• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New NHẬT KÝ XUYÊN THANH (Thanh xuyên nhật thường) (4 Viewers)

  • Chương 8

Vì hãy đang trong thời kỳ trổ mã nên Lý Vi rất vui vẻ với việc nuôi mỡ của mình, yếm mặc trên người càng ngày càng chật.

Lúc Tứ a ca đến, trông thấy khuôn mặt hồng hào của nàng tiểu cách cách này đã tròn trịa hơn hẳn, khí sắc cực tốt! Nàng mỉm cười bước ra đón, từ đầu xuống chân toát lên một niềm hoan hỉ.

Điều ấy khiến Tứ a ca đang hăng hái trong người dạo gần đây bỗng vô cùng phấn khởi. Minh chứng là lần đầu tiên chàng nở nụ cười khi vừa mới vào cửa, một tay đỡ nàng dậy, hai người dắt tay nhau vào phòng ngồi.

Ngồi xuống, lớp mỡ Lý Vi nuôi mấy hôm nay bị bộ kỳ bào ngày càng chật chội ép căng, khuôn ngực đẹp đẽ đầy đặn nhô cao. Hiếm có khi Tứ a ca nhìn mà sững người mất nửa giây, đoạn quay đầu dặn dò Tô Bồi Thịnh: "Bảo họ dọn bữa ở chỗ Lý chủ tử của nhà ngươi đi, hôm nay ta nghỉ ở đây."

Hả?

Tô Bồi Thịnh nhanh chóng nhận lệnh, lúc ra ngoài còn lấy làm ngờ vực, ban nãy lúc ở thư phòng còn thấy Tứ a ca đang suy tư về đống sổ trên bàn học kia mà, chẳng phải đã bảo là cần giao cho Thái tử ư?

Tứ a ca thấy dăm bữa nay mình cũng vất vả, định rằng hôm nay sẽ thả lỏng tinh thần. Chàng bèn gạt bỏ mọi kiểu cách, sai người đem bánh trà phổ nhĩ chàng cố ý mang tới cho Lý Vi ra, nói: "Đây là trà Tây Tạng, mấy bữa trước vừa được trình lên. Nhớ nàng cũng ham thích những món này, ta mới sai người lấy ra hai miếng."

Lý Vi hết sức cảm kích, lập tức sai Ngọc Trản cầm trà phổ nhĩ xuống pha ngay một ấm bây giờ!

Hiện giờ Ngọc Bình chỉ giải quyết những chuyện lớn xung quanh nàng, những việc nhỏ nhặt như hầu hạ bên cạnh đã giao cho Ngọc Trản. Vốn tưởng vừa tiếp quản công việc đến tay thì nàng ta sẽ phải loay hoay mất một thời gian, nào ngờ Ngọc Trản làm quen rất nhanh, cứ y như đã làm một trăm lần từ lâu. Nhất là những cái nàng ưu ái hơn, hay những sở thích nho nhỏ của nàng, đều được nàng ta ghi nhớ rõ ràng, quả thực còn săn sóc hơn cả Ngọc Bình.

Lý Vi cảm thán, quả nhiên không một người nào là đơn giản hết.

Chỉ chốc lát sau, Ngọc Trảng đã dâng ấm trà pha nóng hổi. Nàng ta chọn tách trà lớn mà dạo này Lý Vi rất thích, dung lượng ít nhất cũng phải 400ml, cùng với đó là chiếc đĩa bát tiên đựng đủ loại kẹo bánh mà mấy hôm nay Triệu Toàn Bảo mang về.

Tứ a ca thấy bao nhiêu là kẹo thì nở nụ cười, bảo với nàng: "Ở đây nàng có kẹo luôn đấy à? Ha ha ha!" Chàng còn thấy lạ là sao lại dùng tách trà to thế kia.

Lý Vi cười tủm tỉm, cầm đôi đũa bạc gắp viên kẹo mạch nha nhân hạt thông mà nàng chấm là món ngon nhất, và còn không dính răng cho Tứ a ca, "Tứ gia thử xem, kẹo này thơm lắm!"

Nàng cũng gắp luôn cho mình một viên, không quên nói: "Tứ gia chẳng biết chứ, lúc ăn đồ ngọt thì uống với trà là tốt nhất, không ngấy chút nào."

Tứ gia gắp thử một viên bằng cử chỉ tao nhã, nghe xong liền bảo: "Sao ta lại không biết? Cô nương ngốc. Luận về trà, nàng hãy chưa uống nhiều bằng ta đâu."

Bấy giờ Lý Vi mới nhớ ra, vì trong thực đơn của người Mãn - Mông đa phần toàn thịt bò thịt dê, ít thấy rau xanh, nên với họ mà nói, trà cũng giống như nước, không ngày nào, không bữa nào là thiếu được.

Lý Vi ngượng ngùng cười cười, vội lia đũa qua những kẹo và bánh ngọt khác, món nào món nấy cũng ngon quá chừng!

Sau đó, Tứ gia cất lời: "Được rồi, ăn nữa thì tối nay nàng có định ăn không? Bảo họ dọn xuống thôi."

Ngọc Trản nhanh nhảu bước lên bưng đĩa đi, bánh kẹo trong đĩa đã vơi non nửa.

Thấy người đi hết, Tứ a ca duỗi tay sờ soạng mặt nàng. Ngón tay dài lướt từ vành tai vào trong cổ áo nàng, làm nửa người nàng bỗng chốc tê dại, nóng rừng rực, hai mắt trở nên ướt át.

Vốn Tứ a ca đã ăn chay nửa tháng, vừa gặp nàng là bụng dạ bồn chồn rạo rực. Ban nãy cầm lòng chẳng đặng đưa tay sờ cái cho đỡ thèm, thấy nàng như thế, chàng trầm giọng nói một câu: "Nàng lấy kẹo đắp người đấy à?" Chàng quét ngang ánh nhìn mãnh liệt qua ngực nàng.

Ngực Lý Vi đúng lúc nảy lên... thực ra nàng chỉ bị Tứ gia ghẹo làm đứng ngồi không yên thôi.

Tứ gia lập tức lườm nàng một cái.

... Người ta không cố ý quyến rũ chàng đâu, tại chàng không trong sáng nên thấy gì cũng đen tối đấy.

Vì vậy nên Lý Vi chẳng có tí ấn tượng nào về bữa ăn tối nay. Rõ ràng hôm nay Tứ a ca đến, thiện phòng đã ân cần đưa tới món cháo nóng hảo hạng, thịt bò và thịt dê mềm mềm được thái mỏng như cánh ve, ấy nhưng nàng lại chả ăn bao nhiêu.

Dùng xong bữa tối, Lý Vi thấy mới tám giờ, mà Tứ a ca đã gấp gáp sai người chuẩn bị nước rửa mặt.

Lúc lên sạp, Tứ a ca ôm Lý Vi, cảm giác mình đang chạm vào thứ mỡ đặc mịn trắng trẻo, đụng tay cái là mềm tan. Ngọn lửa trong lòng như thiếu cháy căn phòng. Lúc này, nào "Ngọc Trâm Ký", nào "Tây sương truyện" ngày trước đọc chợt tuôn chảy trong óc, miệng bắt đầu gọi lung tung: "Bé ngoan... bé ngoan của ta..."

Tốc độ nhập cuộc của Lý Vi hiển nhiên không nhanh bằng chàng. Nghe chàng gọi "bé ngoan", suy nghĩ đầu tiên của nàng là: Hôm nay uống rượu đấy hử? Sao nói mê sảng như say thế?

Cả một đêm, Tứ a ca có vẻ hưng phấn lắm. Chàng không để Lý Vi ngồi trên eo mình hành sự, thì cũng cho nàng nằm úp sấp. Cặp ngực vừa nuôi đẫy đà bị chàng nắn đỏ bừng, vai lẫn cổ bị chàng gặm mấy bận.

Với Lý Vi mà nói... một khắc trước nàng chưa bước vào trạng thái mê say, mới thấy kinh hồn bạt vía. Chắc do Tứ a ca nửa tháng không về hậu viện, nên... hơi nhanh.

Nàng nghĩ bụng: Chàng không nổi giận chứ?

Có điều, Tứ gia không hề để tâm chuyện đó. Người ta bắt đầu hơi nhanh thế thôi, chứ tuổi trẻ là tuổi không giới hạn, chẳng mấy chốc đã đến trận thứ hai. Lúc bị đè xuống để đi vào từ phía sau, nàng đã bị chạng đâm đụng tới nỗi chân không quỳ thẳng nổi. Tứ gia bèn đỡ eo nàng tự cấp tự túc.

Lúc người nàng bị lật lại, Tứ gia nâng chân nàng gác lên vai. Xuyên qua tấm rèm voan mỏng manh màu đỏ thẫm, ngọn đèn dầu chiếu vào cơ thể nàng, toàn thân nàng tỏa ra quầng sáng hồng nhạt, cực kỳ mãn nhãn.

Tứ gia đè người xuống hành động, giọt mồ hôi nhỏ khắp khuôn ngực chi chít dấu tay đỏ của nàng, mắt nhìn đầu nhũ nhỏ nhắn bị mình mút đến mức sắp rách da tới nơi. Bầu ngực nàng trướng căng thiếu điều nổ tung, chàng cảm giác tai mình không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, tăng nhanh tốc độ đẩy đưa một lúc, sau đó nhấn mạnh vào thật sâu trong nàng rồi bắn ra.

Lần này bắn xong, tâm trí Tứ a ca trống rỗng, cả người run rẩy hồi lâu mới cạn sức ngã xuống cạnh Lý Vi. Hãy chưa thấy đủ, chàng liên tục hôn lên tai và miệng nàng.

Sau khi rời khỏi người nàng, tuy đã mệt lử chả muốn động đậy gì nữa, nhưng cơn sóng lòng vẫn chưa tan, bèn thò ngón tay ghẹo nàng tiếp.

Lý Vi chịu hết nổi, muốn xoay ra chỗ khác xa một chút, lại bị chàng kéo về áp dưới mình, hai ngón tay đâm sâu vào người nàng.

"Gia... gia... không được... đừng mà..." Nàng bị dồn ép, vùi trong chăn bật khóc thút thít.

Đằng sau, chàng tiếp tục hôn tai và lưng nàng. Cơn thèm muốn của chàng vừa lắng thì đã lại bùng lên, chậm rãi đi vào từ sau.

Lần này chàng thực sự không còn sức lực, bèn nằm nhoài trên người nàng đẩy từng cái chầm chậm khoảng chừng hai khắc. Tứ đầu chí cuối nàng cứ mãi nức nở, chàng vừa hôn cổ nàng, vừa đùa nghịch ngực nàng, ở dưới vẫn chẳng dừng. Cuối cùng khi đã bắn ra, chàng nhắm mắt ngủ thẳng cánh.

Lý Vi cũng mệt ghê gớm, phát hiện chàng đang ngủ, nàng bèn nghĩ: Ta đây cũng ngủ được rồi.

Hai người cứ thế nằm đè lên nhau ngủ, Ngọc Bình và Tô Bồi Thịnh chờ ở ngoài không dám gọi. Cho đến nửa đêm mười hai giờ, Tứ a ca dậy, mới kêu người múc nước, gọi luôn cả Lý Vi dậy rửa mặt, đổi đệm chăn, xong xuôi hai người lại ngả lưng ngủ tiếp.

Ba giờ sáng, Tứ a ca dậy, người ngợm sảng khoái, chàng thay đồ và ăn sáng ở chỗ Lý Vi rồi đi thẳng đến Thượng thư phòng.

Lúc dậy, trong đầu Lý Vi chỉ có một ý nghĩ: Tứ a ca háu thịt quá đi mất thôi.

Đêm qua nàng để mặc chàng vần tới vần lui, sáng ra kiểu gì chả liệt giường... eo sắp gãy luôn rồi đây.

Ngọc Bình và Ngọc Trản múc hai bát cháo trắng cho nàng ăn. Ăn xong, nàng vẫn nằm tiếp trên sạp, ngay cả bữa trưa nàng cũng dùng kiểu đấy. Nằm một mạch tới chiều, thấy lại sắp bốn giờ, lần đầu tiên Lý Vi thấy hơi sợ, sợ rằng Tứ gia sẽ khác trước mà sang chỗ nàng liền tù tì mấy hôm.

Nếu chàng sang nữa, hoặc là nàng ra sức hầu hạ, hoặc là để cung nữ gánh vác.

Nghĩ vậy, lòng nàng lại chua chát, thấy bản thân nên dốc hết sức mình thì vẫn hơn. Tuy Tứ gia trẻ tuổi, kỹ năng có lẽ còn tồn tại thiếu sót, song sự nhiệt tình của chàng hoàn toàn đủ để bù đắp sự khuyết thiếu ấy của chàng. Dẫu rằng lần nào chàng cũng vần vò nàng hơi thê thảm, nhưng đấy chắc chắn là khổ trước sướng sau!

Lát sau, nàng bỗng nhớ ra một chuyện khác!

Sau cơn nóng giận "khó hiểu" của Tứ a ca, nơi đầu tiên trong hậu viện chàng đến chính là viện của nàng!

Lý Vi cảm tưởng người mình bị đóng một dấu đỏ to đùng: Sủng quan hậu viện.

Một lần nữa áp đảo Phúc tấn khiến nàng chỉ muốn hô to một câu: Oan uổng quá!

Thiệt tình từ trước tới nay nàng chưa bao giờ tranh sủng! Trước tới nay chưa bao giờ phô bày, thể hiện mình trước mặt Tứ a ca như trong phim truyện cung đấu cả! Nào những việc đưa canh, thêu hà bao, viết thơ, nàng thực sự chưa từng làm.

Có lúc nàng muốn búng vào đầu Tứ a ca lắm, xem rốt cuộc chàng thích nàng ở điểm nào?

Nàng không thay đổi, nàng chỉ muốn tém mình lại chút thôi...

Triệu Toàn Bảo nhạy tin tức đến báo với nàng, tí nữa Tứ a ca sẽ qua thư phòng. Mặc dù nàng có đôi phần thất vọng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ấy thế nhưng ngờ đâu chưa yên dạ được bao lâu, Triệu Toàn Bảo lại chạy vào nói: Tứ a ca ra khỏi thư phòng cái là đi về phía bên này.

Chỉ chốc lát, Tứ a ca đã bước vào.

Lý Vi đã đứng dậy thay bộ quần áo khác hẳn hoi, thấy chàng vào liền nhún người, kết quả lưng eo xuống cấp, người cũng phải loạng choạng theo. Tứ a ca cười híp mắt, rất tự đắc mà vươn tay dìu nàng, lần đầu đỡ eo nàng ngồi xuống.

Triệu Toàn Bảo cơ trí, vội vàng chuyển chiếc bàn thấp tương đối vướng víu xuống khỏi giường.

Lý Vi đặt thẳng mông lên đùi Tứ a ca, đến eo còn chả dám khom, nàng nghĩ... chắc chắn là bắp thịt bị tổn thương rồi.

Hai bàn tay to của Tứ a ca đặt trên eo nàng bóp tới nắn lui, kỹ thuật xoa bóp của chàng khá chất lượng. Chỉ thoáng chốc, nàng đã thấy vùng eo căng cứng suốt một ngày giờ đây thoải mái hơn hẳn.

Nàng thở ra một hơi dài, Tứ a ca ghé sát tai nàng cười, thấp giọng bảo: "Không bảo cung nữ của nàng bóp cho nàng luôn à?"

Nàng bắt lấy bàn tay chàng đặt ở lưng mình, cầm tay chàng tiếp tục xoa nắn, vừa lúc đó còn giở trò nũng nịu nháy nháy mắt với chàng, cả người nhũn tan trên người chàng.

Tứ a ca ôm hẳn nàng vào lòng, thật sự bóp eo cho nàng suốt một khắc. Bóp đến độ toàn thân nàng đổ đầy mồ hôi, gân cốt mềm oặt, yếu ớt ôm chàng cọ qua cọ lại.

Vì để kéo dài thời gian, sau khi dùng bữa xế, nàng bèn lấy miếng ngọc bội đã làm xong trước đó ra.

Tứ a ca đón lấy cái vòng ngọc, nút thắt bên trên nom vô cùng quen mắt, loại hoa văn cát tường này tương đối phổ biến. Chàng dù biết rõ song vẫn cố hỏi: "Đây là nút thắt gì thế?"

Lý Vi đeo lên eo cho chàng, chỉnh trang sợi tua rua rủ xuống, nói: "Là vạn sự như ý ạ."

Tứ a ca mỉm cười, vạn sự như ý à?

"Tốt." Chàng nói.

Điều ấy làm Lý Vi hơi 囧, vạn sự như ý có thể coi là loại nút thắt ngọc bội bình thường nhất. Nàng vì không muốn làm bị lỗi nên mới thắt kiểu đấy, vậy mà cũng lọt được vào mắt Tứ a ca ư?

Lần nữa thấy bản thân mình đã gặp được chân ái, làm Lý Vi phải khó xử mất một hồi.

Rửa mặt xong, trước khi ngủ Lý Vi bắt gặp vẻ chưa tận hứng hiển hiện trên khuôn mặt Tứ a ca, thì rất muốn khuyên chàng: Chàng trai à, những chuyện này không thể làm nhiều đâu. Anh có lòng đấy, nhưng lại chẳng có sức đấy.

Không bị hành hạ quả là một điều tuyệt vời. Lý Vi hài lòng đi ngủ, đúng ba giờ nàng cùng dậy mặc quần áo cho Tứ a ca, dọn bữa, rồi tiễn chàng tới Thượng thư phòng.

Sau đó nàng trở vào đánh tiếp một giấc. Bảy giờ sáng dậy, Ngọc Bình vác bộ mặt "có chuyện rắc rối" đến bẩm báo, rằng Phúc tấn bảo muốn tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Tứ a ca.

Nguyên văn lời Phúc tấn nói là: Dạo đây nhiều sự, Tứ a ca cũng bộn bề công việc, chúng ta không thể tạo thêm phiền phức cho chàng, nên chỉ cần người nhà ngồi cùng nhau ăn bữa cơm là được, địa điểm là chính viện.

Ngọc Bình nói giọng lo lắng: "Cách cách, lời Phúc tấn nói liệu có ẩn chứa hàm ý gì khác nữa không ạ?"

Hẳn vậy... nhỉ?

Lý Vi nghĩ câu "không thể tạo thêm phiền phức cho chàng" chắc là đang nói mình. Nhưng nàng cũng muốn đáp trả Phúc tấn, có giỏi thì cô giữ chân Tứ a ca đi. Chàng muốn tới đây, lẽ nào nàng còn đuổi người ra ngoài được chắc? Xin lỗi, nàng sợ chết lắm.

Điều duy nhất mà nàng thấy may mắn chính là, Phúc tấn có ít quyền hạn với nàng hơn Tứ a ca, Phúc tấn chẳng thể khiến người lôi Lý Vi ra ngoài chỉ bằng một câu "đánh chết" được.

Nhưng rõ ràng là Tứ a ca không hợp tác mấy. Chàng tự thấy mình về hậu viện nghỉ ngơi hai ngày liền thế là đã đủ, vậy nên lại dốc sức, tập trung tinh thần vào công cuộc làm việc cho Thái tử. Tới khi chàng rảnh rỗi trở về ăn bữa tiệc sinh nhật này, thì đã qua mười ngày kể từ hôm Phúc tấn thông báo.

Giờ là cuối thu, bữa tiệc sẽ diễn ra vào buổi hoàng hôn chập tối. Lý Vi khoác thêm bỉ giáp, đưa theo Ngọc Trản đi sang chính viện. Lúc nàng đến, Phúc tấn hãy chưa ra. Hạ nhân dẫn nàng tới nhà chính ở chái Tây nơi nàng thường ngồi lúc đi thỉnh an. Tống cách cách đang ngồi trong đó.

*Mình không chèn ảnh được nên các bạn muốn xem cái áo trông thế nào thì có thể qua Năm nay gió xuân thổi trên fb nhé ^^.

Hai tháng rồi Lý Vi chưa gặp nàng ấy, nghe nói trong khoảng thời gian dưỡng thai nàng ấy rất hiếm khi ra ngoài. Vì để tránh hiềm nghi, nàng cũng không đi thăm người ta. Lần này gặp, nàng phát hiện Tống cách cách trông vẫn y như trước.

Thế mà chả béo lên tí nào. Lý Vi hơi ngạc nhiên, nom tình hình thì chắc đã sáu tháng rồi cơ mà nhỉ? Ít nhất cũng nên tăng cân chứ?

Tống cách cách cười với nàng. Nàng ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Sao trông tỷ vẫn gầy như kia? Chẳng phải có ma ma theo dõi, tẩm bổ cho tỷ ư?" Ma ma đâu thể nào không cho nàng ấy ăn chứ? Lẽ nào mang thai cũng có kiểu trời sinh ăn không bị béo à?

Lý Vi ít thấy, trong cả hai kiếp nàng sống, Tống cách cách là bà bầu bằng tuổi đầu tiên nàng gặp.

Tống cách cách cười khổ, cầm khăn che miệng, thấp giọng bảo với nàng: "Sợ khó sinh, nên không dám ăn nhiều."

Câu nói ấy nghe có vẻ xúi quẩy. Lý Vi sợ tái mặt, đè giọng: "Nhưng... có cái gì..." Nàng chỉ chỉ bụng nàng ấy.

Một bàn tay của Tống cách cách cứ đỡ bụng suốt. Sau cùng, trên khuôn mặt lộ nét âu sầu.

Lý Vi thôi hỏi, bầu không khí trầm mặt lại bao trùm lên hai người. Vốn sắp sửa mừng năm mới, có vô vàn chuyện để tán gẫu với nhau, kết quả giờ chẳng ai còn tâm trạng gì mà nói thêm nữa.

Nhìn bụng Tống cách cách, Lý Vi nhớ hình như Lý thị trong lịch sử từng mất nhiều con. Nhất thời, lòng nàng tắc nghẽn, hỗn loạn rối bời. Nàng cũng lo lắng, với sự yêu thương nuông chiều của Tứ a ca dành cho nàng, nói không chừng một ngày nào đó bụng nàng cũng sẽ phồng ra như thế kia.

Đến lúc ấy, nàng nên làm gì đây?

Gần bảy giờ, trời bên ngoài tối om, nhưng Tứ a ca hẵng chưa rời thư phòng. Phúc tấn đã bước ra, gọi hai nàng vào nhà chính, chuyện trò với hai nàng câu được câu chăng.

Luận ra, Lý Vi có phần xa cách Phúc tấn hơn Tống cách cách. Rất nhiều lúc nàng thấy có một người như vậy ngồi trên đỉnh đầu mình, sự tồn tại quá to lớn khiến nàng không một giây phút nào được phớt lờ. Tuy nhiên mỗi lần gặp Phúc tấn, là nàng luôn luôn cảm thấy "lạ lẫm", như thể người trước mặt này hoàn toàn chả có chút dính dáng nào với "Phúc tấn" cả.

Phúc tấn còn kém sắc hơn Tống cách cách. Nàng không chỉ không béo, mà lại có xu hướng gầy đi, thân mình lọt thỏm trong bộ kỳ bào trang trọng, đẹp đẽ.

Lý Vi chỉ nhìn một thoáng chứ chẳng dám nhìn nhiều. Khả năng xuất phát từ nguyên nhân mấy bữa nay ra vào hậu cung, trông Phúc tấn rất đỗi uy nghiêm, càng ngày càng giống Tứ a ca.

Không thể không thừa nhận, Tứ a ca đứng cùng Phúc tấn mới là xứng đôi vừa lứa. Nếu đổi thành Lý Vi hay Tống cách cách đứng cạnh Tứ a ca, dám chắc đều sẽ bị khí thế của chàng át hết vía.

Ba người ngồi mãi đến tận bảy giờ bốn mươi, Tứ a ca mới lững thững xuất hiện.

Bàn vuông đã kê đâu vào đấy trong nhà chính, rau trộn đã được bưng lên. Phúc ma ma thấy Tứ a ca đến thì nhanh nhảu sai người truyền lời qua thiện phòng cho họ làm đồ ăn nóng được rồi.

Lý Vi và Tống cách cách hầu hạ Tứ a ca và Phúc tấn ngồi ở ghế trên, hai nàng ngồi phía dưới. Các món ăn lần lượt dọn ra, Phúc tấn nâng chén chúc ba lần rượu xong, trên bàn tiệc còn nghe thấy mỗi tiếng dùng bữa.

Tống cách cách chỉ ăn duy nhất bát súp đặt trước mặt, một muỗng súp mà phải thổi mất nửa buổi trời. Lý Vi gắp sợi măng khô bỏ miệng nhai năm phút đồng hồ. Đầu hai nàng cúi thấp đến độ chỉ thấy được cái muỗng, cái đũa, cái bát trước mặt mình.

Ăn bữa cơm tới chín giờ tối, việc bưng đủ loại đồ ăn lên là tiết mục tốn nhiều thời gian nhất.

Thái giám dọn bữa cho ăn gì thì Lý Vi và Tống cách cách ăn cái đấy. Cả hai không ngẩng đầu, cũng chẳng hề giao tiếp bằng mắt với Tứ a ca hay Phúc tấn, nói chuyện thì càng không được. Ăn xong, lúc uống trà, rốt cuộc Lý Vi mới nhẹ nhàng thở ra.

Còn lại, các nàng được phép rời đi trước, Phúc tấn ở hầu hạ Tứ a ca là được.

Bấy giờ, Phúc tấn đem quà mừng nàng chuẩn bị cho Tứ a ca ra. Đó là chiếc đai lưng nàng tự tay thêu, mặt trong của đai lưng còn được nàng cố ý thêu thêm kinh văn cầu phúc.

Lý Vi và Tống cách cách không chuẩn bị quà mừng, hai nàng đương nhiên sẽ không thể hiện mình trước mặt Phúc tấn. Thấy vậy, hai nàng vội vàng rời tiệc, lùi một bước về sau, quỳ xuống dập đầu, chúc Tứ a ca vạn sự như ý, phúc thọ dài lâu, chúc Tứ a ca và Phúc tấn uyên ương sát cánh, kính yêu lẫn nhau.

Chúc thọ xong, hai nàng thành công thoát thân.

Có lẽ sức khỏe Tống cách cách suy yếu thật, lúc đi phải nhờ hai cùng nữ kè kè theo dìu đi. Lý Vi nhìn bóng nàng ấy khuất xa, mới quay gót về viện của mình.

Đêm nay, coi như Phúc tấn đã đánh một trận xoay mình tuyệt đẹp.

Thực ra nàng hy vọng Phúc tấn sẽ được sủng ái, vậy thì nàng đây sẽ không bị chú ý quá nhiều. Nhưng điều làm nàng thấy khó hiểu là, một người con gái thuần cổ đại như Phúc tấn, lẽ ra phải biết cách lấy lòng Tứ a ca thế nào mới đúng. Chẳng biết nàng ấy đã làm kiểu gì mà lại khiến Tứ a ca ngày càng rời xa mình?

Chả nhẽ ở phương diện này, Phúc tấn thực sự bất lực ư?

Lý Vi chỉ cầu mong tối nay không xảy ra tai nạn gì ngoài ý muốn.

Tiệc làm rồi, thọ chúc luôn rồi, Tứ a ca cũng ở lại đấy. Phúc tấn à, cô nhất định phải hầu hạ Tứ a ca cho thật tốt.

(còn tiếp)
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom