-
Chương 3
“Chị ơi, chị nói cho em biết nghĩa tr.ang Gia Hòa đang ở ở đâu được không?” Tôi cụp mắt xuống nhìn chằm chằm cốc cà phê: “Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy.”
Mục Doanh im lặng.
5
“Chị ơi, tại sao chị lại không chịu nói cho em biết, chị vẫn còn ghét em sao?”
Mục Doanh không phủ nhận, chị ấy chau mày nhìn đồng hồ rồi nói: “Chị còn có việc, chị đi trước đây.”
Chị ơi, chị đang né tránh điều gì? Hay là gì đang giấu giếm điều gì?
Tôi mỉm cười: “Vâng, em chào chị.”
Trước khi rời đi Mục Doanh còn khuyên nhủ tôi: “Chị biết em vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, nhưng mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước, chị nghĩ là Gia Hòa cũng không muốn thấy em thế này đâu.”
Ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông xuống, cái bóng của Mục Doanh được kéo dài, bước chân của chị ấy có phần gấp gáp.
Vừa nghe thấy giọng nói giống hệt Mục Gia Hòa, m.áu trong người tôi như ngừng chảy.
Tôi luôn không tin anh đã mất, nhưng nếu như anh vẫn còn sống, tại sao anh lại không liên lạc với tôi, sao anh đành lòng vứt bỏ tôi?
Tôi đi theo Mục Doanh, không quá gần mà là đứng từ đằng xa.
Đèn đỏ bật sáng, tôi không kịp đi qua vạch kẻ đường rồi bị dòng xe tấp nập ngăn cách.
Mục Doanh sang đường rồi rẽ trái.
Qua dòng người tấp nập tôi trông thấy chị ấy khoác tay một người đàn ông.
Dáng người cao cao, cử chỉ quen thuộc, dù có cách nhau xa hơn nữa thì tôi vẫn có thể nhận ra đó là Mục Gia Hòa.
Không nhầm đâu.
Sẽ không.
Thấy họ sắp khuất khỏi tầm nhìn của mình, tôi vội vàng đuổi theo.
Vừa mới nhấc bước đã bị người phía sau kéo lại, tôi trở tay không kịp ngã khụy xuống dưới đất.
“Cô bé, cháu không đau chứ?” Người ấy đỡ tôi dậy rồi nói: “Đang đèn đỏ mà, cháu vội chuyện gì vậy?”
“Cháu không sao.” Vừa mới cất tiếng, tôi thấy giọng mình khàn hẳn đi, ngước mắt lên nhìn, không còn thấy bóng dáng của họ đâu nữa.
“Ôi chao, sao cháu lại khóc?”
“Cháu…” Tôi lau mặt, bàn tay ướt sũng.
Có thể là do thấy tâm trạng của tôi không được ổn định, bác ấy lo lắng nói: “Cháu à, cháu phải để ý xe cộ, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì bố mẹ cháu sẽ lo lắm đấy.”
“Cháu không sao, cảm ơn bác.” Tôi cố gắng nhoẻn miệng cười, nước mắt cứ lăn dài, cười lên chắc xấu lắm.
Giống như mất hết sức lực, đoạn đường về trường vừa dài vừa gian nan.
Tìm lại danh bạ, tôi nhìn vào một cái tên.
Giản Tồn, bạn trai cũ của Mục Doanh.
Chị ơi, tại sao chị lại lừa em? Tại sao?
Giản Tồn cũng không biết nhà họ Mục chuyển đi đâu, anh ấy chỉ biết Mục Doanh đang làm việc ở thành phố bên thôi.
Tôi xin nghỉ đi suốt đêm tới thành phố bên, sáng sớm ngồi chờ Mục Doanh trước cửa công ty.
Từ lúc bình minh cho đến khi ánh đèn rực sáng, nhìn dòng người ra ra vào vào nhưng lại không có người tôi cần tìm, tôi từ hy vọng chuyển sang tuyệt vọng.
Mím chặt môi bóp bóp đôi chân tê rần, tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh, cơn gió đêm mát lạnh thổi tới, từng chút từng chút an ủi trái tim tôi.
Cho đến khi trông thấy một bóng người cao gầy xuất hiện ở cửa, hy vọng lụi tàn của tôi lại ch.áy bùng lên.
Mục Doanh bước lên xe taxi.
Tôi chạy theo sau, chặn một chiếc xe lại rồi nói: “Bác tài, đi theo chiếc xe phía trước.”
Chiếc xe chạy đến một khu chung cư.
Thấy thang máy dừng lại tầng 28, tôi mới bước vào một chiếc thang máy khác.
Ngồi trong góc cầu thang tối tăm, tôi không biết Mục Doanh đang sống trong căn nhà nào.
Đang định rời đi, sáng mai lại tới thì cửa nhà 2802 bật mở…
Một cánh tay thon dài vươn ra, nốt ruồi trên hộ khẩu rất rõ ràng, trên tay người ấy còn đeo một chiếc vòng .
Tôi đứng bật dậy, trái tim đập thình thịch, nắm chặt lấy tay vịn. Nếu tôi nhớ không nhầm thì trên tay trái của Mục Gia Hòa cũng có một nốt ruồi, hơn nữa chiếc vòng đó là món đồ tôi từng tặng cho Mục Gia Hòa.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã đặt túi rác xuống rồi nhanh chóng đóng cửa lại, che khuất tầm nhìn của tôi.
Cố kìm nén sự vui sướng, kích động trong lòng lại, tôi đi tới đó rồi dán chặt người lên trên tường, muốn nghe chút gì đó trong đó nhưng tiếc là chẳng nghe thấy gì cả.
Tôi đã đứng ở đó rất lâu rồi mới rời đi.
Cơn gió thổi vào mặt xua tan đi mệt mỏi, bước chân vui vẻ, khóe miệng cong cong.
Mục Gia Hòa, hẹn mai gặp lại.
6
Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, sau khi chắc chắn rằng Mục Doanh đã đi làm tôi mới dám xuất hiện.
Tuy tôi không biết tại sao Mục Doanh lại muốn giấu tôi nhưng tôi biết chị ấy không muốn tôi gặp lại Mục Gia Hòa.
Đứng trước cánh cửa đóng kín, tôi cứ giơ tay lên rồi lại buông tay xuống rất nhiều lần.
Ấn chuông cửa, dường như đã tiêu tốn hết sức lực của tôi.
Trong lúc chờ đợi, với tôi mỗi một giây đều là l.ăng tr.ì.
Lát nữa tôi nên nói gì đây?
Mục Gia Hòa, lâu rồi không gặp.
Hay là… em rất nhớ anh.
Đúng vậy, là em rất nhớ anh.
Mấy năm qua không một đêm nào tôi được yên giấc, mỗi sáng thức dậy đều ướt gối.
Cánh cửa bật mở, là gương mặt quen thuộc ấy, là gương mặt tôi nhớ nhung, ước gì hàng đêm anh có thể xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Mục Gia Hòa lẳng lặng nhìn tôi, mãi lâu sau anh mới cất tiếng: “Chào cậu.”
“Mục Gia Hòa.” Giọng tôi run run, cố nén khóc.
“Gia Hòa, em...” Cảm xúc vỡ òa, tôi kích động nắm lấy tay anh.
Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lúc này, giọng của một người phụ nữ đã chặn đứng những điều tôi muốn nói, chúng mắc nghẹn trong cổ họng.
“Gia Hòa, ai vậy anh?”
Nhìn sang, tôi trông thấy một cô gái đang đứng sau lưng anh, đầu óc trống rỗng.
Mục Gia Hòa đẩy tay tôi ra, anh bình tĩnh nói: “Bạn cấp ba.”
Như rơi xuống dòng sông băng, tôi đứng ngẩn người trước cửa cũng không biết nên có vẻ mặt gì, bạn cấp ba ư.
Cô ấy trông thấy tôi thì sững người, sau khi nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt cô ấy mỉm cười ngọt ngào nói: “Thì ra là bạn cấp ba, cô tới tìm Gia Hòa sao?”
“Tôi…”
Tôi nhìn Mục Gia Hòa, anh chỉ nghiêng người để tôi đi vào trong.
Người con gái ấy tên Lâm Y.
Trên bàn ăn, cô ấy ngồi rất gần Mục Gia Hòa.
Tôi nắm chặt đôi đũa trong tay, không lên tiếng, sau cùng vẫn không dám hỏi “cô ấy là ai”.
Nhưng không biết tại sao tôi lại rất ghét cô ấy.
“Tôi thấy ảnh của cô trong cuốn album ảnh lớp của Gia Hòa rồi.”
Lâm Y rất hay nói, cô ấy cũng rất thích cười.
“Vậy sao?”
Tôi rất im lặng, khuấy cháo trong bát.
Tôi đang rất rối bời, tôi đã từng nghĩ đến vô số cảnh tượng mình và Mục Gia Hòa gặp lại nhau, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ như thế này, cảm giác bất lực ùa tới rồi lan khắp cơ thể.
Thái độ của anh dành cho tôi quá mức lạnh lùng, như thể không quen biết tôi vậy. Tôi rất muốn hỏi anh tại sao nhưng lời tới miệng rồi lại không nói ra được.
“Em ăn ít thôi.”
Đũa đụng vào nhau tạo thành tiếng.
Tôi dừng đũa, ngước mắt lên nhìn thì trông thấy Lâm Y đang làm nũng với Mục Gia Hòa: “Em muốn ăn trứng gà, anh bóc cho em đi.”
Mục Gia Hòa đặt đũa xuống sau đó im lặng bóc trứng.
Vốn chẳng cần hỏi, ai cũng có thể nhìn ra mối quan hệ giữa hai người họ.
Nước mắt bất giác rơi xuống, tôi vội cúi đầu giấu đi cảm giác xót xa, ấm ức trong lòng.
Ăn một miếng cháo tôi cũng không để ý cháo vẫn còn nóng, miệng và đầu lưỡi bị cái nóng làm cho tê rần, trái tim cũng rất đau.
Tôi cố nén cơn đau nuốt cháo xuống, cổ họng giống như bị l.ửa đốt ch.áy vậy.
Mục Gia Hòa cũng từng cấm tôi không được ăn nhiều đồ dầu mỡ bởi vì sẽ đau bụng, chỉ cần anh biết tôi tham ăn lén ăn anh sẽ trách m.ắng tôi.
“Gia Hòa, chiều nay anh đi dạo phố với em nhé?”
“Ừ.”
Tôi cầm lòng chẳng đặng ngước mắt lên nhìn, ngẩn người nhìn hai người bọn họ nói chuyện với nhau. Tôi giống như người ngoài vậy, trái tim như bị kh.oét mất một lỗ, đau đớn không sao chịu nổi.
Cuối cùng tôi cắn chặt răng, vờ như bình tĩnh đứng dậy: “Xin… xin lỗi, tôi ăn no rồi, nếu như chị không có ở đây, lần sau tôi lại đến.”
Hai người họ còn chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã quay người rời đi rồi, lúc đi tôi còn đụng phải thùng rác, rất đau.
Khoảnh khắc khi cánh cửa đóng lại, nước mắt tôi rơi xuống như mưa.
Tại sao lại như thế? Tại sao Mục Gia Hòa lại lạnh lùng đến thế, giống như không hề quen biết tôi? Một câu “bạn cấp ba” đã kéo khoảng cách giữa hai chúng tôi ra rất xa.
Rõ ràng chúng tôi không chỉ là bạn cấp ba.
Lúc tôi đang đứng đợi xe bên đường, Mục Gia Hòa chạy tới.
“An Tranh.”
Anh thở hổn hển: “Cậu để quên điện thoại.”
Sau đó anh đưa điện thoại tới cho tôi.
Nhìn cánh tay Mục Gia Hòa, tôi không cầm điện thoại mà nắm lấy tay anh.
Cơ thể anh cứng đờ, rụt tay về.
Tôi lẳng lặng nhìn anh, từ gương mặt tuấn tú dịu dàng cho đến sống mũi cao thẳng rồi lại tới bờ môi xinh đẹp, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ.
Nước mắt ầng ậc trong hốc mắt: “Mục Gia Hòa, có phải em đã làm sai điều gì không? Tại sao anh lại không để ý đến em? Rõ ràng đã nói để em đợi anh trở về mà…”
“Tôi đã có bạn gái rồi.”
Nhìn anh lùi về sau một bước, nghe được lời anh nói, cảm xúc chồng chất bấy lâu nay bùng n.ổ, tôi không cầm được nước mắt nữa, từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Cô ấy là bạn gái của anh vậy em thì sao? Mục Gia Hòa.”
Mục Gia Hòa chau mày nhìn tôi: “Xin lỗi, có rất nhiều chuyện tôi không còn nhớ nữa.”
Tôi rất rối, câu nói “có rất nhiều chuyện tôi không còn nhớ nữa” cứ văng vẳng trong đầu.
Quên rồi sao? Quên mất gì rồi? Quên cả tôi ư?
“Ngay cả em anh cũng quên rồi sao? Những chuyện giữa chúng ta anh cũng quên rồi sao?” Ấm ức và tủi hờn, tôi đau đớn không sao thở nổi.
Mục Gia Hòa im lặng, ánh mắt anh phức tạp, do dự một lát anh mới giơ tay lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt tôi: “Xin lỗi.”
Động tác dịu dàng của anh khiến tôi khóc to hơn.
“Em không tin, anh l.ừa em phải không? Có phải anh đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Nếu không tại sao tự dưng anh lại quên đi rất nhiều chuyện, kể cả tôi chứ?
“Lúc chị nói với em anh đã chết trong một vụ tai nạn em đã đau biết chừng nào, em ước gì mình có thể đi theo anh, mỗi ngày em đều sống trong không vui. Khi biết anh vẫn còn sống em vui đến nỗi không ngủ được nhưng anh lại nói với em anh không còn nhớ gì nữa. Em đã hy vọng anh l.ừa em biết bao. Có phải anh có điều gì khó nói đúng không?” Tôi khóc nức nở: “Không sao, anh không nói cho em cũng được nhưng đừng ngó lơ em được không, đừng lạnh lùng với em như thế, em không chịu nổi.”
Mục Gia Hòa chỉ lẳng lặng nghe tôi nói.
Mãi lâu sau anh mới thở dài, xoa đầu tôi rồi nói: “Đừng khóc nữa, xin lỗi.”
“Gia Hòa, xong chưa anh? Bạn cũ cũng không cần nói chuyện lâu như thế chứ?”
Quay đầu lại nhìn, Lâm Y đang đứng cách tôi vài mét, tuy cô ấy đang cười nhưng ánh mắt lại toàn là sự đề phòng.
Mục Gia Hòa rụt tay về: “Trả lại điện thoại cho cậu rồi, tôi về đây.”
“Đừng đi.” Tôi tóm lấy góc áo anh cầu xin.
Anh kéo áo ra rồi cười với tôi: “Lần sau gặp.”
“Lần sau là bao giờ? Anh sẽ gặp em chứ? Anh quên mất em rồi.” Tôi vừa nức nở vừa tức giận nói: “Em sẽ không tới tìm anh nữa.”
Mục Gia Hòa dừng lại mấy giây rồi lại nhấc bước.
Nhìn bóng lưng của Mục Gia Hòa và Lâm Y biến mất sau cánh cửa chung cư, tôi cũng không kìm lòng được nữa mà bật khóc nức nở.
Mục Gia Hòa, anh không cần tôi nữa rồi…
__________