Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111: Phụ tình “Dừng xe, tôi muốn dừng xe
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong ôm chặt lấy tôi, thẳng thừng trói buộc tôi vào trong lòng anh ta, hơi thở của anh ta nặng nề, bỗng chốc trao trùm cả không khí, ôm siết lấy tôi và nói, “Yên nào"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta thấp giọng quở trách, thật sự lúc này tôi không dám làm loạn nữa, nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh ta, khiến tôi có vài phần sợ hãi.
Trần Dương từ trước đến nay lái xe rất thận trọng, nhưng lần này anh ta lại rẽ xe vào những con hèm đẩy chật hẹp, tốc độ xe bỗng chốc tăng lên, sau đó lại chầm chậm giảm xuống, anh ta nhìn gương chiếu hậu, và nói. "Đã thoát khỏi rồi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong trầm giọng đáp lại một tiếng, sau đó buông lỏng bàn tay đang ôm tôi ra, tôi nghe thấy đoạn đối thoại của hai người bọn họ, liền quay đầu nhìn. "Đã không còn nhìn thấy nữa đâu." Chu Phong nhàn nhạt nói bên tại tôi.
Tôi lặng người một hồi lâu, mới có thể sắp xếp lại trật tự lời nói, hội anh là như vậy là có ý gì, anh là quay dầu nhìn tôi, "Em đã bị theo dõi “Là người của ai?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chiếc xe vừa lúc chạy vào cổng khu chung cư, sau đó từ từ dừng lại tòa nhà tôi đang ở Chu Phong tiếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Mời tôi lên nhà uống một ly trà, tôi sẽ nói cho em biết." “Vậy thì bỏ đi, em cũng chẳng cần biết." Thật không dễ mới có được một mối quan hệ rõ ràng với Chu Phong, nếu tôi thật sự bị anh ta làm lung lay, điều tôi sợ rằng chính là những thủ đoạn tàn nhẫn, độc ác của vợ anh ta-Triệu Mộng Tuyết, tôi ngay lập tức cự tuyệt, liền mở cửa xuống xe, âm thanh “ừm” khăn khàn của anh ta ở phía sau truyền đến, tựa như một con dao sắc bén của một con quỷ xấu xỉ, con dao sắc nhọn này như thể cào xước thẳng vào tim tôi, khiến tôi đứng im, không thể nào bước thêm một bước nào nữa. "Hay là, em cũng không muốn biết Lục Kính Đình bây giờ đang ở đâu tại
Thế là tôi đành mời Chu Phong lên nhà, trong thang máy, hai chúng tôi mỗi người đứng về một phía tôi lại càng xê dịch ra xa, nhưng không thể trốn được khỏi mất anh ta, cánh tay vững chắc, rộng rãi ôm lấy tối, kéo đến bên cạnh anh ta, giọng nói thâm trầm cất lên, "Tôi là con sói mãnh thú à? Em cách xã tôi như thế làm gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta có một đôi mắt đen sâu thẳm đầy quyến rũ, mỗi một cái liếc mắt đều cảm thấy cả một linh hồn bị cuốn hút vào đó, tôi không đủ dũng cảm để nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta, đặc biệt là khi dùng giọng điệu này để nói chuyện, những hơi thở nóng bỏng phả vào mặt tôi, loại cảm giác này khiến trái tim tôi bứt rứt.
Tôi cố giữ lý trí, cố gắng hết sức để trấn tĩnh lại, “Không có, chỉ là bây giờ em đang ở bên cạnh Lục Kính Đình, đứng gần anh như thế, thật sự có chút không thích hợp."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vừa nói xong, thang máy đúng lúc dừng lại, một tiếng "ting" vang lên, hai cánh cửa từ từ mở ra, tôi nặng nề nhấc chân bước ra ngoài đầu tiên, lấy chia khỏa ở trong túi xách ra, bỗng chốc có một âm thanh cười nhẹ của Chu Phong vang vắng bên tại tôi, “Em chính là sợ người em chờ đợi sẽ không quay về nữa Truyen88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Bàn tay của tôi run rẩy, mở cửa ra, quay người lại, “Anh nói vậy là có ý gì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong càng ngày bước gần đến tôi, sau đó vượt qua người, bước đến lối ra vào, thản nhiên đổi dép đi trong nhà một cách tự nhiên, sau đó anh ta đi đến ghế sofa ngồi xuống, “Tôi khát nước
Tôi rót cho anh ta một ly nước chanh mát ở trong tủ lạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta uống xong và đặt ly nước sang một bên, ánh mắt anh ta đăm chiêu nhìn tôi, "Ý nghĩa của lời này, là vấn đề của Hương Hải, tôi có nhiệm vụ cần phải đi, anh ta và ông Dư đã cùng nhau hợp tác làm loạn như vậy, phá hỏng việc của tôi, đã làm kinh động đến cấp trên, nếu không phải bố của anh ta ra mặt tạo mối quan hệ để bảo vệ anh ta, làm trì hoãn quá trình xử lý ở phía trên.
Anh ta nói chậm rãi, nhưng từng lời từng chữ như một mũi kim đâm vào tim tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi hiểu được ý nghĩa trong lời nói anh ta, trước đây anh ta đã từng đề cập với tôi, những người bị giam ở bên trong đều là những kẻ có tội ác tày trời, một khi bị đày vào đây, cho dù có quyền thế cao ngất trời thì ông trời cũng không có cách nào cứu ra được.
Tôi cũng đã từng nghe qua danh tiếng của ông Lục, ông ta đã về hưu được nhiều năm, thời còn trẻ ông ta là một người hô mưa gọi gió trên thương trường, mặc dù bây giờ công việc làm ăn căn bản rất trong sạch, nhưng gốc rễ vẫn tồn tại, thật sự thì cần phải đợi đến khi ông ta ra mặt mới có thể nghĩ ra cách đột làm dịu tình hình này, nhưng đó thực sự là một vấn đề "Là do anh có ý làm như thế sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngắng đầu lên hỏi, "Có ý cái gì chứ?"
Chu Phong là một người cần thận như vậy, muốn làm điều gì đều phải có thủ đoạn của anh ta, căn bản không thể dễ dàng sai người đi thăm dò anh ta như vậy, thêm vào đó ván cờ giữa anh ta và Lục Kính Đình, cho dù tiếp tục đánh mấy ván nữa cũng không thể thương lượng được nữa, với một người hiểu thắng như anh ta, chắc chắn rằng anh ta có dã tâm chèn ép Lục Kinh Đình xuống hơn bất cứ ai khác, tôi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Chu Phong, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ gương mặt anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta nhìn thấu suy nghĩ của tôi, dường như anh ta bị bộ dạng của tôi chọc cười, giọng điệu có chút buồn cười, “Em cho rằng tôi có tình làm vậy với Lục Kinh Đình sao?"
Tôi nói đúng vậy, anh ta đột ngột đứng dậy tiến lại gần tôi, tôi không ngừng lùi lại phía sau, cho đến khi lưng của tôi dính chặt vào chân tường, anh ta dang tay ôm lấy tôi, nâng lấy cắm tôi, “Vì vậy bấy lâu nay em đã hao tâm tổn sức, suy nghĩ cách giúp đỡ anh ta."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi khô biết như thế nào, cũng không thể đầy anh ta ra được, chỉ có thể cúi đầu lăng lẽ không nhìn anh ta, anh ta đã nhìn thấu được SUY nghĩ của tôi, bóp chặt lấy cầm tôi, ép buộc tôi phải ngắng đầu lên, phản chiếu lại bộ dạng anh ta lúc này, sắc mặt không thay đổi, nhưng sâu trong ánh mắt là sóng nước cuộn trào, "Nói đi." "Nói cái gì cơ?” Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất
Lục Kinh Đình nâng căm tôi lên, chầm chậm lướt qua làn da có chút thô ráp của tôi, anh ta dùng lực khiến tôi cảm thấy có chút đau đớn, “Em đã rung động với Lục Kinh Đình rồi sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không thể trốn tránh được nữa, tôi dứt khoát trá lời, "Hiện tại em đang bên cạnh anh ta, nên đường nhiên phải hết lòng vì anh ta, đây không phải là điều mà anh đã dạy em trước đây sao? Cục trưởng Chu, khoảng cách của chúng ta là quá gần gũi rồi, em đã sớm nói rằng, em đã chán ngán cái cảnh làm nhân tình rồi, giờ đây em đã hồi tâm chuyền ý rồi, muốn cần có một danh phân cho bản thân mình."
Tôi lạnh lùng nói, tôi tưởng rằng nếu mình nói như vậy thì Chu Phong sẽ chán ghét mà rời bỏ tôi, nhưng tôi không ngờ rằng sau khi nói xong lại nhận lại ảnh mắt đầy tức giận của anh ta, “Danh phận? Hừ, em cho rằng tôi không thể cho em một danh phận, còn anh ta thì có thể sao? "Em đã từng gặp ông Lục rồi, em đã quên thái độ của ông ta rồi sao? Em cho rằng Lục Kính Đình gắn bó với ông ta cho đến ngày hôm nay, nếu không thỏa hiệp cho anh ta cưới con gái nhà họ Tôn, thì ông ta sẽ ra tay giúp đỡ anh ta?" Chu Phong lạnh lùng cười, giống như một đứa ngốc nhìn tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Toàn thân tôi sững sờ đến chết lặng, những lời của Tiêu Dao nói không chỉ là lời cảnh tỉnh cho tôi, sợ rằng đến lúc đó tôi sẽ không thể chấp nhận được, nhưng những lời nói của Chu Phong thật sự chính là một nhát dao giết chết cuộc đính hôn sắp xảy ra của Lục Kính Đình.
Tất cả những biểu cảm trên mặt tôi đều đã bị đông cứng lại, tôi mở miệng, nhưng lại phát hiện ra không tìm được lời nào để phản bác lại anh ta, tôi còn chưa ngậm được miệng lại, thì một bóng người đổ xuống, Chu Phong cúi đầu, kèm theo là mùi thuốc lá trong miệng của anh ta đã len lỏi vào khoang miệng tôi. "Hum!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nhíu mày, vùng vẫy hết sức cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng cơ thể nặng nề của anh ta lúc này tôi càng đây lại càng không thể nhúc nhích được, nhưng tôi càng đầy ra, thì đầu lưỡi của anh ta càng len lõi sâu vào trong miệng tôi, càng tự ý chiếm lấy mọi ngóc ngách. “Không! Không được!"
Tôi không thể nói nên lời, lại bị anh ta kìm hãm, anh ta chấm chậm hôn, thời gian kéo dài trôi qua như cả một thế kỷ mới đưa đầu lưỡi ra khỏi miệng tôi, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ để tôi đi, nhưng tôi lại không thể ngờ rằng anh ta lại tiếp tục chiếm lấy tôi một cách trắng trợn như thế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ môi đến cằm, cổ, gáy và ngực, anh ta đều kẹp chặt tôi bằng cả hai tay, không cho tôi một chút cơ hội để phản kháng, bờ môi của anh ta lướt qua chỗ nào cũng đều ngậm mút để lưu lại dấu hickey cho đến khi tay của anh ta đưa ra phía sau. “Chu Phong! Bỏ tay ra! Bỏ tay anh ra!" “Chúng ta đã không còn mối quan hệ gì nữa rồi, anh dám đụng chạm đến em! Anh dám đụng đến em là đã phạm pháp rồi, đó là cưỡng hiếp!"
Tôi sợ đến mức la hét thất thanh,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong ôm chặt lấy tôi, thẳng thừng trói buộc tôi vào trong lòng anh ta, hơi thở của anh ta nặng nề, bỗng chốc trao trùm cả không khí, ôm siết lấy tôi và nói, “Yên nào"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta thấp giọng quở trách, thật sự lúc này tôi không dám làm loạn nữa, nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh ta, khiến tôi có vài phần sợ hãi.
Trần Dương từ trước đến nay lái xe rất thận trọng, nhưng lần này anh ta lại rẽ xe vào những con hèm đẩy chật hẹp, tốc độ xe bỗng chốc tăng lên, sau đó lại chầm chậm giảm xuống, anh ta nhìn gương chiếu hậu, và nói. "Đã thoát khỏi rồi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong trầm giọng đáp lại một tiếng, sau đó buông lỏng bàn tay đang ôm tôi ra, tôi nghe thấy đoạn đối thoại của hai người bọn họ, liền quay đầu nhìn. "Đã không còn nhìn thấy nữa đâu." Chu Phong nhàn nhạt nói bên tại tôi.
Tôi lặng người một hồi lâu, mới có thể sắp xếp lại trật tự lời nói, hội anh là như vậy là có ý gì, anh là quay dầu nhìn tôi, "Em đã bị theo dõi “Là người của ai?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chiếc xe vừa lúc chạy vào cổng khu chung cư, sau đó từ từ dừng lại tòa nhà tôi đang ở Chu Phong tiếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Mời tôi lên nhà uống một ly trà, tôi sẽ nói cho em biết." “Vậy thì bỏ đi, em cũng chẳng cần biết." Thật không dễ mới có được một mối quan hệ rõ ràng với Chu Phong, nếu tôi thật sự bị anh ta làm lung lay, điều tôi sợ rằng chính là những thủ đoạn tàn nhẫn, độc ác của vợ anh ta-Triệu Mộng Tuyết, tôi ngay lập tức cự tuyệt, liền mở cửa xuống xe, âm thanh “ừm” khăn khàn của anh ta ở phía sau truyền đến, tựa như một con dao sắc bén của một con quỷ xấu xỉ, con dao sắc nhọn này như thể cào xước thẳng vào tim tôi, khiến tôi đứng im, không thể nào bước thêm một bước nào nữa. "Hay là, em cũng không muốn biết Lục Kính Đình bây giờ đang ở đâu tại
Thế là tôi đành mời Chu Phong lên nhà, trong thang máy, hai chúng tôi mỗi người đứng về một phía tôi lại càng xê dịch ra xa, nhưng không thể trốn được khỏi mất anh ta, cánh tay vững chắc, rộng rãi ôm lấy tối, kéo đến bên cạnh anh ta, giọng nói thâm trầm cất lên, "Tôi là con sói mãnh thú à? Em cách xã tôi như thế làm gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta có một đôi mắt đen sâu thẳm đầy quyến rũ, mỗi một cái liếc mắt đều cảm thấy cả một linh hồn bị cuốn hút vào đó, tôi không đủ dũng cảm để nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta, đặc biệt là khi dùng giọng điệu này để nói chuyện, những hơi thở nóng bỏng phả vào mặt tôi, loại cảm giác này khiến trái tim tôi bứt rứt.
Tôi cố giữ lý trí, cố gắng hết sức để trấn tĩnh lại, “Không có, chỉ là bây giờ em đang ở bên cạnh Lục Kính Đình, đứng gần anh như thế, thật sự có chút không thích hợp."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vừa nói xong, thang máy đúng lúc dừng lại, một tiếng "ting" vang lên, hai cánh cửa từ từ mở ra, tôi nặng nề nhấc chân bước ra ngoài đầu tiên, lấy chia khỏa ở trong túi xách ra, bỗng chốc có một âm thanh cười nhẹ của Chu Phong vang vắng bên tại tôi, “Em chính là sợ người em chờ đợi sẽ không quay về nữa Truyen88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Bàn tay của tôi run rẩy, mở cửa ra, quay người lại, “Anh nói vậy là có ý gì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong càng ngày bước gần đến tôi, sau đó vượt qua người, bước đến lối ra vào, thản nhiên đổi dép đi trong nhà một cách tự nhiên, sau đó anh ta đi đến ghế sofa ngồi xuống, “Tôi khát nước
Tôi rót cho anh ta một ly nước chanh mát ở trong tủ lạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta uống xong và đặt ly nước sang một bên, ánh mắt anh ta đăm chiêu nhìn tôi, "Ý nghĩa của lời này, là vấn đề của Hương Hải, tôi có nhiệm vụ cần phải đi, anh ta và ông Dư đã cùng nhau hợp tác làm loạn như vậy, phá hỏng việc của tôi, đã làm kinh động đến cấp trên, nếu không phải bố của anh ta ra mặt tạo mối quan hệ để bảo vệ anh ta, làm trì hoãn quá trình xử lý ở phía trên.
Anh ta nói chậm rãi, nhưng từng lời từng chữ như một mũi kim đâm vào tim tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi hiểu được ý nghĩa trong lời nói anh ta, trước đây anh ta đã từng đề cập với tôi, những người bị giam ở bên trong đều là những kẻ có tội ác tày trời, một khi bị đày vào đây, cho dù có quyền thế cao ngất trời thì ông trời cũng không có cách nào cứu ra được.
Tôi cũng đã từng nghe qua danh tiếng của ông Lục, ông ta đã về hưu được nhiều năm, thời còn trẻ ông ta là một người hô mưa gọi gió trên thương trường, mặc dù bây giờ công việc làm ăn căn bản rất trong sạch, nhưng gốc rễ vẫn tồn tại, thật sự thì cần phải đợi đến khi ông ta ra mặt mới có thể nghĩ ra cách đột làm dịu tình hình này, nhưng đó thực sự là một vấn đề "Là do anh có ý làm như thế sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngắng đầu lên hỏi, "Có ý cái gì chứ?"
Chu Phong là một người cần thận như vậy, muốn làm điều gì đều phải có thủ đoạn của anh ta, căn bản không thể dễ dàng sai người đi thăm dò anh ta như vậy, thêm vào đó ván cờ giữa anh ta và Lục Kính Đình, cho dù tiếp tục đánh mấy ván nữa cũng không thể thương lượng được nữa, với một người hiểu thắng như anh ta, chắc chắn rằng anh ta có dã tâm chèn ép Lục Kinh Đình xuống hơn bất cứ ai khác, tôi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Chu Phong, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ gương mặt anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta nhìn thấu suy nghĩ của tôi, dường như anh ta bị bộ dạng của tôi chọc cười, giọng điệu có chút buồn cười, “Em cho rằng tôi có tình làm vậy với Lục Kinh Đình sao?"
Tôi nói đúng vậy, anh ta đột ngột đứng dậy tiến lại gần tôi, tôi không ngừng lùi lại phía sau, cho đến khi lưng của tôi dính chặt vào chân tường, anh ta dang tay ôm lấy tôi, nâng lấy cắm tôi, “Vì vậy bấy lâu nay em đã hao tâm tổn sức, suy nghĩ cách giúp đỡ anh ta."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi khô biết như thế nào, cũng không thể đầy anh ta ra được, chỉ có thể cúi đầu lăng lẽ không nhìn anh ta, anh ta đã nhìn thấu được SUY nghĩ của tôi, bóp chặt lấy cầm tôi, ép buộc tôi phải ngắng đầu lên, phản chiếu lại bộ dạng anh ta lúc này, sắc mặt không thay đổi, nhưng sâu trong ánh mắt là sóng nước cuộn trào, "Nói đi." "Nói cái gì cơ?” Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất
Lục Kinh Đình nâng căm tôi lên, chầm chậm lướt qua làn da có chút thô ráp của tôi, anh ta dùng lực khiến tôi cảm thấy có chút đau đớn, “Em đã rung động với Lục Kinh Đình rồi sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không thể trốn tránh được nữa, tôi dứt khoát trá lời, "Hiện tại em đang bên cạnh anh ta, nên đường nhiên phải hết lòng vì anh ta, đây không phải là điều mà anh đã dạy em trước đây sao? Cục trưởng Chu, khoảng cách của chúng ta là quá gần gũi rồi, em đã sớm nói rằng, em đã chán ngán cái cảnh làm nhân tình rồi, giờ đây em đã hồi tâm chuyền ý rồi, muốn cần có một danh phân cho bản thân mình."
Tôi lạnh lùng nói, tôi tưởng rằng nếu mình nói như vậy thì Chu Phong sẽ chán ghét mà rời bỏ tôi, nhưng tôi không ngờ rằng sau khi nói xong lại nhận lại ảnh mắt đầy tức giận của anh ta, “Danh phận? Hừ, em cho rằng tôi không thể cho em một danh phận, còn anh ta thì có thể sao? "Em đã từng gặp ông Lục rồi, em đã quên thái độ của ông ta rồi sao? Em cho rằng Lục Kính Đình gắn bó với ông ta cho đến ngày hôm nay, nếu không thỏa hiệp cho anh ta cưới con gái nhà họ Tôn, thì ông ta sẽ ra tay giúp đỡ anh ta?" Chu Phong lạnh lùng cười, giống như một đứa ngốc nhìn tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Toàn thân tôi sững sờ đến chết lặng, những lời của Tiêu Dao nói không chỉ là lời cảnh tỉnh cho tôi, sợ rằng đến lúc đó tôi sẽ không thể chấp nhận được, nhưng những lời nói của Chu Phong thật sự chính là một nhát dao giết chết cuộc đính hôn sắp xảy ra của Lục Kính Đình.
Tất cả những biểu cảm trên mặt tôi đều đã bị đông cứng lại, tôi mở miệng, nhưng lại phát hiện ra không tìm được lời nào để phản bác lại anh ta, tôi còn chưa ngậm được miệng lại, thì một bóng người đổ xuống, Chu Phong cúi đầu, kèm theo là mùi thuốc lá trong miệng của anh ta đã len lỏi vào khoang miệng tôi. "Hum!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nhíu mày, vùng vẫy hết sức cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng cơ thể nặng nề của anh ta lúc này tôi càng đây lại càng không thể nhúc nhích được, nhưng tôi càng đầy ra, thì đầu lưỡi của anh ta càng len lõi sâu vào trong miệng tôi, càng tự ý chiếm lấy mọi ngóc ngách. “Không! Không được!"
Tôi không thể nói nên lời, lại bị anh ta kìm hãm, anh ta chấm chậm hôn, thời gian kéo dài trôi qua như cả một thế kỷ mới đưa đầu lưỡi ra khỏi miệng tôi, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ để tôi đi, nhưng tôi lại không thể ngờ rằng anh ta lại tiếp tục chiếm lấy tôi một cách trắng trợn như thế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ môi đến cằm, cổ, gáy và ngực, anh ta đều kẹp chặt tôi bằng cả hai tay, không cho tôi một chút cơ hội để phản kháng, bờ môi của anh ta lướt qua chỗ nào cũng đều ngậm mút để lưu lại dấu hickey cho đến khi tay của anh ta đưa ra phía sau. “Chu Phong! Bỏ tay ra! Bỏ tay anh ra!" “Chúng ta đã không còn mối quan hệ gì nữa rồi, anh dám đụng chạm đến em! Anh dám đụng đến em là đã phạm pháp rồi, đó là cưỡng hiếp!"
Tôi sợ đến mức la hét thất thanh,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Bình luận facebook