Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120: Người phụ nữ ở bên cạnh anh
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vậy phải xem anh có khả năng này hay không?"
Lục Kinh Đình cười nhạt, giọng nói vừa dứt thì ở ngoài cửa cũng có người muốn đi vào, chỗ này là bệnh viện nhưng mà Lục Kính Đình lại kiếm chuyện với Chu Phong, nếu như Chu Phong muốn tính số với anh ta thì chưa biết người chịu thiệt là ai đâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi lập tức kéo tay anh ta, nói một câu: "Em cảm thấy không được khỏe " “Khó chịu chỗ nào?" Anh ta cúi người xuống hỏi tôi, tôi lắc đầu nói quá ồn ào cho nên tôi bị chóng mặt, Lục Kinh Đình xua tay ý muốn dừng lại, những người đó lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lục Kính Đình hỏi bác sĩ về tình trạng chóng mặt của tôi, bác sĩ ở bên cạnh bận rộn trả lời, anh ta sợ làm ổn đến tôi cho nên dứt khoát kêu bác sĩ và Chu Phong củng đi ra bên ngoài, trước khi đi Chu Phong còn nhìn tôi một cái, tôi không hiểu ánh mắt đó là gì, anh ta giống như muốn nói với tôi gì đó nhưng cuối cùng vẫn đi ra bên ngoài cửa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh hơn, tôi nằm ở trên trường, tôi không thể quên khoảnh khác Chu Phong đến đây trước khi Lục Kinh Đinh đến, còn có anh mắt của anh ta. Không lâu sau, điện thoại bên giường đột nhiên reo lên, tôi rất ngạc nhiên. Tôi vẫn còn truyền nước biển, cái này là do Chu Phong cố ý để lai.
Màn hình lóe sáng trong vài giây rồi lại tối đi, rồi đột nhiên lại sáng lên một lần nữa, tôi ngừng lại một chút, muốn cầm điện thoại lên kêu Chu Phong đến đây để trả lại cho anh ta, nhưng mà tôi phát hiện ra điện thoại không có khóa, mở ra vô cùng dễ dàng, màn hình tin nhắn nhảy ra, tôi mới phát hiện tin nhắn mà Chu Phong gởi đến, điện thoại di động là do anh ta cố ý để ở đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta gởi đến hai tin nhắn, hai cái tin nhắn khó hiểu, tôi còn chưa hiểu được thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, tôi nhanh chóng nhét điện thoại vào lại trong túi.
Cửa phòng bị mở ra lần nữa, chỉ có một mình Lục Kinh Đình đi vào, vẻ mặt rất khó chịu, tôi nhìn ra bên ngoại thấy Chu Phong không còn ở đó, không biết Lục Kính Đình đã dùng cách gì để anh ta đi về. Anh ta chờ tôi truyền nước biển xong, đợi bác sĩ rút kim tiêm ra khỏi tay, kê thuốc rồi buổi chiều sẽ làm thủ tục xuất viện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi trở về nhà tôi mới phát hiện ra Lục Kinh Đình đã cho người lắp camera ở trong nhà tôi, còn kêu Nghĩa cử người giả trang.
Anh ta để vú nuôi nấu cháo gà cho tôi, sau đó đi vào phòng sách với Nghĩa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi mặc lại quần áo đã mặc ở bệnh viện, đi tắm rồi chuẩn bị xuống lầu, lúc đến cửa phòng sách thi thấy cửa còn chưa đóng lại hoàn toàn, vẫn chừa một khe hở, giọng nói của Nghĩa và Lục Kinh Đình từ bên trong vong ra. “Cậu ba, mặc dù lần này đã tìm được cô Tấn trở về nhưng anh và ông cụ vẫn cứ như vậy thì tôi sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tối hôm qua ông cụ đã kêu quản gia Đỗ nhắn lại, đám cưới không làm cũng phải làm. "Vậy thì để ông ấy tự đi mà cưới." "Cậu ba, tuy rằng anh với ông cụ mấy năm nay không ngừng xung đột, nhưng cũng chưa bao giờ gay gắt như vậy, hiện tại loạn trong giặc ngoài rồi rằm, ông cụ lại làm thêm chuyện gì nữa thì tôi sợ anh sẽ phải chịu thuat Anh nghĩ xem tại sao tôi lại đem một nửa số có phân chia cho Tan Phúc? Truyện88 .net website cập nhật truyện nhanh nhất
Nghĩa im lặng, lúc bị Lục Kính Đình nói một chút mới hiểu ra, tôi định tiếp tục xuống lầu, máy chuyện này biết nhiều quả đối với tôi cũng không tốt, nhưng đầu ngờ lúc tôi đi tới chỗ của quẹo xuống cầu thang thì nghe được Nghĩa hỏi một câu: “Tôi vẫn có chút không hiểu, cậu ba, thật ra thì ông cụ muốn anh cưới cô Tôn cũng là đã giúp anh có được sự ủng hộ ở sau lưng, đối với sự phát triển của anh cũng rất tốt, nhưng tôi không hiểu, anh phản đối như vậy là vì thật sự có tình cảm với cô Tân hay là muốn bảo vệ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta bỗng nhiên nhỏ giọng, đứng xa ra, sau đó nói tên của một người phụ nữ, nhưng tôi không nghe rõ, trong lòng tôi vô cùng ngạc nhiên, Lục Kinh Đinh đối xử với tôi rất tốt, tất cả mọi người đều nhìn thấy, chị Tiểu Tiểu và Tiêu Dao luôn khuyên tôi nên nắm chặt lấy, cũng không biết đã khuyên bao nhiêu lần, chính tôi cũng cảm nhận được, không nói những cái khác nhưng ít nhất anh ta đối xử với tôi rất khác.
Còn nữa, trong khoảng thời gian sống chung thì tôi chưa từng thấy ở bên cạnh anh ta còn có người nào khác. Tôi sửng sốt, ngoài miệng thì tôi luôn nói tôi với anh ta không có kết quả nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ một chút, ở trong tình cảm thì không ai có thể giữ mãi sự tỉnh táo, giữ nguyên suy nghĩ ban đầu được, trong vô thức đi lùi lại hai bước, tôi muốn nghe câu trả lời của Lục Kinh Đình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sự im lặng kéo dài trong phòng sách, tôi không đến quá gần, không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Kinh Đình. Tôi chỉ có thể nghe thấy chuyển động của những ngón tay anh ta khi gõ xuống mặt bàn. Cuối cùng, Nghĩa không đợi được nữa, vừa muốn hỏi lại đã bị Lục Kinh Đinh mắng, đừng hỏi những thứ không nên hỏi, nhờ vậy mà anh ta không tiếp tục hỏi nữa.
Không thể nghe được câu trả lời mà mình muốn cho nên tôi đã đi xuống lầu, ăn xong thì trở về phòng ngủ một giác, lúc tỉnh dậy thì Lục Kinh Đinh đã đi ra ngoài, có thể là do tôi quả rảnh rỗi cho nên trong đầu lại suy nghĩ về những gì Nghĩa và Lục Kính Đình đã nói. Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lại suy nghĩ đến tin nhắn mà Chu Phong gởi đến, trong lòng tôi cảm thấy như có gì đó ngăn lại, tôi gọi vào số điện thoại mà Chu Phong đã dùng để giới tin nhắn tới, lúc điện thoại được kết nối thì ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng nhạc, có lẽ là dụng ở quán karaoke, anh ta trả lời một tiếng rồi không nói nữa, tôi cho là anh ta bản tiếp khách cho nên không rành nghe diện thoại, định cúp máy
Không ngờ lúc vừa định cúp điện thoại thì ngược lại bên phía anh ta lại im lặng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giọng nói của anh ta trầm lắng từ bên kia truyền đến: “Có chuyện gì?”
Tôi không ngờ anh ta sẽ đi ra ngoài để nghe điện thoại của tôi, ngơ ngác một lúc mới nói: "Có chút việc muốn hỏi anh" “Về Lục Kinh Đình?" “Đúng vậy” “Để tôi gởi cho em địa chỉ, em tới đây tôi sẽ nói cho em.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta nói xong thì cúp điện thoại, cũng không cho tôi cơ hội từ chối, sau đó mấy giấy thì tin nhắn được gởi đến, tôi tra địa chỉ thì thấy đây là một câu lạc bộ giải trí, do dự mãi thì cũng quyết định thay quần áo, bắt xe đi đến đó.
