Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165 Tôi rất xin lỗi
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bằng nhiên cảm thấy dạ dày trong bụng bị xáo trộn hết cả lên, như thể có thứ gì đó cử cuồn cuộn chức trào ra, đau vắt kiệt hết cả sức lực lẫn tinh thần. Tôi ôm chặt bụng mình, mắt trợn trắng nhìn về phía trước.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Thiên Khải phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng, nhanh chóng giảm tốc độ chạy xe, bớt chút thời gian quay đầu lại tôi: "Đau lắm sao?"
Tôi nhắm hai mắt lại, lặng lẽ lắc đầu, trên trán toát mồ hôi lạnh. Thật ra ban đầu cũng không đau như vậy, chỉ là tôi cứ nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ đi gặp người nhà họ Phong với anh không hiểu sao lại cứ cảm thấy bất an, và có lẽ cũng là vì sợ gặp phải Lục Kính Đình thêm một lần nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bởi vì lúc ra đi, ánh mắt hung ác, nham hiểm của anh cứ đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng của tôi, khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Tần Thiên Khải lái xe đỗ lại ven đường, sau đó đi đến trước mặt tôi, một tay đặt lên bụng tôi, tay còn lại nhẹ nhàng nâng gáy tôi lên để tôi ngắng đầu nhìn thẳng vào mặt anh ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi khó khăn đối mặt với cặp mắt đang nhìn chấm chăm vào tôi, chậm rãi mở mắt ra.
Tay Tần Thiên Khải thật mát, hơn nữa còn hết sức dịu dàng đặt lên trán tôi, xem xét độ ấm sau đó câu mày nhìn tôi: "Hôm qua em uống nhiều không?" "Không có, không uống nhiều."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đậu tôi cúi thấp xuống thêm một lần nữa, đột nhiên nhớ tới lúc trước mơ mơ màng màng tỉnh lại nghe thấy Phong Lạc Trung đang nói chuyện với bác sĩ, nói cái gì mà uống nhiều đến mức xuất huyết dạ dày, chẳng lẽ người trong câu chuyện của họ là tôi?
Tần Thiên Khải buông tôi ra sau đó tiếp tục về chỗ ngồi của mình lái xe, nhưng khi đến đường giao phía trước lại đổi hưởng, chạy theo một con đường khác. Mới đầu tôi còn không hiểu anh ta đang định làm gì mãi cho đến lúc chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện tôi mới vỡ lẽ. "Có thể vào không?" Tần Thiên Khải xuống xe, mở sẵn cửa xe ra cho tôi, hơi khom người xuống hỏi tôi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi trưng ra cái mặt ngu ngơ mờ mịt nhìn anh một cái sau đó mới là một tiếng, mắt nhìn qua bờ vai anh ta thấy tòa nhà cao ngất của bệnh viên đứng sừng sững vô cùng khí thế. Mấy chữ Bệnh viện trung tâm thành phố ngạo mạn dán lên tòa nhà
Tôi còn chưa kịp định hình mọi chuyện đã thấy Tần Thiên Khải đột ngột xoay người, kéo tôi từ trong xe ra ngoài. Sau khi bước ra, chân bởi vì chưa kịp đứng vững đã bị anh ta ôm ngang hông bế lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi không quen với việc được bế lên như vậy, giấy dua vài cái, anh ta thấy tôi có phản ứng như vậy bình tĩnh củi đầu xuống nhìn tôi, khẽ nói: “ Mới đầu còn tưởng em đến bệnh viện cho tình rượu, bây giờ xem ra là không phải chỉ đơn giản như vậy, hóa ra là bởi có tật xấu."
Mặt tôi tái xanh lại, cúi đầu không nói chuyện, cũng quên luôn cả giãy dụa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó anh ta dẫn tôi vào đăng ký, để bác sĩ kiểm tra một lượt. Quả nhiên là chảy máu dạ dày, nhưng đã rửa dạ dày rồi, bây giờ chỉ cần nằm truyền hết nước biển thôi.
Sau khi Tần Thiên Khải biết tôi đã bị xuất huyết dạ dày đến ba lần rồi, mặt mũi trở nên nghiêm túc đứng bên cạnh nhìn bác sĩ chuẩn bị mọi thứ cho tôi. Hơn mười phút sau bác sĩ mới ra khỏi phòng bệnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi nhớ đến lời Tần Thiên Khải nói lúc trước, rồi lại nhìn tình huống hiện tại, cảm thấy rất có lỗi: "Thật sự xin lỗi, làm lỡ chuyện gấp anh đã sắp xếp từ trước." Tần Thiên Khải đứng mép giường nhìn chăm chăm vào tôi, ngón tay cọ xát vào nhau theo thói quen, hết như suy nghĩ của anh ta vậy.
Anh ta trầm mặc một hồi, động tác cọ vào nhau giữa các ngón tay cũng dừng lại, sau đó móc di động từ quần âu ra, bảo tôi đợi lát nữa rồi nói tiếp rồi đi ra ngoài gọi điện,
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không lâu sau anh ta đi từ ngoài vào, tiền tây đóng luôn cửa lại, điện thoại vừa mới rút ra được một lát đã bị thả vào trong túi quần một lần nữa, nói chuyện bằng giọng điệu không nóng không lạnh: "Không còn cách nào khác nữa rồi. Hồi nãy tôi vừa liên lạc với người nhà họ Phong, vốn là có thể trì hoãn một thời gian ngắn nhưng bên phía đó lại tỏ vẻ mấy ngày tới sẽ đích thân đến Thanh Hải."
Trong lòng lộp bộp' vài tiếng, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhà họ Phong rất có uy tín, danh dự của họ cao lắm. Nói thế nào đi chăng nữa thì Tần Thiên Khải cũng chỉ được coi như là con cháu, là thế hệ sau, sao ông Phong lại phải hạ mình tới đây nhì. Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chẳng qua chỉ quay về nói tiếng xin lỗi thôi.
Tần Thiên Khải thở dài, nói không có việc gì. Sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ như có tâm sự gì đó, chân do dự di chuyển hai bước, rồi lại lấy điện thoại trà gọi, anh ta nói rất nhanh nên tôi cũng không nghe rõ nội dung của cuộc trò chuyện, cuộc gọi đến cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh, rất nhanh sau đó anh ta cúp điện thoại rồi rút ra một tấm thẻ màu đen để lên giường tôi. "Lát nữa sẽ có người tới đây chăm sóc em, muốn ăn gì thì cứ nói với anh ta. Em cầm lấy tấm thẻ này đi, chuẩn bị sẵn cho bất cứ tình huống nào xảy ra. Chờ khi nào người nhà họ Phong tới hỏi thì tôi sẽ đến đón em, trong khoảng thời gian này em cứ an tâm dưỡng bệnh ở bệnh viện này đi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói một tràng sắp xếp tất cả mọi chuyện. Tôi còn chưa đáp lời anh ta đã vội vã rời đi.
Tôi kinh ngạc nhìn tấm thẻ đen đặt trên giường, có lẽ là trừ Lục Kinh Đình ra thì anh ta là kim chủ xa xỉ thứ hai. Nhưng tôi lại không muốn dùng số tiền này. Cất tấm thẻ đen đi, chờ khi nào người của anh đến thi đưa cho người ta sau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người nọ là một đàn ông hơn bốn mươi tuổi, Tần Thiên Khải gọi anh ta là lão Nhị, lưng hùm vai gấu, nhìn qua cực kỳ to lớn. Trước đây tôi từng gặp anh ta rồi, là cấp dưới của Tần Thiên Khải. Mặc dù mặt mũi trông khá là dữ tợn, bên má phải còn có vết sẹo dài. Trông thì có vẻ hung ác lắm đấy nhưng thái độ đối xử với tôi lại rất cung kính.
Lao Nhị thấy tôi đưa thẻ đen cho anh ta lập tức lùi bước về phía sau, nói đây là đó anh Tấn đưa cho tôi, bảo tôi cất đi mà dùng. Cho dù tôi nói thế nào anh ta cũng không chịu nhận lấy tấm thẻ nên đành phải cắt đi thêm lần nữa. Đâu còn cách nào đâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Buổi tối, lúc lão Nhị ra ngoài mua bữa tối, một mình tôi tay cầm cột treo bình truyền dịch tay ôm bụng đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh, vô tình nhìn thấy Lộ khiết đi ra từ trong tháng máy, cô ấy cứ thế đi thẳng không phát hiện ra tôi.
Cô đi rất nhanh, rất gấp gáp, tôi chuẩn bị gọi cô ấy lại chào hỏi mấy câu thì nhìn thấy một người đàn ông chạy ra từ thang máy, vừa gọi tên Lê Khiết vừa đuổi theo cô ấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hình như quan hệ của Lộ khiết và anh ta không tốt lắm thì phải, bị người đàn ông đó tóm lấy tay máy lần rồi văng đi, cứ băng băng đi về phía trước. Cuối cùng, vì bị người ta dây dưa nhiều lần nên mắng thẳng vào mặt đối phương: "Anh có thấy phiền không hả làm đến mức này là anh hơi quá đáng rồi đấy."
Tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của bọn họ, không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông vừa rồi nhưng lại có cảm giác khá là quen mặt. Tình huống xảy ra giữa hai người họ có vẻ không tốt lắm, tôi cho rằng Lộ khiết bị tên đàn ông có đời sống hỗn loạn quản lấy làm phiền nên nhận chuyện gấp của mình lại đi theo sát bọn họ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đi một mạch theo bọn họ đến tận phòng bệnh cuối dãy, Lộ khiết không đi vào, đứng trước của dây dứa với người đàn ông đó, cô ấy đầy anh ta một cái, lực đẩy rất lớn, người đàn ông đó ngã 'uỳnh' một cái lặn xuống mặt đất. Lộ Khiết thấy vậy đột nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương. Ngay cả tôi đứng nhìn từ xa cũng thấy được điều đó. Cô ấy vội vàng ngồi xổm xuống vừa kéo vừa gọi người đàn ông đang nằm trên mặt đất: "Anh Thiết Kiên!"
Tôi mơ màng một chút, nhớ hồi nhỏ chơi rất thân với Lộ khiết, lúc ấy, nếu không phải Vương Thiết Kiên vì mẹ anh ta thì chúng tôi đã chơi rất thân thuộc rồi. Mỗi lần anh ta đi chơi với chúng tôi đều bị mẹ tóm về nhà đánh cho một trận.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc ấy Lộ khiết còn vụng trộm mang khoai nướng đến cho cho Vương Thiết Kiên, an ủi anh ta, khi ấy quan hệ của hai người khá tốt, với tôi cũng không nóng không lạnh.
Tôi sớm nên nghĩ đến chuyện Lộ khiết và Vương Thiết Kiên còn qua lại với nhau chứ, thấy bọn họ đang đứng lời qua tiếng lại lắng những trước cửa phòng bệnh không khỏi nghĩ đến chuyện lúc trước Vương Thiết Kiên đã từng nói rằng anh ta biết tôi là tình nhân của người nào đó, liệu có phải là do Lộ khiết tiết lộ không?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi ôm mối nghi ngờ, vừa củi đầu, vừa đi qua bọn họ. Hai người chỉ lo tranh chấp nên không hề phát hiện ra tôi.
Tôi ngồi an ổn bên ghê nghĩ ngợi bên cạnh họ, ôm đầu nghe bọn họ nói chuyện. "Lộ Khiết, em giúp anh lần này đi, giúp anh một chút thôi, đây là lần đầu tiên anh cầu xin em đấy." Lúc Lộ Khiết kéo anh ta, Vương Thiết Kiên tranh thủ thời cơ chủ động cầm chặt tay cô ấy, trưng ra bộ mặt ủ rũ nhưng lại không định đứng lên. Mời bạn đọc truyện tại VietWriter.vn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lộ Khiết cứ suy nghĩ mãi, từ góc nhìn của tôi vừa văn có thể thấy được cô ấy đang cắn môi, trong mắt nhiễm lên một tầng sương mù, mặc cho cô ấy có buông lỏng tay, Vương Thiết Kiên cũng không buông ra. "Em đã nói rồi, chị Ái Phương từng giúp em rất nhiều, em không thể lừa gạt chị ấy."
Đột nhiên nhắc tới tên tôi khiến tôi càng tập trung tinh thần nghe tiếp. "Vì anh mà làm được không, vì anh mà em gạt cô ấy một lần đi, chẳng phải em nói cô ấy là tình nhân của người ta sao, chắc chắn sẽ có rất nhiều tiền nên không thèm để ý đến số tiền nhỏ nhoi đó đâu. Nếu em không giúp anh, anh sẽ bị đám người kia đánh chết thật đấy
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hệt như sấm sét giữa trời quang, tôi kinh ngạc trừng lớn hai mắt, hô hấp cũng đột nhiên cứng lại, rõ ràng ban đầu chỉ là suy đoán mà thôi, không ngờ người nói lại là Lộ Khiết.
Không kịp sửa sang lại tâm trạng, Lộ Khiết khẩn trương che miệng của anh ta lại, ra hiệu động tác chở lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần gấp đến mức sắp khóc tới nơi rồi: "Em cầu xin anh đấy, xin anh đừng nói ra được không? Chuyện của chị Ái Phương chỉ có anh và em biết, anh cũng đồng ý với em là sẽ giữ bí mật mà."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vương Thiết Kiên liên tục gật đầu, nói sẽ giữ bí mật, sau đó kéo về chủ đề vay tiền: "Anh không nói, em nói gì là anh nghe hết, cho nên, em giúp anh nốt lần cuối, được không?"
Tôi cười lạnh trong lòng, không thể tưởng tượng được, cái tên Vương Thiết Kiên này trừ tay phế, lòng dạ xấu xa còn có hạm mê lừa gạt các cô gái nhỏ ngây thơ. Lúc trước lừa tôi, để tôi gánh luôn khoản nợ sau trăm triệu từ trên trời rơi xuống, bây giờ lại đi tìm Lộ khiết, chắc là con không đổi được tính đớp cứt, lại đánh bạc, chỉ sợ lần này không mở miệng ra nói với mẹ anh ta. "Không được, thật sự không được, anh đi xin me anh đi, em không thể lừa chỉ Ái Phương được đầu." LỖ khiết vừa hét lên vừa vung tay muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp nhưng hết lần này đến lần khác đều bị Vương Thiết Kiên vuốt ve dỗ dành.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cuối cùng, Vương Thiết Kiên không nói nữa, dẫn buông cô ấy, tôi cũng như nhàng thờ ra. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Vương Thiết Kiên đột nhiên đứng dậy ôm Lộ Khiết vào trong ngực, Lộ khiết vùng vẫy một hồi, kết quả lại mềm nhũn hết cả người ra.
Vương Thiết Kiên khóc lóc xin Lộ khiết giúp anh ta, còn cam đoan rất nhiều thử, hành động của hai người bọn họ khiến tôi nghĩ mãi mà không thông, nghĩ không phải bọn họ đang trong mối quan hệ đó đấy chú?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng rất nhanh sau đó tôi lại dứt bỏ ý nghĩ này, bởi vì chắc chắn là mẹ của Vương Thiết Kiên không đồng ý.
Vành mắt Lộ Khiết đỏ au, vừa rồi còn giãy dụa không ngớt, giờ đây tay đã bất lực thả xuống, nhìn rất lâu, thời gian dần qua, cô ấy quay lại ôm lấy Vương Thiết Kiên, nước mắt không ngừng tuồn, mở miệng nổi một tiếng: “Em xin lỗi, chị Ái Phương
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trái tim tôi lạnh giá, nghĩ rằng không cần tiếp tục nghe nữa, đứng dậy lặng lẽ đi ra.
Mặc dù cô ấy nói như vậy, nhưng tôi biết cô ấy vẫn sẽ đến gạt tôi. Đây là cái giá phải trả cho một người phụ nữ yêu thật lòng, thật lòng đến mức trở nên ngu xuẫn. Giống như tôi vậy, đến tận bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn còn nhớ đến Lục Kính Đình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi rời đi, tôi còn chưa tìm thấy được nhà vệ sinh đề giải quyết nỗi buồn mà đã đành phải về phòng mình bởi vì tôi muốn đổi một bộ quần áo khác đi ra ngoài bệnh viện. Vừa về tới nơi đã thấy lão Nhị chở trong phòng được một lúc lâu rồi, thấy tôi về cái là hỏi luôn: "Cô Tần vừa đi đâu vậy?"
Tôi xin lỗi nói muốn đi vệ sinh một chút, vừa nói xong anh ta đi đến góc bên phải kéo tấm rèm treo tưởng ra, một căn phòng thủy tinh hơi mờ lộ ra ngay trước mắt: “Nhà vệ sinh ở chỗ này mà..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khóe miệng tôi run rầy, ha ha cười gượng một tiếng, cảm giác chỉ số thông minh của mình bị nhục nhã.
Sau khi ăn tối xong, Phong Lạc Trung gửi tin đến cho tôi, hỏi chuyện giữa tôi và Lục Kính Đình thế nào, vốn dĩ tôi còn đang chuẩn bị trả lời lại một chút nhưng cuối cùng vẫn để điện thoại xuống và đi ngủ, tiếp tục ngăn cách mọi chuyện liên quan đến Lục Kinh Định.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bằng nhiên cảm thấy dạ dày trong bụng bị xáo trộn hết cả lên, như thể có thứ gì đó cử cuồn cuộn chức trào ra, đau vắt kiệt hết cả sức lực lẫn tinh thần. Tôi ôm chặt bụng mình, mắt trợn trắng nhìn về phía trước.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Thiên Khải phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng, nhanh chóng giảm tốc độ chạy xe, bớt chút thời gian quay đầu lại tôi: "Đau lắm sao?"
Tôi nhắm hai mắt lại, lặng lẽ lắc đầu, trên trán toát mồ hôi lạnh. Thật ra ban đầu cũng không đau như vậy, chỉ là tôi cứ nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ đi gặp người nhà họ Phong với anh không hiểu sao lại cứ cảm thấy bất an, và có lẽ cũng là vì sợ gặp phải Lục Kính Đình thêm một lần nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bởi vì lúc ra đi, ánh mắt hung ác, nham hiểm của anh cứ đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng của tôi, khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Tần Thiên Khải lái xe đỗ lại ven đường, sau đó đi đến trước mặt tôi, một tay đặt lên bụng tôi, tay còn lại nhẹ nhàng nâng gáy tôi lên để tôi ngắng đầu nhìn thẳng vào mặt anh ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi khó khăn đối mặt với cặp mắt đang nhìn chấm chăm vào tôi, chậm rãi mở mắt ra.
Tay Tần Thiên Khải thật mát, hơn nữa còn hết sức dịu dàng đặt lên trán tôi, xem xét độ ấm sau đó câu mày nhìn tôi: "Hôm qua em uống nhiều không?" "Không có, không uống nhiều."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đậu tôi cúi thấp xuống thêm một lần nữa, đột nhiên nhớ tới lúc trước mơ mơ màng màng tỉnh lại nghe thấy Phong Lạc Trung đang nói chuyện với bác sĩ, nói cái gì mà uống nhiều đến mức xuất huyết dạ dày, chẳng lẽ người trong câu chuyện của họ là tôi?
Tần Thiên Khải buông tôi ra sau đó tiếp tục về chỗ ngồi của mình lái xe, nhưng khi đến đường giao phía trước lại đổi hưởng, chạy theo một con đường khác. Mới đầu tôi còn không hiểu anh ta đang định làm gì mãi cho đến lúc chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện tôi mới vỡ lẽ. "Có thể vào không?" Tần Thiên Khải xuống xe, mở sẵn cửa xe ra cho tôi, hơi khom người xuống hỏi tôi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi trưng ra cái mặt ngu ngơ mờ mịt nhìn anh một cái sau đó mới là một tiếng, mắt nhìn qua bờ vai anh ta thấy tòa nhà cao ngất của bệnh viên đứng sừng sững vô cùng khí thế. Mấy chữ Bệnh viện trung tâm thành phố ngạo mạn dán lên tòa nhà
Tôi còn chưa kịp định hình mọi chuyện đã thấy Tần Thiên Khải đột ngột xoay người, kéo tôi từ trong xe ra ngoài. Sau khi bước ra, chân bởi vì chưa kịp đứng vững đã bị anh ta ôm ngang hông bế lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi không quen với việc được bế lên như vậy, giấy dua vài cái, anh ta thấy tôi có phản ứng như vậy bình tĩnh củi đầu xuống nhìn tôi, khẽ nói: “ Mới đầu còn tưởng em đến bệnh viện cho tình rượu, bây giờ xem ra là không phải chỉ đơn giản như vậy, hóa ra là bởi có tật xấu."
Mặt tôi tái xanh lại, cúi đầu không nói chuyện, cũng quên luôn cả giãy dụa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó anh ta dẫn tôi vào đăng ký, để bác sĩ kiểm tra một lượt. Quả nhiên là chảy máu dạ dày, nhưng đã rửa dạ dày rồi, bây giờ chỉ cần nằm truyền hết nước biển thôi.
Sau khi Tần Thiên Khải biết tôi đã bị xuất huyết dạ dày đến ba lần rồi, mặt mũi trở nên nghiêm túc đứng bên cạnh nhìn bác sĩ chuẩn bị mọi thứ cho tôi. Hơn mười phút sau bác sĩ mới ra khỏi phòng bệnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi nhớ đến lời Tần Thiên Khải nói lúc trước, rồi lại nhìn tình huống hiện tại, cảm thấy rất có lỗi: "Thật sự xin lỗi, làm lỡ chuyện gấp anh đã sắp xếp từ trước." Tần Thiên Khải đứng mép giường nhìn chăm chăm vào tôi, ngón tay cọ xát vào nhau theo thói quen, hết như suy nghĩ của anh ta vậy.
Anh ta trầm mặc một hồi, động tác cọ vào nhau giữa các ngón tay cũng dừng lại, sau đó móc di động từ quần âu ra, bảo tôi đợi lát nữa rồi nói tiếp rồi đi ra ngoài gọi điện,
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không lâu sau anh ta đi từ ngoài vào, tiền tây đóng luôn cửa lại, điện thoại vừa mới rút ra được một lát đã bị thả vào trong túi quần một lần nữa, nói chuyện bằng giọng điệu không nóng không lạnh: "Không còn cách nào khác nữa rồi. Hồi nãy tôi vừa liên lạc với người nhà họ Phong, vốn là có thể trì hoãn một thời gian ngắn nhưng bên phía đó lại tỏ vẻ mấy ngày tới sẽ đích thân đến Thanh Hải."
Trong lòng lộp bộp' vài tiếng, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhà họ Phong rất có uy tín, danh dự của họ cao lắm. Nói thế nào đi chăng nữa thì Tần Thiên Khải cũng chỉ được coi như là con cháu, là thế hệ sau, sao ông Phong lại phải hạ mình tới đây nhì. Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chẳng qua chỉ quay về nói tiếng xin lỗi thôi.
Tần Thiên Khải thở dài, nói không có việc gì. Sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ như có tâm sự gì đó, chân do dự di chuyển hai bước, rồi lại lấy điện thoại trà gọi, anh ta nói rất nhanh nên tôi cũng không nghe rõ nội dung của cuộc trò chuyện, cuộc gọi đến cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh, rất nhanh sau đó anh ta cúp điện thoại rồi rút ra một tấm thẻ màu đen để lên giường tôi. "Lát nữa sẽ có người tới đây chăm sóc em, muốn ăn gì thì cứ nói với anh ta. Em cầm lấy tấm thẻ này đi, chuẩn bị sẵn cho bất cứ tình huống nào xảy ra. Chờ khi nào người nhà họ Phong tới hỏi thì tôi sẽ đến đón em, trong khoảng thời gian này em cứ an tâm dưỡng bệnh ở bệnh viện này đi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói một tràng sắp xếp tất cả mọi chuyện. Tôi còn chưa đáp lời anh ta đã vội vã rời đi.
Tôi kinh ngạc nhìn tấm thẻ đen đặt trên giường, có lẽ là trừ Lục Kinh Đình ra thì anh ta là kim chủ xa xỉ thứ hai. Nhưng tôi lại không muốn dùng số tiền này. Cất tấm thẻ đen đi, chờ khi nào người của anh đến thi đưa cho người ta sau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người nọ là một đàn ông hơn bốn mươi tuổi, Tần Thiên Khải gọi anh ta là lão Nhị, lưng hùm vai gấu, nhìn qua cực kỳ to lớn. Trước đây tôi từng gặp anh ta rồi, là cấp dưới của Tần Thiên Khải. Mặc dù mặt mũi trông khá là dữ tợn, bên má phải còn có vết sẹo dài. Trông thì có vẻ hung ác lắm đấy nhưng thái độ đối xử với tôi lại rất cung kính.
Lao Nhị thấy tôi đưa thẻ đen cho anh ta lập tức lùi bước về phía sau, nói đây là đó anh Tấn đưa cho tôi, bảo tôi cất đi mà dùng. Cho dù tôi nói thế nào anh ta cũng không chịu nhận lấy tấm thẻ nên đành phải cắt đi thêm lần nữa. Đâu còn cách nào đâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Buổi tối, lúc lão Nhị ra ngoài mua bữa tối, một mình tôi tay cầm cột treo bình truyền dịch tay ôm bụng đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh, vô tình nhìn thấy Lộ khiết đi ra từ trong tháng máy, cô ấy cứ thế đi thẳng không phát hiện ra tôi.
Cô đi rất nhanh, rất gấp gáp, tôi chuẩn bị gọi cô ấy lại chào hỏi mấy câu thì nhìn thấy một người đàn ông chạy ra từ thang máy, vừa gọi tên Lê Khiết vừa đuổi theo cô ấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hình như quan hệ của Lộ khiết và anh ta không tốt lắm thì phải, bị người đàn ông đó tóm lấy tay máy lần rồi văng đi, cứ băng băng đi về phía trước. Cuối cùng, vì bị người ta dây dưa nhiều lần nên mắng thẳng vào mặt đối phương: "Anh có thấy phiền không hả làm đến mức này là anh hơi quá đáng rồi đấy."
Tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của bọn họ, không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông vừa rồi nhưng lại có cảm giác khá là quen mặt. Tình huống xảy ra giữa hai người họ có vẻ không tốt lắm, tôi cho rằng Lộ khiết bị tên đàn ông có đời sống hỗn loạn quản lấy làm phiền nên nhận chuyện gấp của mình lại đi theo sát bọn họ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đi một mạch theo bọn họ đến tận phòng bệnh cuối dãy, Lộ khiết không đi vào, đứng trước của dây dứa với người đàn ông đó, cô ấy đầy anh ta một cái, lực đẩy rất lớn, người đàn ông đó ngã 'uỳnh' một cái lặn xuống mặt đất. Lộ Khiết thấy vậy đột nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương. Ngay cả tôi đứng nhìn từ xa cũng thấy được điều đó. Cô ấy vội vàng ngồi xổm xuống vừa kéo vừa gọi người đàn ông đang nằm trên mặt đất: "Anh Thiết Kiên!"
Tôi mơ màng một chút, nhớ hồi nhỏ chơi rất thân với Lộ khiết, lúc ấy, nếu không phải Vương Thiết Kiên vì mẹ anh ta thì chúng tôi đã chơi rất thân thuộc rồi. Mỗi lần anh ta đi chơi với chúng tôi đều bị mẹ tóm về nhà đánh cho một trận.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc ấy Lộ khiết còn vụng trộm mang khoai nướng đến cho cho Vương Thiết Kiên, an ủi anh ta, khi ấy quan hệ của hai người khá tốt, với tôi cũng không nóng không lạnh.
Tôi sớm nên nghĩ đến chuyện Lộ khiết và Vương Thiết Kiên còn qua lại với nhau chứ, thấy bọn họ đang đứng lời qua tiếng lại lắng những trước cửa phòng bệnh không khỏi nghĩ đến chuyện lúc trước Vương Thiết Kiên đã từng nói rằng anh ta biết tôi là tình nhân của người nào đó, liệu có phải là do Lộ khiết tiết lộ không?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi ôm mối nghi ngờ, vừa củi đầu, vừa đi qua bọn họ. Hai người chỉ lo tranh chấp nên không hề phát hiện ra tôi.
Tôi ngồi an ổn bên ghê nghĩ ngợi bên cạnh họ, ôm đầu nghe bọn họ nói chuyện. "Lộ Khiết, em giúp anh lần này đi, giúp anh một chút thôi, đây là lần đầu tiên anh cầu xin em đấy." Lúc Lộ Khiết kéo anh ta, Vương Thiết Kiên tranh thủ thời cơ chủ động cầm chặt tay cô ấy, trưng ra bộ mặt ủ rũ nhưng lại không định đứng lên. Mời bạn đọc truyện tại VietWriter.vn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lộ Khiết cứ suy nghĩ mãi, từ góc nhìn của tôi vừa văn có thể thấy được cô ấy đang cắn môi, trong mắt nhiễm lên một tầng sương mù, mặc cho cô ấy có buông lỏng tay, Vương Thiết Kiên cũng không buông ra. "Em đã nói rồi, chị Ái Phương từng giúp em rất nhiều, em không thể lừa gạt chị ấy."
Đột nhiên nhắc tới tên tôi khiến tôi càng tập trung tinh thần nghe tiếp. "Vì anh mà làm được không, vì anh mà em gạt cô ấy một lần đi, chẳng phải em nói cô ấy là tình nhân của người ta sao, chắc chắn sẽ có rất nhiều tiền nên không thèm để ý đến số tiền nhỏ nhoi đó đâu. Nếu em không giúp anh, anh sẽ bị đám người kia đánh chết thật đấy
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hệt như sấm sét giữa trời quang, tôi kinh ngạc trừng lớn hai mắt, hô hấp cũng đột nhiên cứng lại, rõ ràng ban đầu chỉ là suy đoán mà thôi, không ngờ người nói lại là Lộ Khiết.
Không kịp sửa sang lại tâm trạng, Lộ Khiết khẩn trương che miệng của anh ta lại, ra hiệu động tác chở lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần gấp đến mức sắp khóc tới nơi rồi: "Em cầu xin anh đấy, xin anh đừng nói ra được không? Chuyện của chị Ái Phương chỉ có anh và em biết, anh cũng đồng ý với em là sẽ giữ bí mật mà."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vương Thiết Kiên liên tục gật đầu, nói sẽ giữ bí mật, sau đó kéo về chủ đề vay tiền: "Anh không nói, em nói gì là anh nghe hết, cho nên, em giúp anh nốt lần cuối, được không?"
Tôi cười lạnh trong lòng, không thể tưởng tượng được, cái tên Vương Thiết Kiên này trừ tay phế, lòng dạ xấu xa còn có hạm mê lừa gạt các cô gái nhỏ ngây thơ. Lúc trước lừa tôi, để tôi gánh luôn khoản nợ sau trăm triệu từ trên trời rơi xuống, bây giờ lại đi tìm Lộ khiết, chắc là con không đổi được tính đớp cứt, lại đánh bạc, chỉ sợ lần này không mở miệng ra nói với mẹ anh ta. "Không được, thật sự không được, anh đi xin me anh đi, em không thể lừa chỉ Ái Phương được đầu." LỖ khiết vừa hét lên vừa vung tay muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp nhưng hết lần này đến lần khác đều bị Vương Thiết Kiên vuốt ve dỗ dành.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cuối cùng, Vương Thiết Kiên không nói nữa, dẫn buông cô ấy, tôi cũng như nhàng thờ ra. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Vương Thiết Kiên đột nhiên đứng dậy ôm Lộ Khiết vào trong ngực, Lộ khiết vùng vẫy một hồi, kết quả lại mềm nhũn hết cả người ra.
Vương Thiết Kiên khóc lóc xin Lộ khiết giúp anh ta, còn cam đoan rất nhiều thử, hành động của hai người bọn họ khiến tôi nghĩ mãi mà không thông, nghĩ không phải bọn họ đang trong mối quan hệ đó đấy chú?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng rất nhanh sau đó tôi lại dứt bỏ ý nghĩ này, bởi vì chắc chắn là mẹ của Vương Thiết Kiên không đồng ý.
Vành mắt Lộ Khiết đỏ au, vừa rồi còn giãy dụa không ngớt, giờ đây tay đã bất lực thả xuống, nhìn rất lâu, thời gian dần qua, cô ấy quay lại ôm lấy Vương Thiết Kiên, nước mắt không ngừng tuồn, mở miệng nổi một tiếng: “Em xin lỗi, chị Ái Phương
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trái tim tôi lạnh giá, nghĩ rằng không cần tiếp tục nghe nữa, đứng dậy lặng lẽ đi ra.
Mặc dù cô ấy nói như vậy, nhưng tôi biết cô ấy vẫn sẽ đến gạt tôi. Đây là cái giá phải trả cho một người phụ nữ yêu thật lòng, thật lòng đến mức trở nên ngu xuẫn. Giống như tôi vậy, đến tận bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn còn nhớ đến Lục Kính Đình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi rời đi, tôi còn chưa tìm thấy được nhà vệ sinh đề giải quyết nỗi buồn mà đã đành phải về phòng mình bởi vì tôi muốn đổi một bộ quần áo khác đi ra ngoài bệnh viện. Vừa về tới nơi đã thấy lão Nhị chở trong phòng được một lúc lâu rồi, thấy tôi về cái là hỏi luôn: "Cô Tần vừa đi đâu vậy?"
Tôi xin lỗi nói muốn đi vệ sinh một chút, vừa nói xong anh ta đi đến góc bên phải kéo tấm rèm treo tưởng ra, một căn phòng thủy tinh hơi mờ lộ ra ngay trước mắt: “Nhà vệ sinh ở chỗ này mà..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khóe miệng tôi run rầy, ha ha cười gượng một tiếng, cảm giác chỉ số thông minh của mình bị nhục nhã.
Sau khi ăn tối xong, Phong Lạc Trung gửi tin đến cho tôi, hỏi chuyện giữa tôi và Lục Kính Đình thế nào, vốn dĩ tôi còn đang chuẩn bị trả lời lại một chút nhưng cuối cùng vẫn để điện thoại xuống và đi ngủ, tiếp tục ngăn cách mọi chuyện liên quan đến Lục Kinh Định.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Bình luận facebook