• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nhật Ký Tình Nhân (5 Viewers)

  • Chương 123: Chất vấn

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Tôi khẽ giật mình, ngẩng đầu chi thấy người kia cầm theo chén rượu đi tới chỗ tôi và Chu Phong, người đàn ông đó rất quen, nhưng mà tôi không nhớ gì cả, tôi còn đang suy nghĩ lúc gặp anh ta sẽ phải làm thế nào thì Chu Phong đã mở miệng trước.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chu Phong cong mỗi biểu cảm như đang suy nghĩ gì, nói toạc ra thân phận của anh ta: "Chiếc kinh ở trên sống mũi cũng không phải là vô ích, mắt nhìn của tổng giám đốc Tiết thật tốt."



Tôi bỗng nhiên nhớ lại anh ta chính là người mà lúc trước khi Chu Phong mang tôi ra ngoài xã giao, người gọi tôi là bà Chu ở Địa Trung Hải, không giống với đầu trọc của anh ta trước đây mà giờ đột nhiên trở nên rậm rạp.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mấy lời của anh ta nói ra, những người đi cùng với Chu Phong cũng lập tức nhìn thấy tôi, đều dừng lại một chút, sau đó quay lại chào hỏi tôi: "Ôi, máy tháng không gặp, cô Tân ngày càng trở nên động lòng người rồi



Mấy người bên cạnh nói vậy, lập tức biến tôi thành chủ đề, đơn giản là bọn họ muốn mượn cớ khen tôi để nịnh nọt Chu Phong, tôi lúng túng lùi về phía sau một bước, cách xa Chu Phong một chút, giải thích mối quan hệ của chúng tôi: "Tôi và cục trường Chu chỉ là bạn bè "À, ha ha ha, đúng, chỉ là bạn bè" Mấy người kia nghe thấy tôi nói như vậy còn tưởng rằng là tôi biết điều trước mặt Chu Phong, không thừa nhận mối quan hệ của tôi và anh ta, cũng nói theo ý tôi, nhưng nhìn thấy biểu cảm trên mặt họ là sẽ phát hiện ra căn bản không phải như vậy.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi mấp máy môi, nhìn qua Địa Trung Hải một chút, quay người muốn rời đi, vừa lùi về phía sau một bước, sau lưng cảm thấy có gì đó đang tới gần, tôi cũng không quay đầu lại, một cánh tay thon dài vòng qua ôm lấy eo của tôi. "Cười vui vẻ như vậy, đang nói chuyện gì thế?" Tiếng nói đẩy lưu manh độc nhất vô nhị của Lục Kính Đinh vang lên từ trên đỉnh đầu, anh vừa nói, khuỷu tay càng dùng thêm sức, anh nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng. "Em đang giải thích quan hệ giữa em và cục trường Chu chỉ là bạn bè." "Ó?" Lục Kính Đình lên tiếng, kéo dài giọng điệu, cặp mắt đào hoa câu dẫn người khác quét về phía Chu Phong: "Người phụ nữ của tôi, thì có liên quan gì tới cục trường Chu vậy "




Lục Kinh Đình nói chuyện, mấy người bạn đi cùng với Chu Phong cũng dừng lại, ý cười trong nháy mắt ngưng đọng trên mặt, ánh mắt cùng đặt vào hai người bọn họ, tôi bị kẹp ở giữa, từ đầu tới cuối Chu Phong cũng không phản ứng gì, giống như anh ta tới đây một chuyển chỉ để phối hợp với Lục Kính Đình biểu diễn.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mãi cho đến khi Lục Kính Đình ôm tôi ra ngoài từ trong đám người kia, đi được mấy bước, tôi không nhịn được quay đầu nhìn thấy Chu Phong đang bị vây quanh ở giữa đám người kia, mặc dù bọn họ không ai nói chuyện, nhưng thần sắc trên mặt lại cực kỳ khó coi. "Theo em đi vào toilet." Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net



Tôi vừa nói, vừa nằm lấy tay của Lục Kính Đình kéo đi ra ngoài, đi qua một đoạn hành lang, tôi kéo anh vào thẳng nhà vệ sinh nữ, tôi nhìn qua một lượt tất cả các gian phòng, xác định là không có ai, mới lỗi anh đi vào, khóa cửa lại: "Vì sao lại làm như thế?"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lục Kính Đình nhún vai: "Vì sao cái gì?"



Tôi nhìn anh chẳm chăm, không nói nên lời, trở nên kích động, ngực pháp phòng thờ mạnh: "Lục Kinh Đình Anh dừng giả bộ ngốc"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Anh bóng nhiên củi xuống, cặp mắt đào hoa nhìn chăm chú vào tôi, nhìn vào mặt tôi đánh giá nửa ngày “Em đang lo lắng cho anh ta?" "Em không có." “Thật sao?" Lục Kính Đình đưa tay ra, ôm lấy co của tôi rút ngắn khoảng cách giữa hai người, tôi định đẩy ra lại bị anh ta bóp chặt hơn. "Buông ra!" "Nhìn vào mắt anh, trả lời vấn để anh vừa hỏi thì sẽ buông em ra "



Tôi cố gắng nghiêng đầu, Lục Kinh Đình trực tiếp bóp lấy hai bên cắm tôi, cưỡng ép bóp chặt không cho tôi động đậy, tôi tức giận đến mức trực tiếp nhón chân lên nhìn thẳng vào môi của anh chạm vào, cắn một cái. "Hu."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Anh thở ra một hơi lạnh, lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi chỉ nói ra một chữ. "Thả tay ra hay không đây, anh không thà em ra cũng không buông, đợi lát nữa anh còn phải đi ra ngoài gặp người khác, định để lại ấn tượng khó coi tr Tôi cần rằng, nói mập mờ không rõ.



Anh giảng có đến hai lần anh mới thả tôi ra, cũng hơi thả lỏng miệng, chuẩn bị lại ra phía sau đến một khoảng cách an toàn, Lục Kinh Đình đột nhiên tiến gần lên một bước, ngược lại bóp lấy hai tay của tôi, chuyển tôi về sau lưng, an vào ót của tôi, đôi môi ấm áp nhanh chóng phủ lên, đầu lưỡi nhân cơ hội luồn vào trong miệng tôi. "Đừng!" Tôi hừ nhẹ nhíu mày, kỹ thuật hôn của Lục Kính Đình siêu tốt, là loại đàn ông mà chỉ cần dùng đầu lưỡi cũng khiến phụ nữ bị mê hoặc, nhưng đêm hôm đó Chu Phong nói với tôi quả nói nhiều điều, nó như là bộ phim chiếu đi chiếu lại trong đầu tôi





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Đối với Chu Phong, tôi từng có hai năm tình cảm, tôi cũng chưa rõ đó là loại tình cảm gì, lúc gặp được anh ta là lúc tôi thấy khó khăn và bất lực nhất, nhờ có anh ta đã kéo tôi ra từ trong vũng bùn, cứu rỗi tôi, cho tôi một khởi đầu mới, lúc trước cuộc sống hoàn toàn không theo một quy tắc nào hết, cũng chưa bao giờ sinh hoạt lành mạnh, tôi hiểu rõ trong hai năm này tôi từng có tình cảm với anh ta, ngoại trừ thích, thì có lẽ chính là ỷ lại.



Nhưng với Lục Kính Đình thì rất khác, anh là người đàn ông thứ ba xuất hiện trong cuộc sống của tôi, từ sau lần đầu tiên gặp ở hội nghị, về sau mỗi lần anh xuất hiện thì luôn cứu tôi, người đàn ông như này vừa lần bí vừa kiêu căng, không người phụ nữ nào thay đổi được, tôi cũng chỉ là phạm vào cái sai giống tất cả những người phụ nữ khác VietWriter.vn website cập nhật truyện nhanh nhất





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Không sai đối với Lục Kính Đình tôi đã động lòng, nhưng chân tướng sự thật về thân phận của Kiều Lan từ trong miệng Chủ Phong nói ra giống như nhiều cây gây đong thời đánh xuống, làm cho tôi tỉnh táo lại. Nghĩ tới những thứ này, tôi giống như là bị tạt một chậu nước lạnh làm cho lý trí tỉnh táo lại, tôi đẩy mạnh anh ra.



Lục Kinh Đình lại định bắt lấy tôi, lần này tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lùi về phía sau mấy bước, tôi nhìn chằm chằm vào anh: "Trả lời em." "Em muốn biết cái gì?" "Có phải anh muốn đối phó với Chu Phong, nên mới cố ý dẫn em tới buổi tiệc tối nay phải không?" "Không thể tha cho Chu Phong được, nhưng mang em đến đây và việc này không liên quan. "Không liên quan sao?" Tôi nâng giọng điệu lên, không nhịn nổi nữa cười lên: "Chẳng lẽ đây không phải mục đích ban đầu mà anh muốn tiếp cận em sao?" “Trong cái vòng tròn này chưa từng có người phụ nữ nào xinh đẹp, lại có thể ở bên người của Chu Phong lâu như vậy, được chú ý tới chỉ là bởi vì tính cách của em không tranh không đoạt anh ta rất thích, thật ra lúc dầu em cũng nghĩ không thông, em chỉ là một người bình thường như thế, làm sao lại có thể đáng giá để một cầu Ba như anh tốn nhiều công sức mang về, sau này em tưởng rằng đó là lòng hảo thẳng muốn chính phục của đàn ông, bởi vì em không nguyên ý phản bội Chu Phong, kích thích tinh thần của anh, mới có thể làm cho anh theo đuổi không bỏ, nhưng hiện tại em phát hiện em sai rồi, sai không đúng với lẽ thường! "Tân Ái Phương!" Lục Kinh Đinh trầm mặt xuống: "Ai cho em nói những lời này?" "Đây là chấp nhận sao?" Tôi vừa nói nói không nhịn được cười, cảm giác như mình đã nhìn thấu một câu chuyện cười. "Anh hỏi em, những ý nghĩ này là ai mang đến cho em?" "Anh không cần hỏi là ai, em chỉ muốn một đáp án, là có phải như vậy hay không thôi "





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi nhìn chăm chăm vào hai con người đỏ rực của anh, một lúc lâu anh cũng không nói chuyện bên ngoài có tiếng đập cửa phá vỡ bầu không khí giữa hai chúng tôi, tiếng đập rất gấp gáp, tôi thờ sâu rồi quay người mở cửa, anh cũng không nói lời nào, tôi cho là anh đã ngắm thừa nhận.



Cửa vừa mở ra, bên ngoài có máy người phụ nữ với và vọt vào, tôi đi ra ngoài cửa, chưa đi được máy bước, có tay đột nhiên bị tâm lại, quay đầu nhìn thấy Lục Kinh Đình đang tức giận hừng hực trực tiếp lôi kéo tôi đi xuống lầu.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom