Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng - Chương 43: Khách không mời
Đợi ông Tiêu và bà Tiêu đi khỏi, Cao Hy Hy lập tức dọn đồ ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Sinh.
"Hy Hy, em làm gì vậy?" Tiêu Sinh giữ chặt tay cô rồi hỏi.
"Tôi dọn ra khỏi đây, tôi không thể ngồi cùng phòng với anh được, thưa Tiêu tổng!” Cao Hy Hy gắt gỏng nói.
Tiêu Sinh bật cười, chuyện đêm qua thực sự khiến Cao Hy Hy giận rồi.
“Đừng giận, em mà dọn xuống dưới đó, làm sao anh yên tâm làm việc?”
“Kệ anh!” Cao Hy Hy hất tay, quyết định phải rời đi. Tiêu Sinh thật quá đáng, lợi dụng đêm qua cô say xỉn để làm trò đồi bại.
Thế nhưng Cao Hy Hy chưa bước ra khỏi cửa, Tiêu Sinh đã gọi điện thoại cho La Sơn rồi nói:
“Trừ tôi ra, ai dám để Cao Hy Hy bước vào phòng làm việc, tôi đuổi ngay lập tức!”
Cao Hy Hy tức đến nghẹn họng, nghĩ đến anh em đồng nghiệp vào sinh ra tử ở phòng Kế hoạch, đành ngậm ngùi quay lại bàn làm việc. Cả tuần đó, trong lòng cô luôn nguyền rủa Tiêu Sinh.
Cuối tuần đó, Tiêu Sinh thực sự đưa Cao Hy Hy về ăn tối. Cao Hy Hy không còn cách nào khác, bà Tiêu và ông Tiêu đã nhiệt tình mời mọc như vậy rồi, cô không thể không chiều họ một chút.
“Hy Hy đến rồi, ây dô, sao dạo này cháu gầy thế này? Vào đây bác bồi bổ cho, nhé!”
Bà Tiêu vừa thấy Cao Hy Hy thì liền hưng phấn, một hai kéo tay cô vào bếp. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông, người làm cũng theo thói quen mà mở cổng.
“Cháu chào hai bác ạ.”
Người đến không ai khác chính là Lạc Gia Hân. Cao Hy Hy đang ngồi ở phòng khách, nhìn Lạc Gia Hân thân thiết với bà Tiêu một cách tự nhiên như vậy, trong lòng cảm phục cô ta vô cùng. Không ngờ mặt người lại có thể dày đến mức này!
“Em đến đây làm gì?” Tiêu Sinh nhíu mày, nhìn Lạc Gia Hân với đôi mắt không mấy thiện cảm.
“Sao vậy? Em đến thăm hai bác thôi mà.” Lạc Gia Hân nhoẻn miệng cười, không hề chớp mắt mà đáp. “Ủa, Hy Hy cũng ở đây à? Trùng hợp thật, Tiêu Sinh cũng hẹn tôi về nhà ăn tối, phải không Tiêu Sinh?”
Tiêu Sinh trợn tròn mắt rồi nói:
“Ai mời em? Tôi chỉ mời Hy Hy.”
Lạc Gia Hân ấy vậy mà lại bình thản nói:
“Cùng là nhân viên của anh, em lại là bạn gái cũ của anh, anh chỉ mời Hy Hy mà không mời em, như vậy thật không công bằng.”
Tiêu Sinh thở hắt ra một hơi, bực không thể diễn tả được. Cao Hy Hy đảo mắt một vòng, cảm thấy chuyện này thật lố bịch. Cô biết Tiêu Sinh sẽ không mời Lạc Gia Hân đến đây, chẳng qua cô ta tự đến để phá rối cô mà thôi.
“Bác gái à, chúng ta ăn tối đi!”
Cao Hy Hy ôm cánh tay bà Tiêu, cả nhà cùng nhau vào phòng bếp ăn tối. Lạc Gia Hân thấy vậy cũng đi theo, nhưng Cao Hy Hy đã cản lại.
“Con người khác con ruồi ở chỗ nào chị biết không?” Cao Hy Hy nhướn mày nói với Lạc Gia Hân. “Khác với con người, con ruồi không mời mà đến, thấy cái gì cũng thích bâu vào, chị hiểu chứ?”
Lạc Gia Hân trợn mắt nhìn Cao Hy Hy, âm thầm nghiến răng. Tiêu Sinh lại tủm tỉm cười, không ngờ Cao Hy Hy lại đanh đá như vậy.
“Cao Hy Hy cô đừng đắc ý!” Thấy bà Tiêu đã đi vào bếp, Lạc Gia Hân liền gằn giọng, nói nhỏ vào tai Cao Hy Hy. “Sớm muộn cô cũng sẽ bại dưới tay tôi.”
“Đến đi! Tôi tiếp!” Cao Hy Hy nhếch miệng cười, không hề sợ hãi trước lời dọa dẫm của Lạc Gia Hân.
Tiêu Sinh lúc này mới tiến lại gần Cao Hy Hy, nắm tay cô rồi nói với Lạc Gia Hân:
“Gia Hân, mời em về cho, hôm nay không ai rảnh tiếp em.”
Lạc Gia Hân cười khẩy, khoanh tay đứng nhìn Tiêu Sinh chăm chăm, khinh miệt nói:
“Sao vậy? Nhà họ Tiêu là danh gia vọng tộc, vậy mà lại sỗ sàng đuổi khách ư?”
Tiêu Sinh thở hắt ra một hơi, nghiêm giọng đáp:
“Bất cứ ai làm tổn thương Hy Hy, tôi sẽ không tha cho kẻ đó. Lạc Gia Hân, tôi nể chút ân tình năm đó của chúng ta, tạm thời không tính toán với cô. Nếu cô còn hãm hại Hy Hy, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!”
Cao Hy Hy và Lạc Gia Hân kinh ngạc nhìn Tiêu Sinh, không nghĩ hắn lại vì Cao Hy Hy mà nặng lời với Lạc Gia Hân như vậy. Lạc Gia Hân vành mắt đỏ hoe, nhìn Tiêu Sinh và Cao Hy Hy tay trong tay, sánh vai bên nhau, mà mình như người thừa, cô ả uất ức nói:
“Tiêu Sinh, rồi anh sẽ hối hận khi bảo vệ ả!”
“Câu này tôi nên nói với cô mới phải!” Tiêu Sinh gằn giọng. “Có điều, cảm ơn cô, nếu không nhờ cô, Hy Hy làm sao nhận ra bộ mặt thật của Phương Dật? Cô và Phương Dật xứng đôi vừa lứa lắm.”
Nói rồi, Tiêu Sinh phất tay, ra hiệu cho người làm và bảo vệ đuổi Lạc Gia Hân ra khỏi nhà. Lạc Gia Hân đành ôm một cục tức rời đi. Vốn nghĩ hôm nay đến đây nói chuyện Phương Dật và Cao Hy Hy để Cao Hy Hy bẽ mặt trước nhà họ Tiêu, không ngờ…
Cao Hy Hy thở dài một hơi, nhìn theo bóng lưng Lạc Gia Hân, sau đó mới nhận ra, từ nãy đến giờ cô vẫn để Tiêu Sinh nắm tay mình.
"Hy Hy, em làm gì vậy?" Tiêu Sinh giữ chặt tay cô rồi hỏi.
"Tôi dọn ra khỏi đây, tôi không thể ngồi cùng phòng với anh được, thưa Tiêu tổng!” Cao Hy Hy gắt gỏng nói.
Tiêu Sinh bật cười, chuyện đêm qua thực sự khiến Cao Hy Hy giận rồi.
“Đừng giận, em mà dọn xuống dưới đó, làm sao anh yên tâm làm việc?”
“Kệ anh!” Cao Hy Hy hất tay, quyết định phải rời đi. Tiêu Sinh thật quá đáng, lợi dụng đêm qua cô say xỉn để làm trò đồi bại.
Thế nhưng Cao Hy Hy chưa bước ra khỏi cửa, Tiêu Sinh đã gọi điện thoại cho La Sơn rồi nói:
“Trừ tôi ra, ai dám để Cao Hy Hy bước vào phòng làm việc, tôi đuổi ngay lập tức!”
Cao Hy Hy tức đến nghẹn họng, nghĩ đến anh em đồng nghiệp vào sinh ra tử ở phòng Kế hoạch, đành ngậm ngùi quay lại bàn làm việc. Cả tuần đó, trong lòng cô luôn nguyền rủa Tiêu Sinh.
Cuối tuần đó, Tiêu Sinh thực sự đưa Cao Hy Hy về ăn tối. Cao Hy Hy không còn cách nào khác, bà Tiêu và ông Tiêu đã nhiệt tình mời mọc như vậy rồi, cô không thể không chiều họ một chút.
“Hy Hy đến rồi, ây dô, sao dạo này cháu gầy thế này? Vào đây bác bồi bổ cho, nhé!”
Bà Tiêu vừa thấy Cao Hy Hy thì liền hưng phấn, một hai kéo tay cô vào bếp. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông, người làm cũng theo thói quen mà mở cổng.
“Cháu chào hai bác ạ.”
Người đến không ai khác chính là Lạc Gia Hân. Cao Hy Hy đang ngồi ở phòng khách, nhìn Lạc Gia Hân thân thiết với bà Tiêu một cách tự nhiên như vậy, trong lòng cảm phục cô ta vô cùng. Không ngờ mặt người lại có thể dày đến mức này!
“Em đến đây làm gì?” Tiêu Sinh nhíu mày, nhìn Lạc Gia Hân với đôi mắt không mấy thiện cảm.
“Sao vậy? Em đến thăm hai bác thôi mà.” Lạc Gia Hân nhoẻn miệng cười, không hề chớp mắt mà đáp. “Ủa, Hy Hy cũng ở đây à? Trùng hợp thật, Tiêu Sinh cũng hẹn tôi về nhà ăn tối, phải không Tiêu Sinh?”
Tiêu Sinh trợn tròn mắt rồi nói:
“Ai mời em? Tôi chỉ mời Hy Hy.”
Lạc Gia Hân ấy vậy mà lại bình thản nói:
“Cùng là nhân viên của anh, em lại là bạn gái cũ của anh, anh chỉ mời Hy Hy mà không mời em, như vậy thật không công bằng.”
Tiêu Sinh thở hắt ra một hơi, bực không thể diễn tả được. Cao Hy Hy đảo mắt một vòng, cảm thấy chuyện này thật lố bịch. Cô biết Tiêu Sinh sẽ không mời Lạc Gia Hân đến đây, chẳng qua cô ta tự đến để phá rối cô mà thôi.
“Bác gái à, chúng ta ăn tối đi!”
Cao Hy Hy ôm cánh tay bà Tiêu, cả nhà cùng nhau vào phòng bếp ăn tối. Lạc Gia Hân thấy vậy cũng đi theo, nhưng Cao Hy Hy đã cản lại.
“Con người khác con ruồi ở chỗ nào chị biết không?” Cao Hy Hy nhướn mày nói với Lạc Gia Hân. “Khác với con người, con ruồi không mời mà đến, thấy cái gì cũng thích bâu vào, chị hiểu chứ?”
Lạc Gia Hân trợn mắt nhìn Cao Hy Hy, âm thầm nghiến răng. Tiêu Sinh lại tủm tỉm cười, không ngờ Cao Hy Hy lại đanh đá như vậy.
“Cao Hy Hy cô đừng đắc ý!” Thấy bà Tiêu đã đi vào bếp, Lạc Gia Hân liền gằn giọng, nói nhỏ vào tai Cao Hy Hy. “Sớm muộn cô cũng sẽ bại dưới tay tôi.”
“Đến đi! Tôi tiếp!” Cao Hy Hy nhếch miệng cười, không hề sợ hãi trước lời dọa dẫm của Lạc Gia Hân.
Tiêu Sinh lúc này mới tiến lại gần Cao Hy Hy, nắm tay cô rồi nói với Lạc Gia Hân:
“Gia Hân, mời em về cho, hôm nay không ai rảnh tiếp em.”
Lạc Gia Hân cười khẩy, khoanh tay đứng nhìn Tiêu Sinh chăm chăm, khinh miệt nói:
“Sao vậy? Nhà họ Tiêu là danh gia vọng tộc, vậy mà lại sỗ sàng đuổi khách ư?”
Tiêu Sinh thở hắt ra một hơi, nghiêm giọng đáp:
“Bất cứ ai làm tổn thương Hy Hy, tôi sẽ không tha cho kẻ đó. Lạc Gia Hân, tôi nể chút ân tình năm đó của chúng ta, tạm thời không tính toán với cô. Nếu cô còn hãm hại Hy Hy, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!”
Cao Hy Hy và Lạc Gia Hân kinh ngạc nhìn Tiêu Sinh, không nghĩ hắn lại vì Cao Hy Hy mà nặng lời với Lạc Gia Hân như vậy. Lạc Gia Hân vành mắt đỏ hoe, nhìn Tiêu Sinh và Cao Hy Hy tay trong tay, sánh vai bên nhau, mà mình như người thừa, cô ả uất ức nói:
“Tiêu Sinh, rồi anh sẽ hối hận khi bảo vệ ả!”
“Câu này tôi nên nói với cô mới phải!” Tiêu Sinh gằn giọng. “Có điều, cảm ơn cô, nếu không nhờ cô, Hy Hy làm sao nhận ra bộ mặt thật của Phương Dật? Cô và Phương Dật xứng đôi vừa lứa lắm.”
Nói rồi, Tiêu Sinh phất tay, ra hiệu cho người làm và bảo vệ đuổi Lạc Gia Hân ra khỏi nhà. Lạc Gia Hân đành ôm một cục tức rời đi. Vốn nghĩ hôm nay đến đây nói chuyện Phương Dật và Cao Hy Hy để Cao Hy Hy bẽ mặt trước nhà họ Tiêu, không ngờ…
Cao Hy Hy thở dài một hơi, nhìn theo bóng lưng Lạc Gia Hân, sau đó mới nhận ra, từ nãy đến giờ cô vẫn để Tiêu Sinh nắm tay mình.
Bình luận facebook