Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Một đám người ồn ào mà đi theo Khôn hướng về phía tế đàn, tất cả mọi người có suy nghĩ không giống nhau. Động tác Khôn che chở Đinh Tiếu quá đáng chú ý, điều này làm cho rất nhiều giống cái một lòng muốn gả cho Khôn làm bạn lữ của thôn trưởng tương lai đều cắn răng. Kinh vẫn luôn thực thích Khôn lúc này tâm tình đặc biệt ác liệt. Một bên là chuyện của Đinh Tiếu nghĩ đến mà sợ, một bên là chán ghét hành động Màu đá Tiếu Tiếu, một bên là cảm thấy thực chướng mắt cánh tay bảo bệ Đinh Tiếu của Khôn. Khôn chính là bạn lữ tương lai trong mộng của mình, tuy rằng y biết chuyện này không khả năng, nhưng có hi vọng cũng tốt a. Vấn đề là hiện tại Đinh Tiếu giống như lập tức liền khác với dự đoán của mình, làm y rất khó có thể tiếp thu.
Tâm tình Lục Hi khẳng định là bình thản hơn so với Kinh. Y để ý nhất là vấn đề lo lắng thứ nhất của Kinh. Đương nhiên đối với hành động của Khôn y cũng có nho nhỏ hâm mộ. Có điều Lục Hi đã có người trong lòng, tuy rằng về mặt săn thú chắc chắn kém Khôn nhiều, nhưng thú nhân ngốc kia chỉ thương một mình y, hơn nữa Phong lớn lên khó coi một chút, điểm này làm cho y thực yên tâm. Như vậy mới không giống Khôn mỗi ngày đều có thật nhiều người thương nhớ, thật không có cảm giác an toàn. Có điều Lục Hi thực nhanh liền phát hiện cảm xúc không bình thường của Kinh, tròng mắt y vừa chuyển, lập tức đã biết nguyên nhân.
"Kinh, ngươi định chán ghét Tiếu Tiếu sao?" Lục Hi kéo Kinh qua một chỗ ít người hỏi y. Dù sao hiện tại mỗi người đều tập trung ở tế đàn, sẽ không có ai chú ý đến bọn họ.
Kinh phồng lên quai hàm nói: "Nói cái gì vậy?"
Lục Hi hung hăng mà gõ đầu Kinh một cái: "Ngốc giống như heo ba thước vậy!"
Kinh ăn đau, lập tức ôm đầu ngao ngao kêu lên: "Ngươi làm gì lại đánh với mắng ta!! tâm tình ta đang không tốt người không an ủi thì thôi! Ngươi hiện tại chỉ coi Đinh Tiếu là bằng hữu!!"
Lục Hi giơ tay lại đập cho y một cái cú: " Đồ ngốc! Tiếu Tiếu không quan trọng bằng cái ảo tưởng không bao giờ trở thành hiện thực của ngươi sao? ngươi đã quên mỗi ngày lúc trước đều nói Tiếu Tiếu có bao nhiêu tốt, Tiếu Tiếu tương lai chắc chắn có thể gả cho một thú nhân tốt? Tại sao bây giờ người ta bất quá là được Khôn bảo vệ một chút ngươi liền ghen ghét thành như vậy, ngươi đây là tâm tính gì vậy? Bằng hữu là như vậy sao? Trái tim thực lạnh!"
Kinh lập tức bị nói cho á khẩu không trả lời được gì. Bị hai cái đả kích thêm vào Lục Hi chỉ trích khiến trong lòng y càng thêm khó chịu.
"Nhưng mà...Tiếu Tiếu cũng không nói với chúng ta y cùng Khôn quan hệ tốt như vậy. Nếu là nói, ta sẽ chúc phúc bọn họ." Tuy rằng khi nói chuyện vẫn đang cắn chặt răng.
Lục Hi run rẩy khóe miệng: "Ngươi cái đồ tham ăn ngu ngốc! Khi Tiếu Tiếu tới thôn, Khôn đã sớm đi ra ngoài rèn luyện! Tiếu Tiếu sao có thể nói cho chúng ta biết y cùng Khôn có quan hệ tốt? Y ngay cả mặt Khôn cũng chưa gặp qua được không! Lại nói, ngươi không nhìn thấy vẻ mặt bức bách của Tiếu Tiếu a?"
Kinh cẩn thận nghĩ lại một chút, sau đó vuốt vuốt cái ót cười ngốc nghếch: "Hắc hắc, ngươi xem, ta vừa thấy Khôn liền đem những cái này quên mất."
Lục Hi đối với bạn tốt tràn ngập khinh bỉ không nói nên lời: "Ta thật không biết Khôn trừ bỏ bộ dáng đẹp chút, đi săn giỏi một chút thì còn có gì tốt. Trên mặt trừ khi tức giận có thể nhìn ra một chút biến hóa, ngày thường một chút biểu tình cũng không có. Ta còn chưa thấy hắn cười qua lần nào. Nói chuyện mỗi ngày cũng như không nói, phẩm vị của các ngươi thật là kỳ quái."
Kinh lập tức phản bác: "Cái gì chứ! Khôn mới không phải không nói gì! Người ta chẳng qua là không nói lời vô nghĩa! Không cười thì sao, so với tên Phong ngốc nghếch nhà ngươi còn hơn! Nhìn thấy ngươi liền giống như thú nhân hùng tộc thấy mật ong vậy, miệng rộng đến tận mang tai! Phẩm vị của ngươi mới kỳ quái!!"
Lục Hi nhún vai:"Các ngươi chướng mắt Phong mới tốt! Trên thế giới này chỉ cần có một mình ta biết hàng là được rồi!"
Kinh lập tức ồn ào: "Úc úc úc úc!!! Tiểu ấu tể tư xuân nhớ giống đực úc úc úc úc!!! Ta lát nữa liền nói cho Tiếu Tiếu, Lục Hi của chúng ta sắp không đợi được muốn gả chồng rồi!!!"
Tâm tư Kinh rất đơn giản, loại tính cách này rất dễ bị thuyết phục. Tuy rằng không thể nào nói Kinh hoàn toàn không còn tâm ái mộ đối với Khôn, nhưng mà đem việc có người cùng với mình nhặt cục đá, cùng ăn hắc nha quả, còn có thể dạy cho mình làm quần áo, bắt cá rồi làm đồ ăn ngon so sánh với mị lực của Khôn chốc lát liền giảm xuống vài phần. Không thể không nói Lục Hi là một người rất có tố chất của một bác sĩ tâm lý, chỉ là thế giới thú nhân không có cái nghề nghiệp này mà thôi, đáng tiếc, thực đáng tiếc.
Chỉ tiếc hai người bọn họ tâm tính bình thường chỉ muốn thôn trưởng hung hăng trừng phạt Màu- người mà bọn họ vẫn luôn chán ghét bấy lâu nay. Mặt khác một số người cũng có suy nghĩ không giống. Mà Quỳnh rất không muốn nhìn thấy có càng ngày càng nhiều người tìm tòi nghiên cứu quan hệ giữa Khôn và Đinh Tiếu. Thậm chí ngay cả anh cũng rất hiếu kỳ, người luôn luôn không thích nói chuyện, khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt như Khôn sao lại đối xử đặc biệt với Tiếu Tiếu chứ?
Thôn trưởng Bằng Giáp và hiến tế Đằng đã đứng ở trên đài cao của tế đàn. Đinh Tiếu cũng "bị bắt" đứng ở nơi vô cùng dễ chú ý này. Nói thật cậu rất muốn chạy trốn, vạn nhân chú mục đối với cậu mà nói là một việc vô cùng khủng bố. Có điều nhìn thấy ba và cha ở dưới đài gửi cho mình ánh mắt trấn an khiến mình an tâm, cậu cũng liền kiên định. Dù sao người bị phạt cũng không phải là mình, cùng lắm thì mình chỉ là lai lịch không rõ mà thôi. Sớm muộn gì cũng sẽ bị người lôi ra không phải sao? Vậy đằng nào cũng tới thì đến sớm một ngày đi.
Đằng tiến lên kéo cổ tay Đinh Tiếu bắt mạch cho cậu, không nói gì, mà là hơi nhíu mày, sau đó xoay người đối diện với dân chúng vây xem: "Đã xảy ra chuyện gì tin tưởng tất cả mọi người ở đay đều đã biết, trừng phạt như thế nào là quyết định của thôn trưởng, ta chỉ muốn ở chỗ này cùng mọi người nói một chút. Đứa nhỏ này tên là Đinh Tiếu, là hài tử được Hạ và Quỳnh chính thức thu nhận, cũng là người của Dực Hổ tộc chúng ta. Cho nên y cũng giống như mỗi người trong bộ tộc chúng ta, đều là con dân của hổ thần, được thần thú phù hộ. Gây ra thương tổn đối với tộc nhân là việc không được cho phép, cho nên ta không muốn ai phát ra lời cầu tình gì cả."
Đinh Tiếu ấn tượng đối với hiến tế đặc biệt tốt. Giống cái này tuy rằng không phải thực xinh đẹp, nhưng khí chất lại thập phần xuất chúng. Mấu chốt là nàng thập phần để ý tới thân thể của Đinh Tiếu, hơn nữa quan hệ với Quỳnh cũng thập phần cởi mở nhẹ nhàng. Những người đối tốt với ba cậu đều nguyện ý thân cận cùng tin tưởng. Hiện tại lại nghe được nàng nói lời uy hiếp như vậy, trong lòng càng kính trọng nàng hơn. Quả nhiên ở xã hội thú nhân nguyên thủy này, giống cái đặc biệt là giống cái hiến tế có được quyền lợi càng nhiều hơn thú nhân cường đại a.
Người bên dưới tế đàn có chút xôn xao, bên tai nghe được mọi người đều đang nói chuyện nho nhỏ, nhưng lấy nhĩ lực Đinh Tiếu là không có khả năng nghe rõ những người đó nói cái gì. Chỉ có điều cậu có thể khẳng định, sẽ không có người lên cầu tình. Bằng Giáp lúc này khoát khoát tay với mọi người, bốn phía lập tức yên lặng: "Màu, mặc kệ là ngươi cố ý hay vô ý, hôm nay ngươi cần phải chịu trừng phạt, ngươi có phục không?"
Màu gật đầu: "Ta xin chịu phạt, nhưng xin cho phép ta xin lỗi trước."
Bằng Giáp gật đầu: "Đây là điều ngươi nên làm." Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Đinh Tiếu: "Đứa nhỏ, ngươi tiếp nhận lời xin lỗi của y chứ?"
Đinh Tiếu gật đầu: "Nếu y không phải cố ý, ta được cứu cũng không chịu thương tổn gì, liền thôi." Mới là lạ! nếu đá một cái là vô tình, vậy mình xuyên qua chính là trò đùa dai đi! Nhưng là y biết sự việc hiện tại không có khả năng lại tiến thêm một bước đi xuống. Còn người tên Màu này vì sao lại hại mình, về sau có thể từ từ điều tra. Gia hỏa Lục Hi đừng nhìn bên ngoài là người rất văn tĩnh, nhưng thực ra rất bát quái, giống như xuất thân tình báo. Có y hỏi thăm một chút liền ra.
Màu bị phạt đến hang động sau núi ăn năn ba tháng. Có người trong thôn mang đồ ăn tới, không thể rời khỏi sơn động quá xa, cũng chẳng khác nào cuộc sống tù giam ba tháng ở thế giới hiện đại. Có điều "ngục giam" này sinh hoạt nhẹ nhàng hơn nhiều, không cần làm việc, chỉ là không thể về nhà gặp người thân, cũng không thể về thôn tìm bằng hữu chơi đùa. Đương nhiên đối với bán thú nhân mà nói, cái này vẫn là có ảnh hưởng nhất định, đó chính là hoàn cảnh sinh hoạt trong hang đá so với nhà ở dùng bùn cùng đá cục xây nên kém hơn nhiều.
Đám đông cũng không vì việc Màu bị mang đi sau tuyên án trừng phạt mà tan đi, mọi người tiếp tục vây quanh nơi này, một nửa là vì Quỳnh vốn dĩ có thân phận tế nhị, một nửa là tò mò thái độ của Khôn đối với Đinh Tiếu.
Hiến tế nhíu mày nói: "Các ngươi còn tiếp tục vây quanh ở đây tất nhiên là có chuyện muốn hỏi, vậy tìm một người lớn gan mở miệng đi!"
Vừa dứt lời, quả nhiên có một người đứng ra nói, người này chính là Ương: "Ta muốn biết, Quỳnh là ở chỗ nào nhặt được ấu tể này. Hơn nữa ai có thể bảo đảm ấu tể này sẽ không mang đến tai nạn cho thôn thậm chí là bộ tộc của chúng ta?"
Đằng nhìn về phía Ương, biểu tình thực bình đạm, nhưng là người cẩn thận như Đinh Tiếu vẫn là nhìn ra chán ghét của hiến tế đối với nữ nhân kia: "Tai nạn? Ý của ngươi là gì?"
Ương dựng thẳng eo: "Nếu y là gian tế bộ tộc khác phái tới thì sao? Phải biết rằng, kỹ thuật làm đồ gốm của tộc Dực Hổ chúng ta là không ai có thể đạt được! Huống chi vạn nhất y là cố tình ở gần thôn chúng ta thì sao?"
Đằng cười lạnh một tiếng: "Ngươi lo lắng rất tốt, ngươi nói như vậy là không chỉ muốn cho con gái của ngươi có tương lai tốt hơn, mà còn là suy nghĩ cho thôn dân bộ tộc chúng ta, như vậy, ý của ngươi là chúng ta phải vứt bỏ một bán thú nhân vị thành niên, hơn nữa còn là một ấu tể đang bị bệnh không quan tâm sao? Hay là nói ngươi cảm thấy bởi vì chút hoài nghi lo lắng này của ngươi, liền phải làm một đứa trẻ ở bên trong Thanh Sâm trở thành đồ ăn của dã thú sao? Chẳng lẽ Thần Thú phù hộ các con dân, ý niệm trong lòng đều là đen tối cùng đáng sợ như vậy sao?"
Mọi người ở đây lại một lần nữa nhỏ giọng nghị luận, hành vi thấy chết mà không cứu các thú nhân tuyệt đối không thể làm. Cho dù tộc Dực Hổ có thể xem như bộ tộc cường đại dân số lớn nhất, nhưng tôn trọng sinh mệnh vẫn không thay đổi. Số lượng giống cái và bán thú nhân ít như vậy, bọn họ càng thêm quý trọng. Giờ phút này, thái độ của các thôn dân đối với Ương có chút thay đổi, đa số mọi người cũng không nghĩ tới vấn đề mà Ương lo lắng này, bọn họ tò mò chỉ là thái độ của Khôn. Một số ít người đặc biệt là những người trước đây thực chán ghét Quỳnh mang theo tâm tình xem kịch vui. Hiện tại hiến tế nói lời nghiêm khắc như vậy, đương nhiên không có ai muốn biểu hiện ra ý kiến giống Ương.
Bằng Giáp nhìn Ương một cái, bất đắc dĩ mà thở dài, tuy rằng hắn vẫn luôn không thích giống cái luôn thích soi mói chuyện nhà người khác này, còn có ác ngôn hướng về Quỳnh. Nhưng con gái nàng Thư Đồng vẫn là một hài tử thực tốt, mình cùng bạn lữ đều thực thích, cũng hy vọng Thư Đồng và Khôn có thể trở thành bạn lữ. Hắn không phải không nhìn ra Ương là cố ý làm khó Quỳnh và Đinh Tiếu, nhưng chuyện của con trai mình mình sẽ không nhúng tay: "Nếu tất cả mọi người đều không còn vấn đề gì nữa, như vậy giải tán đi. Hủ thực thú hôm nay săn được sẽ bán ra ở đại tập thượng tháng sau, mọi người cũng phải tìm kiếm con mồi nhiều hơn nữa để khiến cho tộc Dực Hổ chúng ta vẻ vang."
Nhóm giống đực nghe vậy, lại nhớ tới vừa rồi nhìn thấy hủ thực thú, lập tức cảm xúc đều tăng vọt. Tuy hơi buồn bực vì không bằng được Khôn, nhưng có thể ở đại tập thượng khiến cho thú nhân bộ tộc khác hâm mộ cũng là một việc phi thường không tồi. Đặc biệt là Hôi Hổ ở trong đám người, nhìn thấy tay Khôn vẫn không rời khỏi bả vai của Đinh Tiếu, trong lòng thực sự nghẹn muốn chết, hắn quyết định, nhất định phải đi săn một con mồi khó lường, sau đó đem hàm răng cùng da thú đều đưa cho Đinh Tiếu. Cùng Khôn ở bên nhau mà nói, sẽ không hạnh phúc!
Tâm tình Lục Hi khẳng định là bình thản hơn so với Kinh. Y để ý nhất là vấn đề lo lắng thứ nhất của Kinh. Đương nhiên đối với hành động của Khôn y cũng có nho nhỏ hâm mộ. Có điều Lục Hi đã có người trong lòng, tuy rằng về mặt săn thú chắc chắn kém Khôn nhiều, nhưng thú nhân ngốc kia chỉ thương một mình y, hơn nữa Phong lớn lên khó coi một chút, điểm này làm cho y thực yên tâm. Như vậy mới không giống Khôn mỗi ngày đều có thật nhiều người thương nhớ, thật không có cảm giác an toàn. Có điều Lục Hi thực nhanh liền phát hiện cảm xúc không bình thường của Kinh, tròng mắt y vừa chuyển, lập tức đã biết nguyên nhân.
"Kinh, ngươi định chán ghét Tiếu Tiếu sao?" Lục Hi kéo Kinh qua một chỗ ít người hỏi y. Dù sao hiện tại mỗi người đều tập trung ở tế đàn, sẽ không có ai chú ý đến bọn họ.
Kinh phồng lên quai hàm nói: "Nói cái gì vậy?"
Lục Hi hung hăng mà gõ đầu Kinh một cái: "Ngốc giống như heo ba thước vậy!"
Kinh ăn đau, lập tức ôm đầu ngao ngao kêu lên: "Ngươi làm gì lại đánh với mắng ta!! tâm tình ta đang không tốt người không an ủi thì thôi! Ngươi hiện tại chỉ coi Đinh Tiếu là bằng hữu!!"
Lục Hi giơ tay lại đập cho y một cái cú: " Đồ ngốc! Tiếu Tiếu không quan trọng bằng cái ảo tưởng không bao giờ trở thành hiện thực của ngươi sao? ngươi đã quên mỗi ngày lúc trước đều nói Tiếu Tiếu có bao nhiêu tốt, Tiếu Tiếu tương lai chắc chắn có thể gả cho một thú nhân tốt? Tại sao bây giờ người ta bất quá là được Khôn bảo vệ một chút ngươi liền ghen ghét thành như vậy, ngươi đây là tâm tính gì vậy? Bằng hữu là như vậy sao? Trái tim thực lạnh!"
Kinh lập tức bị nói cho á khẩu không trả lời được gì. Bị hai cái đả kích thêm vào Lục Hi chỉ trích khiến trong lòng y càng thêm khó chịu.
"Nhưng mà...Tiếu Tiếu cũng không nói với chúng ta y cùng Khôn quan hệ tốt như vậy. Nếu là nói, ta sẽ chúc phúc bọn họ." Tuy rằng khi nói chuyện vẫn đang cắn chặt răng.
Lục Hi run rẩy khóe miệng: "Ngươi cái đồ tham ăn ngu ngốc! Khi Tiếu Tiếu tới thôn, Khôn đã sớm đi ra ngoài rèn luyện! Tiếu Tiếu sao có thể nói cho chúng ta biết y cùng Khôn có quan hệ tốt? Y ngay cả mặt Khôn cũng chưa gặp qua được không! Lại nói, ngươi không nhìn thấy vẻ mặt bức bách của Tiếu Tiếu a?"
Kinh cẩn thận nghĩ lại một chút, sau đó vuốt vuốt cái ót cười ngốc nghếch: "Hắc hắc, ngươi xem, ta vừa thấy Khôn liền đem những cái này quên mất."
Lục Hi đối với bạn tốt tràn ngập khinh bỉ không nói nên lời: "Ta thật không biết Khôn trừ bỏ bộ dáng đẹp chút, đi săn giỏi một chút thì còn có gì tốt. Trên mặt trừ khi tức giận có thể nhìn ra một chút biến hóa, ngày thường một chút biểu tình cũng không có. Ta còn chưa thấy hắn cười qua lần nào. Nói chuyện mỗi ngày cũng như không nói, phẩm vị của các ngươi thật là kỳ quái."
Kinh lập tức phản bác: "Cái gì chứ! Khôn mới không phải không nói gì! Người ta chẳng qua là không nói lời vô nghĩa! Không cười thì sao, so với tên Phong ngốc nghếch nhà ngươi còn hơn! Nhìn thấy ngươi liền giống như thú nhân hùng tộc thấy mật ong vậy, miệng rộng đến tận mang tai! Phẩm vị của ngươi mới kỳ quái!!"
Lục Hi nhún vai:"Các ngươi chướng mắt Phong mới tốt! Trên thế giới này chỉ cần có một mình ta biết hàng là được rồi!"
Kinh lập tức ồn ào: "Úc úc úc úc!!! Tiểu ấu tể tư xuân nhớ giống đực úc úc úc úc!!! Ta lát nữa liền nói cho Tiếu Tiếu, Lục Hi của chúng ta sắp không đợi được muốn gả chồng rồi!!!"
Tâm tư Kinh rất đơn giản, loại tính cách này rất dễ bị thuyết phục. Tuy rằng không thể nào nói Kinh hoàn toàn không còn tâm ái mộ đối với Khôn, nhưng mà đem việc có người cùng với mình nhặt cục đá, cùng ăn hắc nha quả, còn có thể dạy cho mình làm quần áo, bắt cá rồi làm đồ ăn ngon so sánh với mị lực của Khôn chốc lát liền giảm xuống vài phần. Không thể không nói Lục Hi là một người rất có tố chất của một bác sĩ tâm lý, chỉ là thế giới thú nhân không có cái nghề nghiệp này mà thôi, đáng tiếc, thực đáng tiếc.
Chỉ tiếc hai người bọn họ tâm tính bình thường chỉ muốn thôn trưởng hung hăng trừng phạt Màu- người mà bọn họ vẫn luôn chán ghét bấy lâu nay. Mặt khác một số người cũng có suy nghĩ không giống. Mà Quỳnh rất không muốn nhìn thấy có càng ngày càng nhiều người tìm tòi nghiên cứu quan hệ giữa Khôn và Đinh Tiếu. Thậm chí ngay cả anh cũng rất hiếu kỳ, người luôn luôn không thích nói chuyện, khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt như Khôn sao lại đối xử đặc biệt với Tiếu Tiếu chứ?
Thôn trưởng Bằng Giáp và hiến tế Đằng đã đứng ở trên đài cao của tế đàn. Đinh Tiếu cũng "bị bắt" đứng ở nơi vô cùng dễ chú ý này. Nói thật cậu rất muốn chạy trốn, vạn nhân chú mục đối với cậu mà nói là một việc vô cùng khủng bố. Có điều nhìn thấy ba và cha ở dưới đài gửi cho mình ánh mắt trấn an khiến mình an tâm, cậu cũng liền kiên định. Dù sao người bị phạt cũng không phải là mình, cùng lắm thì mình chỉ là lai lịch không rõ mà thôi. Sớm muộn gì cũng sẽ bị người lôi ra không phải sao? Vậy đằng nào cũng tới thì đến sớm một ngày đi.
Đằng tiến lên kéo cổ tay Đinh Tiếu bắt mạch cho cậu, không nói gì, mà là hơi nhíu mày, sau đó xoay người đối diện với dân chúng vây xem: "Đã xảy ra chuyện gì tin tưởng tất cả mọi người ở đay đều đã biết, trừng phạt như thế nào là quyết định của thôn trưởng, ta chỉ muốn ở chỗ này cùng mọi người nói một chút. Đứa nhỏ này tên là Đinh Tiếu, là hài tử được Hạ và Quỳnh chính thức thu nhận, cũng là người của Dực Hổ tộc chúng ta. Cho nên y cũng giống như mỗi người trong bộ tộc chúng ta, đều là con dân của hổ thần, được thần thú phù hộ. Gây ra thương tổn đối với tộc nhân là việc không được cho phép, cho nên ta không muốn ai phát ra lời cầu tình gì cả."
Đinh Tiếu ấn tượng đối với hiến tế đặc biệt tốt. Giống cái này tuy rằng không phải thực xinh đẹp, nhưng khí chất lại thập phần xuất chúng. Mấu chốt là nàng thập phần để ý tới thân thể của Đinh Tiếu, hơn nữa quan hệ với Quỳnh cũng thập phần cởi mở nhẹ nhàng. Những người đối tốt với ba cậu đều nguyện ý thân cận cùng tin tưởng. Hiện tại lại nghe được nàng nói lời uy hiếp như vậy, trong lòng càng kính trọng nàng hơn. Quả nhiên ở xã hội thú nhân nguyên thủy này, giống cái đặc biệt là giống cái hiến tế có được quyền lợi càng nhiều hơn thú nhân cường đại a.
Người bên dưới tế đàn có chút xôn xao, bên tai nghe được mọi người đều đang nói chuyện nho nhỏ, nhưng lấy nhĩ lực Đinh Tiếu là không có khả năng nghe rõ những người đó nói cái gì. Chỉ có điều cậu có thể khẳng định, sẽ không có người lên cầu tình. Bằng Giáp lúc này khoát khoát tay với mọi người, bốn phía lập tức yên lặng: "Màu, mặc kệ là ngươi cố ý hay vô ý, hôm nay ngươi cần phải chịu trừng phạt, ngươi có phục không?"
Màu gật đầu: "Ta xin chịu phạt, nhưng xin cho phép ta xin lỗi trước."
Bằng Giáp gật đầu: "Đây là điều ngươi nên làm." Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Đinh Tiếu: "Đứa nhỏ, ngươi tiếp nhận lời xin lỗi của y chứ?"
Đinh Tiếu gật đầu: "Nếu y không phải cố ý, ta được cứu cũng không chịu thương tổn gì, liền thôi." Mới là lạ! nếu đá một cái là vô tình, vậy mình xuyên qua chính là trò đùa dai đi! Nhưng là y biết sự việc hiện tại không có khả năng lại tiến thêm một bước đi xuống. Còn người tên Màu này vì sao lại hại mình, về sau có thể từ từ điều tra. Gia hỏa Lục Hi đừng nhìn bên ngoài là người rất văn tĩnh, nhưng thực ra rất bát quái, giống như xuất thân tình báo. Có y hỏi thăm một chút liền ra.
Màu bị phạt đến hang động sau núi ăn năn ba tháng. Có người trong thôn mang đồ ăn tới, không thể rời khỏi sơn động quá xa, cũng chẳng khác nào cuộc sống tù giam ba tháng ở thế giới hiện đại. Có điều "ngục giam" này sinh hoạt nhẹ nhàng hơn nhiều, không cần làm việc, chỉ là không thể về nhà gặp người thân, cũng không thể về thôn tìm bằng hữu chơi đùa. Đương nhiên đối với bán thú nhân mà nói, cái này vẫn là có ảnh hưởng nhất định, đó chính là hoàn cảnh sinh hoạt trong hang đá so với nhà ở dùng bùn cùng đá cục xây nên kém hơn nhiều.
Đám đông cũng không vì việc Màu bị mang đi sau tuyên án trừng phạt mà tan đi, mọi người tiếp tục vây quanh nơi này, một nửa là vì Quỳnh vốn dĩ có thân phận tế nhị, một nửa là tò mò thái độ của Khôn đối với Đinh Tiếu.
Hiến tế nhíu mày nói: "Các ngươi còn tiếp tục vây quanh ở đây tất nhiên là có chuyện muốn hỏi, vậy tìm một người lớn gan mở miệng đi!"
Vừa dứt lời, quả nhiên có một người đứng ra nói, người này chính là Ương: "Ta muốn biết, Quỳnh là ở chỗ nào nhặt được ấu tể này. Hơn nữa ai có thể bảo đảm ấu tể này sẽ không mang đến tai nạn cho thôn thậm chí là bộ tộc của chúng ta?"
Đằng nhìn về phía Ương, biểu tình thực bình đạm, nhưng là người cẩn thận như Đinh Tiếu vẫn là nhìn ra chán ghét của hiến tế đối với nữ nhân kia: "Tai nạn? Ý của ngươi là gì?"
Ương dựng thẳng eo: "Nếu y là gian tế bộ tộc khác phái tới thì sao? Phải biết rằng, kỹ thuật làm đồ gốm của tộc Dực Hổ chúng ta là không ai có thể đạt được! Huống chi vạn nhất y là cố tình ở gần thôn chúng ta thì sao?"
Đằng cười lạnh một tiếng: "Ngươi lo lắng rất tốt, ngươi nói như vậy là không chỉ muốn cho con gái của ngươi có tương lai tốt hơn, mà còn là suy nghĩ cho thôn dân bộ tộc chúng ta, như vậy, ý của ngươi là chúng ta phải vứt bỏ một bán thú nhân vị thành niên, hơn nữa còn là một ấu tể đang bị bệnh không quan tâm sao? Hay là nói ngươi cảm thấy bởi vì chút hoài nghi lo lắng này của ngươi, liền phải làm một đứa trẻ ở bên trong Thanh Sâm trở thành đồ ăn của dã thú sao? Chẳng lẽ Thần Thú phù hộ các con dân, ý niệm trong lòng đều là đen tối cùng đáng sợ như vậy sao?"
Mọi người ở đây lại một lần nữa nhỏ giọng nghị luận, hành vi thấy chết mà không cứu các thú nhân tuyệt đối không thể làm. Cho dù tộc Dực Hổ có thể xem như bộ tộc cường đại dân số lớn nhất, nhưng tôn trọng sinh mệnh vẫn không thay đổi. Số lượng giống cái và bán thú nhân ít như vậy, bọn họ càng thêm quý trọng. Giờ phút này, thái độ của các thôn dân đối với Ương có chút thay đổi, đa số mọi người cũng không nghĩ tới vấn đề mà Ương lo lắng này, bọn họ tò mò chỉ là thái độ của Khôn. Một số ít người đặc biệt là những người trước đây thực chán ghét Quỳnh mang theo tâm tình xem kịch vui. Hiện tại hiến tế nói lời nghiêm khắc như vậy, đương nhiên không có ai muốn biểu hiện ra ý kiến giống Ương.
Bằng Giáp nhìn Ương một cái, bất đắc dĩ mà thở dài, tuy rằng hắn vẫn luôn không thích giống cái luôn thích soi mói chuyện nhà người khác này, còn có ác ngôn hướng về Quỳnh. Nhưng con gái nàng Thư Đồng vẫn là một hài tử thực tốt, mình cùng bạn lữ đều thực thích, cũng hy vọng Thư Đồng và Khôn có thể trở thành bạn lữ. Hắn không phải không nhìn ra Ương là cố ý làm khó Quỳnh và Đinh Tiếu, nhưng chuyện của con trai mình mình sẽ không nhúng tay: "Nếu tất cả mọi người đều không còn vấn đề gì nữa, như vậy giải tán đi. Hủ thực thú hôm nay săn được sẽ bán ra ở đại tập thượng tháng sau, mọi người cũng phải tìm kiếm con mồi nhiều hơn nữa để khiến cho tộc Dực Hổ chúng ta vẻ vang."
Nhóm giống đực nghe vậy, lại nhớ tới vừa rồi nhìn thấy hủ thực thú, lập tức cảm xúc đều tăng vọt. Tuy hơi buồn bực vì không bằng được Khôn, nhưng có thể ở đại tập thượng khiến cho thú nhân bộ tộc khác hâm mộ cũng là một việc phi thường không tồi. Đặc biệt là Hôi Hổ ở trong đám người, nhìn thấy tay Khôn vẫn không rời khỏi bả vai của Đinh Tiếu, trong lòng thực sự nghẹn muốn chết, hắn quyết định, nhất định phải đi săn một con mồi khó lường, sau đó đem hàm răng cùng da thú đều đưa cho Đinh Tiếu. Cùng Khôn ở bên nhau mà nói, sẽ không hạnh phúc!
Bình luận facebook