Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Editor:Nguyetmai
Diệu Nhật tin tưởng rằng vận mệnh của Mộ Tử sẽ thuận theo quỹ đạo ban đầu, đó là lúc Dịch Khinh Trần hai mươi tuổi Kết Đan thành công, gả cho Hàn Tu Văn. Hắn tiến vào trong huyễn trận này, hóa thân thành Hàn Tu Văn. Diệu Nhật cảm thấy mình sẽ có thể cho được Dịch Khinh Trần có được hai trăm năm cuộc đời xán lạn.
Hắn đã xem qua hai mươi năm cuộc đời này của Mộ Tử, đến lúc mà nàng được gả cho Hàn Tu Văn. Hắn nhớ rõ ràng trong khoảng thời gian hai mươi năm này, Hàn Tu Văn đã làm thế nào để khiến cho nàng vui, khiến cho nàng yêu gã hắn.
Bạch Trạch nói, quan tâm quá sẽ bị loạn. Minh Triệt từ ban đầu chỉ đứng ngoài quan sát, rồi dần dần dung nhập vào trong đó. Đối với Minh Triệt mà nói, hắn cho rằng hắn thật sự quay trở lại kiếp trước của Mộ Tử. Nhưng đối với Diệu Nhật mà nói, đây chỉ là huyễn cảnh mà thôi.
Hắn không cần nóng vội. Chỉ cần thuận theo vận mệnh của Mộ Tử, làm một Hàn Tu Văn đối xử thật tốt với nàng trong những năm tháng này là, nàng sẽ thích hắn thôi.
Một năm Dịch Khinh Trần đi ngoại môn này, vốn Hàn Tu Văn đối xử với nàng hòa ái dễ gần, hầu như không làm gì cả. Hắn chú ý đến nàng khi nàng mười hai tuổi Trúc Cơ thành công, vangdương danh đại lục Thương Lan.
Nhưng bây giờ bên cạnh nàng lại có thêm một tên Minh Triệt.
Minh Triệt và Dịch Khinh Trần vừa nói vừa cười đi về cửa điện Bắc Thần. Nàng sẽ ở ngoại môn một năm. Hắn sẽ trơ mắt nhìn Minh Triệt thay đổi vận mệnh của nàng hay sao?
Có cần phải sớm can dự vào cuộc sống của Dịch Khinh Trần hay không? Sớm can dự vào sẽ không thay đổi quỹ đạo vận mệnh của nàng chứ? Diệu Nhật vô cùng mâu thuẫn.
"Hàn sư đệ, đây là danh sách đệ tử mới nhập môn năm nay." Ngoài cổng có một tên đệ tử tới giao một cái thẻ ngọc cho hắn.
Diệu Nhật ôn hòa nói lời cảm tạ, nhớ ra bản thân mình là đệ tử đứng đầu điện Bắc Thần, cần phải giúp chưởng giáo xử lý các công việc của tông môn.
Chẳng biết từ lúc nào Nhược Thủy đã rời khỏi chính điện. Ngoài cổng lần lượt có các đệ tử quản lý những công việc khác nhau tiến vào. Được rồi, không cần phải vội vàng một hai ngày, Dịch Khinh Trần còn nhỏ mà. Diệu Nhật tập trung xử lý các sự vụ trong tông môn. Tới khi rảnh rỗi thì trời đã tối. Cả ngày hôm naày Minh Triệt đã nói những gì với Dịch Khinh Trần? Theo như nhịp độ sinh hoạt bình thường, Hàn Tu Văn vội vàng trở lại phòng mình để tu luyện. Cũng may đây là huyễn cảnh, mười năm sau, hắn thuận lợi Kết Đan là được rồi.
Hắn chỉ đi xem một chút thôi, sẽ không dễ dàng nhúng tay vào thay đổi đâu.! Diệu Nhật nghĩ thế rồi bay ra khỏi điện Bắc Thần.
Thần thức quét qua một cái, hắn liền phát hiện ra Dịch Khinh Trần và Minh Triệt.
Hắn đứng ở trên không trung, lặng yên ẩn nấpúp. Đây chính là điểmchỗ tốt của việc không bị cuốn vào trong huyễn cảnh. Hắn muốn ẩn thân, thì dù tất cả các tu sĩ Nguyên Anh của Nguyên Đạo Tông có tụ tập cùng một chỗ cũng đừng mong phát hiện ra hắn. Chỉ có duy nhất Minh Triệt có thể phát hiện ra hắn, nhưng hắn ta lại tin tưởng rằng chính mình là một tên đệ tử Luyện Khí, đã chuyển thế biến thành một thằng nhóc đen thui rồi.
Dịch Khinh Trần khoanh chân ngồi trên một đống cỏ hương bồ bên trong một cái chuồng linh thú, bàn tay nàng đặt một luồng linh quang lên trên quả trứng tiên hạc. Lòng bàn tay nàng phát ra một chút ánh sáng màu tím, trên trán đầy mồ hôi.
Diệu Nhật trợn mắt há mồm, nha đầu này lại dám dùng linh lực để ấp trứng bạch hạc sao? Thời gian đã qua quá lâu, hắn chỉ nhớ sau khi Dịch Khinh Trần tiến vào trong Nguyên Đạo Tông thì có gây ra một chuyện lớn. Hắn chỉ nhớ mỗi lần Hàn Tu Văn làm thế nào để ý đến nàng, làm thế nào để nàng cảm động. Nhưng sao hắn lại không nhớ rõ chuyện này nhỉ?
"Minh sư huynh, ta không đủ chân khí." Dịch Khinh Trần không nỡ buông tay ra.
Minh Triệt cũng ngây hết cả mặt. Trên người hắn đã bao giờ có đan dược cấp thấp mà đệ tử Luyện Khí có thể dùng được đâu: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu không thì chờ mẹ nó về vậy?"
"Sư thúc quản lý ở đây nói mẹ nó bay đi núi Thanh Mục rồi, cần phải nửa tháng nữa mới trở về. Các con hạc khác không quan tâm tới nó, đá nó tới nơi hẻo lánh này. Sư thúc nói có nhiều trứng không được ấp kịp sẽ chết mất." Dịch Khinh Trần nói một hơi dài, khí tức có chút bất ổn. Cần phải khống chế chân khí hệ Hhỏa trong lòng bàn tay không được quá nóng, cũng không được quá lạnh, lại không thể gián đoạn, khó thật đấy!
Nàng muốn ấp ra con hạc con này, Minh Triệt cũng nóng ruột lo lắng theo.
"Ta không thể phân tâm, huynh đút cho ta một viên Dưỡng Khí Đan đi.! Ta trả lại huynh là được, đừng hẹp hòi mà!."
Một viên Dưỡng Khí Đan sao, hắn mà có, chẳng lẽ còn không nỡ cho nàng hay sao? Minh Triệt cười khổ, "Nếu ta mà có thì đã cho muội từ sớm rồi."
"Ôi trời, huynh ngốc thật đấy! Khi vào tông môn chẳng phải được phát túi chứa đồ sao, hai bình đan dược cấp ba thượng phẩm ở trong đó đâu?" Dịch Khinh Trần trợn tròn đôi mắt hạnh.
Lúc này Minh Triệt mới kịp phản ứng, lấy đan dược từ trong túi chứa đồ ra, đút vào miệng nàng.
Đôi môi của cô bé mềm mại tựa cánh hoa, đầu ngón tay của hắn vô tình chạm phải là hắn đã muốn hôn nàng, liền muốn hôn xuống. Nhưng đáng tiếc là, hắn chỉ nhìn thấy được chứ không ăn được. Minh Triệt liếm môi một cái, dời tay lên trên, muốn lau mồ hôi trán cho nàng.
"Ngươi làm gì thế?" Diệu Nhật nhìn thấy rõ ràng, cơn tức giận xông lên đầu. Mới một ngày thôi, vậy mà Minh Triệt đã định sàm sỡ nàng rồi. Hắn vội bay đến chuồng thú, đẩy tay Minh Triệt ra.
Dịch Khinh Trần bị tiếng quát của hắn làm cho giật thót mình, chân khí trong tay lập tức tuôn trào ra. Ngọn lửa màu tím trong nháy mắt đã bao trùm quả trứng bạch hạc, mùi hương dần tràn ra… Quả trứng bị chính nàng nướng chín.
Minh Triệt ngã xuốngra mặt đất, nhận ra là Hàn Tu Văn thì, bất giác cũng trào lửa giận.
"Oa oa!" Dịch Khinh Trần há mồm khóc lớn.
Minh Triệt không để ý được đến việc hận thù Hàn Tu Văn nữa, vội lồm cồm bò dậy, muốn ôm nàng dỗ dành. Sao Diệu Nhật sao có thể chịu để hắn được toại nguyện?. Hắn ta tung một chưởng đẩy hắn ra rồi ngồi xuống trước mặt Dịch Khinh Trần, vô cùng áy náy nói, "Sư huynh không tốt, sư huynh sẽ tìm một quả trứng tiên hạc rồi cùng muội ấp nhé!."
Gương mặt Dịch Khinh Trần đầm đìa nước mắt, nhìn hắn đầy tức giận nhìn hắn ta rồi nói, "Nó chết rồi! Huynh hiểu không?"
Con ngươi Minh Triệt xoay tròn một cái, điều khiển chân khí nghịch chuyển, phun ra một ngụm máu rồi lớn tiếng nói, "Hàn sư huynhthúc, sao huynhthúc lại đánh ta?"
Dịch Khinh Trần hung hăng trừng mắt nhìn Diệu Nhật rồi chạy vội tới bên cạnh Minh Triệt, lấy đan dược bên trong túi chứa đồ ra cho hắn dùng, "Minh sư huynh, huynh nhanh dưỡng thương đi, ta hộ pháp cho huynh."
Minh Triệt khoanh chân nhập định chữa thương. Dịch Khinh Trần giống như một con gà mái nhỏ che trước người hắn. Diệu Nhật nghe được tiếng răng rắc phát ra từ bàn tay nắm chặt của mình. HChẳng qua là hắn mới chỉ đẩy một cái thôi, sao có thể đến nỗi phun máu ra như thế chứ?. Nếu như đã nhúng tay vào, vậy thì liền đưa nàng đi luôn cho rồi. Diệu Nhật vươn tay nắm lấy cánh tay Dịch Khinh Trần, kéo nàng ra ngoài chuồng thú.
"Sư tôn cho muội ra ngoại môn lịch luyện, muội không chăm chỉ luyện tập lại mải mê ham chơi thế này… Ta là sư huynh của muội, ta quản thúc muội là chuyện hiển nhiên… Sư huynh sai rồi, sư huynh nghĩ là thằng nhóc kia định sàm sỡ muội ấy mà… Được được được, muội phạt sư huynh thế nào cũng được. Tháng này sư huynh quét dọn chuồng linh thú thay muội. Quay về nơi ở tu luyện đi, tháng này ngoan ngoãn mà luyện Liệt Hỏa Quyết trong phòng nhé. Ta mà thấy muội lại chạy đi chơi nữa, ta sẽ cấm túc muội ở điện Bắc Thần."
"Ta ghét huynh! Ghét huynh!" Dịch Khinh Trần quay người vừa khóc vừa chạy đi.
Minh Triệt nghe được tiếng nói đứt quãng bên ngoài thì nín cười đến đỏ cả mặt.
Diệu Nhật nhìn thấy Dịch Khinh Trần quay lại phòng mình ở nNgoại sơn môn rồi mới quay người tiến vào trong chuồng thú, xách Minh Triệt lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệu Nhật nhỏ giọng nói ra từng chữ, "Nếu còn dám động tay động chân với sư muội ta, ta phế bỏ ngươi đấy."
Một tiía ánh kiếm màu vàng óng bỗng nhiên xuất hiện. Mặc dù chỉ là kỳ Luyện Khí, nhưng trong nháy mắt, Diệu Nhật nhận ra mình không thể dùng tu vi vượt quá được Trúc Cơ. Hắn tuyệt đối không thể để cho Minh Triệt phát hiện ra, đây là huyễn cảnh. Hắn buông tay ra, vỗ một chưởng xuống. Chân khí của tu sĩ Trúc Cơ rất nhẹ nhàng đập tan ánh kiếm của Minh Triệt, nhưng vạt áo của hắn vẫn bị cắt đứt một vết rách. Hắn ngẩn người, nhớ tới Minh Triệt là kiếm linh chứ, cũng không phải là một tên đệ tử Luyện Khí tu kiếm bình thường.
Minh Triệt cũng gằn giọng nói từng chữ một, "Không lâu nữa, ta cũng có thể lên Trúc Cơ. Lần sau, cũng không phải chỉ đơn giản là chém rách quần áo ngươi không thôi đâu."
Diệu Nhật chỉ chỉ vào hắn rồi quay người bay đi.
Quả trứng tiên hạc bị nướng chính vẫn nằm trên đống lá hương bồ. Minh Triệt lắc đầu tiếc nuối, "Tội nghiệp tiểu nha đầu kia mất công ấp trứng liên tục cả ngày trời."
Chắc chắn nàng đau lòng lắm, không nhân lúc vắng người chạy vào thì là đồ ngu. Minh Triệt nhanh như chớp chạy về chỗ ở. Thật khéo làm sao, sáng nay hắn và Dịch Khinh Trần ra nNgoại sơn môn lại chọn trúng hai căn phòng cạnh nhau.
Minh Triệt đứng bên ngoài phòng, thấy không bị mở cấm chế thì, không khỏi vui vẻ trong lòng, đẩy cửa bước vào sân, gọi: "Sư muội!"
Dịch Khinh Trần thò khuôn mặt nhỏ ra khỏi cửa phòng, mặt đầy vẻ lo lắng, "Sao huynh lại tới đây? Thương thế của huynh đỡ chưa? Nếu mà bị sư huynh của ta phát hiện ra thì hắn ta sẽ đánh huynh đấy."
"Hắn ta về nNội sSơn mMôn rồi. Ta dẫn muội đi nướng cá ăn đi, hắn ta sẽ không biết đâu. Cá của Nguyên Đạo Tông vừa béo vừa mềm, ăn rất ngon đấy."
"Hay là thôi đi. Sư huynh phát hiện ra sẽ cấm túc ta mất." Trong mắt Dịch Khinh Trần hiện lên chút sợ hãi.
Minh Triệt đi thẳng tới, cầm tay của nàng kéo ra ngoài, "Đừng sợ, có huynh đây."
Trong mắt Dịch Khinh Trần thoáng có vẻ do dự, Minh Triệt liếc nàng một cái rồi nói, "Nếu như không phải tại hắn, Hạc Nhi đã được ấp ra rồi."
CMột câu nói này khiến cho Dịch Khinh Trần hạ quyết tâm, đi theo Minh Triệt vào trong rừng.
Minh Triệt bắt liền ba con cá lớn, Dịch Khinh Trần dùng chân khí nhóm lửa, nhìn hắn thoăn thoắt làm cá rồi rửa sạch, không nhịn được mà hỏi hắn, "Minh Triệt, huynh có vẻ rất biết cách làm đồ ăn nhỉ?"
"Ta thích ăn mà. Chẳng lẽ muội không thích sao?"
"Ta không biết. Ta chưa từng làm bao giờ, nhưng mà ta cũng rất thích ăn."
Vậy cái khả năng nấu nướng kia của Tiêu Liên Nhi từ đâu mà có? Minh Triệt dùng nhánh cây xiên cá xong thì đột nhiên cũng hiểu ra. Một đời kia của Dịch Khinh Trần thường xuyên ở bên ngoài tìm thiên tài địa bảo cho Hàn Tu Văn, do đó mới tự mình chậm rãi học được cách nấu ăn.
"Ta biết là được rồi." Minh Triệt thầm nghĩ, hắn biết, nhưng làm không tốt lắm. ĐMột đời này liệu có nên tới lầu Túy Tiên tìm mấy tên đầu bếp kia để học một chút hay không?
Hắn đã nướng chín một con cá, nhớ trong túi chứa đồ có bát đũa nên lấy ra. Hắn ngưng kiếm khí thành một con dao nhỏ, tỉ mỉ lóc thịt cá vào trong bát cho nàng, "Ăn đi."
Dịch Khinh Trần không hề động đậy, "Ta chờ huynh rồi cùng ăn."
"Nguội sẽ mất ngon đấy." Minh Triệt cũng đói bụng, đệ tử Luyện Khí vẫn còn phải ăn cơm mà. Ngửi ngửi mùi cá, hắn kìm lòng không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Một đôi đũa ngọc gắp một miếng cá đưa tới miệng hắn. Minh Triệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt hạnh của Dịch Khinh Trần sáng rõ dưới ánh trăng như hai vì sao, đôi mắt hắn đột nhiên ẩm ướt. Lúc nhỏ nàng hồn nhiên ngây thơ như thế này, sao lại bị rơi vào trong tay Hàn Tu Văn chứ? Hắn hé miệng lẩm bẩm rồi cắn lấy miếng cá kia ăn, "Mau ăn đi, con cá này sẽ xong ngay đây."
Dịch Khinh Trần cầm bát lên, miệng nhỏ dính đầy mỡ, "Sư huynh tốt bụng thật. Nhưng mà… ngày mai Hàn sư huynh sẽ còn tới đấy."
Minh Triệt cười nhạo một tiếng, "Ngày mai ta sẽ nghĩ cách trả thù hắn ta thay cho Tiểu Hạc."
Dịch Khinh Trần chớp chớp mắt rồi gật đầu thật mạnh.
Diệu Nhật không ngờ Dịch Khinh Trần lại dám không nghe lời hắn. Ngày hôm sau bay ra nNgoại sSơn mMôn, thấy nàng đang ngoan ngoãn tu luyện trong phòng, nên hắn bay thẳng tới chuồng linh thú.
"Ôi, là Hàn sư huynh!"
"Là Hàn sư huynh thật sao?"
Bên ngoài chuồng thú đang đứng lít nha lít nhít hơn trăm nữ đệ tử trẻ tuổi, tất cả đều dịu dàng nũng nịu chào Diệu Nhật.
Nữ đệ tử quản lý chuồng linh thú chạy vội ra, "Hàn sư huynh, nghe nói tháng này huynh sẽ dọn dẹp chuồng linh thú cho sư muội của mình sao?"
Diệu Nhật vừa chào đáp lễ, vừa đi về phía một cái chuồng thú, "Ừm."
Gương mặt nữ đệ tử kia đầy vui vẻ, bàn tay ngọc chỉ một cái, "Nơi này, nơi này, còn có nơi đó, đều là nhiệm vụ của sư huynh."
Nơi này, nơi đó… Diệu Nhật giương mắt nhìngiương mắt nhìn tới, chuồng thú rộng trăm mẫu, ngoại trừ chuồng hạc, còn có phòng bếp của khu chuồng linh thú nữa. Trong lòng hắn căng lên, hỏi, "Tất… tất cả chỗ này sao?"
"Sư huynh, chúng ta tới giúp huynh!"
"Sao có thể thế được?"
"Không sao, sư huynh mời chúng ta đi ăn ở lầu Túy Tiên là được."
Chuồng thú trăm mẫu với mời các nữ đệ tử ăn cơm, chuyện nào dễ dàng hơn? Diệu Nhật còn chưa nghĩ được rõ ràng thì các nữ đệ tử đã vây quanh hắn thành đàn. Thần thức hắn khẽ động, thấy được Minh Triệt và Dịch Khinh Trần đang cưỡi một con bạch hạc bay về phía núi Thanh Mục, lập tức biết được mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn, cơn giận như sôi trào lên trong lòng hắn. Mà trước mặt hắn hiện giờ đang ập tới từng cơn gió thơm, từng khuôn mặt như hoa như ngọc. Nhìn đám nữ đệ tử xinh đẹp kia đang sử dụng pháp thuật để dọn dẹp chuồng thú, hắn cũng không tiện quay người rời đi. Hắn cười lạnh một tiếng nghĩ, ngươi cho rằng đến núi Thanh Mục là thoát được thần thức của ta sao?
Bạch hạc bay về phía núi Thanh Mục, Minh Triệt nghiêng đầu nhìn sang Dịch Khinh Trần rồi nói, "Công Tử Trúc Thương Lan Trúc cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá đa tình. Nhưng mà, tháng này sư huynh của muội đừng mơ được yên tĩnh! Chúng ta cũng nhờ thế mà tránh được hắn, vào núi Thanh Mục săn giết yêu thú."
Dịch Khinh Trần bất mãn nói, "Thế này sao gọi là gây khó dễ cho huynh ấy được. Hàn sư huynh thích thú còn không hết ấy."
Minh Triệt cẩn thận cản gió cho nàng, cười không nói gì.
Diệu Nhật tin tưởng rằng vận mệnh của Mộ Tử sẽ thuận theo quỹ đạo ban đầu, đó là lúc Dịch Khinh Trần hai mươi tuổi Kết Đan thành công, gả cho Hàn Tu Văn. Hắn tiến vào trong huyễn trận này, hóa thân thành Hàn Tu Văn. Diệu Nhật cảm thấy mình sẽ có thể cho được Dịch Khinh Trần có được hai trăm năm cuộc đời xán lạn.
Hắn đã xem qua hai mươi năm cuộc đời này của Mộ Tử, đến lúc mà nàng được gả cho Hàn Tu Văn. Hắn nhớ rõ ràng trong khoảng thời gian hai mươi năm này, Hàn Tu Văn đã làm thế nào để khiến cho nàng vui, khiến cho nàng yêu gã hắn.
Bạch Trạch nói, quan tâm quá sẽ bị loạn. Minh Triệt từ ban đầu chỉ đứng ngoài quan sát, rồi dần dần dung nhập vào trong đó. Đối với Minh Triệt mà nói, hắn cho rằng hắn thật sự quay trở lại kiếp trước của Mộ Tử. Nhưng đối với Diệu Nhật mà nói, đây chỉ là huyễn cảnh mà thôi.
Hắn không cần nóng vội. Chỉ cần thuận theo vận mệnh của Mộ Tử, làm một Hàn Tu Văn đối xử thật tốt với nàng trong những năm tháng này là, nàng sẽ thích hắn thôi.
Một năm Dịch Khinh Trần đi ngoại môn này, vốn Hàn Tu Văn đối xử với nàng hòa ái dễ gần, hầu như không làm gì cả. Hắn chú ý đến nàng khi nàng mười hai tuổi Trúc Cơ thành công, vangdương danh đại lục Thương Lan.
Nhưng bây giờ bên cạnh nàng lại có thêm một tên Minh Triệt.
Minh Triệt và Dịch Khinh Trần vừa nói vừa cười đi về cửa điện Bắc Thần. Nàng sẽ ở ngoại môn một năm. Hắn sẽ trơ mắt nhìn Minh Triệt thay đổi vận mệnh của nàng hay sao?
Có cần phải sớm can dự vào cuộc sống của Dịch Khinh Trần hay không? Sớm can dự vào sẽ không thay đổi quỹ đạo vận mệnh của nàng chứ? Diệu Nhật vô cùng mâu thuẫn.
"Hàn sư đệ, đây là danh sách đệ tử mới nhập môn năm nay." Ngoài cổng có một tên đệ tử tới giao một cái thẻ ngọc cho hắn.
Diệu Nhật ôn hòa nói lời cảm tạ, nhớ ra bản thân mình là đệ tử đứng đầu điện Bắc Thần, cần phải giúp chưởng giáo xử lý các công việc của tông môn.
Chẳng biết từ lúc nào Nhược Thủy đã rời khỏi chính điện. Ngoài cổng lần lượt có các đệ tử quản lý những công việc khác nhau tiến vào. Được rồi, không cần phải vội vàng một hai ngày, Dịch Khinh Trần còn nhỏ mà. Diệu Nhật tập trung xử lý các sự vụ trong tông môn. Tới khi rảnh rỗi thì trời đã tối. Cả ngày hôm naày Minh Triệt đã nói những gì với Dịch Khinh Trần? Theo như nhịp độ sinh hoạt bình thường, Hàn Tu Văn vội vàng trở lại phòng mình để tu luyện. Cũng may đây là huyễn cảnh, mười năm sau, hắn thuận lợi Kết Đan là được rồi.
Hắn chỉ đi xem một chút thôi, sẽ không dễ dàng nhúng tay vào thay đổi đâu.! Diệu Nhật nghĩ thế rồi bay ra khỏi điện Bắc Thần.
Thần thức quét qua một cái, hắn liền phát hiện ra Dịch Khinh Trần và Minh Triệt.
Hắn đứng ở trên không trung, lặng yên ẩn nấpúp. Đây chính là điểmchỗ tốt của việc không bị cuốn vào trong huyễn cảnh. Hắn muốn ẩn thân, thì dù tất cả các tu sĩ Nguyên Anh của Nguyên Đạo Tông có tụ tập cùng một chỗ cũng đừng mong phát hiện ra hắn. Chỉ có duy nhất Minh Triệt có thể phát hiện ra hắn, nhưng hắn ta lại tin tưởng rằng chính mình là một tên đệ tử Luyện Khí, đã chuyển thế biến thành một thằng nhóc đen thui rồi.
Dịch Khinh Trần khoanh chân ngồi trên một đống cỏ hương bồ bên trong một cái chuồng linh thú, bàn tay nàng đặt một luồng linh quang lên trên quả trứng tiên hạc. Lòng bàn tay nàng phát ra một chút ánh sáng màu tím, trên trán đầy mồ hôi.
Diệu Nhật trợn mắt há mồm, nha đầu này lại dám dùng linh lực để ấp trứng bạch hạc sao? Thời gian đã qua quá lâu, hắn chỉ nhớ sau khi Dịch Khinh Trần tiến vào trong Nguyên Đạo Tông thì có gây ra một chuyện lớn. Hắn chỉ nhớ mỗi lần Hàn Tu Văn làm thế nào để ý đến nàng, làm thế nào để nàng cảm động. Nhưng sao hắn lại không nhớ rõ chuyện này nhỉ?
