• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nhật Ký Tình Nhân (3 Viewers)

  • Chương 185: Không có chỗ cho tôi

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.










Tôi cười haha hai tiếng, nói đầu có, nhưng trong lòng lại đang tính toán xem làm thế nào để chị Nam không thể mở miệng được, dù sao thì cũng sợ chị Nam đi tố cáo với Lục Kinh Đình.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Vừa mới suy nghĩ đến đây thì cửa thang máy ting một tiếng vang lên, cửa mở ra, Tần Thiên Khải dẫn tôi đi ra xe.



Tôi dựa vào cửa sổ nhìn anh ta chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm, mới vừa đi lên tới đường ở trên thì đã nhìn thấy một người phụ nữ đầu tóc bù xù từ bên đường lao tới, kết quả là ẩm một tiếng, bị hai chiếc xe tải lớn đụng văng ra xa, ở ngay bên cạnh bậc thêm đường bên cạnh tôi, tay chân đều bị đụng gãy, mặt vặn vẹo, đôi mắt văng ra khỏi hốc mắt, ánh mắt còn đọng lại sự hung dữ và hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía tôi.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, nhanh chóng quay đầu lại che mặt, hơi thở của tôi cũng nhanh hơn. Bởi vì người đó chính là chị Nam.



Tần Thiên Khải cũng nhìn thấy, vội vàng ôm chặt lấy tôi, một câu rồi lại một câu không sao cả, cứ nói liên tục cho đến khi tâm trạng của tôi ổn định lại. Sau đó chúng tôi rời khỏi đây trước khi công an đến.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tối hôm đó sau khi trở về, từ đầu đến cuối tôi vẫn còn chưa hết hoảng hốt, những hình ảnh hiện lên trong đầu tôi còn kinh khủng hơn cảnh bố mẹ tôi bị ném xuống biển, nhưng đã đi trên con đường trà thủ thì tôi không thể quay lại.




Với lại sau khi đưa tôi trở về, trước khi đi Tần Thiên Khải cũng đã nói, chị Nam trở thành như vậy không phải là lỗi của tôi, đó là do chị Nam tự làm tự chịu, là do Phong Sa tàn nhẫn.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tuy nói như vậy nhưng kết quả cũng ngoài sức tưởng tượng của tôi, nhưng tất cả chuyện này cũng là do tôi bắt đầu lên kế hoạch.



Có lẽ bởi vì suy nghĩ quá nhiều cho nên buổi tối hôm đó tôi bị mất ngủ, đến nửa đêm thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cả người tôi vì hoảng sợ mà trở nên căng thẳng, thở hổn hển từ trong phòng ngủ ra cua.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tiếng gõ cửa lại vang lên hai lần, tôi nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, kết quả nhìn thấy Lục Kinh Đình. Tôi thờ pháo nhẹ nhóm, nhanh chóng sắp xếp lại vẻ mặt hoảng sở của mình, lúc mở cửa thì làm ra vẻ vừa mới tỉnh ngủ, lười biếng hỏi: “Đã trẻ như vậy tôi sao anh lại bất ngờ đến đây vậy?"



Không ngờ Lục Kinh Đình chạy đến gần tôi, sau đó ôm tôi vào trong ngực, không nói gì cả, đẩy tôi vào trong phòng rồi đóng cửa phòng lại. Tôi đứng im mặc kệ anh ấy ôm mình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào bóng tối.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Anh ấy ôm tôi rất lâu mới dùng âm thanh khán khăn nói: "Nam Sương chết rồi."



Cơ thể tôi run lên, không ngờ được anh ấy biết nhanh như vậy, song song đó cũng muốn biết Phong Sa có tìm anh ấy để nói về chuyện chị Nam bỏ thuốc hay không.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Nhưng tôi nghĩ khả năng cao là không, Phong Sa vì Lục Kính Đình mà vừa mới được bảo lãnh ra khỏi tòa án, sẽ không nói thẳng ra như vậy. “Có phải chuyện bỏ thuốc đã bị phát hiện không?" Tôi giả bộ sợ hãi, thở dài hỏi.



Khuôn mặt của Lục Kinh Đình sâu xa buông tôi ra ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi, giống như muốn nhìn thấu đáy lòng của tôi, anh nói: "Em không biết sao?" Trong lòng tôi vang lên tiếng lộp bộp, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Con người này đang nghi ngờ tôi sao?





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Dưới ánh mắt nhìn thật kỹ của anh ấy, tôi không có chỗ nào để trốn, cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể giả bộ hết sức kinh ngạc, sợ hãi, đẩy anh ấy ra, nhíu mày: “Anh có ý gì?" “Anh chỉ muốn em nói cho anh biết tôi nay khi em trở về đã làm cái gì? Chuyện Nam Sương bị phát hiện sau đó chết thảm có liên quan tới em hay không?"



Lục Kinh Đình nói chuyện vội vàng, dường như đang sợ hãi cái gì đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái dáng vẻ mất bình tĩnh đồ của cậu ba Lục, cũng có chút nghi ngờ không biết ở trong lòng anh ấy chị Nam quan trọng như thế nào.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Lúc tôi xém chút nữa chết ở trên biển, anh ấy có biểu hiện như vậy hay không? Tôi nghĩ chắc không có đâu.



Bởi vì lời nói hung hăng của anh ấy, tôi cũng mất bình tĩnh, ngay lập tức chống đối với anh ấy: “ỷ của anh chính là anh nghi ngờ em lên báo tin cho Phong Sa, rồi sao đó hại chết chị Nam đúng không? Lục Kinh Đình, ở trong lòng anh em chính là con người mờ ám vậy sao?" Có vẻ như Lục Kính Đình đã phát hiện bản thân mình hơi kích động, hơi thở trở nên nặng nề, nhanh chóng tiến lên năm lấy bả vai của tôi giải thích: "Không phải như vậy, anh cũng hy vọng chuyện này không liên quan tới em, cho nên Truyện88 .net website cập nhật truyện nhanh nhất





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tôi không muốn nghe nữa, hất cánh tay của anh ấy ra, lui về phía sau một chút, hét lên: "Anh chính là có ý đó. Anh nghi ngờ em, hơn nữa những lời anh nói với em cho tới bây giờ không có cái gì thành sự thật cà."



Cho dù là lúc trước nói sẽ bảo vệ tối, hay là sau đó nói có chuyện hãy gọi điện thoại cho anh ấy. Dù chỉ một cái anh ấy cũng không thực hiện được, anh ta đổi với tôi ngoài trừ lợi dụng thì chỉ có lừa gạt, còn có vô tình hay cố ý gài bẫy tôi.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Nếu như không phải vì anh ấy thì bố mẹ tôi sẽ không chết, tôi cũng sẽ không đi đến bước này.



Tất cả cảm xúc dâng trào, trái tim trào như ra dòng máu ẩm nóng giống như sắp nổ tung bất cứ lúc nào, căng phồng khó chịu, đầu ngón tay đau đến tê dai. “Tân Ái Phương" Anh ta nặng nề kêu tên tôi, nhưng cũng không nói gì chỉ xoay người rời đi, để lại cho tôi cánh cửa được khép hờ Tôi không chịu đựng được mà đau đớn nghen ngào, cuối cùng ngồi xổm xuống, dầu chốn vào giữa đầu gối và hai vai, hai cánh tay ôm chặt lấy nhau. Cho dù có khóc thì cũng không cảm thấy thoải mái, chỉ cảm thấy thật là đau đớn.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Anh ấy vì chị Nam mà nghi ngờ tôi, vậy thì lý do tại sao lại giữ tôi ở bên cạnh anh ấy? Bản thân tôi cũng không đoán được, chỉ là tôi biết trong trái tim anh ấy không có chỗ cho tôi.



Tôi hôm nay nhất định là không thể ngủ, tôi dứt khoát đi thay quần áo, sau đó vô tri vô giác đi đến quán bar, đêm khuya thì quán bar chính là nơi hỗn loạn nhất, cũng ồn ào náo nhiệt nhất, khiến cho đầu óc trở nên đau nhức.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Vừa bước vào thì mùi rượu đậm đặc, kèm theo đó mà mùi nước hoa và mùi thuốc lá cùng nhau xông vào mặt, tiếng nhạc đình tai nhức óc cũng như đánh vào trong lòng, thời gian dài thì trái tim cũng bắt đầu tê liệt.



Tôi gọi hai ly rượu mạnh nhất, không thèm để ý đến hậu quả mà một hơi uống sạch, rượu xuống bụng giống như có một ngọn lửa đang cháy trong ruột, nóng rực, cả người đau đớn.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Nhưng cứ lập đi lập lại mấy lần thì tôi phát hiện ra cơ thể và thần kinh đang căng thẳng cũng đã bắt đầu trò nên tỏ dại, dường như đã quên sạch moi tuấn nhiên và khổ đau.



