Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
Chương 31: Niềm vui bất ngờ
Tôi ngay lập tức nín thở một chút sau đó bước về phía Chu Phong rồi nói: “Sao anh lại đến đây vậy? Tối qua em uống hơi nhiều rượu khiến cho dạ dày bị xuất huyết phải vào bệnh viện, là Linh Hương đưa em về, em còn tưởng rằng cô ấy để quên đồ nên quay về lấy chứ, không nghĩ tới lại là anh”
Tôi cố gắng khiến cho vẻ ngoài của mình tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt đánh giá của anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi rồi chậm chạp không lên tiếng. Tôi nghĩ chắc hẳn Chu Phong đang cân nhắc xem mức độ thật giả trong lời nói của tôi. Đây chính là cách thức mà anh ta thích dùng nhất khi thẩm vấn tội phạm, bởi vì người nói dối thường sẽ cảm thấy chột dạ mà không chịu nổi ánh nhìn. đầy sức ép của người khác, vì thế họ sẽ hoảng sợ và tự lộ ra khuyết điểm của mình trước.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta rồi nhìn vào mắt trái, đây là điều mà một cô em học ngành tâm lý mà tôi quen biết đã từng chỉ cho tôi. Khi có người muốn thử xem liệu bạn có nói dối hay không sẽ nhìn thẳng vào mắt bạn, lúc đó bạn hãy cứ nhìn chằm chằm vào mắt trái của người đó, như vậy sẽ tạo cho người ta một loại ảo giác khi hai người đưa mắt nhìn nhau, hơn nữa bạn sẽ không có cảm giác căng thẳng khi bị người khác soi xét.
"Sao vậy? Làm gì mà nhìn chằm chằm vào em thế, trên mặt em mọc hoa hay sao?” Tôi đi tới bên. cạnh Chu Phong, rồi lấy ra một đôi dép trên giá đựng giày đặt bên cạnh chân anh ta, sau đó cúi người giúp anh ta thay giày, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa chúng tôi.
Chu Phong mím môi lùi lại một bước rồi nhấc tôi lên khỏi mặt đất, sau đó kéo vào trong lòng và ôm
chặt lấy, tiếp theo chỉ nghe thấy anh ta nhỏ giọng khẽ nói: “Tôi nhận được tin tức của Tiêu Dao nói rằng bọn em đi uống rượu, sau đó túi xách của em bị mất mà cũng không thấy người ở trong phòng vip. Vì vậy tôi cho rằng em đã xảy ra chuyện rồi nên sau khi nhận được tin nhắn thì vội đến đây ngay”
Cả người tôi bỗng cảm thấy bàng hoàng, kim chủ vẫn đang mặc một bộ quần áo ngủ, chân đeo dép lê, mới năm giờ đã vội vàng chạy tới đây chỉ vì chuyện này.
Tôi hé môi định nói gì đó nhưng cuối cùng những lời nói này vẫn bị nuốt chửng trong hơi thở nóng rực của Chu Phong. Anh ta cúi đầu ngậm lấy đôi môi của tôi, đầu lưỡi trực tiếp xâm nhập kèm theo một chút cắn xé mang tính trừng phạt, tôi đau đến mức khẽ kêu lên, lúc này anh ta mới buông ra và xoay đầu của tôi sang một bên.
Tôi làm theo ý Chu Phong, cũng nhìn không rõ anh ta lấy một thứ gì đó nho nhỏ từ trong túi ra, bàn tay đặt lên trên vành tai của tôi, sau đó chỉ cảm thấy đau nhói bên tai và nghe được anh ta nói đã xong rồi buông tôi ra.
Tôi sờ lên vành tai và cảm nhận được trên đó đã có thêm một loại đồ vật giống như chiếc bông tai, rồi hỏi đây là thứ gì.
Anh ta nói: “Là thiết bị định vị, chiếc nhẫn mà tôi tặng cho em cũng có một cái, nếu em không thích đeo nhẫn cũng không sao, tôi đã làm thành một chiếc bông tai tặng cho em, chiếc bông tai này sẽ
không thể tháo ra được trừ khi có mật mã, như vậy sau này tôi sẽ yên tâm hơn”
Tôi ngây người một lúc trước những gì anh ta nói, chiếc nhẫn mà Chu Phong tặng cho tôi đã được tôi tháo ra và cất vào hộp kể từ hôm tôi nhìn thấy trang bạn bè của người mẫu trẻ. Sau khi quay lại nó đã bị tối ném vào một góc xó xỉnh của chiếc bàn trang điểm, tôi còn tưởng rằng anh ta không hề bận tâm, nào ngờ anh ta chỉ là nhìn thấy mà không nói gì mà thôi.
Tôi sờ lên vành tai, một xúc cảm lạnh bằng truyền tới, sau đó mở miệng hỏi tại sao anh ta lại đột nhiên muốn tôi đeo thứ này, Chu Phong chỉ nói mơ hồ rằng làm như vậy sẽ khiến mình cảm thấy yên tâm hơn, ít nhất có thể biết được tôi đang ở đâu ngay lập tức.
Tôi gật đầu cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ là tôi cảm nhận được Chu Phong đang giấu diếm. chuyện gì đó từ cảm xúc toát ra trong đáy mắt của anh ta, cũng không muốn để cho tôi biết rồi lại lo lång.
Vì thời gian vẫn còn sớm nên Chu Phong ôm tôi quay trở về phòng ngủ thêm một giấc, dạ dày đau khiến tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được. Tôi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là hai giờ chiều rồi, Chu Phong đã không còn ở bên cạnh, sau đó tôi bị một loạt tiếng gõ cửa đánh thức.
Khi vừa mới xuống lầu mở cửa ra thì một khuôn mặt thiếu đánh lập tức hiện lên trong tầm mắt tôi, tôi lập tức đóng cửa lại, Lục Kính Đình giữ chặt cánh cửa lại chỉ bằng một tay. Bởi vì sức lực không bằng anh nên cánh cửa chỉ giữ được chưa đầy hai giây cuối cùng vẫn bị đẩy ra.
“Anh điên rồi à?”
“Là hàng xóm mới chuyển đến đây nên tôi muốn vun đắp một chút tình cảm và thắt chặt mối quan hệ với cô không được à?”
“Không được! Anh bỏ tay ra tôi muốn đóng cửa”
Lục Kính Đình vẫn không hề nhúc nhích giữ chặt cửa bằng một tay, ánh mắt nhìn lướt qua vai tôi đánh giá xung quanh căn phòng phía sau lưng, vừa ngắm nhìn vừa mở miệng châm chọc: “Chu Phong cũng quá keo kiệt đi, trang trí đơn giản như vậy à, không nỡ tiêu tiền vì cô cho dù chỉ là một chút, chẳng lẽ cô còn sống chết phải bám lấy một người đàn ông như vậy chỉ vì cái ấy à?”
“Đúng vậy, chính là vì cái ấy đấy, anh hài lòng chưa?” Tôi vừa dỗ dành vừa đẩy anh ta ra ngoài: “Châm chọc xong rồi đúng không? Xong rồi thì anh có thể đi được rồi đó?
Lục Kính Đình giữ lấy tôi, tôi không hề đề phòng nên khi vừa bị kéo, cả người lập tức nhào vào trong lòng anh ta: “Người đàn ông đã sắp bốn mươi tuổi rồi cái ấy còn có dùng được không, cô không muốn thử khoai to vừa khỏe mạnh lại vừa trẻ trung dẻo dai đang ở ngay trước mặt mình à?”
Lục Kính Đình nháy mắt với tôi với bộ dáng vô cùng lưu manh, vẻ mặt đó giống hệt với dáng vẻ của tú bà mà tôi đã từng trông thấy ở các dịp mình tham gia đang đẩy mạnh tiêu thụ những cô gái của mình tốt và mọng nước đến mức nào, tôi cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Tôi đưa tay ra làm bộ định đánh anh, Lục Kính Đình nhanh chóng lùi về phía sau tránh né, tôi nhận cơ hội này lập tức lẻn vào trong phòng rồi dùng chân đóng sập cửa lại, mặc cho anh kêu gào hồi lâu ở bên
ngoài, còn chính mình làm như không hề nghe thấy gì.
Lục Kính Đình cũng không làm ầm ĩ bao lâu, sau mấy phút đã không còn nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài nữa. Tôi tắm rửa xong gọi cho Tiêu Dao bằng điện thoại bàn rồi hẹn cô ấy ở một nơi, sau đó lập tức thay quần áo ra ngoài lấy túi xách và điện thoại.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là ngay khi vừa mới ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy một tờ giấy đó, tờ giấy nhắn không lớn lắm bên trên có ghi một dòng chữ rằng kêu tôi ba giờ chiều đến nhà hàng Red Moses, sẽ có niềm vui bất ngờ.
Dòng chữ trên đó rất gọn gàng với từng nét bút sắc bén, làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được rằng một người như Lục Kính Đình lại thật sự sẽ viết ra những nét chữ đẹp đến vậy. Nhưng ngoại trừ anh ra thì tôi cũng không thể nghĩ ra được là ai sẽ dán tờ giấy này trước cửa nhà mình nữa.
Tuy nhiên tôi hoàn toàn không cho rằng Lục Kính Đình sẽ mang lại cho tôi niềm vui bất ngờ gì, tôi liếc nhìn một chút rồi xé tờ giấy ném vào thùng rác, sau đó bước vào thang máy.
Tiêu Dao đã đợi tôi ở trong quán cà phê, tôi vừa mới ngồi xuống thì cô ấy đã nháy mắt với tôi và nói rằng tối qua bị Chu Phong lăn lộn cũng không ít đi, chỉ bởi trông thấy dáng vẻ ngủ không ngon của mình.
“Đúng vậy, suýt chút nữa bị lăn lộn đến mất mạng” Tôi lên tiếng đầy yếu ớt.
Cô ấy lập tức hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì vậy.
Tôi xua tay trực tiếp cho cô ấy xem lỗ kim trên mu bàn tay mình: “Xuất huyết dạ dày.”
“Ôi với chút sức uống này của cậu thì.." Tiêu Dao đột nhiên bật cười, người phục vụ bước đến đưa menu cho tôi, hàng trên cùng đều là cà phê , tôi khép menu lại rồi liếm một chút khóe môi nứt nẻ hỏi anh. ta có nước khoáng hay không?
Anh ta nói rằng có rồi nhận lại menu sau đó đi rót một cốc nước cho tôi ngay lập tức. Khi tôi nói chuyện trên trời dưới đất với Tiêu Dao thì một bóng người khá quen mắt ở bên ngoài ô cửa sổ đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nghiêng đầu nhìn sang thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy quây màu xanh lam, khoác một chiếc áo da bên ngoài, đeo kính râm bước vào trung tâm mua sắm.
Chiếc kính râm che khuất một nửa khuôn mặt của cô ta, bởi vì khoảng cách hơi xa nên tôi cảm thấy cô ta trông rất giống Triệu Mộng Tuyết nhưng cũng không chắc chắn cho lắm. Tiêu Dao nói chuyện với tôi rất lâu nhưng thấy tôi không hề phản ứng lại, vội xua tay trước mặt tôi rồi hỏi tôi đang nhìn gì thế.
Tôi nhìn thoáng qua cô ấy một chút rồi lập tức chỉ vào bóng dáng bên ngoài kia: “Cậu xem người kia đi, có thấy giống với vợ của Chu Phong hay không?”
Tiêu Dao trông theo hướng ngón tay tôi chỉ, sau khi ngắm một lúc cô ấy mới gật đầu nói: “Chắc hẳn là đúng đấy, trước đây mình có đi Biên Kỳ tham gia tiệc tùng với đạo diễn Trần cũng có cơ hội gặp mặt hai lần, dáng vẻ đi đường của cô ta không giống với những người khác nên chắc hẳn là cô ta rồi”
Cô ấy còn lẩm bẩm nói một mình rồi mở miệng hỏi tôi: “Làm sao vậy?”
Tôi ngắm nhìn mấy dòng chữ lớn Red Moses trên tấm biển của trung tâm mua sắm phía đối diện, chợt nhớ tới tờ giấy nhắn mà Lục Kính Đình đã viết, trái tim bỗng giật thót, tôi cúi đầu xem thời gian trên, chiếc đồng hồ đang đeo tay, vừa vặn đúng ba giờ.
Tôi nói: “Mình muốn đi xem thử một chút.”
Tiêu Dao nhỏ giọng nói: “Cậu cho rằng cô ta đi hẹn họ vụng trộm với người đàn ông khác hay sao?
Tôi lắc đầu, đúng lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu bưng nước mà tôi gọi đến, tôi cám ơn một tiếng rồi nhấp một ngụm nhưng trong lòng luôn có cảm giác không yên.
Tôi lắc đầu rồi đơn giản kể lại chuyện này cho Tiêu Dao: “Mình không biết nữa, là Lục Kính Đình hẹn mình ba giờ chiều đến Red Moses, còn nói rằng sẽ có niềm vui bất ngờ, nhưng mình không để trong lòng, ai mà ngờ được lại trùng hợp đến thế vừa khéo lại ở đây” .
“Hay là mình đi kêu người ta đóng gói vài thứ rồi đi ra xem một chút hộ cậu vậy? Nếu như là bắt gặp vợ của Chu Phong bí mật hẹn hò với chàng trai trẻ vậy thì vui rồi” Tiêu Dao cười tủm tỉm rồi nói với tôi, cô Lấy siết chặt chiếc điện thoại rồi đứng bật dậy.
Tôi nghĩ với tính cách này của cô ấy thì sẽ còn nhanh nhạy hơn cả thám tử khi gặp được loại chuyện này, muốn ngăn cũng không được vì vậy tôi không từ chối: “Được thôi”
Sau khi tận mắt nhìn thấy Tiêu Dao ra ngoài rồi bước vào nhà hàng đó, tôi chờ một lúc thì nhận được | tin nhắn cô ấy gửi đến nói rằng, gặp quỷ rồi không thấy người đâu cả.
Tôi trả lời làm sao có thể, chính mình đã nhìn thấy cô ta đi vào mà.
Tiêu Dao mãi một lúc lâu vẫn chưa trả lời lại, tôi tưởng rằng cô ấy đi theo dõi Triệu Mộng Tuyết và bị họ phát hiện rồi.
| Vừa mới nhớ tới những gì mà Triệu Mộng Tuyết đã cảnh cáo tôi ở lần gặp mặt trước đó, tôi đã cảm thấy thủ đoạn của người phụ nữ này che giấu sâu không thể lường, vì vậy lo lắng rằng Tiêu Dao sẽ bị thiệt thòi khi đối mặt với cô ta, lập tức xách túi lên đi đến nhà hàng đó tìm người.
Nhà hàng này có hai tầng, tôi hỏi nhân viên phục vụ có trông thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc một chiếc váy đen từng đến đây hay không, người đó chỉ tôi lên lầu tìm. Ngay khi tôi vừa mới bước đến cầu thang của tầng hai đã nhìn thấy Tiêu Dao đang đứng ở trước cửa của một căn phòng vip đầu tiên bên cạnh cầu thang, tay cô ấy cầm điện thoại không biết là đang chơi trò gì.
Tôi đi đến phía sau rồi vỗ nhẹ lên vai cô ấy khiến cả người Tiêu Dao run lên, bị dọa đến mức suýt chút nữa điện thoại rơi xuống đất, khi trông thấy tôi cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, đưa ngón tay lên làm ra hiệu im lặng, sau đó chỉ vào căn phòng kia rồi ghé sát bên tại tôi rồi nói rằng Triệu Mộng Tuyết đang ở bên trong với một người đàn ông.
Tôi kinh ngạc mở to mắt, đúng lúc này đột nhiên có tiếng bước chân đang tiến gần về phía cánh cửa vang lên, tôi không khỏi kéo Tiêu Dao lại rồi nấp sau căn phòng vip phía đối diện, tiếp theo đó nghe thấy tiếng mở cửa sau đó giọng nói của Triệu Mộng Tuyết truyền tới.
“Ông Dư, tôi đã nói rồi tôi đồng ý về thỏa thuận này với anh chỉ vì chuyện này đều có lợi cho hai chúng ta, chỉ là lần này dù có thế nào đi chăng nữa tôi mong rằng mình không có liên quan đến việc này, lần sau cũng đừng lại kêu người liên lạc với tôi ra ngoài gặp mặt nữa, nhỡ đầu bị kẻ khác nhìn thấy thì không tốt cho cả anh lẫn tôi”
Sau khi vứt lại câu này Triệu Mộng Tuyết đi xuống lầu đầu cũng không ngoảnh lại.
"Ông Dư, con đàn bà này rất ranh mãnh, cô ta nào phải đang giúp anh chứ mà là đang lợi dụng anh đó, có cần điều một chiếc xe rồi lát nữa trực tiếp...”
Cánh cửa phòng vip đối diện vẫn chưa đóng nên tôi không dám ló đầu ra, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là giọng nói của Bọ Ngựa.
“Cô ta vẫn còn có giá trị lợi dụng đừng hành động hấp tấp”
Chương 32: Không thể theo ý của cô được
Tôi và Tiêu Dao vẫn luôn đứng ở phía sau cánh cửa ở phòng riêng phía đối diện, chúng tôi đứng ở đó. đến khi chần mềm nhũn thì Dư Hồng Vũ và Bọ Ngựa mới đi.
Lần trước cô ấy cũng gặp được Bộ Ngựa ở Thanh Đông, sau khi bước ra khỏi nhà hàng thì chân của Tiêu Dao bị dọa sợ đến mức mềm nhũn hết cả ra. Dù sao thì trong mắt người ngoài ngài Hoài cũng chết trên giường của cô ấy mà. Vừa rồi, chỉ một chút nữa thôi là chúng tôi đã bị họ phát hiện ra rồi, một khi bị phát hiện chúng tôi khó mà ra ngoài được.
Cô ấy sau khi xem xét kỹ càng mới hiểu ra rồi vỗ vỗ ngực: “Xem ra giữa bà Chu và ông Dư vẫn còn bí. mật gì đó không thể nói cho ai khác biết được, cậu xem lúc nãy cô ta cẩn thận như thế, cô ta vào đó chưa được mười phút đã đi luôn rồi. Nếu như Chu Phong mà biết được việc này thì cậu còn sợ sau này cô ta có thể cản trở được con đường thăng tiến của cậu sao?”
Chắc là Tiêu Dao không nghe được nội dung thật sự nên cô ấy không biết rõ sự việc thế nào. Những lời của Triệu Mộng Tuyết trước khi đi khiến cô ấy nghĩ rằng giữa Triệu Mộng Tuyết và ông Dư có quan hệ
mờ ám gì đó nhưng tôi lại thật sự nghe thấy rằng hiện giờ Dư Hồng Vũ đang nhằm vào bến tàu nằm trong tay của Chu Phong. Mục đích của Triệu Mộng Tuyết là gì anh ta dùng mũi cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ lại là Triệu Mộng Tuyết lại đi giúp Dư Hồng Vũ.
Người ta đều nói thương trường như chiến trường, không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ bên cạnh mình có nội gián, chết thế nào cũng không biết. Tôi nhíu mày lại, rầu rĩ không biết nói chuyện này với Chu Phong thế nào.
Đột nhiên Tiêu Dao đặt điện thoại của cô ấy vào trong tay tôi: “Cậu xem đi, chứng cứ các thứ chị em đã chuẩn bị cho cậu xong cả rồi, đủ tốt rồi chứ?”
Tôi ngây người ra, cầm lấy điện thoại, cô ấy đến đó sớm hơn tôi không bao lâu. Lúc tôi tới đó thì vừa mới bắt đầu ghi âm, tổng cộng có mười mấy giây thôi, hơn nữa chỉ nghe thấy loáng thoáng, không nghe rõ bọn họ đã nói với nhau những gì. Tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy đó tiếng của cô ta. Nhưng trong máy ghi âm lại không có giọng của Dư Hồng Vũ, dù cho tôi có cầm cái này đưa cho Chu Phong thì cũng không có tác dụng gì cả.
Nó không thể khiến Chu Phong tin tưởng những lời tôi nói, lỡ như Triệu Mộng Tuyết biết được chuyện này tôi lại bị cô ta cắn ngược lại một cái khiến Chu Phong nghĩ rằng tôi là một người tham lam muốn hãm hại chiếm lấy vị trí của cô ta thì sao. Như vậy thì dù cho Chu Phong có tình cảm với tôi nhiều hơn nữa thì anh ta cũng không thể giữ tôi lại bên cạnh nữa được.
Tôi lắc đầu, xoá bản ghi âm đó đi rồi trả lại điện thoại cho Tiêu Dao, tôi bảo cô ấy cứ coi như không biết chuyện này đi, cũng đừng quan tâm tới chuyện này nữa, và cũng đừng nhắc chuyện này với bất kỳ
ai.
Cô ấy hỏi tôi tại sao, một cơ hội tốt như thể lãng phí thì đáng tiếc lắm đó. Tôi không kịp giải thích rõ
ràng mọi chuyện với cô ấy nên đã tìm bừa một cái cớ nào đó bảo cô ấy tạm thời đừng quan tâm tới chuyện này nữa, cứ coi như không biết chuyện này đi. Thế lực của nhà họ Triệu và ông Dư không phải những người bình thường như chúng tôi có thể động đến được. Dự tính ban đầu của tôi khi đi theo bên cạnh Chu Phong chỉ vì muốn kiếm miếng cơm manh áo thôi. Tôi không cần phải quá tham lam mà huỷ hoại đến tiền đồ sau này của mình.
Tiêu Dao luôn cảm thấy thật đáng tiếc, cô ấy còn định nói cái gì đấy nhưng lại bị tôi ngắt lời. Tôi nói rằng tôi đột nhiên có việc gấp phải đi trước. Nói chuyện với cô ấy xong tôi bắt bừa một chiếc taxi nào đó
ven đường rồi vội vã trở về.
Tôi không về nhà mà đi tới nhà đối diện gõ cửa rất lâu, lâu đến nỗi tôi còn nghĩ rằng Lục Kính Đình không có ở nhà chứ. Lúc tôi muốn bỏ cuộc, vừa mới quay người đi thì đột nhiên bên trong có tiếng trả lời. Tôi chỉ nghe thấy tiếng máy móc tách tách từ phía sau vọng lại, cánh cửa đột nhiên tự động chậm rãi
mở ra.
Tôi ngây ra, ngơ ngác xoay người lại thì nghe thấy giọng nói của Lục Kính Đình từ trong nhà vọng ra: “Cô vào đi”
Tôi hơi do dự nhưng vẫn đi vào bên trong. Tôi hỏi người đâu rồi thì nghe thấy giọng nói của Lục Kính Đình từ trên tầng vọng xuống, anh bảo tôi thay dép rồi lên tầng trên.
Tôi đóng cửa lại, ở gần cửa có mấy đôi dép của đàn ông vẫn còn mới toanh, là các kiểu dáng khác nhau nhưng đều là size 42, tôi không tìm thấy đôi dép nào có size nhỏ hơn nên chỉ đành lấy bừa một đôi trong đó đi vào. Tôi đi vào cứ cảm giác như trẻ nhỏ trộm đi dép của người lớn vậy ấy, trong buồn cười không thể tả được.
Tôi lệ bàn chân đánh giá nhà của anh ta một lượt, tuy là căn nhà đối diện nhưng cách bài trí trong nhà lại khác nhau hoàn toàn. Thế mà anh đã mua luôn hai căn nhà ở tầng trên và dưới rồi sau đó cải tạo lại, ở giữa làm một cái cầu thang xoắn ốc, trông vô cùng đẹp mắt.
Tôi làm theo ý của Lục Kính Đình đi lên tầng, thử gọi dò một tiếng nhưng không có ai trả lời tôi cả. Trên tầng có ba phòng. Tôi đẩy cánh cửa đầu tiên ra, đó là phòng làm việc, không trông thấy ai bên trong cả thế nên tôi đã đẩy tiếp cánh cửa thứ hai. Vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng nước tí tách truyền tới, tôi ngẩng đầu lên xem rồi sững sờ đứng ở đó.
Nhà vệ sinh của anh ta lại dùng các tấm thuỷ tinh để ngăn cách trông giống hệt như trong khách sạn vậy, không có một chút che chắn nào cả. Dù trên tấm kính đấy mờ mịt đầy hơi nước thế nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cơ thể cường tráng của anh, gồm cả cái thứ ở dưới thân dưới của anh nữa, cứ như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt của tôi. Trong nháy mắt mặt mũi của tôi đỏ bừng lên, tôi lập tức xoay người lại: “Anh bị điện hả, anh đang tắm mà còn gọi tôi lên đây làm gì!”
“Cô cứ nhìn đi, cũng có mất gì đâu. Hay là cô sợ mình không kiềm chế được mà lao tới phía tôi?”
“Đồ lưu manh!” Tổi cắn răng mắng một câu, không quay đầu lại mà nhanh chóng chạy ra khỏi phòng,
sau đó tôi lại nghe thấy tiếng cười suồng sã của anh từ phía sau vọng tới.
"Anh tắm xong thì ra đây, tôi ra ngoài đợi anh” Tôi tức đến nghiến răng, nếu như không phải vì có chuyện cần hỏi anh thì tôi đã quay đầu đi thẳng rồi. Tôi lạnh lùng nói một câu với anh rồi đóng mạnh cửa
nhận được nhiệt độ xung quanh mình đột nhiên tăng cao lên.
Tôi lo lắng đẩy anh ta một cái nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta: “Làm một giao dịch với tôi, tôi sẽ thỏa mãn sự tò mò của cô”
“Giao dịch gì?”
“Tôi còn chưa nếm thử đôi môi của cô có vị gì.”
“Không làm!” tôi gần như vô thức từ chối thế nhưng anh ta lại đột nhiên cúi đầu xuống che phủ lấy môi tôi: “Sợ là không thể theo ý cô được rồi”
Đột nhiên trên đôi môi xuất hiện cảm giác nóng ướt, tôi còn chưa kịp cắn chặt răng lại thì cái lưỡi của anh ta đã linh hoạt chui vào trong, dụ dỗ tôi, khiến tôi trợn mắt lên nhìn.
Chương 33: Không cam tâm
Tôi cầm lấy bản hợp đồng trống không bên trong không có nội dung gì cả, trong đầu tôi chỉ có một
suy nghĩ tôi bị Lục Kính Đình chơi khăm rồi.
Tôi tức giận lườm anh ta: “Anh trêu đùa tôi ư?”
Lục Kính Đình thắt khăn tắm ở eo, anh tựa vào ghế sô pha bên cạnh bàn, cong môi nhìn tôi, nhướng mày ngả ngớn nói với tôi: “Tôi chỉ nói cô cho tôi nếm thử mùi vị môi của cô thì cho cô xem chứ có nói là cho cô xem hợp đồng hôm qua tôi ký không?”
“Vậy thì làm phiền anh rồi” Tôi ném hợp đồng lên trên bàn rồi xoay người rời đi. Vừa bước ra tới cửa thì Lục Kính Đình nói, nó y như cái móc móc chặt lấy hứng thú của tôi, khiến tôi đứng im không nhúc nhích được.
“Chẳng phải cô tới đây là vì chuyện của bà Chu sao? Cô cứ đi như thế à, cô chắc mình sẽ không hối hận chứ?” Anh ta hờ hững nói, tôi dừng chân lại, đây cũng là lý do vì sao tôi lại không thích tiếp xúc gần với anh ta như thế, anh ta luôn có cách ép tôi đi vào khuôn khổ, bất kể là chuyện gì.
Tôi xoay người lại nói: “Tôi không đi anh sẽ nói cho tôi biết à?”
Anh ta chống cằm, nghiêng đầu nhìn tôi: "Còn phải xem biểu hiện của cô thể nào đã”
“Vậy thì tôi sợ rằng dù cho tôi có biểu hiện thế nào anh cũng sẽ không hài lòng thôi” Tôi lạnh lùng mỉm cười rồi xoay người rời đi, anh ta không ngăn tối lại, lúc tôi đi đến cầu thang thì nghe thấy giọng anh ta từ trong phòng làm việc vọng ra, anh ta nói đợi khi nào tôi suy nghĩ thông suốt rồi thì có thể tới tìm anh ta bất cứ lúc nào.
Tôi không để ý đến mà về nhà luôn. Chu Phong đã sắp xếp để bác sĩ riêng đến truyền nước cho tôi. Nhưng ba ngày nay tôi lại không thấy anh ta đâu cả. Tôi hỏi Trần Dương thì ông ta nói anh ta không ở cùng bà Chu mà đang đi công tác, tôi hỏi anh ta đi công tác ở đâu thì Trần Dương cứ ậm ờ không nói. Cuối cùng sau khi bị tôi ép hỏi kinh quá ông ta mới nói Chu Phong đã bị ông cụ gọi về Biên Kỳ rồi.
Trái tim của tôi đập mạnh một cái, tôi đi theo Chu Phong hai năm, rất ít khi tôi nghe anh ta kể về chuyện giữa mình và ông cụ, tôi hỏi thăm được từ chỗ Trần Dương biết được là do chuyện ầmĩ của mối tình đầu thể nên quan hệ của hai người cũng không vui vẻ gì cả. Tuy sau này Chu Phong đã đồng ý kết hôn với Triệu Mộng Tuyết theo ý muốn của ông cụ thể nhưng sau khi kết hôn anh ta lại để cô ta một
mình ở Biên Kỳ, còn anh ta thì một mình đi tới Thanh Hải. Chỉ khi gia đình sum họp hoặc là có dịp nào đặc biệt thì anh ta mới quay về hoặc là Triệu Mộng Tuyết mới tới đây để hai người diễn vai vợ chồng hòa
hợp.
Tôi không thể hiểu được cách thức sống chung của hai vợ chồng nhà này, nhưng tôi lại bắt đầu suy nghĩ về ý định muốn ly hôn của Chu Phong. Chắc chắn là anh ta đã chán ngấy cuộc sống như thế rồi, cũng không muốn phải giả vờ thêm nữa, lần này anh ta quay trở về Biên Kỳ có lẽ chin mười phần là vì chuyện này.
Tôi cầm lấy điện thoại do dự không biết có nên nói chuyện này cho Chu Phong biết không, tôi cứ nhắn rồi xoá sửa đi sửa lại rất nhiều lần, lúc tôi chuẩn bị gửi tin nhắn đi thì lại có điện thoại gọi tới. Đó là một số lạ, tôi bấm nút nghe rồi để bên tai. Người ở đầu dây bên kia mãi không lên tiếng, tôi nghĩ chắc là gọi nhầm hoặc là điện thoại chào hàng, vừa định cúp máy thì một giọng nữ quen thuộc từ đầu bên kia vọng tới.
“Cô Tân”
Vừa nghe tôi đã biết đó là giọng của Triệu Mộng Tuyết, tay cầm điện thoại của tôi cứng lại: “Bà Chu, có chuyện gì sao?”
“Chu Phong về Biên Kỳ rồi, cô có biết chuyện này không?”
“Tôi biết.”
“Vậy cô có biết lý do vì sao anh ấy lại về Biên Kỳ không?”
Tôi hơi do dự, không biết phải trả lời thế nào, vợ cả gọi điện thoại cho tôi như thế này, nói thật đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy. Cũng không phải là tôi sợ, chỉ là tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng mà thôi.
Cô ta thấy tôi ngập ngừng không nói thì tự mình nói tiếp: “Là vì chuyện ly hôn với tôi đã bị người trong nhà biết được, ông cụ tức giận muốn tước hết mọi quyền hành của anh ấy, cô cũng biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào mà đúng chứ?”
Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng lại giống như sấm sét nổ tung bên tai tôi vậy, khiến tôi hoảng sợ không nhẹ, tôi im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Thế nên cô gọi điện thoại cho tôi là muốn bảo tôi rời xa anh ấy ư?”
“Nếu như cách này mà có hiệu quả với cô thì mọi chuyện có ra nông nỗi này không?” Cô ta nói, trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào: “Tôi muốn gặp cô, có một số nói trực tiếp thì tốt hơn”
Tôi vô thức từ chối luôn: “Tôi không rảnh”
“Vậy thì tôi sẽ đợi đến khi nào cô rảnh thì thôi.
Cô ta ép tôi. Cuối cùng tôi thở phào một cái nhưng lại không ngờ rằng ngày hôm sau cô ta lại tới tận nhà tìm tôi.
Lúc cô ta tới là lúc tôi vừa ra ngoài mua đồ ăn về, Trần Dương nói Chu Phong sẽ đáp máy bay đến Thanh Hải lúc bảy giờ tối. Tôi chuẩn bị nấu bữa cơm đợi anh ta, vừa đi đến thang máy thì chạm mặt Triệu Mộng Tuyết đang bước xuống từ một chiếc xe màu đỏ chót.
Cô ta vừa nhìn đã trông thấy tôi, cô ta tháo kính râm xuống rồi đi về phía tôi gọi một tiếng: “Cô Tân.”
Tôi không ngờ cô ta đến nhà tôi chỉ để nói những chuyện này, nghe thấy cô ta nói thế thì tôi ngây người ra không biết trả lời như thế nào. Có lẽ cô ta cũng không để ý đến việc tôi có trả lời cô ta hay không, cô ta lại tự mình nói tiếp: “Chắc cô cũng biết chuyện của Tôn Ý Hân nhỉ?”
Tôi gật đầu: "Tôi biết, đó là mối tình đầu của anh ấy.”
“Việc đó tôi cũng tham gia vào, không phải mối tình đầu của anh ấy phản bội anh ấy mà là tôi tìm người rat ay”
Tôi sững sờ, thu lại vẻ mặt: “Cô nói chuyện này với tôi làm gì?”
“Lý do anh ấy muốn ly hôn với tôi đa phần là vì anh ấy biết được chuyện này, thế nên anh ấy mới quyết tâm ly hôn với tôi như thế. Tôi hiểu tính của Chu Phong, chuyện anh ấy đã quyết dù cho cả gia đình phản đối cũng không sao hết, lần này coi như là từ biệt đi, sau khi quay về Biên Kỳ có lẽ tôi sẽ không tới đây nữa. Tôi muốn nhìn xem nơi anh ấy sống sau này như thế nào. Tuy tôi không thích cô nhưng trong những người phụ nữ đi theo anh ấy tôi nghĩ rằng chỉ có cô mới thật sự nắm giữ được trái tim của anh ấy thôi.”
Đôi mắt của cô ta hơi đỏ, ánh mắt nhìn tôi có chút phức tạp, trong đó chất chứa rất nhiều cảm xúc nhưng rõ ràng nhất chính là không cam tâm.
Chương 34: Lục soát
Kể từ ngày đầu tiên bị Chu Phong bao nuôi, anh ta đã nói với tôi một cách rất lạnh lùng rằng anh ta có thể cho tôi sự yêu chiều, tiền và bất cứ thứ gì tôi muốn, duy chỉ có vị trí bà Chu là không thì tôi đã chẳng bao giờ dám có ý nghĩ đó cả. Bao gồm cả sự lo lắng và không nỡ sau này đều chỉ là sự tham lam
muốn tiếp tục ở bên cạnh ta thôi.
Nếu như Triệu Mộng Tuyết bực tức đến tìm tôi, mắng tôi, có lẽ tôi sẽ thấy đỡ hơn một chút. Thế nhưng khi đối diện với bộ dạng này của cô ta, tôi không tài nào cứng rắn lên được.
Cô ta bỏ cái cốc trong tay xuống, đứng lên hỏi tôi rằng cô ta tham quan phòng của Chu Phong được
không?
Tôi có chút ngập ngừng, nói thật tôi thấy khá ngại, cũng không nghĩ gì nhiều cả. Thế nhưng cô ta nói
đã đặt vé máy bay về Biên Kỳ lúc sáu giờ tối, sắp đi rồi nên muốn xem một chút trước khi đi.
Cuối cùng thì tôi vẫn đồng ý, thế nhưng tôi không nghĩ sự nhận từ và thương hại này của tôi sẽ khiến mình phải trả cái giá đắt vô cùng.
Cô ta đi vào phòng ngủ, mở quần áo ra, bên trong đó có rất nhiều quần áo của anh ta, bên cạnh còn có một bộ quần áo cảnh sát nữa. Đó là vì anh ta hay qua đêm ở chỗ tôi nên để lại. Đồ vừa thu vào, chưa kịp là nên còn hơi nhăn.
Cô ta hỏi có đồ để là quần áo không, tôi nói có, ở trong phòng để quần áo của tôi. Tôi đưa cô ta đến phòng để quần áo để là đồ, đến khi không còn một vết nhăn nào trên đó nữa thì mới treo về chỗ cũ.
Tôi đứng ngoài cửa, không nói lời nào, nhìn cô ta làm xong những việc đó. Trước khi đi cô ta còn nhờ tôi một việc, bảo đừng nói với Chu Phong cô ta đã từng đến, cũng đừng nói bộ quần áo đó là cô ta là, tôi đồng ý.
Lúc Chu Phong về thì bên ngoài trời đã tối rồi, Trần Dương đến sân bay đón anh ta. Về đến nhà, anh ta ngồi lên bàn ăn, tôi giả vờ vô tình hỏi rằng anh ta đi công tác ở đâu.
Anh ta có chút ngập ngừng, đôi mắt đen lánh ấy nhìn tôi một lát, bỏ đũa xuống, nắm lấy tay tôi hỏi Tân Ái Phương, em muốn làm bà Chu không?
Tôi lắc đầu bảo không muốn.
Anh ta hỏi tôi tại sao.
Tôi sáp gần lại bên tại anh ta: “Em thấy làm lẽ được chiều mà, làm vợ cả vừa phải sinh con vừa phải
chăm sóc gia đình, lại còn phải chạy khắp nơi để “tiêu diệt” bọn tiểu tam nữa. Mệt lắm, em cứ làm một
con yêu tinh hành hạ anh hàng ngày là được rồi”
Tôi chớp mắt, cố tình cắn lên tại anh ta một cái.
Tại anh ta rất nhảy cảm, đây là điều tôi phát hiện sau mấy tháng theo anh ta. Mỗi lần tôi liếm vào tại
là anh ta lại không chịu được, chỉ là tôi không ngờ rằng mình chỉ đùa một chút thôi mà anh ta bỏ bát xuống bể tôi đặt lên quầy bar.
Tôi ôm cổ anh ta hỏi anh không ăn cơm nữa à?
Anh ta đè tôi lên quầy bar, cởi thắt lưng ra rồi đâm vào rất mạnh, véo tôi một cái, bảo: “Cơm đầu có ngon như em”
Anh ta không chối được sự hấp dẫn của cơ thể tôi, cũng như tôi không bỏ được sự dựa dẫm vào vật chất mà anh ta cho tôi vậy. Có lúc tôi tự hỏi mình có tình cảm với Chu Phong không. Nói có thì tôi thấy rất nực cười, thế nhưng bảo không có thì tôi lại thấy nếu có một ngày anh ta không cần tôi nữa thì chắc chắn tôi sẽ suy sụp mất. Không phải vì tiền, nhan sắc của tôi không tệ, không có người này thì tìm người khác cũng được, chỉ là tôi đang dựa dẫm vào con người này thôi.
Khi tôi đang chìm vào những suy nghĩ của mình thì Chu Thần truyền đến tại tôi: “Tân Ái Phương, em yêu tôi không?”
Tôi trả lời không hề do dự: “Yêu!”
“Yêu tiền của tôi hay là quyền của tôi?”
Tôi cắn môi, bám lên người anh ta: “Em yêu anh, cũng yêu tiền và quyền của anh, lại càng yêu “lương” mà anh cho em nữa”
Anh ta cười nói chỉ cần tôi chung thủy thì cái gì cũng có thể cho tôi, nắm lấy eo tôi, đâm vào sâu hơn nữa, như sắp đâm xuyên tôi luôn vậy.
Đang làm dở thì chuông điện thoại của anh ta reo lên.
Anh ta có hai cái điện thoại, một cái dành cho việc riêng, một cái dành cho việc công. Anh ta rất nghiêm túc với công việc, lên được đến vị trí này rồi, bên dưới anh ta có rất nhiều đôi mắt đang quan sát từng chút một. Chỉ cần để xảy ra lỗi nhỏ tôi là có thể bị kéo xuống bất cứ lúc nào.
Anh ta ôm tôi, đưa tay ra với, nhưng quần ở dưới chân anh ta. Vừa ôm tôi vừa cúi xuống thì khá mệt,
anh ta không muốn bỏ tôi ra nên không nghe luôn.
Điện thoại reo rất lâu, tôi hỏi anh ta không nghe à.
Anh ta nói để lát nữa, anh ta phải cho tôi ăn no đã. Anh ta ôm tôi, tăng tốc độ, chuông điện thoại cũng tạm dừng. Chưa im lặng được mấy giây thì thì chuông điện thoại lại reo lên. Tay anh ta bám vào tôi chặt hơn, trán đầy mồ hôi. Đến khi chiếc điện thoại dùng cho việc riêng kia cũng đổ chuông thì sắc mặt anh ta mới đỡ hơn một chút, cúi người xuống nhặt điện thoại.
“Alo”
Anh ta nghe điện thoại dành cho công việc trước. Căn phòng rất yên tĩnh, tôi nghe rất rõ giọng nói trong điện thoại: “Đại ca, có điện thoại khẩn cấp gọi đến bảo có thư nặc danh báo là ở bến tàu có giấu vật cấm. Bên trên đã biết tin rồi, bây giờ người cấp trên đến, đưa người của chúng ta đến bến tàu rồi.
“Bến nào?”
“Cảng Dương Sơn Thâm Thủy”
“Tôi sẽ đến ngay” Sắc mặt Chu Phong tối sầm lại, cúp điện thoại, điện thoại dành cho việc riêng cũng ngừng đổ chuông, thay vào đó là một tin nhắn. Anh ta cúi đầu xuống mở tin ra, nhìn thấy nội dung tin nhắn đó xong, anh ta nắm chặt tay lại thành nắm đấm, theo đó là một câu mắng: “Lục Kính Đình, con mẹ mày!”
Tôi rút ra khỏi gười anh ta, mặc quần áo vào. Sự phẫn nộ đột ngột của Chu Thần làm tôi sợ đến run
cả người. Tôi hỏi anh ta làm sao.
Anh ta nhìn tôi một lượt, bảo không sao rồi bảo tôi ở nhà đợi.
Tôi nhìn anh ta đi ra ngoài, tiếng trong điện thoại làm tôi nghĩ đến bến tàu trogn cuộc nói chuyện của ông Từ và Lục Kính Đình. Tim tôi như khựng lại một cái, cứ tưởng bọn họ phải chuẩn bị thêm, ai ngờ sẽ ra tay nhanh như vậy. Tôi ngập ngừng một chút rồi gọi điện cho Chu Phong muốn bảo anh ta phải cẩn thận Dư Hồng Vũ và Lục Kính Đình. Thế nhưng bên đầu kia điện thoại luôn ở trong trạng thái máy bận.
Tôi gọi liên tiếp bốn cuộc nhưng không được. Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa rất mạnh.
“Ai thế?” Tôi hỏi, người ngoài cửa không nói gì. Tôi mở cửa ra, thấy một đám đàn ông mặc quần áo cảnh sát, đều là những gương mặt lạ lẫm tôi chưa thấy bao giờ. “Nhiều người đến nhà tôi thế này, có chuyện gì sao?”
Người đứng đầu tiên mặt không có biểu cảm gì, nói: “Lục soát”.
Tôi cảnh giác, lùi ra đằng sau một bước, chặn cửa lại hỏi bọn họ: “Tôi chỉ là một người dân bình thường, không cướp không trộm của ai, nhà tôi có gì mà cần mấy người huy động nhiều người như vậy đến cướp chứ?”
“Lục soát thì biết.”
Người đó nói xong đẩy tôi ra, đưa đám người kia vào. Tôi cảm giác như giông tố sắp tới rồi, làm mặt nghiêm túc: “Mấy người biết tôi là ai không? Có lệnh lục soát không? Vào nhà tôi thế này nếu như không lục được cái gì thì tôi sẽ kiện mấy người tội đột nhập vào nhà dân”
Người đó cười rồi quay mặt qua nhìn tôi với vẻ khinh bỉ: “Biết rồi, tình nhân của cục trưởng Chu ấy. mà, cô kiêu ngạo cũng đúng thôi. Nhưng sau tối nay thì không biết cục trưởng Chu còn bảo vệ được cô hay không nữa”
Anh ta nói với giọng lạnh lùng rồi đưa người xông thẳng vào phòng ngủ của tôi. Tôi chỉ lo trong phòng sách của Chu Phong có gì quan trọng bị người ta phát hiện thôi. Ai ngờ chưa đến năm phút sau thì tôi nghe thấy có người bảo tìm được rồi. Sau đó, bọn họ lấy ra một cái túi trong suốt.
Bên trong túi trong suốt là một hóa đơn được gấp lại. Hóa đơn đó khá nhỏ, bên trong còn có một
chiếc chìa khóa.
Tôi chưa bao giờ thấy thứ đó nên cau mày hỏi: “Đó là gì thế?”
“Lát nữa cô sẽ biết thôi” Người đó nói rồi ra lệnh cho hai người khác bằng ánh mắt: “Cô Tân, mời cô
đi với chúng tôi một chuyến”
Hai người kia đi lên, một người đứng bên trái tôi, một người đứng bên phải tôi, nắm lấy hai tay tôi
như sợ tôi chạy mất vậy.
Tôi bị bọn họ đưa lên xe cảnh sát. Bọn họ đi rất nhanh, tiếng còi xe cảnh sát reo inh ỏi suốt dọc đường. Khi đến bên đó, rất nhiều người, đứng chi chít tạo thành một hàng dài, bao vây quanh bên trong.
Xuống xe, bọn họ đẩy tôi ra bến tàu. Ở đằng xa tự nhiên có ánh đèn nhấp nháy, tôi quay đầu lại thì thấy bên cạnh bến tàu có rất nhiều xe sang đang đỗ ở đó. Trong đó có một chiếc màu bạc. Không biết tại sao, tôi tự nhiên nghĩ đến Lục Kính Đình. Người đằng sau đây tôi một cái, bảo tối nhanh lên, đừng lề
mề.
Tôi thu ánh nhìn lại, đi về phía trước. Tôi nhìn thấy Dư Hồng Vũ và Lục Kính Đình, Chu Phong đều ở chỗ đằng xa. Sau ba người họ có rất nhiều người, còn cả một đống cảnh sát đang đứng sau một người
đàn ông mà tôi chưa bao giờ gặp.
Người đàn ông đó nhìn không trẻ, chắc phải hơn 50 tuổi rồi. Ông ta đeo một chiếc kính râm gọng vuông trên mũi, đầu tóc được vuốt keo bóng cả lên, không để thừa ra một sợi nào cả.
Hai người đàn ông đưa tôi đến gọi người kia là thư ký Quan rồi đưa thứ lúc soát được ở nhà ra. Người đàn ông đó cầm lấy hóa đơn, rút nó từ tro túi ra, đưa chìa khóa cho thuộc hạ để mở chiếc hòm ra.
Ông ta để hóa đơn dưới ánh đèn đường để xem. Không lâu sau thì có người chạy từ bên trong ra, nói gì đó vào tại thư ký Quan. Sắc mặt ông ta hơi khác, nhìn Chu Phong một cái rồi quay sang nhìn Dư Hồng Vũ: “Cậu nói là vật cẩm gì cơ?”
“Tôi chỉ biết cấp trên báo có vật cấm, là gì thì thư ký Quan tự xem là được rồi”
Chu Phong hạ giọng hỏi hai người lục soát nhà tôi: “Mấy thứ này tìm được ở đâu?”
Hai người họ người thì bảo phòng ngủ chính, người thì bảo tủ quần áo, tôi nghĩ đến yêu cầu trước khi đi của Triệu Mộng Tuyết là tham quan phòng ngủ của tôi, còn ở lại rất lâu, là xong quần áo mới đi. Liên kết lại với nhau, tim tôi như ngừng đập vậy.
Ánh mắt sắc bén của Chu Phong nhìn về phía tôi, như một chiếc dao sắc đâm thẳng vào tim tôi vậy.
Anh ta dặn dò thuộc hạ là bắt hết những người ở đây lại, giữ một đêm để mai thẩm vấn. Dặn dò xong anh ta kéo tay tôi đi về phía trước, bước đi rất nhanh, không ngừng lại một chút nào. Tôi bị kéo lê cả dọc đường, đẩy vào ghế phụ.
Trần Dương không hiểu gì, hỏi: “Về sao?”
Chu Phong trực tiếp bảo ông ta xuống xe, tự anh ta đi trước, ông ta nhìn tôi một cái, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ để lại chìa khóa rồi xuống xe, không nói lời nào cả. Khoảnh khắc chiếc cửa đóng rầm lại, tim tôi cũng như bị treo lên.
Chương 35: Để tôi thay thế
Anh ta thấp giọng, gọi tên của tôi: “Tân Ái Phương, tại sao những thứ này lại có trong phòng của
em?"
“Em không biết” Tôi ngẩn người ra rồi lắc đầu.
Sau đó, giọng nói của anh ta càng thêm trầm hơn: “Tân Ái Phương!”
Từ trước đến nay giọng nói của anh ta chưa từng trầm thấp đáng sợ đến thế, anh ta cắn răng đọc tên tôi như tiếng gọi đến từ địa ngục vậy, tôi chưa kịp phản ứng thì anh ta đã tháo thắt lưng ra, trói tay tôi lại, đầu kia của chiếc thắt lưng buộc vào tay cửa của chiếc xe, quần tôi lập tức bị kéo xuống, không có màn dạo đầu, cũng không có đồ bôi trơn, anh cứ thế tiến vào trong, nước mắt tôi trào ra vì đau.
“Tân Ái Phương, cho anh một lời giải thích! Tại sao Lục Kính Đình lại biết rõ thứ gì đang ở trên tàu chở hàng, tại sao những danh sách này lại xuất hiện ở trong nhà của em!”.
Anh ta dùng sức đâm mạnh, thứ này không phải vì yêu thương, mà là muốn hành hạ, xương cốt ở bụng dưới bị anh ta động mạnh như sắp vỡ ra, tối giãy dụa đau đớn, lắc đầu mong rằng anh ta sẽ buông tha cho tôi, anh ta lại càng đâm mạnh hơn, ánh mắt xuất hiện những tia hung ác chưa từng có.
Tôi nhìn anh ta một cách bất lực, tôi nói rằng tôi không biết, có lẽ là do Triệu Mộng Tuyết sắp đặt, cô ta từng tới nhà của tôi.
Nhưng sau khi tôi nói xong, ánh mắt anh ta trở lên lạnh lùng hơn: “Nếu như cô ta thực sự tới nhà em thì tại sao bây giờ mới nói”
“Thật mà!”
Anh ta ngay lập tức gọi cho thư ký, cho người họ điều tra về ngày hôm đó, ở bến tàu có rất nhiều người đứng đó, chúng tôi đứng cách họ một đoạn khá xa.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ khi bị lột trần trước mặt mọi người như thế này, anh ta muốn trừng phạt tôi, mỗi lần động như muốn đâm thủng tôi.
Mãi cho đến khi thư ký gọi lại, nói rằng trong thời gian đó bà chủ chưa từng đến nhà tôi, lúc này tôi mới sững người nhớ đến nụ cười quái lạ của Triệu Mộng Tuyết trước khi cô ta rời đi, tôi giật mình nhận ra, tôi biết rõ mình không xong rồi, chắc chắn Triệu Mộng Tuyết đã sắp đặt chuyện này, cô ta đã có tình toán từ trước, sao có thể để người khác dễ dàng tìm ra dấu vết được.
Dù cho giờ phút này tôi có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng biết mình xong đời rồi, Chu Phong sẽ không tin lời tôi nói nữa.
Anh ta đâm càng lúc càng mạnh hơn, tôi đau đớn, nước mắt trào ra, ánh mắt Chu Phong lạnh lùng như sắp giết tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực đến như vậy.
Tôi suy sụp khóc lóc, không biết làm gì hơn nữa, tôi không ngừng lắc đầu nói rằng đó không phải là
tôi, nhưng Chu Phong không nghe, cũng không muốn nghe tôi nói.
Anh ta bóp chặt tôi, điên cuồng đâm vào người tôi, như thể muốn trút hết cơn tức giận bằng cách này vậy, ở bên ngoài cảnh sát đã tạm giam giữ tất cả những người do Dư Hồng Vũ và Lục Kính Đình dẫn tới với tội danh bôi nhọ danh dự viên chức.
Chu Phong chưa từng đối xử với tôi như vậy, anh ta luôn bảo vệ tôi, tính cách cũng vô cùng bá đạo, anh ta nói tôi là của anh ta, chỉ có anh ta mới được nhìn thấy cơ thể của tôi, chỉ anh ta mới được phép
chạm vào tôi, anh ta chưa bao giờ ra ngoài với nhiều người như vậy, hơn nữa còn muốn sỉ nhục tôi đến mức này.
Tôi buộc lòng phải dính vào kính cửa sổ của xe, nhìn những người đó đi tới đây, tất cả nước mắt và tiếng khóc đều trở nên nghẹn ngào, tôi sợ bị người khác nghe thấy.
Tôi thấy vẻ mặt không cam tâm của Dư Hồng Vũ, cũng nhìn thấy dáng vẻ bất cần của Lục Kính Đình dù đã bị còng tay lôi đi. Tôi ghét anh, càng căm ghét Dư Hồng Vũ, cũng sợ hãi con người của Triệu Mộng Tuyết.
Đến bây giờ tôi mới hiểu được, tại sao Chu Phong lại không có tình cảm với cô ta, tại sao bao nhiêu năm qua cô ta có thể ngồi vững ở vị trí bà chủ nhà họ Chu như vậy, bởi vì so với bất kỳ người phụ nữ tàn độc nào khác cô ta còn thông minh hơn nhiều.
Tôi không nhớ rõ đêm hôm đó mình đã bị Chu Phong dày vò bao nhiêu lâu, tất cả người đã ra về, khi bến tàu không còn một bóng người, anh ta mới dừng lại, bóp chặt lấy tôi, anh ta hỏi tôi có nhớ anh ta đã từng nói gì không, nếu một ngày tôi muốn phản bội anh ta, anh ta sẽ giết chết tôi.
Tôi đau khổ nhăn mặt, phần thân dưới của anh ta càng nhanh hơn, tôi khóc nức nở nói rằng tôi sẽ không phản bội anh ta, không qua lại với Lục Kính Đình nữa, cho đến lúc hô hấp của tôi ngày càng khó khăn, gần như không thể thở nổi, anh ta mới buông tôi ra.
Tôi choáng váng, tiếng thở nặng nhọc của Chu Phong vang lên bên tai, anh ta véo cằm tôi hỏi tại sao
Lục Kính Đình lại dọn tới ở bên cạnh nhà tôi.
Tôi ngẩn người ra, đầu óc trống rỗng, ngây người nhìn anh ta, quên cả phản ứng.
“Trả lời tôi” Anh ta véo cằm tôi, buộc tôi phải nhìn anh ta.
Tôi mở mắt ra thì thấy ánh mắt u ám của anh ta đang nhìn mình, tôi nghiến răng quay mặt: “Em biết rõ trong mắt của anh người phụ nữ như em chỉ như một bộ quần áo rẻ tiền ở góc một cửa hàng mà thôi,
“Cho dù em ở bên anh ta, thì chưa chắc anh ta sẽ tin tưởng em”
“Anh ta sẽ tin em. Tôi biết rõ anh ta, nếu anh ta không có hứng thú với em, thì sẽ không làm to chuyện như vậy.” Chu Phong tự tin nói, ánh mắt lạnh lùng.
Anh ta không đưa tôi về mà lái xe đến đồn cảnh sát, quần áo cũng không cho tôi thay, để người ta đưa tôi vào phòng tạm giam, cảnh sát đưa tôi vào phòng sau đó đóng cửa bỏ đi, tôi cẩn thận muốn ngồi xuống nhưng không biết nên ngồi ở đâu, có một tiếng động truyền đến, tôi vô tình ngẩng đầu lên, sau đó phát hiện Lúc Kính mình đang bị giam ở phía đối diện với tôi.
Anh mặc một chiếc áo mày màu trắng, sạch sẽ và mới tinh, nhìn có vẻ không phù hợp với căn phòng một chút nào. Anh ta dựa nửa người vào bàn, nhìn tôi, vẻ mặt đầy suy nghĩ: “Không phải cô khoe rằng mình là người tình của Chu Phong sao, tình cảm tốt lắm mà, tại sao cục trưởng Chu lại đưa cô vào đây thế?"
“Liên quan đến anh sao?”
“Anh ta không cần cô nữa rồi, vậy thì đúng lúc, để tôi thay thế được đấy nhỉ?
Tôi ngay lập tức nín thở một chút sau đó bước về phía Chu Phong rồi nói: “Sao anh lại đến đây vậy? Tối qua em uống hơi nhiều rượu khiến cho dạ dày bị xuất huyết phải vào bệnh viện, là Linh Hương đưa em về, em còn tưởng rằng cô ấy để quên đồ nên quay về lấy chứ, không nghĩ tới lại là anh”
Tôi cố gắng khiến cho vẻ ngoài của mình tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt đánh giá của anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi rồi chậm chạp không lên tiếng. Tôi nghĩ chắc hẳn Chu Phong đang cân nhắc xem mức độ thật giả trong lời nói của tôi. Đây chính là cách thức mà anh ta thích dùng nhất khi thẩm vấn tội phạm, bởi vì người nói dối thường sẽ cảm thấy chột dạ mà không chịu nổi ánh nhìn. đầy sức ép của người khác, vì thế họ sẽ hoảng sợ và tự lộ ra khuyết điểm của mình trước.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta rồi nhìn vào mắt trái, đây là điều mà một cô em học ngành tâm lý mà tôi quen biết đã từng chỉ cho tôi. Khi có người muốn thử xem liệu bạn có nói dối hay không sẽ nhìn thẳng vào mắt bạn, lúc đó bạn hãy cứ nhìn chằm chằm vào mắt trái của người đó, như vậy sẽ tạo cho người ta một loại ảo giác khi hai người đưa mắt nhìn nhau, hơn nữa bạn sẽ không có cảm giác căng thẳng khi bị người khác soi xét.
"Sao vậy? Làm gì mà nhìn chằm chằm vào em thế, trên mặt em mọc hoa hay sao?” Tôi đi tới bên. cạnh Chu Phong, rồi lấy ra một đôi dép trên giá đựng giày đặt bên cạnh chân anh ta, sau đó cúi người giúp anh ta thay giày, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa chúng tôi.
Chu Phong mím môi lùi lại một bước rồi nhấc tôi lên khỏi mặt đất, sau đó kéo vào trong lòng và ôm
chặt lấy, tiếp theo chỉ nghe thấy anh ta nhỏ giọng khẽ nói: “Tôi nhận được tin tức của Tiêu Dao nói rằng bọn em đi uống rượu, sau đó túi xách của em bị mất mà cũng không thấy người ở trong phòng vip. Vì vậy tôi cho rằng em đã xảy ra chuyện rồi nên sau khi nhận được tin nhắn thì vội đến đây ngay”
Cả người tôi bỗng cảm thấy bàng hoàng, kim chủ vẫn đang mặc một bộ quần áo ngủ, chân đeo dép lê, mới năm giờ đã vội vàng chạy tới đây chỉ vì chuyện này.
Tôi hé môi định nói gì đó nhưng cuối cùng những lời nói này vẫn bị nuốt chửng trong hơi thở nóng rực của Chu Phong. Anh ta cúi đầu ngậm lấy đôi môi của tôi, đầu lưỡi trực tiếp xâm nhập kèm theo một chút cắn xé mang tính trừng phạt, tôi đau đến mức khẽ kêu lên, lúc này anh ta mới buông ra và xoay đầu của tôi sang một bên.
Tôi làm theo ý Chu Phong, cũng nhìn không rõ anh ta lấy một thứ gì đó nho nhỏ từ trong túi ra, bàn tay đặt lên trên vành tai của tôi, sau đó chỉ cảm thấy đau nhói bên tai và nghe được anh ta nói đã xong rồi buông tôi ra.
Tôi sờ lên vành tai và cảm nhận được trên đó đã có thêm một loại đồ vật giống như chiếc bông tai, rồi hỏi đây là thứ gì.
Anh ta nói: “Là thiết bị định vị, chiếc nhẫn mà tôi tặng cho em cũng có một cái, nếu em không thích đeo nhẫn cũng không sao, tôi đã làm thành một chiếc bông tai tặng cho em, chiếc bông tai này sẽ
không thể tháo ra được trừ khi có mật mã, như vậy sau này tôi sẽ yên tâm hơn”
Tôi ngây người một lúc trước những gì anh ta nói, chiếc nhẫn mà Chu Phong tặng cho tôi đã được tôi tháo ra và cất vào hộp kể từ hôm tôi nhìn thấy trang bạn bè của người mẫu trẻ. Sau khi quay lại nó đã bị tối ném vào một góc xó xỉnh của chiếc bàn trang điểm, tôi còn tưởng rằng anh ta không hề bận tâm, nào ngờ anh ta chỉ là nhìn thấy mà không nói gì mà thôi.
Tôi sờ lên vành tai, một xúc cảm lạnh bằng truyền tới, sau đó mở miệng hỏi tại sao anh ta lại đột nhiên muốn tôi đeo thứ này, Chu Phong chỉ nói mơ hồ rằng làm như vậy sẽ khiến mình cảm thấy yên tâm hơn, ít nhất có thể biết được tôi đang ở đâu ngay lập tức.
Tôi gật đầu cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ là tôi cảm nhận được Chu Phong đang giấu diếm. chuyện gì đó từ cảm xúc toát ra trong đáy mắt của anh ta, cũng không muốn để cho tôi biết rồi lại lo lång.
Vì thời gian vẫn còn sớm nên Chu Phong ôm tôi quay trở về phòng ngủ thêm một giấc, dạ dày đau khiến tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được. Tôi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là hai giờ chiều rồi, Chu Phong đã không còn ở bên cạnh, sau đó tôi bị một loạt tiếng gõ cửa đánh thức.
Khi vừa mới xuống lầu mở cửa ra thì một khuôn mặt thiếu đánh lập tức hiện lên trong tầm mắt tôi, tôi lập tức đóng cửa lại, Lục Kính Đình giữ chặt cánh cửa lại chỉ bằng một tay. Bởi vì sức lực không bằng anh nên cánh cửa chỉ giữ được chưa đầy hai giây cuối cùng vẫn bị đẩy ra.
“Anh điên rồi à?”
“Là hàng xóm mới chuyển đến đây nên tôi muốn vun đắp một chút tình cảm và thắt chặt mối quan hệ với cô không được à?”
“Không được! Anh bỏ tay ra tôi muốn đóng cửa”
Lục Kính Đình vẫn không hề nhúc nhích giữ chặt cửa bằng một tay, ánh mắt nhìn lướt qua vai tôi đánh giá xung quanh căn phòng phía sau lưng, vừa ngắm nhìn vừa mở miệng châm chọc: “Chu Phong cũng quá keo kiệt đi, trang trí đơn giản như vậy à, không nỡ tiêu tiền vì cô cho dù chỉ là một chút, chẳng lẽ cô còn sống chết phải bám lấy một người đàn ông như vậy chỉ vì cái ấy à?”
“Đúng vậy, chính là vì cái ấy đấy, anh hài lòng chưa?” Tôi vừa dỗ dành vừa đẩy anh ta ra ngoài: “Châm chọc xong rồi đúng không? Xong rồi thì anh có thể đi được rồi đó?
Lục Kính Đình giữ lấy tôi, tôi không hề đề phòng nên khi vừa bị kéo, cả người lập tức nhào vào trong lòng anh ta: “Người đàn ông đã sắp bốn mươi tuổi rồi cái ấy còn có dùng được không, cô không muốn thử khoai to vừa khỏe mạnh lại vừa trẻ trung dẻo dai đang ở ngay trước mặt mình à?”
Lục Kính Đình nháy mắt với tôi với bộ dáng vô cùng lưu manh, vẻ mặt đó giống hệt với dáng vẻ của tú bà mà tôi đã từng trông thấy ở các dịp mình tham gia đang đẩy mạnh tiêu thụ những cô gái của mình tốt và mọng nước đến mức nào, tôi cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Tôi đưa tay ra làm bộ định đánh anh, Lục Kính Đình nhanh chóng lùi về phía sau tránh né, tôi nhận cơ hội này lập tức lẻn vào trong phòng rồi dùng chân đóng sập cửa lại, mặc cho anh kêu gào hồi lâu ở bên
ngoài, còn chính mình làm như không hề nghe thấy gì.
Lục Kính Đình cũng không làm ầm ĩ bao lâu, sau mấy phút đã không còn nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài nữa. Tôi tắm rửa xong gọi cho Tiêu Dao bằng điện thoại bàn rồi hẹn cô ấy ở một nơi, sau đó lập tức thay quần áo ra ngoài lấy túi xách và điện thoại.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là ngay khi vừa mới ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy một tờ giấy đó, tờ giấy nhắn không lớn lắm bên trên có ghi một dòng chữ rằng kêu tôi ba giờ chiều đến nhà hàng Red Moses, sẽ có niềm vui bất ngờ.
Dòng chữ trên đó rất gọn gàng với từng nét bút sắc bén, làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được rằng một người như Lục Kính Đình lại thật sự sẽ viết ra những nét chữ đẹp đến vậy. Nhưng ngoại trừ anh ra thì tôi cũng không thể nghĩ ra được là ai sẽ dán tờ giấy này trước cửa nhà mình nữa.
Tuy nhiên tôi hoàn toàn không cho rằng Lục Kính Đình sẽ mang lại cho tôi niềm vui bất ngờ gì, tôi liếc nhìn một chút rồi xé tờ giấy ném vào thùng rác, sau đó bước vào thang máy.
Tiêu Dao đã đợi tôi ở trong quán cà phê, tôi vừa mới ngồi xuống thì cô ấy đã nháy mắt với tôi và nói rằng tối qua bị Chu Phong lăn lộn cũng không ít đi, chỉ bởi trông thấy dáng vẻ ngủ không ngon của mình.
“Đúng vậy, suýt chút nữa bị lăn lộn đến mất mạng” Tôi lên tiếng đầy yếu ớt.
Cô ấy lập tức hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì vậy.
Tôi xua tay trực tiếp cho cô ấy xem lỗ kim trên mu bàn tay mình: “Xuất huyết dạ dày.”
“Ôi với chút sức uống này của cậu thì.." Tiêu Dao đột nhiên bật cười, người phục vụ bước đến đưa menu cho tôi, hàng trên cùng đều là cà phê , tôi khép menu lại rồi liếm một chút khóe môi nứt nẻ hỏi anh. ta có nước khoáng hay không?
Anh ta nói rằng có rồi nhận lại menu sau đó đi rót một cốc nước cho tôi ngay lập tức. Khi tôi nói chuyện trên trời dưới đất với Tiêu Dao thì một bóng người khá quen mắt ở bên ngoài ô cửa sổ đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nghiêng đầu nhìn sang thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy quây màu xanh lam, khoác một chiếc áo da bên ngoài, đeo kính râm bước vào trung tâm mua sắm.
Chiếc kính râm che khuất một nửa khuôn mặt của cô ta, bởi vì khoảng cách hơi xa nên tôi cảm thấy cô ta trông rất giống Triệu Mộng Tuyết nhưng cũng không chắc chắn cho lắm. Tiêu Dao nói chuyện với tôi rất lâu nhưng thấy tôi không hề phản ứng lại, vội xua tay trước mặt tôi rồi hỏi tôi đang nhìn gì thế.
Tôi nhìn thoáng qua cô ấy một chút rồi lập tức chỉ vào bóng dáng bên ngoài kia: “Cậu xem người kia đi, có thấy giống với vợ của Chu Phong hay không?”
Tiêu Dao trông theo hướng ngón tay tôi chỉ, sau khi ngắm một lúc cô ấy mới gật đầu nói: “Chắc hẳn là đúng đấy, trước đây mình có đi Biên Kỳ tham gia tiệc tùng với đạo diễn Trần cũng có cơ hội gặp mặt hai lần, dáng vẻ đi đường của cô ta không giống với những người khác nên chắc hẳn là cô ta rồi”
Cô ấy còn lẩm bẩm nói một mình rồi mở miệng hỏi tôi: “Làm sao vậy?”
Tôi ngắm nhìn mấy dòng chữ lớn Red Moses trên tấm biển của trung tâm mua sắm phía đối diện, chợt nhớ tới tờ giấy nhắn mà Lục Kính Đình đã viết, trái tim bỗng giật thót, tôi cúi đầu xem thời gian trên, chiếc đồng hồ đang đeo tay, vừa vặn đúng ba giờ.
Tôi nói: “Mình muốn đi xem thử một chút.”
Tiêu Dao nhỏ giọng nói: “Cậu cho rằng cô ta đi hẹn họ vụng trộm với người đàn ông khác hay sao?
Tôi lắc đầu, đúng lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu bưng nước mà tôi gọi đến, tôi cám ơn một tiếng rồi nhấp một ngụm nhưng trong lòng luôn có cảm giác không yên.
Tôi lắc đầu rồi đơn giản kể lại chuyện này cho Tiêu Dao: “Mình không biết nữa, là Lục Kính Đình hẹn mình ba giờ chiều đến Red Moses, còn nói rằng sẽ có niềm vui bất ngờ, nhưng mình không để trong lòng, ai mà ngờ được lại trùng hợp đến thế vừa khéo lại ở đây” .
“Hay là mình đi kêu người ta đóng gói vài thứ rồi đi ra xem một chút hộ cậu vậy? Nếu như là bắt gặp vợ của Chu Phong bí mật hẹn hò với chàng trai trẻ vậy thì vui rồi” Tiêu Dao cười tủm tỉm rồi nói với tôi, cô Lấy siết chặt chiếc điện thoại rồi đứng bật dậy.
Tôi nghĩ với tính cách này của cô ấy thì sẽ còn nhanh nhạy hơn cả thám tử khi gặp được loại chuyện này, muốn ngăn cũng không được vì vậy tôi không từ chối: “Được thôi”
Sau khi tận mắt nhìn thấy Tiêu Dao ra ngoài rồi bước vào nhà hàng đó, tôi chờ một lúc thì nhận được | tin nhắn cô ấy gửi đến nói rằng, gặp quỷ rồi không thấy người đâu cả.
Tôi trả lời làm sao có thể, chính mình đã nhìn thấy cô ta đi vào mà.
Tiêu Dao mãi một lúc lâu vẫn chưa trả lời lại, tôi tưởng rằng cô ấy đi theo dõi Triệu Mộng Tuyết và bị họ phát hiện rồi.
| Vừa mới nhớ tới những gì mà Triệu Mộng Tuyết đã cảnh cáo tôi ở lần gặp mặt trước đó, tôi đã cảm thấy thủ đoạn của người phụ nữ này che giấu sâu không thể lường, vì vậy lo lắng rằng Tiêu Dao sẽ bị thiệt thòi khi đối mặt với cô ta, lập tức xách túi lên đi đến nhà hàng đó tìm người.
