-
Chương 27: Cái này...đây là cây Trúc!
Dịch: hoangtruc - nhóm dịch: HTP
Mỗi một gốc trúc đều vô cùng nặng nề, trong khi Bạch Tiểu Thuần lại một hơi gánh đến mười gốc đi lên núi. Cho dù với khí lực của hắn hiện giờ thì cũng phải thở hổn hển, vì vậy mà hắn càng thêm cảm giác xót thương cho bản thân.
“Ta đến đây tu tiên là vì trường sinh. Tại sao phải đánh đánh giết giết a.”
“Mấy gốc trúc này của ta còn có thể dài thêm nữa, vậy mà bây giờ cũng đành phải đem ra đi đổi lấy điểm cống hiến…” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng ủy khuất, thở dài liên tục, rồi gánh Linh Đông Trúc tiếp tục đi thẳng lên trên núi.
Lúc này tại lầu các chuyên tiếp nhận nhiệm vụ trên Hương Vân sơn, rất nhiều đệ tử ngoại môn tập trung tại đây. Bọn họ xuất ra dược thảo do bản thân gieo trồng, bàn giao nhiệm vụ để đổi lấy điểm cống hiến.
Nơi này có trưởng lão Hương Vân sơn chuyên môn phụ trách kiểm nghiệm phẩm chất, phẩm chất khác nhau thì điểm cống hiến cũng sẽ khác nhau.
“Đúng vậy, Thủy Vụ hoa này đã có bốn cánh hoa, cấp cho ngươi phẩm chất trung đẳng.”
“Mộc Văn này nhiễm ám sắc quá nhiều, Thổ lực quá cao đã mất đi sự cân đối, không hợp cách.” Trên tảng đá lớn phía ngoài lầu các, một lão già tóc bạc sắc mặt hồng nhuận đang khoanh chân ngồi đó. Trước mặt lão là vô số đệ tử đang xếp hàng chờ đợi, từng đám đệ tử lần lượt xuất ra linh thảo đã gieo trồng được. Sau khi lão kiểm tra xong thì một đồng tử bên người sẽ tiến hành cấp điểm cống hiến.
Giữa không trung còn có một bầy ngũ sắc Phượng hoàng ưu nhã bay lượn, mỗi con đều lớn hơn một trượng, thỉnh thoảng còn hót lên vài tiếng trong trẻo.
Bầy phượng hoàng chính là linh sủng của lão già này, mỗi lần lão tới đây vào dịp giao nhận thảo mộc, đám đệ tử ngoại môn lại được nhìn ngắm bầy phượng này từ xa, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.
Lão già trước mắt này có tu vi tới Trúc Cơ, mặc dù trên tạo nghệ linh dược không bằng với Lý Thanh Hậu nhưng cũng là một nhân vật thanh danh hiển hách trong tông môn. Hơn nữa lão đặc biệt si mê dược đạo, cái loại si mê đến trình độ mà ngay cả Lý Thanh Hậu cũng cảm thấy không thể sánh bằng…nên từng có lời nhận định rằng, nếu như Đông Lâm châu xuất hiện một vị Dược sư thứ ba, thì nhất định người đó sẽ là Chu trưởng lão.
"Trần Tử Ngang bái kiến Chu trưởng lão." Rất nhanh, trong hàng đệ tử cũng tới lượt một vị thanh niên có tướng mạo bình thường, vẻ ngoài có chút rắn rỏi. Hắn đi đến trước mặt vị Chu trưởng lão rồi cung kính chắp tay cúi chào.
Lời thanh niên này vừa truyền ra, nghe thấy cái tên này thì không ít đệ tử ngoại môn xung quanh đều ngoái đầu nhìn lại. Cả đám đều hiếu kì nhìn xem.
“Nguyên lai là Trần Tử Ngang sư huynh a, nghe nói người này có thiên phú không tầm thường trong việc gieo trồng Linh thảo.”
“Ta còn nghe nói, từ khi trần Tử Ngang này nhập môn đến này, mỗi lần nhận nhiệm vụ gieo trồng Linh thảo, phẩm chất đạt được chưa bao giờ thấp hơn thượng phẩm, phi thường khó lường!"
Trong lúc mọi người còn đang thấp giọng bàn tán, thì sắc mặt Trần Tử Ngang đầy lạnh nhạt nhưng trong ánh mắt cũng đã hiện lên vẻ ngạo nghễ.
Chu trưởng lão nhìn về phía Trần Tử ngang, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng. Lão gần đây đặt rất nhiều chú ý vào tên đệ tử rất có thiên phú trong việc gieo trong Linh thảo này.
“Tử Ngang, hôm nay ngươi gieo trồng cái gì vậy?” Chu trưởng lão ôn hòa nói.
“Hồi bẩm Chu trưởng lão. Đệ tử lần này gieo trồng Đông Linh Trúc!” Tay phải Trần Tử Ngang cũng vung lên, bên người hắn chợt xuất hiện khoảng mười gốc Linh Đông Trúc to khoảng một cánh tay người. Mỗi gốc đều dài hơn nửa trượng, toàn thân xanh biếc, khi ánh mặt trời chiếu qua thì chợt lóe lên ánh sáng xanh nhạt chạy dài khắp thân cây.
“Trúc này lúc đầu đệ tử dùng linh tuyền để tẩy lễ, sau đó mài nhỏ Linh thạch thành đất nuôi dưỡng, mỗi ngày còn bỏ ra ít nhất ba canh giờ dùng linh khí bản thân để bồi bổ, cách ba ngày sẽ tỉa vuốt gân lá một lần. Hơn nữa còn phối hợp với sở học Cửu Thanh Huyền Pháp của đệ tử, lại thêm vào một số thảo dược khác tương trợ mới có thể trồng được như vậy!”
“Tốt, Trúc này dài nửa trượng, lại có thanh uẩn lưu chuyển đã vượt qua Thượng phẩm thông thường, có thể liệt vào thượng Thượng phẩm. Hi vọng ngươi có thể tiếp tục cố gắng hơn, nếu như trúc này dài hơn trượng thì nhất định sẽ là hàng cao cấp Linh chu rồi.” Chu trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, trong mắt càng đầy vẻ tán thưởng.
Đám đệ tử ngoại môn đang đứng xung quanh nghe được ba chữ thượng Thượng phẩm nhất thời bèn nổi lên từng tràng nghị luận xôn xao, rồi cả đám cũng dồn dập nhìn về Linh Đông Trúc trên mặt đất với đầy vẻ hâm mộ trong mắt.
Trên mặt Trần Tử Ngang đầy vui vẻ, vẻ ngạo nghễ trong mắt cũng càng thêm nồng đậm, hắn bèn ôm quyền cúi chào. Sau đó hắn bước đến đồng tử đứng cạnh định tiếp nhận điểm cống hiến thì chợt nghe được một tiếng hừ lạnh truyền đến.
"Chu trưởng lão, đệ tử Triệu Nhất Đa, cũng gieo trồng một chút Linh Đông Trúc.” Theo tiếng hừ lạnh truyền tới, một thanh niên mặt dài, cặp mắt nhỏ hẹp cũng bước ra. Đồng thời hắn nhìn về phía Trần Tử Ngang một cái, đôi mắt đầy sự khinh miệt và coi thường.
Hắn vừa xuất hiện, đệ tử ngoại môn bốn phía cũng lập tức sôi nổi lên, đồng loạt nhìn ngó.
“Là Triệu Nhất Đa sư huynh, nghe nói tạo nghệ gieo trồng linh thảo của huynh ấy được đánh giá là ngang ngửa với Trần Tử Ngang!”
“Nhìn thì thấy hai người họ gần đây thường hay đối địch với nhau. Người nào cũng muốn tranh đoạt danh xưng đệ nhất gieo trồng thảo mộc a.”
Sắc mặt Trần Tử Ngang đầy âm trầm nhìn về phía Triệu Nhất Đa. Ánh mắt hai người nhất thời chạm nhau, cả hai đều nhìn thấy được địch ý mãnh liệt trong mắt đối phương.
“Triệu Nhất Đa, đem Linh Đông Trúc của ngươi ra ta xem thế nào.” Ngay cả Chu trưởng lão cũng có chút hứng thú. Đối với Triệu Nhất Đa trước mặt, lão cũng hân thưởng rất nhiều, lại biết được hai tiểu tử này cạnh tranh rất nhiều lần với nhau về phương diện gieo trồng thảo mộc lão cũng có chút vui vẻ. Dù sao chỉ có loại cạnh tranh như thế này mới có thể thúc đẩy cả hai cùng tiến lên được những bước đi cao hơn.
Triệu Nhất Đa hướng về Chu trưởng lão cúi đầu, sau đó mới vỗ túi trữ vật, mười gốc Linh Đông Trúc chợt xuất hiện. Gốc trúc dài chừng một trượng, thân trúc to bằng bắp đùi, màu xanh biếc trên thân cây cũng ẩn ẩn mang theo cảm giác sáng óng ánh, thậm chí còn có từng đợt Linh khí tràn qua. Nhìn thoáng qua đã thấy không hề tầm thường, hơn nữa đem so sánh với Từ Tử Ngang vừa rồi, cao thấp chênh lệch cũng có thể thấy rõ.
Ngay khi đám trúc được đưa ra, đám đệ tử xung quanh cũng không kìm được mà xôn xao hẳn lên, dù sao thì Linh Đông Trúc dài một trượng như thế này bọn hắn cũng chỉ mới nghe qua chứ chưa từng được thấy tận mắt.
“Linh Đông Trúc dài một trượng như vậy thì phải trồng trong bao lâu chứ!”
“Loại Linh Đông Trúc này đã đạt tới trình độ tán Linh khí ra ngoài như vậy, bổn sự gieo trồng thảo mộc của Triệu sư huynh quả nhiên là đệ nhất trong giới đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn chúng ta!”
Triệu Nhất Đa nhìn thấy vẻ mặt của mọi người xung quanh như vậy bèn nở ra một nụ cười khiêu khích nhìn về phía Từ Tử Ngang.
Sắc mặt Từ Tử Ngang cũng nhất thời mà trở nên khó coi.
Hai mắt Chu trưởng lão sáng ngời, ánh mắt đầy sự tán thưởng mà nhìn những gốc trúc kia, rồi lão chợt khẽ gật đầu.
"Tốt, tốt! mặc dù hôm nay có rất nhiều đệ tử đến giao nộp Linh Đông Trúc. Nhưng ngươi là người có kết quả tốt nhất, Linh Đông Trúc dài một trượng đã đột phá Thượng phẩm, có thể liệt vào hàng cao cấp rồi. Triệu Nhất Đa ngươi rất không tệ, hi vọng ngày sau ngươi sẽ tiếp tục cố gắng!”
“Trần sư đệ đây cũng cần phải học tập thêm nhiều một chút đi.” Triệu Nhất Đa liền hướng về Chu trưởng lão chắp tay chào, sau đó nhìn qua Từ Tử Ngang đầy khiêu khích.
Sắc mặt của Từ Tử Ngang càng thêm khó coi, bèn hừ lạnh một tiếng.
“Triệu sư huynh chớ nên cao hứng quá sớm. Nhờ người tương trợ thì có thể tính làm gì. Đợt gieo trồng tiếp theo, Trần mỗ nhất định mang đến Đông Linh Trúc một trượng rưỡi cho ngươi xem.”
Triệu Nhất Đa nghe vậy cười to.
“Trần sư đệ cũng không sợ gió thổi bay đầu lưỡi sao. Linh Đông Trúc rất khó sinh trưởng, lại có yêu cầu rất lớn đối với Linh khí, chúng ta là đệ tử Ngưng khí, có thể trồng được một trượng đã là cực hạn của cực hạn rồi. Một trượng rưỡi? Chỉ có trưởng lão Trúc cơ mới có thể trồng được ra, còn mức hai trượng thì, ha ha, Tiệu mỗ ở trong tông môn nhiều năm như vậy vẫn còn chưa được diện kiến qua Linh Đông Trúc hai trượng…”
Lời của Triệu Nhất Đa còn chưa nói xong thì đột nhiên trên con đường nhỏ phía sau đám người chợt truyền ra từng tràng âm thanh rầm rập, như thể đang có một vật khổng lồ nào đó đang bước từng bước tới đây. Những đệ tử ngoại môn kia đều kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại, sau đó là hàng loạt tiếng hít sâu truyền tới.
Ngay cả Từ Tử Ngang cùng với Triệu Nhất Đa đang đối đầu nhau cũng vì vậy mà bị cắt ngang. Hai người nhíu mày, cùng nhìn qua.
Rất nhanh, một đám trúc to như thân thể người trưởng thành bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Đám trúc này toàn thân là một màu xanh sẫm, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy một vài điểm lấm tấm ánh tím. Khi ánh dương rọi qua, cả thân cây đều tản ra vô số màu sắc rực rỡ tươi đẹp.
Càng làm cho chúng nhân giật mình, đó là từng đợt Linh khí nồng đậm tản mát bốn phương từ những khấc trúc này tràn ra, khiến cho vô số người chợt kinh hô.
“Đây…đây là vật gì vậy!”
“Tựa như cây gỗ nào đó, nhìn thoáng qua cũng khá giống cây trúc!”
Từ Tử Ngang cùng Triệu Nhất Đa đều cau mày lại, bọn họ không nhận thức được phía trước là cây gì, nhưng nhìn sơ cũng đủ thấy vậy ấy không chút tầm thường. Mà Chu trưởng lão đang đứng một bên bỗng nhiên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào những khấc trúc kia, hơi thở trở nên dồn dập.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, gốc trúc vậy mà càng lúc càng dài. Cho đến khi tất cả hoàn toàn hiện ra thì đã có chiều dài tới năm trượng. Phía dưới đám thân cây là một thiếu niên gầy gò đang thở hổn hển mà vác trên vai, từng bước một đi tới.
Như một con kiến, đang khiêng một cái bánh bao…
Mỗi bước chân hắn đặt xuống đều vang lên ầm ầm. Một đường thẳng tới phía trước, các đệ tử ngoại môn bất giác đều tự động tránh qua một bên, cả đám đều hoảng sợ và không khỏi kinh hãi đối với khí lực của thiếu niên này.
Thiếu niên này chính là Bạch Tiểu Thuần. Hắn đầy phiền muộn mà đi một đường tới đây, nghĩ tới trận tiểu bỉ hung tàn, nghĩ tới Vạn xà cốc đáng sợ mà khóc không ra nước mắt, tiếp tục lê lết lên sơn đạo. Lúc này vất vả lắm hắn mới tới được đây, cũng không để ý tới mọi người xung quanh mà đi thẳng đến trước mặt Chu trưởng lão. Sau đó rầm rầm vài tiếng, hắn quăng toàn bộ đám trúc này xuống đất, rồi ngồi lên trên đám trúc mà lau mồ hôi, thở hổn hển.
“Đám cây trúc này không đặt trong Túi trữ vật được, mệt chết ta. Trưởng lão, ta đến bàn giao nhiệm vụ.” Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong thì đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, bèn nhìn lại mới phát hiện lúc này đám người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào đám trúc kia. Rồi hơi thở của cả đám bắt đầu trở nên nặng nề hơn.
“Cây trúc…đây thế nhưng là cây Trúc?”
“Ta đã sống tới chừng này rồi, mà còn chưa thấy qua cây trúc nào lớn như vậy, đây thật sự là thụ luôn rồi!”
Trong ánh mắt của Từ Tử Ngang và Triệu Nhất Đa cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, dường như cũng có nhận ra chút gì đó, chỉ có điều bọn họ không cách nào tin được bèn đột ngột tới gần rồi ngồi xổm xuống nhìn thật kĩ cây trúc này lần nữa. Triệu Nhất Đa thậm chí còn run rẩy muốn cắt một đoạn rồi tách ra xem xem bên trong thế nào.
Chỉ là chưa đợi gã tách ra thì Chu trưởng lão ở một bên đã tới gần, hất tay áo lên đánh bay hai tên kia ra. Lúc này Chu trưởng lão cũng không rời mắt khỏi đám Trúc này.
"Cái này. . . Đây vậy mà đích thật là Linh Đông Trúc! !" Sau nửa ngày, Chu trưởng lão hít vào một hơi rồi nói. Thanh âm của lão truyền ra khiến cho toàn bộ đệ tử ngoại môn đều sững người, rồi sau đó nhanh chóng bộc phát ra từng tràng âm thanh xôn xao ngập trời, đầy vẻ không cách nào tin nổi.
"Linh Đông Trúc! Mấy cây đại thụ này, lại là. . . Linh Đông Trúc!"
“Sao có thể vậy được, Linh Đông Trúc sao có thể to như vậy được chứ? Trời ạ, còn là năm trượng nữa!”
“Dài tới năm trượng, kích thước to bằng thân người thường, đây…còn là cây Trúc sao?”
Thanh âm kinh hô cũng bộc phát ra, hơn nữa bởi vì bọn họ còn nhìn thấy Linh Đông Trúc của Từ Tử Ngang và Triệu Nhất Đa đang ở một bên, có thể trực quan so sánh được nên thanh âm kinh hô còn mãnh liệt vang lên hết đợt này tới đợt khác.
Mỗi một gốc trúc đều vô cùng nặng nề, trong khi Bạch Tiểu Thuần lại một hơi gánh đến mười gốc đi lên núi. Cho dù với khí lực của hắn hiện giờ thì cũng phải thở hổn hển, vì vậy mà hắn càng thêm cảm giác xót thương cho bản thân.
“Ta đến đây tu tiên là vì trường sinh. Tại sao phải đánh đánh giết giết a.”
“Mấy gốc trúc này của ta còn có thể dài thêm nữa, vậy mà bây giờ cũng đành phải đem ra đi đổi lấy điểm cống hiến…” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng ủy khuất, thở dài liên tục, rồi gánh Linh Đông Trúc tiếp tục đi thẳng lên trên núi.
Lúc này tại lầu các chuyên tiếp nhận nhiệm vụ trên Hương Vân sơn, rất nhiều đệ tử ngoại môn tập trung tại đây. Bọn họ xuất ra dược thảo do bản thân gieo trồng, bàn giao nhiệm vụ để đổi lấy điểm cống hiến.
Nơi này có trưởng lão Hương Vân sơn chuyên môn phụ trách kiểm nghiệm phẩm chất, phẩm chất khác nhau thì điểm cống hiến cũng sẽ khác nhau.
“Đúng vậy, Thủy Vụ hoa này đã có bốn cánh hoa, cấp cho ngươi phẩm chất trung đẳng.”
“Mộc Văn này nhiễm ám sắc quá nhiều, Thổ lực quá cao đã mất đi sự cân đối, không hợp cách.” Trên tảng đá lớn phía ngoài lầu các, một lão già tóc bạc sắc mặt hồng nhuận đang khoanh chân ngồi đó. Trước mặt lão là vô số đệ tử đang xếp hàng chờ đợi, từng đám đệ tử lần lượt xuất ra linh thảo đã gieo trồng được. Sau khi lão kiểm tra xong thì một đồng tử bên người sẽ tiến hành cấp điểm cống hiến.
Giữa không trung còn có một bầy ngũ sắc Phượng hoàng ưu nhã bay lượn, mỗi con đều lớn hơn một trượng, thỉnh thoảng còn hót lên vài tiếng trong trẻo.
Bầy phượng hoàng chính là linh sủng của lão già này, mỗi lần lão tới đây vào dịp giao nhận thảo mộc, đám đệ tử ngoại môn lại được nhìn ngắm bầy phượng này từ xa, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.
Lão già trước mắt này có tu vi tới Trúc Cơ, mặc dù trên tạo nghệ linh dược không bằng với Lý Thanh Hậu nhưng cũng là một nhân vật thanh danh hiển hách trong tông môn. Hơn nữa lão đặc biệt si mê dược đạo, cái loại si mê đến trình độ mà ngay cả Lý Thanh Hậu cũng cảm thấy không thể sánh bằng…nên từng có lời nhận định rằng, nếu như Đông Lâm châu xuất hiện một vị Dược sư thứ ba, thì nhất định người đó sẽ là Chu trưởng lão.
"Trần Tử Ngang bái kiến Chu trưởng lão." Rất nhanh, trong hàng đệ tử cũng tới lượt một vị thanh niên có tướng mạo bình thường, vẻ ngoài có chút rắn rỏi. Hắn đi đến trước mặt vị Chu trưởng lão rồi cung kính chắp tay cúi chào.
Lời thanh niên này vừa truyền ra, nghe thấy cái tên này thì không ít đệ tử ngoại môn xung quanh đều ngoái đầu nhìn lại. Cả đám đều hiếu kì nhìn xem.
“Nguyên lai là Trần Tử Ngang sư huynh a, nghe nói người này có thiên phú không tầm thường trong việc gieo trồng Linh thảo.”
“Ta còn nghe nói, từ khi trần Tử Ngang này nhập môn đến này, mỗi lần nhận nhiệm vụ gieo trồng Linh thảo, phẩm chất đạt được chưa bao giờ thấp hơn thượng phẩm, phi thường khó lường!"
Trong lúc mọi người còn đang thấp giọng bàn tán, thì sắc mặt Trần Tử Ngang đầy lạnh nhạt nhưng trong ánh mắt cũng đã hiện lên vẻ ngạo nghễ.
Chu trưởng lão nhìn về phía Trần Tử ngang, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng. Lão gần đây đặt rất nhiều chú ý vào tên đệ tử rất có thiên phú trong việc gieo trong Linh thảo này.
“Tử Ngang, hôm nay ngươi gieo trồng cái gì vậy?” Chu trưởng lão ôn hòa nói.
“Hồi bẩm Chu trưởng lão. Đệ tử lần này gieo trồng Đông Linh Trúc!” Tay phải Trần Tử Ngang cũng vung lên, bên người hắn chợt xuất hiện khoảng mười gốc Linh Đông Trúc to khoảng một cánh tay người. Mỗi gốc đều dài hơn nửa trượng, toàn thân xanh biếc, khi ánh mặt trời chiếu qua thì chợt lóe lên ánh sáng xanh nhạt chạy dài khắp thân cây.
“Trúc này lúc đầu đệ tử dùng linh tuyền để tẩy lễ, sau đó mài nhỏ Linh thạch thành đất nuôi dưỡng, mỗi ngày còn bỏ ra ít nhất ba canh giờ dùng linh khí bản thân để bồi bổ, cách ba ngày sẽ tỉa vuốt gân lá một lần. Hơn nữa còn phối hợp với sở học Cửu Thanh Huyền Pháp của đệ tử, lại thêm vào một số thảo dược khác tương trợ mới có thể trồng được như vậy!”
“Tốt, Trúc này dài nửa trượng, lại có thanh uẩn lưu chuyển đã vượt qua Thượng phẩm thông thường, có thể liệt vào thượng Thượng phẩm. Hi vọng ngươi có thể tiếp tục cố gắng hơn, nếu như trúc này dài hơn trượng thì nhất định sẽ là hàng cao cấp Linh chu rồi.” Chu trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, trong mắt càng đầy vẻ tán thưởng.
Đám đệ tử ngoại môn đang đứng xung quanh nghe được ba chữ thượng Thượng phẩm nhất thời bèn nổi lên từng tràng nghị luận xôn xao, rồi cả đám cũng dồn dập nhìn về Linh Đông Trúc trên mặt đất với đầy vẻ hâm mộ trong mắt.
Trên mặt Trần Tử Ngang đầy vui vẻ, vẻ ngạo nghễ trong mắt cũng càng thêm nồng đậm, hắn bèn ôm quyền cúi chào. Sau đó hắn bước đến đồng tử đứng cạnh định tiếp nhận điểm cống hiến thì chợt nghe được một tiếng hừ lạnh truyền đến.
"Chu trưởng lão, đệ tử Triệu Nhất Đa, cũng gieo trồng một chút Linh Đông Trúc.” Theo tiếng hừ lạnh truyền tới, một thanh niên mặt dài, cặp mắt nhỏ hẹp cũng bước ra. Đồng thời hắn nhìn về phía Trần Tử Ngang một cái, đôi mắt đầy sự khinh miệt và coi thường.
Hắn vừa xuất hiện, đệ tử ngoại môn bốn phía cũng lập tức sôi nổi lên, đồng loạt nhìn ngó.
“Là Triệu Nhất Đa sư huynh, nghe nói tạo nghệ gieo trồng linh thảo của huynh ấy được đánh giá là ngang ngửa với Trần Tử Ngang!”
“Nhìn thì thấy hai người họ gần đây thường hay đối địch với nhau. Người nào cũng muốn tranh đoạt danh xưng đệ nhất gieo trồng thảo mộc a.”
Sắc mặt Trần Tử Ngang đầy âm trầm nhìn về phía Triệu Nhất Đa. Ánh mắt hai người nhất thời chạm nhau, cả hai đều nhìn thấy được địch ý mãnh liệt trong mắt đối phương.
“Triệu Nhất Đa, đem Linh Đông Trúc của ngươi ra ta xem thế nào.” Ngay cả Chu trưởng lão cũng có chút hứng thú. Đối với Triệu Nhất Đa trước mặt, lão cũng hân thưởng rất nhiều, lại biết được hai tiểu tử này cạnh tranh rất nhiều lần với nhau về phương diện gieo trồng thảo mộc lão cũng có chút vui vẻ. Dù sao chỉ có loại cạnh tranh như thế này mới có thể thúc đẩy cả hai cùng tiến lên được những bước đi cao hơn.
Triệu Nhất Đa hướng về Chu trưởng lão cúi đầu, sau đó mới vỗ túi trữ vật, mười gốc Linh Đông Trúc chợt xuất hiện. Gốc trúc dài chừng một trượng, thân trúc to bằng bắp đùi, màu xanh biếc trên thân cây cũng ẩn ẩn mang theo cảm giác sáng óng ánh, thậm chí còn có từng đợt Linh khí tràn qua. Nhìn thoáng qua đã thấy không hề tầm thường, hơn nữa đem so sánh với Từ Tử Ngang vừa rồi, cao thấp chênh lệch cũng có thể thấy rõ.
Ngay khi đám trúc được đưa ra, đám đệ tử xung quanh cũng không kìm được mà xôn xao hẳn lên, dù sao thì Linh Đông Trúc dài một trượng như thế này bọn hắn cũng chỉ mới nghe qua chứ chưa từng được thấy tận mắt.
“Linh Đông Trúc dài một trượng như vậy thì phải trồng trong bao lâu chứ!”
“Loại Linh Đông Trúc này đã đạt tới trình độ tán Linh khí ra ngoài như vậy, bổn sự gieo trồng thảo mộc của Triệu sư huynh quả nhiên là đệ nhất trong giới đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn chúng ta!”
Triệu Nhất Đa nhìn thấy vẻ mặt của mọi người xung quanh như vậy bèn nở ra một nụ cười khiêu khích nhìn về phía Từ Tử Ngang.
Sắc mặt Từ Tử Ngang cũng nhất thời mà trở nên khó coi.
Hai mắt Chu trưởng lão sáng ngời, ánh mắt đầy sự tán thưởng mà nhìn những gốc trúc kia, rồi lão chợt khẽ gật đầu.
"Tốt, tốt! mặc dù hôm nay có rất nhiều đệ tử đến giao nộp Linh Đông Trúc. Nhưng ngươi là người có kết quả tốt nhất, Linh Đông Trúc dài một trượng đã đột phá Thượng phẩm, có thể liệt vào hàng cao cấp rồi. Triệu Nhất Đa ngươi rất không tệ, hi vọng ngày sau ngươi sẽ tiếp tục cố gắng!”
“Trần sư đệ đây cũng cần phải học tập thêm nhiều một chút đi.” Triệu Nhất Đa liền hướng về Chu trưởng lão chắp tay chào, sau đó nhìn qua Từ Tử Ngang đầy khiêu khích.
Sắc mặt của Từ Tử Ngang càng thêm khó coi, bèn hừ lạnh một tiếng.
“Triệu sư huynh chớ nên cao hứng quá sớm. Nhờ người tương trợ thì có thể tính làm gì. Đợt gieo trồng tiếp theo, Trần mỗ nhất định mang đến Đông Linh Trúc một trượng rưỡi cho ngươi xem.”
Triệu Nhất Đa nghe vậy cười to.
“Trần sư đệ cũng không sợ gió thổi bay đầu lưỡi sao. Linh Đông Trúc rất khó sinh trưởng, lại có yêu cầu rất lớn đối với Linh khí, chúng ta là đệ tử Ngưng khí, có thể trồng được một trượng đã là cực hạn của cực hạn rồi. Một trượng rưỡi? Chỉ có trưởng lão Trúc cơ mới có thể trồng được ra, còn mức hai trượng thì, ha ha, Tiệu mỗ ở trong tông môn nhiều năm như vậy vẫn còn chưa được diện kiến qua Linh Đông Trúc hai trượng…”
Lời của Triệu Nhất Đa còn chưa nói xong thì đột nhiên trên con đường nhỏ phía sau đám người chợt truyền ra từng tràng âm thanh rầm rập, như thể đang có một vật khổng lồ nào đó đang bước từng bước tới đây. Những đệ tử ngoại môn kia đều kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại, sau đó là hàng loạt tiếng hít sâu truyền tới.
Ngay cả Từ Tử Ngang cùng với Triệu Nhất Đa đang đối đầu nhau cũng vì vậy mà bị cắt ngang. Hai người nhíu mày, cùng nhìn qua.
Rất nhanh, một đám trúc to như thân thể người trưởng thành bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Đám trúc này toàn thân là một màu xanh sẫm, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy một vài điểm lấm tấm ánh tím. Khi ánh dương rọi qua, cả thân cây đều tản ra vô số màu sắc rực rỡ tươi đẹp.
Càng làm cho chúng nhân giật mình, đó là từng đợt Linh khí nồng đậm tản mát bốn phương từ những khấc trúc này tràn ra, khiến cho vô số người chợt kinh hô.
“Đây…đây là vật gì vậy!”
“Tựa như cây gỗ nào đó, nhìn thoáng qua cũng khá giống cây trúc!”
Từ Tử Ngang cùng Triệu Nhất Đa đều cau mày lại, bọn họ không nhận thức được phía trước là cây gì, nhưng nhìn sơ cũng đủ thấy vậy ấy không chút tầm thường. Mà Chu trưởng lão đang đứng một bên bỗng nhiên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào những khấc trúc kia, hơi thở trở nên dồn dập.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, gốc trúc vậy mà càng lúc càng dài. Cho đến khi tất cả hoàn toàn hiện ra thì đã có chiều dài tới năm trượng. Phía dưới đám thân cây là một thiếu niên gầy gò đang thở hổn hển mà vác trên vai, từng bước một đi tới.
Như một con kiến, đang khiêng một cái bánh bao…
Mỗi bước chân hắn đặt xuống đều vang lên ầm ầm. Một đường thẳng tới phía trước, các đệ tử ngoại môn bất giác đều tự động tránh qua một bên, cả đám đều hoảng sợ và không khỏi kinh hãi đối với khí lực của thiếu niên này.
Thiếu niên này chính là Bạch Tiểu Thuần. Hắn đầy phiền muộn mà đi một đường tới đây, nghĩ tới trận tiểu bỉ hung tàn, nghĩ tới Vạn xà cốc đáng sợ mà khóc không ra nước mắt, tiếp tục lê lết lên sơn đạo. Lúc này vất vả lắm hắn mới tới được đây, cũng không để ý tới mọi người xung quanh mà đi thẳng đến trước mặt Chu trưởng lão. Sau đó rầm rầm vài tiếng, hắn quăng toàn bộ đám trúc này xuống đất, rồi ngồi lên trên đám trúc mà lau mồ hôi, thở hổn hển.
“Đám cây trúc này không đặt trong Túi trữ vật được, mệt chết ta. Trưởng lão, ta đến bàn giao nhiệm vụ.” Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong thì đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, bèn nhìn lại mới phát hiện lúc này đám người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào đám trúc kia. Rồi hơi thở của cả đám bắt đầu trở nên nặng nề hơn.
“Cây trúc…đây thế nhưng là cây Trúc?”
“Ta đã sống tới chừng này rồi, mà còn chưa thấy qua cây trúc nào lớn như vậy, đây thật sự là thụ luôn rồi!”
Trong ánh mắt của Từ Tử Ngang và Triệu Nhất Đa cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, dường như cũng có nhận ra chút gì đó, chỉ có điều bọn họ không cách nào tin được bèn đột ngột tới gần rồi ngồi xổm xuống nhìn thật kĩ cây trúc này lần nữa. Triệu Nhất Đa thậm chí còn run rẩy muốn cắt một đoạn rồi tách ra xem xem bên trong thế nào.
Chỉ là chưa đợi gã tách ra thì Chu trưởng lão ở một bên đã tới gần, hất tay áo lên đánh bay hai tên kia ra. Lúc này Chu trưởng lão cũng không rời mắt khỏi đám Trúc này.
"Cái này. . . Đây vậy mà đích thật là Linh Đông Trúc! !" Sau nửa ngày, Chu trưởng lão hít vào một hơi rồi nói. Thanh âm của lão truyền ra khiến cho toàn bộ đệ tử ngoại môn đều sững người, rồi sau đó nhanh chóng bộc phát ra từng tràng âm thanh xôn xao ngập trời, đầy vẻ không cách nào tin nổi.
"Linh Đông Trúc! Mấy cây đại thụ này, lại là. . . Linh Đông Trúc!"
“Sao có thể vậy được, Linh Đông Trúc sao có thể to như vậy được chứ? Trời ạ, còn là năm trượng nữa!”
“Dài tới năm trượng, kích thước to bằng thân người thường, đây…còn là cây Trúc sao?”
Thanh âm kinh hô cũng bộc phát ra, hơn nữa bởi vì bọn họ còn nhìn thấy Linh Đông Trúc của Từ Tử Ngang và Triệu Nhất Đa đang ở một bên, có thể trực quan so sánh được nên thanh âm kinh hô còn mãnh liệt vang lên hết đợt này tới đợt khác.
Bình luận facebook