Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Thương lượng với người trung niên Long tộc này là sau khi kết thúc chợ Hạ thì đi tới một nơi với hắn, Đinh Tiếu và Khôn liền không gặp lại hắn ở chợ nữa.
Đương nhiên chạm ngọc ở trên tay Khôn, trao đổi đồ vật ấy mà, nói như thế nào cũng phải tiền trao cháo múc. Huống chi bọn họ đã có thể khẳng định Long tộc có tồn tại, mặc dù người trung niên này muốn trốn cũng sẽ có chút cố kỵ. Hơn nữa Khôn thành công khiến đối phương tin rằng có thể Đinh Tiếu là hậu đại Long tộc, đương nhiên hiện tại bọn họ ai cũng có hoài nghi ngày, bao gồm cả bản thân Đinh Tiếu.
Ngày hôm sau, Đinh Tiếu liền trao đổi hết đồ vật mang theo, thuận tiện còn làm một hộp gỗ bánh quy cho người thôn Thanh Phong của tộc Ngân Lang mang về. Đây chính là dùng sữa bò chính thống chế biến, hương vị càng đậm đà hơn là dùng keo sữa hoặc là quả sữa làm.
Còn lại ba ngày hội chợ, Đinh Tiếu và Khôn không đi dạo chợ, mà là chuyên tâm săn thú thu thập chế tác đồ ăn dự trữ gì đó. Hơn nữa nói cho người dẫn đầu lần này là Dân đại thúc, hai người bọn họ muốn mượn cơ hội này đi du lịch, nhờ bọn họ đem đồ vật đổi được đưa về cho Quỳnh ba và Hạ cha. Còn khi nào trở về cũng không rõ, nhưng bọn họ cứ yên tâm là được.
Đinh Tiếu và Khôn muốn đi du lịch, đây cũng không phải là việc mới mẻ gì, tuy Dân cũng dặn dò vài câu nhắc bọn họ chú ý an toàn, trên thực tế cũng không có gì để lo lắng.
Có Khôn và Bạch Đoàn Nhi hai vị bảo tiêu bảo hộ Đinh Tiếu, này thì có bao nhiêu nguy hiểm được chứ, huống chi kỹ thuật săn thú của bản thân Đinh Tiếu cũng rất không tồi. Hơn nữa mỗi lần bọn họ đi ra ngoài trở về đều mang theo một vài ngoạn ý mới lạ, bọn họ cũng rất sẵn lòng nhìn thấy những thứ mới mẻ mà.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, vị trung niên tóc đỏ kia lại một lần nữa tìm tới bọn họ.
Nhìn hàng hóa vị trung niên này mang theo, Đinh Tiếu âm thầm có chút bội phục. Số lượng này đúng là không nhỏ, tuy đồ vật lung tung rối loạn rất nhiều, nhưng đồ ăn đồ uống vẫn chiếm định mức chủ yếu, nhưng đồ ăn bọn họ mua phần lớn không phải là thịt khô và hương liệu mới bình thường, mà là các loại thành phẩm gia vị đã được điều phối. Trong đó có một vài loại xuất từ tay nghề của Đinh Tiếu.
"Kỳ thực nếu thúc thúc muốn tương thịt nướng hoặc là bột gia vị ta làm, có thể trực tiếp nói với ta. Đưa cho thúc thúc một chút cũng là việc rất bình thường." Chính sách mượn sức là tất yếu, nếu người Long tộc này đó cũng để bụng với đồ ăn, Đinh Tiếu liền cảm thấy bản thân hẳn là có biện pháp lung lạc hảo cảm của ít nhất ba người này. Không có cách nào, giao tiếp với một chủng tộc thần bí, không có người quen sẽ rất có hại. ( ← ←)
Một vị Long tộc cao lớn khác nhìn Đinh Tiếu, thật sự càng nhìn càng thấy tiểu gia hỏa này hẳn là tộc nhân của bọn họ, hơn nữa Long tộc bọn họ đối với trí giả cũng cảm thấy phi thường tôn trọng, cho nên thái độ của hắn thập phần tốt đẹp: "Chúng ta sao có thể không biết xấu hổ mà nhận không đồ của các ngươi được chứ."
Khôn thực lý trí gật đầu: "Ừm. Cho nên có thể đổi bằng đồ vật mà chúng ta muốn."
Đinh Tiếu hắc tuyến, anh có thể không đem cái vấn đề này luôn đặt ở trong miệng không? Không cần phải nhắc nhở đâu!!!!
Kỳ thực Đinh Tiếu rất tò mò hình thú của giống đực Long tộc, cậu cho rằng nhiều đồ vật như vậy cũng không thể cõng hết đi? Kết quả thật đúng là người ta cõng, điều này cũng hại Khôn chỉ có thể dùng hình người mang theo Tiếu Tiếu đi đường bằng hai chân, không phải là không đi được, mà là thật vất vả.
Ngày thứ ba, Đinh Tiếu nhịn không được: "Ba vị thúc thúc, thật sự không cần dùng hình thú sao? Như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều đi?"
Quảng, cũng chính là vị thú nhân Long tộc nhuộm tóc đỏ lúc trước trả lời: "Hình thú không thuận tiện, bị nhìn thấy cũng không tốt, ngươi có thể cho Khôn biến thành hình thú cõng ngươi, chúng ta có thể chạy theo kịp."
"!!!" Đinh Tiếu kinh tủng, tốc độ của Khôn là giống như bay đấy! Hai cái chân của người Long tộc có thể so được với bốn chân của hình thú Dực Hổ sao? Điều này cũng quá không khoa học! Đương nhiên không khoa học là tất nhiên, ai bảo đây là thú thế mà. Vì thế Đinh Tiếu cuối cùng cũng im miệng, tính toán bản thân rốt cuộc có cơ hội nhìn thấy được hình thú Long tộc hay không đây, thật vất vả bọn họ mới chui đầu vào rọ, không thấy được đúng là thật tiếc nuối!
Trải qua mấy ngày ở chung, ấn tượng của ba người Quảng bọn họ với Khôn và Đinh Tiếu càng ngày càng tốt. Khôn đối với Đinh Tiếu cẩn thận trân trọng, Đinh Tiếu đối với Khôn tín nhiệm ý lại, giữa hai người toát ra cảm giác hài hòa khiến cho những người ngày thường cuộc sống tình cảm nhạt nhẽo bình đạm như bọn họ cảm thấy động dung theo. Đặc biệt là Bạch Đoàn Nhi, tiểu gia hỏa này thật đúng là không sợ hơi thở Long tộc bọn họ một chút nào, ngoại trừ không ăn đồ ăn bọn họ cho ra, cũng sẽ vẫn cho bọn họ sờ sờ. Loại xúc cảm lông xù xù nóng hầm hập và thân cận này cũng khiến cho bọn họ cảm thấy thực thoải mái thực vui vẻ.
Đương nhiên ăn ngon uống tốt mới là điểm mấu chốt hấp dẫn bọn họ, đồng dạng là dùng tương thịt nướng, nhưng trải qua tay Đinh Tiếu thịt nướng được làm ra so với bọn hắn làm còn ngon hơn nhiều.
Đặc biệt là Đinh Tiếu có thể đem các loại nguyên liệu nấu ăn làm thành đồ ăn mỹ vị, ngay cả gạo bọn họ mang theo làm thành cơm và cháo, Đinh Tiếu cũng có thể phối hợp với các loại đồ vật làm thành càng nhiều mỹ vị.
Chỉ có vài bữa cơm, ba người bọn họ liền hoàn toàn chịu phục dưới trù nghệ của Đinh Tiếu.
Kỳ thực với tay nghề này, cũng đủ làm trí giả đi? Huống chi còn mở rộng gieo trồng và nuôi dưỡng nữa. Đúng là đứa nhỏ ghê gớm, nếu chứng thực là hậu đại của Long tộc bọn họ, vậy thì đấy chính là quang vinh của toàn bộ tộc bọn họ rồi!
Trở thành "vinh quang của toàn tộc" Đinh Tiếu còn không biết ý tưởng của ba vị trưởng bối Long tộc, chỉ là mỗi ngày tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn, lúc nhàn hạ thì nói chuyện phiếm với vị giống đực Long tộc cao nhất chia. Đối với điểm này, tuy Khôn ca cũng có ghen tuông, nhưng người ta đã hơn 300 tuổi, ở trong mắt đối phương Đinh Tiếu cũng không khác gì tiểu ấu tể, sau vài lần "giáo dục" của bạn lữ nhà mình, cũng liền thản nhiên mà đối mặt.
Kỳ thực tin tức có thể biết được từ miệng của ba người Long tộc này cũng không nhiều, một khi hỏi tới vấn đề mấu chốt như Long tộc vì sao muốn ẩn cư, hoặc là tộc Thiên Ngư rốt cuộc có phải một nhánh của Long tộc hay không, bọn họ đều trả lời giống nhau: "Nhưng điều này ngươi có thể hỏi vương của chúng ta."
Được rồi, Đinh Tiếu cảm thấy bản thân thật sự bất lực, xem ra người Long tộc khá là tôn kính và nghe lời của vị Long Vương đại nhân này. Loại cảm xúc này không giống như tâm tái của tộc nhân đối với tộc trưởng. Đinh Tiếu suy đoán, hình thái xã hội của Long tộc, đại khái ít nhất là chế độ nô lệ, chỉ là bọn họ rốt cuộc có chế độ nô lệ hay không...đây cũng không rõ, cư nhiên liền có ba người tới họp chợ ╭(╯^╰)╮
Càng đi Khôn lại càng nghi hoặc hơn, thứ khác thì hắn không rõ ràng lắm, nhưng hắn lại rõ ràng con đường này là hướng đi tới sơn cốc Tử Vong. Chẳng lẽ Long tộc thật sự ở trong sơn cốc Tử Vong? Chẳng lẽ những mãnh thú đó sẽ không công kích người Long tộc? Nhưng mà mình và Tiếu Tiếu thì không được nha! Vì thế Khôn ca chỉ có thể mở miệng: "Trước mặt chính là sơn cốc Tử Vong."
Quảng gật đầu: "Đúng, sơn cốc Tử Vong trong miệng các ngươi chính là long hương của chúng ta, nhưng mà hú nhân bộ tộc khác muốn đi vào là không có khả năng."
Đối với điểm này, Khôn không cảm thấy không dễ thừa nhận một chút nào: "Ừm, có rất nhiều mãnh thú hung mãnh, chúng ta không đánh lại được."
Quảng cười nói: "Ngươi thừa nhận cũng rất thẳng thắn. Kỳ thật không chỉ có mãnh thú, bên trong còn có đầm lầy rộng lớn và rừng độc. Đừng nói các ngươi, chúng ta cũng không thể đi qua rừng rậm được, nhưng ngày mai chúng ta liền tiến vào cốc, phải ủy khuất hai người các ngươi ăn một loại được tạm thời mất đi thị giác, sau khi vào trong cốc chúng ta sẽ cho các ngươi giải được. Yên tâm, sẽ không có di chứng."
Phong cách vô cùng cẩu huyết a! Nhưng đứng trên lập trường của Long tộc, làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Đinh Tiếu vui vẻ tiếp thu: "Được ạ, nhưng ba vị thúc bá ngàn vạn lần đừng độc mù mắt chúng ta rồi đem vứt bỏ chúng ta nhé!"
Nghe lời Đinh Tiếu nói Quảng liền đỏ mặt, tâm cảnh giác của đứa nhỏ này cũng thật cao, tuy bản thân không nghĩ tới như vậy, nhưng nghe cậu nói như thế, hình như độc mù mắt người ta thật đúng là việc không tốt.
"Đây là quy củ của Long tộc, nhưng đã hơn 800 năm không có người ngoại tộc tiến vào long hương."
Dược Quảng đưa cho bọn họ là viên thuốc nhỏ có màu xanh lá nhạt, cũng chỉ như hạt đậu phộng. Có mùi thơm ngát xông thẳng vào mũi, ăn vào trong miệng hơi có một chút đắng cay, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.
Thiên nhãn lúc này cũng không ăn thua, không nhìn ra viên thuốc màu xanh lục này là chế tạo từ cái gì, nhưng đúng là có biểu hiện ngoạn ý này có độc, có thể phong bế mắt người. Chẳng qua cũng có công hiệu thanh tâm ninh thần, thật sự là một ngoạn ý kỳ lạ. Nhưng bởi vậy có thể thấy được, tài nghệ chế dược của người Long tộc không phải bộ tộc khác có thể so sánh.
Khôn uống xong viên thuốc, chỉ mười phút sau liền cảm thấy trước mắt mơ hồ một mảnh, ngoại trừ tối đen ra cái gì cũng không nhìn rõ. Loại cảm giác này thập phần xa lạ, tuy biết rõ sẽ như vậy, cũng thật thể nghiệm trên người mình, tâm tình liền khó tránh khỏi sẽ buồn bực một chút. Cũng may Tiếu Tiếu vẫn luôn ôm cánh tay hắn, lúc này mới khiến hắn cảm thấy tốt hơn một chút: "Tiếu Tiếu, em thế nào? Có không thoải mái hay không?"
Nội tâm Đinh Tiếu rít gào! Em có thể nói cho anh em ăn xong đến rắm cũng không đánh có được không?! Rõ ràng là không! Chẳng lẽ do viên đá mà mình ăn trước kia thực sự có tác dụng bách độc bất xâm? Không thể đủ đi? Nhưng ngoại trừ có một chút xíu hơi mờ mắt, nhưng cũng không phải không nhìn thấy gì. Nhưng có thể nhìn thấy cũng tốt, có thể nhớ kỹ đường quay lại, nếu lúc đó không thể đổi lấy đồ vật, nói không chừng tiếp theo có thể trộm đi vào! Cho nên cậu giả bộ cũng không tệ lắm: "Không có gì không thoải mái, chỉ là đột nhiên không nhìn thấy gì, rất kỳ quái, có chút không tự nhiên."
Khôn càng ôm chặt bả vai Đinh Tiếu hơn: "Ta biến thành thú hình, lỗ tai và cái mũi cũng dễ dùng hơn, không dễ bị đụng vào đồ vật, ta cõng em đi."
Thấy đôi vợ chồng son khẩn trương trong chốc lát sau đó lại khôi phục lại thái độ bình thường, một con dực hổ màu đen khổng lồ xuất hiện ở trước mắt bọn họ. Ba người Quảng bọn họ thật là tấm tắc cảm thán, một cái hình thú thật là uy phong lẫm lẫm. Ở Long tộc bọn họ, lấy màu đen vi tôn, cho dù dực hổ này tới ở rể long hương, cũng nhất định sẽ được tộc nhân kính đãi ( các ngươi suy nghĩ nhiều quá --)
Bạch Đoàn Nhi thực may mắn, bởi vì là một con dã thú, cho nên Quảng bọn họ không lãng phí thuốc viên để đút cho nó ăn, cứ như vậy để tiểu gia hỏa này nhớ đường, Đinh Tiếu nhìn Bạch Đoàn Nhi như là cảm giác được gì đó, vừa thấy có chỗ nào đó nguy hiểm liền củng củng mình, thật là tâm đều manh hỏng rồi. Đúng là con trai ngon, không uổng công lão ba thương ngươi!
Kế tiếp một ngày ba bữa cơm đều là ba người Quảng bọn họ chuẩn bị.
Kỳ thực Đinh Tiếu cảm thấy trù nghệ của ba người này khá tốt, tuy rằng làm gì đó không tinh tế đa dạng như mình, nhưng khẩu vị đồ ăn cũng không tồi. Đặc biệt là gạo của bọn họ, đúng là càng ăn càng ngon. Hoàn toàn không phải là đám gạo trắng trong trí nhớ của mình ở xã hội hiện đại có thể so sánh được.
"Cơm nắm này ăn thật ngon, bên trong cho thứ gì thế ạ? Sao lại thơm như vậy nhỉ?"
Tung trả lời: "Đây là một loại lá cây đặc sản ở chỗ chúng ta, đem nó nghiền lấy nước, sau đó trộn với thịt, thịt sẽ đặc biệt thơm."
Thiên nhãn rất tận chức tận trách, Đinh Tiếu thập phần tinh tường nhìn ra nhân thịt bên trong cơm nắm có một loại đồ vật tên là "lá gai". Xem ra đây chính là thứ để tăng mùi thơm.
Hương vị quả nhiên rất tốt, kỳ thực thứ này rất giống hỗn hợp của lá thơm, vỏ quế và đậu khấu. Nếu có thể lấy một cây về nhà trồng....dù sao cũng đều ở Thanh Sâm, hẳn là có tể nhổ trồng thành công nhỉ?
Bởi vì phải chiếu cố hai người không nhìn thấy gì, cho nên Quảng bọn họ làm đồ ăn đa số là thịt nướng và cơm nắm, bánh mì. Cái này cũng thuận tiện cho Đinh Tiếu tiếp tục giả bộ mình bị mù, chỉ là làm khó đại gia hỏa Khôn này mỗi ngày một bộ rối rắm. Động bất động liền lấy mặt lão hổ cọ cọ mặt mình, một bộ lo lo lắng lắng. Trái tim là ấm áp và ngọt ngào, nhưng cậu cũng không có cơ hội nói với Khôn: "Quảng thúc thúc, khi nào có thể tới ạ? Như vậy thực không thoải mái, trước mắt cứ tối sầm."
Quảng trả lời: "Còn hai ngày nữa là tới nơi, các ngươi kiên trì một chút."
Đinh Tiếu thở dài, ta không muốn cứ bẹp dí ở trong sơn động này được không!! Các ngươi là long đấy!Hay là con tê tê? Làm sao lai cứ khoan động ở trong núi chứ! Không phải phi long tại thiên sao! Chẳng lẽ các ngươi bản chất kỳ thực là một con giun khổng lồ?! Mỗi ngày đi như vậy trong động, tuy đôi khi đỉnh đầu sẽ có ánh nắng chiếu vào, Quảng bọn họ cũng có cầm đuốc, nhưng liên tiếp mấy ngày đều đi như vậy, là người bình thường đều sẽ bực bội phải không?
"Chúng ta rốt cuộc có thể có được đồ vật mong muốn hay không đây? Quảng thúc thúc ngươi tiết lộ một chút gì đi!"
Quảng quay đầu nhìn khuôn mặt ỉu xìu của Đinh Tiếu dưới ngọn đuốc, cả khuôn mặt đầy nhăn nhó, thật là có chút không đành lòng: "Kỳ thực đó là thần quả của Long tộc chúng ta, phi thường trân quý. Chỉ có tộc nhân không thể sinh dục được mới xin vương một quả, chắc chắn không cho người ngoại tộc."
Đinh Tiếu nhíu mày, định mệnh, vậy xem ra nếu tiểu gia không có huyết thống long tộc thì CMN phải làm thế nào!!!
Đương nhiên chạm ngọc ở trên tay Khôn, trao đổi đồ vật ấy mà, nói như thế nào cũng phải tiền trao cháo múc. Huống chi bọn họ đã có thể khẳng định Long tộc có tồn tại, mặc dù người trung niên này muốn trốn cũng sẽ có chút cố kỵ. Hơn nữa Khôn thành công khiến đối phương tin rằng có thể Đinh Tiếu là hậu đại Long tộc, đương nhiên hiện tại bọn họ ai cũng có hoài nghi ngày, bao gồm cả bản thân Đinh Tiếu.
Ngày hôm sau, Đinh Tiếu liền trao đổi hết đồ vật mang theo, thuận tiện còn làm một hộp gỗ bánh quy cho người thôn Thanh Phong của tộc Ngân Lang mang về. Đây chính là dùng sữa bò chính thống chế biến, hương vị càng đậm đà hơn là dùng keo sữa hoặc là quả sữa làm.
Còn lại ba ngày hội chợ, Đinh Tiếu và Khôn không đi dạo chợ, mà là chuyên tâm săn thú thu thập chế tác đồ ăn dự trữ gì đó. Hơn nữa nói cho người dẫn đầu lần này là Dân đại thúc, hai người bọn họ muốn mượn cơ hội này đi du lịch, nhờ bọn họ đem đồ vật đổi được đưa về cho Quỳnh ba và Hạ cha. Còn khi nào trở về cũng không rõ, nhưng bọn họ cứ yên tâm là được.
Đinh Tiếu và Khôn muốn đi du lịch, đây cũng không phải là việc mới mẻ gì, tuy Dân cũng dặn dò vài câu nhắc bọn họ chú ý an toàn, trên thực tế cũng không có gì để lo lắng.
Có Khôn và Bạch Đoàn Nhi hai vị bảo tiêu bảo hộ Đinh Tiếu, này thì có bao nhiêu nguy hiểm được chứ, huống chi kỹ thuật săn thú của bản thân Đinh Tiếu cũng rất không tồi. Hơn nữa mỗi lần bọn họ đi ra ngoài trở về đều mang theo một vài ngoạn ý mới lạ, bọn họ cũng rất sẵn lòng nhìn thấy những thứ mới mẻ mà.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, vị trung niên tóc đỏ kia lại một lần nữa tìm tới bọn họ.
Nhìn hàng hóa vị trung niên này mang theo, Đinh Tiếu âm thầm có chút bội phục. Số lượng này đúng là không nhỏ, tuy đồ vật lung tung rối loạn rất nhiều, nhưng đồ ăn đồ uống vẫn chiếm định mức chủ yếu, nhưng đồ ăn bọn họ mua phần lớn không phải là thịt khô và hương liệu mới bình thường, mà là các loại thành phẩm gia vị đã được điều phối. Trong đó có một vài loại xuất từ tay nghề của Đinh Tiếu.
"Kỳ thực nếu thúc thúc muốn tương thịt nướng hoặc là bột gia vị ta làm, có thể trực tiếp nói với ta. Đưa cho thúc thúc một chút cũng là việc rất bình thường." Chính sách mượn sức là tất yếu, nếu người Long tộc này đó cũng để bụng với đồ ăn, Đinh Tiếu liền cảm thấy bản thân hẳn là có biện pháp lung lạc hảo cảm của ít nhất ba người này. Không có cách nào, giao tiếp với một chủng tộc thần bí, không có người quen sẽ rất có hại. ( ← ←)
Một vị Long tộc cao lớn khác nhìn Đinh Tiếu, thật sự càng nhìn càng thấy tiểu gia hỏa này hẳn là tộc nhân của bọn họ, hơn nữa Long tộc bọn họ đối với trí giả cũng cảm thấy phi thường tôn trọng, cho nên thái độ của hắn thập phần tốt đẹp: "Chúng ta sao có thể không biết xấu hổ mà nhận không đồ của các ngươi được chứ."
Khôn thực lý trí gật đầu: "Ừm. Cho nên có thể đổi bằng đồ vật mà chúng ta muốn."
Đinh Tiếu hắc tuyến, anh có thể không đem cái vấn đề này luôn đặt ở trong miệng không? Không cần phải nhắc nhở đâu!!!!
Kỳ thực Đinh Tiếu rất tò mò hình thú của giống đực Long tộc, cậu cho rằng nhiều đồ vật như vậy cũng không thể cõng hết đi? Kết quả thật đúng là người ta cõng, điều này cũng hại Khôn chỉ có thể dùng hình người mang theo Tiếu Tiếu đi đường bằng hai chân, không phải là không đi được, mà là thật vất vả.
Ngày thứ ba, Đinh Tiếu nhịn không được: "Ba vị thúc thúc, thật sự không cần dùng hình thú sao? Như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều đi?"
Quảng, cũng chính là vị thú nhân Long tộc nhuộm tóc đỏ lúc trước trả lời: "Hình thú không thuận tiện, bị nhìn thấy cũng không tốt, ngươi có thể cho Khôn biến thành hình thú cõng ngươi, chúng ta có thể chạy theo kịp."
"!!!" Đinh Tiếu kinh tủng, tốc độ của Khôn là giống như bay đấy! Hai cái chân của người Long tộc có thể so được với bốn chân của hình thú Dực Hổ sao? Điều này cũng quá không khoa học! Đương nhiên không khoa học là tất nhiên, ai bảo đây là thú thế mà. Vì thế Đinh Tiếu cuối cùng cũng im miệng, tính toán bản thân rốt cuộc có cơ hội nhìn thấy được hình thú Long tộc hay không đây, thật vất vả bọn họ mới chui đầu vào rọ, không thấy được đúng là thật tiếc nuối!
Trải qua mấy ngày ở chung, ấn tượng của ba người Quảng bọn họ với Khôn và Đinh Tiếu càng ngày càng tốt. Khôn đối với Đinh Tiếu cẩn thận trân trọng, Đinh Tiếu đối với Khôn tín nhiệm ý lại, giữa hai người toát ra cảm giác hài hòa khiến cho những người ngày thường cuộc sống tình cảm nhạt nhẽo bình đạm như bọn họ cảm thấy động dung theo. Đặc biệt là Bạch Đoàn Nhi, tiểu gia hỏa này thật đúng là không sợ hơi thở Long tộc bọn họ một chút nào, ngoại trừ không ăn đồ ăn bọn họ cho ra, cũng sẽ vẫn cho bọn họ sờ sờ. Loại xúc cảm lông xù xù nóng hầm hập và thân cận này cũng khiến cho bọn họ cảm thấy thực thoải mái thực vui vẻ.
Đương nhiên ăn ngon uống tốt mới là điểm mấu chốt hấp dẫn bọn họ, đồng dạng là dùng tương thịt nướng, nhưng trải qua tay Đinh Tiếu thịt nướng được làm ra so với bọn hắn làm còn ngon hơn nhiều.
Đặc biệt là Đinh Tiếu có thể đem các loại nguyên liệu nấu ăn làm thành đồ ăn mỹ vị, ngay cả gạo bọn họ mang theo làm thành cơm và cháo, Đinh Tiếu cũng có thể phối hợp với các loại đồ vật làm thành càng nhiều mỹ vị.
Chỉ có vài bữa cơm, ba người bọn họ liền hoàn toàn chịu phục dưới trù nghệ của Đinh Tiếu.
Kỳ thực với tay nghề này, cũng đủ làm trí giả đi? Huống chi còn mở rộng gieo trồng và nuôi dưỡng nữa. Đúng là đứa nhỏ ghê gớm, nếu chứng thực là hậu đại của Long tộc bọn họ, vậy thì đấy chính là quang vinh của toàn bộ tộc bọn họ rồi!
Trở thành "vinh quang của toàn tộc" Đinh Tiếu còn không biết ý tưởng của ba vị trưởng bối Long tộc, chỉ là mỗi ngày tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn, lúc nhàn hạ thì nói chuyện phiếm với vị giống đực Long tộc cao nhất chia. Đối với điểm này, tuy Khôn ca cũng có ghen tuông, nhưng người ta đã hơn 300 tuổi, ở trong mắt đối phương Đinh Tiếu cũng không khác gì tiểu ấu tể, sau vài lần "giáo dục" của bạn lữ nhà mình, cũng liền thản nhiên mà đối mặt.
Kỳ thực tin tức có thể biết được từ miệng của ba người Long tộc này cũng không nhiều, một khi hỏi tới vấn đề mấu chốt như Long tộc vì sao muốn ẩn cư, hoặc là tộc Thiên Ngư rốt cuộc có phải một nhánh của Long tộc hay không, bọn họ đều trả lời giống nhau: "Nhưng điều này ngươi có thể hỏi vương của chúng ta."
Được rồi, Đinh Tiếu cảm thấy bản thân thật sự bất lực, xem ra người Long tộc khá là tôn kính và nghe lời của vị Long Vương đại nhân này. Loại cảm xúc này không giống như tâm tái của tộc nhân đối với tộc trưởng. Đinh Tiếu suy đoán, hình thái xã hội của Long tộc, đại khái ít nhất là chế độ nô lệ, chỉ là bọn họ rốt cuộc có chế độ nô lệ hay không...đây cũng không rõ, cư nhiên liền có ba người tới họp chợ ╭(╯^╰)╮
Càng đi Khôn lại càng nghi hoặc hơn, thứ khác thì hắn không rõ ràng lắm, nhưng hắn lại rõ ràng con đường này là hướng đi tới sơn cốc Tử Vong. Chẳng lẽ Long tộc thật sự ở trong sơn cốc Tử Vong? Chẳng lẽ những mãnh thú đó sẽ không công kích người Long tộc? Nhưng mà mình và Tiếu Tiếu thì không được nha! Vì thế Khôn ca chỉ có thể mở miệng: "Trước mặt chính là sơn cốc Tử Vong."
Quảng gật đầu: "Đúng, sơn cốc Tử Vong trong miệng các ngươi chính là long hương của chúng ta, nhưng mà hú nhân bộ tộc khác muốn đi vào là không có khả năng."
Đối với điểm này, Khôn không cảm thấy không dễ thừa nhận một chút nào: "Ừm, có rất nhiều mãnh thú hung mãnh, chúng ta không đánh lại được."
Quảng cười nói: "Ngươi thừa nhận cũng rất thẳng thắn. Kỳ thật không chỉ có mãnh thú, bên trong còn có đầm lầy rộng lớn và rừng độc. Đừng nói các ngươi, chúng ta cũng không thể đi qua rừng rậm được, nhưng ngày mai chúng ta liền tiến vào cốc, phải ủy khuất hai người các ngươi ăn một loại được tạm thời mất đi thị giác, sau khi vào trong cốc chúng ta sẽ cho các ngươi giải được. Yên tâm, sẽ không có di chứng."
Phong cách vô cùng cẩu huyết a! Nhưng đứng trên lập trường của Long tộc, làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Đinh Tiếu vui vẻ tiếp thu: "Được ạ, nhưng ba vị thúc bá ngàn vạn lần đừng độc mù mắt chúng ta rồi đem vứt bỏ chúng ta nhé!"
Nghe lời Đinh Tiếu nói Quảng liền đỏ mặt, tâm cảnh giác của đứa nhỏ này cũng thật cao, tuy bản thân không nghĩ tới như vậy, nhưng nghe cậu nói như thế, hình như độc mù mắt người ta thật đúng là việc không tốt.
"Đây là quy củ của Long tộc, nhưng đã hơn 800 năm không có người ngoại tộc tiến vào long hương."
Dược Quảng đưa cho bọn họ là viên thuốc nhỏ có màu xanh lá nhạt, cũng chỉ như hạt đậu phộng. Có mùi thơm ngát xông thẳng vào mũi, ăn vào trong miệng hơi có một chút đắng cay, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.
Thiên nhãn lúc này cũng không ăn thua, không nhìn ra viên thuốc màu xanh lục này là chế tạo từ cái gì, nhưng đúng là có biểu hiện ngoạn ý này có độc, có thể phong bế mắt người. Chẳng qua cũng có công hiệu thanh tâm ninh thần, thật sự là một ngoạn ý kỳ lạ. Nhưng bởi vậy có thể thấy được, tài nghệ chế dược của người Long tộc không phải bộ tộc khác có thể so sánh.
Khôn uống xong viên thuốc, chỉ mười phút sau liền cảm thấy trước mắt mơ hồ một mảnh, ngoại trừ tối đen ra cái gì cũng không nhìn rõ. Loại cảm giác này thập phần xa lạ, tuy biết rõ sẽ như vậy, cũng thật thể nghiệm trên người mình, tâm tình liền khó tránh khỏi sẽ buồn bực một chút. Cũng may Tiếu Tiếu vẫn luôn ôm cánh tay hắn, lúc này mới khiến hắn cảm thấy tốt hơn một chút: "Tiếu Tiếu, em thế nào? Có không thoải mái hay không?"
Nội tâm Đinh Tiếu rít gào! Em có thể nói cho anh em ăn xong đến rắm cũng không đánh có được không?! Rõ ràng là không! Chẳng lẽ do viên đá mà mình ăn trước kia thực sự có tác dụng bách độc bất xâm? Không thể đủ đi? Nhưng ngoại trừ có một chút xíu hơi mờ mắt, nhưng cũng không phải không nhìn thấy gì. Nhưng có thể nhìn thấy cũng tốt, có thể nhớ kỹ đường quay lại, nếu lúc đó không thể đổi lấy đồ vật, nói không chừng tiếp theo có thể trộm đi vào! Cho nên cậu giả bộ cũng không tệ lắm: "Không có gì không thoải mái, chỉ là đột nhiên không nhìn thấy gì, rất kỳ quái, có chút không tự nhiên."
Khôn càng ôm chặt bả vai Đinh Tiếu hơn: "Ta biến thành thú hình, lỗ tai và cái mũi cũng dễ dùng hơn, không dễ bị đụng vào đồ vật, ta cõng em đi."
Thấy đôi vợ chồng son khẩn trương trong chốc lát sau đó lại khôi phục lại thái độ bình thường, một con dực hổ màu đen khổng lồ xuất hiện ở trước mắt bọn họ. Ba người Quảng bọn họ thật là tấm tắc cảm thán, một cái hình thú thật là uy phong lẫm lẫm. Ở Long tộc bọn họ, lấy màu đen vi tôn, cho dù dực hổ này tới ở rể long hương, cũng nhất định sẽ được tộc nhân kính đãi ( các ngươi suy nghĩ nhiều quá --)
Bạch Đoàn Nhi thực may mắn, bởi vì là một con dã thú, cho nên Quảng bọn họ không lãng phí thuốc viên để đút cho nó ăn, cứ như vậy để tiểu gia hỏa này nhớ đường, Đinh Tiếu nhìn Bạch Đoàn Nhi như là cảm giác được gì đó, vừa thấy có chỗ nào đó nguy hiểm liền củng củng mình, thật là tâm đều manh hỏng rồi. Đúng là con trai ngon, không uổng công lão ba thương ngươi!
Kế tiếp một ngày ba bữa cơm đều là ba người Quảng bọn họ chuẩn bị.
Kỳ thực Đinh Tiếu cảm thấy trù nghệ của ba người này khá tốt, tuy rằng làm gì đó không tinh tế đa dạng như mình, nhưng khẩu vị đồ ăn cũng không tồi. Đặc biệt là gạo của bọn họ, đúng là càng ăn càng ngon. Hoàn toàn không phải là đám gạo trắng trong trí nhớ của mình ở xã hội hiện đại có thể so sánh được.
"Cơm nắm này ăn thật ngon, bên trong cho thứ gì thế ạ? Sao lại thơm như vậy nhỉ?"
Tung trả lời: "Đây là một loại lá cây đặc sản ở chỗ chúng ta, đem nó nghiền lấy nước, sau đó trộn với thịt, thịt sẽ đặc biệt thơm."
Thiên nhãn rất tận chức tận trách, Đinh Tiếu thập phần tinh tường nhìn ra nhân thịt bên trong cơm nắm có một loại đồ vật tên là "lá gai". Xem ra đây chính là thứ để tăng mùi thơm.
Hương vị quả nhiên rất tốt, kỳ thực thứ này rất giống hỗn hợp của lá thơm, vỏ quế và đậu khấu. Nếu có thể lấy một cây về nhà trồng....dù sao cũng đều ở Thanh Sâm, hẳn là có tể nhổ trồng thành công nhỉ?
Bởi vì phải chiếu cố hai người không nhìn thấy gì, cho nên Quảng bọn họ làm đồ ăn đa số là thịt nướng và cơm nắm, bánh mì. Cái này cũng thuận tiện cho Đinh Tiếu tiếp tục giả bộ mình bị mù, chỉ là làm khó đại gia hỏa Khôn này mỗi ngày một bộ rối rắm. Động bất động liền lấy mặt lão hổ cọ cọ mặt mình, một bộ lo lo lắng lắng. Trái tim là ấm áp và ngọt ngào, nhưng cậu cũng không có cơ hội nói với Khôn: "Quảng thúc thúc, khi nào có thể tới ạ? Như vậy thực không thoải mái, trước mắt cứ tối sầm."
Quảng trả lời: "Còn hai ngày nữa là tới nơi, các ngươi kiên trì một chút."
Đinh Tiếu thở dài, ta không muốn cứ bẹp dí ở trong sơn động này được không!! Các ngươi là long đấy!Hay là con tê tê? Làm sao lai cứ khoan động ở trong núi chứ! Không phải phi long tại thiên sao! Chẳng lẽ các ngươi bản chất kỳ thực là một con giun khổng lồ?! Mỗi ngày đi như vậy trong động, tuy đôi khi đỉnh đầu sẽ có ánh nắng chiếu vào, Quảng bọn họ cũng có cầm đuốc, nhưng liên tiếp mấy ngày đều đi như vậy, là người bình thường đều sẽ bực bội phải không?
"Chúng ta rốt cuộc có thể có được đồ vật mong muốn hay không đây? Quảng thúc thúc ngươi tiết lộ một chút gì đi!"
Quảng quay đầu nhìn khuôn mặt ỉu xìu của Đinh Tiếu dưới ngọn đuốc, cả khuôn mặt đầy nhăn nhó, thật là có chút không đành lòng: "Kỳ thực đó là thần quả của Long tộc chúng ta, phi thường trân quý. Chỉ có tộc nhân không thể sinh dục được mới xin vương một quả, chắc chắn không cho người ngoại tộc."
Đinh Tiếu nhíu mày, định mệnh, vậy xem ra nếu tiểu gia không có huyết thống long tộc thì CMN phải làm thế nào!!!
Bình luận facebook