Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-71
Quyển 2: Sửu Nô Nhi - Chương 071: Xông vào nhà dân
Tại thư phòng của Trần Khác, nam đinh ngồi la liệt. Sự việc đã đến nước này, Tô Thức và Tô Triệt chỉ còn nước đem tất cả những ân oán của hai nhà Tô Trình nói ra. Sau tuần trăng mật đầu tiên trải qua, cuộc liên hôn giữa “Giang Khanh” cùng với dân thường càng cho lộ rõ khuyết điểm vốn có của nó. Từ sự ghê gớm của Trình gia, làm cho hai nhà này sẽ không cách nào kết giao thông gia một cách bình thường như vậy, nhưng cuối cùng còn có thể duy trì được lễ tiết cơ bản.
Thế nhưng cùng với việc Tô Tuân thi rớt, Trình gia ngay cả biểu hiện bên ngoài cũng không còn nhẫn nại để thể hiện. Một Tô Tuân chịu đầy đả kích, đã trở nên mẫn cảm, tự tôn, chỉ sợ cho dù gia cảnh có trở nên ngày càng sa sút, y cũng kiên quyết phản đối việc Trình thị cầu viện nhà mẹ đẻ. Quan hệ hai nhà đã đóng băng, một năm rưỡi trước, Bát Nương cùng với Trình Chi Tài vừa mới kết hôn, sau khi hai nhà trở nên thân thiết hơn, quan hệ đã bắt đầu tốt lên, thế nhưng tốt đẹp chưa được bao lâu, khoảng nửa năm sau, Bát Nương vẫn chưa mang thai, Trình gia đã bắt đầu không vui. Thêm nửa năm sau, Tống thị thấy bụng nàng chưa có động tĩnh gì, bèn tự làm chủ cho Trình Chi Tài nạp thêm hai tiểu thiếp, lúc này, Tô Tuân hết sức bất mãn. Nhưng việc nối dõi tông đường là đại sự, Trình Chi Tài lại là cháu đích tôn, nên không thể nói gì. Tiếp theo đó một năm, rất ít cùng Bát Nương gặp mặt, mỗi lần gặp, cô cũng chỉ miễn cưỡng cười chào hỏi, cơ thể cũng trở nên gầy yếu, có lúc thì cùng với đệ muội xướng ca thi từ, thế nhưng thanh âm đầy lãnh đạm. Người nhà vô cùng lo lắng, tiết Thanh Minh, Tô Tuân nhân cơ hội về quê bái tổ, đột nhiên đến thăm nhà Trình gia, trông thấy bộ dạng hiện tại của con gái. Còn về việc cô tại Trình gia gặp phải những gì thì Bát Nương tuyệt không nói ra, nhưng chắc chắn không thể nghi ngờ là lại bị người ta ngược đãi:
- Hai nhà đều đã như vậy rồi.
Trần Khác cố nhịn nhưng không nhịn được chất vấn:
- Mẹ ngươi tại sao lại nói đợi Bát Nương khoẻ rồi lại đưa đi. Chẳng lẻ lại để Trình gia dày vò lần nữa.
- Cái này...
Huynh đệ Tô gia tỏ ra lúng túng, Tô Triệt tức giận trả lời:
- Tam ca có điều không biết, dòng họ Giang Khanh to lớn như Trình gia, đàn bà khi đã gả vào, chỉ có thể là bị họ đuổi ra khỏi nhà, chứ chưa từng có việc chủ động rời đi.
- Thật là một Giang Khanh thế gia đầy bá đạo.
Trần Khác cười lạnh đáp:
- Bát Nương không phải là chủ động bỏ đi sao, lại đợi thế nào nữa?
- Hầy...
Tô Triệt ưu buồn thở dài đáp:
- Bao nhiêu năm thông lệ, quan phủ không tiếp nhận đơn li hôn của Giang Khanh gia nữa...
- Bá đạo như vậy sao?
Cả đám người kinh ngạc đến không thể khép miệng:
- Tại sao?
Ở thời đại này, phu thê li hôn có bốn nguyên nhân. Một là nữ tử phạm vào “thất xuất”, nam nhân có thể dùng một tờ hưu thư, giải quyết quan hệ hôn nhân. Hai là nghĩa tuyệt, phu thê một trong hai người hoặc cả hai sau khi phạm pháp, quan phủ sẽ cưỡng chế phán định li hôn. Ba là hợp li, chính là hiệp nghị song phương, tự nguyện li hôn. Bốn là trình đơn, chính là song phương đưa đơn li hôn lên quan phủ, rất hiển nhiên, nếu bên nam không phối hợp, bên nữ lại muốn giải trừ hôn nhân, chỉ có thể đi tố trạng một chuyến. Nhưng quan phủ lại không tiếp nhận đơn li hôn của Giang Khanh gia, đây là thói cũ còn sót lại, dòng họ thế gia đương thời ngồi trên ăn trước, giữa sĩ tộc với nhau thường là hợp li, còn về thông hôn với dân thường, không chỉ cực ít, mà là tuyệt đối cường thế, giống như Tô Triệt nói, chỉ có bị bọn họ đuổi ra ngoài, không hề có chủ động rời đi. Cho nên, Tô Tuân mới bất chấp nói, cho dù không thể hợp li, Bát Nương cũng tuyệt không quay về...
- Còn một điều càng phiền phức hơn.
Tô Triệt ưu tư đáp:
- Hôm nay Trình Chi Tài mới nói, toàn bộ người của Mi Sơn đều trông thấy tỷ tỷ của ta bị một người đàn ông cõng ra khỏi Trình gia, chạy đến bến thuyền. Trình gia đương nhiên cảm thấy muối mặt, nhất định phải tìm trở về.
- Bọn họ muốn thế nào?
Trần Khác chau mày một cái, lạnh lùng đáp:
- Cướp tỷ trở về?
- Không phải không thể...
Tô Thức ngẩng đầu đáp:
- Nằm mơ đi!
Trần Khác cười lớn một tiếng.
Qua giờ ngọ, Trần Khác sau khi ăn cơm, nhờ Trương thẩm tìm vài trượng vải trắng trải trên mặt bàn, dường như chuẩn bị viết gì đó, vẫn chưa cầm bút, thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ:
- Vào đi!
Hắn cuộn tấmvải lại, tiện tay ném lên giường.
- Tam ca...
Cửa mở, tiểu muội nước mắt lưng tròng, cắn nhẹ môi. Cô mặc một chiếc váy màu trắng, giống như một đoá hoa trắng khiết sau cơn mưa, làm cho người ta thương tiếc.
- Sao vậy?
Trần Khác dùng vạt áo lau nước mắt cho cô. Cô dịu dàng đáp:
- Tam ca, nhà muội phải dọn đi rồi, cha của muội nói không thể đem lại phiền phức cho gia đình huynh.
Tiểu muội nắm chặt tay hắn hỏi:
- Đi đâu bây giờ?
Trần Khác không còn vẻ mặt cợt nhã thường ngày nữa, mặt lạnh lạnh lùng đáp:
- Về Mi Sơn? Trình gia đang đợi ta tự sa vào lưới!
- Đây là chuyện giữa nhà muội và Trình gia.
Tiểu muội cắn chặt môi, lắc đầu, nước mắt tuôn rơi:
- Tuyệt không thể để Tam ca bị cuốn vào...
- Không được nói nữa!
Trần Khác nắm lấy eo của nàng, như có một cảm giác áp bức từ trên cao xuống, không dễ dàng giải bày đáp:
- Nên làm như thế nào là việc của đàn ông! Ngay lúc này, nhiệm vụ của những người phụ nữ yếu đuối là hãy yên lặng!
- Nhưng...
Tiểu muội nhỏ tiếng nói.
- Ừm...
Trần Khác sa sầm mặt, dùng giọng mũi.
- Thật bá đạo...
Tiểu muội lầm bầm một câu, tựa chặt trán vào lòng ngực rắn chắc của hắn, không nói thêm câu nào nữa.
Dưới sự giữ lại kiên quyết của Nhị Lang và Trần Khác, cộng thêm Bát Nương vẫn còn bệnh nặng, Tô Tuân không cách nào để tiếp tục kiên trì, nhưng kiên quyết muốn Trần Khác phải đảm bảo, lỡ như thực sự có chuyện, tuyệt đối không được nhúng tay vào. Trần Khác liền đáp ứng, nhưng âm thầm phái vài người đến bến thuyền thay phiên giám sát. Có bất cứ tình hình gì lập tức báo cáo. Nhưng mọi người không có nói những việc này với Bát Nương, bởi vì muốn cô được yên tĩnh an dưỡng. Có cuộc sống thư thái, có các đệ đệ, muội muội bên cạnh cô, không có ai hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ cùng cô trò chuyện làm thơ để giải sầu, làm cho cô cảm thấy thật an ủi, người cũng đã bắt đầu có sinh khí hơn. Tuy cô biết Trình gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Sáng hôm nay, thuyền lớn của Trình gia đã cập bờ tại cửa đông bến tàu. Hơn hai mươi gia đinh đi xuống, dẫn đầu là quản gia của Trình gia - Trình Phát cùng với vú nuôi thân tín của Tống phu nhân - Lại thị. Cả đội nhân mã lập tức gây sự chú ý đến toàn bộ dân chúng tại Thanh Thần, có không ít người bỏ hết mọi công việc chạy theo bọn họ.
Người TRình gia căn bản không thèm để ý đến những thứ dân này, thẳng một mạch đến phô Văn Hưng, tìm đến nhà Tô Tuân.
Vừa muốn gõ cửa thì thấy trên cửa treo một tấm bảng bằng gỗ “người của Trình gia và oa la không được đi vào”.
- Hai chữ này nghĩa là gì?
Lại thị không biết nhiều chữ nghĩa, chỉ vào hai từ “oa la” hỏi.
- Chính là chó...
Quản gia của Trình gia có học chữ, sắc mặt đen đi:
- Dám nhục mạ Trình gia ta!
- Phá cửa!
Hồng Giáo Đầu dẫn đầu đám gia đinh. Mấy ngày nay bị người ta chửi đến người không ra người, quỉ không ra quỉ, lúc này tức đến mức chỉ muốn tìm chỗ phát tác.
- Không được lỗ mãng.
Trình Phát lắc đầu ra lệnh:
- Nhà này cũng tính là gia đình quan lại, vẫn là nên tiên lễ hậu binh.
Cường Long không đè xà bản địa, có thể không gây xung đột với người bản địa là tốt nhất.
Thế là một đoàn người tháo tấm bảng xuống, đi đến cổng chính Trần phủ đường Văn Xương. Lần này không thấy tấm bảng gỗ nữa, thế nhưng kêu cả nửa ngày trời vẫn không có người trả lời, dùng tay đẩy, cửa lớn kêu két một tiếng rồi mở ra.
- Vào đi rồi nói.
Trình Phát cùng Lại thị dẫn theo Hồng Giáo Đầu cùng với mấy gia đinh bước vào cửa, xoay qua bức tường, thấy một lá cờ làm từ vải trắng phấp phới, trên đó viết qua quýt tám chữ “xông vào nhà dân, giết miễn bàn luận!”
Dưới lá cờ là một chiếc ghế xếp, ngồi trên ghế là một thanh niên mặt mày lạnh lùng, đứng sau người thanh niên còn có một người đàn ông cao lớn như ngọn thiết tháp, mỗi tay còn cầm một cây gậy sắt dài năm thước.