Nhà hàng này có hai tầng, tôi hỏi nhân viên phục vụ có trông thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc một chiếc váy đen từng đến đây hay không, người đó chỉ tôi lên lầu tìm. Ngay khi tôi vừa mới bước đến cầu thang của tầng hai đã nhìn thấy Tiêu Dao đang đứng ở trước cửa của một căn phòng vip đầu tiên bên cạnh cầu thang, tay cô ấy cầm điện thoại không biết là đang chơi trò gì.
Tôi đi đến phía sau rồi vỗ nhẹ lên vai cô ấy khiến cả người Tiêu Dao run lên, bị dọa đến mức suýt chút nữa điện thoại rơi xuống đất, khi trông thấy tôi cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, đưa ngón tay lên làm ra hiệu im lặng, sau đó chỉ vào căn phòng kia rồi ghé sát bên tại tôi rồi nói rằng Triệu Mộng Tuyết đang ở bên trong với một người đàn ông.
Tôi kinh ngạc mở to mắt, đúng lúc này đột nhiên có tiếng bước chân đang tiến gần về phía cánh cửa vang lên, tôi không khỏi kéo Tiêu Dao lại rồi nấp sau căn phòng vip phía đối diện, tiếp theo đó nghe thấy tiếng mở cửa sau đó giọng nói của Triệu Mộng Tuyết truyền tới.
“Ông Dư, tôi đã nói rồi tôi đồng ý về thỏa thuận này với anh chỉ vì chuyện này đều có lợi cho hai chúng ta, chỉ là lần này dù có thế nào đi chăng nữa tôi mong rằng mình không có liên quan đến việc này, lần sau cũng đừng lại kêu người liên lạc với tôi ra ngoài gặp mặt nữa, nhỡ đầu bị kẻ khác nhìn thấy thì không tốt cho cả anh lẫn tôi”
Sau khi vứt lại câu này Triệu Mộng Tuyết đi xuống lầu đầu cũng không ngoảnh lại.
"Ông Dư, con đàn bà này rất ranh mãnh, cô ta nào phải đang giúp anh chứ mà là đang lợi dụng anh đó, có cần điều một chiếc xe rồi lát nữa trực tiếp...”
Cánh cửa phòng vip đối diện vẫn chưa đóng nên tôi không dám ló đầu ra, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là giọng nói của Bọ Ngựa.
“Cô ta vẫn còn có giá trị lợi dụng đừng hành động hấp tấp”
Chương 32: Không thể theo ý của cô được
Tôi và Tiêu Dao vẫn luôn đứng ở phía sau cánh cửa ở phòng riêng phía đối diện, chúng tôi đứng ở đó. đến khi chần mềm nhũn thì Dư Hồng Vũ và Bọ Ngựa mới đi.
Lần trước cô ấy cũng gặp được Bộ Ngựa ở Thanh Đông, sau khi bước ra khỏi nhà hàng thì chân của Tiêu Dao bị dọa sợ đến mức mềm nhũn hết cả ra. Dù sao thì trong mắt người ngoài ngài Hoài cũng chết trên giường của cô ấy mà. Vừa rồi, chỉ một chút nữa thôi là chúng tôi đã bị họ phát hiện ra rồi, một khi bị phát hiện chúng tôi khó mà ra ngoài được.
Cô ấy sau khi xem xét kỹ càng mới hiểu ra rồi vỗ vỗ ngực: “Xem ra giữa bà Chu và ông Dư vẫn còn bí. mật gì đó không thể nói cho ai khác biết được, cậu xem lúc nãy cô ta cẩn thận như thế, cô ta vào đó chưa được mười phút đã đi luôn rồi. Nếu như Chu Phong mà biết được việc này thì cậu còn sợ sau này cô ta có thể cản trở được con đường thăng tiến của cậu sao?”
Chắc là Tiêu Dao không nghe được nội dung thật sự nên cô ấy không biết rõ sự việc thế nào. Những lời của Triệu Mộng Tuyết trước khi đi khiến cô ấy nghĩ rằng giữa Triệu Mộng Tuyết và ông Dư có quan hệ
mờ ám gì đó nhưng tôi lại thật sự nghe thấy rằng hiện giờ Dư Hồng Vũ đang nhằm vào bến tàu nằm trong tay của Chu Phong. Mục đích của Triệu Mộng Tuyết là gì anh ta dùng mũi cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ lại là Triệu Mộng Tuyết lại đi giúp Dư Hồng Vũ.
Người ta đều nói thương trường như chiến trường, không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ bên cạnh mình có nội gián, chết thế nào cũng không biết. Tôi nhíu mày lại, rầu rĩ không biết nói chuyện này với Chu Phong thế nào.
Đột nhiên Tiêu Dao đặt điện thoại của cô ấy vào trong tay tôi: “Cậu xem đi, chứng cứ các thứ chị em đã chuẩn bị cho cậu xong cả rồi, đủ tốt rồi chứ?”
Tôi ngây người ra, cầm lấy điện thoại, cô ấy đến đó sớm hơn tôi không bao lâu. Lúc tôi tới đó thì vừa mới bắt đầu ghi âm, tổng cộng có mười mấy giây thôi, hơn nữa chỉ nghe thấy loáng thoáng, không nghe rõ bọn họ đã nói với nhau những gì. Tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy đó tiếng của cô ta. Nhưng trong máy ghi âm lại không có giọng của Dư Hồng Vũ, dù cho tôi có cầm cái này đưa cho Chu Phong thì cũng không có tác dụng gì cả.
Nó không thể khiến Chu Phong tin tưởng những lời tôi nói, lỡ như Triệu Mộng Tuyết biết được chuyện này tôi lại bị cô ta cắn ngược lại một cái khiến Chu Phong nghĩ rằng tôi là một người tham lam muốn hãm hại chiếm lấy vị trí của cô ta thì sao. Như vậy thì dù cho Chu Phong có tình cảm với tôi nhiều hơn nữa thì anh ta cũng không thể giữ tôi lại bên cạnh nữa được.
Tôi lắc đầu, xoá bản ghi âm đó đi rồi trả lại điện thoại cho Tiêu Dao, tôi bảo cô ấy cứ coi như không biết chuyện này đi, cũng đừng quan tâm tới chuyện này nữa, và cũng đừng nhắc chuyện này với bất kỳ
ai.
Cô ấy hỏi tôi tại sao, một cơ hội tốt như thể lãng phí thì đáng tiếc lắm đó. Tôi không kịp giải thích rõ
ràng mọi chuyện với cô ấy nên đã tìm bừa một cái cớ nào đó bảo cô ấy tạm thời đừng quan tâm tới chuyện này nữa, cứ coi như không biết chuyện này đi. Thế lực của nhà họ Triệu và ông Dư không phải những người bình thường như chúng tôi có thể động đến được. Dự tính ban đầu của tôi khi đi theo bên cạnh Chu Phong chỉ vì muốn kiếm miếng cơm manh áo thôi. Tôi không cần phải quá tham lam mà huỷ hoại đến tiền đồ sau này của mình.
Tiêu Dao luôn cảm thấy thật đáng tiếc, cô ấy còn định nói cái gì đấy nhưng lại bị tôi ngắt lời. Tôi nói rằng tôi đột nhiên có việc gấp phải đi trước. Nói chuyện với cô ấy xong tôi bắt bừa một chiếc taxi nào đó
ven đường rồi vội vã trở về.
Tôi không về nhà mà đi tới nhà đối diện gõ cửa rất lâu, lâu đến nỗi tôi còn nghĩ rằng Lục Kính Đình không có ở nhà chứ. Lúc tôi muốn bỏ cuộc, vừa mới quay người đi thì đột nhiên bên trong có tiếng trả lời. Tôi chỉ nghe thấy tiếng máy móc tách tách từ phía sau vọng lại, cánh cửa đột nhiên tự động chậm rãi
mở ra.
Tôi ngây ra, ngơ ngác xoay người lại thì nghe thấy giọng nói của Lục Kính Đình từ trong nhà vọng ra: “Cô vào đi”
Tôi hơi do dự nhưng vẫn đi vào bên trong. Tôi hỏi người đâu rồi thì nghe thấy giọng nói của Lục Kính Đình từ trên tầng vọng xuống, anh bảo tôi thay dép rồi lên tầng trên.
Tôi đóng cửa lại, ở gần cửa có mấy đôi dép của đàn ông vẫn còn mới toanh, là các kiểu dáng khác nhau nhưng đều là size 42, tôi không tìm thấy đôi dép nào có size nhỏ hơn nên chỉ đành lấy bừa một đôi trong đó đi vào. Tôi đi vào cứ cảm giác như trẻ nhỏ trộm đi dép của người lớn vậy ấy, trong buồn cười không thể tả được.
Tôi lệ bàn chân đánh giá nhà của anh ta một lượt, tuy là căn nhà đối diện nhưng cách bài trí trong nhà lại khác nhau hoàn toàn. Thế mà anh đã mua luôn hai căn nhà ở tầng trên và dưới rồi sau đó cải tạo lại, ở giữa làm một cái cầu thang xoắn ốc, trông vô cùng đẹp mắt.
Tôi làm theo ý của Lục Kính Đình đi lên tầng, thử gọi dò một tiếng nhưng không có ai trả lời tôi cả. Trên tầng có ba phòng. Tôi đẩy cánh cửa đầu tiên ra, đó là phòng làm việc, không trông thấy ai bên trong cả thế nên tôi đã đẩy tiếp cánh cửa thứ hai. Vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng nước tí tách truyền tới, tôi ngẩng đầu lên xem rồi sững sờ đứng ở đó.
Nhà vệ sinh của anh ta lại dùng các tấm thuỷ tinh để ngăn cách trông giống hệt như trong khách sạn vậy, không có một chút che chắn nào cả. Dù trên tấm kính đấy mờ mịt đầy hơi nước thế nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cơ thể cường tráng của anh, gồm cả cái thứ ở dưới thân dưới của anh nữa, cứ như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt của tôi. Trong nháy mắt mặt mũi của tôi đỏ bừng lên, tôi lập tức xoay người lại: “Anh bị điện hả, anh đang tắm mà còn gọi tôi lên đây làm gì!”
“Cô cứ nhìn đi, cũng có mất gì đâu. Hay là cô sợ mình không kiềm chế được mà lao tới phía tôi?”
“Đồ lưu manh!” Tổi cắn răng mắng một câu, không quay đầu lại mà nhanh chóng chạy ra khỏi phòng,
sau đó tôi lại nghe thấy tiếng cười suồng sã của anh từ phía sau vọng tới.
"Anh tắm xong thì ra đây, tôi ra ngoài đợi anh” Tôi tức đến nghiến răng, nếu như không phải vì có chuyện cần hỏi anh thì tôi đã quay đầu đi thẳng rồi. Tôi lạnh lùng nói một câu với anh rồi đóng mạnh cửa
nhận được nhiệt độ xung quanh mình đột nhiên tăng cao lên.
Tôi lo lắng đẩy anh ta một cái nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta: “Làm một giao dịch với tôi, tôi sẽ thỏa mãn sự tò mò của cô”
“Giao dịch gì?”
“Tôi còn chưa nếm thử đôi môi của cô có vị gì.”
“Không làm!” tôi gần như vô thức từ chối thế nhưng anh ta lại đột nhiên cúi đầu xuống che phủ lấy môi tôi: “Sợ là không thể theo ý cô được rồi”
Đột nhiên trên đôi môi xuất hiện cảm giác nóng ướt, tôi còn chưa kịp cắn chặt răng lại thì cái lưỡi của anh ta đã linh hoạt chui vào trong, dụ dỗ tôi, khiến tôi trợn mắt lên nhìn.
Chương 33: Không cam tâm
Tôi cầm lấy bản hợp đồng trống không bên trong không có nội dung gì cả, trong đầu tôi chỉ có một
suy nghĩ tôi bị Lục Kính Đình chơi khăm rồi.
Tôi tức giận lườm anh ta: “Anh trêu đùa tôi ư?”
Lục Kính Đình thắt khăn tắm ở eo, anh tựa vào ghế sô pha bên cạnh bàn, cong môi nhìn tôi, nhướng mày ngả ngớn nói với tôi: “Tôi chỉ nói cô cho tôi nếm thử mùi vị môi của cô thì cho cô xem chứ có nói là cho cô xem hợp đồng hôm qua tôi ký không?”
“Vậy thì làm phiền anh rồi” Tôi ném hợp đồng lên trên bàn rồi xoay người rời đi. Vừa bước ra tới cửa thì Lục Kính Đình nói, nó y như cái móc móc chặt lấy hứng thú của tôi, khiến tôi đứng im không nhúc nhích được.
“Chẳng phải cô tới đây là vì chuyện của bà Chu sao? Cô cứ đi như thế à, cô chắc mình sẽ không hối hận chứ?” Anh ta hờ hững nói, tôi dừng chân lại, đây cũng là lý do vì sao tôi lại không thích tiếp xúc gần với anh ta như thế, anh ta luôn có cách ép tôi đi vào khuôn khổ, bất kể là chuyện gì.
Tôi xoay người lại nói: “Tôi không đi anh sẽ nói cho tôi biết à?”
Anh ta chống cằm, nghiêng đầu nhìn tôi: "Còn phải xem biểu hiện của cô thể nào đã”
“Vậy thì tôi sợ rằng dù cho tôi có biểu hiện thế nào anh cũng sẽ không hài lòng thôi” Tôi lạnh lùng mỉm cười rồi xoay người rời đi, anh ta không ngăn tối lại, lúc tôi đi đến cầu thang thì nghe thấy giọng anh ta từ trong phòng làm việc vọng ra, anh ta nói đợi khi nào tôi suy nghĩ thông suốt rồi thì có thể tới tìm anh ta bất cứ lúc nào.
Tôi không để ý đến mà về nhà luôn. Chu Phong đã sắp xếp để bác sĩ riêng đến truyền nước cho tôi. Nhưng ba ngày nay tôi lại không thấy anh ta đâu cả. Tôi hỏi Trần Dương thì ông ta nói anh ta không ở cùng bà Chu mà đang đi công tác, tôi hỏi anh ta đi công tác ở đâu thì Trần Dương cứ ậm ờ không nói. Cuối cùng sau khi bị tôi ép hỏi kinh quá ông ta mới nói Chu Phong đã bị ông cụ gọi về Biên Kỳ rồi.
Trái tim của tôi đập mạnh một cái, tôi đi theo Chu Phong hai năm, rất ít khi tôi nghe anh ta kể về chuyện giữa mình và ông cụ, tôi hỏi thăm được từ chỗ Trần Dương biết được là do chuyện ầmĩ của mối tình đầu thể nên quan hệ của hai người cũng không vui vẻ gì cả. Tuy sau này Chu Phong đã đồng ý kết hôn với Triệu Mộng Tuyết theo ý muốn của ông cụ thể nhưng sau khi kết hôn anh ta lại để cô ta một
mình ở Biên Kỳ, còn anh ta thì một mình đi tới Thanh Hải. Chỉ khi gia đình sum họp hoặc là có dịp nào đặc biệt thì anh ta mới quay về hoặc là Triệu Mộng Tuyết mới tới đây để hai người diễn vai vợ chồng hòa
hợp.
Tôi không thể hiểu được cách thức sống chung của hai vợ chồng nhà này, nhưng tôi lại bắt đầu suy nghĩ về ý định muốn ly hôn của Chu Phong. Chắc chắn là anh ta đã chán ngấy cuộc sống như thế rồi, cũng không muốn phải giả vờ thêm nữa, lần này anh ta quay trở về Biên Kỳ có lẽ chin mười phần là vì chuyện này.
Tôi cầm lấy điện thoại do dự không biết có nên nói chuyện này cho Chu Phong biết không, tôi cứ nhắn rồi xoá sửa đi sửa lại rất nhiều lần, lúc tôi chuẩn bị gửi tin nhắn đi thì lại có điện thoại gọi tới. Đó là một số lạ, tôi bấm nút nghe rồi để bên tai. Người ở đầu dây bên kia mãi không lên tiếng, tôi nghĩ chắc là gọi nhầm hoặc là điện thoại chào hàng, vừa định cúp máy thì một giọng nữ quen thuộc từ đầu bên kia vọng tới.
“Cô Tân”
Vừa nghe tôi đã biết đó là giọng của Triệu Mộng Tuyết, tay cầm điện thoại của tôi cứng lại: “Bà Chu, có chuyện gì sao?”
“Chu Phong về Biên Kỳ rồi, cô có biết chuyện này không?”
“Tôi biết.”
“Vậy cô có biết lý do vì sao anh ấy lại về Biên Kỳ không?”
Tôi hơi do dự, không biết phải trả lời thế nào, vợ cả gọi điện thoại cho tôi như thế này, nói thật đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy. Cũng không phải là tôi sợ, chỉ là tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng mà thôi.
Cô ta thấy tôi ngập ngừng không nói thì tự mình nói tiếp: “Là vì chuyện ly hôn với tôi đã bị người trong nhà biết được, ông cụ tức giận muốn tước hết mọi quyền hành của anh ấy, cô cũng biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào mà đúng chứ?”
Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng lại giống như sấm sét nổ tung bên tai tôi vậy, khiến tôi hoảng sợ không nhẹ, tôi im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Thế nên cô gọi điện thoại cho tôi là muốn bảo tôi rời xa anh ấy ư?”
“Nếu như cách này mà có hiệu quả với cô thì mọi chuyện có ra nông nỗi này không?” Cô ta nói, trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào: “Tôi muốn gặp cô, có một số nói trực tiếp thì tốt hơn”
Tôi vô thức từ chối luôn: “Tôi không rảnh”
“Vậy thì tôi sẽ đợi đến khi nào cô rảnh thì thôi.
Cô ta ép tôi. Cuối cùng tôi thở phào một cái nhưng lại không ngờ rằng ngày hôm sau cô ta lại tới tận nhà tìm tôi.
Lúc cô ta tới là lúc tôi vừa ra ngoài mua đồ ăn về, Trần Dương nói Chu Phong sẽ đáp máy bay đến Thanh Hải lúc bảy giờ tối. Tôi chuẩn bị nấu bữa cơm đợi anh ta, vừa đi đến thang máy thì chạm mặt Triệu Mộng Tuyết đang bước xuống từ một chiếc xe màu đỏ chót.
Cô ta vừa nhìn đã trông thấy tôi, cô ta tháo kính râm xuống rồi đi về phía tôi gọi một tiếng: “Cô Tân.”
Tôi không ngờ cô ta đến nhà tôi chỉ để nói những chuyện này, nghe thấy cô ta nói thế thì tôi ngây người ra không biết trả lời như thế nào. Có lẽ cô ta cũng không để ý đến việc tôi có trả lời cô ta hay không, cô ta lại tự mình nói tiếp: “Chắc cô cũng biết chuyện của Tôn Ý Hân nhỉ?”
Tôi gật đầu: "Tôi biết, đó là mối tình đầu của anh ấy.”
“Việc đó tôi cũng tham gia vào, không phải mối tình đầu của anh ấy phản bội anh ấy mà là tôi tìm người rat ay”
Tôi sững sờ, thu lại vẻ mặt: “Cô nói chuyện này với tôi làm gì?”
“Lý do anh ấy muốn ly hôn với tôi đa phần là vì anh ấy biết được chuyện này, thế nên anh ấy mới quyết tâm ly hôn với tôi như thế. Tôi hiểu tính của Chu Phong, chuyện anh ấy đã quyết dù cho cả gia đình phản đối cũng không sao hết, lần này coi như là từ biệt đi, sau khi quay về Biên Kỳ có lẽ tôi sẽ không tới đây nữa. Tôi muốn nhìn xem nơi anh ấy sống sau này như thế nào. Tuy tôi không thích cô nhưng trong những người phụ nữ đi theo anh ấy tôi nghĩ rằng chỉ có cô mới thật sự nắm giữ được trái tim của anh ấy thôi.”
Đôi mắt của cô ta hơi đỏ, ánh mắt nhìn tôi có chút phức tạp, trong đó chất chứa rất nhiều cảm xúc nhưng rõ ràng nhất chính là không cam tâm.
Chương 34: Lục soát
Kể từ ngày đầu tiên bị Chu Phong bao nuôi, anh ta đã nói với tôi một cách rất lạnh lùng rằng anh ta có thể cho tôi sự yêu chiều, tiền và bất cứ thứ gì tôi muốn, duy chỉ có vị trí bà Chu là không thì tôi đã chẳng bao giờ dám có ý nghĩ đó cả. Bao gồm cả sự lo lắng và không nỡ sau này đều chỉ là sự tham lam
muốn tiếp tục ở bên cạnh ta thôi.
Nếu như Triệu Mộng Tuyết bực tức đến tìm tôi, mắng tôi, có lẽ tôi sẽ thấy đỡ hơn một chút. Thế nhưng khi đối diện với bộ dạng này của cô ta, tôi không tài nào cứng rắn lên được.
Cô ta bỏ cái cốc trong tay xuống, đứng lên hỏi tôi rằng cô ta tham quan phòng của Chu Phong được
không?
Tôi có chút ngập ngừng, nói thật tôi thấy khá ngại, cũng không nghĩ gì nhiều cả. Thế nhưng cô ta nói
đã đặt vé máy bay về Biên Kỳ lúc sáu giờ tối, sắp đi rồi nên muốn xem một chút trước khi đi.
Cuối cùng thì tôi vẫn đồng ý, thế nhưng tôi không nghĩ sự nhận từ và thương hại này của tôi sẽ khiến mình phải trả cái giá đắt vô cùng.
Cô ta đi vào phòng ngủ, mở quần áo ra, bên trong đó có rất nhiều quần áo của anh ta, bên cạnh còn có một bộ quần áo cảnh sát nữa. Đó là vì anh ta hay qua đêm ở chỗ tôi nên để lại. Đồ vừa thu vào, chưa kịp là nên còn hơi nhăn.
Cô ta hỏi có đồ để là quần áo không, tôi nói có, ở trong phòng để quần áo của tôi. Tôi đưa cô ta đến phòng để quần áo để là đồ, đến khi không còn một vết nhăn nào trên đó nữa thì mới treo về chỗ cũ.
Tôi đứng ngoài cửa, không nói lời nào, nhìn cô ta làm xong những việc đó. Trước khi đi cô ta còn nhờ tôi một việc, bảo đừng nói với Chu Phong cô ta đã từng đến, cũng đừng nói bộ quần áo đó là cô ta là, tôi đồng ý.
Lúc Chu Phong về thì bên ngoài trời đã tối rồi, Trần Dương đến sân bay đón anh ta. Về đến nhà, anh ta ngồi lên bàn ăn, tôi giả vờ vô tình hỏi rằng anh ta đi công tác ở đâu.
Anh ta có chút ngập ngừng, đôi mắt đen lánh ấy nhìn tôi một lát, bỏ đũa xuống, nắm lấy tay tôi hỏi Tân Ái Phương, em muốn làm bà Chu không?
Tôi lắc đầu bảo không muốn.
Anh ta hỏi tôi tại sao.
Tôi sáp gần lại bên tại anh ta: “Em thấy làm lẽ được chiều mà, làm vợ cả vừa phải sinh con vừa phải
chăm sóc gia đình, lại còn phải chạy khắp nơi để “tiêu diệt” bọn tiểu tam nữa. Mệt lắm, em cứ làm một
con yêu tinh hành hạ anh hàng ngày là được rồi”
Tôi chớp mắt, cố tình cắn lên tại anh ta một cái.
Tại anh ta rất nhảy cảm, đây là điều tôi phát hiện sau mấy tháng theo anh ta. Mỗi lần tôi liếm vào tại
là anh ta lại không chịu được, chỉ là tôi không ngờ rằng mình chỉ đùa một chút thôi mà anh ta bỏ bát xuống bể tôi đặt lên quầy bar.
Tôi ôm cổ anh ta hỏi anh không ăn cơm nữa à?
Anh ta đè tôi lên quầy bar, cởi thắt lưng ra rồi đâm vào rất mạnh, véo tôi một cái, bảo: “Cơm đầu có ngon như em”
Anh ta không chối được sự hấp dẫn của cơ thể tôi, cũng như tôi không bỏ được sự dựa dẫm vào vật chất mà anh ta cho tôi vậy. Có lúc tôi tự hỏi mình có tình cảm với Chu Phong không. Nói có thì tôi thấy rất nực cười, thế nhưng bảo không có thì tôi lại thấy nếu có một ngày anh ta không cần tôi nữa thì chắc chắn tôi sẽ suy sụp mất. Không phải vì tiền, nhan sắc của tôi không tệ, không có người này thì tìm người khác cũng được, chỉ là tôi đang dựa dẫm vào con người này thôi.
Khi tôi đang chìm vào những suy nghĩ của mình thì Chu Thần truyền đến tại tôi: “Tân Ái Phương, em yêu tôi không?”
Tôi trả lời không hề do dự: “Yêu!”
“Yêu tiền của tôi hay là quyền của tôi?”
Tôi cắn môi, bám lên người anh ta: “Em yêu anh, cũng yêu tiền và quyền của anh, lại càng yêu “lương” mà anh cho em nữa”
Anh ta cười nói chỉ cần tôi chung thủy thì cái gì cũng có thể cho tôi, nắm lấy eo tôi, đâm vào sâu hơn nữa, như sắp đâm xuyên tôi luôn vậy.
Đang làm dở thì chuông điện thoại của anh ta reo lên.
Anh ta có hai cái điện thoại, một cái dành cho việc riêng, một cái dành cho việc công. Anh ta rất nghiêm túc với công việc, lên được đến vị trí này rồi, bên dưới anh ta có rất nhiều đôi mắt đang quan sát từng chút một. Chỉ cần để xảy ra lỗi nhỏ tôi là có thể bị kéo xuống bất cứ lúc nào.
Anh ta ôm tôi, đưa tay ra với, nhưng quần ở dưới chân anh ta. Vừa ôm tôi vừa cúi xuống thì khá mệt,
anh ta không muốn bỏ tôi ra nên không nghe luôn.
Điện thoại reo rất lâu, tôi hỏi anh ta không nghe à.
Anh ta nói để lát nữa, anh ta phải cho tôi ăn no đã. Anh ta ôm tôi, tăng tốc độ, chuông điện thoại cũng tạm dừng. Chưa im lặng được mấy giây thì thì chuông điện thoại lại reo lên. Tay anh ta bám vào tôi chặt hơn, trán đầy mồ hôi. Đến khi chiếc điện thoại dùng cho việc riêng kia cũng đổ chuông thì sắc mặt anh ta mới đỡ hơn một chút, cúi người xuống nhặt điện thoại.
“Alo”
Anh ta nghe điện thoại dành cho công việc trước. Căn phòng rất yên tĩnh, tôi nghe rất rõ giọng nói trong điện thoại: “Đại ca, có điện thoại khẩn cấp gọi đến bảo có thư nặc danh báo là ở bến tàu có giấu vật cấm. Bên trên đã biết tin rồi, bây giờ người cấp trên đến, đưa người của chúng ta đến bến tàu rồi.
“Bến nào?”
“Cảng Dương Sơn Thâm Thủy”
“Tôi sẽ đến ngay” Sắc mặt Chu Phong tối sầm lại, cúp điện thoại, điện thoại dành cho việc riêng cũng ngừng đổ chuông, thay vào đó là một tin nhắn. Anh ta cúi đầu xuống mở tin ra, nhìn thấy nội dung tin nhắn đó xong, anh ta nắm chặt tay lại thành nắm đấm, theo đó là một câu mắng: “Lục Kính Đình, con mẹ mày!”
Tôi rút ra khỏi gười anh ta, mặc quần áo vào. Sự phẫn nộ đột ngột của Chu Thần làm tôi sợ đến run
cả người. Tôi hỏi anh ta làm sao.
Anh ta nhìn tôi một lượt, bảo không sao rồi bảo tôi ở nhà đợi.
Tôi nhìn anh ta đi ra ngoài, tiếng trong điện thoại làm tôi nghĩ đến bến tàu trogn cuộc nói chuyện của ông Từ và Lục Kính Đình. Tim tôi như khựng lại một cái, cứ tưởng bọn họ phải chuẩn bị thêm, ai ngờ sẽ ra tay nhanh như vậy. Tôi ngập ngừng một chút rồi gọi điện cho Chu Phong muốn bảo anh ta phải cẩn thận Dư Hồng Vũ và Lục Kính Đình. Thế nhưng bên đầu kia điện thoại luôn ở trong trạng thái máy bận.
Tôi gọi liên tiếp bốn cuộc nhưng không được. Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa rất mạnh.
“Ai thế?” Tôi hỏi, người ngoài cửa không nói gì. Tôi mở cửa ra, thấy một đám đàn ông mặc quần áo cảnh sát, đều là những gương mặt lạ lẫm tôi chưa thấy bao giờ. “Nhiều người đến nhà tôi thế này, có chuyện gì sao?”
Người đứng đầu tiên mặt không có biểu cảm gì, nói: “Lục soát”.
Tôi cảnh giác, lùi ra đằng sau một bước, chặn cửa lại hỏi bọn họ: “Tôi chỉ là một người dân bình thường, không cướp không trộm của ai, nhà tôi có gì mà cần mấy người huy động nhiều người như vậy đến cướp chứ?”
“Lục soát thì biết.”
Người đó nói xong đẩy tôi ra, đưa đám người kia vào. Tôi cảm giác như giông tố sắp tới rồi, làm mặt nghiêm túc: “Mấy người biết tôi là ai không? Có lệnh lục soát không? Vào nhà tôi thế này nếu như không lục được cái gì thì tôi sẽ kiện mấy người tội đột nhập vào nhà dân”
Người đó cười rồi quay mặt qua nhìn tôi với vẻ khinh bỉ: “Biết rồi, tình nhân của cục trưởng Chu ấy. mà, cô kiêu ngạo cũng đúng thôi. Nhưng sau tối nay thì không biết cục trưởng Chu còn bảo vệ được cô hay không nữa”
Anh ta nói với giọng lạnh lùng rồi đưa người xông thẳng vào phòng ngủ của tôi. Tôi chỉ lo trong phòng sách của Chu Phong có gì quan trọng bị người ta phát hiện thôi. Ai ngờ chưa đến năm phút sau thì tôi nghe thấy có người bảo tìm được rồi. Sau đó, bọn họ lấy ra một cái túi trong suốt.
Bên trong túi trong suốt là một hóa đơn được gấp lại. Hóa đơn đó khá nhỏ, bên trong còn có một
chiếc chìa khóa.
Tôi chưa bao giờ thấy thứ đó nên cau mày hỏi: “Đó là gì thế?”
“Lát nữa cô sẽ biết thôi” Người đó nói rồi ra lệnh cho hai người khác bằng ánh mắt: “Cô Tân, mời cô
đi với chúng tôi một chuyến”
Hai người kia đi lên, một người đứng bên trái tôi, một người đứng bên phải tôi, nắm lấy hai tay tôi
như sợ tôi chạy mất vậy.
Tôi bị bọn họ đưa lên xe cảnh sát. Bọn họ đi rất nhanh, tiếng còi xe cảnh sát reo inh ỏi suốt dọc đường. Khi đến bên đó, rất nhiều người, đứng chi chít tạo thành một hàng dài, bao vây quanh bên trong.
Xuống xe, bọn họ đẩy tôi ra bến tàu. Ở đằng xa tự nhiên có ánh đèn nhấp nháy, tôi quay đầu lại thì thấy bên cạnh bến tàu có rất nhiều xe sang đang đỗ ở đó. Trong đó có một chiếc màu bạc. Không biết tại sao, tôi tự nhiên nghĩ đến Lục Kính Đình. Người đằng sau đây tôi một cái, bảo tối nhanh lên, đừng lề
mề.
Tôi thu ánh nhìn lại, đi về phía trước. Tôi nhìn thấy Dư Hồng Vũ và Lục Kính Đình, Chu Phong đều ở chỗ đằng xa. Sau ba người họ có rất nhiều người, còn cả một đống cảnh sát đang đứng sau một người
đàn ông mà tôi chưa bao giờ gặp.
Người đàn ông đó nhìn không trẻ, chắc phải hơn 50 tuổi rồi. Ông ta đeo một chiếc kính râm gọng vuông trên mũi, đầu tóc được vuốt keo bóng cả lên, không để thừa ra một sợi nào cả.
Hai người đàn ông đưa tôi đến gọi người kia là thư ký Quan rồi đưa thứ lúc soát được ở nhà ra. Người đàn ông đó cầm lấy hóa đơn, rút nó từ tro túi ra, đưa chìa khóa cho thuộc hạ để mở chiếc hòm ra.
Ông ta để hóa đơn dưới ánh đèn đường để xem. Không lâu sau thì có người chạy từ bên trong ra, nói gì đó vào tại thư ký Quan. Sắc mặt ông ta hơi khác, nhìn Chu Phong một cái rồi quay sang nhìn Dư Hồng Vũ: “Cậu nói là vật cẩm gì cơ?”
“Tôi chỉ biết cấp trên báo có vật cấm, là gì thì thư ký Quan tự xem là được rồi”
Chu Phong hạ giọng hỏi hai người lục soát nhà tôi: “Mấy thứ này tìm được ở đâu?”
Hai người họ người thì bảo phòng ngủ chính, người thì bảo tủ quần áo, tôi nghĩ đến yêu cầu trước khi đi của Triệu Mộng Tuyết là tham quan phòng ngủ của tôi, còn ở lại rất lâu, là xong quần áo mới đi. Liên kết lại với nhau, tim tôi như ngừng đập vậy.
Ánh mắt sắc bén của Chu Phong nhìn về phía tôi, như một chiếc dao sắc đâm thẳng vào tim tôi vậy.
Anh ta dặn dò thuộc hạ là bắt hết những người ở đây lại, giữ một đêm để mai thẩm vấn. Dặn dò xong anh ta kéo tay tôi đi về phía trước, bước đi rất nhanh, không ngừng lại một chút nào. Tôi bị kéo lê cả dọc đường, đẩy vào ghế phụ.
Trần Dương không hiểu gì, hỏi: “Về sao?”
Chu Phong trực tiếp bảo ông ta xuống xe, tự anh ta đi trước, ông ta nhìn tôi một cái, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ để lại chìa khóa rồi xuống xe, không nói lời nào cả. Khoảnh khắc chiếc cửa đóng rầm lại, tim tôi cũng như bị treo lên.
Chương 35: Để tôi thay thế
Anh ta thấp giọng, gọi tên của tôi: “Tân Ái Phương, tại sao những thứ này lại có trong phòng của
em?"
“Em không biết” Tôi ngẩn người ra rồi lắc đầu.
Sau đó, giọng nói của anh ta càng thêm trầm hơn: “Tân Ái Phương!”
Từ trước đến nay giọng nói của anh ta chưa từng trầm thấp đáng sợ đến thế, anh ta cắn răng đọc tên tôi như tiếng gọi đến từ địa ngục vậy, tôi chưa kịp phản ứng thì anh ta đã tháo thắt lưng ra, trói tay tôi lại, đầu kia của chiếc thắt lưng buộc vào tay cửa của chiếc xe, quần tôi lập tức bị kéo xuống, không có màn dạo đầu, cũng không có đồ bôi trơn, anh cứ thế tiến vào trong, nước mắt tôi trào ra vì đau.
“Tân Ái Phương, cho anh một lời giải thích! Tại sao Lục Kính Đình lại biết rõ thứ gì đang ở trên tàu chở hàng, tại sao những danh sách này lại xuất hiện ở trong nhà của em!”.
Anh ta dùng sức đâm mạnh, thứ này không phải vì yêu thương, mà là muốn hành hạ, xương cốt ở bụng dưới bị anh ta động mạnh như sắp vỡ ra, tối giãy dụa đau đớn, lắc đầu mong rằng anh ta sẽ buông tha cho tôi, anh ta lại càng đâm mạnh hơn, ánh mắt xuất hiện những tia hung ác chưa từng có.
Tôi nhìn anh ta một cách bất lực, tôi nói rằng tôi không biết, có lẽ là do Triệu Mộng Tuyết sắp đặt, cô ta từng tới nhà của tôi.
Nhưng sau khi tôi nói xong, ánh mắt anh ta trở lên lạnh lùng hơn: “Nếu như cô ta thực sự tới nhà em thì tại sao bây giờ mới nói”
“Thật mà!”
Anh ta ngay lập tức gọi cho thư ký, cho người họ điều tra về ngày hôm đó, ở bến tàu có rất nhiều người đứng đó, chúng tôi đứng cách họ một đoạn khá xa.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ khi bị lột trần trước mặt mọi người như thế này, anh ta muốn trừng phạt tôi, mỗi lần động như muốn đâm thủng tôi.
Mãi cho đến khi thư ký gọi lại, nói rằng trong thời gian đó bà chủ chưa từng đến nhà tôi, lúc này tôi mới sững người nhớ đến nụ cười quái lạ của Triệu Mộng Tuyết trước khi cô ta rời đi, tôi giật mình nhận ra, tôi biết rõ mình không xong rồi, chắc chắn Triệu Mộng Tuyết đã sắp đặt chuyện này, cô ta đã có tình toán từ trước, sao có thể để người khác dễ dàng tìm ra dấu vết được.
Dù cho giờ phút này tôi có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng biết mình xong đời rồi, Chu Phong sẽ không tin lời tôi nói nữa.
Anh ta đâm càng lúc càng mạnh hơn, tôi đau đớn, nước mắt trào ra, ánh mắt Chu Phong lạnh lùng như sắp giết tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực đến như vậy.
Tôi suy sụp khóc lóc, không biết làm gì hơn nữa, tôi không ngừng lắc đầu nói rằng đó không phải là
tôi, nhưng Chu Phong không nghe, cũng không muốn nghe tôi nói.
Anh ta bóp chặt tôi, điên cuồng đâm vào người tôi, như thể muốn trút hết cơn tức giận bằng cách này vậy, ở bên ngoài cảnh sát đã tạm giam giữ tất cả những người do Dư Hồng Vũ và Lục Kính Đình dẫn tới với tội danh bôi nhọ danh dự viên chức.
Chu Phong chưa từng đối xử với tôi như vậy, anh ta luôn bảo vệ tôi, tính cách cũng vô cùng bá đạo, anh ta nói tôi là của anh ta, chỉ có anh ta mới được nhìn thấy cơ thể của tôi, chỉ anh ta mới được phép
chạm vào tôi, anh ta chưa bao giờ ra ngoài với nhiều người như vậy, hơn nữa còn muốn sỉ nhục tôi đến mức này.
Tôi buộc lòng phải dính vào kính cửa sổ của xe, nhìn những người đó đi tới đây, tất cả nước mắt và tiếng khóc đều trở nên nghẹn ngào, tôi sợ bị người khác nghe thấy.
Tôi thấy vẻ mặt không cam tâm của Dư Hồng Vũ, cũng nhìn thấy dáng vẻ bất cần của Lục Kính Đình dù đã bị còng tay lôi đi. Tôi ghét anh, càng căm ghét Dư Hồng Vũ, cũng sợ hãi con người của Triệu Mộng Tuyết.
Đến bây giờ tôi mới hiểu được, tại sao Chu Phong lại không có tình cảm với cô ta, tại sao bao nhiêu năm qua cô ta có thể ngồi vững ở vị trí bà chủ nhà họ Chu như vậy, bởi vì so với bất kỳ người phụ nữ tàn độc nào khác cô ta còn thông minh hơn nhiều.
Tôi không nhớ rõ đêm hôm đó mình đã bị Chu Phong dày vò bao nhiêu lâu, tất cả người đã ra về, khi bến tàu không còn một bóng người, anh ta mới dừng lại, bóp chặt lấy tôi, anh ta hỏi tôi có nhớ anh ta đã từng nói gì không, nếu một ngày tôi muốn phản bội anh ta, anh ta sẽ giết chết tôi.
Tôi đau khổ nhăn mặt, phần thân dưới của anh ta càng nhanh hơn, tôi khóc nức nở nói rằng tôi sẽ không phản bội anh ta, không qua lại với Lục Kính Đình nữa, cho đến lúc hô hấp của tôi ngày càng khó khăn, gần như không thể thở nổi, anh ta mới buông tôi ra.
Tôi choáng váng, tiếng thở nặng nhọc của Chu Phong vang lên bên tai, anh ta véo cằm tôi hỏi tại sao
Lục Kính Đình lại dọn tới ở bên cạnh nhà tôi.
Tôi ngẩn người ra, đầu óc trống rỗng, ngây người nhìn anh ta, quên cả phản ứng.
“Trả lời tôi” Anh ta véo cằm tôi, buộc tôi phải nhìn anh ta.
Tôi mở mắt ra thì thấy ánh mắt u ám của anh ta đang nhìn mình, tôi nghiến răng quay mặt: “Em biết rõ trong mắt của anh người phụ nữ như em chỉ như một bộ quần áo rẻ tiền ở góc một cửa hàng mà thôi,
“Cho dù em ở bên anh ta, thì chưa chắc anh ta sẽ tin tưởng em”
“Anh ta sẽ tin em. Tôi biết rõ anh ta, nếu anh ta không có hứng thú với em, thì sẽ không làm to chuyện như vậy.” Chu Phong tự tin nói, ánh mắt lạnh lùng.
Anh ta không đưa tôi về mà lái xe đến đồn cảnh sát, quần áo cũng không cho tôi thay, để người ta đưa tôi vào phòng tạm giam, cảnh sát đưa tôi vào phòng sau đó đóng cửa bỏ đi, tôi cẩn thận muốn ngồi xuống nhưng không biết nên ngồi ở đâu, có một tiếng động truyền đến, tôi vô tình ngẩng đầu lên, sau đó phát hiện Lúc Kính mình đang bị giam ở phía đối diện với tôi.
Anh mặc một chiếc áo mày màu trắng, sạch sẽ và mới tinh, nhìn có vẻ không phù hợp với căn phòng một chút nào. Anh ta dựa nửa người vào bàn, nhìn tôi, vẻ mặt đầy suy nghĩ: “Không phải cô khoe rằng mình là người tình của Chu Phong sao, tình cảm tốt lắm mà, tại sao cục trưởng Chu lại đưa cô vào đây thế?"
“Liên quan đến anh sao?”
“Anh ta không cần cô nữa rồi, vậy thì đúng lúc, để tôi thay thế được đấy nhỉ?
Bình luận facebook