Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-112
Chương 111: Di tích Chúc Long
Translator: Nguyetmai
Phía Đông đại lục Thương Lan là biển Thương Lãng mênh mông vô tận, phía Bắc là thế giới băng tuyết không một ngọn cỏ của Bắc Mạc. Phía Tây, qua núi Hắc Ma là sa mạc Qua Bích khô cạn linh khí. Phương Nam, bay qua dãy núi Song Liên nửa tháng thì tới được rừng Nam Hoang.
Không ai biết được tận cùng Bắc Mạc là gì. Từ trước tới nay chưa có bất cứ tu sĩ nào từng bay qua Bắc Mạc, cũng chưa có ai vượt qua khỏi biển Thương Lãng. Người của Ma Môn đã từng thăm dò sa mạc Qua Bích phía Tây, nhưng chỉ tiến lên trước ngàn dặm thì đã không cảm nhận được chút linh khí nào.
Mà rừng Nam Hoang thì là thiên hạ của yêu thú. Từng có tu sĩ trốn thoát khỏi nơi sâu thẳm trong Nam Hoang đã miêu tả lại rằng: "Tất cả cỏ cây đều là yêu quái, yêu thú tu vi Nguyên Anh chẳng biết có đến bao nhiêu."
Sâu trong Nam Hoang có một vực sâu. Truyền thuyết từ hàng vạn năm trước kể rằng, trước khi Thượng Hạ Tiên giới chia tách, một cường giả ở nhân giới chiến đấu với một đại yêu quái, đã vung kiếm chém ra một vết kiếm rộng vài chục dặm, sâu trăm dặm, dài vạn dặm ở đây. Vực sâu này được các tu sĩ đại lục Thương Lan gọi là vực Tiên Kiếm, cũng trở thành giới hạn dừng chân tại Man Hoang của các tu sĩ nhân loại.
Di tích Chúc Long cách vực Tiên Kiếm chưa tới trăm dặm. Chẳng biết là năm nào tháng nào, mặt đất bỗng rung chuyển, một mặt bia đá cao mười trượng từ cửa sơn cốc nào đó chui khỏi mặt đất. Bia đá không có chân bia, nằm sâu trong lòng đất, đỉnh bia đá chạm khắc họa tiết mây, bên trong khắc ba chữ Chúc Long Quyết, trên thân bia khắc hình một con Chúc Long* đang giương nanh múa vuốt.
(*) Chúc Long: Là một vị thần cổ đại trong thần thoại, dài nghìn dặm, đầu người, thân rồng, da màu đỏ. Chúc long mở mắt là trời sáng, nhắm mắt là trời tối, thở ra là mùa đông, hít vào là mùa hè, có thể hô mưa gọi gió (Theo Sơn Hải Kinh).
Cứ bốn mươi năm một lần, bia đá Chúc Long sẽ từ trong lòng đất nhô lên. Trong khoảng một tháng, không gian của sơn cốc phía sau bia đá sẽ nứt ra, hé lộ di tích bên trong. Khe hở không gian tồn tại từ một tháng tới vài tháng. Nhưng sau mười ngày khi bia đá trở vào trong đất thì không gian sẽ đóng lại. Đợi đến bốn mươi năm sau, sẽ tái xuất một lần nữa.
Vì thế, tòa sơn cốc này được gọi là Chúc Long Cốc.
Advertisement / Quảng cáo
Tu sĩ nhân loại cứ bốn mươi năm sẽ đi vào di tích để thu được những mảnh ghép tin tức. Vì vậy mọi người đều biết tòa di tích Chúc Long này từng là nơi ở của một vị cường giả tên là Hỏa Diêm Quân. Ông ta chết trước khi Thượng Hạ Tiên giới chia tách, cả đời ông ta tâm đắc nhất chính là Chúc Long Quyết.
Từ khi bia đá Chúc Long bắt đầu nhô lên khỏi mặt đất, các tu sĩ nhân loại đã vào di tích này hai mươi bảy lần. Suốt ngàn năm qua, không có một ai tìm được vị trí chôn thi thể của Hỏa Diêm Quân, cũng chưa một ai có được truyền thừa Chúc Long Quyết. Chính vì lý do đó, mỗi khi di tích xuất hiện, sẽ có rất nhiều tu sĩ chạy tới, muốn gặp được cơ duyên trong di tích.
Có người cảm thấy Chúc Long Quyết ở trên ngay trên tấm bia đá Chúc Long. Cũng có người cho rằng Chúc Long quyết được chôn cùng thi thể của Hỏa Diêm Quân. Lúc mới phát hiện di tích, các tu sĩ Nguyên Anh ở đại lục Thương Lan là những người chạy tới đầu tiên, họ đã lục soát khắp cả di tích, lấy đi những món đồ có giá trị. Khu di tích này không giống với bí cảnh trôi nổi lơ lửng trên không, có linh khí dồi dào. Thứ duy nhất có giá trị là cỏ Diễm Xà chí dương mọc trên Hỏa Nguyên của di tích.
Cỏ Diễm Xà khá có linh tính, giống như lan Hàn Tinh, nó hấp thu linh khí trời để sinh trưởng, đã trở thành linh vật. Muốn tìm được nó trong một di tích bốn mươi năm mới mở ra một lần, cần phải có cơ duyên.
Sau khi tìm kiếm mấy chục lần, các tu sĩ Nguyên Anh đã chẳng còn hứng thú với công pháp này nữa, người đến đây phần lớn là tu sĩ có tu vi từ Kim Đan trở xuống. Sau khi Ma Môn tung ra cách luyện đan bằng dị hỏa, thì những dị hỏa trôi nổi trên Hỏa Nguyên nơi đây bỗng khiến di tích Chúc Long trở nên nhộn nhịp.
Sau nửa tháng tiến vào rừng Nam Hoang, Minh Triệt và Tiêu Liên Nhi bay thêm mấy ngày nữa mới tới được Chúc Long Cốc.
Cửa cốc rộng lớn, một con sông lớn đổ ra từ trong hai núi, xuôi ra đồng bằng màu mỡ ở cửa cốc. Xa xa có thể nhìn thấy tấm bia đá màu xanh khổng lồ kia.
Bay đến gần, có thể nhìn thấy trước bia đá Chúc Long có vô ngàn tu sĩ đang ngồi khoanh chân. Tất cả đều cố gắng dùng thần thức tìm kiếm trên tấm bia đá, hi vọng tạo được liên kết tâm linh với bia đá Chúc Long, giành được truyền thừa Chúc Long Quyết.
Suốt ngàn năm qua, đã có vô số người thử thấm máu tươi, thử dùng chân khí tác động lên bia đá Chúc Long. Thế nhưng bia đá Chúc Long lại chẳng có phản ứng gì. Chân khí của các tu sĩ cũng không mảy may làm tổn hại được bia đá Chúc Long. Từng có tu sĩ đào xuống phía dưới bia đá Chúc Long, đào tận mấy dặm mà vẫn không thấy đáy.
Đạo Môn lấy ba tông bốn môn đứng đầu. Sau khi các vị tu sĩ Nguyên Anh bàn bạc, cảm thấy thứ duy nhất có thể làm được chuyện chính là thần thức của tu sĩ. Có lẽ tu sĩ nào có thần thức sinh ra cảm ứng với bia đá Chúc Long, thì sẽ có thể giành được truyền thừa Chúc Long Quyết.
Để đề phòng có tu sĩ phát điên, một ngày nào đó chém lìa bia đá Chúc Long, tu sĩ Đạo Môn hình thành một giao hẹn bất thành văn: Ai công kích bia đá Chúc Long thì sẽ bị toàn thể Đạo Môn tiêu diệt. Người thực thi dĩ nhiên là đệ tử của ba tông bốn môn. Mỗi khi bia đá Chúc Long nhô lên mặt đất, ba tông bốn môn đều sẽ phái đệ tử của mình đi duy trì trật tự, đồng thời cũng cho các đệ tử tông môn tới tìm kiếm cơ duyên.
Lúc hai người tới đồng bằng ở cửa cốc, đã thấy trên đồng bằng rộng tãi đã dựng lên đủ loại lều trại. Các tu sĩ mở sạp bán hàng tự phát, tạo thành một khu chợ. Sau khi nghe ngóng, cả hai được biết di tích Chúc Long sẽ xuất hiện trong hai ngày nữa.
Tiêu Liên Nhi đưa găng tay huyễn thú cho Minh Triệt, hai người đều thay trang phục, đội mũ có mạng che. Lúc tới gần bia đá Chúc Long, Tiêu Liên Nhi không khỏi buồn cười.
Lý Đào An và Thập Bát Liên Nữ của Minh Hương Môn ngồi trước bia đá Chúc Long. Ba tông bốn môn dựng lều trại dày đặc ở cửa cốc, khiến cửa cốc nhỏ đi một nửa, ai muốn vào cốc thì đều phải lách qua các doanh trại.
Minh Triệt cười lạnh nói: "Nếu như có người tìm thấy bảo vật trong di tích, ba tông bốn môn muốn cướp thì chặn lại ở cửa cốc sẽ vô cùng thuận lợi."
Tiêu Liên Nhi xuất thân từ Nguyên Đạo Tông, biết sự sâu xa bên trong. Nàng quan sát cách bố trí lều trại, xem thường nói: "Chỉ là mấy trận pháp thôi mà."
Ít nhất Nguyên Đạo Tông sẽ thiết lập trận pháp gì, trong lòng nàng hiểu rõ, cũng không để trong lòng.
Nàng cười nói: "Tuy Lý Đào An là đệ tử của chưởng môn đạo quân Minh Hương Môn, nhưng cũng chẳng có khả năng ra lệnh cho ba tông bốn môn bắt cô gia cho nàng ta. Chỉ cần huynh không lộ hai cái tay ra, tu sĩ nhiều như thế, chắc chắn nàng ta không thể xốc từng tấm mạng che mặt của mọi người được."
"Nếu không phải vậy thì ta còn dám đến đây à?" Minh Triệt liếc nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Trước kia ta từng tới đây rồi."
Minh Triệt biết chắc chắn Tiêu Liên Nhi cũng từng tới đây rồi, nhưng với số tuổi hiện tại của nàng thì lại là bất khả thi. Hắn thầm nghĩ bây giờ đến lượt nàng giả vờ tò mò rồi.
Hắn đưa mắt quan sát nàng, quả nhiên từ sau mạng che truyền đến giọng nói cố làm ra vẻ ngạc nhiên của nàng: "Tốt quá rồi, kể cho ta nghe hoàn cảnh bên trong thế nào đi."
Minh Triệt đi về phía bên cạnh, tìm chỗ đất trống, ngồi khoanh chân. Thấy Tiêu Liên Nhi cũng ngồi xuống bên cạnh, hắn dịch người qua, hạ thấp giọng nói: "Bên trong có di tích của một tòa cung điện, còn có một vùng Hỏa Nguyên rộng lớn. Bên trên Hỏa Nguyên có dị hỏa trôi nổi, còn cỏ Diễm Xà thì phải có cơ hội mới gặp được. Có điều lấy thứ cỏ đó cũng chẳng có nhiều tác dụng lắm, có thể cải thiện thể chất hệ Hỏa, cùng lắm là luyện ra một ít Liệt Dương Đan cao cấp mà thôi."
Hắn nghiêng người gần nàng hơn, có thể nhìn thấy khuôn mặt lờ mờ sau mạng che của nàng. Nàng dùng mặt nạ huyễn thú, nên hắn cũng không muốn nhìn mặt nàng. Nhưng đến gần, hắn có thể ngửi thấy hơi thở mà chỉ trên người nàng mới có.
"Chỉ thế thôi à?" Tiêu Liên Nhi liếc mắt khinh thường, thầm nghĩ chuyện này ai mà không biết. Ta còn từng đi qua di tích cung điện và Hỏa Nguyên ba lần đây này.
Advertisement / Quảng cáo
Minh Triệt cười khẽ: "Ta còn biết đường vào địa cung nữa."
"Cái gì!" Tiêu Liên Nhi giật mình, chuyển sang nói chuyện bằng thần thức với hắn: "Bên dưới di tích cung điện có địa cung? Suốt ngàn năm qua cũng không có ai tìm được di hài của Hỏa Diêm Quân, lẽ nào là ở trong địa cung? Sao ngươi tìm ra được?"
Đạo Môn tìm cả mấy trăm năm cũng không thấy, nhưng Ma Môn lại có cách. Minh Triệt đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trong bí cảnh, Tiêu Liên Nhi không chịu dùng thần thức nói chuyện, chỉ tựa vào người hắn, cánh tay ôm lấy cổ cổ hắn. Trong lòng hơi nóng, hắn đưa tay giữ vai nàng, cúi đầu nói bên tai nàng: "Lần trước đi vào phát hiện, vẫn chưa kịp vào thì tới lúc di tích đóng lại."
Hơi thở phả bên tai Tiêu Liên Nhi khiến cơ thể nàng cứng đờ, nắm chặt hai tay, vô thức giãy ra, bất mãn nói: "Ngươi dùng thần thức truyền âm không được à?"
Minh Triệt ngại ngần nói: "Bị Lý Đào An… dọa sợ rồi."
Trong lòng hắn bực bội, dời sang chủ đề khác: "Lần đầu tiên ngươi tới, thử dùng thần thức tiếp xúc với tấm bia đá Chúc Long kia xem, chưa biết chừng lại có phản ứng, được truyền thừa thì sao? Ta đã từng thử rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì cả."
Tiêu Liên Nhi đã thử từ lâu rồi, nhưng không muốn hắn phát hiện ra manh mối gì nên khoanh chân tĩnh tâm, ngưng tụ thần thức thành một đường nhỏ tiếp xúc với bia đá Chúc Long. Lát sau, nàng lắc đầu nói: "Không có phản ứng."
Đúng lúc ấy mặt đất đột nhiên chấn động, tất cả các tu sĩ đều ngẩng đầu nhìn về phía sơn cốc.
Không gian phía sau cửa cốc lắc lư, giống như ảo ảnh trong sa mạc, một vùng đồng bằng thung lũng đỏ rực, cùng với tòa cung điện lẳng lặng hiện ra.
"Di tích mở ra rồi!"
Chẳng biết là giọng ai cất lên. Vô số tu sĩ người dùng pháp bảo, người khởi động chân khí, lao về phía sơn cốc.
Đệ tử ba tông bốn môn nghe âm thanh mà hành động, một âm thanh vang lên: "Cái vị đạo hữu, sau khi nghe thấy tiếng chuông thì trong vòng mười ngày bắt buộc phải ra khỏi di tích! Nếu không đi ra, thì bốn mươi năm sau mới có thể ra được!"
Một trưởng lão Đan Tông liên tục nhắc nhở ba lần.
"Đi!" Minh Triệt định đưa tay kéo Tiêu Liên Nhi, nhưng tay đưa ra một nửa thì lại rụt về.
Hai người trà trộn trong đám tu sĩ bay về phía sơn cốc.
Lý Đào An cùng hộ vệ của nàng ta, thêm cả Thập Bát Liên Nữ đều đứng trước cửa cốc.
Liên Nhụy với Lý Đào An rất thân thiết, mở to hai mắt quan sát các tu sĩ bay qua bên cạnh, cười hì hì nói: "Con bấm đốt tay tính, phu quân của sư thúc chắc chắn sẽ bay qua ngay trước mặt chúng ta."
Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt bay qua, đúng lúc nghe được câu này của nàng ta. Tiêu Liên Nhi bất giác phì cười.
Hai người như thể xuyên qua một màng ngăn không gian mềm mại, tiến vào di tích, ngoảnh đầu lại nhìn thấy bia đá Chúc Long cao vút ở cửa cốc, vẫn còn rất nhiều tu sĩ bay vào.
Hỏa Nguyên bao la, không khí nóng bỏng phả vào mặt. Vô số ngọn lửa nhỏ yếu từ trong lòng đất sinh ra, dưới chân như trải thảm màu đỏ, nằm chính giữa Hỏa Nguyên là một cung điện vững chãi.
Có tu sĩ bay trên Hỏa Nguyên, ý đồ thu phục được địa hỏa.
Cung điện đã bị người khác lục soát vô số lần, ngoài gạch ngói và gỗ đá không bị lấy đi thì sớm đã trống trơn rồi.
"Địa cung mà ngươi nói có lối vào ở đâu?" Tiêu Liên Nhi hỏi.
Minh Triệt nói: "Trong Hỏa Nguyên có vô số hồ lửa, trong đó có một cái dẫn tới địa cung, đi theo ta."
Advertisement / Quảng cáo
Tiêu Liên Nhi bay theo hắn về phía Tây Nam, trên đường đi gặp rất nhiều hồ lửa to nhỏ khác nhau. Cỏ Diễm Xà thích nguyên tố Hỏa, nếu có thì phần lớn sẽ mọc từ trong hố ra. Dị hỏa chủng cũng từ hố lửa mà ra. Rất nhiều tu sĩ đứng bên hố lửa, chiếm giữ một chỗ, dự định ôm cây đợi thỏ.
Bay đến biên giới, một hồ lớn hình thành từ những hồ lửa nhỏ xuất hiện trước mắt, hồ lớn chừng trăm mẫu, đủ để tập trung hơn trăm tên tu sĩ. Chất lỏng màu đỏ trong hồ đó như nước sôi sủi lăn tăn, tạo ra những bong bóng nước. Bong bóng nước vỡ tan, bùng lên từng ngọn lửa. Có ngọn lửa biến mất, nhưng lại có ngọn lửa dập dờn một cách dị thường trên mặt hồ.
"Đây chính là dị hỏa chủng." Minh Triệt nói.
Một nhóm dị hỏa chủng dập dềnh bay ra, chắc chắn sẽ có các tu sĩ khác bay đi tranh đoạt. Có người dùng chân khí, cũng có người dùng pháp bảo, mặt hồ sáng lên, có người thành công thu được hỏa chủng. Có người làm pháp bảo tiếp xúc với hỏa chủng, bị ngọn lửa nóng bỏng thoáng chốc thiêu cháy.
Tiêu Liên Nhi nóng lòng, nghe thấy những tiếng "póc", trên mặt hồ cách nàng không xa có vô số bong bóng vỡ tan, rất nhiều ngọn lửa bốc lên. Trong đó có một ít hỏa chủng to chừng đầu ngón tay, giống như luồng sáng lơ lửng trong lửa.
Tay nàng nhanh chóng phóng ra một luồng chân khí màu trắng, Thủy khắc Hỏa, nàng định dùng chân khí hệ Thủy bao vây dị hỏa, sau đó thu vào đan điền để luyện hóa.
Đúng lúc ấy, trên không bỗng có mấy người bay tới, trang phục màu trắng phấp phới.
"Sư huynh, ở đây có một dị hỏa chủng."
Chân khí trong tay Tiêu Liên Nhi vừa thu lại, nàng thản nhiên nhìn người bay tới.
Minh Triệt ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Minh Y, Thạch Thanh Phong và mấy đệ tử của Nguyên Đạo Tông bay tới trước mặt.
Translator: Nguyetmai
Phía Đông đại lục Thương Lan là biển Thương Lãng mênh mông vô tận, phía Bắc là thế giới băng tuyết không một ngọn cỏ của Bắc Mạc. Phía Tây, qua núi Hắc Ma là sa mạc Qua Bích khô cạn linh khí. Phương Nam, bay qua dãy núi Song Liên nửa tháng thì tới được rừng Nam Hoang.
Không ai biết được tận cùng Bắc Mạc là gì. Từ trước tới nay chưa có bất cứ tu sĩ nào từng bay qua Bắc Mạc, cũng chưa có ai vượt qua khỏi biển Thương Lãng. Người của Ma Môn đã từng thăm dò sa mạc Qua Bích phía Tây, nhưng chỉ tiến lên trước ngàn dặm thì đã không cảm nhận được chút linh khí nào.
Mà rừng Nam Hoang thì là thiên hạ của yêu thú. Từng có tu sĩ trốn thoát khỏi nơi sâu thẳm trong Nam Hoang đã miêu tả lại rằng: "Tất cả cỏ cây đều là yêu quái, yêu thú tu vi Nguyên Anh chẳng biết có đến bao nhiêu."
Sâu trong Nam Hoang có một vực sâu. Truyền thuyết từ hàng vạn năm trước kể rằng, trước khi Thượng Hạ Tiên giới chia tách, một cường giả ở nhân giới chiến đấu với một đại yêu quái, đã vung kiếm chém ra một vết kiếm rộng vài chục dặm, sâu trăm dặm, dài vạn dặm ở đây. Vực sâu này được các tu sĩ đại lục Thương Lan gọi là vực Tiên Kiếm, cũng trở thành giới hạn dừng chân tại Man Hoang của các tu sĩ nhân loại.
Di tích Chúc Long cách vực Tiên Kiếm chưa tới trăm dặm. Chẳng biết là năm nào tháng nào, mặt đất bỗng rung chuyển, một mặt bia đá cao mười trượng từ cửa sơn cốc nào đó chui khỏi mặt đất. Bia đá không có chân bia, nằm sâu trong lòng đất, đỉnh bia đá chạm khắc họa tiết mây, bên trong khắc ba chữ Chúc Long Quyết, trên thân bia khắc hình một con Chúc Long* đang giương nanh múa vuốt.
(*) Chúc Long: Là một vị thần cổ đại trong thần thoại, dài nghìn dặm, đầu người, thân rồng, da màu đỏ. Chúc long mở mắt là trời sáng, nhắm mắt là trời tối, thở ra là mùa đông, hít vào là mùa hè, có thể hô mưa gọi gió (Theo Sơn Hải Kinh).
Cứ bốn mươi năm một lần, bia đá Chúc Long sẽ từ trong lòng đất nhô lên. Trong khoảng một tháng, không gian của sơn cốc phía sau bia đá sẽ nứt ra, hé lộ di tích bên trong. Khe hở không gian tồn tại từ một tháng tới vài tháng. Nhưng sau mười ngày khi bia đá trở vào trong đất thì không gian sẽ đóng lại. Đợi đến bốn mươi năm sau, sẽ tái xuất một lần nữa.
Vì thế, tòa sơn cốc này được gọi là Chúc Long Cốc.
Advertisement / Quảng cáo
Tu sĩ nhân loại cứ bốn mươi năm sẽ đi vào di tích để thu được những mảnh ghép tin tức. Vì vậy mọi người đều biết tòa di tích Chúc Long này từng là nơi ở của một vị cường giả tên là Hỏa Diêm Quân. Ông ta chết trước khi Thượng Hạ Tiên giới chia tách, cả đời ông ta tâm đắc nhất chính là Chúc Long Quyết.
Từ khi bia đá Chúc Long bắt đầu nhô lên khỏi mặt đất, các tu sĩ nhân loại đã vào di tích này hai mươi bảy lần. Suốt ngàn năm qua, không có một ai tìm được vị trí chôn thi thể của Hỏa Diêm Quân, cũng chưa một ai có được truyền thừa Chúc Long Quyết. Chính vì lý do đó, mỗi khi di tích xuất hiện, sẽ có rất nhiều tu sĩ chạy tới, muốn gặp được cơ duyên trong di tích.
Có người cảm thấy Chúc Long Quyết ở trên ngay trên tấm bia đá Chúc Long. Cũng có người cho rằng Chúc Long quyết được chôn cùng thi thể của Hỏa Diêm Quân. Lúc mới phát hiện di tích, các tu sĩ Nguyên Anh ở đại lục Thương Lan là những người chạy tới đầu tiên, họ đã lục soát khắp cả di tích, lấy đi những món đồ có giá trị. Khu di tích này không giống với bí cảnh trôi nổi lơ lửng trên không, có linh khí dồi dào. Thứ duy nhất có giá trị là cỏ Diễm Xà chí dương mọc trên Hỏa Nguyên của di tích.
Cỏ Diễm Xà khá có linh tính, giống như lan Hàn Tinh, nó hấp thu linh khí trời để sinh trưởng, đã trở thành linh vật. Muốn tìm được nó trong một di tích bốn mươi năm mới mở ra một lần, cần phải có cơ duyên.
Sau khi tìm kiếm mấy chục lần, các tu sĩ Nguyên Anh đã chẳng còn hứng thú với công pháp này nữa, người đến đây phần lớn là tu sĩ có tu vi từ Kim Đan trở xuống. Sau khi Ma Môn tung ra cách luyện đan bằng dị hỏa, thì những dị hỏa trôi nổi trên Hỏa Nguyên nơi đây bỗng khiến di tích Chúc Long trở nên nhộn nhịp.
Sau nửa tháng tiến vào rừng Nam Hoang, Minh Triệt và Tiêu Liên Nhi bay thêm mấy ngày nữa mới tới được Chúc Long Cốc.
Cửa cốc rộng lớn, một con sông lớn đổ ra từ trong hai núi, xuôi ra đồng bằng màu mỡ ở cửa cốc. Xa xa có thể nhìn thấy tấm bia đá màu xanh khổng lồ kia.
Bay đến gần, có thể nhìn thấy trước bia đá Chúc Long có vô ngàn tu sĩ đang ngồi khoanh chân. Tất cả đều cố gắng dùng thần thức tìm kiếm trên tấm bia đá, hi vọng tạo được liên kết tâm linh với bia đá Chúc Long, giành được truyền thừa Chúc Long Quyết.
Suốt ngàn năm qua, đã có vô số người thử thấm máu tươi, thử dùng chân khí tác động lên bia đá Chúc Long. Thế nhưng bia đá Chúc Long lại chẳng có phản ứng gì. Chân khí của các tu sĩ cũng không mảy may làm tổn hại được bia đá Chúc Long. Từng có tu sĩ đào xuống phía dưới bia đá Chúc Long, đào tận mấy dặm mà vẫn không thấy đáy.
Đạo Môn lấy ba tông bốn môn đứng đầu. Sau khi các vị tu sĩ Nguyên Anh bàn bạc, cảm thấy thứ duy nhất có thể làm được chuyện chính là thần thức của tu sĩ. Có lẽ tu sĩ nào có thần thức sinh ra cảm ứng với bia đá Chúc Long, thì sẽ có thể giành được truyền thừa Chúc Long Quyết.
Để đề phòng có tu sĩ phát điên, một ngày nào đó chém lìa bia đá Chúc Long, tu sĩ Đạo Môn hình thành một giao hẹn bất thành văn: Ai công kích bia đá Chúc Long thì sẽ bị toàn thể Đạo Môn tiêu diệt. Người thực thi dĩ nhiên là đệ tử của ba tông bốn môn. Mỗi khi bia đá Chúc Long nhô lên mặt đất, ba tông bốn môn đều sẽ phái đệ tử của mình đi duy trì trật tự, đồng thời cũng cho các đệ tử tông môn tới tìm kiếm cơ duyên.
Lúc hai người tới đồng bằng ở cửa cốc, đã thấy trên đồng bằng rộng tãi đã dựng lên đủ loại lều trại. Các tu sĩ mở sạp bán hàng tự phát, tạo thành một khu chợ. Sau khi nghe ngóng, cả hai được biết di tích Chúc Long sẽ xuất hiện trong hai ngày nữa.
Tiêu Liên Nhi đưa găng tay huyễn thú cho Minh Triệt, hai người đều thay trang phục, đội mũ có mạng che. Lúc tới gần bia đá Chúc Long, Tiêu Liên Nhi không khỏi buồn cười.
Lý Đào An và Thập Bát Liên Nữ của Minh Hương Môn ngồi trước bia đá Chúc Long. Ba tông bốn môn dựng lều trại dày đặc ở cửa cốc, khiến cửa cốc nhỏ đi một nửa, ai muốn vào cốc thì đều phải lách qua các doanh trại.
Minh Triệt cười lạnh nói: "Nếu như có người tìm thấy bảo vật trong di tích, ba tông bốn môn muốn cướp thì chặn lại ở cửa cốc sẽ vô cùng thuận lợi."
Tiêu Liên Nhi xuất thân từ Nguyên Đạo Tông, biết sự sâu xa bên trong. Nàng quan sát cách bố trí lều trại, xem thường nói: "Chỉ là mấy trận pháp thôi mà."
Ít nhất Nguyên Đạo Tông sẽ thiết lập trận pháp gì, trong lòng nàng hiểu rõ, cũng không để trong lòng.
Nàng cười nói: "Tuy Lý Đào An là đệ tử của chưởng môn đạo quân Minh Hương Môn, nhưng cũng chẳng có khả năng ra lệnh cho ba tông bốn môn bắt cô gia cho nàng ta. Chỉ cần huynh không lộ hai cái tay ra, tu sĩ nhiều như thế, chắc chắn nàng ta không thể xốc từng tấm mạng che mặt của mọi người được."
"Nếu không phải vậy thì ta còn dám đến đây à?" Minh Triệt liếc nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Trước kia ta từng tới đây rồi."
Minh Triệt biết chắc chắn Tiêu Liên Nhi cũng từng tới đây rồi, nhưng với số tuổi hiện tại của nàng thì lại là bất khả thi. Hắn thầm nghĩ bây giờ đến lượt nàng giả vờ tò mò rồi.
Hắn đưa mắt quan sát nàng, quả nhiên từ sau mạng che truyền đến giọng nói cố làm ra vẻ ngạc nhiên của nàng: "Tốt quá rồi, kể cho ta nghe hoàn cảnh bên trong thế nào đi."
Minh Triệt đi về phía bên cạnh, tìm chỗ đất trống, ngồi khoanh chân. Thấy Tiêu Liên Nhi cũng ngồi xuống bên cạnh, hắn dịch người qua, hạ thấp giọng nói: "Bên trong có di tích của một tòa cung điện, còn có một vùng Hỏa Nguyên rộng lớn. Bên trên Hỏa Nguyên có dị hỏa trôi nổi, còn cỏ Diễm Xà thì phải có cơ hội mới gặp được. Có điều lấy thứ cỏ đó cũng chẳng có nhiều tác dụng lắm, có thể cải thiện thể chất hệ Hỏa, cùng lắm là luyện ra một ít Liệt Dương Đan cao cấp mà thôi."
Hắn nghiêng người gần nàng hơn, có thể nhìn thấy khuôn mặt lờ mờ sau mạng che của nàng. Nàng dùng mặt nạ huyễn thú, nên hắn cũng không muốn nhìn mặt nàng. Nhưng đến gần, hắn có thể ngửi thấy hơi thở mà chỉ trên người nàng mới có.
"Chỉ thế thôi à?" Tiêu Liên Nhi liếc mắt khinh thường, thầm nghĩ chuyện này ai mà không biết. Ta còn từng đi qua di tích cung điện và Hỏa Nguyên ba lần đây này.
Advertisement / Quảng cáo
Minh Triệt cười khẽ: "Ta còn biết đường vào địa cung nữa."
"Cái gì!" Tiêu Liên Nhi giật mình, chuyển sang nói chuyện bằng thần thức với hắn: "Bên dưới di tích cung điện có địa cung? Suốt ngàn năm qua cũng không có ai tìm được di hài của Hỏa Diêm Quân, lẽ nào là ở trong địa cung? Sao ngươi tìm ra được?"
Đạo Môn tìm cả mấy trăm năm cũng không thấy, nhưng Ma Môn lại có cách. Minh Triệt đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trong bí cảnh, Tiêu Liên Nhi không chịu dùng thần thức nói chuyện, chỉ tựa vào người hắn, cánh tay ôm lấy cổ cổ hắn. Trong lòng hơi nóng, hắn đưa tay giữ vai nàng, cúi đầu nói bên tai nàng: "Lần trước đi vào phát hiện, vẫn chưa kịp vào thì tới lúc di tích đóng lại."
Hơi thở phả bên tai Tiêu Liên Nhi khiến cơ thể nàng cứng đờ, nắm chặt hai tay, vô thức giãy ra, bất mãn nói: "Ngươi dùng thần thức truyền âm không được à?"
Minh Triệt ngại ngần nói: "Bị Lý Đào An… dọa sợ rồi."
Trong lòng hắn bực bội, dời sang chủ đề khác: "Lần đầu tiên ngươi tới, thử dùng thần thức tiếp xúc với tấm bia đá Chúc Long kia xem, chưa biết chừng lại có phản ứng, được truyền thừa thì sao? Ta đã từng thử rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì cả."
Tiêu Liên Nhi đã thử từ lâu rồi, nhưng không muốn hắn phát hiện ra manh mối gì nên khoanh chân tĩnh tâm, ngưng tụ thần thức thành một đường nhỏ tiếp xúc với bia đá Chúc Long. Lát sau, nàng lắc đầu nói: "Không có phản ứng."
Đúng lúc ấy mặt đất đột nhiên chấn động, tất cả các tu sĩ đều ngẩng đầu nhìn về phía sơn cốc.
Không gian phía sau cửa cốc lắc lư, giống như ảo ảnh trong sa mạc, một vùng đồng bằng thung lũng đỏ rực, cùng với tòa cung điện lẳng lặng hiện ra.
"Di tích mở ra rồi!"
Chẳng biết là giọng ai cất lên. Vô số tu sĩ người dùng pháp bảo, người khởi động chân khí, lao về phía sơn cốc.
Đệ tử ba tông bốn môn nghe âm thanh mà hành động, một âm thanh vang lên: "Cái vị đạo hữu, sau khi nghe thấy tiếng chuông thì trong vòng mười ngày bắt buộc phải ra khỏi di tích! Nếu không đi ra, thì bốn mươi năm sau mới có thể ra được!"
Một trưởng lão Đan Tông liên tục nhắc nhở ba lần.
"Đi!" Minh Triệt định đưa tay kéo Tiêu Liên Nhi, nhưng tay đưa ra một nửa thì lại rụt về.
Hai người trà trộn trong đám tu sĩ bay về phía sơn cốc.
Lý Đào An cùng hộ vệ của nàng ta, thêm cả Thập Bát Liên Nữ đều đứng trước cửa cốc.
Liên Nhụy với Lý Đào An rất thân thiết, mở to hai mắt quan sát các tu sĩ bay qua bên cạnh, cười hì hì nói: "Con bấm đốt tay tính, phu quân của sư thúc chắc chắn sẽ bay qua ngay trước mặt chúng ta."
Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt bay qua, đúng lúc nghe được câu này của nàng ta. Tiêu Liên Nhi bất giác phì cười.
Hai người như thể xuyên qua một màng ngăn không gian mềm mại, tiến vào di tích, ngoảnh đầu lại nhìn thấy bia đá Chúc Long cao vút ở cửa cốc, vẫn còn rất nhiều tu sĩ bay vào.
Hỏa Nguyên bao la, không khí nóng bỏng phả vào mặt. Vô số ngọn lửa nhỏ yếu từ trong lòng đất sinh ra, dưới chân như trải thảm màu đỏ, nằm chính giữa Hỏa Nguyên là một cung điện vững chãi.
Có tu sĩ bay trên Hỏa Nguyên, ý đồ thu phục được địa hỏa.
Cung điện đã bị người khác lục soát vô số lần, ngoài gạch ngói và gỗ đá không bị lấy đi thì sớm đã trống trơn rồi.
"Địa cung mà ngươi nói có lối vào ở đâu?" Tiêu Liên Nhi hỏi.
Minh Triệt nói: "Trong Hỏa Nguyên có vô số hồ lửa, trong đó có một cái dẫn tới địa cung, đi theo ta."
Advertisement / Quảng cáo
Tiêu Liên Nhi bay theo hắn về phía Tây Nam, trên đường đi gặp rất nhiều hồ lửa to nhỏ khác nhau. Cỏ Diễm Xà thích nguyên tố Hỏa, nếu có thì phần lớn sẽ mọc từ trong hố ra. Dị hỏa chủng cũng từ hố lửa mà ra. Rất nhiều tu sĩ đứng bên hố lửa, chiếm giữ một chỗ, dự định ôm cây đợi thỏ.
Bay đến biên giới, một hồ lớn hình thành từ những hồ lửa nhỏ xuất hiện trước mắt, hồ lớn chừng trăm mẫu, đủ để tập trung hơn trăm tên tu sĩ. Chất lỏng màu đỏ trong hồ đó như nước sôi sủi lăn tăn, tạo ra những bong bóng nước. Bong bóng nước vỡ tan, bùng lên từng ngọn lửa. Có ngọn lửa biến mất, nhưng lại có ngọn lửa dập dờn một cách dị thường trên mặt hồ.
"Đây chính là dị hỏa chủng." Minh Triệt nói.
Một nhóm dị hỏa chủng dập dềnh bay ra, chắc chắn sẽ có các tu sĩ khác bay đi tranh đoạt. Có người dùng chân khí, cũng có người dùng pháp bảo, mặt hồ sáng lên, có người thành công thu được hỏa chủng. Có người làm pháp bảo tiếp xúc với hỏa chủng, bị ngọn lửa nóng bỏng thoáng chốc thiêu cháy.
Tiêu Liên Nhi nóng lòng, nghe thấy những tiếng "póc", trên mặt hồ cách nàng không xa có vô số bong bóng vỡ tan, rất nhiều ngọn lửa bốc lên. Trong đó có một ít hỏa chủng to chừng đầu ngón tay, giống như luồng sáng lơ lửng trong lửa.
Tay nàng nhanh chóng phóng ra một luồng chân khí màu trắng, Thủy khắc Hỏa, nàng định dùng chân khí hệ Thủy bao vây dị hỏa, sau đó thu vào đan điền để luyện hóa.
Đúng lúc ấy, trên không bỗng có mấy người bay tới, trang phục màu trắng phấp phới.
"Sư huynh, ở đây có một dị hỏa chủng."
Chân khí trong tay Tiêu Liên Nhi vừa thu lại, nàng thản nhiên nhìn người bay tới.
Minh Triệt ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Minh Y, Thạch Thanh Phong và mấy đệ tử của Nguyên Đạo Tông bay tới trước mặt.