Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177
Translator: Nguyetmai
Minh Triệt rời khỏi cung Kình Thiên ở châu Thiên Tẫn chậm hơn Diệu Nhật nửa tháng. Hắn luẩn quẩn ở thành Diệu Nhật mất mấy ngày rồi mới rời khỏi chín châu mười đảo, bay vào biển mây mênh mông.
Không có tốc độ của Vĩnh Ca nên đến khi hắn tới được núi Thần Tú thì Diệu Nhật đã rời khỏi đó được một tháng rồi.
Nhìn thấy đỉnh Ngọc Phong gần như trong suốt, Minh Triệt hơi giật mình.
Rất ít khi hắn hồi tưởng lại chuyện lúc trước.
Có rất nhiều chuyện, dù bạn có muốn quên, nhưng do tình cảm quá nồng đậm thì ký ức lại càng thêm khắc sâu. Nhìn thấy núi Thần Tú, Minh Triệt mới hiểu được hắn căm hận nơi này biết bao.
Minh Triệt tiến tới.
Biển mây như một vùng quê với những ngọn sóng xanh biếc xô bờ. Phía sau miền quê đó lại là rừng rậm xanh rì như ngọc lục bảo. Đỉnh Ngọc Phong ở bên trong quần thể rừng rậm chen chúc đó.
"Đứng lại!" Ngạo Phong và Vân Tiểu Đóa cùng đi đến. Nhìn thấy Minh Triệt, hai người lập tức sững sờ: "Ngươi là tinh linh à?"
Minh Triệt hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Ta đến để tìm người. Nàng ấy có linh thể được hợp lại từ ngũ hành. Sau khi bị trúng kiếm của Diệu Nhật Thần Quân thì linh thể ngũ hành sắp tiêu tán, chỉ có thần lực của tộc trưởng mới có thể chữa khỏi vết thương cho nàng ấy. Ta nghĩ, chắc hẳn vẫn ở núi Thần Tú."
Linh khí tứ phía, hai đầu lông mày như là luồng sáng tụ lại, tuấn mỹ như tạc. Ngạo Phong tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình, chắc chắn người trước mặt này là tinh linh trời sinh. Hắn đến tìm Tiêu Liên Nhi ư? Nha đầu kia, lúc thì là thần tướng Mộ Tử của Diệu Nhật chuyển thế tái sinh, lúc sau lại thấy một tinh linh tới tìm nàng. Ngạo Phong chép miệng khoanh tay, cảm thấy tâm trạng thật khó chịu: "Nếu như ngươi là người của Tinh Linh Tộc thì cứ tự nhiên đi vào. Còn nếu ngươi không phải… Người ngoài không thể vào trong núi Thần Tú. Ngươi có thể quỳ ở sơn môn cầu xin Sơn Thần. Nếu Sơn Thần khai ân mở sơn môn thì ngươi lập tức có thể đi vào."
Minh Triệt mỉm cười: "Nàng ấy có khỏe không?"
Ngạo Phong hơi sững người, một giọng nói bất chợt chen vào: "Đã đến núi Thần Tú, đương nhiên vết thương của nàng ấy sẽ không còn trở ngại gì nữa."
Ánh sáng màu xanh lục tụ hợp lại trên không trung, một người đàn ông trung niên hiện ra. Ở giữa hàng lông mày là một chiếc lá bồ đề lấp lánh ánh xanh, ánh mắt ôn hòa long lanh: "Ta tên là Nguyên Thông Tử, là người sáng lập nên Nguyên Đạo Tông dưới Hạ giới."
Nguyên Thông Tử nhìn Ngạo Phong và Vân Tiểu Đóa rồi nói: "Tộc trưởng bảo ta dẫn hắn lên núi."
Ngạo Phong nhìn Minh Triệt, hừ một tiếng rồi kéo Vân Tiểu Đóa rời đi.
"Lúc trước khi Diệu Nhật Thần Quân Nam chinh với Cưu Ma, Mộ Tử vì ngăn cản kiếp nạn của hắn mà hóa kiếp. Thú cưỡi Thủy Kỳ Lân bị thương không nhẹ nhưng cũng đi tìm hồn phách của nàng. Đến núi Thanh Mục không chịu đựng nổi nữa, Thủy Kỳ Lân chôn xương trong núi, hồn phách tụ lại trên đỉnh Thiên Khung. Hấp thụ được linh lực này, từ một gốc cây bồ đề bình thường ta mới dần sinh ra linh hồn của cây, hóa thành hình người. Kiếp trước trồng cây kiếp này hái quả. Nàng lại một lần nữa trùng sinh lịch kiếp, lại bái sư ở Nguyên Đạo Tông." Nguyên Thông Tử kể vắn tắt nguyên nhân hệ quả xong, dừng một chút rồi lại nói, "Tính ra, thì nàng cũng có ơn tái tạo với ta đó."
Nguyên Thông Tử xoay người, nói: "Đi theo ta. Tộc trưởng nói, chắc hẳn ngươi cũng muốn gặp ông ta."
Minh Triệt không nói nhiều, theo Nguyên Thông Tử bước chân lên lãnh thổ của núi Thần Tú. Sơn môn cao trăm trượng hiện ra trước mắt hắn, cửa làm bằng bạch ngọc, lấp lánh trong veo, tỏa ra ánh sáng trắng mờ. Tiến vào sơn môn, cảnh trí trước mắt lại thay đổi, xung quanh đỉnh núi ngọc là những dãy núi, cánh đồng, hồ nước, trong đó rải rác những căn nhà nho nhỏ tinh xảo, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy tinh linh bay qua trên không trung.
Đỉnh Ngọc Phong tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, một tia linh khí trong lành như sương sớm bay lượn bốn phương, bao phủ lấy những căn nhà nhỏ kia vào trong lòng mình.
Nguyên Thông Tử ngưỡng mộ nhìn đỉnh Ngọc Phong, nói: "Linh khí trên Tiên giới gấp trăm lần ở Hạ giới, linh khí ở núi Thần Tú lại còn nồng đậm hơn Tiên giới ngoài kia mấy chục lần. Núi Thần Tú chính là núi thần, là mảnh đất phúc của cả Tinh Linh Tộc."
Minh Triệt không đáp lời, đi theo Nguyên Thông Tử bay thẳng về đỉnh Ngọc Phong.
Đến chân núi, Nguyên Thông Tử dừng bước: "Tộc trưởng ở trong cung chờ ngươi. Ngươi hãy tự đi đến đó đi."
Ở lưng chừng đỉnh Ngọc Phong lộ ra một tòa cung điện. Bóng dáng Minh Triệt lóe lên, biến thành một luồng sáng màu vàng.
Cung điện trắng nõn được điêu khắc từ bên trong Ngọc Phong, hòa thành một thể cùng cả ngọn núi. Minh Triệt đứng ở cửa cung điện, quay đầu nhìn lại có thể thấy được toàn bộ lãnh địa của Tinh Linh Tộc.
"Đã tới rồi, sao còn không tiến vào?"
Giọng tộc trưởng vang lên từ trong cung điện.
Minh Triệt xoay người đi vào.
Trong cung điện trắng tinh khôi bày một chiếc giường ngọc, Tiêu Liên Nhi đang an tĩnh ngủ say, giữa lông mày của nàng có một chút ánh sáng đang lóe lên.
Minh Triệt bỗng cảm thấy ngực mình mát lạnh, Thủy Kỳ Lân từ trong ngực hắn nhảy ra. Ảo ảnh của thần thú màu xanh tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, nằm xuống bên cạnh giường ngọc, giống như đang bảo vệ nàng, hoặc như đang bầu bạn với nàng vậy.
Minh Triệt dịu dàng nhìn Tiêu Liên Nhi: "Ngươi muốn như thế nào mới giải cấm chế cho nàng?"
Bóng một cụ già tóc trắng dần hiện ra trên không trung, tộc trưởng từ tốn nói: "Mấy vạn năm rồi, ta chỉ còn lại một chút thần lực thôi. Ngươi không nhìn thấy hào quang của đỉnh Ngọc Phong không chỉ nhạt hơn lúc trước, mà còn không còn chút thần thái nào nữa đó sao? Ta hao phí chút thần lực còn lại để chữa khỏi cho nàng ta, thì nàng ta cũng phải trả thù lao cho ta. Hai tháng sau Diệu Nhật sẽ đến đón nàng ta, thù lao hắn phải trả là một nửa thần lực của hắn. Nếu như nàng ta không chịu theo Diệu Nhật trở về, thần trí của nàng ta sẽ tan biến thành mây khói, thân thể ngũ hành này cũng sẽ vỡ vụn."
Minh Triệt trầm tư rồi nói: "Ngọc Phong, thù lao mà ngươi muốn, ta sẽ giúp nàng ấy trả cho ngươi."
Tộc trưởng trầm giọng bật cười: "Lúc trước ngươi không bằng lòng, trốn ra khỏi núi Thần Tú. Bây giờ ta đã không giam cầm được ngươi nữa thì ngươi lại cam tâm tình nguyện giao kiếm tâm cho ta. Ngươi bảo ta làm sao tin được ngươi đây?"
"Ta đã đồng ý với ngươi thì nhất định sẽ không đổi ý. Ta còn có chín nguyên thần của Cưu Ma chưa luyện hóa. Kiếm tâm bị vấy bẩn, ngươi lấy được cũng vô dụng. Trước tiên hãy giúp ta luyện hóa đi đã." Minh Triệt giật vạt áo ra, một luồng thánh quang từ trên trời giáng xuống người hắn. Trong vầng sáng trắng, thân thể Minh Triệt như bị tan biến, chỉ còn lại viên kiếm tâm trong lồng ngực tỏa ra ánh sáng vàng.
Ánh sáng dần dần dày lên, Minh Triệt ngồi xuống bên trong thánh quang. Ngón tay hắn vạch lên ngực một cái, kiếm linh phập phồng trong lòng bàn tay hắn rồi xì một cái nứt ra một khe hở. Chín hạt châu màu vàng bao quanh chín mảnh nguyên thần cũng bay từ trong đó ra.
Ầm một tiếng, hạt châu nổ tung. Ánh sáng vàng bên ngoài kiếm mang giống như những giọt nước, bị kiếm tâm hút lấy, hòa lẫn vào trong đó. Chín mảnh nguyên thần bị phá vỡ tập hợp lại cùng một chỗ, hình thành một con chim Cưu chín đầu to bằng bàn tay.
"Minh Triệt, ngươi nhất định sẽ hối hận vì đã thả ta ra!" Nó hung dữ nhìn chằm chằm kiếm linh trong lòng bàn tay Minh Triệt. Chín cái đầu chim Cưu vặn vẹo, muốn cắn nuốt kiếm linh của hắn, nhưng dù cho nó có vùng vẫy đến mức nào thì cũng không thể nhích lên được nửa phân. Lớp ánh sáng trong suốt này cứ như một thùng hồ dán giữ chặt nó lại vậy.
Kiếm tâm phát ra hào quang sáng tỏ. Dưới hai luồng ánh sáng mạnh mẽ, tàn dư của nguyên thần biến thành từng sợi khói xanh, dần dần bị hòa tan.
"Không!"
Đây là nguyên thần cuối cùng của Cưu Ma. Nó ra sức giãy giụa không ngừng, làm thế nào cũng không thoát ra nổi. Một giọt chất lỏng trong suốt nhỏ xuống, thần lực tinh khiết rơi vào kiếm tâm, khiến cho ánh sáng vàng ngày càng mạnh lên.
Ngày đêm giao hòa, ánh bình minh vừa ló rạng. Dưới sự trợ giúp của Sơn Thần Ngọc Phong, Minh Triệt chỉ mất một ngày để luyện hóa toàn bộ nguyên thần còn lại của Cưu Ma. Sau khi kiếm tâm hút mất giọt thần lực cuối cùng, nó lập tức trở nên tinh khiết trong veo, sáng long lanh như lưu ly.
Tộc trưởng vẽ một lá bùa trên không, dán vào người Minh Triệt. Cùng lúc đó, ánh sáng giữa lông mày Tiêu Liên Nhi cũng biến mất: "Chỉ cần không rời khỏi núi Thần Tú, thần lực của ta có thể duy trì để thân thể ngươi không bị tiêu tan."
Minh Triệt đi ra từ trong cột sáng, cúi người ôm lấy Tiêu Liên Nhi bước ra ngoài cung điện. Kiếm tâm vẫn lơ lửng bên trong thánh quang. Hắn nhẹ nhàng nói: "Ta thay nàng ấy trả thù lao cho ngươi. Nếu như ngươi dám đổi ý, ta sẽ đập nát cái đỉnh núi ngọc này, khiến ngươi thịt nát xương tan."
Bóng tộc trưởng dần biến mất, tòa cung điện cũng biến mất trong đỉnh núi ngọc. Nếu như nhìn về nơi xa sẽ thấy cả đỉnh núi ngọc như một con người, mà ở vị trí trái tim chính là viên kiếm linh tỏa sáng long lanh.
Kiếm linh liên tục phát ra ánh sáng không ngừng nghỉ, đỉnh núi ngọc hấp thu thần lực của kiếm linh, tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.
…
Tiêu Liên Nhi mở to mắt, dường như vừa trở lại năm mười tuổi, lúc mới vào Nguyên Đạo Tông. Nàng kích động tìm tới động cây nhỏ mà trăm năm trước Dịch Khinh Trần đã để lại, lấy nhẫn chứa đồ chưa bị ai phát hiện ra. Ánh nắng chói chang chiếu xuyên qua cành lá. Áo bào đen như mây trôi lay động trước mắt, nàng ngẩng đầu đi qua đó. Minh Triệt đang quay lại, đôi lông mày dài nhập tóc mai, chỉ mỉm cười một tiếng, ánh nắng đầy trời đều chiếu lên mặt hắn, trời đất cũng trở nên nhạt nhòa.
Nàng không sợ hãi lui lại, đưa tay chạm đến hắn. Ngón tay cảm nhận được sợi tóc mềm như lụa, đột nhiên nàng thấy eo bị siết chặt, hắn ôm nàng vào lòng, khẽ khàng nói: "Nha đầu ngốc, không phải là mơ đâu."
"Ôi!"
Nàng khẽ thở dài một tiếng, lại cảm thấy tất cả vẫn giống như trong mơ.
"Cưu Thần Quân đã bị ta luyện hóa hoàn toàn rồi, không cần lo lắng nữa." Minh Triệt nhéo mặt nàng, cảm thấy dáng vẻ mơ hồ của nàng vô cùng đáng yêu, hắn mới sảng khoái cười: "Nàng nói xem đã đến được Tiên giới rồi, lại không còn phiền phức nào nữa, nàng muốn làm gì?"
Tiêu Liên Nhi ngắm nhìn bốn phía, đỉnh Ngọc Phong ở phía xa lấp lánh dưới ánh mặt trời: "A, đây là núi Thần Tú. Nguyên khí ở đây nồng đậm thật, chẳng trách lại là thánh địa của Tinh Linh Tộc. Chàng cũng là người của Tinh Linh Tộc sao? Cấm chế thì sao?"
Minh Triệt nghiêm túc nói với nàng: "Ta không muốn giấu giếm nàng. Hai tháng sau Diệu Nhật sẽ đến đón nàng về thành Diệu Nhật. Ta nhất định không thể mặc kệ được. Vậy nên ta đã gia nhập Tinh Linh Tộc. Có thể chữa khỏi vết thương của nàng, còn không bị cấm chế ràng buộc… ta đã đồng ý rồi."
Tiêu Liên Nhi giật mình, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
"Đỉnh Ngọc Phong đã tồn tại hơn mười vạn năm. Sơn Thần cũng chính là tộc trưởng Tinh Linh Tộc. Cấm chế mà lão ta đặt ra rất đơn giản, là bảo vệ cho Tinh Linh Tộc không bị các tộc khác bắt nạt. Thật ra, yêu cầu này cũng không tính là gì." Minh Triệt nửa thật nửa giả nói cho nàng biết.
Hai tháng sau Diệu Nhật sẽ đến à? Tiêu Liên Nhi nhớ ra rồi. Theo cách này của Minh Triệt, có chỗ dựa là Tinh Linh Tộc, đại khái là Diệu Nhật sẽ thất bại tan tác mà quay về. Nàng vẫn có chút không tin: "Thật sao?"
Tiêu Liên Nhi vẫn còn vấn đề muốn hỏi, Minh Triệt lại không cho nàng cơ hội để hỏi.
"Thật chứ." Hắn cúi đầu hôn nàng, "Dường như từ nay về sau chúng ta cũng không có gì để làm nữa."
Tiêu Liên Nhi nắm lấy vạt áo hắn, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Minh Triệt không có nhịp tim. Tay nàng đặt ở chỗ không có nhịp tim.
Thấy nàng mở to hai mắt, Minh Triệt nắm lấy tay nàng đặt bên hông, trêu chọc nói: "Nghiêm túc chút nào."
Trong lòng Tiêu Liên Nhi run lên, dùng sức gỡ vạt áo hắn ra, Thủy Kỳ Lân không có trong ngực. Lồng ngực trơn nhẵn trống không, không thấy một chút phập phồng nào. Nàng hét ầm lên, "Tim của chàng đâu?"
Minh Triệt nhìn về phía đỉnh núi ngọc: "Sao ta lại quên mất nàng là thần tướng đệ nhất Mộ Tử, không phải tiểu nha đầu cái gì cũng không biết dưới Hạ giới chứ? Không cái gì có thể lừa được nàng."
Hắn cúi đầu hung hăng nói: "Ta không muốn nàng trở thành Mộ Tử, không muốn nàng lại trở về làm nữ nhân của hắn! Giá gì ta cũng trả được!"
"Trái tim kiếm linh của chàng đâu?" Tiêu Liên Nhi chỉ hỏi về vấn đề của hắn.
"Nếu nàng quay về thành Diệu Nhật, ta còn cần tim để làm gì? Nhìn nó đau nhức sao?" Minh Triệt đứng dậy. Áo bào đen dập dờn trong gió, hắn chỉ vào đỉnh Ngọc Phong rồi nói, "Nếu như giữa hai người chúng ta chỉ có một người được tự do tự tại, ta mong người đó là nàng. Ta mang kiếm tâm cho Sơn Thần Ngọc Phong rồi. Đây là thù lao cho việc lão ta đã hao hết thần lực để cứu nàng. Nếu nàng trân trọng ta thì nên sống cho tốt vào, sống theo ý nàng ấy. Tim ta ở chỗ đó thì vẫn còn có thể sống thêm vài vạn năm mà. Chỉ cần ta không rời khỏi núi Thần Tú, ta hoàn toàn có thể ở bên nàng, nàng có bằng lòng ở bên người không tim như ta ở nơi này không?"
Minh Triệt rời khỏi cung Kình Thiên ở châu Thiên Tẫn chậm hơn Diệu Nhật nửa tháng. Hắn luẩn quẩn ở thành Diệu Nhật mất mấy ngày rồi mới rời khỏi chín châu mười đảo, bay vào biển mây mênh mông.
Không có tốc độ của Vĩnh Ca nên đến khi hắn tới được núi Thần Tú thì Diệu Nhật đã rời khỏi đó được một tháng rồi.
Nhìn thấy đỉnh Ngọc Phong gần như trong suốt, Minh Triệt hơi giật mình.
Rất ít khi hắn hồi tưởng lại chuyện lúc trước.
Có rất nhiều chuyện, dù bạn có muốn quên, nhưng do tình cảm quá nồng đậm thì ký ức lại càng thêm khắc sâu. Nhìn thấy núi Thần Tú, Minh Triệt mới hiểu được hắn căm hận nơi này biết bao.
Minh Triệt tiến tới.
Biển mây như một vùng quê với những ngọn sóng xanh biếc xô bờ. Phía sau miền quê đó lại là rừng rậm xanh rì như ngọc lục bảo. Đỉnh Ngọc Phong ở bên trong quần thể rừng rậm chen chúc đó.
"Đứng lại!" Ngạo Phong và Vân Tiểu Đóa cùng đi đến. Nhìn thấy Minh Triệt, hai người lập tức sững sờ: "Ngươi là tinh linh à?"
Minh Triệt hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Ta đến để tìm người. Nàng ấy có linh thể được hợp lại từ ngũ hành. Sau khi bị trúng kiếm của Diệu Nhật Thần Quân thì linh thể ngũ hành sắp tiêu tán, chỉ có thần lực của tộc trưởng mới có thể chữa khỏi vết thương cho nàng ấy. Ta nghĩ, chắc hẳn vẫn ở núi Thần Tú."
Linh khí tứ phía, hai đầu lông mày như là luồng sáng tụ lại, tuấn mỹ như tạc. Ngạo Phong tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình, chắc chắn người trước mặt này là tinh linh trời sinh. Hắn đến tìm Tiêu Liên Nhi ư? Nha đầu kia, lúc thì là thần tướng Mộ Tử của Diệu Nhật chuyển thế tái sinh, lúc sau lại thấy một tinh linh tới tìm nàng. Ngạo Phong chép miệng khoanh tay, cảm thấy tâm trạng thật khó chịu: "Nếu như ngươi là người của Tinh Linh Tộc thì cứ tự nhiên đi vào. Còn nếu ngươi không phải… Người ngoài không thể vào trong núi Thần Tú. Ngươi có thể quỳ ở sơn môn cầu xin Sơn Thần. Nếu Sơn Thần khai ân mở sơn môn thì ngươi lập tức có thể đi vào."
Minh Triệt mỉm cười: "Nàng ấy có khỏe không?"
Ngạo Phong hơi sững người, một giọng nói bất chợt chen vào: "Đã đến núi Thần Tú, đương nhiên vết thương của nàng ấy sẽ không còn trở ngại gì nữa."
Ánh sáng màu xanh lục tụ hợp lại trên không trung, một người đàn ông trung niên hiện ra. Ở giữa hàng lông mày là một chiếc lá bồ đề lấp lánh ánh xanh, ánh mắt ôn hòa long lanh: "Ta tên là Nguyên Thông Tử, là người sáng lập nên Nguyên Đạo Tông dưới Hạ giới."
Nguyên Thông Tử nhìn Ngạo Phong và Vân Tiểu Đóa rồi nói: "Tộc trưởng bảo ta dẫn hắn lên núi."
Ngạo Phong nhìn Minh Triệt, hừ một tiếng rồi kéo Vân Tiểu Đóa rời đi.
"Lúc trước khi Diệu Nhật Thần Quân Nam chinh với Cưu Ma, Mộ Tử vì ngăn cản kiếp nạn của hắn mà hóa kiếp. Thú cưỡi Thủy Kỳ Lân bị thương không nhẹ nhưng cũng đi tìm hồn phách của nàng. Đến núi Thanh Mục không chịu đựng nổi nữa, Thủy Kỳ Lân chôn xương trong núi, hồn phách tụ lại trên đỉnh Thiên Khung. Hấp thụ được linh lực này, từ một gốc cây bồ đề bình thường ta mới dần sinh ra linh hồn của cây, hóa thành hình người. Kiếp trước trồng cây kiếp này hái quả. Nàng lại một lần nữa trùng sinh lịch kiếp, lại bái sư ở Nguyên Đạo Tông." Nguyên Thông Tử kể vắn tắt nguyên nhân hệ quả xong, dừng một chút rồi lại nói, "Tính ra, thì nàng cũng có ơn tái tạo với ta đó."
Nguyên Thông Tử xoay người, nói: "Đi theo ta. Tộc trưởng nói, chắc hẳn ngươi cũng muốn gặp ông ta."
Minh Triệt không nói nhiều, theo Nguyên Thông Tử bước chân lên lãnh thổ của núi Thần Tú. Sơn môn cao trăm trượng hiện ra trước mắt hắn, cửa làm bằng bạch ngọc, lấp lánh trong veo, tỏa ra ánh sáng trắng mờ. Tiến vào sơn môn, cảnh trí trước mắt lại thay đổi, xung quanh đỉnh núi ngọc là những dãy núi, cánh đồng, hồ nước, trong đó rải rác những căn nhà nho nhỏ tinh xảo, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy tinh linh bay qua trên không trung.
Đỉnh Ngọc Phong tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, một tia linh khí trong lành như sương sớm bay lượn bốn phương, bao phủ lấy những căn nhà nhỏ kia vào trong lòng mình.
Nguyên Thông Tử ngưỡng mộ nhìn đỉnh Ngọc Phong, nói: "Linh khí trên Tiên giới gấp trăm lần ở Hạ giới, linh khí ở núi Thần Tú lại còn nồng đậm hơn Tiên giới ngoài kia mấy chục lần. Núi Thần Tú chính là núi thần, là mảnh đất phúc của cả Tinh Linh Tộc."
Minh Triệt không đáp lời, đi theo Nguyên Thông Tử bay thẳng về đỉnh Ngọc Phong.
Đến chân núi, Nguyên Thông Tử dừng bước: "Tộc trưởng ở trong cung chờ ngươi. Ngươi hãy tự đi đến đó đi."
Ở lưng chừng đỉnh Ngọc Phong lộ ra một tòa cung điện. Bóng dáng Minh Triệt lóe lên, biến thành một luồng sáng màu vàng.
Cung điện trắng nõn được điêu khắc từ bên trong Ngọc Phong, hòa thành một thể cùng cả ngọn núi. Minh Triệt đứng ở cửa cung điện, quay đầu nhìn lại có thể thấy được toàn bộ lãnh địa của Tinh Linh Tộc.
"Đã tới rồi, sao còn không tiến vào?"
Giọng tộc trưởng vang lên từ trong cung điện.
Minh Triệt xoay người đi vào.
Trong cung điện trắng tinh khôi bày một chiếc giường ngọc, Tiêu Liên Nhi đang an tĩnh ngủ say, giữa lông mày của nàng có một chút ánh sáng đang lóe lên.
Minh Triệt bỗng cảm thấy ngực mình mát lạnh, Thủy Kỳ Lân từ trong ngực hắn nhảy ra. Ảo ảnh của thần thú màu xanh tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, nằm xuống bên cạnh giường ngọc, giống như đang bảo vệ nàng, hoặc như đang bầu bạn với nàng vậy.
Minh Triệt dịu dàng nhìn Tiêu Liên Nhi: "Ngươi muốn như thế nào mới giải cấm chế cho nàng?"
Bóng một cụ già tóc trắng dần hiện ra trên không trung, tộc trưởng từ tốn nói: "Mấy vạn năm rồi, ta chỉ còn lại một chút thần lực thôi. Ngươi không nhìn thấy hào quang của đỉnh Ngọc Phong không chỉ nhạt hơn lúc trước, mà còn không còn chút thần thái nào nữa đó sao? Ta hao phí chút thần lực còn lại để chữa khỏi cho nàng ta, thì nàng ta cũng phải trả thù lao cho ta. Hai tháng sau Diệu Nhật sẽ đến đón nàng ta, thù lao hắn phải trả là một nửa thần lực của hắn. Nếu như nàng ta không chịu theo Diệu Nhật trở về, thần trí của nàng ta sẽ tan biến thành mây khói, thân thể ngũ hành này cũng sẽ vỡ vụn."
Minh Triệt trầm tư rồi nói: "Ngọc Phong, thù lao mà ngươi muốn, ta sẽ giúp nàng ấy trả cho ngươi."
Tộc trưởng trầm giọng bật cười: "Lúc trước ngươi không bằng lòng, trốn ra khỏi núi Thần Tú. Bây giờ ta đã không giam cầm được ngươi nữa thì ngươi lại cam tâm tình nguyện giao kiếm tâm cho ta. Ngươi bảo ta làm sao tin được ngươi đây?"
"Ta đã đồng ý với ngươi thì nhất định sẽ không đổi ý. Ta còn có chín nguyên thần của Cưu Ma chưa luyện hóa. Kiếm tâm bị vấy bẩn, ngươi lấy được cũng vô dụng. Trước tiên hãy giúp ta luyện hóa đi đã." Minh Triệt giật vạt áo ra, một luồng thánh quang từ trên trời giáng xuống người hắn. Trong vầng sáng trắng, thân thể Minh Triệt như bị tan biến, chỉ còn lại viên kiếm tâm trong lồng ngực tỏa ra ánh sáng vàng.
Ánh sáng dần dần dày lên, Minh Triệt ngồi xuống bên trong thánh quang. Ngón tay hắn vạch lên ngực một cái, kiếm linh phập phồng trong lòng bàn tay hắn rồi xì một cái nứt ra một khe hở. Chín hạt châu màu vàng bao quanh chín mảnh nguyên thần cũng bay từ trong đó ra.
Ầm một tiếng, hạt châu nổ tung. Ánh sáng vàng bên ngoài kiếm mang giống như những giọt nước, bị kiếm tâm hút lấy, hòa lẫn vào trong đó. Chín mảnh nguyên thần bị phá vỡ tập hợp lại cùng một chỗ, hình thành một con chim Cưu chín đầu to bằng bàn tay.
"Minh Triệt, ngươi nhất định sẽ hối hận vì đã thả ta ra!" Nó hung dữ nhìn chằm chằm kiếm linh trong lòng bàn tay Minh Triệt. Chín cái đầu chim Cưu vặn vẹo, muốn cắn nuốt kiếm linh của hắn, nhưng dù cho nó có vùng vẫy đến mức nào thì cũng không thể nhích lên được nửa phân. Lớp ánh sáng trong suốt này cứ như một thùng hồ dán giữ chặt nó lại vậy.
Kiếm tâm phát ra hào quang sáng tỏ. Dưới hai luồng ánh sáng mạnh mẽ, tàn dư của nguyên thần biến thành từng sợi khói xanh, dần dần bị hòa tan.
"Không!"
Đây là nguyên thần cuối cùng của Cưu Ma. Nó ra sức giãy giụa không ngừng, làm thế nào cũng không thoát ra nổi. Một giọt chất lỏng trong suốt nhỏ xuống, thần lực tinh khiết rơi vào kiếm tâm, khiến cho ánh sáng vàng ngày càng mạnh lên.
Ngày đêm giao hòa, ánh bình minh vừa ló rạng. Dưới sự trợ giúp của Sơn Thần Ngọc Phong, Minh Triệt chỉ mất một ngày để luyện hóa toàn bộ nguyên thần còn lại của Cưu Ma. Sau khi kiếm tâm hút mất giọt thần lực cuối cùng, nó lập tức trở nên tinh khiết trong veo, sáng long lanh như lưu ly.
Tộc trưởng vẽ một lá bùa trên không, dán vào người Minh Triệt. Cùng lúc đó, ánh sáng giữa lông mày Tiêu Liên Nhi cũng biến mất: "Chỉ cần không rời khỏi núi Thần Tú, thần lực của ta có thể duy trì để thân thể ngươi không bị tiêu tan."
Minh Triệt đi ra từ trong cột sáng, cúi người ôm lấy Tiêu Liên Nhi bước ra ngoài cung điện. Kiếm tâm vẫn lơ lửng bên trong thánh quang. Hắn nhẹ nhàng nói: "Ta thay nàng ấy trả thù lao cho ngươi. Nếu như ngươi dám đổi ý, ta sẽ đập nát cái đỉnh núi ngọc này, khiến ngươi thịt nát xương tan."
Bóng tộc trưởng dần biến mất, tòa cung điện cũng biến mất trong đỉnh núi ngọc. Nếu như nhìn về nơi xa sẽ thấy cả đỉnh núi ngọc như một con người, mà ở vị trí trái tim chính là viên kiếm linh tỏa sáng long lanh.
Kiếm linh liên tục phát ra ánh sáng không ngừng nghỉ, đỉnh núi ngọc hấp thu thần lực của kiếm linh, tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.
…
Tiêu Liên Nhi mở to mắt, dường như vừa trở lại năm mười tuổi, lúc mới vào Nguyên Đạo Tông. Nàng kích động tìm tới động cây nhỏ mà trăm năm trước Dịch Khinh Trần đã để lại, lấy nhẫn chứa đồ chưa bị ai phát hiện ra. Ánh nắng chói chang chiếu xuyên qua cành lá. Áo bào đen như mây trôi lay động trước mắt, nàng ngẩng đầu đi qua đó. Minh Triệt đang quay lại, đôi lông mày dài nhập tóc mai, chỉ mỉm cười một tiếng, ánh nắng đầy trời đều chiếu lên mặt hắn, trời đất cũng trở nên nhạt nhòa.
Nàng không sợ hãi lui lại, đưa tay chạm đến hắn. Ngón tay cảm nhận được sợi tóc mềm như lụa, đột nhiên nàng thấy eo bị siết chặt, hắn ôm nàng vào lòng, khẽ khàng nói: "Nha đầu ngốc, không phải là mơ đâu."
"Ôi!"
Nàng khẽ thở dài một tiếng, lại cảm thấy tất cả vẫn giống như trong mơ.
"Cưu Thần Quân đã bị ta luyện hóa hoàn toàn rồi, không cần lo lắng nữa." Minh Triệt nhéo mặt nàng, cảm thấy dáng vẻ mơ hồ của nàng vô cùng đáng yêu, hắn mới sảng khoái cười: "Nàng nói xem đã đến được Tiên giới rồi, lại không còn phiền phức nào nữa, nàng muốn làm gì?"
Tiêu Liên Nhi ngắm nhìn bốn phía, đỉnh Ngọc Phong ở phía xa lấp lánh dưới ánh mặt trời: "A, đây là núi Thần Tú. Nguyên khí ở đây nồng đậm thật, chẳng trách lại là thánh địa của Tinh Linh Tộc. Chàng cũng là người của Tinh Linh Tộc sao? Cấm chế thì sao?"
Minh Triệt nghiêm túc nói với nàng: "Ta không muốn giấu giếm nàng. Hai tháng sau Diệu Nhật sẽ đến đón nàng về thành Diệu Nhật. Ta nhất định không thể mặc kệ được. Vậy nên ta đã gia nhập Tinh Linh Tộc. Có thể chữa khỏi vết thương của nàng, còn không bị cấm chế ràng buộc… ta đã đồng ý rồi."
Tiêu Liên Nhi giật mình, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
"Đỉnh Ngọc Phong đã tồn tại hơn mười vạn năm. Sơn Thần cũng chính là tộc trưởng Tinh Linh Tộc. Cấm chế mà lão ta đặt ra rất đơn giản, là bảo vệ cho Tinh Linh Tộc không bị các tộc khác bắt nạt. Thật ra, yêu cầu này cũng không tính là gì." Minh Triệt nửa thật nửa giả nói cho nàng biết.
Hai tháng sau Diệu Nhật sẽ đến à? Tiêu Liên Nhi nhớ ra rồi. Theo cách này của Minh Triệt, có chỗ dựa là Tinh Linh Tộc, đại khái là Diệu Nhật sẽ thất bại tan tác mà quay về. Nàng vẫn có chút không tin: "Thật sao?"
Tiêu Liên Nhi vẫn còn vấn đề muốn hỏi, Minh Triệt lại không cho nàng cơ hội để hỏi.
"Thật chứ." Hắn cúi đầu hôn nàng, "Dường như từ nay về sau chúng ta cũng không có gì để làm nữa."
Tiêu Liên Nhi nắm lấy vạt áo hắn, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Minh Triệt không có nhịp tim. Tay nàng đặt ở chỗ không có nhịp tim.
Thấy nàng mở to hai mắt, Minh Triệt nắm lấy tay nàng đặt bên hông, trêu chọc nói: "Nghiêm túc chút nào."
Trong lòng Tiêu Liên Nhi run lên, dùng sức gỡ vạt áo hắn ra, Thủy Kỳ Lân không có trong ngực. Lồng ngực trơn nhẵn trống không, không thấy một chút phập phồng nào. Nàng hét ầm lên, "Tim của chàng đâu?"
Minh Triệt nhìn về phía đỉnh núi ngọc: "Sao ta lại quên mất nàng là thần tướng đệ nhất Mộ Tử, không phải tiểu nha đầu cái gì cũng không biết dưới Hạ giới chứ? Không cái gì có thể lừa được nàng."
Hắn cúi đầu hung hăng nói: "Ta không muốn nàng trở thành Mộ Tử, không muốn nàng lại trở về làm nữ nhân của hắn! Giá gì ta cũng trả được!"
"Trái tim kiếm linh của chàng đâu?" Tiêu Liên Nhi chỉ hỏi về vấn đề của hắn.
"Nếu nàng quay về thành Diệu Nhật, ta còn cần tim để làm gì? Nhìn nó đau nhức sao?" Minh Triệt đứng dậy. Áo bào đen dập dờn trong gió, hắn chỉ vào đỉnh Ngọc Phong rồi nói, "Nếu như giữa hai người chúng ta chỉ có một người được tự do tự tại, ta mong người đó là nàng. Ta mang kiếm tâm cho Sơn Thần Ngọc Phong rồi. Đây là thù lao cho việc lão ta đã hao hết thần lực để cứu nàng. Nếu nàng trân trọng ta thì nên sống cho tốt vào, sống theo ý nàng ấy. Tim ta ở chỗ đó thì vẫn còn có thể sống thêm vài vạn năm mà. Chỉ cần ta không rời khỏi núi Thần Tú, ta hoàn toàn có thể ở bên nàng, nàng có bằng lòng ở bên người không tim như ta ở nơi này không?"