Nghe lời nhắn tràn ngập quyến rũ, ngông cuồng và bá đạo của Tứ a ca, Lý Vi không hề cảm động, mà ngược lại lệ tràn đẫm mi.
Đêm qua nàng đã mượn hoạt động ooxx để trút bỏ tâm trạng u ám nặng trĩu suốt mấy ngày hôm nay một cách sảng khoái và đầy táo bạo. Thiếu chút nữa bị biến thành vật hy sinh, chỉ cách cái chết một bước ngắn ngủi. Khuôn mặt của cô tiểu cung nữ bị đánh gậy đến chết kia đã ám ảnh tâm trí nàng, vô số lần khuôn mặt ấy bị thay thế bằng chính khuôn mặt nàng.
Áp lực của nàng thực sự quá lớn…
Nhưng dù là trước mặt cung nữ hầu cận, nàng cũng chẳng dám để lộ chút dấu vết nào. Phát sốt, tiêu chảy là phản ứng của thân thể, còn thì ngoài việc thu mình hơn một chút ra, trước mặt người ta nàng không cho phép mình rơi một giọt nước mắt.
Lúc ấy, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng chính là được nhào vào lòng mẹ gào khóc một trận, thế đã hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng hiện giờ bên cạnh nàng ngoại trừ cung nữ thái giám, thì cũng chỉ còn mỗi Tứ a ca trên giường nhiệt tình với nàng muôn phần, dưới giường lại khiến nàng chẳng có gan làm nũng.
Người lẻ loi đơn chiếc… Lý Vi chưa bao giờ thấu hiểu sâu sắc ý nghĩa của câu nói này như bây giờ.
Nàng sợ đến nỗi đêm qua thực sự có một khoảnh khắc nàng đã nảy sinh lòng hăng hái “Yêu thì yêu thôi! Bà đây điên một lần vậy!”, nhưng rồi nàng vẫn co rúm mình khi đối mặt với Tứ a ca, chỉ dám gọi tên chàng, chứ không thể bật thốt ra toàn bộ vế đằng sau.
Dận Chân! Tôi hận anh! Dận Chân! Cả nhà anh toàn những kẻ khốn kiếp!!!
Được rồi, nàng chỉ coi Tứ a ca như một chỗ xả giận thôi mà.
Khi trên giường hai người điên kiểu gì cũng được, nàng vốn nghĩ sáng dậy Tứ a ca chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, không thịnh nộ thì cũng giận dỗi một phen chứ. Song nhìn đống vải vóc mới tinh chất đầy ắp chiếc sạp nhỏ, rồi nghe lời Ngọc Bình thưa lại, nghiền ngẫm thật kỹ thái độ trong đó…
Có vẻ… Tứ a ca chẳng những không giận, mà còn khá thỏa mãn?
Lý Vi đổ lệ, Tứ a ca à, thảo nào mọi người đều bảo anh là người bề ngoài thờ ơ bề trong nồng nhiệt, đọc những lời phê mực đỏ của anh là biết ngay, quả nhiên anh thích kiểu thú vui này à?
Đáng tiếc rằng đêm qua nàng điên cuồng như vậy là có nguyên nhân cả, về sau có lẽ không thể thường xuyên điên cuồng cho bạn xem nữa.
Xả hết cảm xúc một trận nhưng lại chả hề rước phải hậu quả gì nghiêm trọng, làm Lý Vi bỗng bừng tỏa quầng sáng “Thật là may mắn!”. Nguồn năng lượng tiêu cực tích lũy từng chút trong suốt khoảng thời gian trước nay đã bị quét sạch thành hư không. Sự thiên vị của Tứ a ca giúp nàng lần nữa lấy về niềm tin cho bản thân mình.
Nhanh chóng được bơm đầy máu, đầy năng lượng tại chỗ mà còn không bị rớt cấp!
Tâm trạng đương khấp khởi, Lý Vi chợt nhớ đến món bánh ngọt trứ danh trong Hồng Lâu Mộng: Bánh mứt táo tàu củ từ. Giờ nàng rốt cuộc cũng có hứng hưởng thụ đồ ăn ngon rồi đây. Bèn gọi Tiểu Hứa Tử tới, sai hắn cầm bạc đi thiện phòng gọi món.
Hứa Chiếu Sơn cầm bạc sang thiện phòng. Hôm qua tiểu thái giám vừa nhận của hắn hai lượng bạc, tuy ngại kiếm đồng tiền vất quả quá, nhưng có ai lại không thích bạc chứ? Vừa nhìn thấy hắn đã đon đả chào đón, cười tủm tỉm cất giọng thân mật: “Hứa ca ca đó à? Huynh vất vả rồi! Các chủ tử muốn ăn gì thế? Huynh cứ việc căn dặn! Tiểu nhân nhất định sẽ làm ổn thỏa hết cho huynh!”
Từ khi Hứa Chiếu Sơn bắt đầu đi xách đồ ăn với Triệu Toàn Bảo thì đó đã là lúc Lý Vi thất sủng một cách hư hư thực thực. Nói thực là hắn chưa từng bị thái giám của thiện phòng xua đuổi, song cũng chẳng nhận sự đãi ngộ như Ngọc Bình từng nhận hồi Lý Vi được sủng ái.
Vậy nên hắn bèn nói thẳng vào vấn đề với tiểu thái giám kia.
“Bánh mứt táo tàu củ từ?” Con mắt tiểu thái giám đảo tít, bày tỏ vẻ khó xử, “Món bánh ngọt này do Lương sư phụ làm là ngon nhất, nhưng giờ ông ấy đang bận làm bánh bao rồi, e không rút thời gian ra được đâu. Hay là, buổi chiều huynh hẵng sang?”
Đừng vậy chứ. Tuy Hứa Chiếu Sơn mới vào phòng hầu hạ ít lâu, nhưng cũng sớm biết thói quen của Lý Vi. Bây giờ cách cách muốn ăn, thì thường đồ ăn phải được trình lên cho cách cách xem trước buổi trưa là tốt nhất, sau bữa trưa sẽ ăn. Mặc dù chưa một lần thấy Lý Vi phạt người, song trước kia khi Ngọc Bình sang thiện phòng lúc nào cũng đem được đồ về, tới lượt hắn kiểu gì cũng không thể kém cỏi hơn chứ hả?
Thế là hắn lanh miệng gọi đệ đệ tốt đệ đệ ruột một thôi một hồi, nhét thêm năm xu bạc cho tiểu thái giám, dặn phải giữ lấy cho đại sư phụ chuyên làm bánh ngọt mới được.
Năm xu bạc dẫu không quá nhiều, nhưng đã tương đối đủ. Tiếu thái giám chỉ nhận tiền cản đường, chứ cũng đâu muốn cố tình gây xích mích với Hứa Chiếu Sơn? Món hời vào tay, lập tức phấn khởi dẫn Hứa Chiếu Sơn qua nhà bếp, đến nơi thì để hắn đứng ở cửa, còn mình vào trong tìm đại sư phụ nói chuyện.
Lương sư phụ nghe phải làm bánh ngọt, không hỏi gì nhiều đã gật đầu ngay. Lúc này tiểu thái giám mới gọi Hứa Chiếu Sơn vào, Lương sư phụ nhận bạc, Hứa Chiếu Sơn cảm tạ rối rít, hẹn lúc đến lấy bữa trưa sẽ lấy bánh chung một thể, bấy giờ mới yên tâm quay về.
Sau khi hắn đi, Lương sư phụ sai tiểu thái giám giúp việc bếp núc đi chọn củ từ, gọt vỏ, cắt khúc bỏ vào lồng hấp chín, sau đó chọn nửa cân táo tàu lột vỏ bỏ hạt, ngoài ra còn phải tới nhà kho nhận đường trắng.
Mở tờ đơn nhận đường trắng, một chuyện không phiền đến hai chủ, tiểu thái giám dẫn đường cho Hứa Chiếu Sơn bèn cầm đơn đi tìm Mã thái giám. Mã thái giám lấy tờ đơn qua xem xét, móc chìa khóa sai người tới nhà kho cân đường trắng, rồi tiện miệng hỏi câu: “Chủ tử viện nào yêu cầu thế?”
Tiểu thái giám cười híp mắt: “Tiểu Hứa Tử mới được Lý chủ tử trong viện Tứ a ca cất nhắc đến gọi đấy ạ. Cầu cạnh Lương sư phụ đủ đường, bảo rằng bữa trưa sẽ sang lấy. À nữa, Lương sư phụ mở đơn trước, định khi rảnh tay sẽ làm ngay.”
Mã thái giám ngớ người, ngồi suy xét chốc lát rồi cầm tờ đơn đứng dậy, bảo tiểu thái giám qua phòng của Lưu thái giám. Tiểu thái giám hãy mông lung, nghĩ bụng: Cân hai lạng đường trắng còn phải chờ Lưu gia gia gật đầu nữa cơ à? Chả lẽ địa vị của chủ tử nhà Hứa Chiếu Sơn thấp bé quá, không được phép gọi bánh ngọt?
Nghĩ quẩn nghĩ quanh một lúc, vẫn chả thể hiểu nổi.
Lưu thái giám quét mắt xem tờ đơn, nói với Mã thái giám: “Ngươi đi quan sát đi, nhớ dặn họ ray đường hai lần đấy.”
Lúc Mã thái giám đi ra, Lưu thái giám gặng hỏi tiểu thái giám một lượt kỹ càng, xong mới vừa lòng buông tờ đơn đuổi tiểu thái giám ra ngoài. Tiểu thái giám ngác ngơ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Lát sau, hắn bất ngờ trông thấy Lưu thái giám đi sang thiện phòng dặn dò Lương sư phụ suốt một hồi lâu.
Ông ta dặn xong, Lương sư phụ giao luôn món bánh bao đang làm dang dở cho đồ đệ, rửa tay sạch sẽ đi làm bánh củ từ!
Cằm tiểu thái giám thiếu điều rớt xuống, thầm nghĩ: Chả có lẽ Hứa Chiếu Sơn là họ hàng nhà Lưu gia gia? Sao có thể chiếu cố hắn như thế được?
Bụng hắn nghĩ vậy, lúc Hứa Chiếu Sơn đến thì cứ xoay vòng vòng quanh người ta mãi không chán. Chẳng những hoàn trả toàn bộ hai lượng năm xu bạc của ngày hôm qua lẫn ngày hôm nay, mà còn đặt thêm một đĩa bánh hoa sen hai màu vào hộp đồ ăn, luôn mồm bảo đây là quá hắn biếu Hứa ca ca của hắn.
Nịnh đến mức làm Hứa Chiếu Sơn suýt nữa chẳng còn phân biệt nổi phương hướng. Khi về, hắn đưa hộp đồ ăn cho Ngọc Bình và Ngọc Trản, nhìn các nàng sắp xếp các món, đồng thời tỏ sự khó hiểu mà đem chuyện này đi thỉnh giáo Ngọc Bình.
Ngọc Bình đã quen nên thấy bình thường, hừ khẽ: “Ngươi không biết vì sao hắn nịnh hót ghê thế á? Đợi xem đi, ngày sau còn nịnh nhiều nữa.” Nói xong, ung dung dẫn người nâng bàn đồ ăn vào.
Để lại Hứa Chiếu Sơn ở đó nghiên cứu ý trong lời nàng ta nói. Chỉ thoáng chốc, Hứa Chiếu Sơn bỗng tỏ tường! Khuôn mặt hắn thoắt đỏ rực một màu như lửa vì phấn khích.
Được đi theo một chủ tử khiến cả những thái giám xung quanh phải hùa nhau xu nịnh, đấy đúng thật là đâm phải vận may khổng lồ!
Xuyên qua khung cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy Lý Vi ngồi trên sạp trong phòng. Cách cách đang nghiêng người nhìn bàn đồ ăn, nụ cười hé nở trên khuôn mặt. Ngọc Bình ở cạnh đặt đĩa bánh mứt táo tàu củ từ trước mặt cách cách, kế đó đưa cho cách cách một đôi đũa bạc.
Hứa Chiếu Sơn nín thở, mắt mở trừng trừng, quả thực chỉ muốn chui vào phòng nghe ngóng xem cách cách có thích đĩa bánh ngọt ấy hay không.
Bánh mứt táo tàu củ từ được thiện phòng nặn thành hình bông hoa năm cánh. Chiếc bánh nho nhỏ trắng mềm đáng yêu, bên trong lấp đầy bằng nhân mứt táo, vỏ bánh củ từ mang màu nửa trong suốt, thấp thoáng sắc đỏ phía dưới.
Lý Vi tự kiềm chế bản thân, chỉ ăn mỗi hai cái, họa chăng là xuất phát từ tiếng tăm lừng lẫy của món bánh, nên nàng mới sinh cảm nghĩ mình thực khó xứng nổi? Mứt táo tàu này chắc hẳn vừa mới làm đây thôi, cái chua chua xen trong vị ngọt.
Nhưng sau khi gác đũa, nhấm nháp hương vị tưởng chừng không có gì đặc biệt trong miệng, lại cứ kìm lòng chẳng đặng muốn ăn thêm một cái, thêm một cái nữa. Phút chốc, nàng bất tri bất giác ăn hết nhẵn đĩa bánh.
Tiêu đời, bữa chính chưa ăn mà bụng đã ứ đầy bánh ngọt.
Nàng ăn uống thỏa thuê xong mới nhớ đến Tứ a ca, có cần phải nịnh nọt chút chút không nhỉ?
Nịnh đi, nịnh lão đại thì chả có cái chi mất mặt cả.
Nàng gọi Ngọc Bình tới, bảo nàng ta lấy bạc cho Hứa Chiếu Sơn, bữa xế nay bưng lên một phần bánh mứt táo tàu củ từ. Hứa Chiếu Sơn vừa nghe tin, cơm cũng chẳng buồn ăn nữa, bỏ bát cầm bạc đi sang thiện phòng.
Lưu thái giám đang chờ hắn, vừa thấy hắn đến thì đích thân tiếp đãi, cười tươi roi rói nghe Hứa Chiếu Sơn thuật lại đủ loại yêu cầu nghe có phần như “múa rìu qua mắt thợ” của Lý Vi, không có chút nào gọi là mất kiên nhẫn. Sau đó chính miệng ông ta sai người tiễn Hứa Chiếu Sơn đi, ngay cả số bạc hắn móc ra cũng đẩy về không nhận.
Tiểu thái giám ton hót tiễn Hứa Chiếu Sơn ra khỏi thiện phòng, niềm nở gửi gắm: Ca ca tốt ca ca ruột về sau xin hãy quan tâm đệ đệ nhiều hơn, huynh xem hai ta trông giống nhau thế này, không chừng ngày xưa còn cùng chung tổ tiên đấy.
Hứa Chiếu Sơn liếc thân hình nhỏ thó của tiểu thái giám, rồi nhìn lại khổ người thấp bé của mình, bụng nhủ: Giống đấy, dáng vóc hai ta trông giống đấy.
Khuôn mặt Lương sư phụ làm bánh củ từ toát một vẻ đau khổ: “Làm thành hình mạt chược thì dễ, nhưng cho ít đường… Lưu gia gia, củ từ không đường sao mà ăn đây?” Tí đưa qua chủ tử ăn thấy chát, cái đầu của ông ta biết giữ kiểu gì?
Lưu thái giám giữ vững phong thái trấn định như thể dù thái sơn có sụp thì mặt cũng không biến sắc, an ủi Lương sư phụ: “Chắc ý chủ tử là đừng làm ngọt quá, ông làm thêm vài loại, chúng ta cùng thử xem.”
Nét mặt Lương sư phụ chuyển ngoắt sang vẻ vui tươi, gọi tiểu thái giám giúp việc qua gọt vỏ củ từ, chọn táo tàu làm mứt. Lưu thái giám sai Mã thái giám mở đơn lấy đường trắng. Lương sư phụ cẩn thận giảm một đồng cân mỗi phần, chia thành bảy tám phần, bột nếp đặt bên cạnh giảm bớt tùy theo lượng đường, đo lường một phần cho thêm từ nửa đồng cân đến một đồng cân.
Không có đường trắng nên ắt phải có cái khác để điều hòa vị củ từ.
Nhóm tiểu thái giám nhàn rỗi được gọi hết qua nếm thử, nhưng ăn vào miệng rồi người nào người nấy cũng bảo ngon, hỏi cái nào ngon nhất, gần như tất cả đều chỉ vào phần bánh bỏ nhiều đường nhất.
Lương sư phụ vuốt mặt, bưng bánh củ từ đi tìm Lưu thái giám, “Lưu gia gia, ông thử xem, mấy cái thằng này ít lộc ăn, ăn vào cũng chả biết là ngon hay dở.”
Ngụ ý của ông ta đương nhiên là bảo Lý cách cách ăn sơn hào hải vị quen, chê bánh ngọt nhiều đường.
Vậy nên Lưu thái giám bèn gọi nhóm đầu bếp tới nếm thử, không đòi hỏi họ phải bình phẩm xem ngon hay là không ngon, vì mỗi người một khẩu vị khác nhau, chỉ cần họ chọn ra được chỗ bánh nào có vị hài hòa nhất.
Kết quả có hai chỗ bánh được chọn, một chỗ bảy phần đường, một chỗ ba phần đường. Về chỗ bánh ba phần đường, một đại sư phụ chuyên làm gà vịt cho hay: “Ăn thấy vị gần giống màn thầu, ăn kèm với cháo cũng được.”
Lương sư phụ khóc thảm. Bánh ba phần đường cho nhiều gạo nếp, có thể đổi tên thành bánh mứt táo tàu gạo nếp. Còn củ từ? À, thêm cái đấy vào nhằm giúp vị bột gạo nếp thêm đậm đà hơn.
Lưu thái giám vung tay, Lương sư phó làm hai chỗ bánh, một chỗ bảy phần đường, một chỗ ba phần đường. Làm xong, ông ta lau mồ hôi trán, cả buổi chiều chả làm cái gì ngoài cái này.
Xong xuôi hết, vì sợ phát sinh vấn đề gì nữa nên chẳng đợi Hứa Chiếu Sơn đến lấy, Lương sư phụ đã vội vã sai người đưa qua. Còn thả hai chiếc thẻ tên để phân rõ đâu là bánh ba đường, đâu là bánh bảy đường. Lương sư phụ suy tính ngược xuôi, sau cuối vẫn đề tên “bánh mứt táo tàu gạo nếp”, đề “củ từ” thì ông ta đuối lý…
Lúc thấy đĩa bánh, Lý Vi tưởng đĩa gạo nếp là bên thiện phòng đưa thêm.
Buổi chiều, coi sắp tới giờ Tứ a ca về, Lý Vi quyết định nếu hôm nay Tứ a ca không sang, nàng sẽ đưa bánh ngọt đến thư phòng.
Nàng không dằn lòng nổi, luôn muốn làm chút gì đó cho chàng. Lại bất an nghĩ: Tuy lúc sáng trước khi đi chàng nói thế, nhưng biết đâu chiều chàng sẽ đổi ý?
Vậy là cứ chốc chốc nàng lại móc chiếc đồng hồ quả quýt trong hộp trang điểm ra xem giờ. Đây là chiếc đồng hồ Tứ a ca đưa cho nàng hồi phúc tấn hãy chưa vào cửa. Nàng nhìn đồng hồ mãi hóa thơ thẩn, Ngọc Bình thấy nàng vậy, rón ra rón rén lui ra ngoài.
Trong phòng chính, Ngọc Trản ngước mắt nhìn, rồi cúi đầu tiếp tục bóc hạt thông.
Ngọc Yên ở ngoài thấy Ngọc Bình, bèn đánh mắt ra hiệu, hai người cầm sợi tơ vừa chia sợi vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Ngọc Bình nói: “Cách cách thế kia, nhìn mà thực đau lòng quá.” Dứt lời nàng ta hướng mắt về bên phía Võ cách cách.
Tuy Ngọc Yên đưa lưng về phía Võ cách cách, nhưng cũng tiếp lời: “Cô nào so bì được với cách cách nhà chúng ta chứ? Mấy cô kia có cô nào bằng một đầu ngón tay của cách cách nhà chúng ta không?”
Mức độ tin tưởng của các cung nữ nhà Lý Vi dành cho nàng quả là vô bờ vô bến. Họ thuộc kiểu ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, đã hầu hạ Lý cách cách kể từ khi nàng vào A Ca Sở. Tận mắt chứng kiến sự thất bại của Tống cách cách, phúc tấn gãy cánh, Tứ a ca chỉ thích cách cách nhà mình.
Võ cách cách chẳng qua gặp đúng thời điểm tốt, vừa mới vào phủ, Tứ a ca ắt sẽ ham thích niềm vui mới dăm bữa, vừa khéo cách cách nhà mình đến kỳ bất tiện nên nàng ta mới có dịp vẻ vang, nổi bật.
Hiện giờ cách cách đã hết kỳ, thế là hai ngày liền Tứ a ca đều sang đây, đồ tốt ồ ạt chuyển vào phòng của cách cách nhà mình.
“Giờ chúng ta chỉ cần nhìn.” Ngọc Yên đè thấp giọng, nói: “Muội thấy, bên kia chả ngồi được mấy hôm là sẽ qua tìm cách cách nhà chúng ta ngay thôi.” Ngọc Yên nháy nháy mắt về phía nơi ở của Võ cách cách, nàng ta và Ngọc Bình trộm cười khúc khích.
Ra khỏi Thượng thư phòng, Tứ a ca không về A Ca Sở mà đi thẳng đến chỗ thái tử. Lát sau Tô Bồi Thịnh sai người về truyền lời, nói thái tử giữ lại ăn cơm, Tứ a ca sẽ không về dùng bữa.
Lý Vi vốn định sai người đưa bánh củ từ tới thư phòng, bị Ngọc Bình ngăn cản: “Tứ a ca có nói không sang đâu ạ, bánh này để qua đêm thì không ăn được nữa, ngộ nhỡ Tứ a ca về sẽ sang đây nghỉ, ấy chẳng phí hoài tâm ý của người rồi ư?”
Bình thường bánh ngọt được xách về, chỉ một lúc sau cách cách đã ăn hết, cố ý giữ lại thế này chắc chắn là muốn để dành cho Tứ a ca.
Tận mãi tới giờ cửa cung sắp đóng, Tứ a ca mới mau chóng trở về. Quả như Ngọc Bình nói, chàng đi thẳng sang chỗ Lý Vi. Chàng bước vào viện, Tô Bồi Thịnh tức thì sai người chạy nhanh qua thiện phòng xách nước ấm, mọi người trong phòng bắt đầu bận bịu trước sau, lấy quần áo thay, chuẩn bị rửa mặt súc miệng, vân vân.
Lý Vi bưng chén trà nóng cho chàng, Tứ a ca đón lấy thổi hai cái song chưa uống vội, trước hết hỏi nàng: “Chỗ nàng còn kẹo và bánh ngọt không? Lấy ít ra đây.” Ở chỗ thái tử chàng được thái tử khuyên ăn, từ đầu chí cuối không ăn được mấy miếng, dù sao chàng đi cốt cũng chẳng phải để ăn uống. Dùng bữa xong chàng lại viết sớ với y trong thư phòng nửa buổi trời, bụng đói tới giờ nên mới uống những hai chén trà.
“Có, có ạ, chiều nay thiếp vừa gọi hai đĩa bánh ngọt, hãy chưa ăn đâu.” Lý Vi vội vã đi lấy.
Tứ a ca nghe nàng nói thì sững người, gọi hai đĩa bánh từ chiều mà giờ vẫn chưa đụng tay? Nhìn đĩa bánh nàng bưng lại, chàng nở nụ cười, miếng bánh ngọt vuông vức không một hoa văn, vừa nhìn là biết chuẩn bị cho chàng.
Tứ a ca mệt nhọc suốt một ngày, lúc này thấy Lý Vi bưng bánh ngọt tới, lòng phơi phới cầm đôi đũa bạc gắp một miếng bỏ miệng từ từ cảm nhận hương vị. Loáng cái hai đĩa điểm tâm đã nằm trọn trong bụng chàng.
Bấy giờ Lý Vi mới phát giác, “Tứ gia, người đói à? Giờ này thiện phòng chưa tắt bếp lò đâu, bảo họ chuẩn bị ít món cho người nhé? Nhanh thôi.”
“Khỏi cần.” Bụng Tứ a ca đã no bảy, tám phần. Chàng mãn nguyện thở dài một hơi, bưng trà chậm rãi uống. Chàng đi ra từ chỗ thái tử, mới vừa về đã gấp gáp gọi bữa, chứng tỏ ở đó chàng ăn không ngon miệng chứ còn gì nữa?
Có nước ấm, hai người rửa mặt súc miệng xong thì ngả lưng.
Trong màn, Tứ a ca ôm nàng, hai người nằm chen chúc cùng một ổ chăn. Chàng vuốt tóc nàng bảo, “Đêm nay không hành nàng nữa, nghỉ ngơi đi. Nếu vẫn muốn thì mai gia cho nàng.”
Lời chàng nói làm nàng ngượng chín, rõ là tối hôm qua nàng đã buông thả quá mức.
Nói xong bèn cúi đầu lấp kín miệng nàng, đè nàng dưới người hôn mãnh liệt, hôn đến độ nàng thở hổn hà hổn hển mới chịu bỏ.
Hôn xong, chàng vỗ về lưng nàng, dỗ dành: “Ngủ đi, gia nhà nàng mệt cả ngày rồi, ngoan.”
Gian phòng yên ắng trở lại, Ngọc Bình và Ngọc Trản lặng lẽ để lại đèn trong phòng chính, sau đó lui ra hết. Đứng đợi ở ngoài hứng gió rét tới rạng sáng ba giờ, Tô Bồi Thịnh xuất hiện, họ mới quay về phòng nhỏ giậm chân, rót hai chén trà uống cho ấm người rồi khẩn trương ra ngoài hầu Tứ a ca dậy sớm.
Lý Vi cũng dậy theo.
Tứ a ca nháy mắt ý bảo những người khác lui đi, để Lý Vi hầu chàng mặc đồ. Lúc nàng thắt đai lưng cho chàng, chàng thấp giọng cười bên tai nàng: “Sao hôm nay không ngủ?”
Dứt lời, bàn tay dịu dàng gãi gãi cằm nàng.
Trước kia là tại anh hành hạ đấy! Hơn nữa, ai bị hành xong mà ba giờ sáng đã mở mắt cho được? Nàng có phải người sắt đâu.
Nhưng thấy ngày nào Tứ a ca cũng thức giấc đúng ba giờ sáng thì nàng bội phục cực kỳ! Điều hoàng a ca làm quả nhiên người bình thường không thể làm được.
Nàng chớp chớp mi, nhìn chàng bằng con mắt đong đầy sùng bái, khiến Tứ a ca khẽ vỗ vào gáy nàng: “Khéo nịnh.” Tay vừa buông là lại trượt từ tai xuống cổ.
Làm người ngợm Lý Vi tê tái nổi hết da gà.
Tiễn chàng đi, Lý Vi bỗng dưng trào dâng tinh thần, trở vào lồng nhưng không ngủ nữa, ngồi xuống gọi Ngọc Bình, bàn bạc với nàng ta chuyện liệu có nên tự tay làm gì đó cho Tứ a ca nhân dịp mừng năm mới hay không.
Nàng đúng là càng ngày càng thích chàng nhỉ?
Lý Vi hài lòng nghĩ vậy. Tình yêu nghĩa là không ngừng dành mọi điều tốt đẹp cho người ấy, đúng thế nhỉ?
Ngọc Bình cũng rất phối hợp, hai người thương lượng từ giày cho tới xiêm y và mấy món đồ be bé như hà bao, đai lưng vân vân. Ngọc Bình đang định gọi Ngọc Trản đi mở rương lấy da thuộc vải vóc ra xem, Ngọc Yên tiến vào nói: “Cách cách, Võ cách cách qua thăm người ạ.”
Hả?
Lý Vi phát hiện vậy mà nàng hơi căng thẳng. Nàng không có cảm giác này với Tống cách cách. Cũng chỉ có lúc ban đầu khi phúc tấn vào phủ, khiến nàng thường xuyên thấy như có mũi nhọn đâm lưng mình. Tuy nhiên đấy là phúc tấn, giờ đây Võ cách cách lại cũng làm nàng khó chịu quá chừng.
Bình luận facebook