Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Trải qua hai ngày cẩn thận thương thảo cùng công tác chuẩn bị, buổi sáng sớm ngày hôm nay, Bằng Giáp ở tế đàn đánh trống lên mà bình thường chỉ có tập hội hoặc là sự kiện khẩn cấp mới có thể dùng. Thực nhanh, thông dân ở thôn Thiên Hà đều kéo nhau tới mảnh đất dưới tế đàn. Ở hạ thôn, Đằng hiện tại đã cùng Khôn mang theo trân châu bột mì đã chuẩn bị tốt đi "Tuyên truyền".
Thượng thôn chủ trì là Bằng Giáp và Hạ, bởi vì này phương pháp ăn quảTrân Châu là Đinh Tiếu phát hiện, vốn dĩ hẳn nên là Đinh Tiếu lên đài, nhưng bản thân Đinh Tiếu vô luận như thế nào cũng không muốn làm chim đầu đàn. Cho nên công lao này liền tự nhiên rơi xuống trên người Quỳnh. Đối với điểm này, Bằng Giáp lúc đầu tuy rằng thực không đông ý, nhưng sau cũng gật đầu. Dù sao Đinh Tiếu cũng là ấu tể vị thành niên, lại là đứa trẻ nhặt được bên ngoài, có một số người giống như Ương sẽ gây khó dễ, nhưng đổi thành Quỳnh liền không như vậy, tuy rằng quan hệ của Quỳnh với mọi người có chút xấu hổ, nhưng nói về kỹ thuật đi săn, bán thú nhân thôn Thiên Hà không có không ai không dựng ngón cái lên với Quỳnh, nói về làm đồ ăn ngon, Quỳnh cũng là bạn lữ xuất sắc nhất trong nhóm bạn lữ của giống đực. Cho nên anh hoàn toàn có vốn liếng để gánh vác hạ được vinh dự này.
Tuy rằng ngay từ đầu Quỳnh kiên quyết không đồng ý đoạt công lao của ấu tể nhà mình. Nhưng sau khi được Đinh Tiếu nói ra cái lợi và hại, anh lập tức liền gật đầu. Anh không muốn để Tiếu Tiếu nhà mình bị những người ghen tị cuồng kia bắt nạt. Kỳ thật Đinh Tiếu làm như vậy không riêng gì muốn cho ba thay mình nhận "Ghen ghét" của người khác, mà là cậu tin tưởng chuyện này sẽ khiến địa vị của ba ở thôn dân được cải thiện. Thông qua gần một tháng hiểu biết cùng tiếp xúc, cậu đưa ra kết luận là người ở thế giới thú nhân tuyệt đại đa số đều là phi thường trực tiếp sảng khoái. Chán ghét cùng thích, tự ti cùng tự phụ, áy náy, xấu hổ mọi cảm xúc đều sẽ trực tiếp biểu hiện ra bằng lời nói và việc làm.
Đối với thú nhân mùa đông thường xuyên khuyết thiếu đồ ăn mà nói, có thể có người tìm được thức ăn dễ dàng cất chứa từ mùa thu, đó tuyệt đối sẽ sẽ được rất cao khen ngợi từ trong đám người này, tự nhiên địa vị cũng sẽ thay đổi. Chỉ là Đinh Tiếu mới không như Quỳnh nói này đó, hơn nữa cậu tuy rằng nghĩ đến thực tốt, nhưng loại phụ gia hiệu quả này đến tột cùng có thể có bao nhiêu cải thiện cũng không nói rõ lắm.
Hai ngày này trong nhà Đinh Tiếu vẫn luôn thực náo nhiệt. Tiếu Tiếu cũng là lần đầu tiên nhìn đến bạn lữ tương lai của Lục Hi - Phong. Phong là thú nhân giống đực có diện mạo tương đối bình thường, tính cách dị thường hàm hậu. Tóc màu nâu nhạt sắc, nghe nói hình thú là dực hổ có màu nâu thực bình thường. Kỳ thật Đinh Tiếu một chút cũng không cảm thấy Phong thực ngốc giống như lời Kinh nói, có thể nhận ra chỉ là hắn đối với Lục Hi đặc biệt để ý mà thôi. So với Khôn không thích nói chuyện, Phong như vậy bộ dáng biểu tình phong phú, Đinh Tiếu cảm thấy đây mới là người bình thường. Hơn nữa Khôn tuy rằng so Phong đẹp trai hơn không ít, nhưng đối với cậu một người đời trước đã xem trên tivi có bao nhiêu thần tượng minh tinh mà nói, cũng không có cảm giác chói mù mắt. Nhưng lại nói tiếp, giống đực thế giới thế giới, đặc biệt là mấy người cậu biết, đều là phi thường có khí phách nam tử hán, khí chất mười phần. Lại vừa nhìn mình tay nhỏ chân nhỏ, Đinh Tiếu chính mình cũng có chút thở dài.
Chỉ tiếc thân thể trước khi xuyên qua không tốt, lúc sau đến còn vẫn luôn bị sốt nhẹ, cả người nhức mỏi. Cho dù nhiều thêm một chút thịt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng xương sường, ai, con đường tăng cân cần phải từ từ, cũng đừng nói rèn luyện cơ bụng linh tinh. Mấy tên đại gia hỏa kia, hơi một tí liền lộ ngực khoe khoang, thật là đáng ghét a!
Muốn hỏi hai ngày này trong nhà tới nhiều người như vậy làm gì? Đương nhiên là muốn tập thể chế tác trân châu bột mì đồ ăn. Nhưng quả trân châu dùng để làm làm mẫu là Bằng Giáp an bài mấy giống đực hái về, Phong và Khôn đều là thành viên trong đó. Đương nhiên hai người cũng thành viên xay bột. Lột vỏ quả Trân Châu là việc của Kinh, Lục Hi, Liễu Đại, Thương cùng tiểu Miêu Miêu. Nhưng xét thấy bạn nhỏ Miêu Miêu lấy quả Trân Châu như viên bị lăn đi lăn lại trên đất làm phí lương thực, bị Đinh Tiếu dùng thịt bò khô nướng trên đá phiến đấu pháp dụ tới cối xay tự mình chơi.
Công tác của Quỳnh là cùng Tiếu Tiếu cùng nhau nhào bột. Đối với việc trong nhà có nhiều người như vậy, có thể náo nhiệt như vậy anh cũng thực cảm khái.Dù sao gia đình thú nhân ý thức cá nhân tuy rằng mạnh, sau khi thành thân bạn lữ là quan tâm lớn nhất trong sinh hoạt bình thường, nhưng dù sao cũng là động vật quần cư. Cho nên có thể có trường hợp như ngày hôm nay, anh cảm thấy đều là do ấu tể nhà mình mang lại phúc khí cùng vận tốt cho mình. Đương nhiên cứ như vậy anh cũng liền càng luyến tiếc để Khôn nhanh như vậy liền cưới đi mất. Nhưng anh cũng phát hiện,Tiếu Tiếu tuy rằng đối với Khôn không cảnh giác gì, cùng hắn vừa nói vừa cười, ngẫu nhiên còn sẽ tự tay đút thức ăn cậu mới làm cho Khôn, nhưng biểu tình trên mặt giống như không có cái loại ái mộ cung ngượng ngùng chờ đợi. Phát hiện điểm này, anh thật ra yên tâm nhiều. Hừ hừ, tưởng nhanh như vậy liền đem Tiếu Tiếu nhà ta mang đi? Làm sao dễ dàng như vậy! Ta còn không có đem một thân bản lĩnh đi săn dạy cho nhi tử nhà ta đâu!
Hạ cùng Bằng Giáp cũng rất bận rộn. Hạ muốn phụ trách xử lý thịt, còn Bằng Giáp muốn nhìn chung toàn cục, nói trắng ra là trong chốc lát làm chút việc này, chốc lát làm chút việc kia. Thôn trưởng phải cách làm cũng không sai. Mấu chốt là hắn biết được quá trình tạo nên mấy thứ này từ thu hoạch đến xay thành bột, tương lai khi bẩm báo với tộc trưởng, không thể để hỏi gì cũng không biết.
Đằng chủ yếu là phụ trách chế tác gia vị. Căn cứ vào hình dáng mấy loại trái cây Đinh Tiếu vẽ ra, nàng trực tiếp nhận ra mấy vị thảo dược ở trong đó. Cho nên đem mấy vị thảo dược chuyển tới lại nghiền nát thành bột phấn, trở thành công việc chủ yếu của nàng. Kỳ thật nàng thích nhất chính là nhìn mấy đôi bạn lữ hoặc bạn lữ tương lai ở trong sân như thế nào hỗ động. Ví dụ như ánh mắt trao đổi của Bằng Giáp và Liễu Đại lão phu lão thê. Quỳnh và Hạ ngẫu nhiên không để ý tới người khác lén lút hôn một cái. Phong và Lục Hi thì liên tục cười ngây ngô với nhau. Khôi hài nhất chính là Khôn và Đinh Tiếu. Rõ ràng thoạt nhìn giống như thực "Ân ái", nhưng nhìn kỹ người ân ái chỉ có đơn phương một mình Khôn mới đúng. Đinh Tiếu đối với tất cả mọi người đều là cười ha ha,vấn đề của ai có bao nhiêu phiền toái cậu đều sẽ nghiêm túc giải đáp, không rõ nữa thì cậu còn tự mình ra tay hỗ trợ. Tiểu ấu tể này, hẳn là còn không có thông suốt, cũng hoàn toàn không biết ý tứ của Khôn đối với cậu đâu. Nhưng tình huống cũng có lạc quan, ít nhất nàng có thể phát hiện phương thức ở chung của Đinh Tiếu đối với Khôn không có bất luận bài xích hay không được tự nhiên gì cả. Phải biết rằng ở thế giới thú nhân, bất luận kẻ nào nếu không phải tuyệt đối tin tưởng sẽ không để người khác lại gần trong phạm vi nửa cánh tay, đặc biệt là hai người khác phái. Có đôi khi ngay cả cha mẹ cùng con cái sau khi trưởng thành, phần lớn thời gian cũng không thể vượt qua khoảng cách này. Cho nên mới nói, tiểu tử Khôn này vẫn là tìm đúng người.
Bánh rán hành, bánh tráng cuộn thịt nướng, bánh lục thái nhân thịt heo, sủi cảo nhân thịt heo rau hẹ, bọn họ chuẩn bị mấy thứ thực dễ làm. Cho dù mì sợi cũng dễ làm, nhưng Đinh Tiếu tuyệt không muốn làm nhiều mì như vậy để cho mọi người ăn thử nghiệm, hơn nữa ai bảo cậu chỉ có hai tay? Phải biết rằng thời gian hai ngày, cho dù mọi người đều hỗ trợ, nhưng cậu cũng rất mệt mỏi có được không.
Khôn thực đau lòng Tiếu Tiếu, nhưng hắn phát hiện Đinh Tiếu cũng không có cưỡng bách bản thân nhất định phải kiên trì đem mọi việc làm được như thế nào như thế nào. Khi mệt mỏi cậu sẽ lập tức nghỉ ngơi hoặc để hắn cùng Quỳnh thúc thúc, nhị thúc tới hỗ trợ, đối với việc Đinh Tiếu đem địa vị của mình cùng ba và cha cậu cha đặt cạnh nhau, Khôn tương đương vừa lòng. Ít nhất nó nói lên trong lòng Tiếu Tiếu, hắn là người một nhà, mà loại đãi ngộ này Thương và tiểu Miêu Miêu đều không có! ( ấu trĩ!)
Quỳnh và Hạ đứng trên tế đàn đối mặt với thôn dân hiếu kỳ, cùng với mấy người thực rõ ràng mang vẻ khinh thường trong số đó, thái độ bọn họ thong dong. Dù sao tất cả sự việc đều là Bằng Giáp giải thích, nhiệm vụ của Quỳnh chỉ là thao tác một lần như thế nào nhào bột như thế nào nướng bánh áp chảo là được.
Thấy thôn dân đều tới không sai biệt lắm, Bằng Giáp lúc này mới mở miệng: "Hôm nay đem mọi người gọi tới nơi này, là vì Quỳnh trong thông thôn chúng ta trong lúc vô ý phát hiện phương pháp ăn quả Trân Châu, ta và hiến tế đều đã ăn thử, ngoại trừ hương vị không tồi, cũng có tể dễ dàng cất chứa. Ăn xong đồ ăn chế tác từ quả Trân Châu Quả mấy ngày nay, thân thể của ta và hiến tế đều không có phản ứng không tốt nào. Điều này nói lên quả Trân Châu tuyệt đối có thể được coi như món chính để ăn. Ta biết, nhất định có rất nhiều người trước kia đều ăn thử quả trân châu, nhưng vì trái cây quá cứng, hơn nữa mặc dù nấu lên cũng không có bất luận hương vị gì mới từ bỏ nó, hơn nữa hiện tại khẳng định cũng sẽ hoài nghi thứ này có thể ăn ngon được hay không. Không sao, hai ngày nay Quỳnh và mấy thôn dân chúng ta vì đồ ăn mùa đông của mọi người mà làm ra rất nhiều quả Trân Châu thành đồ ăn. Mọi người có thể đều tới nếm thử xem."
Có ai được ăn mà không thích? Hơn nữa lúc trước vì Khôn và Phong đều mang theo bánh nướng áp chảo chế tác từ quả Trân Châu đi săn thú, có một ít giống đực đã sớm nhớ thương đối với loại đồ ăn này. Hơn nữa bánh nướng áp chảo cùng thịt nướng cùng nhau có mùi thơm, chỉ dùng mấy khối vải bố bọc lại rất đơn giản. Nói cách khác, đại đa số mọi người ở gần tế đàn đã sớm chảy nước dãi ba thước.
Bởi vì đồ ăn thử nghiệm cũng không thể để cho tất cả mọi thôn dân mỗi người ăn một miếng, cho nên căn cứ mỗi nhà chỉ có thể cử ra giống đực gia trưởng cùng một bán thú nhân hoặc giống cái thành niên ăn thử. Kỳ thực loại sự tình này ở thế giới thú nhân cũng không hiếm gặp, nhân loại phát triển chính là không ngừng tiến lên phía trước, không thể nào chỉ có Đinh Tiếu mới phát hiện ra đồ ăn cùng phương pháp ăn mới. Loại quy tắc ăn thử này mọi người đều hiểu rõ.
Số lượng ấu tể trong thôn không ít, thôn thượng hiện tại ấu tể đã dứt sữa có hơn 400, Đinh Tiếu nấu sủi cảo dựa theo số lượng ấu tể, cho nên khi Bằng Giáp tuyên bố mỗi ấu tể có thể ăn một cái sủi cảo, các ấu tể nhanh chóng vọt tới đội ngũ phía trên, đương nhiên những thú nhân thành niên kia cũng không có bất cứ ý kiến gì về điều này, ngược lại nghe nói đây là chủ ý của ấu tể nhàn Quỳnh và Hạ, mọi người đều đánh giá cao đối với vị bán thú nhân vị thành niên ngoại lai này. Nhưng ai để ý chứ? Đinh Tiếu cảm thấy không quan tâm, cậu chỉ biết ở thế giới thú nhân, ấu tể đối với bộ tộc dị thường trân quý, nếu các ấu tể thích, thú nhân thành niên căn bản không có khả năng không thỏa hiệp. ╮(╯_╰)╭
Đồ ăn này kia được thôn dân hoan nghênh là không thể nghi ngờ, các ấu tể đối với sủi cảo luộc vừa thơm vừa mềm vừa ngon lại không ngấy yêu thích dị thường, hơn nữa bọn chúng nhất trí cho rằng, nước canh dùng để nấu sủi cảo này uống cũng thực ngon, so với uống nước lã bình thường ngon hơn nhiều. Tuyệt đại đa số giống đực đều thích bánh tráng cuộn thịt nướng, bởi vì đây bao gồm cả thịt là món chính, điều này cũng ở trong dự kiến của Đinh Tiếu. Nhưng cậu vốn cho rằng, bánh nhân thịt heo cũng có thể được giống đực hoan nghênh, kết quả bánh rán hành thật ra so bánh có nhân càng làm cho những hán tử thân cao mã đại này thích hơn. Nghe mọi người nghị luận sôi nổi, thì ra là vì bánh rán hành có thể ăn kèm với thịt nướng, như vậy bọn họ có thể ăn được rất nhiều thịt, mà đối với bánh nhân thịt heo bọn họ cũng không phải không thích, mà là cảm thấy thịt không phải từng khối từng khối cắn ra mà là bị băm nhỏ, vậy hơi kém một chút.
Nhưng bánh có nhân cũng có người thích, bán thú nhân cùng giống cái đối với loại đồ ăn này rất có hứng thú. Thậm chí lúc ấy liền có một cái giống cái đưa ra ý kiến, nếu đem nhân bánh bên trong đổi thành đường hoặc là trái cây, làm thành bánh nhân ngọt khẳng định cũng không tồi. Mà ý kiến này vừa đưa ra, khiến rất nhiều người thích đồ ngọt đều thực tán thành. Đinh Tiếu yên lặng cười cười trong lòng, kỳ thật các thú nhân khá thông minh, loại sự việc suy một ra ba này cũng không hiếm thấy. Tin tưởng không cần bao lâu, có khả năng mình sẽ phát hiện đời trước mì phở đời trước ở trong thôn cũng không chừng.
Khác với Quỳnh và Đinh Tiếu đều chú ý vào mấy loại đồ ăn này, Hạ và Bằng Giáp đều thực chú ý mấy giống cái từ trước tới nay đều thích nhằm vào Quỳnh. Trong đó khiến cho hai người bọn họ để ý nhất chính là Ương, còn có muội muội của Liễu Đại - Thiển cùng đệ đệ bán thú nhân Hành Phong. May mắn ba người sắc mặt tuy khó coi, nhưng đều thông minh lựa chọn im lặng, không có trong thời điểm mọi thôn dân đang vui vẻ đi tìm tra sinh sự. Rốt cuộc lòng ghen ghét cùng đối kị có nặng đến mấy, các nàng cũng biết thức ăn đối thôn dân có bao nhiêu ý nghĩa trọng đại.
Đương nhiên, hai người bọn họ không nghĩ tới kỳ thật lúc trước khi Khôn rời đi, đã đi "Khuyên giải" cữu cữu cùng dì nhỏ của mình. Ngay cả Ương...... Từ lần trước bị Đinh Tiếu phản kích lại bị hiến tế trách móc một trận sau, nàng cũng đã không muốn biến mình thành chim đầu đàn xui xẻo. Cho nên nói, có đôi khi không muốn tự giác, cũng có thể làm các nàng "Tự giác"......
Thượng thôn chủ trì là Bằng Giáp và Hạ, bởi vì này phương pháp ăn quảTrân Châu là Đinh Tiếu phát hiện, vốn dĩ hẳn nên là Đinh Tiếu lên đài, nhưng bản thân Đinh Tiếu vô luận như thế nào cũng không muốn làm chim đầu đàn. Cho nên công lao này liền tự nhiên rơi xuống trên người Quỳnh. Đối với điểm này, Bằng Giáp lúc đầu tuy rằng thực không đông ý, nhưng sau cũng gật đầu. Dù sao Đinh Tiếu cũng là ấu tể vị thành niên, lại là đứa trẻ nhặt được bên ngoài, có một số người giống như Ương sẽ gây khó dễ, nhưng đổi thành Quỳnh liền không như vậy, tuy rằng quan hệ của Quỳnh với mọi người có chút xấu hổ, nhưng nói về kỹ thuật đi săn, bán thú nhân thôn Thiên Hà không có không ai không dựng ngón cái lên với Quỳnh, nói về làm đồ ăn ngon, Quỳnh cũng là bạn lữ xuất sắc nhất trong nhóm bạn lữ của giống đực. Cho nên anh hoàn toàn có vốn liếng để gánh vác hạ được vinh dự này.
Tuy rằng ngay từ đầu Quỳnh kiên quyết không đồng ý đoạt công lao của ấu tể nhà mình. Nhưng sau khi được Đinh Tiếu nói ra cái lợi và hại, anh lập tức liền gật đầu. Anh không muốn để Tiếu Tiếu nhà mình bị những người ghen tị cuồng kia bắt nạt. Kỳ thật Đinh Tiếu làm như vậy không riêng gì muốn cho ba thay mình nhận "Ghen ghét" của người khác, mà là cậu tin tưởng chuyện này sẽ khiến địa vị của ba ở thôn dân được cải thiện. Thông qua gần một tháng hiểu biết cùng tiếp xúc, cậu đưa ra kết luận là người ở thế giới thú nhân tuyệt đại đa số đều là phi thường trực tiếp sảng khoái. Chán ghét cùng thích, tự ti cùng tự phụ, áy náy, xấu hổ mọi cảm xúc đều sẽ trực tiếp biểu hiện ra bằng lời nói và việc làm.
Đối với thú nhân mùa đông thường xuyên khuyết thiếu đồ ăn mà nói, có thể có người tìm được thức ăn dễ dàng cất chứa từ mùa thu, đó tuyệt đối sẽ sẽ được rất cao khen ngợi từ trong đám người này, tự nhiên địa vị cũng sẽ thay đổi. Chỉ là Đinh Tiếu mới không như Quỳnh nói này đó, hơn nữa cậu tuy rằng nghĩ đến thực tốt, nhưng loại phụ gia hiệu quả này đến tột cùng có thể có bao nhiêu cải thiện cũng không nói rõ lắm.
Hai ngày này trong nhà Đinh Tiếu vẫn luôn thực náo nhiệt. Tiếu Tiếu cũng là lần đầu tiên nhìn đến bạn lữ tương lai của Lục Hi - Phong. Phong là thú nhân giống đực có diện mạo tương đối bình thường, tính cách dị thường hàm hậu. Tóc màu nâu nhạt sắc, nghe nói hình thú là dực hổ có màu nâu thực bình thường. Kỳ thật Đinh Tiếu một chút cũng không cảm thấy Phong thực ngốc giống như lời Kinh nói, có thể nhận ra chỉ là hắn đối với Lục Hi đặc biệt để ý mà thôi. So với Khôn không thích nói chuyện, Phong như vậy bộ dáng biểu tình phong phú, Đinh Tiếu cảm thấy đây mới là người bình thường. Hơn nữa Khôn tuy rằng so Phong đẹp trai hơn không ít, nhưng đối với cậu một người đời trước đã xem trên tivi có bao nhiêu thần tượng minh tinh mà nói, cũng không có cảm giác chói mù mắt. Nhưng lại nói tiếp, giống đực thế giới thế giới, đặc biệt là mấy người cậu biết, đều là phi thường có khí phách nam tử hán, khí chất mười phần. Lại vừa nhìn mình tay nhỏ chân nhỏ, Đinh Tiếu chính mình cũng có chút thở dài.
Chỉ tiếc thân thể trước khi xuyên qua không tốt, lúc sau đến còn vẫn luôn bị sốt nhẹ, cả người nhức mỏi. Cho dù nhiều thêm một chút thịt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng xương sường, ai, con đường tăng cân cần phải từ từ, cũng đừng nói rèn luyện cơ bụng linh tinh. Mấy tên đại gia hỏa kia, hơi một tí liền lộ ngực khoe khoang, thật là đáng ghét a!
Muốn hỏi hai ngày này trong nhà tới nhiều người như vậy làm gì? Đương nhiên là muốn tập thể chế tác trân châu bột mì đồ ăn. Nhưng quả trân châu dùng để làm làm mẫu là Bằng Giáp an bài mấy giống đực hái về, Phong và Khôn đều là thành viên trong đó. Đương nhiên hai người cũng thành viên xay bột. Lột vỏ quả Trân Châu là việc của Kinh, Lục Hi, Liễu Đại, Thương cùng tiểu Miêu Miêu. Nhưng xét thấy bạn nhỏ Miêu Miêu lấy quả Trân Châu như viên bị lăn đi lăn lại trên đất làm phí lương thực, bị Đinh Tiếu dùng thịt bò khô nướng trên đá phiến đấu pháp dụ tới cối xay tự mình chơi.
Công tác của Quỳnh là cùng Tiếu Tiếu cùng nhau nhào bột. Đối với việc trong nhà có nhiều người như vậy, có thể náo nhiệt như vậy anh cũng thực cảm khái.Dù sao gia đình thú nhân ý thức cá nhân tuy rằng mạnh, sau khi thành thân bạn lữ là quan tâm lớn nhất trong sinh hoạt bình thường, nhưng dù sao cũng là động vật quần cư. Cho nên có thể có trường hợp như ngày hôm nay, anh cảm thấy đều là do ấu tể nhà mình mang lại phúc khí cùng vận tốt cho mình. Đương nhiên cứ như vậy anh cũng liền càng luyến tiếc để Khôn nhanh như vậy liền cưới đi mất. Nhưng anh cũng phát hiện,Tiếu Tiếu tuy rằng đối với Khôn không cảnh giác gì, cùng hắn vừa nói vừa cười, ngẫu nhiên còn sẽ tự tay đút thức ăn cậu mới làm cho Khôn, nhưng biểu tình trên mặt giống như không có cái loại ái mộ cung ngượng ngùng chờ đợi. Phát hiện điểm này, anh thật ra yên tâm nhiều. Hừ hừ, tưởng nhanh như vậy liền đem Tiếu Tiếu nhà ta mang đi? Làm sao dễ dàng như vậy! Ta còn không có đem một thân bản lĩnh đi săn dạy cho nhi tử nhà ta đâu!
Hạ cùng Bằng Giáp cũng rất bận rộn. Hạ muốn phụ trách xử lý thịt, còn Bằng Giáp muốn nhìn chung toàn cục, nói trắng ra là trong chốc lát làm chút việc này, chốc lát làm chút việc kia. Thôn trưởng phải cách làm cũng không sai. Mấu chốt là hắn biết được quá trình tạo nên mấy thứ này từ thu hoạch đến xay thành bột, tương lai khi bẩm báo với tộc trưởng, không thể để hỏi gì cũng không biết.
Đằng chủ yếu là phụ trách chế tác gia vị. Căn cứ vào hình dáng mấy loại trái cây Đinh Tiếu vẽ ra, nàng trực tiếp nhận ra mấy vị thảo dược ở trong đó. Cho nên đem mấy vị thảo dược chuyển tới lại nghiền nát thành bột phấn, trở thành công việc chủ yếu của nàng. Kỳ thật nàng thích nhất chính là nhìn mấy đôi bạn lữ hoặc bạn lữ tương lai ở trong sân như thế nào hỗ động. Ví dụ như ánh mắt trao đổi của Bằng Giáp và Liễu Đại lão phu lão thê. Quỳnh và Hạ ngẫu nhiên không để ý tới người khác lén lút hôn một cái. Phong và Lục Hi thì liên tục cười ngây ngô với nhau. Khôi hài nhất chính là Khôn và Đinh Tiếu. Rõ ràng thoạt nhìn giống như thực "Ân ái", nhưng nhìn kỹ người ân ái chỉ có đơn phương một mình Khôn mới đúng. Đinh Tiếu đối với tất cả mọi người đều là cười ha ha,vấn đề của ai có bao nhiêu phiền toái cậu đều sẽ nghiêm túc giải đáp, không rõ nữa thì cậu còn tự mình ra tay hỗ trợ. Tiểu ấu tể này, hẳn là còn không có thông suốt, cũng hoàn toàn không biết ý tứ của Khôn đối với cậu đâu. Nhưng tình huống cũng có lạc quan, ít nhất nàng có thể phát hiện phương thức ở chung của Đinh Tiếu đối với Khôn không có bất luận bài xích hay không được tự nhiên gì cả. Phải biết rằng ở thế giới thú nhân, bất luận kẻ nào nếu không phải tuyệt đối tin tưởng sẽ không để người khác lại gần trong phạm vi nửa cánh tay, đặc biệt là hai người khác phái. Có đôi khi ngay cả cha mẹ cùng con cái sau khi trưởng thành, phần lớn thời gian cũng không thể vượt qua khoảng cách này. Cho nên mới nói, tiểu tử Khôn này vẫn là tìm đúng người.
Bánh rán hành, bánh tráng cuộn thịt nướng, bánh lục thái nhân thịt heo, sủi cảo nhân thịt heo rau hẹ, bọn họ chuẩn bị mấy thứ thực dễ làm. Cho dù mì sợi cũng dễ làm, nhưng Đinh Tiếu tuyệt không muốn làm nhiều mì như vậy để cho mọi người ăn thử nghiệm, hơn nữa ai bảo cậu chỉ có hai tay? Phải biết rằng thời gian hai ngày, cho dù mọi người đều hỗ trợ, nhưng cậu cũng rất mệt mỏi có được không.
Khôn thực đau lòng Tiếu Tiếu, nhưng hắn phát hiện Đinh Tiếu cũng không có cưỡng bách bản thân nhất định phải kiên trì đem mọi việc làm được như thế nào như thế nào. Khi mệt mỏi cậu sẽ lập tức nghỉ ngơi hoặc để hắn cùng Quỳnh thúc thúc, nhị thúc tới hỗ trợ, đối với việc Đinh Tiếu đem địa vị của mình cùng ba và cha cậu cha đặt cạnh nhau, Khôn tương đương vừa lòng. Ít nhất nó nói lên trong lòng Tiếu Tiếu, hắn là người một nhà, mà loại đãi ngộ này Thương và tiểu Miêu Miêu đều không có! ( ấu trĩ!)
Quỳnh và Hạ đứng trên tế đàn đối mặt với thôn dân hiếu kỳ, cùng với mấy người thực rõ ràng mang vẻ khinh thường trong số đó, thái độ bọn họ thong dong. Dù sao tất cả sự việc đều là Bằng Giáp giải thích, nhiệm vụ của Quỳnh chỉ là thao tác một lần như thế nào nhào bột như thế nào nướng bánh áp chảo là được.
Thấy thôn dân đều tới không sai biệt lắm, Bằng Giáp lúc này mới mở miệng: "Hôm nay đem mọi người gọi tới nơi này, là vì Quỳnh trong thông thôn chúng ta trong lúc vô ý phát hiện phương pháp ăn quả Trân Châu, ta và hiến tế đều đã ăn thử, ngoại trừ hương vị không tồi, cũng có tể dễ dàng cất chứa. Ăn xong đồ ăn chế tác từ quả Trân Châu Quả mấy ngày nay, thân thể của ta và hiến tế đều không có phản ứng không tốt nào. Điều này nói lên quả Trân Châu tuyệt đối có thể được coi như món chính để ăn. Ta biết, nhất định có rất nhiều người trước kia đều ăn thử quả trân châu, nhưng vì trái cây quá cứng, hơn nữa mặc dù nấu lên cũng không có bất luận hương vị gì mới từ bỏ nó, hơn nữa hiện tại khẳng định cũng sẽ hoài nghi thứ này có thể ăn ngon được hay không. Không sao, hai ngày nay Quỳnh và mấy thôn dân chúng ta vì đồ ăn mùa đông của mọi người mà làm ra rất nhiều quả Trân Châu thành đồ ăn. Mọi người có thể đều tới nếm thử xem."
Có ai được ăn mà không thích? Hơn nữa lúc trước vì Khôn và Phong đều mang theo bánh nướng áp chảo chế tác từ quả Trân Châu đi săn thú, có một ít giống đực đã sớm nhớ thương đối với loại đồ ăn này. Hơn nữa bánh nướng áp chảo cùng thịt nướng cùng nhau có mùi thơm, chỉ dùng mấy khối vải bố bọc lại rất đơn giản. Nói cách khác, đại đa số mọi người ở gần tế đàn đã sớm chảy nước dãi ba thước.
Bởi vì đồ ăn thử nghiệm cũng không thể để cho tất cả mọi thôn dân mỗi người ăn một miếng, cho nên căn cứ mỗi nhà chỉ có thể cử ra giống đực gia trưởng cùng một bán thú nhân hoặc giống cái thành niên ăn thử. Kỳ thực loại sự tình này ở thế giới thú nhân cũng không hiếm gặp, nhân loại phát triển chính là không ngừng tiến lên phía trước, không thể nào chỉ có Đinh Tiếu mới phát hiện ra đồ ăn cùng phương pháp ăn mới. Loại quy tắc ăn thử này mọi người đều hiểu rõ.
Số lượng ấu tể trong thôn không ít, thôn thượng hiện tại ấu tể đã dứt sữa có hơn 400, Đinh Tiếu nấu sủi cảo dựa theo số lượng ấu tể, cho nên khi Bằng Giáp tuyên bố mỗi ấu tể có thể ăn một cái sủi cảo, các ấu tể nhanh chóng vọt tới đội ngũ phía trên, đương nhiên những thú nhân thành niên kia cũng không có bất cứ ý kiến gì về điều này, ngược lại nghe nói đây là chủ ý của ấu tể nhàn Quỳnh và Hạ, mọi người đều đánh giá cao đối với vị bán thú nhân vị thành niên ngoại lai này. Nhưng ai để ý chứ? Đinh Tiếu cảm thấy không quan tâm, cậu chỉ biết ở thế giới thú nhân, ấu tể đối với bộ tộc dị thường trân quý, nếu các ấu tể thích, thú nhân thành niên căn bản không có khả năng không thỏa hiệp. ╮(╯_╰)╭
Đồ ăn này kia được thôn dân hoan nghênh là không thể nghi ngờ, các ấu tể đối với sủi cảo luộc vừa thơm vừa mềm vừa ngon lại không ngấy yêu thích dị thường, hơn nữa bọn chúng nhất trí cho rằng, nước canh dùng để nấu sủi cảo này uống cũng thực ngon, so với uống nước lã bình thường ngon hơn nhiều. Tuyệt đại đa số giống đực đều thích bánh tráng cuộn thịt nướng, bởi vì đây bao gồm cả thịt là món chính, điều này cũng ở trong dự kiến của Đinh Tiếu. Nhưng cậu vốn cho rằng, bánh nhân thịt heo cũng có thể được giống đực hoan nghênh, kết quả bánh rán hành thật ra so bánh có nhân càng làm cho những hán tử thân cao mã đại này thích hơn. Nghe mọi người nghị luận sôi nổi, thì ra là vì bánh rán hành có thể ăn kèm với thịt nướng, như vậy bọn họ có thể ăn được rất nhiều thịt, mà đối với bánh nhân thịt heo bọn họ cũng không phải không thích, mà là cảm thấy thịt không phải từng khối từng khối cắn ra mà là bị băm nhỏ, vậy hơi kém một chút.
Nhưng bánh có nhân cũng có người thích, bán thú nhân cùng giống cái đối với loại đồ ăn này rất có hứng thú. Thậm chí lúc ấy liền có một cái giống cái đưa ra ý kiến, nếu đem nhân bánh bên trong đổi thành đường hoặc là trái cây, làm thành bánh nhân ngọt khẳng định cũng không tồi. Mà ý kiến này vừa đưa ra, khiến rất nhiều người thích đồ ngọt đều thực tán thành. Đinh Tiếu yên lặng cười cười trong lòng, kỳ thật các thú nhân khá thông minh, loại sự việc suy một ra ba này cũng không hiếm thấy. Tin tưởng không cần bao lâu, có khả năng mình sẽ phát hiện đời trước mì phở đời trước ở trong thôn cũng không chừng.
Khác với Quỳnh và Đinh Tiếu đều chú ý vào mấy loại đồ ăn này, Hạ và Bằng Giáp đều thực chú ý mấy giống cái từ trước tới nay đều thích nhằm vào Quỳnh. Trong đó khiến cho hai người bọn họ để ý nhất chính là Ương, còn có muội muội của Liễu Đại - Thiển cùng đệ đệ bán thú nhân Hành Phong. May mắn ba người sắc mặt tuy khó coi, nhưng đều thông minh lựa chọn im lặng, không có trong thời điểm mọi thôn dân đang vui vẻ đi tìm tra sinh sự. Rốt cuộc lòng ghen ghét cùng đối kị có nặng đến mấy, các nàng cũng biết thức ăn đối thôn dân có bao nhiêu ý nghĩa trọng đại.
Đương nhiên, hai người bọn họ không nghĩ tới kỳ thật lúc trước khi Khôn rời đi, đã đi "Khuyên giải" cữu cữu cùng dì nhỏ của mình. Ngay cả Ương...... Từ lần trước bị Đinh Tiếu phản kích lại bị hiến tế trách móc một trận sau, nàng cũng đã không muốn biến mình thành chim đầu đàn xui xẻo. Cho nên nói, có đôi khi không muốn tự giác, cũng có thể làm các nàng "Tự giác"......
Bình luận facebook