đến đỡ cô ta, cô ta ngơ ngác nhìn tôi, nói: “Khương Lăng, em phải làm sao đây? Làm sao đây?”
Tôi thở dài, thì thầm với cô ta: “Em là một người trọng tình nghĩa, bọn họ biết rằng chỉ có làm như thế này mới có thể khiến em nghe lời.”
Tống Anh hoảng loạn: “Thế nhưng mẹ em quả thật bị xuất huyết não mà…”
“Em chắc chắn sao?” Tôi nhướng mày.
Tống Anh sững sờ: “Ý chị là?”
“Hai chị thì thầm to nhỏ gì đó hả?” Tống Hoàng Minh lại tiếp tục hung hăng gầm lên: “Còn không mau đi đi! Chị còn muốn đợi nhìn mẹ chết à?”
Tôi nháy mắt với Tống Anh, cô ta liền đồng ý, trấn an bọn họ, còn tôi lại lén lút ra ngoài, ở cuối hành lang, tôi nhìn thấy một bà lão, đó là một hồn ma cô đơn vừa mất cách đây vài ngày, hồn phi phách tán, sắp biến mất.
Tôi vội vàng chạy lại, nói: “Giúp tôi một việc, tôi sẽ giúp bà được siêu thoát, để bà được đầu thai chuyển kiếp, được không?”
Một lúc sau, Tống Hoàng Minh vẫn còn đang tức giận gào thét với Tống Anh đang cố kéo dài thời gian, mẹ Tống nằm trên giường bệnh, ngáp ngắn ngáp dài chán nản.
Bà vui vẻ nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần lần này thành công, con gái Tống Anh của bà sẽ dùng đến tiền của nhà họ Tần, nhất định sẽ phải gả cho nhà họ Tần. Chỉ cần con gái bước chân vào nhà họ Tầng, bọn họ có thể được sống trong biệt thự, hàng tháng có thể tiêu vô số tiền, lại còn có thể leo lên cành cây cao phó thị trưởng Quách rồi, chồng bà cả một đời vẫn luôn là phó cục trưởng, cũng nên được thăng chức lên cục trưởng rồi.
Trong lúc bà còn đang tính toán thì đột nhiên bà cảm thấy trong phòng hơi lạnh, đã đắp tận hai lần chăn vẫn thấy lạnh, bà hắt hơi, thầm mắng: “Đúng là cái bệnh viện không đáng tin cậy, có khi điều hòa hỏng rồi cũng nên.”
Bà co rúm người trên giường, lại chợt cảm thấy có thứ gì đó đang sờ vào chân mình, bà ta nhíu mày, lẽ nào lại là chuột sao, chỗ này tốt xấu gì cũng là bệnh viện hạng ba mà chuột cũng có thể bò lên giường sao?
Bà lật chăn ra thì lại thấy một bàn tay, một bàn tay trắng bệch, lạnh lẽo, đầy nếp nhăn và những đốm đồi mồi.
Bà ta sợ đến mức co rụt cả chân lại, bàn tay kia cũng theo thế mà chui vào chăn, rồi biến mất.
Bà ta nuốt nước miếng, run rẩy nghĩ thầm, không lẽ hạ đường huyết mà cũng gây ảo giác sao?
Đột nhiên bà ta lại thấy chiếc chăn bông xẹp xuống, sau đó một bóng người xuất hiện, bà ta cảm thấy lạnh lẽo cả người, da đầu cũng run lên.
Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi.
Y tá lạnh lùng nói: “Tình hình bệnh nhân Trương Vân Trinh vô cùng nghiêm trọng, phải nộp trước một trăm năm mươi triệu phí trị liệu, các người mau đi chuẩn bị đi, lần này chỉ sợ phải tốn từ ba đến chín tỷ mới chữa được.”
Bố Tống vô cùng kinh ngạc, mặt trắng bệch như tờ giấy, suýt chút nữa thì đứng không vững, còn y tá thì dường như đã quen với cảnh bệnh nhân mắc bệnh nặng không đủ khả năng tài chính rồi, mặt không biến sắc nói: “Mau chóng thu xếp đi, nếu không sẽ phải dừng thuốc đó.”
Y tá đi được hồi lâu, bố Tống cũng vẫn chưa hồi phục lại, tôi bất lực dựa vào ghế, vò đầu bứt tai: “Thôi xong rồi, thôi xong rồi, biết tìm đâu ra vài tỷ đồng đây.”
Tống Hoàng Minh quay sang tức giận nhìn Tống Anh lúc này mặt đã trắng bệch, cậu ta nói: “Mẹ chúng ta sắp không qua được rồi, chị không lo lắng chút nào sao?”
“Chị… Chị đương nhiên là lo lắng rồi.”
“Nếu như chị lo lắng thì mau đi chuẩn bị tiền đi.” Tống Hoàng Minh gào lên.
“Chị… chị tìm đâu ra bây giờ?”
“Vô dụng, đương nhiên là đi tìm nhà họ Tần rồi.” Tống Hoàng Minh tiếp tục tức giận gầm lên: “Chị cứ nghĩ cho kỹ đi, bệnh của mẹ chúng ta quan trọng hơn hay hạnh phúc hôn nhân của chị quan trọng hơn?”
Tống Anh cũng suýt chút nữa thì đứng không vững, tôi vội vàng chạy đến đỡ cô ta, cô ta ngơ ngác nhìn tôi, nói: “Khương Lăng, em phải làm sao đây? Làm sao đây?”
Tôi thở dài, thì thầm với cô ta: “Em là một người trọng tình nghĩa, bọn họ biết rằng chỉ có làm như thế này mới có thể khiến em nghe lời.”
Tống Anh hoảng loạn: “Thế nhưng mẹ em quả thật bị xuất huyết não mà…”
“Em chắc chắn sao?” Tôi nhướng mày.
Tống Anh sững sờ: “Ý chị là?”
“Hai chị thì thầm to nhỏ gì đó hả?” Tống Hoàng Minh lại tiếp tục hung hăng gầm lên: “Còn không mau đi đi! Chị còn muốn đợi nhìn mẹ chết à?”
Tôi nháy mắt với Tống Anh, cô ta liền đồng ý, trấn an bọn họ, còn tôi lại lén lút ra ngoài, ở cuối hành lang, tôi nhìn thấy một bà lão, đó là một hồn ma cô đơn vừa mất cách đây vài ngày, hồn phi phách tán, sắp biến mất.
Tôi vội vàng chạy lại, nói: “Giúp tôi một việc, tôi sẽ giúp bà được siêu thoát, để bà được đầu thai chuyển kiếp, được không?”
Một lúc sau, Tống Hoàng Minh vẫn còn đang tức giận gào thét với Tống Anh đang cố kéo dài thời gian, mẹ Tống nằm trên giường bệnh, ngáp ngắn ngáp dài chán nản.
Bà vui vẻ nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần lần này thành công, con gái Tống Anh của bà sẽ dùng đến tiền của nhà họ Tần, nhất định sẽ phải gả cho nhà họ Tần. Chỉ cần con gái bước chân vào nhà họ Tầng, bọn họ có thể được sống trong biệt thự, hàng tháng có thể tiêu vô số tiền, lại còn có thể leo lên cành cây cao phó thị trưởng Quách rồi, chồng bà cả một đời vẫn luôn là phó cục trưởng, cũng nên được thăng chức lên cục trưởng rồi.
Trong lúc bà còn đang tính toán thì đột nhiên bà cảm thấy trong phòng hơi lạnh, đã đắp tận hai lần chăn vẫn thấy lạnh, bà hắt hơi, thầm mắng: “Đúng là cái bệnh viện không đáng tin cậy, có khi điều hòa hỏng rồi cũng nên.”
Bà co rúm người trên giường, lại chợt cảm thấy có thứ gì đó đang sờ vào chân mình, bà ta nhíu mày, lẽ nào lại là chuột sao, chỗ này tốt xấu gì cũng là bệnh viện hạng ba mà chuột cũng có thể bò lên giường sao?
Bà lật chăn ra thì lại thấy một bàn tay, một bàn tay trắng bệch, lạnh lẽo, đầy nếp nhăn và những đốm đồi mồi.
Bà ta sợ đến mức co rụt cả chân lại, bàn tay kia cũng theo thế mà chui vào chăn, rồi biến mất.
Bà ta nuốt nước miếng, run rẩy nghĩ thầm, không lẽ hạ đường huyết mà cũng gây ảo giác sao?
Đột nhiên bà ta lại thấy chiếc chăn bông xẹp xuống, sau đó một bóng người xuất hiện, bà ta cảm thấy lạnh lẽo cả người, da đầu cũng run lên.
Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi.
Bình luận facebook