-
Chương 14: Tam sư huynh? Tam sư tỷ?
Dịch: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP
Ba người Trần Phi nhìn thấy một màn như vậy thì lập tức thấy có chút hả hê, đều quay qua nhìn Bạch Tiểu Thuần, rất có cảm giác lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Cả hai gã đệ tử ngoại môn phụ trách nơi đây cũng lộ ra vẻ hả giận. Bọn hắn chưa từng có tâm tư như thế với bất cứ một gã tạp dịch nào.
“Ta không đi...” Thân hình Bạch Tiểu Thuần rơi xuống đất, phát ra những tiếng kêu rên thảm thiết, âm thanh lộ ra vẻ vô cùng ủy khuất, đủ khiến cho người nghe thấy phải rơi lệ.
Cùng lúc đó, ở trên thí luyện lộ, Hắc Tam Bàn và Trương Đại Bàn sau khi nhìn thấy Lý Thanh Hậu thì thân hình thoáng run lên, vội vã cúi đầu, muốn thừa dịp Lý Thanh Hậu không để ý mà trốn thoát.
“Cửu sư đệ, không phải đại sư huynh không cứu ngươi. Hương Vân chưởng tọa cũng đã xuất hiện rồi, ngươi cũng chỉ đành phải ở ngoại môn chịu khổ thôi...” Đáy lòng Trương Đại Bàn liên tục thở dài. Nhưng ngay lúc y đang cúi đầu quay lưng chuồn đi thì đột nhiên, bên tai y vang lên thanh âm của Lý Thanh Hậu.
“Còn cả hai ngươi nữa, cũng tới đó đi.” Gần như ngay khi Trương Đại Bàn vừa nghe thấy được câu nói này thì trong nháy mắt có một lực hút bỗng nhiên truyền tới, quấn quanh Trương Đại Bàn và Hắc Tam Bàn, không để cho bọn hắn có cơ hội ôm lấy gốc cây, trực tiếp túm lên đỉnh núi.
“Ta không muốn lên núi a. Thà chết đói ở Hỏa Táo Phòng, cũng không đi tới ngoại môn tranh phong...” Trương Đại Bàn kêu lên thảm thiết, nghe còn thê thảm hơn Bạch Tiểu Thuần tới mấy lần. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu, cũng quên luôn phải tiếp tục kêu thảm thiết.
Hắc Tam Bàn không phát ra âm thanh gì, nhưng vẻ mặt lại buồn rầu, bĩu môi, yên lặng nhìn xuống dưới núi, lộ ra vẻ lưu luyến nồng đậm.
“Câm miệng!” Lý Thanh Hậu nghe thấy Trương Đại Bàn kêu thảm thiết, vẻ mặt lập tức trầm xuống.
Trong chốc lát, Bạch Tiểu Thuần đã lập tức đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, ngưng trọng đứng ở một bên. Bộ dáng ủy khuất ở trên người hắn đã không còn một tơ một hào, giống như đã thay đổi một gương mặt khác.
Trương Đại Bàn cũng sửng sốt, vội vàng đứng dậy, nhưng ủy khuất ở trong lòng lại giống như biển lớn, muốn đem chính mình nhấn chìm. Lúc trước Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết thì đối phương không thèm để ý, vì sao mình vừa mới kêu một tiếng thì đã quát tháo rồi.
“Trương Đại Hải, ngươi tới Tử Đỉnh Sơn. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử ngoại môn của Tử Đỉnh Sơn!”
“Trần Khinh Nhu, ngươi tới Thanh Phong Sơn!”
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi ở lại Hương Vân Sơn của ta, trở thành đệ tử ngoại môn của núi này. Đi theo ta!” Lý Thanh Hậu nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, có chút đau đầu. Y chẳng qua là bế quan một lần mà thôi, vậy mà vừa đi ra đã nghe được chuyện của bọn người Hỏa Táo Phòng. Việc này đã truyền tới tai trưởng lão trong tông rồi, nhưng mấy người kia lại xem đó như một niềm vui thú khó có được trong lúc tu hành, nên không muốn trách phạt.
Tuy nhiên Lý Thanh Hậu lại cảm thấy cứ để như vậy thì không ổn, nên y mới đi tới nơi này.
Giờ phút này y nói xong, lập tức hất tay áo lên, không để ý tới đám người Trần Phi, hướng về ngọn Hương Vân Sơn cao vút mà đi đến.
Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt đau khổ, thở dài, đang muốn nói lời từ biệt với Trương Đại Bàn và Hắc Tam Bàn, thì chợt nhớ tới điều gì, cổ quái nhìn về phía Hắc Tam Bàn, dò hỏi một câu.
“Đại danh của tam sư huynh là Trần Khinh Nhu. Ha ha, tên rất hay, nghe như là một cái tuyệt thế mỹ nữ.”
Hắc Tam Bàn đang phiền muộn, nghe thấy vậy thì hừ một tiếng, quay người đi xuống dưới núi.
“Hắn làm sao vậy?” Bạch Tiểu Thuần nhìn sang Trương Đại Bàn hỏi.
Trương Đại Bàn cũng cổ quái nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhanh chóng chuồn đi.
“Cửu sư đệ, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói Hắc Tam Bàn là sư huynh của ngươi a. Thực ra... Nàng là sư tỷ của ngươi.” Trương Đại Bàn vội ho một tiếng, tranh thủ thời gian quay đi.
Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy như có ngũ lôi oanh đỉnh, toàn bộ thế giới tựa như cũng vặn vẹo rồi.
“Sư... Sư tỷ?” Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi, đang muốn quay sang nhìn về phía Hắc Tam Bàn thì bên tai đã truyền đến âm thanh lạnh như băng của Lý Thanh Hậu.
“Còn lải nhải dông dài gì đó, còn không mau đuổi theo!”
Bạch Tiểu Thuần đau khổ ra mặt, vội vàng chạy nhanh vài bước, đi theo Lý Thanh Hậu. Đi được ba bước lại quay đầu nhìn xuống Hỏa Táo Phòng ở dưới núi, đáy lòng thở ngắn than dài.
Về phần thân phận của Lý Thanh Hậu, hắn đã sớm tìm hiểu, biết được ở bờ bắc của Linh Khê Tông có bốn phong, bờ nam có ba núi. Lý Thanh Hậu chính là chưởng tòa của một trong ba tòa núi, Hương Vân Sơn, ở trong tông môn quyền cao chức trọng.
Hương Vân Sơn này thoạt nhìn không lớn, nhưng khi đi vào trong thì thấy bốn phía chim hót hoa nở, không nói tới giống như tiên cảnh, mà so với bên ngoài nhìn vào thì phải lớn hơn không chỉ gấp mấy lần.
Đỉnh núi chỗ cửa ra của thí luyện lộ chẳng qua cũng chỉ là một chi nhánh của Hương Vân Sơn mà thôi. Nếu so với toàn bộ Hương Vân Sơn thì chỗ đó chỉ có thể được coi là một ngọn đồi.
Đi sâu vào trong Hương Vân Sơn, bốn phía có mây mù lượn lờ, có cả mùi thuốc xen lẫn ở trong đó, chỉ hít vào một hơi đã khiến cho người ta cảm thấy thư thái, dường như khắp toàn thân đều thấy ấm áp. Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy thật bất phàm, liền mở miệng hút vào một ngụm lớn, dần dần tu vi Ngưng Khí tầng ba mấy tháng qua chưa từng tịnh tiến đã có tiến triển không ít.
Lý Thanh Hậu đang đi ở phía trước, mặc dù không quay đầu lại, nhưng trong mắt lại lộ ra vui vẻ, cảm thấy tốc độ tu hành của Bạch Tiểu Thuần trong hơm một năm nay khá là tốt.
“Sau khi ngươi trở thành đệ tử ngoại môn thì không thể lại tiếp tục làm bậy. Đời ta tu hành, như đi ngược dòng nước, giây phút nào cũng phải nỗ lực.” Lý Thanh Hậu nhàn nhạt mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần không dám cãi lại lời nói của đối phương, chỉ có thể bày ra bộ dáng nhu thuận, liên tục gật đầu.
“Đệ tử ngoại môn tu hành, tài nguyên của tông môn chỉ là một phần, cần phải có sự nỗ lực cùng với cơ duyên của bản thân,. Cho nên mới có rất nhiều nhiệm vụ của tông môn để cho người đi hoàn thành. Ngươi sau này cũng phải lựa chọn một vài nhiệm vụ đi tôi luyện một phen.” Lý Thanh Hậu lại nói tiếp.
Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó thì trong lòng khẽ động. Hắn nhớ lúc trước đọc môn quy, đã từng thấy có một quy định đối với đệ tử ngoại môn, dường như là cứ cách một đoạn thời gian thì phải hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ. Nếu không hoàn thành sẽ bị trách phạt, thu hồi thân phận đệ tử ngoại môn, giáng xuống làm tạp dịch.
Trong lòng của hắn lập tức kinh hỉ. Nhưng hắn vừa nghĩ tới đây thì Lý Thanh Hậu ở phía trước giống như là đã đoán ra được tâm tư của Bạch Tiểu Thuần, hờ hững nói ra một câu.
“Đừng có nghĩ tới môn quy. Người khác không hoàn thành sẽ giáng xuống trở về làm tạp dịch, còn ngươi nếu như lười biếng, ta đem ngươi trục xuất tông môn, đưa ngươi về thôn. Trăm năm sau, nếu như ta nhớ tới thì sẽ tới đốt cho ngươi một nén nhang.”
Bạch Tiểu Thuần lại càng hoảng sợ. Nếu như không có được nhìn qua thế giới của tiên Nhân thì còn khá tốt, bây giờ đã nhìn thấy được những thứ này rồi, đã đi trên con đường trường sinh, nếu như bị đuổi về thôn, vậy thì ý niệm trường sinh ở trong đầu cũng bị căt đứt. Vì vậy mà hắn vội vàng vỗ ngực một cái, cam đoan mình nhất định sẽ chủ động đi hoàn thành nhiệm vụ.
Không bao lâu, ở chỗ lưng chừng của Hương Vân Sơn, ở bên trong sương mù có một chỗ lầu các. Lầu các này không lớn nhưng nhìn lại có chút tao nhã, từ cửa sổ có thể nhìn thấy được ở bên trong có một thanh niên đang yên tĩnh ngồi đọc sách.
Phát giác ra có người đến, thanh niên này ngẩng đầu, làm ra một bộ tuấn lãng. Sau khi nhìn thấy Lý Thanh Hậu thì gã vội vàng đứng dậy, đi ra khỏi lầu các, hướng về phía Lý Thanh Hậu cúi đầu.
“Đệ tử bái kiến chưởng tọa.”
“Kẻ này là Bạch Tiểu Thuần. Ngươi dẫn hắn đi đổi sang thân phận đệ tử ngoại môn.” Lý Thanh Hậu quay sang nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, thân hình nhoáng lên một cái hóa thành một đạo trường hồng, thẳng lên đỉnh núi.
Thấy Lý Thanh Hậu rời đi, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác áp lực thoáng cái đã nhỏ đi rất nhiều, thậm chí còn cảm thấy bầu trời thoáng một cái cũng càng thêm xanh thẫm rồi.
Thanh niên kia đánh giá Bạch Tiểu Thuần bài lần rồi bỗng nhiên cười cười.
“Ngươi chính là người mấy tháng nay, ngăn chặn thí luyện lộ của Hương Vân Sơn ta, buôn bán danh ngạch... Bạch Tiểu Thuần?”
“Sư huynh khen trật rồi. Loại chuyện nhỏ nhặt này, không đáng giá nhắc tới.” Bạch Tiểu Thuần cười mỉa.
Thanh niên kia thấy vậy lại càng cười lớn thêm một chút, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Y không tiếp tục nói về cái đề tài này nữa, mà mang Bạch Tiểu Thuần đi vòng quanh Hương Vân Sơn, giới thiệu cho hắn về những cảnh quan đi ngang qua.
“Hương Vân Sơn ta năm ở bờ nam của tông môn có một địa vị siêu nhiên. Bởi vì so với Thanh Phong Sơn tu kiếm, Tử Đỉnh Sơn tu thuật pháp, thì thứ mà Hương Vân Sơn ta am hiểu chính là luyện chế Linh dược.”
“Kể cả ở trong bốn đại tông môn ở trên dãy núi của Thông Thiên Hà này thì Hương Vân Sơn ta cũng có thanh danh hiển hách. Nhất là chưởng tọa đại nhân, lại càng là một trong hai vị Dược Sư ít ỏi của cả Đông Lâm châu.”
“Cho nên, trở thành đệ tử ngoại môn của Hương Vân Sơn ta, cũng chính là đã trở thành linh đồng, cần phải học tập tri thức về dược thảo, học tập phương pháp luyện dược.” Trên đường đi, thanh niên này đã giới thiệu kỹ càng cho Bạch Tiểu Thuần, lại dẫn hắn đi nhận y phục cùng với vật phẩm của đệ tử ngoại môn, thậm chí còn có cả một cái túi trữ vật.
Tuy trong túi trữ vật này chỉ có một mảnh không gian rất nhỏ, nhưng vẫn làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy thần kỳ. Sau khi thử mấy lần thì cất đi như bắt được chí bảo.
Để cho hắn cảm thấy sung sướng nhất, đó là sau khi trở thành đệ tử ngoại môn, tông môn rõ ràng lại ban thưởng cho hắn hai mươi khối linh thạch, khiến cho số linh thạch cần thiết để mua dược thảo chỉ thiếu một chút nữa là đã đủ rồi.
Cho đến lúc hoàng hôn, nhờ có thanh niên này giới thiệu mà Bạch Tiểu Thuần đã tương đối hiểu rõ về tất cả các mặt của Hương Vân Sơn. Sau đó thanh niên này lại dẫn hắn tới một nơi gọi là Vạn Dược Các.
Ở chỗ này, hắn nhận được một miếng ngọc giản.
“Trong ngọc giản này có một vạn loại thảo mộc, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, mới có thể đổi được miếng ngọc giản thứ hai.”
“Bạch sư đệ, con đường tu hành dài dằng dặc, Linh Dược là trợ lực không thể thiếu. Hơn nữa nếu sau này có thể trở thành một Dược Sư thì ngươi có thể một bước lên mây.”
“Linh đồng, dược đồ, Dược Sư... Sau này Bạch sư đệ ngươi có thể đi tới một bước kia hay không, thì phải xem vận mệnh của ngươi rồi.” Thanh niên cười hiền hòa. Tới lúc chạng vạng tối, y đưa Bạch Tiểu Thuần tới một cái sân nhỏ mà tông môn an bài.
“Bạch sư đệ, ngày mai ta phải xuống núi, không thể dẫn ngươi tới Tàng Kinh Các được rồi. Sáng sớm ngày mai ngươi nhớ phải đi qua để lấy khẩu quyết mấy tầng sau của Tử Khí Ngự Đỉnh Công, mặt khác cũng có thể lựa chọn thêm một công pháp khác. Mỗi một đệ tử ngoại môn chỉ có một lần cơ hội, sau này mà muốn thêm thì phải hao tốn điểm cống hiến.”
“Ngày sau nếu có gì khó hiểu thì ngươi lúc nào cũng có thể tới tìm ta. Ta tên là Hậu Vân Phi, cảm tạ Bạch sư đệ ngày đó đã chiếu cố tới xá muội.” Hậu Vân Phi mỉm cười, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu, rồi quay người nhẹ lướt đi.
“Hậu Vân Phi?” Bạch Tiểu Thuần đáp lễ lại, sau đó ngẩng đầu, nhìn qua bóng lưng của đối phương. Sau khi nghĩ ngợi một chút thì bỗng nhiên nhớ tới thân ảnh của một cô gái.
“Hầu tiểu muội!” Hắn trừng mắt nhìn, có cảm giác vô tâm trồng liễu mà liễu xanh um.
Hồi lâu, hắn thở sâu, quay người nhìn mảnh sân nhỏ của mình, dần dần trong mắt lộ ra vẻ phấn chấn, thân ảnh ở dưới ánh trăng lúc chạng vạng tối cũng cao ngất như một ngọn núi.
“Cũng được, đệ tử ngoại môn thoạt nhìn cũng không tệ!” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, bước vào trong sân nhỏ.
Ba người Trần Phi nhìn thấy một màn như vậy thì lập tức thấy có chút hả hê, đều quay qua nhìn Bạch Tiểu Thuần, rất có cảm giác lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Cả hai gã đệ tử ngoại môn phụ trách nơi đây cũng lộ ra vẻ hả giận. Bọn hắn chưa từng có tâm tư như thế với bất cứ một gã tạp dịch nào.
“Ta không đi...” Thân hình Bạch Tiểu Thuần rơi xuống đất, phát ra những tiếng kêu rên thảm thiết, âm thanh lộ ra vẻ vô cùng ủy khuất, đủ khiến cho người nghe thấy phải rơi lệ.
Cùng lúc đó, ở trên thí luyện lộ, Hắc Tam Bàn và Trương Đại Bàn sau khi nhìn thấy Lý Thanh Hậu thì thân hình thoáng run lên, vội vã cúi đầu, muốn thừa dịp Lý Thanh Hậu không để ý mà trốn thoát.
“Cửu sư đệ, không phải đại sư huynh không cứu ngươi. Hương Vân chưởng tọa cũng đã xuất hiện rồi, ngươi cũng chỉ đành phải ở ngoại môn chịu khổ thôi...” Đáy lòng Trương Đại Bàn liên tục thở dài. Nhưng ngay lúc y đang cúi đầu quay lưng chuồn đi thì đột nhiên, bên tai y vang lên thanh âm của Lý Thanh Hậu.
“Còn cả hai ngươi nữa, cũng tới đó đi.” Gần như ngay khi Trương Đại Bàn vừa nghe thấy được câu nói này thì trong nháy mắt có một lực hút bỗng nhiên truyền tới, quấn quanh Trương Đại Bàn và Hắc Tam Bàn, không để cho bọn hắn có cơ hội ôm lấy gốc cây, trực tiếp túm lên đỉnh núi.
“Ta không muốn lên núi a. Thà chết đói ở Hỏa Táo Phòng, cũng không đi tới ngoại môn tranh phong...” Trương Đại Bàn kêu lên thảm thiết, nghe còn thê thảm hơn Bạch Tiểu Thuần tới mấy lần. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu, cũng quên luôn phải tiếp tục kêu thảm thiết.
Hắc Tam Bàn không phát ra âm thanh gì, nhưng vẻ mặt lại buồn rầu, bĩu môi, yên lặng nhìn xuống dưới núi, lộ ra vẻ lưu luyến nồng đậm.
“Câm miệng!” Lý Thanh Hậu nghe thấy Trương Đại Bàn kêu thảm thiết, vẻ mặt lập tức trầm xuống.
Trong chốc lát, Bạch Tiểu Thuần đã lập tức đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, ngưng trọng đứng ở một bên. Bộ dáng ủy khuất ở trên người hắn đã không còn một tơ một hào, giống như đã thay đổi một gương mặt khác.
Trương Đại Bàn cũng sửng sốt, vội vàng đứng dậy, nhưng ủy khuất ở trong lòng lại giống như biển lớn, muốn đem chính mình nhấn chìm. Lúc trước Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết thì đối phương không thèm để ý, vì sao mình vừa mới kêu một tiếng thì đã quát tháo rồi.
“Trương Đại Hải, ngươi tới Tử Đỉnh Sơn. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử ngoại môn của Tử Đỉnh Sơn!”
“Trần Khinh Nhu, ngươi tới Thanh Phong Sơn!”
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi ở lại Hương Vân Sơn của ta, trở thành đệ tử ngoại môn của núi này. Đi theo ta!” Lý Thanh Hậu nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, có chút đau đầu. Y chẳng qua là bế quan một lần mà thôi, vậy mà vừa đi ra đã nghe được chuyện của bọn người Hỏa Táo Phòng. Việc này đã truyền tới tai trưởng lão trong tông rồi, nhưng mấy người kia lại xem đó như một niềm vui thú khó có được trong lúc tu hành, nên không muốn trách phạt.
Tuy nhiên Lý Thanh Hậu lại cảm thấy cứ để như vậy thì không ổn, nên y mới đi tới nơi này.
Giờ phút này y nói xong, lập tức hất tay áo lên, không để ý tới đám người Trần Phi, hướng về ngọn Hương Vân Sơn cao vút mà đi đến.
Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt đau khổ, thở dài, đang muốn nói lời từ biệt với Trương Đại Bàn và Hắc Tam Bàn, thì chợt nhớ tới điều gì, cổ quái nhìn về phía Hắc Tam Bàn, dò hỏi một câu.
“Đại danh của tam sư huynh là Trần Khinh Nhu. Ha ha, tên rất hay, nghe như là một cái tuyệt thế mỹ nữ.”
Hắc Tam Bàn đang phiền muộn, nghe thấy vậy thì hừ một tiếng, quay người đi xuống dưới núi.
“Hắn làm sao vậy?” Bạch Tiểu Thuần nhìn sang Trương Đại Bàn hỏi.
Trương Đại Bàn cũng cổ quái nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhanh chóng chuồn đi.
“Cửu sư đệ, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói Hắc Tam Bàn là sư huynh của ngươi a. Thực ra... Nàng là sư tỷ của ngươi.” Trương Đại Bàn vội ho một tiếng, tranh thủ thời gian quay đi.
Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy như có ngũ lôi oanh đỉnh, toàn bộ thế giới tựa như cũng vặn vẹo rồi.
“Sư... Sư tỷ?” Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi, đang muốn quay sang nhìn về phía Hắc Tam Bàn thì bên tai đã truyền đến âm thanh lạnh như băng của Lý Thanh Hậu.
“Còn lải nhải dông dài gì đó, còn không mau đuổi theo!”
Bạch Tiểu Thuần đau khổ ra mặt, vội vàng chạy nhanh vài bước, đi theo Lý Thanh Hậu. Đi được ba bước lại quay đầu nhìn xuống Hỏa Táo Phòng ở dưới núi, đáy lòng thở ngắn than dài.
Về phần thân phận của Lý Thanh Hậu, hắn đã sớm tìm hiểu, biết được ở bờ bắc của Linh Khê Tông có bốn phong, bờ nam có ba núi. Lý Thanh Hậu chính là chưởng tòa của một trong ba tòa núi, Hương Vân Sơn, ở trong tông môn quyền cao chức trọng.
Hương Vân Sơn này thoạt nhìn không lớn, nhưng khi đi vào trong thì thấy bốn phía chim hót hoa nở, không nói tới giống như tiên cảnh, mà so với bên ngoài nhìn vào thì phải lớn hơn không chỉ gấp mấy lần.
Đỉnh núi chỗ cửa ra của thí luyện lộ chẳng qua cũng chỉ là một chi nhánh của Hương Vân Sơn mà thôi. Nếu so với toàn bộ Hương Vân Sơn thì chỗ đó chỉ có thể được coi là một ngọn đồi.
Đi sâu vào trong Hương Vân Sơn, bốn phía có mây mù lượn lờ, có cả mùi thuốc xen lẫn ở trong đó, chỉ hít vào một hơi đã khiến cho người ta cảm thấy thư thái, dường như khắp toàn thân đều thấy ấm áp. Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy thật bất phàm, liền mở miệng hút vào một ngụm lớn, dần dần tu vi Ngưng Khí tầng ba mấy tháng qua chưa từng tịnh tiến đã có tiến triển không ít.
Lý Thanh Hậu đang đi ở phía trước, mặc dù không quay đầu lại, nhưng trong mắt lại lộ ra vui vẻ, cảm thấy tốc độ tu hành của Bạch Tiểu Thuần trong hơm một năm nay khá là tốt.
“Sau khi ngươi trở thành đệ tử ngoại môn thì không thể lại tiếp tục làm bậy. Đời ta tu hành, như đi ngược dòng nước, giây phút nào cũng phải nỗ lực.” Lý Thanh Hậu nhàn nhạt mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần không dám cãi lại lời nói của đối phương, chỉ có thể bày ra bộ dáng nhu thuận, liên tục gật đầu.
“Đệ tử ngoại môn tu hành, tài nguyên của tông môn chỉ là một phần, cần phải có sự nỗ lực cùng với cơ duyên của bản thân,. Cho nên mới có rất nhiều nhiệm vụ của tông môn để cho người đi hoàn thành. Ngươi sau này cũng phải lựa chọn một vài nhiệm vụ đi tôi luyện một phen.” Lý Thanh Hậu lại nói tiếp.
Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó thì trong lòng khẽ động. Hắn nhớ lúc trước đọc môn quy, đã từng thấy có một quy định đối với đệ tử ngoại môn, dường như là cứ cách một đoạn thời gian thì phải hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ. Nếu không hoàn thành sẽ bị trách phạt, thu hồi thân phận đệ tử ngoại môn, giáng xuống làm tạp dịch.
Trong lòng của hắn lập tức kinh hỉ. Nhưng hắn vừa nghĩ tới đây thì Lý Thanh Hậu ở phía trước giống như là đã đoán ra được tâm tư của Bạch Tiểu Thuần, hờ hững nói ra một câu.
“Đừng có nghĩ tới môn quy. Người khác không hoàn thành sẽ giáng xuống trở về làm tạp dịch, còn ngươi nếu như lười biếng, ta đem ngươi trục xuất tông môn, đưa ngươi về thôn. Trăm năm sau, nếu như ta nhớ tới thì sẽ tới đốt cho ngươi một nén nhang.”
Bạch Tiểu Thuần lại càng hoảng sợ. Nếu như không có được nhìn qua thế giới của tiên Nhân thì còn khá tốt, bây giờ đã nhìn thấy được những thứ này rồi, đã đi trên con đường trường sinh, nếu như bị đuổi về thôn, vậy thì ý niệm trường sinh ở trong đầu cũng bị căt đứt. Vì vậy mà hắn vội vàng vỗ ngực một cái, cam đoan mình nhất định sẽ chủ động đi hoàn thành nhiệm vụ.
Không bao lâu, ở chỗ lưng chừng của Hương Vân Sơn, ở bên trong sương mù có một chỗ lầu các. Lầu các này không lớn nhưng nhìn lại có chút tao nhã, từ cửa sổ có thể nhìn thấy được ở bên trong có một thanh niên đang yên tĩnh ngồi đọc sách.
Phát giác ra có người đến, thanh niên này ngẩng đầu, làm ra một bộ tuấn lãng. Sau khi nhìn thấy Lý Thanh Hậu thì gã vội vàng đứng dậy, đi ra khỏi lầu các, hướng về phía Lý Thanh Hậu cúi đầu.
“Đệ tử bái kiến chưởng tọa.”
“Kẻ này là Bạch Tiểu Thuần. Ngươi dẫn hắn đi đổi sang thân phận đệ tử ngoại môn.” Lý Thanh Hậu quay sang nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, thân hình nhoáng lên một cái hóa thành một đạo trường hồng, thẳng lên đỉnh núi.
Thấy Lý Thanh Hậu rời đi, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác áp lực thoáng cái đã nhỏ đi rất nhiều, thậm chí còn cảm thấy bầu trời thoáng một cái cũng càng thêm xanh thẫm rồi.
Thanh niên kia đánh giá Bạch Tiểu Thuần bài lần rồi bỗng nhiên cười cười.
“Ngươi chính là người mấy tháng nay, ngăn chặn thí luyện lộ của Hương Vân Sơn ta, buôn bán danh ngạch... Bạch Tiểu Thuần?”
“Sư huynh khen trật rồi. Loại chuyện nhỏ nhặt này, không đáng giá nhắc tới.” Bạch Tiểu Thuần cười mỉa.
Thanh niên kia thấy vậy lại càng cười lớn thêm một chút, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Y không tiếp tục nói về cái đề tài này nữa, mà mang Bạch Tiểu Thuần đi vòng quanh Hương Vân Sơn, giới thiệu cho hắn về những cảnh quan đi ngang qua.
“Hương Vân Sơn ta năm ở bờ nam của tông môn có một địa vị siêu nhiên. Bởi vì so với Thanh Phong Sơn tu kiếm, Tử Đỉnh Sơn tu thuật pháp, thì thứ mà Hương Vân Sơn ta am hiểu chính là luyện chế Linh dược.”
“Kể cả ở trong bốn đại tông môn ở trên dãy núi của Thông Thiên Hà này thì Hương Vân Sơn ta cũng có thanh danh hiển hách. Nhất là chưởng tọa đại nhân, lại càng là một trong hai vị Dược Sư ít ỏi của cả Đông Lâm châu.”
“Cho nên, trở thành đệ tử ngoại môn của Hương Vân Sơn ta, cũng chính là đã trở thành linh đồng, cần phải học tập tri thức về dược thảo, học tập phương pháp luyện dược.” Trên đường đi, thanh niên này đã giới thiệu kỹ càng cho Bạch Tiểu Thuần, lại dẫn hắn đi nhận y phục cùng với vật phẩm của đệ tử ngoại môn, thậm chí còn có cả một cái túi trữ vật.
Tuy trong túi trữ vật này chỉ có một mảnh không gian rất nhỏ, nhưng vẫn làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy thần kỳ. Sau khi thử mấy lần thì cất đi như bắt được chí bảo.
Để cho hắn cảm thấy sung sướng nhất, đó là sau khi trở thành đệ tử ngoại môn, tông môn rõ ràng lại ban thưởng cho hắn hai mươi khối linh thạch, khiến cho số linh thạch cần thiết để mua dược thảo chỉ thiếu một chút nữa là đã đủ rồi.
Cho đến lúc hoàng hôn, nhờ có thanh niên này giới thiệu mà Bạch Tiểu Thuần đã tương đối hiểu rõ về tất cả các mặt của Hương Vân Sơn. Sau đó thanh niên này lại dẫn hắn tới một nơi gọi là Vạn Dược Các.
Ở chỗ này, hắn nhận được một miếng ngọc giản.
“Trong ngọc giản này có một vạn loại thảo mộc, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, mới có thể đổi được miếng ngọc giản thứ hai.”
“Bạch sư đệ, con đường tu hành dài dằng dặc, Linh Dược là trợ lực không thể thiếu. Hơn nữa nếu sau này có thể trở thành một Dược Sư thì ngươi có thể một bước lên mây.”
“Linh đồng, dược đồ, Dược Sư... Sau này Bạch sư đệ ngươi có thể đi tới một bước kia hay không, thì phải xem vận mệnh của ngươi rồi.” Thanh niên cười hiền hòa. Tới lúc chạng vạng tối, y đưa Bạch Tiểu Thuần tới một cái sân nhỏ mà tông môn an bài.
“Bạch sư đệ, ngày mai ta phải xuống núi, không thể dẫn ngươi tới Tàng Kinh Các được rồi. Sáng sớm ngày mai ngươi nhớ phải đi qua để lấy khẩu quyết mấy tầng sau của Tử Khí Ngự Đỉnh Công, mặt khác cũng có thể lựa chọn thêm một công pháp khác. Mỗi một đệ tử ngoại môn chỉ có một lần cơ hội, sau này mà muốn thêm thì phải hao tốn điểm cống hiến.”
“Ngày sau nếu có gì khó hiểu thì ngươi lúc nào cũng có thể tới tìm ta. Ta tên là Hậu Vân Phi, cảm tạ Bạch sư đệ ngày đó đã chiếu cố tới xá muội.” Hậu Vân Phi mỉm cười, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu, rồi quay người nhẹ lướt đi.
“Hậu Vân Phi?” Bạch Tiểu Thuần đáp lễ lại, sau đó ngẩng đầu, nhìn qua bóng lưng của đối phương. Sau khi nghĩ ngợi một chút thì bỗng nhiên nhớ tới thân ảnh của một cô gái.
“Hầu tiểu muội!” Hắn trừng mắt nhìn, có cảm giác vô tâm trồng liễu mà liễu xanh um.
Hồi lâu, hắn thở sâu, quay người nhìn mảnh sân nhỏ của mình, dần dần trong mắt lộ ra vẻ phấn chấn, thân ảnh ở dưới ánh trăng lúc chạng vạng tối cũng cao ngất như một ngọn núi.
“Cũng được, đệ tử ngoại môn thoạt nhìn cũng không tệ!” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, bước vào trong sân nhỏ.
Bình luận facebook