-
Chương 22
Tuy Lý Lỵ rất tức khi Sa Nghị không thèm nể mặt mình nhưng thấy mọi người không nói gì, chị ta chỉ có thể im lặng, khoát tay.
Ngọn đèn trong phòng họp tắt ngấm, màn hính chiếu được kéo rộng ra, một nhân viên quản lý bước lên, bắt đầu trình bày một cách chậm rãi.
Sa Nghị bắt chéo hai chân, thoải mái tựa lưng vào ghế chăm chú nhìn màn hình, bọn họ ngồi ở đằng trước, vị trí sát rìa, Bối Bối ngồi bên trong, cô nào còn tâm trí để xem màn hình.
Bối Bối lúc nghe, lúc không, hai tay Sa Nghị thư thái đặt trên đầu gối, còn cô thì nhất quyết phải chen tay vào giữa hai bàn tay anh, dù sao trong phòng cũng tối, bọn họ lại ngồi sát rìa, nên Sa Nghị cũng mặc cô.
Cô đặt bàn tay mình vào giữa đôi bàn tay anh, thỉnh thoảng lại còn không đàng hoàng, đôi lúc năm ngón tay của cô lại đan lấy năm ngón tay anh, đôi lúc lại nắm một ngón tay anh, ngón trỏ của cô khẽ vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay anh.
Đây đúng là khiến cho người ta không còn lòng dạ nào tập trung vào cuộc họp nữa mà, thỉnh thoảng, anh lại bóp chặt tay cô một cái để cô nghiêm chỉnh lại, cô ngoan ngoãn được một lúc rồi lại bắt đầu ngọ nguậy, cứ như một con khỉ con không thể ngồi yên nổi, có lúc, cô đột nhiên rút tay ra, Sa Nghị cứ ngỡ cô đã nghiêm túc, hóa ra là không phải.
Bàn tay Bối Bối chui vào trong túi quần Sa Nghị, sờ sờ mó mó, ban đầu anh tưởng cô muốn tìm thứ gì nên anh nghiêng người để cô dễ dàng tìm kiếm, về sau anh mới phát hiện, cô bé này đang dằn vặt anh, cô chậm rãi sờ túi sờ lui cậu bé của anh, dù không nắm lấy nhưng lại chà sát từ nơi này tới nơi kia, cô cọ xát tới nỗi khiến tim anh đập lạc nhịp, anh chỉ sợ Bối Bối không dừng lại, kích động khiến anh phải lúng túng. Anh cảnh cáo trừng mắt nhìn cô, lôi bàn tay đặt trong túi quần anh ra.
Anh yên ổn được một lúc, vì cô mải nghịch điện thoại.
Sa Nghị tiếp tục nghe cấp dưới báo cáo, thỉnh thoảng lại nhìn xem cô đang làm gì, hình như cô đang đánh chữ, trông cô vừa nghiêm túc lại vừa hứng thú.
Đột nhiên, cô vỗ vào người anh, đưa điện thoại tới trước mặt anh, bên trên viết, “Muốn không?”
Con bé láu cá này, dám mê hoặc anh ở đây, anh có ý trêu chọc cô nên nhận lấy điện thoại, gõ hai từ “Không muốn”
Nhìn thấy hai chữ này xong, Bối Bối chẳng thèm nhận lại điện thoại nữa.
Cô nhìn về phía màn chiếu rồi lại giương mắt nhìn anh sau đó quay đầu nhìn màn hình, lấy điện thoại lại, gõ vài chữ, giơ ra trước mặt anh, “Bây giờ em muốn”
Ông trời ơi, vì mấy chữ này, suýt chút nữa thì Sa Nghị thất thố, anh vội bắt chéo hai chân, trông thấy anh thay đổi tư thế ngồi, Bối Bối khẽ thấp giọng cười. Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, chị ta đang nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt Bối Bối khẽ động, cô cúi người tới gần chân Sa Nghị, hung hăng cắn bàn tay anh đang đặt trên đầu gối, Sa Nghị bị đau nên bật ra tiếng kêu, tiếp đó, cả người anh căng cứng rồi anh nhắm mắt lại.
Động tác này rơi vào mắt người ngoài, đặc biệt là người ngồi đối diện thì cực kỳ mập mờ, giống như bọn họ đang dùng miệng để XXX vậy, biểu cảm của Sa Nghị lại cực kỳ phối hợp, ha ha, Bối Bối rất hưng phấn, cô nhả răng ra, đầu lưỡi bắt đầu liếm láp theo dấu răng của cô, liếm một lúc, trái tim Sa Nghị dường như cũng tan chảy theo.
Tay anh chậm rãi lật lại, anh dùng ngón trỏ say mê vẽ một đường quanh môi cô, Bối Bối hiểu ý, hé miệng ngậm lấy ngón trỏ của anh, chiếc răng nhỏ của cô khẽ cắn lấy khớp xương, đầu lưỡi của cô nhẹ nhàng trượt lên xuống, sau đó, cô mím môi lại, trượt dọc ngón tay anh, giống như đang… ánh mắt đang nhìn màn hình của Sa Nghị dần dần nheo lại.
Lý Lỵ ngồi ở phía đối diện luôn chú ý tới tình hình bên Sa Nghị, chị ta thấy lúc bắt đầu hai người bọn họ còn thầm thì với nhau, sau đó, cô bé kia ngồi im ở đó không nhúc nhích, rồi cô bé đó cúi thấp đầu sát quần Sanghị, chị ta không nhìn thấy được động tác của cô bé đó, chỉ thấy Sa Nghị chợt rùng mình, sau đó cả người anh trở nên căng thẳng, ánh mắt anh mơ hồ, rõ ràng đây chính là phản ứng khi được làm việc kia mà. Bây giờ các cô gái đúng là quá lớn mật, Lý Lỵ thầm nghĩ. Trước mặt nhiều người như vậy, tuy ở trong bóng tối nhưng cũng có thể thấy đó nhé, Sa Nghị sao lại thích một cô gái như thế nhỉ, không biết xấu hổ là gì à.
Lý Lỵ buồn bực, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, Bối Bối đang cúi người nhưng vẫn luôn chú ý tới chị ta, thấy chị ta ra ngoài cô vội ngẩng đầu lên, nói với Sa Nghị rằng mình muốn đi vệ sinh. Sa Nghị nghe xong bèn nghĩ, để tiểu tổ tông này ra ngoài yên tĩnh một lúc cũng tốt, anh có thể tập trung họp, anh lập tức gật đầu.
Bối Bối như một cơn gió lao ra ngoài, cô quay một vòng, tìm thấy nhà vệ sinh nữ, cô bước vào, bên trong không có ai, nhưng cửa đang đóng.
Cô chậm rãi rửa tay, thổi khổ, rồi nhảy lên, ngồi trên bồn rửa, chân cô lại còn vắt va vắt vẻo. Có âm thanh xả nước, rồi cửa mở ra, trông thấy Bối Bối đang ngồi trên bồn rửa, Lý Lỵ thoáng kinh ngạc nhưng chị ta khôi phục lại sự bình tĩnh rất nhanh, chị ta đi tới cạnh bồn rửa tay.
Lý Lỵ thầm nghĩ, cô bé này tới đây làm gì nhỉ, có điều, thế này cũng là một cơ hội tốt, chị ta phải cảnh cáo cô bé để cô biết khó mà lui.
Bối Bối vẫn luôn cười híp mắt nhìn Lý Lỵ rửa tay, thấy chị ta rửa tay, lau khô xong, rồi chị ta ngẩng đầu nhìn thẳng cô.
Lý Lỵ hừ một tiếng lạnh lùng, mở mồm nói chuyện một cách cay nghiệt, “Sao, tới đây để súc miệng à?”
Bối Bối cười khì khì, nhưng cô không lên tiếng.
Lý Lỵ thấy cô có vẻ kiêu căng, bèn nói tiếp, “Còn nhỏ tuổi. chuyện khác thì chưa nói, nhưng thủ đoạn dụ dỗ đàn ông thì đúng là nhiều thật đấy”
Bối Bối không cười nữa, cô nhảy từ trên bồn rửa xuống, đi hai vòng quanh Lý Lỵ, rồi cô khựng lại, nháy mắt, “Thím à, thím là ai?”
“Cô nói ai là thím?”
“Ai là thím thì tôi nói người đó thôi”
“Cô!” Điều Lý Lỵ kiêng kỵ nhất là tuổi tác của chị ta, Sa Nghị nhỏ hơn chị ta gần 10 tuổi, điều này khiến chị ta có phần thất vọng.
“Ha ha, thím à, chị thiếu đàn ông hả?”
“Cô nói bậy bạ gì đấy, trường cô dạy dỗ thế à? Haha, không có giáo dục” Bối Bối vẫn bình tĩnh nhìn chị ta, hoàn toàn phớt lời những lời chị ta nói
“Thím à, nếu thím đã không thiếu đàn ông” Bối Bối dừng lại, ánh mắt rét lạnh, mở miệng nói tiếp, “Vậy, xin thím đừng quấy rầy người đàn ông của tôi”
___________
Quay lại phòng họp, Bối Bối mở hé cửa ra nhìn, đèn trong phòng đã bật, Sa Nghị đang đi lên bục, gương mặt anh rất rõ nét dưới ánh đèn, vẻ đẹp của anh như được điêu khắc khiến cho người ta mất hồn. Bối Bối bĩu môi, mất hứng, cô lấy điện thoại, gõ vài chữ, “Trong này buồn quá, em đi dạo quanh đây một chút”
Kể cả tầng này thì công ty Sa Nghị có tổng cộng 2 tầng, văn phòng được thuê tại khu trung tâm thành phố, 40 người rải rác thành từng nhóm trong một tầng. Ở những nơi như thế này, thứ không thiếu nhất chính là tin tức Bát quái, cả công ty đã sớm được lan truyền một tin, đó là hôm nay Tổng giám đốc dẫn theo một tiểu mỹ nữ tới, lại còn vào thẳng phòng làm việc, tất cả mọi người đều đang suy đoán mối quan hệ giữa cô và tổng giám đốc. Tình nhân? Anh em? Hay là bạn tốt? Chắc là anh em nhỉ, nghe nói, tổng giám đốc có một em gái mà. Bạn tốt? Bạn tốt thì sao lại tay trong tay thế kia. Cuối cùng, mọi người kết luận, nhất định là người yêu, vả lại, có người cả gan đi qua phòng làm việc của tổng giám đốc, trên bàn làm việc anh có để ảnh một cô gái trẻ tuổi, cô gái này có nét rất giống cô bé trong ảnh kia.
Bối Bối tùy tiện đi xem lung tung, trong công ty, đa phần là nhân viên nam, cô nhận được tin nhắn của Sa Nghị, “Đừng chạy lung tung” Cô thả điện thoại vào trong túi, từ tốn quay lại phòng làm việc của Sa Nghị
Cô nằm lên chiếc giường ở căn phòng nhỏ kế bên, chiếc giường này không lớn nhưng rất ấm áp, cô khẽ hít ngửi, ở đây ngập tràn mùi vị của Sa Nghị, cô mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, cô không biết giờ là giờ nào, nhìn điện thoại, không ngờ ngủ một lúc mà đã một tiếng trôi qua, có vài tin nhắn của Sa Nghị, nội dung đều là hỏi cô đang ở đâu? Đang định nhắn tin cho anh thì cô phát hiện trên người mình có chiếc áo khoác của Sa Nghị, hóa ra anh đã tìm thấy cô. Cô dụi dụi mắt, xuống giường, đi giày vào, giày của cô vốn đông một chiếc, tây một chiếc, giờ cả đôi được đặt rất chỉnh tề.
Bền ngoài có giọng nói vọng vào, Bối Bối lanh lợi, lén lút đi tới trước cửa, ghé lỗ tai dán trên cửa.
Bây giờ, Lý Lỵ đang rất căm hận, vừa nãy cô bé kia bỏ lại một câu nói ở trong nhà vệ sinh, chị ta chưa kịp phản ứng lại thì cô đã bỏ chạy. Chị ta giận đùng đùng quay về phòng họp tìm người tính sổ thì phát hiện người đã khôgn còn ở đây, dĩ nhiên là không có ở đây rồi! Được, cô không ở đây đúng không, rất tốt, người đàn ông của cô coi như cô giữ không nổi nữa nhé.
Chị ta đặt mông ngồi xuống chiếc ghế ban nãy Bối Bối ngồi, Sa Nghị đang chuyên tâm xem tài liệu, anh còn tưởng Bối Bối về, nghiêng đầu trông thấy hóa ra là Lý Lỵ, anh nhếch miệng, quay đầu tiếp tục xem giấy tờ trong tay.
“Thư ký Ngô, vừa nãy cái ghế tôi ngồi không được thoải mái, tôi muốn đổi chiếc này, dọn đồ của tôi qua đây đi”
Sa Nghị chìa tay ra ngăn cản, “Khỏi cần, Tiểu Tần, quay đây bê cái ghế này sang kia cho Lý tổng”
“Haha, sao thế, Sa tổng sợ tôi ăn thịt à” Trong lời nói của chị ta lộ rõ sự ý tứ chòng ghẹo, ở đây những người biết Lý Lỵ đều không lên tiếng, họ chỉ cúi đầu làm như không nhìn thấy
“Tùy chị”
Cuộc họp tiếp tục.
Có điều, Lý Lỵ bắt đầu học Bối Bối, chị ta không yên phận, lúc thì di chuyển cái tay, không cẩn thận đụng phải tay Sa Nghị, lúc thì lại đá chân, mũi giày lơ đãng chạm vào bắp chân Sa Nghị, Lý Lỵ không phải là Bối Bối, Sa Nghị không nhịn được chị ta, chẳng những anh không cảm thấy quyến rũ, ngược lại anh thấy rất buồn nôn.
Anh lên tiếng cắt lời người đang phát biểu, “Nếu Lý tổng đã cảm thấy cuộc họp này không cần thiết vậy mời chị về, tan họp” nói xong, anh đứng dậy bước ra ngoài.
Ngọn đèn trong phòng họp tắt ngấm, màn hính chiếu được kéo rộng ra, một nhân viên quản lý bước lên, bắt đầu trình bày một cách chậm rãi.
Sa Nghị bắt chéo hai chân, thoải mái tựa lưng vào ghế chăm chú nhìn màn hình, bọn họ ngồi ở đằng trước, vị trí sát rìa, Bối Bối ngồi bên trong, cô nào còn tâm trí để xem màn hình.
Bối Bối lúc nghe, lúc không, hai tay Sa Nghị thư thái đặt trên đầu gối, còn cô thì nhất quyết phải chen tay vào giữa hai bàn tay anh, dù sao trong phòng cũng tối, bọn họ lại ngồi sát rìa, nên Sa Nghị cũng mặc cô.
Cô đặt bàn tay mình vào giữa đôi bàn tay anh, thỉnh thoảng lại còn không đàng hoàng, đôi lúc năm ngón tay của cô lại đan lấy năm ngón tay anh, đôi lúc lại nắm một ngón tay anh, ngón trỏ của cô khẽ vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay anh.
Đây đúng là khiến cho người ta không còn lòng dạ nào tập trung vào cuộc họp nữa mà, thỉnh thoảng, anh lại bóp chặt tay cô một cái để cô nghiêm chỉnh lại, cô ngoan ngoãn được một lúc rồi lại bắt đầu ngọ nguậy, cứ như một con khỉ con không thể ngồi yên nổi, có lúc, cô đột nhiên rút tay ra, Sa Nghị cứ ngỡ cô đã nghiêm túc, hóa ra là không phải.
Bàn tay Bối Bối chui vào trong túi quần Sa Nghị, sờ sờ mó mó, ban đầu anh tưởng cô muốn tìm thứ gì nên anh nghiêng người để cô dễ dàng tìm kiếm, về sau anh mới phát hiện, cô bé này đang dằn vặt anh, cô chậm rãi sờ túi sờ lui cậu bé của anh, dù không nắm lấy nhưng lại chà sát từ nơi này tới nơi kia, cô cọ xát tới nỗi khiến tim anh đập lạc nhịp, anh chỉ sợ Bối Bối không dừng lại, kích động khiến anh phải lúng túng. Anh cảnh cáo trừng mắt nhìn cô, lôi bàn tay đặt trong túi quần anh ra.
Anh yên ổn được một lúc, vì cô mải nghịch điện thoại.
Sa Nghị tiếp tục nghe cấp dưới báo cáo, thỉnh thoảng lại nhìn xem cô đang làm gì, hình như cô đang đánh chữ, trông cô vừa nghiêm túc lại vừa hứng thú.
Đột nhiên, cô vỗ vào người anh, đưa điện thoại tới trước mặt anh, bên trên viết, “Muốn không?”
Con bé láu cá này, dám mê hoặc anh ở đây, anh có ý trêu chọc cô nên nhận lấy điện thoại, gõ hai từ “Không muốn”
Nhìn thấy hai chữ này xong, Bối Bối chẳng thèm nhận lại điện thoại nữa.
Cô nhìn về phía màn chiếu rồi lại giương mắt nhìn anh sau đó quay đầu nhìn màn hình, lấy điện thoại lại, gõ vài chữ, giơ ra trước mặt anh, “Bây giờ em muốn”
Ông trời ơi, vì mấy chữ này, suýt chút nữa thì Sa Nghị thất thố, anh vội bắt chéo hai chân, trông thấy anh thay đổi tư thế ngồi, Bối Bối khẽ thấp giọng cười. Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, chị ta đang nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt Bối Bối khẽ động, cô cúi người tới gần chân Sa Nghị, hung hăng cắn bàn tay anh đang đặt trên đầu gối, Sa Nghị bị đau nên bật ra tiếng kêu, tiếp đó, cả người anh căng cứng rồi anh nhắm mắt lại.
Động tác này rơi vào mắt người ngoài, đặc biệt là người ngồi đối diện thì cực kỳ mập mờ, giống như bọn họ đang dùng miệng để XXX vậy, biểu cảm của Sa Nghị lại cực kỳ phối hợp, ha ha, Bối Bối rất hưng phấn, cô nhả răng ra, đầu lưỡi bắt đầu liếm láp theo dấu răng của cô, liếm một lúc, trái tim Sa Nghị dường như cũng tan chảy theo.
Tay anh chậm rãi lật lại, anh dùng ngón trỏ say mê vẽ một đường quanh môi cô, Bối Bối hiểu ý, hé miệng ngậm lấy ngón trỏ của anh, chiếc răng nhỏ của cô khẽ cắn lấy khớp xương, đầu lưỡi của cô nhẹ nhàng trượt lên xuống, sau đó, cô mím môi lại, trượt dọc ngón tay anh, giống như đang… ánh mắt đang nhìn màn hình của Sa Nghị dần dần nheo lại.
Lý Lỵ ngồi ở phía đối diện luôn chú ý tới tình hình bên Sa Nghị, chị ta thấy lúc bắt đầu hai người bọn họ còn thầm thì với nhau, sau đó, cô bé kia ngồi im ở đó không nhúc nhích, rồi cô bé đó cúi thấp đầu sát quần Sanghị, chị ta không nhìn thấy được động tác của cô bé đó, chỉ thấy Sa Nghị chợt rùng mình, sau đó cả người anh trở nên căng thẳng, ánh mắt anh mơ hồ, rõ ràng đây chính là phản ứng khi được làm việc kia mà. Bây giờ các cô gái đúng là quá lớn mật, Lý Lỵ thầm nghĩ. Trước mặt nhiều người như vậy, tuy ở trong bóng tối nhưng cũng có thể thấy đó nhé, Sa Nghị sao lại thích một cô gái như thế nhỉ, không biết xấu hổ là gì à.
Lý Lỵ buồn bực, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, Bối Bối đang cúi người nhưng vẫn luôn chú ý tới chị ta, thấy chị ta ra ngoài cô vội ngẩng đầu lên, nói với Sa Nghị rằng mình muốn đi vệ sinh. Sa Nghị nghe xong bèn nghĩ, để tiểu tổ tông này ra ngoài yên tĩnh một lúc cũng tốt, anh có thể tập trung họp, anh lập tức gật đầu.
Bối Bối như một cơn gió lao ra ngoài, cô quay một vòng, tìm thấy nhà vệ sinh nữ, cô bước vào, bên trong không có ai, nhưng cửa đang đóng.
Cô chậm rãi rửa tay, thổi khổ, rồi nhảy lên, ngồi trên bồn rửa, chân cô lại còn vắt va vắt vẻo. Có âm thanh xả nước, rồi cửa mở ra, trông thấy Bối Bối đang ngồi trên bồn rửa, Lý Lỵ thoáng kinh ngạc nhưng chị ta khôi phục lại sự bình tĩnh rất nhanh, chị ta đi tới cạnh bồn rửa tay.
Lý Lỵ thầm nghĩ, cô bé này tới đây làm gì nhỉ, có điều, thế này cũng là một cơ hội tốt, chị ta phải cảnh cáo cô bé để cô biết khó mà lui.
Bối Bối vẫn luôn cười híp mắt nhìn Lý Lỵ rửa tay, thấy chị ta rửa tay, lau khô xong, rồi chị ta ngẩng đầu nhìn thẳng cô.
Lý Lỵ hừ một tiếng lạnh lùng, mở mồm nói chuyện một cách cay nghiệt, “Sao, tới đây để súc miệng à?”
Bối Bối cười khì khì, nhưng cô không lên tiếng.
Lý Lỵ thấy cô có vẻ kiêu căng, bèn nói tiếp, “Còn nhỏ tuổi. chuyện khác thì chưa nói, nhưng thủ đoạn dụ dỗ đàn ông thì đúng là nhiều thật đấy”
Bối Bối không cười nữa, cô nhảy từ trên bồn rửa xuống, đi hai vòng quanh Lý Lỵ, rồi cô khựng lại, nháy mắt, “Thím à, thím là ai?”
“Cô nói ai là thím?”
“Ai là thím thì tôi nói người đó thôi”
“Cô!” Điều Lý Lỵ kiêng kỵ nhất là tuổi tác của chị ta, Sa Nghị nhỏ hơn chị ta gần 10 tuổi, điều này khiến chị ta có phần thất vọng.
“Ha ha, thím à, chị thiếu đàn ông hả?”
“Cô nói bậy bạ gì đấy, trường cô dạy dỗ thế à? Haha, không có giáo dục” Bối Bối vẫn bình tĩnh nhìn chị ta, hoàn toàn phớt lời những lời chị ta nói
“Thím à, nếu thím đã không thiếu đàn ông” Bối Bối dừng lại, ánh mắt rét lạnh, mở miệng nói tiếp, “Vậy, xin thím đừng quấy rầy người đàn ông của tôi”
___________
Quay lại phòng họp, Bối Bối mở hé cửa ra nhìn, đèn trong phòng đã bật, Sa Nghị đang đi lên bục, gương mặt anh rất rõ nét dưới ánh đèn, vẻ đẹp của anh như được điêu khắc khiến cho người ta mất hồn. Bối Bối bĩu môi, mất hứng, cô lấy điện thoại, gõ vài chữ, “Trong này buồn quá, em đi dạo quanh đây một chút”
Kể cả tầng này thì công ty Sa Nghị có tổng cộng 2 tầng, văn phòng được thuê tại khu trung tâm thành phố, 40 người rải rác thành từng nhóm trong một tầng. Ở những nơi như thế này, thứ không thiếu nhất chính là tin tức Bát quái, cả công ty đã sớm được lan truyền một tin, đó là hôm nay Tổng giám đốc dẫn theo một tiểu mỹ nữ tới, lại còn vào thẳng phòng làm việc, tất cả mọi người đều đang suy đoán mối quan hệ giữa cô và tổng giám đốc. Tình nhân? Anh em? Hay là bạn tốt? Chắc là anh em nhỉ, nghe nói, tổng giám đốc có một em gái mà. Bạn tốt? Bạn tốt thì sao lại tay trong tay thế kia. Cuối cùng, mọi người kết luận, nhất định là người yêu, vả lại, có người cả gan đi qua phòng làm việc của tổng giám đốc, trên bàn làm việc anh có để ảnh một cô gái trẻ tuổi, cô gái này có nét rất giống cô bé trong ảnh kia.
Bối Bối tùy tiện đi xem lung tung, trong công ty, đa phần là nhân viên nam, cô nhận được tin nhắn của Sa Nghị, “Đừng chạy lung tung” Cô thả điện thoại vào trong túi, từ tốn quay lại phòng làm việc của Sa Nghị
Cô nằm lên chiếc giường ở căn phòng nhỏ kế bên, chiếc giường này không lớn nhưng rất ấm áp, cô khẽ hít ngửi, ở đây ngập tràn mùi vị của Sa Nghị, cô mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, cô không biết giờ là giờ nào, nhìn điện thoại, không ngờ ngủ một lúc mà đã một tiếng trôi qua, có vài tin nhắn của Sa Nghị, nội dung đều là hỏi cô đang ở đâu? Đang định nhắn tin cho anh thì cô phát hiện trên người mình có chiếc áo khoác của Sa Nghị, hóa ra anh đã tìm thấy cô. Cô dụi dụi mắt, xuống giường, đi giày vào, giày của cô vốn đông một chiếc, tây một chiếc, giờ cả đôi được đặt rất chỉnh tề.
Bền ngoài có giọng nói vọng vào, Bối Bối lanh lợi, lén lút đi tới trước cửa, ghé lỗ tai dán trên cửa.
Bây giờ, Lý Lỵ đang rất căm hận, vừa nãy cô bé kia bỏ lại một câu nói ở trong nhà vệ sinh, chị ta chưa kịp phản ứng lại thì cô đã bỏ chạy. Chị ta giận đùng đùng quay về phòng họp tìm người tính sổ thì phát hiện người đã khôgn còn ở đây, dĩ nhiên là không có ở đây rồi! Được, cô không ở đây đúng không, rất tốt, người đàn ông của cô coi như cô giữ không nổi nữa nhé.
Chị ta đặt mông ngồi xuống chiếc ghế ban nãy Bối Bối ngồi, Sa Nghị đang chuyên tâm xem tài liệu, anh còn tưởng Bối Bối về, nghiêng đầu trông thấy hóa ra là Lý Lỵ, anh nhếch miệng, quay đầu tiếp tục xem giấy tờ trong tay.
“Thư ký Ngô, vừa nãy cái ghế tôi ngồi không được thoải mái, tôi muốn đổi chiếc này, dọn đồ của tôi qua đây đi”
Sa Nghị chìa tay ra ngăn cản, “Khỏi cần, Tiểu Tần, quay đây bê cái ghế này sang kia cho Lý tổng”
“Haha, sao thế, Sa tổng sợ tôi ăn thịt à” Trong lời nói của chị ta lộ rõ sự ý tứ chòng ghẹo, ở đây những người biết Lý Lỵ đều không lên tiếng, họ chỉ cúi đầu làm như không nhìn thấy
“Tùy chị”
Cuộc họp tiếp tục.
Có điều, Lý Lỵ bắt đầu học Bối Bối, chị ta không yên phận, lúc thì di chuyển cái tay, không cẩn thận đụng phải tay Sa Nghị, lúc thì lại đá chân, mũi giày lơ đãng chạm vào bắp chân Sa Nghị, Lý Lỵ không phải là Bối Bối, Sa Nghị không nhịn được chị ta, chẳng những anh không cảm thấy quyến rũ, ngược lại anh thấy rất buồn nôn.
Anh lên tiếng cắt lời người đang phát biểu, “Nếu Lý tổng đã cảm thấy cuộc họp này không cần thiết vậy mời chị về, tan họp” nói xong, anh đứng dậy bước ra ngoài.
Bình luận facebook