Cái nóng làm khóe mắt tôi rưng rưng, nước mắt lại lăn dài, tôi chỉ đành mỉm cười để giấu đi lúng túng: “Em không ăn được cay, cay quá, biết sớm thế này em đã không bỏ nhiều tương ớt như thế.”
9
Mười giờ tối tôi rời khỏi thư viện, về dưới cửa ký túc xá tôi đã gặp được Giang Khâm.
Anh ta say rồi, đang nằm dài trên chiếc ghế đá.
“Em tới rồi đấy à.” Giang Khâm ngước mắt lên, anh ta nửa tỉnh nửa tỉnh nửa say nhìn tôi.
“Tại sao em không chịu trả lời tin nhắn của anh.” Anh ta hỏi.
Giang Khâm sau khi say đã bớt đi sự ngang ngược thường ngày, giọng điệu của anh ta cũng mềm mỏng hơn nhiều.
“Anh vẫn chưa đủ tốt với em sao? Tại sao em lại muốn rời xa anh?”
“Anh không bằng anh ta ở điểm nào? Em nói cho anh biết đi.”
Đèn đường chiếu lên đỉnh đầu Giang Khâm, trông rất đáng thương và bất lực, anh ta lẩm bẩm: “Song Song…”
Tôi dừng bước, thở dài.
Tôi lấy điện thoại Giang Khâm tính gọi điện cho bạn anh ta nhưng lại vô tình trông thấy ảnh một cô gái trên hình nền điện thoại.
Trong bức ảnh, cô ấy búi tóc củ tỏi rồi nhìn vào ống kính cười rất rạng rỡ.
Từ mắt mũi cho đến đường nét khuôn mặt, tôi nhìn cô gái có nhiều nét giống mình, chi bằng nói tôi giống cô ấy đúng hơn.
Tôi chợt hiểu ra một chuyện, tại sao đôi khi Giang Khâm lại nhìn tôi bằng ánh mắt khác với thường ngày, giống như xuyên qua tôi nhìn một người khác vậy, thì ra tôi cũng là người thay thế.
Ngày trước anh ta tốt với tôi cũng chỉ vì cô gái ấy, bây giờ anh ta uống r.ượu mua say cũng coi tôi thành cô ấy.
Tôi mỉm cười tự giễu, tôi với anh ta kẻ tám lạng người nửa cân, đều là người thay thế của một người khác.
Nghe nói, anh ta đã tốn không ít công sức để theo đuổi cô gái ấy, dù là thanh mai trúc mã thì có sao, sau cùng vẫn không thắng nổi ý trời.
Tôi chợt nhớ tới mình và Mục Gia Hòa.
Bạn của Giang Khâm nhanh chóng chạy tới.
Trước khi rời đi, anh ấy còn nói với tôi: “Sau khi em và Khâm chia tay, tuy nó không nói gì nhưng bọn anh vẫn nhận ra nó thật sự rất quan tâm đến em, em hãy cho nó một cơ hội đi.”
Tôi không trả lời anh ấy, bởi vì không có khả năng, tôi chưa từng thích Giang Khâm.
Với cả người Giang Khâm quan tâm cũng không phải là tôi, chỉ là anh ta không chấp nhận được chuyện người con gái có gương mặt tựa người anh ta thích là tôi lại nói lời chia tay với mình thôi.
10
Mấy hôm nay tôi bị Giang Khâm đeo bám tới phiền, đi đến đâu cũng gặp được anh ta.
Hôm nay lúc ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi trông thấy Giang Khâm đang cầm bó hoa đứng dưới tầng.
Tránh anh ta, tôi đi vòng đường khác.
Giang Khâm đuổi theo.
“Rốt cuộc em muốn thế nào?”
“Lần này đổi lại anh theo đuổi em.” Anh ta nói thẳng sau đó đưa hoa cho tôi.
Tôi không nhận lấy, cảm thấy hơi nực cười: “Chúng ta đã chia tay rồi, tôi không thích anh, anh muốn tôi nói rõ ràng phải không? Đừng bám lấy tôi nữa.”
Giang Khâm nheo mắt lại nhìn tôi, anh ta cười khẩy: “Chẳng phải ban đầu em cũng bám lấy anh đó sao?”
Nói xong, anh ta nắm lấy tay tôi định hôn.
Tôi cố nén cơn buồn nôn trong lòng lại rồi đẩy mạnh anh ta ra.
Giang Khâm đứng không vững lùi về phía sau mấy bước, bó hoa trong tay cũng rơi xuống dưới đất.
Anh ta nghiêng đầu nhìn bó hoa dưới đất, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt rất nghiêm túc, anh ta nói rành mạch từng chữ một: “An Tranh, nếu như anh nói anh thích em thì sao?”
Nghe anh ta nói xong, tôi cố nhịn cười rồi nói: “Anh thích tôi ư? Đùa gì vậy? Anh thích tôi bám theo anh hay là thích người có gương mặt giống với thanh mai trúc mã của anh là tôi.”
Giang Khâm nghe xong thì tái mét mặt mày, có lẽ là anh ta cũng không ngờ tôi lại biết được chuyện anh ta có một cô bạn thanh mai trúc mã.
“Giang Khâm, những gì anh làm với tôi anh nghĩ tôi không giận thật sao? Anh thật sự cho rằng tôi thích anh nên mới bao dung anh sao? Chỉ vì gương mặt này của anh thôi.”
Giang Khâm im lặng mấy giây sau đó chau mày nói: “Em có cần tuyệt tình đến thế không? An Tranh, anh không tin em không thích anh.”
Tôi không muốn nhiều lời với anh ta nữa, vừa định rời đi Giang Khâm đã kéo tôi lại.
“Buông ra.”
“An Tranh, chúng ta từ từ nói chuyện được không?”
Lúc tôi và Giang Khâm đang giằng co với nhau, không biết Mục Gia Hòa xuất hiện từ đâu, anh kéo tôi khỏi Giang Khâm rồi bảo vệ tôi sau lưng.
“Cậu không sao chứ.” Mục Gia Hòa quan tâm nhìn tôi.
Tôi lắc đầu.
“Anh đừng xen vào chuyện của người khác.” Giang Khâm chỉ tay vào Mục Gia Hòa, sau khi thấy rõ gương mặt anh anh ta sa sầm mặt mày: “Anh ta là ai?”
Nhất thời không ai lên tiếng.
Im lặng một lúc tôi mới cất tiếng: “Chẳng phải anh hỏi tôi có thích anh hay không sao? Anh nhìn cho rõ đi, người tôi thích luôn là anh ấy, còn anh chỉ là có gương mặt giống với anh ấy mà thôi.”
Giang Khâm bật cười, ánh mắt anh ta vừa hung dữ vừa tàn nhẫn: “Thì ra anh ta là Mục Gia Hòa, những gì họ nói đều là thật.” Nói rồi, anh ta cất cao giọng: “An Tranh, mẹ nó em lợi dụng tôi? Tôi chỉ là trò cười thôi.” Giang Khâm đứng ngược sáng, tôi không thấy được vẻ mặt của anh ta, anh ta tức giận lên tiếng chất vấn: “Khi đó là em bám lấy tôi, tại sao bây giờ em nói đi là đi ngay? An Tranh, em được lắm.”
Giang Khâm thú vị thật đấy, chẳng phải anh ta cũng coi tôi là người thay thế cho người trong lòng anh ta sao, chúng tôi kẻ tám lạng người nửa cân, anh ta có tư cách gì chỉ trích tôi.
Giang Khâm nói với Mục Gia Hòa: “Chắc anh vẫn chưa biết đâu nhỉ, bởi vì anh không cần cô ấy nữa nên cô ấy mới mang đồ cho tôi, muốn tôi làm bạn trai của cô ấy.”
Nước mắt của tôi bất chợt rơi xuống, để Mục Gia Hòa bắt gặp cảnh tượng khó xử này, cũng để cho anh biết được chuyện tôi tìm một người giống anh để làm bạn trai.
Tôi không dám nhìn vẻ mặt của Mục Gia Hòa, cúi đầu kéo anh rời đi.
Giang Khâm còn đang đứng ch.ửi đằng sau.
“An Tranh.” Mục Gia Hòa lên tiếng.
Đi được một đoạn khá xa tôi mới dừng bước.
“Anh có thấy không? Anh với anh ấy trông giống nhau nhỉ?” Tôi mỉm cười, trông rất khó coi: “Ai cũng nghĩ em thích Giang Khâm nhưng người em thích luôn là anh, Mục Gia Hòa.” Tôi che gương mặt giàn giụa nước mắt của mình, giọng khàn đi: “Em cứ ngỡ anh ch.ết rồi… Thấy người giống anh thì mặt dày bám lấy, em buồn cười lắm phải không?”
Mục Gia Hòa cúi đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy của anh có một thứ cảm xúc khác, tựa như có lời muốn nói nhưng sau cùng lại biến thành tiếng thở dài.
Tôi được anh ôm vào lòng: “Tôi vẫn không nhớ được gì… nhưng vừa trông thấy cậu khóc, tôi lại không biết phải làm sao.”
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, sống mũi cay cay, tôi lại bật khóc nức nở.
Anh nói anh quên tôi rồi, khó khăn lắm tôi mới lấy hết dũng cảm buông anh nhưng đột nhiên anh lại xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Mục Gia Hòa, với anh của hiện tại em là gì vậy?
Tôi đẩy Mục Gia Hòa ra, đưa tay lên vén lọn tóc thấm nước mắt dính trên mặt: “Anh tới đây làm gì?”
Mục Gia Hòa giơ tay lên, bấy giờ tôi mới để ý đến ly trà sữa anh đang cầm trong tay, một ly trà sữa trân châu size lớn, là vị tôi thích.
Anh khẽ nói: “Tôi mua nó lúc tới đây, tôi nghĩ chắc hẳn cậu sẽ thích.”
Tôi cầm lấy rồi cắm ống hút vào, nước mắt chảy xuống khóe miệng rồi hòa cùng trà sữa.
Tôi nếm được vị đắng.
Trà sữa không ngọt… không ngọt chút nào.
Tôi lau nước mắt, ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt anh rồi kiên cường nói: “Mục Gia Hòa, sau này… sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”
Về sau Mục Gia Hòa không tới tìm tôi nữa, Giang Khâm cũng biến mất.
11
Tôi bận việc thực tập, cứ chạy qua chạy lại giữa trường học với chỗ thực tập, cuối cùng tôi quyết định chuyển nhà đến gần chỗ làm.
Ngày tôi chuyển nhà, Lý Trúc cũng tới giúp một tay.
Anh ấy dè dặt hỏi: “Cậu với Giang Khâm chia tay thật rồi sao?”
Tôi vừa cho đồ vào trong xe vừa trả lời anh ấy: “Vâng, cũng được một thời gian rồi.”
Có thể là do việc ngày trước tôi hay bám lấy Giang Khâm đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Lý Trúc, đến mức anh ấy cảm thấy có phần khó tin: “Chia tay vui vẻ.”
Tôi bật cười: “Cậu thú vị thật đấy.”
Anh ấy gãi đầu, hơi xấu hổ nói: “An Tranh, cậu rất giỏi, cậu xứng với người tốt hơn.”
“Cảm ơn cậu.”
Tôi khá bất ngờ khi Lâm Y hẹn gặp tôi.
Lâm Y mặc một bộ váy màu đỏ trông rất quyến rũ, khác hẳn với lần tôi gặp cô ấy ở nhà Mục Doanh, khi đó trông cô ấy rất trẻ trung, xinh đẹp.
Lâm Y vén tóc ra sau tai rồi cười nói: “Cô muốn ăn gì.” Sau đó cô ấy đẩy thực đơn đến trước mặt tôi.
“Tôi sao cũng được.”
“Vậy tôi chọn món nhé.” Lâm Y chống cằm, cô ấy chỉ tay vào thực đơn rồi sau cùng nói với phục vụ: “À, tôi không ăn cay.”
Gặp lại Lâm Y, tôi vẫn không thích cô ấy như lần gặp trước, bởi vì cô ấy luôn cho tôi một cảm giác rất giả tạo.
Lâm Y tựa người vào thành ghế rồi thoải mái nói: “Cuối cùng cũng được làm chính mình.”
Nói xong Lâm Y nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi chớp mắt nói: “An Tranh, cô hệt như những gì tôi nghĩ. Tôi từng thấy ảnh chụp của cô rồi, khi đó tôi còn nghĩ cô là kiểu con gái như thế nào. Giờ xem ra cô cũng chỉ có thế. Tôi biết Gia Hòa từng tới tìm cô, nhưng tôi không sợ hai người sẽ nối lại tình xưa, dù sao thì anh ấy cũng không nhớ ra cô.”
Lâm Y mỉm cười vô hại nhưng những lời cô ấy nói ra lại vô cùng đáng ghét, nó hệt như con d.ao sắc bén đ.âm vào trái tim tôi.
“Cô hiểu lầm rồi, những chuyện trước đây cứ để cho nó qua đi, tôi sẽ không bám lấy Mục Gia Hòa.”
Tuy hiện tại tôi vẫn còn rất thích Mục Gia Hòa nhưng tôi cũng đang cố gắng quên đi anh.
Tôi biết cô ấy đang cảnh cáo mình, cũng cảm nhận được sự lo lắng của cô ấy, nói cô ấy đang cảnh cáo tôi chẳng thà nói cô ấy đang muốn tìm cho mình một liều th.uốc an thần.
Tuy cô ấy đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại đang âm thầm đánh giá tôi.
Đồ ăn được bưng lên, tôi cũng không muốn ăn, chỉ cầm đũa lên cho có.
Lâm Y thốt lên: “Cô giống như tôi vậy, đều thuận tay trái.”
Sự ngạc nhiên của cô ấy làm tôi thấy hơi lúng túng.
Bữa cơm này không hợp khẩu vị của tôi, quá thanh đạm.
“Bên kia có bánh bông lan Gia Hòa thích ăn, tôi lại mua cho anh ấy.”
Tôi nhìn sang bên đó, trước cửa tiệm đang có rất nhiều người xếp hàng.
“Tôi đi đây.” Cô ấy mỉm cười vẫy tay với tôi.
Sau khi tạm biệt Lâm Y, tôi tìm một quán cơm gần đó để ăn tối.
Trên đường về tôi có đi ngang qua một quán thịt xiên nướng, trước quán có một đôi tình nhân, chàng trai cưng chiều nhìn cô gái ăn, anh chàng còn vén tóc cho cô ấy nữa.
Tôi dừng bước rồi thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nhớ lại chuyện ngày trước, tôi và Mục Gia Hòa cũng từng như thế.
“Không được ăn sao? Lâu lắm em không ăn nó rồi.” Tôi nắm tay Mục Gia Hòa rồi làm nũng: “Xin anh đó, chỉ một chút chút thôi.”
Anh bất lực từ chối: “Không được.”
Tôi không vui nói: “Bạn trai nhà người ta toàn chiều chuộng bạn gái, sao đến anh lại không cho em ăn.”
“Ừ, bạn gái nhà người ta ăn xong sẽ không đau bụng, sao đến em lại đau đến nỗi ôm anh khóc.”
“Anh không được bắt chước em.”
Mục Gia Hòa chỉ cười, anh kéo tay tôi đi.
“Đi đâu vậy?”
“Chẳng phải em nói muốn ăn sao? Hứa rồi nhé, chỉ ăn một miếng thôi.”
Tôi không tin hôm nay Mục Gia Hòa lại dễ nói chuyện đến thế: “Thật không? Thật không? Mục Gia Hòa, anh tốt thật đấy.”
“Chỉ em thấy anh tốt thôi.” Mục Gia Hòa nghiêng đầu rồi mỉm cười.
“Trong lòng em anh tốt nhất.” Tôi khẽ nói.
Tôi không biết anh có nghe thấy hay không, anh mỉm cười, đôi mắt hệt như trăng khuyết.
Tôi sung sướng khi ăn được món xiên nướng mình vẫn hằng ao ước.
Nhưng vui mừng quá sớm bởi vì Mục Gia Hòa chỉ cho tôi ăn một miếng, mỗi thứ chỉ được ăn một miếng.
“Ngoan nào, mấy cái này không vệ sinh. Ăn một chút cho đỡ thèm thôi, nếu không sẽ hại thân đấy.” Mục Gia Hòa xoa đầu tôi, giọng anh dịu dàng quá đỗi khiến những lời tôi chưa kịp nói ra mắc kẹt trong cổ họng rồi nuốt xuống cùng với thịt nướng.
“Giận rồi hả?” Anh cười hỏi.
Tôi nhìn đôi môi cười lên trông rất đẹp của Mục Gia Hòa, tôi chợt nghĩ đến một chuyện, hình như rất ít khi chúng tôi hôn nhau.
Phải làm sao đây, tự dưng tôi rất muốn hôn Mục Gia Hòa?
“Chúng ta đi nhanh lên.” Tôi kéo áo anh.
“Sao vậy?”
Tôi kiễng chân, trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực, ghé vào tai anh rồi khẽ nói: “Em muốn hôn anh mà chỗ này đông người quá.”
Không biết là do cái nóng ở quán thịt nướng hay là những lời đường mật của tôi, tai anh đỏ bừng bừng.
12
Tôi lại nhớ Mục Gia Hòa.
Buổi tối, Lý Trúc gửi voice chat tới.
Tôi không nghe mà chuyển sang dạng chữ.
Không vì lý do nào khác chỉ vì giọng của Lý Trúc rất giống Mục Gia Hòa, nó luôn cho tôi một loại ảo giác người ở đầu bên kia là Mục Gia Hòa.
Lý Trúc: “Có một anh chàng hỏi tớ địa chỉ của cậu.”
Tôi nhắn lại: “Ai vậy?”
Lý Trúc: “Một người có gương mặt khá giống Giang Khâm, nhưng đẹp trai hơn.”
Ngón tay đang bấm chữ chợt khựng lại, cứ gõ rồi lại xóa, sau cùng tôi nhắn lại một câu: “Đừng nói cho anh ấy biết.”
Mãi lâu sau Lý Trúc mới trả lời lại tôi, chỉ một chữ “được”.
Mấy phút sau, Lý Trúc lại hỏi: “Anh ấy là Mục Gia Hòa sao?”
Tôi ngẩn người mấy giây, rồi mới rep lại “đúng vậy”, sau đó cũng không động đến điện thoại nữa.
Bình luận facebook