Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Cải trang
"Chủ tử, chúng ta có đến phủ nha nữa không?"
Hồ ngồi trên ngựa đi sau hiếu kì hỏi nàng.
"Đi chứ, tại sao lại không đi? Thế nhưng trước khi tới đó chúng ta phải cải trang một chút." Không ai biết trong đầu nàng đang suy nghĩ gì. Thế nhưng nhìn thái độ này chắc chắn có kẻ sẽ bị hố nữa rồi.
Đám người Minh Nguyệt hiện đã rời khỏi khách điếm tới bên ngoài một trấn nhỏ tên Hà Dương gần đó. Chỉ cần đi qua trấn này sẽ tới phủ nha.
Bọn họ ở lại khách điếm tới trời sáng liền có ám vệ trở về bẩm báo tin tức thu được từ vị tri phủ tên Ngô Khương này. Sau khi nghe xong Minh Nguyệt vẫn quyết định phải đến hỏi thăm vị tri phủ này một chút. Nhưng kế hoạch ban đầu đã thay đổi. Tên họ Ngô này thực sự là người của Vũ Vương. Nếu nàng ra tay quá lộ liễu sẽ khiến cho hắn ta đề cao cảnh giác. Ngay từ đầu nàng đã nhìn lão hồ ly kia không vừa mắt rồi. Bây giờ có cơ hội Phượng Minh Nguyệt nàng nhất định phải hỏi thăm cẩn thận. Không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có mà lão thiên gia ban tặng này được.
vietwriter.vn
Sau khi đi vào trấn Hà Dương đám người Minh Nguyệt liền rẽ vào một tửu lâu. Sau khi đi ra đã là một quý công tử thanh y. Tuy rằng dung mạo có chút bình thường nhưng khí chất thương nhân trên người đặc biệt nổi bật. Người này không ai khác chính là Minh Nguyệt đã cải trang và dịch dung.
Theo sau vẫn là đám người Ám, Ảnh, Mị, Hồ và một ám vệ trước đó đã trở về báo tin tức. Ba người nam nhân thu liễm đi khí tức trên người trở thành những hộ vệ bình thường. Mị, Hồ hai người liền thay trở về nữ trang cải trang thành dung mạo coi như thanh tú một chút. Lắc mình liền biến thành nha hoàn của quý công tử Giang Thiếu Kỳ.
Nhìn bộ dạng hiện tại của mình Minh Nguyệt không khỏi cảm thán trong lòng. Giang đại ca, đành mượn thân phận của huynh dùng một chút. Lượng thứ cho tiểu muội rồi.
Ở nơi nào đó vị Giang công tử thật sự không khỏi hắt hơi vài cái. Nghĩ bụng không biết có chuyện gì sảy ra mà hắn không khỏi lạnh sống lưng.
"Đi thôi. Chúng ta tới nơi náo nhiệt xem thử. Bản công tử thật tò mò nơi này." Nói rồi liền mở cây quạt trong tay ung dung rời đi. Mấy người còn lại lập tức theo sau.
Chẳng mấy chốc tin đồn từ trấn Dương Hà có một vị công tử tự xưng họ Gianh có rất nhiều gấm vóc tơ lụa thượng hạng đi ngang qua đã tới tai tri phủ Ngô Khương.
Cũng thật trùng hợp vị tri phủ phu nhân trong Ngô phủ có niềm yêu thích đặc biệt với tơ lụa thượng hạng lập tức cho người đi thăm dò. Nếu đó là sự thật vậy bà ta nhất định phải nghĩ cách có được số tơ lụa kia.
Rất nhanh vị Ngô tri phủ không chịu được sự lải nhải của phu nhân mình đã cho người đi điều tra tin tức này thực hư ra sao. Không có gì ngạc nhiên người về báo tin đã xác nhận chuyện này là thật. Giang Thiếu Kỳ người này chính là thương nhân đặc biệt giàu có của Thiên Long quốc. Người này chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi nhưng thế lực làm ăn không thể coi thường.
Không có thứ đồ nào mà vị Giang công tử này không lấy ra được. Chỉ có thứ đồ bọn họ không dám nghĩ tới mà thôi. Người này chính là truyền kì trong giới thương gia ai cũng muốn tạo dựng quan hệ tốt.
"Lão gia, ông xem..." Tri phủ phu nhân nghe người báo tin xác nhận người này là thật lập tức không nhịn nổi mà nhìn Ngô Khương tỏ ý muốn của mình.
Ngô Khương sau khi nghe tin tức này là thật lập tức đã nảy ra ý định trong đầu. Bản thân ông ta cũng rất hiếu kì về vị gọi là Giang công tử này. Không biết có thật sự như thiên hạ đồn thổi hay không. Nếu nay người đã đưa đến tận cửa hà cớ chi không nắm bắt lấy cơ hội này. Biết đâu sẽ có kinh hỷ.1
Phượng Minh Nguyệt nàng lần này chơi cũng thật lớn. Người có thân phận như Giang Thiếu Kỳ mà nàng không lấy chút lo lắng nào liền đánh cắp mất thân phận của người ta. Lụa là, gấm vóc trong sản nghiệp của Huyết Sát lâu cũng bị nàng không chút tiếc rẻ mà mang ra dùng thật.
Nàng biết để hoàn thành tốt vai diễn này đúng thật phải bỏ ra chút đỉnh của cải. Người của lão hồ ly kia không thể coi thường. Dù sao nàng cũng là người có tiền. Một chút ít sản nghiệp này nàng vẫn là bỏ ra được.
Huyết Sát lâu sau vài năm kinh doanh cũng có không ít sản nghiệp. Gần như cứ điểm đã phân bố đủ hết Thiên Long quốc này. Những nơi này chỉ yếu là thu thập tin tức trong thiên hạ và kinh doanh sản nghiệp.
Nếu không lấy đâu ra ngân lượng để nuôi cả tổng bộ của Huyết Sát lâu chứ. Huyết Sát lâu nếu chỉ nhận vào giết người thì không thể nuôi được nhiều người như vậy?
Trong trấn nhỏ Dương Hà này cũng có cứ điểm của Huyết Sát lâu. Tửu lâu ban nãy bọn họ đi vào chính là một trong số đó. Nơi này tuy nhỏ nhưng đặc biệt phồn hoa. Chính là nằm gần tuyến đường qua lại của thương nhân buôn bán và nhân sĩ trong giang hồ nên nơi này cũng coi là tấp nập. Một nơi tốt thu thập tin tức như vậy bảo sao Huyết Sát lâu có thể bỏ qua được chứ?
Cũng bởi vì lý do đặc biệt đó nên cứ điểm này không nhận nhiệm vụ giết người lấy tiền mà chỉ là kinh doanh sản nghiệp và thu thập tin tức cần thiết.
Ở nơi ngư long hỗn tạp này nếu không che dấu cẩn thận rất dễ rước lấy phiền toái không đáng có.
Số đồ Minh Nguyệt yêu cầu cũng là lấy từ trong tửu lâu vừa rồi. Làm ăn lâu năm đâu thể cái gì cũng không có được.
Hồ ngồi trên ngựa đi sau hiếu kì hỏi nàng.
"Đi chứ, tại sao lại không đi? Thế nhưng trước khi tới đó chúng ta phải cải trang một chút." Không ai biết trong đầu nàng đang suy nghĩ gì. Thế nhưng nhìn thái độ này chắc chắn có kẻ sẽ bị hố nữa rồi.
Đám người Minh Nguyệt hiện đã rời khỏi khách điếm tới bên ngoài một trấn nhỏ tên Hà Dương gần đó. Chỉ cần đi qua trấn này sẽ tới phủ nha.
Bọn họ ở lại khách điếm tới trời sáng liền có ám vệ trở về bẩm báo tin tức thu được từ vị tri phủ tên Ngô Khương này. Sau khi nghe xong Minh Nguyệt vẫn quyết định phải đến hỏi thăm vị tri phủ này một chút. Nhưng kế hoạch ban đầu đã thay đổi. Tên họ Ngô này thực sự là người của Vũ Vương. Nếu nàng ra tay quá lộ liễu sẽ khiến cho hắn ta đề cao cảnh giác. Ngay từ đầu nàng đã nhìn lão hồ ly kia không vừa mắt rồi. Bây giờ có cơ hội Phượng Minh Nguyệt nàng nhất định phải hỏi thăm cẩn thận. Không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có mà lão thiên gia ban tặng này được.
vietwriter.vn
Sau khi đi vào trấn Hà Dương đám người Minh Nguyệt liền rẽ vào một tửu lâu. Sau khi đi ra đã là một quý công tử thanh y. Tuy rằng dung mạo có chút bình thường nhưng khí chất thương nhân trên người đặc biệt nổi bật. Người này không ai khác chính là Minh Nguyệt đã cải trang và dịch dung.
Theo sau vẫn là đám người Ám, Ảnh, Mị, Hồ và một ám vệ trước đó đã trở về báo tin tức. Ba người nam nhân thu liễm đi khí tức trên người trở thành những hộ vệ bình thường. Mị, Hồ hai người liền thay trở về nữ trang cải trang thành dung mạo coi như thanh tú một chút. Lắc mình liền biến thành nha hoàn của quý công tử Giang Thiếu Kỳ.
Nhìn bộ dạng hiện tại của mình Minh Nguyệt không khỏi cảm thán trong lòng. Giang đại ca, đành mượn thân phận của huynh dùng một chút. Lượng thứ cho tiểu muội rồi.
Ở nơi nào đó vị Giang công tử thật sự không khỏi hắt hơi vài cái. Nghĩ bụng không biết có chuyện gì sảy ra mà hắn không khỏi lạnh sống lưng.
"Đi thôi. Chúng ta tới nơi náo nhiệt xem thử. Bản công tử thật tò mò nơi này." Nói rồi liền mở cây quạt trong tay ung dung rời đi. Mấy người còn lại lập tức theo sau.
Chẳng mấy chốc tin đồn từ trấn Dương Hà có một vị công tử tự xưng họ Gianh có rất nhiều gấm vóc tơ lụa thượng hạng đi ngang qua đã tới tai tri phủ Ngô Khương.
Cũng thật trùng hợp vị tri phủ phu nhân trong Ngô phủ có niềm yêu thích đặc biệt với tơ lụa thượng hạng lập tức cho người đi thăm dò. Nếu đó là sự thật vậy bà ta nhất định phải nghĩ cách có được số tơ lụa kia.
Rất nhanh vị Ngô tri phủ không chịu được sự lải nhải của phu nhân mình đã cho người đi điều tra tin tức này thực hư ra sao. Không có gì ngạc nhiên người về báo tin đã xác nhận chuyện này là thật. Giang Thiếu Kỳ người này chính là thương nhân đặc biệt giàu có của Thiên Long quốc. Người này chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi nhưng thế lực làm ăn không thể coi thường.
Không có thứ đồ nào mà vị Giang công tử này không lấy ra được. Chỉ có thứ đồ bọn họ không dám nghĩ tới mà thôi. Người này chính là truyền kì trong giới thương gia ai cũng muốn tạo dựng quan hệ tốt.
"Lão gia, ông xem..." Tri phủ phu nhân nghe người báo tin xác nhận người này là thật lập tức không nhịn nổi mà nhìn Ngô Khương tỏ ý muốn của mình.
Ngô Khương sau khi nghe tin tức này là thật lập tức đã nảy ra ý định trong đầu. Bản thân ông ta cũng rất hiếu kì về vị gọi là Giang công tử này. Không biết có thật sự như thiên hạ đồn thổi hay không. Nếu nay người đã đưa đến tận cửa hà cớ chi không nắm bắt lấy cơ hội này. Biết đâu sẽ có kinh hỷ.1
Phượng Minh Nguyệt nàng lần này chơi cũng thật lớn. Người có thân phận như Giang Thiếu Kỳ mà nàng không lấy chút lo lắng nào liền đánh cắp mất thân phận của người ta. Lụa là, gấm vóc trong sản nghiệp của Huyết Sát lâu cũng bị nàng không chút tiếc rẻ mà mang ra dùng thật.
Nàng biết để hoàn thành tốt vai diễn này đúng thật phải bỏ ra chút đỉnh của cải. Người của lão hồ ly kia không thể coi thường. Dù sao nàng cũng là người có tiền. Một chút ít sản nghiệp này nàng vẫn là bỏ ra được.
Huyết Sát lâu sau vài năm kinh doanh cũng có không ít sản nghiệp. Gần như cứ điểm đã phân bố đủ hết Thiên Long quốc này. Những nơi này chỉ yếu là thu thập tin tức trong thiên hạ và kinh doanh sản nghiệp.
Nếu không lấy đâu ra ngân lượng để nuôi cả tổng bộ của Huyết Sát lâu chứ. Huyết Sát lâu nếu chỉ nhận vào giết người thì không thể nuôi được nhiều người như vậy?
Trong trấn nhỏ Dương Hà này cũng có cứ điểm của Huyết Sát lâu. Tửu lâu ban nãy bọn họ đi vào chính là một trong số đó. Nơi này tuy nhỏ nhưng đặc biệt phồn hoa. Chính là nằm gần tuyến đường qua lại của thương nhân buôn bán và nhân sĩ trong giang hồ nên nơi này cũng coi là tấp nập. Một nơi tốt thu thập tin tức như vậy bảo sao Huyết Sát lâu có thể bỏ qua được chứ?
Cũng bởi vì lý do đặc biệt đó nên cứ điểm này không nhận nhiệm vụ giết người lấy tiền mà chỉ là kinh doanh sản nghiệp và thu thập tin tức cần thiết.
Ở nơi ngư long hỗn tạp này nếu không che dấu cẩn thận rất dễ rước lấy phiền toái không đáng có.
Số đồ Minh Nguyệt yêu cầu cũng là lấy từ trong tửu lâu vừa rồi. Làm ăn lâu năm đâu thể cái gì cũng không có được.
Bình luận facebook