"Minh sư huynh, ta không đủ chân khí." Dịch Khinh Trần không nỡ buông tay ra.
Minh Triệt cũng ngây hết cả mặt. Trên người hắn đã bao giờ có đan dược cấp thấp mà đệ tử Luyện Khí có thể dùng được đâu: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu không thì chờ mẹ nó về vậy?"
"Sư thúc quản lý ở đây nói mẹ nó bay đi núi Thanh Mục rồi, cần phải nửa tháng nữa mới trở về. Các con hạc khác không quan tâm tới nó, đá nó tới nơi hẻo lánh này. Sư thúc nói có nhiều trứng không được ấp kịp sẽ chết mất." Dịch Khinh Trần nói một hơi dài, khí tức có chút bất ổn. Cần phải khống chế chân khí hệ Hhỏa trong lòng bàn tay không được quá nóng, cũng không được quá lạnh, lại không thể gián đoạn, khó thật đấy!
Nàng muốn ấp ra con hạc con này, Minh Triệt cũng nóng ruột lo lắng theo.
"Ta không thể phân tâm, huynh đút cho ta một viên Dưỡng Khí Đan đi.! Ta trả lại huynh là được, đừng hẹp hòi mà!."
Một viên Dưỡng Khí Đan sao, hắn mà có, chẳng lẽ còn không nỡ cho nàng hay sao? Minh Triệt cười khổ, "Nếu ta mà có thì đã cho muội từ sớm rồi."
"Ôi trời, huynh ngốc thật đấy! Khi vào tông môn chẳng phải được phát túi chứa đồ sao, hai bình đan dược cấp ba thượng phẩm ở trong đó đâu?" Dịch Khinh Trần trợn tròn đôi mắt hạnh.
Lúc này Minh Triệt mới kịp phản ứng, lấy đan dược từ trong túi chứa đồ ra, đút vào miệng nàng.
Đôi môi của cô bé mềm mại tựa cánh hoa, đầu ngón tay của hắn vô tình chạm phải là hắn đã muốn hôn nàng, liền muốn hôn xuống. Nhưng đáng tiếc là, hắn chỉ nhìn thấy được chứ không ăn được. Minh Triệt liếm môi một cái, dời tay lên trên, muốn lau mồ hôi trán cho nàng.
"Ngươi làm gì thế?" Diệu Nhật nhìn thấy rõ ràng, cơn tức giận xông lên đầu. Mới một ngày thôi, vậy mà Minh Triệt đã định sàm sỡ nàng rồi. Hắn vội bay đến chuồng thú, đẩy tay Minh Triệt ra.
Dịch Khinh Trần bị tiếng quát của hắn làm cho giật thót mình, chân khí trong tay lập tức tuôn trào ra. Ngọn lửa màu tím trong nháy mắt đã bao trùm quả trứng bạch hạc, mùi hương dần tràn ra… Quả trứng bị chính nàng nướng chín.
Minh Triệt ngã xuốngra mặt đất, nhận ra là Hàn Tu Văn thì, bất giác cũng trào lửa giận.
"Oa oa!" Dịch Khinh Trần há mồm khóc lớn.
Minh Triệt không để ý được đến việc hận thù Hàn Tu Văn nữa, vội lồm cồm bò dậy, muốn ôm nàng dỗ dành. Sao Diệu Nhật sao có thể chịu để hắn được toại nguyện?. Hắn ta tung một chưởng đẩy hắn ra rồi ngồi xuống trước mặt Dịch Khinh Trần, vô cùng áy náy nói, "Sư huynh không tốt, sư huynh sẽ tìm một quả trứng tiên hạc rồi cùng muội ấp nhé!."
Gương mặt Dịch Khinh Trần đầm đìa nước mắt, nhìn hắn đầy tức giận nhìn hắn ta rồi nói, "Nó chết rồi! Huynh hiểu không?"
Con ngươi Minh Triệt xoay tròn một cái, điều khiển chân khí nghịch chuyển, phun ra một ngụm máu rồi lớn tiếng nói, "Hàn sư huynhthúc, sao huynhthúc lại đánh ta?"
Dịch Khinh Trần hung hăng trừng mắt nhìn Diệu Nhật rồi chạy vội tới bên cạnh Minh Triệt, lấy đan dược bên trong túi chứa đồ ra cho hắn dùng, "Minh sư huynh, huynh nhanh dưỡng thương đi, ta hộ pháp cho huynh."
Minh Triệt khoanh chân nhập định chữa thương. Dịch Khinh Trần giống như một con gà mái nhỏ che trước người hắn. Diệu Nhật nghe được tiếng răng rắc phát ra từ bàn tay nắm chặt của mình. HChẳng qua là hắn mới chỉ đẩy một cái thôi, sao có thể đến nỗi phun máu ra như thế chứ?. Nếu như đã nhúng tay vào, vậy thì liền đưa nàng đi luôn cho rồi. Diệu Nhật vươn tay nắm lấy cánh tay Dịch Khinh Trần, kéo nàng ra ngoài chuồng thú.
"Sư tôn cho muội ra ngoại môn lịch luyện, muội không chăm chỉ luyện tập lại mải mê ham chơi thế này… Ta là sư huynh của muội, ta quản thúc muội là chuyện hiển nhiên… Sư huynh sai rồi, sư huynh nghĩ là thằng nhóc kia định sàm sỡ muội ấy mà… Được được được, muội phạt sư huynh thế nào cũng được. Tháng này sư huynh quét dọn chuồng linh thú thay muội. Quay về nơi ở tu luyện đi, tháng này ngoan ngoãn mà luyện Liệt Hỏa Quyết trong phòng nhé. Ta mà thấy muội lại chạy đi chơi nữa, ta sẽ cấm túc muội ở điện Bắc Thần."
"Ta ghét huynh! Ghét huynh!" Dịch Khinh Trần quay người vừa khóc vừa chạy đi.
Minh Triệt nghe được tiếng nói đứt quãng bên ngoài thì nín cười đến đỏ cả mặt.
Diệu Nhật nhìn thấy Dịch Khinh Trần quay lại phòng mình ở nNgoại sơn môn rồi mới quay người tiến vào trong chuồng thú, xách Minh Triệt lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệu Nhật nhỏ giọng nói ra từng chữ, "Nếu còn dám động tay động chân với sư muội ta, ta phế bỏ ngươi đấy."
Một tiía ánh kiếm màu vàng óng bỗng nhiên xuất hiện. Mặc dù chỉ là kỳ Luyện Khí, nhưng trong nháy mắt, Diệu Nhật nhận ra mình không thể dùng tu vi vượt quá được Trúc Cơ. Hắn tuyệt đối không thể để cho Minh Triệt phát hiện ra, đây là huyễn cảnh. Hắn buông tay ra, vỗ một chưởng xuống. Chân khí của tu sĩ Trúc Cơ rất nhẹ nhàng đập tan ánh kiếm của Minh Triệt, nhưng vạt áo của hắn vẫn bị cắt đứt một vết rách. Hắn ngẩn người, nhớ tới Minh Triệt là kiếm linh chứ, cũng không phải là một tên đệ tử Luyện Khí tu kiếm bình thường.
Minh Triệt cũng gằn giọng nói từng chữ một, "Không lâu nữa, ta cũng có thể lên Trúc Cơ. Lần sau, cũng không phải chỉ đơn giản là chém rách quần áo ngươi không thôi đâu."
Diệu Nhật chỉ chỉ vào hắn rồi quay người bay đi.
Quả trứng tiên hạc bị nướng chính vẫn nằm trên đống lá hương bồ. Minh Triệt lắc đầu tiếc nuối, "Tội nghiệp tiểu nha đầu kia mất công ấp trứng liên tục cả ngày trời."
Chắc chắn nàng đau lòng lắm, không nhân lúc vắng người chạy vào thì là đồ ngu. Minh Triệt nhanh như chớp chạy về chỗ ở. Thật khéo làm sao, sáng nay hắn và Dịch Khinh Trần ra nNgoại sơn môn lại chọn trúng hai căn phòng cạnh nhau.
Minh Triệt đứng bên ngoài phòng, thấy không bị mở cấm chế thì, không khỏi vui vẻ trong lòng, đẩy cửa bước vào sân, gọi: "Sư muội!"
Dịch Khinh Trần thò khuôn mặt nhỏ ra khỏi cửa phòng, mặt đầy vẻ lo lắng, "Sao huynh lại tới đây? Thương thế của huynh đỡ chưa? Nếu mà bị sư huynh của ta phát hiện ra thì hắn ta sẽ đánh huynh đấy."
"Hắn ta về nNội sSơn mMôn rồi. Ta dẫn muội đi nướng cá ăn đi, hắn ta sẽ không biết đâu. Cá của Nguyên Đạo Tông vừa béo vừa mềm, ăn rất ngon đấy."
"Hay là thôi đi. Sư huynh phát hiện ra sẽ cấm túc ta mất." Trong mắt Dịch Khinh Trần hiện lên chút sợ hãi.
Minh Triệt đi thẳng tới, cầm tay của nàng kéo ra ngoài, "Đừng sợ, có huynh đây."
Trong mắt Dịch Khinh Trần thoáng có vẻ do dự, Minh Triệt liếc nàng một cái rồi nói, "Nếu như không phải tại hắn, Hạc Nhi đã được ấp ra rồi."
CMột câu nói này khiến cho Dịch Khinh Trần hạ quyết tâm, đi theo Minh Triệt vào trong rừng.
Minh Triệt bắt liền ba con cá lớn, Dịch Khinh Trần dùng chân khí nhóm lửa, nhìn hắn thoăn thoắt làm cá rồi rửa sạch, không nhịn được mà hỏi hắn, "Minh Triệt, huynh có vẻ rất biết cách làm đồ ăn nhỉ?"
"Ta thích ăn mà. Chẳng lẽ muội không thích sao?"
"Ta không biết. Ta chưa từng làm bao giờ, nhưng mà ta cũng rất thích ăn."
Vậy cái khả năng nấu nướng kia của Tiêu Liên Nhi từ đâu mà có? Minh Triệt dùng nhánh cây xiên cá xong thì đột nhiên cũng hiểu ra. Một đời kia của Dịch Khinh Trần thường xuyên ở bên ngoài tìm thiên tài địa bảo cho Hàn Tu Văn, do đó mới tự mình chậm rãi học được cách nấu ăn.
"Ta biết là được rồi." Minh Triệt thầm nghĩ, hắn biết, nhưng làm không tốt lắm. ĐMột đời này liệu có nên tới lầu Túy Tiên tìm mấy tên đầu bếp kia để học một chút hay không?
Hắn đã nướng chín một con cá, nhớ trong túi chứa đồ có bát đũa nên lấy ra. Hắn ngưng kiếm khí thành một con dao nhỏ, tỉ mỉ lóc thịt cá vào trong bát cho nàng, "Ăn đi."
Dịch Khinh Trần không hề động đậy, "Ta chờ huynh rồi cùng ăn."
"Nguội sẽ mất ngon đấy." Minh Triệt cũng đói bụng, đệ tử Luyện Khí vẫn còn phải ăn cơm mà. Ngửi ngửi mùi cá, hắn kìm lòng không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Một đôi đũa ngọc gắp một miếng cá đưa tới miệng hắn. Minh Triệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt hạnh của Dịch Khinh Trần sáng rõ dưới ánh trăng như hai vì sao, đôi mắt hắn đột nhiên ẩm ướt. Lúc nhỏ nàng hồn nhiên ngây thơ như thế này, sao lại bị rơi vào trong tay Hàn Tu Văn chứ? Hắn hé miệng lẩm bẩm rồi cắn lấy miếng cá kia ăn, "Mau ăn đi, con cá này sẽ xong ngay đây."
Dịch Khinh Trần cầm bát lên, miệng nhỏ dính đầy mỡ, "Sư huynh tốt bụng thật. Nhưng mà… ngày mai Hàn sư huynh sẽ còn tới đấy."
Minh Triệt cười nhạo một tiếng, "Ngày mai ta sẽ nghĩ cách trả thù hắn ta thay cho Tiểu Hạc."
Dịch Khinh Trần chớp chớp mắt rồi gật đầu thật mạnh.
Diệu Nhật không ngờ Dịch Khinh Trần lại dám không nghe lời hắn. Ngày hôm sau bay ra nNgoại sSơn mMôn, thấy nàng đang ngoan ngoãn tu luyện trong phòng, nên hắn bay thẳng tới chuồng linh thú.
"Ôi, là Hàn sư huynh!"
"Là Hàn sư huynh thật sao?"
Bên ngoài chuồng thú đang đứng lít nha lít nhít hơn trăm nữ đệ tử trẻ tuổi, tất cả đều dịu dàng nũng nịu chào Diệu Nhật.
Nữ đệ tử quản lý chuồng linh thú chạy vội ra, "Hàn sư huynh, nghe nói tháng này huynh sẽ dọn dẹp chuồng linh thú cho sư muội của mình sao?"
Diệu Nhật vừa chào đáp lễ, vừa đi về phía một cái chuồng thú, "Ừm."
Gương mặt nữ đệ tử kia đầy vui vẻ, bàn tay ngọc chỉ một cái, "Nơi này, nơi này, còn có nơi đó, đều là nhiệm vụ của sư huynh."
Nơi này, nơi đó… Diệu Nhật giương mắt nhìngiương mắt nhìn tới, chuồng thú rộng trăm mẫu, ngoại trừ chuồng hạc, còn có phòng bếp của khu chuồng linh thú nữa. Trong lòng hắn căng lên, hỏi, "Tất… tất cả chỗ này sao?"
"Sư huynh, chúng ta tới giúp huynh!"
"Sao có thể thế được?"
"Không sao, sư huynh mời chúng ta đi ăn ở lầu Túy Tiên là được."
Chuồng thú trăm mẫu với mời các nữ đệ tử ăn cơm, chuyện nào dễ dàng hơn? Diệu Nhật còn chưa nghĩ được rõ ràng thì các nữ đệ tử đã vây quanh hắn thành đàn. Thần thức hắn khẽ động, thấy được Minh Triệt và Dịch Khinh Trần đang cưỡi một con bạch hạc bay về phía núi Thanh Mục, lập tức biết được mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn, cơn giận như sôi trào lên trong lòng hắn. Mà trước mặt hắn hiện giờ đang ập tới từng cơn gió thơm, từng khuôn mặt như hoa như ngọc. Nhìn đám nữ đệ tử xinh đẹp kia đang sử dụng pháp thuật để dọn dẹp chuồng thú, hắn cũng không tiện quay người rời đi. Hắn cười lạnh một tiếng nghĩ, ngươi cho rằng đến núi Thanh Mục là thoát được thần thức của ta sao?
Bạch hạc bay về phía núi Thanh Mục, Minh Triệt nghiêng đầu nhìn sang Dịch Khinh Trần rồi nói, "Công Tử Trúc Thương Lan Trúc cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá đa tình. Nhưng mà, tháng này sư huynh của muội đừng mơ được yên tĩnh! Chúng ta cũng nhờ thế mà tránh được hắn, vào núi Thanh Mục săn giết yêu thú."
Dịch Khinh Trần bất mãn nói, "Thế này sao gọi là gây khó dễ cho huynh ấy được. Hàn sư huynh thích thú còn không hết ấy."
Minh Triệt cẩn thận cản gió cho nàng, cười không nói gì.
Bình luận facebook