• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nhật Ký Tình Nhân (6 Viewers)

  • Chương 170: Ngựa gỗ

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Tôi ngắn người một lúc lâu, ông Phong từ trên cao nhìn xuống, trước đó một giây còn nâng niu yêu thương, bây giờ lại giống như nhìn chuột chạy qua đường, ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ khiến tôi có cảm giác như cuộc đời thay đổi thất thường. "Cô Tân, tôi nghĩ cô nên rõ ràng bây giờ cô là người của tôi, phải nghe theo lời tôi nói, tôi muốn gặp bo cô thì cô nhất định phải đưa đến "





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi kìm nén khó chịu trong lòng, siết chặt tay không dám lộ ra chíu xíu bất mãn nào, chỉ có thể dùng ảnh mắt yếu đuối nhìn ông Phong cầu khẩn: "Tôi hiểu mà ông Phong, chỉ cần không liên luy đến người nhà, tôi cam nguyện làm tất cả mọi việc "



Ông Phong chậc một tiếng, bị tôi quét sạch hứng thủ, sau đó lại chuyển hưởng chú ý sang người Lục





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Kinh Đình bị bỏ quên một lúc lâu "Cậu ba, vừa rồi cậu bàn với tôi về chuyện hợp đồng tôi lại khiến cậu mất hứng, thật ngại quá.



Nói xong ôm quyền chấp tay ra về xin lỗi, Lục Kinh Đình cũng đáp lẻ, nói không sao cả. Sau đó ánh mắt lạnh nhạt liác qua, vô tình đối diện với tôi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Đúng lúc bị ông Phong nhìn thấy, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái, áp lực vô hình ép lên người tôi, đột nhiên tôi có cảm giác mình gặp họa lớn rồi.




Nhanh chóng cúi đầu nơm nớp lo sợ chở ông Phòng cho phép đứng lên. "Tôi thấy hay là thế này, để bù đắp cho cậu ba, tiếp theo tôi sẽ trình diễn một màn biểu diễn cho cậu ba xem!! Đảm bảo sẽ khiến cậu ba hài lòng!"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ông Phong cười híp mắt nói, không đợi Lục Kính Đình đồng ý đã vỗ tay, cánh cửa lập tức được đẩy ra từ bên ngoài.



Sau đó hai người phục vụ đứng ở cửa vừa nãy mang một con ngựa gỗ cao khoảng một người vào, sau đó đặt trên khoảng trống trước bàn rồi ra khỏi phòng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Hai chân ngựa gỗ cong lên, một cây gậy to như cổ tay được gắn trên lưng ngựa khiến người ta hoảng loạn sợ hãi, cây gậy kia dài chừng một bàn tay của tôi vậy.



Ban đầu tôi không rõ mang ngựa gỗ vào để làm gì, đến khi chuyển ánh mắt lên người ông Phong thì phát hiện ông ta đang nhìn tôi, hơn nữa còn lộ ra nụ cười c ý trên khóe miệng, cười đến nỗi tôi sởn gai ốc khắp người.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ngay sau đó ông Phong nói: "Có người nói ở thời cổ đại có một hình thức trừng phạt mà phụ nữ rất thích. Con người tôi trước giờ thương hoa tiếc ngọc, cho nên có Tân..."



Đột nhiên gọi tên tôi khiến cả người tôi lạnh lẽo, hình ảnh trừng phạt ngựa gỗ hiện ra trong đầu, đó là hình phạt thời cổ đại nhằm vào phụ nữ không trong sạch, cũng có thể khiến người ta đau khổ.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lông tơ khắp người tôi đều dựng thẳng lên, cảm giác đầu ngón tay tê liệt, duỗi thẳng eo, sống lưng cứng ngắc. "Vừa rồi cô nói trừ việc gọi cha mẹ cô đến ra thì bảo cô làm gì cũng được đúng chứ. Đã vậy thì không ngại biểu diễn trừng phạt nghiêm khắc ngựa gỗ đi, thật ra tôi rất tò mò với hình phạt này đấy."



Sắc mặt tôi lúc xanh lúc trắng, cơ thể không tự chủ được lùi về phía sau, từng lỗ chân lông trên người đều căng thẳng, chẳng biết từ khi nào đã toát mồ hôi ướt trần, từng giọt mồ hôi lớn lăn xuống theo gò má : "Không phải, ông Phong, tôi..."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi muốn từ chối nhưng vẻ mặt ông Phong bắt ngờ lạnh lẽo, không kiên nhẫn chắc một tiếng, đã lên người tôi không chút khách khí quát lớn: "Là cô không nghe lời tôi, nếu lựa chọn cái lệnh thì phải chịu trừng phạt



Tôi cần chặt răng, giọng nói khăn đặc, và thức đưa ảnh mặt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Lục Kinh Định dạng chặn nửa mình trong bóng tối, ánh mắt anh đã rời đi từ bao giờ, động tác nhàn nhã uống rượu chẳng hề nhìn tôi. VietWriter.vn website cập nhật truyện nhanh nhất





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lòng tôi sợ hãi không thôi, đẩy tay ông Phong muốn chạy trốn, một câu nói của ông ta lập tức khiến tôi dừng chân lại: "Cô Tân, làm việc phải nghĩ đến hậu quả, hôm nay cô không nghe lời, ngày mai tôi sẽ mời bố mẹ cô đến ngồi chơi một lát "



Tôi siết chặt tay, cắn môi, gian nan nhìn về phía ngựa gỗ cao hơn mình một chút bên cạnh, cả thân thể và linh hồn đều run rẩy. "Cô Tân, lên hay không chỉ một câu thôi." Tôi cắn rằng, gần ra từng chữ: "Tôi lên."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Sau đó lảo đảo đi tới bên cạnh ngựa gỗ, hai nhân viên phục vụ vừa rồi còn chuẩn bị đủ cả ghế để ngay Cạnh đó,



Tôi bám chặt lấy ngựa gỗ, giãm lên ghế, lúc quyết tâm chuẩn bị xoay người trèo lên, ông Phong bất ngờ gọi tôi lại: chờ cả





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






To dừng động tác, nghi ngờ nhìn ông ta. "Thứ này mặc quần áo không làm được đầu"



Tôi vô cùng xấu hổ, nhưng tất cả mọi người trong căn phòng này sẽ không có ai giúp tôi cả, ngay cả chị Nam cũng dựa vào ông Phong bảy ra vẻ xem trò vui.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay thật sâu, đau đớn khiến buồn phiền đau khổ trong lòng tôi tê liệt đi nhiều.



Tôi bắt đầu chết lặng cởi váy trên người mình, sau đó cởi cả đồ lót, thân thể trần truồng để người khác nhìn cũng không phải lần một lần hai, để giữ gìn ranh giới cuối cùng, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi trèo lên ngựa gỗ, nhìn cây gây cao ngất dưới háng, gương mặt lúc xanh lúc trắng, hai tay bám vào ngựa gỗ bắt đầu run rẩy.



Ông Phong híp mắt, thấy tôi chậm chạp không ngồi xuống thì bắt đầu giục giã. Tôi đành cắn môi, từ từ nhét vật kia vào trong cơ thể mình, ngồi xuống từng chút một.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thứ đổ vừa to vừa cứng rắn lạnh lẽo tách ra vách thịt phía trong tôi, kích thích từng tế bào trong thân thể, thứ này còn khó chịu hơn làm với người thất, từ cung cũng bắt đầu sợ hãi có rút. Đau đớn quái đi khiến tôi không ngừng hít vào khí lạnh sau khi nhét hết vào trong cơ thể, tôi vẫn không dám nhúc nhích, bản thân cũng không nhận ra đã cán rất mỗi mình, mùi máu tưới lan tràn trong khoảng miệng.



Tôi choáng váng, có thể thấy rõ ánh mắt dâm dục của ông Phong nhìn chăm chăm vào tôi, còn hằng hải vỗ tay tán thường khen tôi thật dũng cảm, khen xong lại âm trầm quay đầu hỏi Lục Kính Đình: "Không biết cậu ba có hài lòng với màn biểu diễn này không?"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nhưng anh chưa từng liếc tôi một cái, "Ông Phong thật đúng là có sở thích biến thái." Lục Kính Đình lạnh lùng bình luận, một hớp uống cạn rượu trong chén, giống như đang uống rượu giải sầu.



Ông Phong cười lạnh: "Đâu có đâu có "





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Sau đó lại chia mũi dùi về phía tôi: "Cô Tân, ngồi yên không thú vị gì cả, tự cô động hay là để tôi giúp



Tôi khán giọng từ chối, tuy là làm chuyện chẳng ra sao nhưng không thể thua khí thể, nếu không... sẽ thật sự trở thành con đàn bà lắng lợi





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi bám vào lừng người bắt đầu đong đưa hai chân, vật kia ma sát trong thân thể từng đợt, lần nào cũng cọ qua tử cung của tôi, nếu không vì mặt ngoài tròn trịa có lẽ còn cọ ra máu,



Tôi đau đến cắn môi, mùi máu tươi trong miệng quanh quần mấy lần. Mồ hôi nhễ nhại khắp người giống như bị dội nước.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mặc dù khó chịu nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng, muốn rên lên nhưng cũng không kêu thành tiếng.



Cảm giác chỉ có nhiệt độ của bản thân, thứ hoàn hoàn lạnh lẽo không thể khơi dậy được ham muốn, chỉ có đau đớn cùng cực vô biên. Truyen88.net website cập nhật truyện nhanh nhất





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ông Phong không hài lòng hừ ra tiếng, bất chợt đứng dậy đi đến trước mặt tôi, không lên tiếng mà trực tiếp lay mạnh ngựa gỗ, nhịp điệu nhanh gấp mấy lần so với tôi tự mình làm, tôi có cảm giác dạ dày như cuộn lên, đầu óc choáng váng. Thân dưới như sắp bị xẻ rách



Thật sự không chịu được đau đến kêu ra, đỏ mặt cấu xin tha: "Tha cho tôi với, cầu xin ông..." khó chịu giống như sắp chết vậy, trước mặt mà mit, ý thức cũng tan rã lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng về mặt lạnh lùng và dáng vẻ ngồi yên không nhúc nhích của Lục Kính Đình, quả nhiên lời anh nói bảo vệ tôi chỉ có tôi nhớ quả kỳ mà thôi, "Haha, xem ra phải cần tôi hỗ trợ rối, nghe cô Tân nên lớn tiếng như vậy chắc là thoải mái lắm nhì" Ông Phong cười như điên, không nặng không nhẹ đung đưa ngựa gỗ. Tôi cảm thấy mình có thể ngất bất cứ lúc nào.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bản thân cũng sắp tuyệt vọng rồi, mơ màng nghe được Lục Kinh Đinh "ha" một tiếng: "Đủ rồi, xem ra ông Phong chỉ đến để cho tôi xem sở thích biến thái của ông mà không có ý định bàn chuyện làm ăn, tôi đây về trước vậy."



Lời của anh khiến ông Phong dừng động tác, hứng thú trên mặt dần dần trôi đi chỉ còn vẻ vắng lặng. Ông ta trở về vị trí ngồi, khinh rẻ tôi: "Đúng là mất mặt, nhanh thu dọn lăn về đây cho tôi."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bất ngờ trút giận lên người tôi, tôi còn ngây ngốc mơ hồ, thân thể bị xé rách đau đớn. Nghe thấy lời ông ta chỉ có thể thấy được ánh sáng mơ hồ.



Tôi động đậy thân thể, chật vật leo xuống khỏi ngựa gỗ, hai đùi như nhũn ra co quắp trên mặt đất, tóc rũ xuống ngăn cản mọi ánh mắt. Nhưng tôi biết hiện giờ mình chắc chắn giống như bà diễn bị cưỡng bức nhếch nhác không chịu nổi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi siết chặt nắm tay, nhìn nước mắt tuôn rồi, chậm chạp mặc quần áo vào, sau đó vin ngựa gỗ đứng lên.



Tôi không kiềm chế được nhìn sang cây gây trên ngựa gỗ, vệt đỏ loang lổ nhuộm lên gỗ lim nhìn thấy mà giật mình. "Còn không nhanh lên." Không để tôi suy nghĩ nhiều, ông Phong giận dữ quát lên, tôi không thể làm gì khác đành kết thân thể rách nát đi tới, bị ông ta kéo ngồi xuống đùi một lần nữa, sau khi được thả ra, trước mắt một mảnh đen đen trắng trắng. "Cậu ba, vừa rồi thật sự ngại quá, không biết cậu không thích màn biểu diễn này. Không thì lần sau cậu ba nói cho tôi biết cậu thích gì, tôi sẽ chuẩn bị riêng cho cậu."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ông Phong cười mìa xin lỗi Lục Kinh Đình, trong mắt không hề có thành ý.



Ánh mắt khinh bỉ của Lục Kính Đình như đang nhìn ông Phong nhưng lại khiến tôi có cảm giác đang nhìn mình, vẻ phức tạp thoáng qua trong mắt khiến người khác không đoán ra được.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Anh nói không cần, sau đó bắt đầu bàn về việc làm ăn trước đó, Lần này ông Phong liên tục tán thành, còn bản bạc sẽ di đón hàng sau một tuần,



Sau khi bàn xong, Lục Kinh Đình cũng không nản lại lâu thêm nữa, đứng dậy bắt tay với ông Phong nói hợp tác vui vẻ rồi chuẩn bị mỗi người mỗi ngày





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi bị chị Nam kéo phía sau theo chân bọn họ ra khỏi khách sạn, sau khi ông Phong tiễn Lục Kính Đình xong chúng tôi mới được phép cho lên xe.



Phong Lạc Trung đã ngồi trên ghế lái chờ sẵn trong xe, ông Phong ngồi ghế đằng sau cùng tôi, chị Nam ngồi ở ghế phó lãi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Vừa mới ngồi vững, ông Phong bất ngờ xông tới hung ác nghiến răng, ánh mắt sắc như lưỡi dao khoét vào tôi, gắn từng câu từng chữ: "Trở về sẽ trừng phạt cô. "



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom