Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Vừa đi vào tới cổng lớn bên ngoài Dược môn đã bắt gặp không ít dược đồng. Liên tiếp những câu chào vang lên đặc biệt vui vẻ.
"Thiếu chủ... thiếu chủ... thiếu chủ...."
Đã lâu rồi bọn họ không được gặp thiếu chủ. Trước đó khi thiếu chủ còn ở trên núi tuy tính cách hơi lạnh nhạt ít nói nhưng thường xuyên dạy bọn họ phân biệt các loại thảo dược và giải đáp y thuật. Không những vậy còn dạy bọn họ võ nghệ phòng thân. Ở nơi này có khi lão Môn chủ Vương Hoàng còn không được yêu thích bằng vị thiếu chủ lạnh nhạt nhưng luôn thể hiện bằng hành động là Minh Nguyệt.
" Ừ. Mọi người cứ làm việc đi, không cần để ý tới ta. Sư phụ có ở trên núi chứ" Vừa hỏi nàng vừa tiện tay đưa dây cương ngựa cho một dược đồng khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.
"Lão môn chủ có ở trên núi. Hình như ngài đang ở ngoài rừng trúc đánh cờ với Lăng tiên sinh. Thiếu chủ có thể qua đó tìm người." tiểu đồng vừa tiếp nhận cương ngựa cũng tiện trả lời luôn câu hỏi của nàng. Trùng hợp ban hắn vừa thấy lão môn chủ ôm bàn cờ đi về phía rừng trúc sau núi không xa.
vietwriter.vn
"Cảm tạ. Không có việc gì nữa, giúp ta mang ngựa đi ra ngoài ta đi tìm sư phụ đây"
" Vâng, thiếu chủ"
Chưa đi được bao xa ở phía đối diện đã có một vòng trắng lao với tốc độ chóng mặt đâm về phía nàng.
"Đứng lại. Không cho ngươi nhào lên người ta. Thật bẩn" Không cần nhìn cũng biết bóng trắng này chính là tiểu Bạch Hổ của nàng. Mấy ngày trước nàng đã cho nó về núi trước. Nay vừa thấy nàng lập tức muốn nhào tới.
Tiểu Bạch Hổ đang hùng hồn lao tới lập tức bị câu nói của nàng đả kích phải dừng lại. Nó phát ra hai tiếng "Gừ gừ" như đang kháng nghị rằng chủ nhân chê nó bẩn.
"Tiểu Bạch ngoan đi về phòng chờ ta. Ta đi tìm sư phụ một chút nữa sẽ về chơi với ngươi. Đừng có chạy loạn khắp nơi dọa mọi người biết chưa" Dặn xong tiểu Bạch Hổ, Minh Nguyệt còn vỗ đầu nó hai cái trấn an rồi mới đi tìm lão sư phụ mình.
Tiểu Bạch nghe hiểu tiếng nàng liền gật gật hai cái tỏ ý đã biết rồi vểnh cao đầu thong dong đi về căn phòng của nàng ở Thanh Trúc viện.
Nhìn Tiểu Bạch nghe lời như vậy Minh Nguyệt cười nhẹ hài lòng rồi đi về phía rừng trúc sau núi.
"Hai lão nhân gia có vẻ thật là an nhàn quá đi" vừa đi tới rừng trúc xa xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau của hai lão đầu tử. Hai người này chỉ cần ở cùng một chỗ là sẽ cãi cọ nhau cho xem.
"Kẻ nào to gan dám làm phiền lão tử đánh...." Lão sư phụ Vương Hoàng chưa kịp nói hết câu đã im bặt. Ông khó tin quay đầu lại nhìn quả thật là tiểu đồ đệ nhà mình đang đứng đó nhìn ông cười như không cười.
Hai mắt ông trợn trừng nhìn người đang đi về phía mình khó khăn cất tiếng " là Tiểu Nguyệt Nhi sao? Quả thật là đồ đệ của ta. Sao con về không báo trước cho hai lão già này chứ? Mấy ngày trước thấy Tiểu Bạch về ta còn nghĩ nó rảnh rỗi nên chạy về đây chơi. Không ngờ là nha đầu con về thật."
Trái ngược với vẻ bất ngờ của Vương lão thì Lăng lão ngồi đối diện ánh mắt nhìn nàng chứa đầy ý cười.
"Hai vị sư tôn vẫn khỏe chứ. Lâu rồi không về thăm hai người nên con muốn về ở một thời gian với mọi người cho các lão nhân gia đỡ buồn. Mọi người sẽ không chê đồ đệ làm phiền chứ?"
"Không chê, không chê. Mấy lão già chúng ta mong còn không được. Nha đầu con mỗi lần đi là biệt tích không tin tức. Hại chúng ta khổ sở lo lắng biết bao. Nào ngồi đi, tới uống thử trà mới của lão Lăng mới pha xem ngon không" Vừa nói Vương lão vừa rót chén trà đẩy qua trước mặt nàng.
"Nha đầu con mau nói thật. Lần này trở về là có chuyện gì. Không phải tự nhiên nha đầu con chịu mò về thăm mấy lão già này vậy đi" Lăng lão thấy nàng ngồi xuống rồi mới hất ánh nhìn đầy hài hước nhìn nàng hỏi. Ở với nhau vài năm ông còn lạ gì tính tình nha đầu này. Ông mới không hồ đồ như lão Vương nghĩ nàng rảnh rỗi không có chuyện gì mà về đây thăm họ thật.
"Sư phụ quả nhiên là sư phụ. Vẫn không thể qua mắt được lão nhân gia người. Nhưng lần này quả thật con về sẽ ở lại một thời gian bầu bạn với mọi người" Nhẹ xuyết một ngụm trà nhỏ rồi trả lời câu hỏi của Lăng lão.
"Nha đầu vô lương tâm. Mau nói con có việc gì" Vương lão vừa vui vẻ lập tức cau có mặt mày nhìn tiểu đồ đệ vô lương nhà mình. Nha đầu này làm ông tức chết mà.
"Dạo gần đây con cảm thấy trong người không khỏe. Thường xuyên nổi nóng không có nguyên nhân. Vậy nên con về đây mong lão nhân gia xem bệnh"
"Đâu, đưa tay đây ta xem. Nha đầu con rất hiếm khi sức khỏe không tốt. Lần này vậy mà cần lão già này xem bệnh cho rồi" Bỏ đi dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày Vương lão nghe đồ đệ nói không khỏe lập tức nghiêm túc xem bệnh cho nàng.
Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn được đưa ra. Lão Vương lập tức chuẩn mạch cho nàng. Càng ngày hai đầu lông mày Vương lão càng nhíu chặt hơn đầy căng thẳng....
"Thiếu chủ... thiếu chủ... thiếu chủ...."
Đã lâu rồi bọn họ không được gặp thiếu chủ. Trước đó khi thiếu chủ còn ở trên núi tuy tính cách hơi lạnh nhạt ít nói nhưng thường xuyên dạy bọn họ phân biệt các loại thảo dược và giải đáp y thuật. Không những vậy còn dạy bọn họ võ nghệ phòng thân. Ở nơi này có khi lão Môn chủ Vương Hoàng còn không được yêu thích bằng vị thiếu chủ lạnh nhạt nhưng luôn thể hiện bằng hành động là Minh Nguyệt.
" Ừ. Mọi người cứ làm việc đi, không cần để ý tới ta. Sư phụ có ở trên núi chứ" Vừa hỏi nàng vừa tiện tay đưa dây cương ngựa cho một dược đồng khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.
"Lão môn chủ có ở trên núi. Hình như ngài đang ở ngoài rừng trúc đánh cờ với Lăng tiên sinh. Thiếu chủ có thể qua đó tìm người." tiểu đồng vừa tiếp nhận cương ngựa cũng tiện trả lời luôn câu hỏi của nàng. Trùng hợp ban hắn vừa thấy lão môn chủ ôm bàn cờ đi về phía rừng trúc sau núi không xa.
vietwriter.vn
"Cảm tạ. Không có việc gì nữa, giúp ta mang ngựa đi ra ngoài ta đi tìm sư phụ đây"
" Vâng, thiếu chủ"
Chưa đi được bao xa ở phía đối diện đã có một vòng trắng lao với tốc độ chóng mặt đâm về phía nàng.
"Đứng lại. Không cho ngươi nhào lên người ta. Thật bẩn" Không cần nhìn cũng biết bóng trắng này chính là tiểu Bạch Hổ của nàng. Mấy ngày trước nàng đã cho nó về núi trước. Nay vừa thấy nàng lập tức muốn nhào tới.
Tiểu Bạch Hổ đang hùng hồn lao tới lập tức bị câu nói của nàng đả kích phải dừng lại. Nó phát ra hai tiếng "Gừ gừ" như đang kháng nghị rằng chủ nhân chê nó bẩn.
"Tiểu Bạch ngoan đi về phòng chờ ta. Ta đi tìm sư phụ một chút nữa sẽ về chơi với ngươi. Đừng có chạy loạn khắp nơi dọa mọi người biết chưa" Dặn xong tiểu Bạch Hổ, Minh Nguyệt còn vỗ đầu nó hai cái trấn an rồi mới đi tìm lão sư phụ mình.
Tiểu Bạch nghe hiểu tiếng nàng liền gật gật hai cái tỏ ý đã biết rồi vểnh cao đầu thong dong đi về căn phòng của nàng ở Thanh Trúc viện.
Nhìn Tiểu Bạch nghe lời như vậy Minh Nguyệt cười nhẹ hài lòng rồi đi về phía rừng trúc sau núi.
"Hai lão nhân gia có vẻ thật là an nhàn quá đi" vừa đi tới rừng trúc xa xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau của hai lão đầu tử. Hai người này chỉ cần ở cùng một chỗ là sẽ cãi cọ nhau cho xem.
"Kẻ nào to gan dám làm phiền lão tử đánh...." Lão sư phụ Vương Hoàng chưa kịp nói hết câu đã im bặt. Ông khó tin quay đầu lại nhìn quả thật là tiểu đồ đệ nhà mình đang đứng đó nhìn ông cười như không cười.
Hai mắt ông trợn trừng nhìn người đang đi về phía mình khó khăn cất tiếng " là Tiểu Nguyệt Nhi sao? Quả thật là đồ đệ của ta. Sao con về không báo trước cho hai lão già này chứ? Mấy ngày trước thấy Tiểu Bạch về ta còn nghĩ nó rảnh rỗi nên chạy về đây chơi. Không ngờ là nha đầu con về thật."
Trái ngược với vẻ bất ngờ của Vương lão thì Lăng lão ngồi đối diện ánh mắt nhìn nàng chứa đầy ý cười.
"Hai vị sư tôn vẫn khỏe chứ. Lâu rồi không về thăm hai người nên con muốn về ở một thời gian với mọi người cho các lão nhân gia đỡ buồn. Mọi người sẽ không chê đồ đệ làm phiền chứ?"
"Không chê, không chê. Mấy lão già chúng ta mong còn không được. Nha đầu con mỗi lần đi là biệt tích không tin tức. Hại chúng ta khổ sở lo lắng biết bao. Nào ngồi đi, tới uống thử trà mới của lão Lăng mới pha xem ngon không" Vừa nói Vương lão vừa rót chén trà đẩy qua trước mặt nàng.
"Nha đầu con mau nói thật. Lần này trở về là có chuyện gì. Không phải tự nhiên nha đầu con chịu mò về thăm mấy lão già này vậy đi" Lăng lão thấy nàng ngồi xuống rồi mới hất ánh nhìn đầy hài hước nhìn nàng hỏi. Ở với nhau vài năm ông còn lạ gì tính tình nha đầu này. Ông mới không hồ đồ như lão Vương nghĩ nàng rảnh rỗi không có chuyện gì mà về đây thăm họ thật.
"Sư phụ quả nhiên là sư phụ. Vẫn không thể qua mắt được lão nhân gia người. Nhưng lần này quả thật con về sẽ ở lại một thời gian bầu bạn với mọi người" Nhẹ xuyết một ngụm trà nhỏ rồi trả lời câu hỏi của Lăng lão.
"Nha đầu vô lương tâm. Mau nói con có việc gì" Vương lão vừa vui vẻ lập tức cau có mặt mày nhìn tiểu đồ đệ vô lương nhà mình. Nha đầu này làm ông tức chết mà.
"Dạo gần đây con cảm thấy trong người không khỏe. Thường xuyên nổi nóng không có nguyên nhân. Vậy nên con về đây mong lão nhân gia xem bệnh"
"Đâu, đưa tay đây ta xem. Nha đầu con rất hiếm khi sức khỏe không tốt. Lần này vậy mà cần lão già này xem bệnh cho rồi" Bỏ đi dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày Vương lão nghe đồ đệ nói không khỏe lập tức nghiêm túc xem bệnh cho nàng.
Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn được đưa ra. Lão Vương lập tức chuẩn mạch cho nàng. Càng ngày hai đầu lông mày Vương lão càng nhíu chặt hơn đầy căng thẳng....
Bình luận facebook