Tôi bắt đầu trở nên sa đọa giống những người khác, ở trong một đám người cầm ly rượu uốn éo nhảy nhót đến toát cả mồ hôi.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Nhảy đến khi bản thân chóng mặt, cuối cùng không thể nhìn được nữa, dạ dày cuồn cuộn làm tôi phải chạy nhanh vào nhà vệ sinh nên thốc nên thảo.



Tôi rửa mặt, cũng đã tỉnh táo đôi chút, lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh thì giật mình khi thấy một người đàn ông đứng trước mặt đang quay lưng về phía tôi, tôi vội vàng chạy đến, nhìn anh ta đi vào một căn phòng nhỏ một cách quen thuộc.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tôi lén lút đứng bên ngoài nghe tiếng động ở bên trong phòng riêng, bởi vì đây là quán bar tương đối kém, hiệu quả cách âm của phòng riêng cũng không tốt lắm, loáng thoảng có thể nghe thấy tiếng đánh bạc bên trong.



Cơn say của tôi đã tỉnh hơn phân nửa, bất ngờ đầy cửa đi vào, ánh mắt của một đám đàn ông xấu xa đều đổ dồn lên người tôi.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Mắt tôi nhanh chóng tìm kiếm trong số họ, tôi tìm thấy người mà tôi đã nhìn thấy ngay từ đầu, đúng là không sai đi đâu được, chính là Vương Thiết Kiến "Tân Tân Ái Phương



Vương Thiết Kiên không ngờ tôi xuất hiện bất ngờ, ngạc nhiên kêu tên tôi một tiếng, sau đó vòi vàng giấu máy lá bài đang cầm trong tay, đồng tiền giấy màu sắc trên bản cũng bị anh ta nhét vào trong quần áo của mình.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tôi tưởng rằng những gì tôi nói với mẹ anh ta lần trước cũng có ích đôi chút, nhưng không ngờ người này không những không sao mà còn rảnh rỗi đánh bạc ở đây.



Tôi vô cùng tức giận, có lẽ vì tâm trạng không tốt nên không nhịn được nên xen vào chuyện của người khác, trực tiếp đi tới, lỗi người rời khỏi sô pha, mang ra khỏi phòng riêng mà không nói một lời.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Vương Thiết Kiên cuối cùng cũng phản ứng lại, đúng lúc tôi dẫn anh ta tới cầu thang thì anh ta cũng hất tay tôi ra. “Cô làm cái gì vậy?"



Ta quay đầu, hip mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi: "Làm cái gì hả? Anh hỏi tôi làm cái gì hả? Có phải trí nhớ của anh không tốt hay không? Hai là mẹ anh đánh anh quá nhẹ





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Không hiểu sao hôm nay Vương Thiết Kiên khi đối mặt với tôi lại yếu ớt vô cùng, giống như anh ta thiểu nơ tôi cái gì đó, anh tà hoàng sợ không dám nhìn tôi, lúc trả lời cũng lắp bắp: “Không cần cô quan tâm. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net



Tại cử tưởng sau khi mẹ của cô ấy tìm anh ta nói về chuyện đánh bạc thì anh ta nhất định sẽ tới tim tôi hỏi, nhưng kết quả là đến bây giờ, anh ta ở đây đánh bạc rất thoải mái.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Nhưng bởi vì nghĩ đến chuyện này làm cho tôi cảm thấy có chút không bình thường, nên Lộ khiết tự nhiên xuất hiện trong đầu tôi.



Còn nhớ trước đây lúc ở bệnh viện, anh ta còn cầu xin Lộ Khiết lừa tiền của tôi cuối cùng Lộ khiết không đồng ý.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Vậy thì số tiền này có phải là Lộ Khiết đưa cho anh ta hay không?



Tôi cảm thấy lo sợ, lấy tiền từ trong ngực của anh ta ra, làm cho chúng bay khắp nơi, sau đó anh ta lớn tiếng nói tôi một câu rồi ngồi xổm xuống đất nhặt tiền, tôi đạp một tờ tiền hỏi anh ta: "Số tiền này từ đầu mà anh có 2"





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Vương Thiết Kiên dừng lại rồi đẩy tôi ra, còn la lo nói ở đâu cũng không có liên quan gì với tôi.



Nhưng cái biểu hiện như bị tôi nói trung đó càng làm tôi chú ý. Tôi bất ngờ ngồi xổm người xuống cầm lấy cánh tay đang nhất tiên của anh ta, nghiến răng: "Có phải là lấy của Lộ khiết hay không?





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Vương Thiết Kiến ngạc nhiên nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của tôi, đôi mắt đó đã nói lên tất cả. Nhưng ngay sau đó anh ta hoảng hốt củi đấu xuống, nhanh chóng nhặt hết tiền trên mặt đất lên, sau đó mặc kệ tôi có ngăn cản như thế nào đi nữa thì anh ta cũng đầy tôi ra rồi bỏ trốn.



Nhìn thấy bóng lưng của anh ta đi xa, một tay tôi vịn lấy bức tường, bởi vì vừa rồi tôi quá tức giận cho nên bây giờ tôi cảm thấy hơi choáng váng, nhưng đồng thời cũng rất lo lắng cho Lộ Khiết.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Cô ấy không có nhiều tiền, số tiền tôi đưa cũng chỉ vừa đủ tiền để chữa bệnh, không thể nào có dư được. Cách duy nhất chính là cô ấy đi tìm Triệu Mộng Tuyết để đi thụ tinh.



Nghĩ đến việc này làm tôi có chút sợ hãi, chạy về tìm điện thoại di động, bởi vì lúc uống rượu tôi không muốn mang theo điện thoại, sợ người khác làm phiền, thật ra thì là sơ Lục Kính Đình gọi điện đến.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Thật ra lúc tôi mở điện thoại lên thì trong đó không có một cái tin nào cả, sự thật chứng minh tất cả là do tôi suy nghĩ nhiều. Nhưng cũng không ngăn được sự thất vọng. Tôi đình gọi điện thoại cho Lộ khiết nhưng lại sự đêm khuya sẽ làm phiền người ta cho nên chỉ có thể cố gắng nhịn đến buổi sáng ngày hôm sau mới gọi điện, nhưng lại không ai nghe máy.



Sau đó tôi gọi lại rất nhiều lần nhưng không có ai nghe, trực giác của tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nhanh chân đón xe đi đến chỗ bệnh viện của mẹ cô ấy.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tôi không thể nhớ chính xác được mẹ cô ấy nằm ở phòng bệnh nào, cho nên tìm kiếm hồi lâu mới thấy mẹ của cô ấy đang yên lặng nằm trên giường, đã lâu không gặp dường như bà ấy càng thêm ốm yếu. Tôi vừa chuẩn bị đi vào thì nghe thấy tiếng than phiền của Vương Thiết Kiên. "Thật đúng là xui xẻo, cả ngày phải chăm sóc một người nửa sống nửa chết"



Tôi bước nhanh đến phía bên kia cánh cửa, qua khe cửa, tôi thấy Vương Thiết Kiên để túi ni lông trên bản, vừa mở ra vừa gọi mẹ của Lộ Khiết: "Này, dì ơi, dậy ăn cơm đi."





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Mẹ của Lộ khiết họ khan hai tiếng, ngước đôi mắt đã co rúm lại, hai tròng mắt xám vàng, trong mắt hầu như không có một tia sáng nào, cơ thể yếu ớt làm cho người ta đau lòng. Mẹ của Lộ khiết quay đầu nhìn về phía Vương Thiết Kiên, giọng nói khăn khăn: "Là Thiết Kiến đó ạ, hôm nay con cũng tới sao? Lô Khiết đâu?"



Vương Thiết Kiên nở một nụ cười cứng ngắc, vừa mở hộp cơm ra, vừa trả lời: “Dạ, Lộ khiết nói mấy ngày nay cô ấy rất bận, chờ khi nào cô ấy có thời gian rãnh thì sẽ đến thăm dì, dì ăn cơm trước đi.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Thứ được bưng ra chỉ là chút thức ăn nhẹ dễ tiêu hóa, một chút mỡ cũng không có.



Tôi không khỏi thắc mắc tại sao không phải là Lộ Khiết chăm sóc bà ấy mà lại là Vương Thiết Kiên. Theo như những gì mẹ Lộ Khiết nói vừa rồi thì đã rất lâu rồi Lộ Khiết không đến đây, cô ấy đang làm cái gì vậy?





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tôi nghĩ mãi không ra, chỉ có thể đứng ở cửa nhìn Vương Thiết Kiên đút cho mẹ của Lộ Khiết ăn, ngay cả trò chuyện thông thường cũng không có, sau đó Vương Thiết Kiên nhanh chóng tìm lý do đi về.



Sau khi anh ta đi mất thì tôi mới vào phòng.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom