• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ (9 Viewers)

  • Chương 34

Ông Đồng tới trưng cầu ý kiến của bác sĩ, ông nghĩ nên để Bối Bối phẫu thuật sớm để con bé có thể bình phục nhanh. Nhưng bác sĩ lại đề nghị rằng tốt nhất không nên phá thai trong lần mang thai đầu tiên, bởi vì Bối Bối còn ít tuổi nếu phá thai sẽ làm rối loạn tử cung, về sau rất dễ sinh non.
Nghe bác sĩ nói vậy, ông Đồng bèn do dự, lẽ nào lại để Bối Bối sinh đứa trẻ này ra? Nhưng Bối Bối còn nhỏ như vậy, con bé chỉ vừa mới 20 tuổi mà thôi, đứa trẻ này ra đời lúc này thực sự thích hợp sao? Ông cứ phiền muộn như vậy ngồi ngoài phòng không bệnh, không ngừng nghĩ, không ngừng phiền, ông nắm chặt tay. Sa Hạo Khang đứng cạnh một lát thì đi tới, ngồi xuống bằng ghế sát bên.
“Lão Đồng” Ông Sa gọi, “Còn nhớ khi chúng ta học đại học không, người làm chuyện xấu luôn là tôi, vậy mà hại ông chịu phạt cùng, haha, nghĩ lại thì đúng là rất lâu rồi nhỉ”
Đồng Tĩnh Thừa nghe Sa Hạo Khang nói chuyện, ánh mắt ông cũng lay đọng nhìn về phía xa xa. Đúng vậy, đã nhiều năm trôi qua rồi. Khi còn đại học, thật ra hai người bọn họ luôn không vừa mắt nhau, cuối cùng đánh lộn, ông nhỏ tuổi hơn, đánh không lại ông Sa, vì thế bèn “đâm sau lưng”, sau bài thể dục buổi sáng, ông bèn ném chiếc quần của ông Sa ra khỏi phòng, hại ông ấy tới muộn, rồi còn cho ông ấy uống phải nước tiểu....ông Sa phát hiện ra rằng càng về sau quan hệ giữa họ càng ác liệt hơn, ông Sa thường xuyên làm chuyện xấu sau lưng rồi mách lẻo ông Đồng là đồng lõa, thế là cả hai cùng nhau chịu phạt. Nhưng không biết từ lúc nào, hai người dần trở nên thân thiết như thế, haha, không nghĩ ra nổi, dù sao khi còn trẻ, ai m làm ra những chuyện điên rồ như thế chứ.
“Lão Đồng, con cái chúng ta có thể ở bên nhau, tôi rất vui mừng, Bối Bối đáng yêu như thế, từ khi con bé còn nhỏ thì tôi đã thích nó rồi, ở trong lòng tôi, nó chính là con dâu nhà họ Sa” Ông quay lại nhìn Đồng Tĩnh Thừa, ông ấy không có phản ứng gì quá quyết liệt, ông suy nghĩ sắp xếp từ ngữ rồi nói tiếp, “Sa Nghị lần này tuy hơi qusa, nhưng ông nghĩ xem, Sa Nghị lớn hơn Bối Bối 8 tuổi, nó đã đủ lớn để lập gia đình và có con. Cho nên tôi mới nói Bối Bối có thai cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Chúng ta có thể sớm ôm cháu, ông sinh Bối Bối muộn, chẳng nhẽ phải chờ tới lúc chúng ta già cả, đi không nổi rồi mới để con bé sinh con sao? Lúc ấy, chúng ta đứng thôi cũng mệt lử rồi, nào giống bây giờ, tôi còn sức, còn mạnh khỏe, có thể trông cháu được, ông thấy đúng không?”
Đồng Tĩnh Thừa trầm mặc hồi lâu rồi đi gọi điện cho Dương Tiểu Phàn, ông liếc Sa Hạo Khang một cái sau đó thở dài bước vào phòng bệnh. Lúc này, Sa Hạo Khang mới thở phào nhẹ nhõm, ông nghĩ thầm, thẳng nhóc con này, vì chuyện của mầy mà bố mày ngay cả năm tháng tuổi trẻ cũng phải lôi ra mà nói đấy.
Vậy là, đứa bé cứ như thế được giữ lại, người vui mừng nhất đương nhiên là Sa Nghị rồi.
Có điều, ông Đồng nói tuy đồng ý để bọn họ sinh đứa bé nhưng Bối Bối không thể ở nhà SaNghị, con bé phải quay về nhà họ Đồng, ông và Dương Tiểu Phàn sẽ đích thân chăm sóc. Lần này, Sa Nghị chỉ biết trợn tròn mắt, anh không được gặp Bối Bối ư, đó không phải là ông muốn mạng của anh hả.
Bối Bối theo bố về nhà, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà cô chợt thấy ăn không ngon, chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn là cô đã cảm thấy buồn nôn. Sau khi Dương Tiểu Phàn biết tin Bối Bối có thai, bà kinh ngạc tới nỗi bật khóc, bình thường bà luôn cảm tháy Sa Nghị là người rát chững chạc, sao có thể làm ra loại chuyện này cơ chứ, song chồng bà nóiấy đã nghĩ thông rồi, đứa trẻ này sẽ giữ lại, còn Sa Nghị và Bối Bối tháng sau phải đi đăng ký kết hôn.
Dương Tiểu Phàn mua rất nhiều sách dạy nấu ăn, bà tiến hành nghiên cứu rất nhiều loại thực phẩm, mua đồ ăn ở ngoài thì không yên tâm, ở ngoài người ta cho rất nhiều dầu mỡ, vẫn là đồ nhà mình làm sạch sẽ hơn. Hai ngày nữa, Bối Bối còn phải đi bảo vệ tốt nghiệp, vậy mà giờ con bé có không có tinh thần gì cả, chính xác là buồn muốn chết.
Ở nhà, Bối Bối không muốn ăn, chỉ thích ngủ, Sa Nghị ở bên kia thì ngủ không nổi, chỉ cần nhớ tới Bối Bối đang mang thai đứa con của mình mà mình lại không thể ở bên cô là anh lại khó chịu, anh lo Bối Bối mặc không đủ ấm, lo cô tham ăn, hừm, ăn nhiều cũng tốt chỉ sợ Bối Bối tùy hứng, ăn linh tinh.
2 ngày sau, Bối Bối bảo vệ xong, tình trạng này vẫn chưa có chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn, thấy vậy ông Đồng cũng hết cách, đnfh ngầm đồng ý để Dương Tiểu Phàn gọi điện cho Sa Nghị.
Chỉ mới vài ngày thôi mà Sa Nghị đã gầy đi trông thấy, trên mặt anh toàn râu ria, mấy hôm nay anh toàn ở nhà bố mẹ, hôm nay nhận được điện thoại của bà Đồng nên vừa xong việc ở công ty là anh lập tức chạy tới. Dương Tiểu Phàn dang làm bữa trưa cho Bối Bối, bà ra mở cửa cho Sa Nghị, bà nói Bối Bối đang ở trong phòng rồi bà lại quay lại bếp.
Anh hơi ngượng ngùng đi tới phòng Bối Bối, Bối Bối đang nằm lỳ trên giường chơi game, trông thấy Sa Nghị vào, cô cố tình trở mình, quay cái mông nhỏ về phía anh
“Bối Bối” giọng anh hơi khàn khà
“Con vẫn khỏe chứ?” Thấy Bối Bối phớt lờ mình, anh không còn cách nào khác là đổi chủ đề
“Hừ, vừa tới là hỏi con, không thèm quan tâm tới em”
“Haha” Bối Bối rốt cục đã trả lời anh, “Sao lại không quan tâm em chứ, cả ngày nay anh chỉ muốn gặp em thôi đấy”
“Vậy mà anh cũng có tới thăm em đâu” Bối Bối nhỏ giọng oán trách
“Anh muốn tới lắm chứ, nhưng chú Đồng không nói chính xác bao giờ mới để anh gặp em”
“Bố không gọi thì anh không tới à, anh sẽ không đến sao?” Hừ, chẳng có chút thành ý gì cả
“Bối Bối, sau này anh sẽ không thế nữa” Vừa định ôm lấy cô thì cửa phòng mở ra, Dương Tiểu Phàn bưng một cái khay nhỏ vào
“Bối Bối, mẹ làm cho con súp trứng cà chua và bông cải xanh xào này, dậy ăn một chút thôi được không?”
“Con ăn không vô, sáng nay không phải đã ăn trứng luộc rồi
“Đó là bữa sáng, giờ đã 11 giờ rồi kìa, con nên ăn cơm trưa rồi, ngoan, trong bụng con còn có một người nữa, bé sẽ đói bụng đấy” Dương Tiểu Phàn đặt cái khay lên tủ đầu giường, thấy Bối Bối vẫn bật máy tính, bà nói, “Bối Bối, con đừng chơi máy tính vào buổi sáng, máy tính bức xạ lớn lắm đấy, mau tắt đi không đùa được đâu”
“Dạ” Những chuyện liên quan tới bé con, Bối Bối rất cẩn thận, cô đưa laptop cho Sa Nghị đặt lên bàn, rồi tự mình ngồi dậy ăn cơm
Lúc đầu chưa biết mình mang thai, khẩu vị của cô rất tốt, giờ biết rồi, ngược lại ăn không vào, ăn một bát cơm thôi mà mất cả buổi, mãi không đút vào miệng được.
“Bối Bối, sao không ăn thế?” Sa Nghị rót cho cô cốc nước, đã lâu mà cơm trong bát cô vẫn còn nguyên
“Em không muốn ăn, em muốn uống sữa ngô KFC cơ” sau khi mang thai, Bối Bối luôn đặc biệt muốn ăn một thứ gì đó, đặc biệt muốn, nếu không được ăn thì cô sẽ khó chịu
“Dù nhiều dù ít thì em cũng ăn một miếng được không, mẹ vất vả làm cho em, em ăn hết bát cơm này anh liền đi mua cho em nhé?”
“Vâng, em muốn đi cùng anh” Đã nhiều ngày cô không được ra ngoài, cả người cô bứt rứt chết mất
“Được, mẹ nuôi em nói phụ nữ có thai phải hoạt động nhiều mới
Nói hết lời Bối Bối mới được hơn nửa bát, ăn xong cô bắt đầu đời ra ngoài, Sa Nghị nói với bà Đồng, bà bảo Bối Bối mặc nhiều quần áo vào rồi hẵng đi. Trước khi đi, bà Đồng gọi hai người lại, dặn dò Sa Nghị đưa Bối Bối tới trung tâm thương mại để mua mấy bộ quần áo có phòng chống bức xạ, Bối Bối thích nằm trên giường nghịch máy tính, phóng xạ quá lớn, không tốt cho thai nhi tí nào.
Sa Nghị dẫn Bối Bối đi mua vài bộ quần áo chống bức xạ, tiện thể tới nhà sách mua mấy quyển sách liên quan tới việc mang thai, Sa Nghị định từ giờ trở đi nếu không bận thì sẽ đọc, tính Bối Bối còn trẻ con, cái gì cô cũng không hiểu, nếu anh cũng không biết mà chỉ ỷ lại vào bố mẹ cũng không được.
“Nghị Nghị”
“Ừ? Bảo bối sao thế, em đói hả?”
“Em không đói, Nghị Nghị, em hỏi anh một chuyện”
“Ừ, anh nghe”
“Nghị Nghị” Bối Bối lại gọi, gương mặt cô hơi ửng hồng, “Anh....nếu anh muốn cái kia thì phải làm sao bây giờ?”
“.....muốn cái gì???”
“Chính là....cái ấy ấy”
Giờ Sa Nghị mới hiểu được Bối Bối đang nói gì, anh giang tay ôm cô vào lòng
“Không sao, anh nhịn được” Anh vuốt ve bụng cô, chỉ cần con và Bối Bối bình an, sự nhẫn nại này anh có.
“Nhưng, em sợ”
“Sợ gì?”
“Nếu anh không nhịn được đi tìm người khác thì làm sao?” Bối Bối ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Sa Nghị, hai ngày nay cô luôn rầu rĩ vì chuyện này, ham muốn của Sa Nghị luôn rất mạnh mà.
Sa Nghị mặt đen lại, “Linh tinh, trừ em ra, ai anh cũng không cần”
“Thật không?”
“Thật hơn vàng”
Nghe thế, Bối Bối yên tâm
Trong gần một tháng thai kì, Sa Nghị và Bối Bối đã đi đăng ký kết hôn
Bởi vì thời gian chuẩn bị tiệc cưới rất ngắn nên bọn họ cũng không mời nhiều khách khứa, bọn họ thuê một phòng tiệc nhỏ, người tới đều là bạn thâm giao chí cốt của bố mẹ. Bối Bối không có ý định nói cho bạn đại học biết, cô chỉ mời ba cô nàng bạn cùng phòng ký túc thôi. Ngược lại, bạn của Sa Nghị tới khá nhiều, ai cũng chúc mừng anh “song hỉ lâm môn”, một mũi tên trúng hai đích. Vào ngày tổ chức hôn lễ, Sa Nghị cực kỳ vui vẻ, ai mời rượu anh cũng không cự tuyệt, chỉ trong chốc lát anh ôm Bối Bối uống rượu mà mặt đã đỏ ửng lên
Từ 7 giờ sáng Bối Bối đã bị kéo đi trang điểm, do đang có thai nên mỹ phẩm đều được chọn lựa cực kỳ kỹ, dù cô ngồi không nhưng những ngày kế tiếp vẫn mệt mỏi kinh khủng. Buổi tối, Sa Nghị đã ngà ngà say, bọn họ đã đặt phòng tân hôn ở khách sạn tổ chức tiệc cưới, tuy là đêm tân hôn của hai người, nhưng Sa Nghị lo Bối Bối đang mang thai nên cả đêm chỉ đơn thuần ôm cô ngủ.
Sáng hôm sau, Bối Bối cảm thấy thắt lưng hơi tê, cô không quá để tâm, cứ tưởng do hôm qua quá mệt mỏi nên thế, song về tới nhà, thắt lưng bị đau vẫn không đỡ hơn. Lúc đi vệ sinh, cô phát hiện đáy quần lót có tia máu màu cà phê, cô vội gọi mẹ vào xem. Dương Tiểu Phiền khiếp sợ, đây không phải là điềm báo trước sẽ sinh non sao?
Sa Nghị tương đối điềm tĩnh, tuy rằng trong lòng anh không hề bình tĩnh chút nào.
Anh lập tức đưa Bối Bối tới bệnh viện, Dương Tiểu Phàn sợ Sa Nghị đàn ông đàn ang, cái gì cũng không biết nên bà cũng đi theo. Sau khi nhìn kết quả xét nghiệm máu, bác sĩ sĩ bảo kết quả không quá nghiêm trọng, lượng progesterone trong thai nhi của Bối Bối khá cao, bác sĩ kê cho cô thuốc an thai và vitamin E và dặn Bối Bối phải nghỉ ngơ nhiều, nếu mệt mỏi quá độ và mất sức cũng dễ dàng dẫn tới sinh non. Lần này, cả nhà không ai dám khinh thường việc này nữa, Sa Nghị đem hết công việc về nhà làm, có chuyện gì cần thì anh sẽ mở cuộc họp qua mạng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom