• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nhật Ký Tình Nhân (4 Viewers)

  • Chương 220: Thời gian kết hôn được xác định lại

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Theo Chu Phong đến, còn có Lục Kính Đình, anh ấy giống như một trụ cột đứng ở bên cạnh lối ra thứ hai, ánh mắt khóa chặt trên người tôi, mặt không chút thay đổi





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi cùng anh ấy nhìn nhau một cái, liền dời ánh mắt đi, tùy ý để cho Chu Phong ôm.



Chu Phong xuất hiện khiến ông Phương trong nháy mắt sợ hãi thành một cục, ngượng ngùng cười lấy lòng anh ấy: "Ai nha, thì ra là người phụ nữ của viên trưởng Chu. viện trường Chu đừng thấy lạ, vừa rồi nói tôi có mắt không biết trời cao đất dày, cho rằng vị cô chiêu này là người nhàn rỗi đứng chờ ở đó, hơn nữa cô ấy còn rất xinh đẹp nữa!"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chỉ cần gọi tên tôi, bây giờ nói về khuôn mặt. Tạ thấy Chu Phong trong lòng biết rõ, cho nên không nổi nhiều, Chu Phong cũng không muốn ở loại chuyện nhỏ này nháo khó xử, cho nên không truy cứu: "Thì ra là như vậy, xem ra là tôi hiểu lầm rồi. Ông Phương cũng không cần để ở trong lòng"



Ông Phương cười ha ha, khó gặp bộ dáng gắp đuôi làm người. Bình thường ông ta đối với Lục Kinh Đình cũng chưa từng khách khi như vậy, không khỏi khiến tôi nghĩ đến chuyện Triệu Mộng Tuyết, chẳng phải bởi vì cái này anh ta mới cẩn thận ứng phó với Chu Phong? "Nếu đều là hiểu lầm, vậy chuyện này tất cả mọi người đừng nhớ lâu làm gì, nếu không ngại viện trường Chu cũng đến phòng uống rượu?"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Kiểu Lam cũng chơi vòng tròn, tránh qua chuyện




Chu Phong trán đầu, từ đầu đến cuối ôm tay ta này. tay lực đạo không giảm, đem ta nửa ôm đi phòng. Từ bên cạnh Lục Kính Đình lau người qua đi, ảnh mắt của anh ấy đều đuổi theo tôi,





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Đoàn người đi tới phòng bao, điều làm cho tôi ngoài ý muốn chính là, trong phòng còn có những người khác, có mấy người lần trước từng gặp được trên du thuyền Châu Giang, còn có Tần Thiên Khải ngồi ở trong một góc tương đối tối tăm lẳng lặng uống



Lúc chúng tôi tiến vào, Tần Thiền khải lở đăng ngắng đầu liếc một cái, chỉ trong nháy mắt, giống như đang cười với tôi,





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chu Phong ôm tôi ngồi xuống, tôi ngồi ở mép số pha, nửa người đều dựa vào trên người Chu Phong.



Ngay từ đầu uống rượu đều là nói chúc mừng trang sức đầu tiên thành công lọt vào top mười trong giới châu báu, mấy người ngồi cùng nhau hàn huyện, tôi ngồi nghe thật sự không thú vị, mấy lần ở trong lòng Chu Phong âm thầm ngủ gật. Chu Phong cũng vô cùng che chờ bảo vệ tôi, có một nửa thân thể hơi nghiêng về phía trước, đem che đi ánh mắt Lục Kính Đình nhìn tôi, nếu không tôi cũng không thể tự nhiên được như vậy.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Đại khái hơn mười phút trôi qua, mấy đối tác được Ông Phương đưa đến hội trường chơi, sau đó toàn bộ phòng chỉ có năm người chúng tôi, giữa chúng tôi quả thật không có gì để nói, không khí trầm mặc vô cùng.



Chu Phong nghiêng đầu hỏi tôi có buồn ngủ hay không, tôi lắc đầu, từ trong lòng anh ấy rút đầu ra.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Đôi tay của Chu Phong ôm tôi hơi nồi ra một chút tạo thành một khoảng trống, ghé đầu vào tại tôi nói: “Anh đi ra ngoài một chút, em ở chỗ này được không?"



Tôi theo bản năng nhìn về phía Lục Kinh Đình và Kiểu Lam phía sau anh ấy, hai người kia trắng trợn ngôi cùng một người nữa, còn cười nói nho nhỏ, cảnh tượng vô cùng chói mắt.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi thản nhiên ở một tiếng, nhìn bóng lưng của anh ay rồi đi.



Khoảng trống trong phòng trong nháy mắt lớn hơn rất nhiều.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lục Kinh Đình từ trên số pha đứng dậy, thân thể cao gầy hướng về phía tôi mà đến, đặt mông xuống ngồi bên cạnh tôi, trong tay cầm một ly rượu, đưa cho tôi: "Cô Tân, đã lâu không gặp, có nguyện ý nề mặt tôi mà uống một ly không?"



Ta khinh bỉ nhìn chất lỏng đỏ bừng trong chén chân cao một cái, nhếch khóe miệng: "Xin lỗi, tôi không uống rượu của người xa lạ mời."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Để giảm bớt sự bối rồi, tôi cũng chỉ đơn giản là đứng dậy và sẵn sàng đi ra ngoài. Bước chân vừa đi tới cửa, giọng nói châm chọc của Lục Kính Đình từ phía sau truyền đến: "Xem ra cô Tân cô làm người thật đúng là rẻ tiền quá, đang yên đang lành không làm vợ tôi, lại muốn đi làm tiểu tam của viện trường Chu!"



Anh ấy dừng một chút, lưng dựa vào ghế salon, gác chân lên, đôi môi lạnh lẽo hơi cong lên: "Hay là công phu trên giường của viện trường Chu giỏi hơn tôi? Làm cho cô nghiên không dứt ra được?" Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thân tôi cứng đờ, âm tham siết chặt lòng bàn tay, ổn định một lát, lại buông tay ra, quay đầu lại, cười khẽ: "Cậu Ba nói đùa rồi, gà rừng sao lại bay lên thành phượng hoàng được? Tôi vẫn biết giá trị của mình ở dâu mà. Còn nữa, nếu nói đến công phu ở trên giường, Cậu Ba thật đúng là hình như thua một bậc đó!"



Tôi vừa nói vừa khiêu khích nhảy mắt với anh ấy, khuôn mặt kia trong nháy mắt đen thành màu sắc như dưới đáy nồi, gân xanh của bàn tay đang nắm chặt lại cứ như muốn nổi hết cả lên, dường như muốn bóp nát cái chén.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tần Thiên Khải bên cạnh im lặng nãy giờ nhịn không được nữa mà cười nhạo lên tiếng, cười tôi nói chuyện hài hước, còn giả vở trấn an Lục Kính Đình: “Tôi thấy Cậu Ba cũng không cần tức giận, cô Tần vừa nhìn chính là một người thích đùa giỡn, vô tâm mà thôi." "Ôi, xem ra anh Tần rất hiểu cô Tân nhì." Tần Thiên Khải không có gì để nói nữa, vốn dĩ lần này anh ta mở miệng, rõ ràng là để che chở cho tôi. Vừa nãy tôi còn không nhìn ra địch ý của Lục Kính Đinh, hiện tại màu sắc đen tối trong mắt anh ấy đã lặng lẽ lan tràn ra rối, hiển nhiên là dáng vẻ hận không thể bóp chết tôi đây mà.



Ta không làm gì cũng bị trên lên họng súng, dành bất đắc dĩ giật giật khóc miệng





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Hai người vừa nói máy câu mà địch ý của hai người đã làm cho không khí trong phòng cũng trầm xuống, mãi cho đến khi Ông Phương trở về mới thôi, nhưng lúc ông ta cùng Chu Phong tiến vào, sắc mặt hai người lại không thân thiện lắm, tôi đoán chừng Chu Phong vừa mới nãy đi ra ngoài là để nói chuyện với Ông Phương.



Chu Phong vừa đi vào đã kinh ngạc nhìn tôi, rồi vội vàng bước nhanh đến, ôm eo tôi hỏi tôi có chuyện gì vậy?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi mìm cười và nói rằng không có gì, và sau đó ngồi lại với anh ta.



Ông Phương đứng trước mặt chúng tôi, nói với vẻ mặt thần thần bí bí: "Mọi người hôm nay hiểm khi chúng ta tụ tập cùng một lúc động đủ như vậy, không ngại chúng ta đi ra ngoài tham dự một buổi lễ nào." Tôi vốn ngơ ngẩn cả ra như lạc vào trong sương mù, còn tưởng rằng chỉ là lễ kỷ niệm bình thường xem ra còn có kịch hay để hạ màn.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mấy người trong phòng đều đồng ý, đi theo Ông Phương đi ra ngoài hội trường, mà lúc này, hội quan đã bắt đầu, người dẫn chương trình trên sân khấu cầm micro tuyên bố "Hoan nghênh các vị khách đến, dự án trang sức Bắc Minh lần đầu tiên đạt được thành tựu hôm nay đều là bởi vì có các vị ủng hộ. Mà để cảm tạ mọi người, ông Phương Thành phụ trách dự án trang sức Bắc Minh cố ý lấy món trang sức đầu tiên của Bắc Minh ra trưng bày, để mọi người thưởng thức. Và đây cũng là sản phẩm hoàn chỉnh đầu tiên, đồ trang sức này không bán."



Nói xong, nhân viên dưới đài nâng một cột hình chữ nhật lên, trên cột đặt một cái hộp thủy tinh, trong hộp chính là món trang sức đầu tiên của Bắc Minh.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Là một sợi dây chuyển màu xanh nước biển, nghe nói là dùng phi thủy cổ điển điều khác lên mà tạo thành, kết hợp với những viên kim cương sáng lấp lánh, thật giống như trong biển xanh khảm sao trời, dưới ánh đèn lưu ly chiếu sáng rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.



Tôi nhìn cũng không khỏi thổn thức, có người phụ nữ trời sinh không có khả năng miễn dịch với những thứ lấp lánh nhi. Không ít các bà các cô ở đây đều sáng mắt lên.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ông Phương cũng theo đó lên sân khấu, cầm micro nói vài lời giới thiệu trang sức. Đợi sau khi nói xong, ông ta mới đi vào vấn đề chính: "Có điều loại trang sức này tuy rằng không bản, nhưng tôi nghe nóicầu Ba Lục sở sớm tổ chức hôn lễ. Mà này trang sức Bắc Minh có thể đạt được thành tích ngày hôm nay, cũng nhờ sự tài trợ của anh ấy. Cho nên tôi muốn dem loại trang sức này tặng cho Lục Cầu Ba làm món quà chúc mừng, mọi người cảm thấy thế nào?" không chỉ có một mình tôi kinh ngạc, tất cả khách mời trong hội trường đều là bộ dáng nghẹn họng, Lục Kinh Đình đứng bên cạnh chúng tôi lại vẻ mặt thân nhiên như không, rất trấn định.



Trong lòng tôi đau đớn, cau mày nhìn anh ấy hồi lâu, mãi đến khi ánh mắt của anh ấy chuyển về phía tôi, tôi mới sợ hãi thu hồi lại. Bất tri bất giác tôi đã nắm chặt lòng bàn tay. "Cậu Ba, ý của anh thế nào? Anh có sẵn sàng chấp nhận món quà này không? Ông Phương hip mắt mìm cười, nói với Lục Kính Đình. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lục Kinh Đình không có phản bác, vừa cảm tạ ý tốt của Ông Phương, vừa đi lên đài.



Phía dưới không ít người thì thầm to nhỏ hỏi Lục Kính Đình chuyện kết hôn khi nào đã định ra. Tuy rằng máy tháng trước Ông Lục định kết một cuộc hôn nhân giữa nhà họ Tôn và Lục Kính Đình, nhưng cuối cùng bởi vì tôi nên chuyện này đành không được nữa. Sau khi hai chúng tôi ly hôn, tôi bị Lục Kinh Đình giam cầm mấy tháng, chuyện bên ngoài cũng không rõ lắm, Ông Lục làm cái gì tôi cũng không biết.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lục Kinh Đinh cười trên đài trả lời câu hỏi của mọi người: "Lúc trước Lục gia cũng tuyên bố chuyện kết hôn với bên ngoài, nhưng vì nguyên nhân sự nghiệp mà trì hoãn mấy tháng, bất quá không lâu sau, hôn lễ sẽ định lại, đến lúc đó sẽ thông báo cho mọi người!"



Nếu như tôi không đoán sai, vẫn là con gái nhà họ tôn. Nghĩ đến điểm này, tôi theo bản năng nhìn về phía Kiều Lam bên cạnh, sắc mặt cô ta âm trầm, nhưng biểu hiện không rõ ràng. Hai tay đặt ở trước bụng xoắn quầy một hồi lâu, giống như cực lực kiềm chế cảm xúc của mình.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi không khỏi cười lạnh trong đáy lòng, cho dù là đã đuổi được tôi đi, cũng không đến lượt cô ta lên đài dâu.



Một câu nói của Lục Kính Đình khiến hội trường nổ tung, nhao nhao muốn lột được nhiều thông tin hơn về chuyện này, nhưng Lục Kinh Đình ngậm miệng không nói, chuyện này cũng chỉ có thể như vậy.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Sau đó, bữa tiệc vẫn kết thúc lúc mười một giờ tối, tôi và Chu Phong rời đi vào khoảng mười giờ tối. Hai chúng tôi cứ thế đi thẳng về nhà.



Trên đường đi, Chu Phong hỏi tôi có ý kiến gì về chuyện Lục Kinh Đình kết hôn, tôi chỉ sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe nhàn nhạt nói: "Không có ý kiến gì cả. "Vậy chúng ta kết hôn được không?" Chu Phong đột nhiên nói ra những lời này, dọa tôi nhảy dựng lên, tôi đột nhiên quay đầu lại trong nháy mắt, anh ấy cũng dừng xe lại, mà phía trước vừa vặn là ngã tư.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Hai tay anh ấy đặt trên vô lăng, quay đầu nhìn tôi, dưới ánh sáng tối mờ mờ trong xe, gương mặt trưởng thành tràn ngập chờ mong.



Tôi sửng sốt thật lâu mới phốc phốc một tiếng cười, không coi lời nói của anh ấy để ở trong lòng, không chút đề ý trả lời: "Vẫn là làm tình nhân tốt hơn! Vợ anh là một người phụ nữ tốt mà. " ít nhất là vì giữ lại chồng mình, không tiếc để cho tình địch mang thai, chỉ tính riêng điểm này, nếu như là tôi thì tôi thật đúng là không làm được.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chu Phong trầm mặc. Khi đèn xanh ở phía trước sáng lên, anh vừa lái xe vừa nói: "Ái Phương, lúc trước khi buông tay em, anh thật sự rất hối hận, mà anh cũng không muốn em là người thứ ba, cho nên, nếu như anh ly hôn, em sẽ kết hôn với anh chứ?"



Đây chính là sự khác biệt giữa Chu Phong và Lục Kinh Đình, khi Chu Phong đối mặt với tình cảm, nói chuyện luôn giữ lại ba phần. Mà Lục Kinh Đình thì nhận đến, định chuyện liền nói một không hai.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi không thể không rũ mắt xuống, quay đầu nói rằng tôi say xe muốn ngủ một lúc, không trả lời những gì anh ấy nói.



Sau khi trở về đã là mười một giờ mười phút, bóng đêm bên ngoài rất nặng nề, đèn ngẩm ngoài sân cũng bị hỏng mấy cái. Lúc tôi cùng Chu Phong từ bãi xe đi ra còn có một đoạn bị tối đen.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chu Phong trước sau như một đưa tôi về đến cửa nhà, chỉ là lần này còn chưa đi, liền thấy Triệu Mộng Tuyết xa xa tựa vào tấm cửa chờ đợi.



Bước chân của tôi và Chu Phong đều dừng lại cách cô ấy vài mét, về mặt kinh ngạc.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Triệu Mộng Tuyết vừa nhìn thời gian trên điện thoại di động, vừa nhìn xung quanh, cuối cùng ảnh mắt rơi vào chỗ chúng tôi đang đứng. Lập tức đạp giày cao gót khi thể hùng hồ mà đến, vẻ mặt ngạo nghễ ngẩng cao đầu.



Chu Phong kéo tôi về phía sau, thân thể còn chưa hoàn toàn che chắn được hết cho tôi, thì Triệu Mông Tuyết bước tới trước mặt liền quăng một cái tát lên mặt tối, còn có một nửa lực tay kia rơi vào trên bà vai Chu Phong.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom