Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Năm vị Thái sư thúc đang giúp Minh Nguyệt vận công nhìn thấy mọi việc đã được sắp đặt đúng vị trí liền nhìn nhau gật đầu tỏ ý ra hiệu.
"Đingggg..."
Sáu luồng nội lực bao gồm cả Minh Nguyệt đánh thẳng vào Phá Nguyệt kiếm đang lơ lửng. Hai giọt máu đỏ chói đang lơ lửng ở mũi kiếm vậy mà bắt đầu di chuyển.
Hai giọt máu phân ra tả hữu chạy song song với nhau dọc theo lưỡi kiếm lên đến trên chuôi kiếm rồi tan vào hình bán nguyệt.
Sau khoảng một khắc Phá Nguyệt kiếm rung lên một cách mãnh liệt. Hai giọt máu vừa biết mất lần nữa xuất hiện ở trên mũi kiếm. Bao quanh màu đỏ của máu còn loáng thoáng nhìn thấy chút ánh vàng.
Mấy người nhìn thấy hai giọt máu lần nữa xuất hiện trên mặt không khỏi hiện ra vẻ nhẹ nhõm. Bọn họ liếc nhìn nhau một cái ra hiệu rồi đồng thời thu tay lại.
"Vèo...." một tiếng hai giọt máu lập tức bay trở lại mi tâm của Minh Nguyệt rồi biến mất.
Phá Nguyệt kiếm mất đi nội lực nâng đỡ liền chính xác mà rơi cắm thẳng vào vỏ kiếm bên dưới.
"Nha đầu, vận chân khí theo chỉ dẫn trong huyết sinh chú. Chỉ dẫn cho huyết chú đi theo ý của con" Sau khi nhìn thấy hai giọt máu đi vào mi tâm Minh Nguyệt thì Đại Thái sư thúc không khỏi nhắc nhở.
Nghe theo căn dặn của Đại Thái sư thúc nàng bắt đầu vận công điều tức đưa máu toàn thân nghịch chuyển.
vietwriter.vn
Bên dưới làn da trắng nõn bắt đầu nổi lên những mạch máu lưu chuyển không ngừng giống như có thứ gì đó đang chạy.
Xung quanh người nàng không ngừng phát ra luồng chân khí mạnh mẽ lưu chuyển.
Vì trước đó đã được năm vị Thái sư thúc trợ giúp đả thông kinh mạch nên quá trình này rất nhanh đã hoàn thành.
"Phốc..." Một ngụm hắc huyết hòa lẫn chút sắc vàng được nhổ ra. Trên khóe miệng nàng vẫn còn xót lại chút huyết nhìn đặc biệt yêu dị. Chẳng biết từ khi nào ba ngàn tóc đen được vấn gọn gàng trên đầu đã rũ xuống. Sự kết hợp này thật khiến cho kẻ khác phải điên cuồng.
"Thái sư phụ. Thành công" Đưa tay lau đi vệt máu nơi khóe miệng Minh Nguyệt mỉm cười nhìn năm người nói. Chỉ vài từ đơn giản nhưng đủ cho thấy cố gắng của họ đêm nay là xứng đáng.
"Tốt lắm. Con thử điều tức một vòng xem có cảm thấy không khỏe ở đâu không"
"Được"
Sau khi vận công một lần nữa chạy khắp kinh mạch. Một cảm giác khoan khoái dễ chịu mà lâu lắm rồi Minh Nguyệt chưa cảm nhận được xuất hiện.
"Thái sư thúc. Mọi thứ đều bình thường"
"Vậy hôm nay chúng ta dừng lại ở đây. Nha đầu con trở về nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt. Lên bờ thôi nào"
Nói rồi cả sáu người đề đứng lên phủi nhẹ lại y phục trên người rồi đề khí bay lên bờ.
"Sư thúc, Nguyệt nhi. Mọi người có sao không? Phá chú tiến hành thuận lợi chứ?"
Vừa lên đến bờ hai sư phụ nàng đứng đợi nãy giờ liền đi vội tới hỏi.
"Sư phụ. Chúng ta không sao. Đã thành công rồi" Nhìn hai vị sư phụ nàng không khỏi nở một nụ cười trấn an trả lời.
"Dọa chết chúng ta. Tình hình vừa rồi thật là nguy hiểm" Sau khi nghe được câu trả lời mong muốn từ tiểu đồ đệ mình trái tim đang treo ngược của hai người cuối cùng cũng được thả xuống.
"Mấy sư đồ các ngươi cứ từ từ hàn huyên. Mấy lão già chúng ta đi trước. Có tuổi rồi không thể so với người trẻ tuổi được" Nhìn ba sư đồ Minh Nguyệt ân cần với nhau như vậy năm người cũng không muốn phá hỏng không khí liền lên tiếng rời đi trước.
"Sư thúc, Thái sư thúc, Tiền bối đi cẩn thận"
"À đúng rồi. Nhớ đánh thức tiểu bạch hổ của con. Có vẻ nó chưa tỉnh được đâu" Trước đi còn không quên dặn nàng nhớ tới Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nằm một bên nãy giờ cuối cùng cũng được quan tâm tới. Nếu nó biết chắc sẽ vui vẻ lắm. Đáng tiếc rằng nó vẫn đang bất tỉnh.
"Con đã biết"
"Đi nào các đệ. Chúng ta về nghỉ ngơi, thật mệt mỏi" Năm người rời đi mà giọng nói vẫn vang trở lại.
"Tiểu Bạch? Tiểu Bạch?" Đi tới bên cạnh nơi Tiểu Bạch bất tỉnh nàng gọi liền hai tiếng mà vẫn không thấy Tiểu Bạch có phản ứng.
Lắc đầu thở dài đành phải dùng hạ sách. Lấy trong tay áo ra một cây ngân châm Minh Nguyệt không lưu tình mà chát thẳng xuống mông nó.
"Graoooooo..." Tiểu Bạch đang bất tỉnh mà bị một châm của Minh Nguyệt đau quá phải tỉnh lại.
Sau khi đứng thẳng được nó lên liền lắc lắc người vài cái lấy lại tinh thần.
Sau khi ý thức được nó vừa bị chủ nhân bạo hành Tiểu Bạch không khỏi liếc ánh nhìn đầy ủy khuất về phía nàng như thể đang lên án.
"Chủ nhân bắt nạt Hổ quyền, nhất là Bạch Hổ như nó. Vừa hy sinh máu cứu chủ nhân mà đã bị bạo hành. Nó muốn kháng nghị"
"Thôi được rồi. Trở về sẽ bồi bổ đồ tốt cho ngươi. Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta" An ủi Tiểu Bạch một chút nhưng nàng vẫn không nhịn được vỗ vỗ cái đầu lớn của nó.
"Thôi thôi hai kẻ vô lương tâm. Không thấy hai thân già này vẫn còn ở đây sao. Còn không nhanh lên trở về. Muộn rồi rất lạnh đó có biết không hả" Sư phụ Vương Hoàng của nàng nhìn không nổi nữa đành phải lên tiếng nhắc nhở hai kẻ vô lương tâm vẫn đang đánh ý qua lại ở kia.
"Lão Vương nói đúng. Nha đầu con vừa mới giải chú không nên ở ngoài lâu sẽ cảm lạnh. Chúng ta nên về thôi" Sư phụ Lăng Huyền là một người ít nói cuối cùng cũng lên tiếng.
"Được. Chúng ta về thôi" Minh Nguyệt bèn thôi không trêu đùa Tiểu Bạch nữa mà nghe lời hai sư phụ trở về. Quả thật nàng thấy có hơi mệt.
"Đi, chúng ta đưa con về"
"Vâng"
Quân Cửu
cmt dạo
26/01
"Đingggg..."
Sáu luồng nội lực bao gồm cả Minh Nguyệt đánh thẳng vào Phá Nguyệt kiếm đang lơ lửng. Hai giọt máu đỏ chói đang lơ lửng ở mũi kiếm vậy mà bắt đầu di chuyển.
Hai giọt máu phân ra tả hữu chạy song song với nhau dọc theo lưỡi kiếm lên đến trên chuôi kiếm rồi tan vào hình bán nguyệt.
Sau khoảng một khắc Phá Nguyệt kiếm rung lên một cách mãnh liệt. Hai giọt máu vừa biết mất lần nữa xuất hiện ở trên mũi kiếm. Bao quanh màu đỏ của máu còn loáng thoáng nhìn thấy chút ánh vàng.
Mấy người nhìn thấy hai giọt máu lần nữa xuất hiện trên mặt không khỏi hiện ra vẻ nhẹ nhõm. Bọn họ liếc nhìn nhau một cái ra hiệu rồi đồng thời thu tay lại.
"Vèo...." một tiếng hai giọt máu lập tức bay trở lại mi tâm của Minh Nguyệt rồi biến mất.
Phá Nguyệt kiếm mất đi nội lực nâng đỡ liền chính xác mà rơi cắm thẳng vào vỏ kiếm bên dưới.
"Nha đầu, vận chân khí theo chỉ dẫn trong huyết sinh chú. Chỉ dẫn cho huyết chú đi theo ý của con" Sau khi nhìn thấy hai giọt máu đi vào mi tâm Minh Nguyệt thì Đại Thái sư thúc không khỏi nhắc nhở.
Nghe theo căn dặn của Đại Thái sư thúc nàng bắt đầu vận công điều tức đưa máu toàn thân nghịch chuyển.
vietwriter.vn
Bên dưới làn da trắng nõn bắt đầu nổi lên những mạch máu lưu chuyển không ngừng giống như có thứ gì đó đang chạy.
Xung quanh người nàng không ngừng phát ra luồng chân khí mạnh mẽ lưu chuyển.
Vì trước đó đã được năm vị Thái sư thúc trợ giúp đả thông kinh mạch nên quá trình này rất nhanh đã hoàn thành.
"Phốc..." Một ngụm hắc huyết hòa lẫn chút sắc vàng được nhổ ra. Trên khóe miệng nàng vẫn còn xót lại chút huyết nhìn đặc biệt yêu dị. Chẳng biết từ khi nào ba ngàn tóc đen được vấn gọn gàng trên đầu đã rũ xuống. Sự kết hợp này thật khiến cho kẻ khác phải điên cuồng.
"Thái sư phụ. Thành công" Đưa tay lau đi vệt máu nơi khóe miệng Minh Nguyệt mỉm cười nhìn năm người nói. Chỉ vài từ đơn giản nhưng đủ cho thấy cố gắng của họ đêm nay là xứng đáng.
"Tốt lắm. Con thử điều tức một vòng xem có cảm thấy không khỏe ở đâu không"
"Được"
Sau khi vận công một lần nữa chạy khắp kinh mạch. Một cảm giác khoan khoái dễ chịu mà lâu lắm rồi Minh Nguyệt chưa cảm nhận được xuất hiện.
"Thái sư thúc. Mọi thứ đều bình thường"
"Vậy hôm nay chúng ta dừng lại ở đây. Nha đầu con trở về nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt. Lên bờ thôi nào"
Nói rồi cả sáu người đề đứng lên phủi nhẹ lại y phục trên người rồi đề khí bay lên bờ.
"Sư thúc, Nguyệt nhi. Mọi người có sao không? Phá chú tiến hành thuận lợi chứ?"
Vừa lên đến bờ hai sư phụ nàng đứng đợi nãy giờ liền đi vội tới hỏi.
"Sư phụ. Chúng ta không sao. Đã thành công rồi" Nhìn hai vị sư phụ nàng không khỏi nở một nụ cười trấn an trả lời.
"Dọa chết chúng ta. Tình hình vừa rồi thật là nguy hiểm" Sau khi nghe được câu trả lời mong muốn từ tiểu đồ đệ mình trái tim đang treo ngược của hai người cuối cùng cũng được thả xuống.
"Mấy sư đồ các ngươi cứ từ từ hàn huyên. Mấy lão già chúng ta đi trước. Có tuổi rồi không thể so với người trẻ tuổi được" Nhìn ba sư đồ Minh Nguyệt ân cần với nhau như vậy năm người cũng không muốn phá hỏng không khí liền lên tiếng rời đi trước.
"Sư thúc, Thái sư thúc, Tiền bối đi cẩn thận"
"À đúng rồi. Nhớ đánh thức tiểu bạch hổ của con. Có vẻ nó chưa tỉnh được đâu" Trước đi còn không quên dặn nàng nhớ tới Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nằm một bên nãy giờ cuối cùng cũng được quan tâm tới. Nếu nó biết chắc sẽ vui vẻ lắm. Đáng tiếc rằng nó vẫn đang bất tỉnh.
"Con đã biết"
"Đi nào các đệ. Chúng ta về nghỉ ngơi, thật mệt mỏi" Năm người rời đi mà giọng nói vẫn vang trở lại.
"Tiểu Bạch? Tiểu Bạch?" Đi tới bên cạnh nơi Tiểu Bạch bất tỉnh nàng gọi liền hai tiếng mà vẫn không thấy Tiểu Bạch có phản ứng.
Lắc đầu thở dài đành phải dùng hạ sách. Lấy trong tay áo ra một cây ngân châm Minh Nguyệt không lưu tình mà chát thẳng xuống mông nó.
"Graoooooo..." Tiểu Bạch đang bất tỉnh mà bị một châm của Minh Nguyệt đau quá phải tỉnh lại.
Sau khi đứng thẳng được nó lên liền lắc lắc người vài cái lấy lại tinh thần.
Sau khi ý thức được nó vừa bị chủ nhân bạo hành Tiểu Bạch không khỏi liếc ánh nhìn đầy ủy khuất về phía nàng như thể đang lên án.
"Chủ nhân bắt nạt Hổ quyền, nhất là Bạch Hổ như nó. Vừa hy sinh máu cứu chủ nhân mà đã bị bạo hành. Nó muốn kháng nghị"
"Thôi được rồi. Trở về sẽ bồi bổ đồ tốt cho ngươi. Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta" An ủi Tiểu Bạch một chút nhưng nàng vẫn không nhịn được vỗ vỗ cái đầu lớn của nó.
"Thôi thôi hai kẻ vô lương tâm. Không thấy hai thân già này vẫn còn ở đây sao. Còn không nhanh lên trở về. Muộn rồi rất lạnh đó có biết không hả" Sư phụ Vương Hoàng của nàng nhìn không nổi nữa đành phải lên tiếng nhắc nhở hai kẻ vô lương tâm vẫn đang đánh ý qua lại ở kia.
"Lão Vương nói đúng. Nha đầu con vừa mới giải chú không nên ở ngoài lâu sẽ cảm lạnh. Chúng ta nên về thôi" Sư phụ Lăng Huyền là một người ít nói cuối cùng cũng lên tiếng.
"Được. Chúng ta về thôi" Minh Nguyệt bèn thôi không trêu đùa Tiểu Bạch nữa mà nghe lời hai sư phụ trở về. Quả thật nàng thấy có hơi mệt.
"Đi, chúng ta đưa con về"
"Vâng"
Quân Cửu
cmt dạo
26/01
Bình luận facebook