Vừa đến cửa câu lạc bộ thi anh ta lại gởi tin nhắn cho tôi, anh ta nói tôi đi lên tầng năm, ở phòng riêng số năm trăm linh hai, tôi đi vào thang máy lên lầu, từng bước từng bước đi tới đó, tìm được phòng số năm trăm linh hai, lúc chuẩn bị đầy cửa đi vào thì cánh cửa được mở ra từ bên trong, người mở cửa là một nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ này có dáng người không cao làm tôi mang giày cao gót nên tầm mắt vượt qua bà vai của anh ta, liếc mắt nhìn vào Lục Kính Đình đang ngồi trên ghế sa lon ở bên trong, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ, lại là Kiểu Lam.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kiểu Lam hình như rất thích màu đen, mỗi lần tôi nhìn thấy cô ta thì cô ta đều mặc những chiếc váy màu đen, lần nào cũng mặc một chiếc váy màu đen nhỏ, hở hai bên eo, nhìn hấp dẫn nhưng lại không lắng lở, cái vảy này nếu như để một người phụ nữ có khi chất lắng lở mặc vào thì sẽ không thể hiện ra được, chỉ một cái này thôi đã khiến cho những người phụ nữ khác không thể sánh bằng.
Mấy người còn lại thì tôi không biết, nhưng có vẻ là đối tác làm ăn của Lục Kính Đình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kiều Lam vô cùng quen thuộc, ngồi ở bên cạnh Lục Kinh Đình dịu dàng rót rượu, đúng là ra dáng một bà chủ, trong lòng tôi quặn thắt, giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt, nhân viên phục vụ mở cửa nhìn thấy tôi thì hoảng sợ, hỏi tôi có muốn đi vào hay không.
Tôi nhanh chóng lắc đầu, nói mình đi nhằm vừa xoay người lại thì đụng phải một lồng ngực rộng lớn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vậy phải xem anh có khả năng này hay không?"
Lục Kinh Đình cười nhạt, giọng nói vừa dứt thì ở ngoài cửa cũng có người muốn đi vào, chỗ này là bệnh viện nhưng mà Lục Kính Đình lại kiếm chuyện với Chu Phong, nếu như Chu Phong muốn tính số với anh ta thì chưa biết người chịu thiệt là ai đâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi lập tức kéo tay anh ta, nói một câu: "Em cảm thấy không được khỏe " “Khó chịu chỗ nào?" Anh ta cúi người xuống hỏi tôi, tôi lắc đầu nói quá ồn ào cho nên tôi bị chóng mặt, Lục Kinh Đình xua tay ý muốn dừng lại, những người đó lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lục Kính Đình hỏi bác sĩ về tình trạng chóng mặt của tôi, bác sĩ ở bên cạnh bận rộn trả lời, anh ta sợ làm ổn đến tôi cho nên dứt khoát kêu bác sĩ và Chu Phong củng đi ra bên ngoài, trước khi đi Chu Phong còn nhìn tôi một cái, tôi không hiểu ánh mắt đó là gì, anh ta giống như muốn nói với tôi gì đó nhưng cuối cùng vẫn đi ra bên ngoài cửa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh hơn, tôi nằm ở trên trường, tôi không thể quên khoảnh khác Chu Phong đến đây trước khi Lục Kinh Đinh đến, còn có anh mắt của anh ta. Không lâu sau, điện thoại bên giường đột nhiên reo lên, tôi rất ngạc nhiên. Tôi vẫn còn truyền nước biển, cái này là do Chu Phong cố ý để lai.
Màn hình lóe sáng trong vài giây rồi lại tối đi, rồi đột nhiên lại sáng lên một lần nữa, tôi ngừng lại một chút, muốn cầm điện thoại lên kêu Chu Phong đến đây để trả lại cho anh ta, nhưng mà tôi phát hiện ra điện thoại không có khóa, mở ra vô cùng dễ dàng, màn hình tin nhắn nhảy ra, tôi mới phát hiện tin nhắn mà Chu Phong gởi đến, điện thoại di động là do anh ta cố ý để ở đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta gởi đến hai tin nhắn, hai cái tin nhắn khó hiểu, tôi còn chưa hiểu được thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, tôi nhanh chóng nhét điện thoại vào lại trong túi.
Cửa phòng bị mở ra lần nữa, chỉ có một mình Lục Kinh Đình đi vào, vẻ mặt rất khó chịu, tôi nhìn ra bên ngoại thấy Chu Phong không còn ở đó, không biết Lục Kính Đình đã dùng cách gì để anh ta đi về. Anh ta chờ tôi truyền nước biển xong, đợi bác sĩ rút kim tiêm ra khỏi tay, kê thuốc rồi buổi chiều sẽ làm thủ tục xuất viện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi trở về nhà tôi mới phát hiện ra Lục Kinh Đình đã cho người lắp camera ở trong nhà tôi, còn kêu Nghĩa cử người giả trang.
Anh ta để vú nuôi nấu cháo gà cho tôi, sau đó đi vào phòng sách với Nghĩa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi mặc lại quần áo đã mặc ở bệnh viện, đi tắm rồi chuẩn bị xuống lầu, lúc đến cửa phòng sách thi thấy cửa còn chưa đóng lại hoàn toàn, vẫn chừa một khe hở, giọng nói của Nghĩa và Lục Kinh Đình từ bên trong vong ra. “Cậu ba, mặc dù lần này đã tìm được cô Tấn trở về nhưng anh và ông cụ vẫn cứ như vậy thì tôi sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tối hôm qua ông cụ đã kêu quản gia Đỗ nhắn lại, đám cưới không làm cũng phải làm. "Vậy thì để ông ấy tự đi mà cưới." "Cậu ba, tuy rằng anh với ông cụ mấy năm nay không ngừng xung đột, nhưng cũng chưa bao giờ gay gắt như vậy, hiện tại loạn trong giặc ngoài rồi rằm, ông cụ lại làm thêm chuyện gì nữa thì tôi sợ anh sẽ phải chịu thuat Anh nghĩ xem tại sao tôi lại đem một nửa số có phân chia cho Tan Phúc? Truyện88 .net website cập nhật truyện nhanh nhất
Nghĩa im lặng, lúc bị Lục Kính Đình nói một chút mới hiểu ra, tôi định tiếp tục xuống lầu, máy chuyện này biết nhiều quả đối với tôi cũng không tốt, nhưng đầu ngờ lúc tôi đi tới chỗ của quẹo xuống cầu thang thì nghe được Nghĩa hỏi một câu: “Tôi vẫn có chút không hiểu, cậu ba, thật ra thì ông cụ muốn anh cưới cô Tôn cũng là đã giúp anh có được sự ủng hộ ở sau lưng, đối với sự phát triển của anh cũng rất tốt, nhưng tôi không hiểu, anh phản đối như vậy là vì thật sự có tình cảm với cô Tân hay là muốn bảo vệ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta bỗng nhiên nhỏ giọng, đứng xa ra, sau đó nói tên của một người phụ nữ, nhưng tôi không nghe rõ, trong lòng tôi vô cùng ngạc nhiên, Lục Kinh Đinh đối xử với tôi rất tốt, tất cả mọi người đều nhìn thấy, chị Tiểu Tiểu và Tiêu Dao luôn khuyên tôi nên nắm chặt lấy, cũng không biết đã khuyên bao nhiêu lần, chính tôi cũng cảm nhận được, không nói những cái khác nhưng ít nhất anh ta đối xử với tôi rất khác.
Còn nữa, trong khoảng thời gian sống chung thì tôi chưa từng thấy ở bên cạnh anh ta còn có người nào khác. Tôi sửng sốt, ngoài miệng thì tôi luôn nói tôi với anh ta không có kết quả nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ một chút, ở trong tình cảm thì không ai có thể giữ mãi sự tỉnh táo, giữ nguyên suy nghĩ ban đầu được, trong vô thức đi lùi lại hai bước, tôi muốn nghe câu trả lời của Lục Kinh Đình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sự im lặng kéo dài trong phòng sách, tôi không đến quá gần, không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Kinh Đình. Tôi chỉ có thể nghe thấy chuyển động của những ngón tay anh ta khi gõ xuống mặt bàn. Cuối cùng, Nghĩa không đợi được nữa, vừa muốn hỏi lại đã bị Lục Kinh Đinh mắng, đừng hỏi những thứ không nên hỏi, nhờ vậy mà anh ta không tiếp tục hỏi nữa.
Không thể nghe được câu trả lời mà mình muốn cho nên tôi đã đi xuống lầu, ăn xong thì trở về phòng ngủ một giác, lúc tỉnh dậy thì Lục Kinh Đinh đã đi ra ngoài, có thể là do tôi quả rảnh rỗi cho nên trong đầu lại suy nghĩ về những gì Nghĩa và Lục Kính Đình đã nói. Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lại suy nghĩ đến tin nhắn mà Chu Phong gởi đến, trong lòng tôi cảm thấy như có gì đó ngăn lại, tôi gọi vào số điện thoại mà Chu Phong đã dùng để giới tin nhắn tới, lúc điện thoại được kết nối thì ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng nhạc, có lẽ là dụng ở quán karaoke, anh ta trả lời một tiếng rồi không nói nữa, tôi cho là anh ta bản tiếp khách cho nên không rành nghe diện thoại, định cúp máy
Không ngờ lúc vừa định cúp điện thoại thì ngược lại bên phía anh ta lại im lặng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giọng nói của anh ta trầm lắng từ bên kia truyền đến: “Có chuyện gì?”
Tôi không ngờ anh ta sẽ đi ra ngoài để nghe điện thoại của tôi, ngơ ngác một lúc mới nói: "Có chút việc muốn hỏi anh" “Về Lục Kinh Đình?" “Đúng vậy” “Để tôi gởi cho em địa chỉ, em tới đây tôi sẽ nói cho em.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta nói xong thì cúp điện thoại, cũng không cho tôi cơ hội từ chối, sau đó mấy giấy thì tin nhắn được gởi đến, tôi tra địa chỉ thì thấy đây là một câu lạc bộ giải trí, do dự mãi thì cũng quyết định thay quần áo, bắt xe đi đến đó.
Vừa đến cửa câu lạc bộ thi anh ta lại gởi tin nhắn cho tôi, anh ta nói tôi đi lên tầng năm, ở phòng riêng số năm trăm linh hai, tôi đi vào thang máy lên lầu, từng bước từng bước đi tới đó, tìm được phòng số năm trăm linh hai, lúc chuẩn bị đầy cửa đi vào thì cánh cửa được mở ra từ bên trong, người mở cửa là một nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ này có dáng người không cao làm tôi mang giày cao gót nên tầm mắt vượt qua bà vai của anh ta, liếc mắt nhìn vào Lục Kính Đình đang ngồi trên ghế sa lon ở bên trong, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ, lại là Kiểu Lam.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kiểu Lam hình như rất thích màu đen, mỗi lần tôi nhìn thấy cô ta thì cô ta đều mặc những chiếc váy màu đen, lần nào cũng mặc một chiếc váy màu đen nhỏ, hở hai bên eo, nhìn hấp dẫn nhưng lại không lắng lở, cái vảy này nếu như để một người phụ nữ có khi chất lắng lở mặc vào thì sẽ không thể hiện ra được, chỉ một cái này thôi đã khiến cho những người phụ nữ khác không thể sánh bằng.
Mấy người còn lại thì tôi không biết, nhưng có vẻ là đối tác làm ăn của Lục Kính Đình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kiều Lam vô cùng quen thuộc, ngồi ở bên cạnh Lục Kinh Đình dịu dàng rót rượu, đúng là ra dáng một bà chủ, trong lòng tôi quặn thắt, giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt, nhân viên phục vụ mở cửa nhìn thấy tôi thì hoảng sợ, hỏi tôi có muốn đi vào hay không.
Tôi nhanh chóng lắc đầu, nói mình đi nhằm vừa xoay người lại thì đụng phải một lồng ngực rộng lớn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Bình luận facebook