(Đại kết cục)
17
Cái gọi là Trường Ninh điện, chính là nơi để thánh nhân và quan viên bí mật nghị sự sau khi hạ triều.
Không gian thật sự rất rộng, trăm người đứng căn bản không phải là vấn đề.
Bệ hạ an vị ngồi trên ghế, khoác áo lông lớn, đội mũ, còn có cung nhân bưng chậu than. Nhưng hắn có từng nghĩ tới không? Các vị đại nhân có được đãi ngộ như hắn không? Còn ta thì sao? Ta cũng biết lạnh chứ?
Chốc lát sau, những người có thể đến đều đã đến hết, có người tóc hoa râm, râu hoàn toàn bạc trắng, có người trẻ hơn một chút, cũng có người ưa nhìn, chẳng hạn như Ôn Túc.
Đã mấy chục ngày rồi ta chưa gặp lại hắn, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn mặc quan phục, một bộ áo bào đỏ tươi, lúc này ta mới thực sự hiểu được “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị*” nghĩa là gì.
*Những tảng đá ngọc được xếp chồng lên nhau, đứng thẳng xanh mướt tựa như cây tùng. Thân như ngọc, khí chất như cây tùng, thường được dùng để so sánh với nam thần. Sắc đẹp có một không hai, không có người thứ hai giống như hắn.
Nhưng tại sao hắn lại cúi mặt trốn tránh ánh mắt của ta? Chẳng lẽ người nên trốn không phải là ta sao?
Đường đường là hộ bộ thượng thư, vậy mà chẳng làm gì được ta.
Không biết hậu cung có bao nhiêu nương nương, ta thấy người khác quỳ, liền quỳ theo, ta biết hoàng hậu là ai, bởi vì chỉ có nàng mới có tư cách mặc y phục màu đỏ thuần trong hậu cung.
“Các vị đại nhân hãy mau đứng dậy.”
Hoàng đế vung tay một cái, tất cả mọi người liền đứng lên.
Ngoại trừ hoàng đế và hoàng hậu, không ai có tư cách được ngồi.
“Vị này chính là đại cô nãi nãi của nhà Ôn Túc, hoặc nếu nàng nguyện ý, cũng có thể là đại trưởng tức của nhà Ôn Túc sau này, bất luận là gì, tóm lại Ôn gia là xứng đáng, nàng nghe nói hai năm nay trên triều luôn có người lôi quá khứ của Ôn Túc ra bàn tán, nói muốn đến nghe thử xem người đó nói như thế nào, các vị đều biết trẫm và Ôn Túc có đôi ba chuyện không thể nói, cũng nên có một chút ưu ái dành cho hắn, cho nên liền đáp ứng.”
Hoàng đế vừa dứt lời, lập tức lặng ngắt như tờ, ta khẽ mở miệng! Đây cũng là người tàn nhẫn, ngay cả dưa của mình mà cũng ăn*, ta muốn biết đôi ba chuyện không thể nói trong miệng hắn là gì, còn nữa, trong chuyện này ngay từ đầu ta đã không có cơ hội để nói.
*”Dưa” ở đây ám chỉ những tin đồn, hiểu nôm na là hoàng đế tự tạo tin đồn rồi tự trở thành người hóng hớt luôn.
“Trương ái khanh, ngày thường ngươi bàn tán Ôn Túc như thế nào, hôm nay hãy nói ra nghe thử.”
Hoàng thượng gọi đến tên, vị Trương ái khanh kia cũng chính là ngự sử đại nhân, thật sự xuất hiện.
Ta thấy Ôn Túc đứng cúi đầu bất động như núi, chẳng lẽ chuyện hôm nay thật sự không liên quan gì đến hắn?
Trương ngự sử không lớn tuổi lắm, cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, nói năng thận trọng, nếp nhăn trên khoé mắt cũng thể hiện ra cương trực công chính. Hắn vung tay áo, ngửa cổ lên, bộ dạng đã rất bi phẫn.
“Trương đại nhân hãy chờ một chút, ta nói trước, chúng ta không nên cãi nhau tới không màng sống c.hết, c.hết cũng phải c.hết có ý nghĩa, phải không! Dù sao thì bệ hạ cũng đã nói, ngài ấy và Ôn thượng thư có đôi ba chuyện không thể nói, mặc dù ngài tự dập c.hết mình, bệ hạ cũng chưa chắc sẽ bãi chức Ôn thượng thư như ngài mong muốn, chẳng lẽ ngài định nói bệ hạ là hôn quân sao? Dân nữ đi từ Đông Hải đến kinh thành, xem như đã xuyên qua cả Đại Khánh, từng ngồi thuyền, từng gặp ngư dân, người mò ngọc trai, thuỷ thủ, thương nhân, cũng từng ngồi xe ngựa, từng gặp tiêu khách, gặp mẫu tử đi xa thăm người thân, dân nữ gặp qua đủ loại người, ngài có biết họ nói gì khi nhắc đến bệ hạ không? Đã có minh quân thì Đại Khánh ta cũng phải có sự phồn vinh hưng thịnh của Trinh Quán chi trị*.”
*Trinh Quán chi trị: Triều đại của Đường Thái Tông, được xem như biểu mẫu để so sánh với tất cả các triều đại sau và các quân chủ đời sau đều bắt buộc phải học tập.
“Thử hỏi Trương đại nhân, lời nói của một mình ngài có ai thèm tin không? Có lẽ ngài c.hết cũng chẳng có ai biết, dù sao không phải ai cũng có thể viết sử sách, hơn nữa, nhị huynh xuất thân thám hoa lang của dân nữ hiện giờ còn đang tu sử ở Hàn Lâm viện! Dân nữ hiểu tính tình của hắn, chỉ cần hắn còn sống, lịch sử Đại Khánh dù thế nào cũng phải qua tay hắn, ngài nghĩ xem, ngài bức trưởng huynh hắn bị bãi chức, hắn có thể viết về ngài hay không? Còn nữa, nếu ngài xúc động muốn tìm c.hết, ngài nói xem, chúng ta nhiều người như vậy, có nên cứu ngài hay không? Cứu ngài thì sợ bệ hạ không cảm nhận được sự quyết tâm kiên định của ngài, không cứu thì lại không đành lòng.”
“Đã nói tới đây, dân nữ liền nói thêm một chút nữa! Dân nữ có một muội phu, là một vương gia, có chút nói nhiều, nói ra đại khái chuyện của Trương đại nhân ngài và Ôn thượng thư nhà ta, ngày nào ngài cũng cần cù mắng hắn. Một là nói hắn từng làm nam sủng, làm sao có thể làm thượng thư một nước? Hai là nói hắn mê hoặc quân vương làm loạn quốc.”
“Trước tiên chúng ta nói đến điều thứ nhất này, luật pháp nào của Đại Khánh quy định rằng người từng làm nam sủng thì không thể làm quan? Hắn liên trúng tam nguyên, xuất thân trạng nguyên, trong nhà gặp nạn, vì cứu cha nương huynh đệ mà không thể không ủy thân cho giặc, đây là hiếu. Chẳng lẽ hắn ủy thân cho giặc là nhìn trúng địa vị tiền tài? Hắn vì đánh tan âm mưu của giặc mà mất tâm huyết mấy năm, trả lại Đại Khánh ta một mảnh thanh bình, đây là trung thành với bệ hạ. Trương đại nhân, ngài cảm thấy hắn không nên sống, nên làm xong việc rồi c.hết mới được coi như sạch sẽ sao? Hắn không sạch sẽ ở chỗ nào? Không phải chỉ ngủ với một nữ nhân sao? Ngài có dám bảo đảm là những nữ nhân mà mình đã ngủ qua chỉ ngủ với duy nhất một mình ngài không? Nếu ngài biết được nàng ta còn ngủ với nam nhân khác, chẳng lẽ ngài sẽ lập tức xấu hổ tức giận muốn c.hết sao? Nếu ngài làm được, vậy thì để hắn đi c.hết là được rồi.”
“Ngài nói hắn mê hoặc quân vương, là khen dung mạo của hắn đẹp sao? Điểm này trái lại có thể thấy rõ, hắn ước chừng đẹp hơn tám chín phần so với ai đó đi! Dù sao, ai mà không thích ngắm người đẹp chứ?”
“Dân nữ suy nghĩ một hồi, có lẽ là ban đầu ngài ghen tị với nhan sắc của hắn, sau đó là ghen tị với việc bệ hạ đối xử với hắn quá tốt. Trương đại nhân! Ghen tị thì để trong lòng là được, ngài cần gì phải lôi ra nói mỗi ngày như vậy?”
“Chuyện loạn quốc càng không cần phải bàn tới, phú thuế Đại Khánh được miễn hai năm, nhưng quốc khố phong phú, kho thóc đầy đủ, nghe nói lương thực cũng tăng gấp đôi, dân nữ liền muốn hỏi Trương đại nhân, ngoại trừ ngài cảm thấy loạn, còn có ai cảm thấy loạn không?”
“Ngự sử là ngôn quan, đây là bệ hạ giao cho ngài quyền được nói chuyện, chứ không phải để cho ngài muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn nói ai thì nói người đó.”
“Dân nữ chưa đọc qua nhiều sách, nhưng có chút đạo lý vẫn có thể hiểu được, không rõ lòng người thì thôi! Hắn cũng chỉ xem như bị hồ đồ, nhưng nếu mồm miệng của hắn còn chưa có người khép lại, dân nữ cảm thấy hắn chính là tội nhân! Lão bách tính bọn ta có một câu nói, nước bọt cũng có thể dìm c.hết người, lời nói như dao găm. Không biết Trương đại nhân có hiểu đạo lý này hay không?”
“Không biết nhà của Trương đại ở nơi nào? Trong nhà có những ai? Đợi khi nào dân nữ nhàn rỗi, nhất định sẽ tới phủ thăm một chút, nghe nói trong phủ nghèo nàn, mỗi ngày đều ăn cháo và chút đồ ăn kèm, phu nhân trong nhà cũng đói đến gầy gò, ta sẽ mang theo chút đồ ăn! Trương đại nhân sẽ không trách dân nữ duỗi tay dài chứ? Dân nữ chỉ là có tật xấu, chuyện nhà mình quản chưa xong, liền thích quản nhà người khác, ngài nhất định phải quan tâm đến cả nhà dân nữ, dân nữ tất nhiên là không dám lười biếng, nhất định sẽ quan tâm đến nhà Trương đại nhân. Trương đại nhân muốn nói cái gì thì nói đi! Dân nữ rửa tai cung kính.”
Phu nhân gầy gò của hắn, eo to vai tròn, nhi tử chơi bời lêu lổng, gây chuyện thị phi, ta trái lại thật sự muốn quản thật tốt.
Miệng Trương đại nhân mở ra lại đóng vào, hồi lâu cũng không thốt ra một chữ nào, hắn không hiểu rõ người ở nông thôn, hai người cho dù là mệt đến buồn ngủ, cũng có thể tiếp tục ầm ĩ lúc nằm xuống, đói bụng thì ăn no còn có thể tiếp tục, suốt mười hai canh giờ cũng không gián đoạn một khắc nào, có cái gì mà ta chưa từng thấy qua? Cãi nhau thì ai mà không biết?
Ta nói xong, chợt cảm thấy khoan khoái, trời cũng không còn lạnh nữa.
18
“Tuổi còn trẻ, thật sự là lợi hại!” Một vị a công hơi mập, râu cũng dài, thở ra một câu, hẳn là một đại quan nhất phẩm.
“Đại nhân quá lời rồi.” Ta khiêm tốn đáp.
Liếc mắt nhìn Ôn Túc một cái, trong đầu hắn không phải nhét cục sắt đấy chứ? Sao lại không nhấc lên được vậy.
“Nghe thấy cả rồi chứ? Quản tốt chuyện nhà mình đi, đừng có duỗi tay quá dài. Được rồi, đến đây thôi, giải tán đi! Ta còn có chuyện muốn nói với Bảo Ngân và Như Sơ!”
Hoàng đế bảo người giải tán, đương nhiên là giải tán, chỉ là… các nương nương, thật sự không cần phải đi nhanh như vậy, ta không có ăn thịt người.
“Bảo Ngân! Nói về chuyện mắng người này, trẫm chỉ phục ngươi, mắng thông tục dễ hiểu, một chữ bẩn cũng không kèm theo, lại có thể kéo da mặt người khác xuống giẫm đi giẫm lại, sau này nếu trẫm có nhu cầu về phương diện này, ngươi nhất định không thể từ chối.” Hoàng đế trêu chọc nói.
“Bệ hạ nói đùa.” Ta liệt mặt.
“Như Sơ, ngươi đưa Bảo Ngân xuất cung, dù sao Tống Đại Bạn cũng đã lớn tuổi, không thể để ông ấy làm hết mọi việc, đưa nàng đến cửa cung hẵng quay lại.”
“Ôn thượng thư bận rộn nhiều việc, dân nữ không dám làm phiền. Bệ hạ chỉ cần tùy tiện sai người đưa ta ra ngoài là được.”
“Hắn không phải Ôn thượng thư nhà ngươi sao? Đưa ngươi đi một đoạn thì có gì không ổn? Cũng không chậm trễ được chuyện gì, đi đi!”
Hoàng đế đã nói như vậy, ta cũng không dám từ chối nữa, nhắm mắt đi theo phía sau Ôn Túc. Cái gì mà hoàng hậu nương nương muốn gặp ta, kỳ thật đều là lừa ta chơi, đúng chứ? Người ta nói thánh tâm khó dò, xem ra câu này quả thật rất có đạo lý!
Tường cung thâm sâu, cô đơn không thể tả.
Hắn đi phía trước, sống lưng thẳng tắp, gió thổi qua, góc áo tung bay, giống như một đóa hoa nở trong cô độc lạnh lẽo, hắn rất tốt rất tốt, có sự thanh cao của văn nhân lại không bảo thủ, có đại tài tế sự trị quốc, tâm tính lại cực kỳ cứng cỏi, khoan dung, như ngự sử kia, mắng hắn suốt hai năm, hắn lại có thể nhịn xuống, không nói lời nào, sinh ra đã ưa nhìn, tiền đồ càng không cần phải nói, đại quan nhị phẩm ba mươi mốt tuổi.
Hắn quá tốt, tốt đến nỗi ta cảm thấy mình thực sự không xứng với hắn.
“Ôn Túc.” Đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn.
Hắn xoay người lại nhìn ta, ánh mắt trong veo, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Sao vậy?”
“Không phải huynh hỏi ta vì sao không đáp ứng hôn sự với huynh sao? Bởi vì huynh quá tốt, tốt đến nỗi ta cảm thấy không xứng với huynh, nương tử của huynh hẳn phải là một cô nương tinh thông cầm kỳ thư họa, có thể cùng huynh đàm cổ luận kim, giúp huynh quản chuyện trong nhà, nhưng những thứ này ta đều không làm được.” Những điều ta có thể làm, đều là những điều mà hắn không cần.
“Loại người nào có thể xứng đôi với ta, tất nhiên là ta tự mình định đoạt.”
Hôm đó trở về ta liền chuyển về Ôn gia, ta tiếp tục trốn tránh đã không còn ý nghĩa nữa, dù sao hắn cũng đã nói, hắn muốn cưới loại người nào thì tự hắn biết xem xét, là ta suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhân khẩu Ôn gia đơn giản, nhị tẩu quản gia thành thạo, mấy năm lao ngục ước chừng mài sạch tâm tư làm quan của cha, hằng ngày ông ấy viết chữ vẽ tranh, hoặc là xách chim đi dạo, chơi cờ, ta nhàn rỗi không có việc gì, cũng theo ông ấy viết chữ.
Viết như thế nào thì tạm không nói, nhưng ta có sức nhẫn nại, đã ngày càng biết nhiều chữ, cha cảm thấy vui mừng.
Chỉ là Bảo Châu, ở nương gia không muốn trở về, mặt Hoài vương đã càng ngày càng tối, ta và nhị tẩu thương lượng, tập trung dọn dẹp một gian viện tử, để Hoài vương cũng chuyển tới, sắc mặt Hoài vương lập tức tốt lên, mang theo rất nhiều loại vải vóc, trang sức các loại, bảo nhị tẩu xem để phân chia cho nữ quyến trong nhà.
Mấy vị huynh trưởng rất có ý kiến đối với việc này, có thì có đi! Ai thèm để ý đến họ! Dù sao nhạc phụ nhạc mẫu người ta cũng rất vui vẻ.
Mắt a nương không tốt, đã không thể may y phục thêu hoa từ lâu, ta và Bảo Châu nói chuyện phiếm với bà ấy, có người mở tiệc chiêu đãi, bà ấy liền mang theo hai chúng ta, nhị tẩu rảnh rỗi cũng đi theo.
Vì vậy, Ôn thượng thư và Hoài vương tự mình đưa đi lại đón về, mỗi lần đi ta đều cảm thấy nữ quyến nhà người khác thấy ta đều nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, không tình nguyện nói chuyện với ta.
Nhưng mà các nàng thích nhị tẩu, hỏi thăm chuyện của Ôn Túc nhiều lần, còn hỏi sở thích của Ôn Túc, đối xử a nương ta vô cùng ân cần chu đáo, ta liền ngồi ở một bên nghe cùng Bảo Châu. Bảo Châu bây giờ cũng có chút khí độ của vương phi, nhưng về phương diện tức giận này sợ là lại học theo ta.
“Hôn sự của trưởng huynh ta, ai cũng không làm chủ được, hay là các ngươi hỏi bệ hạ đi?”
Mặt nàng trầm xuống, ai còn dám hỏi nhiều?
Đi vài lần liền cảm thấy không có gì thú vị, ta không đi, a nương ta và Bảo Châu cũng không đi, nhị tẩu ngẫu nhiên đành phải đi một hai lần, đều là giao tiếp xã giao.
Trời trở lạnh, Bảo Châu đã mang thai hơn bảy tháng, cha nương lấy lí do sắp đón năm mới mà đuổi nàng trở về.
Không biết vương gia dỗ dành nàng thế nào, bốn năm ngày nàng mới tới một lần, nàng không đến ta liền càng nhàn rỗi, hằng đêm thắp đèn, viết chữ hoặc làm chút may vá, đã lớn chừng này, lần đầu tiên nhàn rỗi như vậy.
Hôm nay gió tuyết rất lớn, Ôn Túc không về ăn cơm, phái người trở về nói buổi tối có tiệc, trong nhà không cần đợi cơm, cha nương ngủ sớm, ta đuổi nha đầu hầu hạ đi, để nàng đi nghỉ ngơi sớm.
Kỳ thật ta căn bản không cần ai hầu hạ, a nương ta không đồng ý, cứng rắn gọi hai tiểu nha đầu mười ba tuổi đến, ngày ngày chải đầu cho ta, bưng trà rót nước.
Gió bắc thổi tuyết bên ngoài, vi vút ầm ĩ, nghe có chút dọa người, chậu than trong phòng đốt đến nóng, ta xoã tóc, chỉ mặc áo lót, ngồi khoanh chân trên giường xem một quyển tạp thư mà cha mới cho.
Trong sách có những câu chuyện ly kỳ, văn hóa dân gian, cực kỳ thú vị, bất tri bất giác đã quá nửa đêm.
Tiếng gõ cửa vang lên, ta mặc áo khoác ra mở cửa.
Ngoài cửa là gã sai vặt hầu hạ Ôn Túc, hắn tên Tùng Mặc.
“Lang quân hôm nay uống nhiều rượu, trở về muốn tắm rửa, ngày thường ngài ấy cũng không gọi người hầu hạ, hiện giờ vào phòng tắm đã hơn nửa canh giờ, ta gọi vài lần cũng không lên tiếng, thật lâu sau mới đáp ứng, ngài ấy nói váng đầu, không ra được, bảo ta tìm cô nãi nãi tới giúp ngài ấy.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn không cho người bên ngoài vào, lại bảo ta tới giúp, ta chính là hoàng hoa đại khuê nữ đấy? Người khác sẽ nhìn nhận ta như thế nào chứ? Nhìn ánh mắt của Tùng Mặc đi, ta nhảy xuống hoàng hà cũng không rửa sạch được.
“Ngươi đi hỏi thử nhị huynh với tam huynh có được không?”
“Lang quân chỉ cần người đi.”
Ta nhớ tới những vết thương chi chít trên người hắn. Thôi vậy! Dù sao cũng không phải là chưa từng nhìn qua, ta cũng sớm đã không có thanh danh gì đáng nói, sau vụ ở hoàng cung lần trước, ai còn dám cưới ta? Người thấy ta đều là đi đường vòng.
Ta mặc một chiếc váy bông và một chiếc áo choàng, đi theo Tùng Mặc đến viện tử của hắn.
Đây là lần đầu tiên ta đến nơi này, không khác gì những nơi khác, mùa đông ảm đạm, tuyết đã sâu đến mắt cá chân, ta gõ cửa phòng tắm, gọi tên hắn, hồi lâu sau hắn mới gọi ta vào, nhưng ta nghe giọng nói đó, khàn khàn đến kỳ lạ, sao lại bất ổn như vậy?
Ta đẩy cửa đi vào, trong phòng tắm xây một cái bể dài tám thước rộng mười thước, bên cạnh đặt một chiếc ghế dài, khăn vải, xà phòng đặt ở trên, hắn tựa vào vách bể, tóc còn búi, y phục lộn xộn chất đống bên cạnh, nước trong bể không có một chút hơi nóng, nhưng hắn nhắm mắt lại, sắc mặt ửng hồng, môi mỏng khẽ mở, hơi thở hổn hển.
“Có chuyện gì vậy?”
Ta đi ngang qua quan sát hắn, mặc dù trong phòng có lò sưởi, nhưng nước lại là nước đá, hắn để ngực trần, quần vẫn còn ở trên người.
“Bảo Ngân...” Hắn mở mắt ra, khóe mắt đỏ thẫm, trong mắt tràn ngập ánh nước.
Vết thương cũ trên người hắn tuy đã khỏi, nhưng vết sẹo nông sâu khác nhau vẫn còn.
“Huynh bị người ta hạ dược?” Ta cắn môi nhìn hắn.
Bộ dạng hắn như thế này, còn có thể làm sao chứ? Đang yên đang lành, ai lại muốn hại hắn như vậy? Làm thế nào hắn có thể chịu đựng được cho đến bây giờ?
“Bảo Ngân...” Hắn lại lẩm bẩm kêu lên.
Ta nhìn bộ dạng của hắn, chỉ sợ ý thức đã không rõ ràng, xuân dược có độc, nếu giải quá muộn, sợ là sẽ c.hết bất đắc kỳ tử, hoặc là kỳ thật trong lòng ta sinh ra tư tâm, cũng không muốn tìm giải dược cho hắn.
Ta nới lỏng áo choàng, ngồi bên bể nhìn hai mắt mê ly hoảng loạn của hắn, người hạ dược cho hắn thật độc ác! Biết rõ hắn để ý nhất cái gì, lại muốn hủy hoại hắn hết lần này tới lần khác, nếu hôm nay hắn ở bên ngoài thất thố, dựa vào tính cách của hắn, e là thật sự sẽ c.hết.
“Là ta, ta là Bảo Ngân.” Ta nâng mặt hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn, hơi nóng như thiêu đốt, nóng đến mức khiến ta đau lòng, ta thương hắn như vậy, nhưng lại có người luôn muốn hủy hoại hắn.
Hắn mở to mắt nhìn ta, ta dán vào môi hắn, trằn trọc hôn.
“Bảo Ngân...” Hắn thở dốc gọi tên ta.
Ta hôn khóe mắt hắn, chóp mũi, nốt ruồi dưới khóe miệng hắn, yết hầu ở cổ, vết thương chi chít trên ngực, hắn nói mình bẩn, thật ra không bẩn chút nào, chỉ là hắn không biết.
Ta dường như c.hết đi sống lại, cảm nhận niềm vui của hắn, nghe hắn gọi tên mình hết lần này đến lần khác.
Có thể là ta thật sự mệt mỏi, ta không muốn mở mắt, tóm lại là ta đã ngủ rất lâu.
Ta biết hắn tắm cho ta, giúp ta mặc y phục, còn ôm trở lại giường ấm áp, sau đó ta đã thực sự ngủ thiếp đi.
Tới khi a nương ta đến, tóc tai ta bù xù, ngủ trên giường của hắn đến giữa trưa.
Khi a nương đ.ánh thức ta dậy, ta còn có chút mơ màng.
Hắn quỳ trên mặt đất, thoạt nhìn phong thần tuấn lãng, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng.
Ta kinh hãi, vội vàng quỳ rạp xuống giường, nhưng chỗ nào đó của ta đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ta đã ngủ với nhi tử ruột của a nương, còn mặt mũi nào mà gặp bà ấy?
“A nương, chuyện xảy ra đêm qua đều do con, là con nhân lúc hắn say rượu, đem cho hắn cái kia, a nương đ.ánh con đi! Đều là con đối với hắn tâm hoài bất chính, quỷ mê tâm khiếu.”
Trong phòng chỉ có ba người chúng ta, a nương hồi lâu cũng không nói một câu nào, ta cúi đầu, lén nhìn sang Ôn Túc, hắn lại quỳ như cây ngay không sợ c.hết đứng, ta chưa từng thấy hắn cười như vậy.
19
“Con đã nhận, a nương sẽ không nói gì nữa, ta về bảo cha con chọn một ngày tốt lành, sớm làm hôn sự này đi!”
Ta há miệng nhìn a nương, mặt mày bà ấy cười hiền lành, không có chút nào tức giận, lại bảo ta nằm xuống, chờ ăn no rồi hẵng ngủ, muốn ngủ đến khi nào cũng được, bà ấy kêu Ôn Túc lấy thuốc cho ta.
Xoay người lại mắng Ôn Túc thật không biết tiết chế, sao có thể giày vò cả đêm như vậy? Nếu ta bị thương thì sao?
Ta nằm xuống yên lặng kéo chăn che kín đầu, ta còn mặt mũi nào đâu? Làm sao a nương biết chuyện đó chứ?
Ta hoảng hốt nhớ lại đêm qua, động tĩnh đâu chỉ là lớn? Hắn như phát điên đòi mạng vậy.
Nương ta nói eo nam nhân nhỏ quá sẽ vô dụng, đều là lừa gạt ta.
Ngày lành tháng tốt cũng không cần cha chọn, ngày hôm sau hoàng đế bệ hạ ban hôn cho chúng ta, hôn sự liền đặt vào mùng tám tháng Chạp, nghe nói là một ngày tốt, vạn sự đều thích hợp.
Cùng ban cho còn có của hồi môn của ta, để ta xuất giá từ Hoài vương phủ.
Ta vào ở vương phủ, từ khi tứ hôn đến khi xuất giá chỉ còn lại mười ngày ngắn ngủi, ngay cả cái khăn trùm đầu ta cũng không kịp thêu, đã mất mặt đến vậy rồi, còn cần lễ nghĩa gì nữa?
Nghe nói Ôn Túc tới hai lần, đều để Bảo Châu chính danh ngôn thuận đuổi đi, a nương nói, gặp mặt trước khi thành thân sẽ không may mắn, bảo hắn trở về chờ ngày cưới hẵng quay lại.
Hắn để lại một thẻ hoa đào.
“Ta tâm mộ nàng đã lâu, chỉ có một mình nàng không biết, có thể cưới được Bảo Ngân, Túc vui mừng như điên.”
Ta mím môi, dán chặt thẻ hoa đào ôm vào ngực.
Ngày đó hắn đến cưới ta, ta cầm quạt hoa lan, ngồi ở trong phòng chờ hắn đến, Bảo Châu ngồi bên cạnh ta, sai nha đầu bên cạnh nàng đi xem ngăn thân*, vương gia còn vì chuyện ngăn cửa này mà mời tới rất nhiều tài tử nổi tiếng trong kinh thành.
*Ngăn thân: Tục lệ trong đám cưới người Trung Quốc, nhà gái sẽ đưa ra thử thách cho nhà trai trước khi được đón cô dâu về nhà.
“A tỷ, tỷ buông quạt xuống đi! Giơ tay lâu sẽ đau nhức, trưởng huynh muốn vào cửa, còn phải đợi một lát nữa!” Bảo Châu vừa nói vừa nhai đậu phộng, miệng nàng thèm, ăn cái gì cũng thơm, ta buông quạt tròn xuống, xoa xoa đầu nàng, ai có thể nghĩ tới một ngày ta sẽ xuất giá từ nhà nàng đây? Phỏng chừng Ôn Túc cũng không nghĩ tới chứ? Nếu như nghĩ tới, hắn tất nhiên sẽ đối xử tốt với vương gia một chút.
“A tỷ, ngày tỷ vừa mới về nhà, tướng công liền vụng trộm nói với muội, ánh mắt của trưởng huynh nhìn tỷ không trong sạch chút nào, ngày sau huynh ấy nhất định sẽ cưới tỷ, muội còn mắng hắn, bây giờ xem ra hắn nói không sai chút nào.”
Ánh mắt Bảo Châu trong veo, cười hì hì nói.
Chưa qua một khắc đồng hồ, nha đầu kia liền quay lại, nói cửa đã mở, tân lang quan sẽ lập tức tới.
Ta một thân một mình đến đây, hiện giờ lại một thân một mình gả cho hắn.
Đã là xuất giá từ vương phủ, đồ cưới tất nhiên là do vương phủ chuẩn bị, nghe nói hầu hết đều là bệ hạ ban cho, còn có cha nương ta chuẩn bị, Bảo Châu nói Ôn Túc mang hết tiền và khế ước của mình tới, bảo vương gia đặt ở trong của hồi môn.
Ngày đó ta đã như nguyện gả cho hắn.
Hắn thương ta yêu ta cả đời, chưa bao giờ nói nặng lời với ta, cũng chưa bao giờ để ta chịu nửa điểm ủy khuất.
CHÍNH VĂN HOÀN.
Bình luận facebook