- Nhị vị tiểu quan nhân, mời.
Trông thấy thế trận như vậy, Trình Phát vẫn gồng mình ôm quyền:
- Lão hủ, quản sự ngoại viện của Trình gia Mi Sơn.
- Ai cho ngươi vào.
Một thanh niên mặt lạnh nói, vừa mở miệng liền có thể làm nghẹn chết người.
- Kêu cả nửa ngày trời, không nghe thấy tiếng trả lời thì đi vào xem thử.
- Không trả lời chính là không muốn để các ngươi vào.
Thanh niên mặt lạnh trầm tiếng đáp:
- Không được sự đồng ý của ta mà tuỳ tiện vào, chính là xông vào nhà dân.
- Thật xin lỗi tiểu quan nhân, chịu tội với ngươi là được rồi đúng không.
Trình Phát bất đắc dĩ đáp.
- Không cần ngươi xin lỗi, đếm đến ba lập tức ra ngoài.
Thanh niên mặt lạnh không chút biểu hiện đáp:
- Nếu không chiếu theo “Tống hình thống”, xông vào nhà dân, giết không có tội!
- Cái này...
Trình Phát có loại cảm giác vô lực tú tài binh, Hồng Giáo Đầu đó biết rằng đã đến lúc mình thể hiện, bèn cất tiếng cười lớn:
- Khẩu khí thật là lớn, còn tưởng bọn ta sẽ bị hù đến hết hồn sao.
- Một.
Người thanh niên cơ bản không có để ý đến bọn y:
- Hai.
- Ông nội ngươi cứ đứng tại đây đó.
Hồng Giáo Đầu cảm thấy bị miệt thị, ngay lập tức tức giận ra lệnh:
- Các ngươi lên.
- Ba.
Người thanh niên đếm đến số cuối cùng, người đàn ông lực lưỡng phía sau hắn, giơ hai thanh gậy sắt lên, liền vọt qua. Sải chân dài, chớp mắt đã đến trước mặt Hồng Giáo Đầu.
- Đến rất tốt!
Hồng Giáo Đầu không sợ, bản thân gã thật sự có công phu, nếu không gã cũng không làm được đến chức giáo đầu, trở tay liền xuất hiện một cây gật sắt sáng loé...
Vào thời Tống, việc quản giáo binh đao rất nghiêm, trừ quan binh, đừng kể đến các loại sát khí như cung nỏ, ngay cả đao kiếm tuỳ thân cũng không thể rêu rao khắp nơi, cho nên chỉ có thể mang gậy.
Thanh âm sấm nổ vù vù ép qua, Ngũ Lang một tay ép lực đánh xuống, xem xét cẩn thận, Hồng giáo đầu hai tay đưa gậy lên đỡ.
Chỉ nghe “keng” một tiếng cực lớn, hai cây thiết bổng đập vào nhau, xẹt ra tia lửa, một lực phản chấn cực lớn từ trên cây gậy truyền đến tay, Hồng giáo đầu miệng phun máu, hai cánh tay mất đi cảm giác, vẫn chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, tay trái của Ngũ Lang lại giơ lên, một cây gậy sắt khác đánh xuống.
Hồng giáo đầu không hổ là một lão tướng có kinh nghiệm thực chiến phong phú, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đã ra một quyết định đúng đắn, gã vứt bỏ cây gậy trên tay, làm một con lừa bỏ chạy, tránh khỏi được một gậy lôi đình vạn quân kia.
Trình Phát cùng Lại thị nhìn Hồng giáo đầu một cách khó tin, bị người ta hai gậy đánh cho nằm trườn ra. Hai người vẫn chưa kịp kinh ngạc, thì thấy một cây gậy sắt đánh vào xương bả vai của mình, người ta vẫn chưa có ra lực, hai người đã cảm thấy đau đến xương cốt gãy rời.
- Mau đi thôi.
Hồng giáo đầu đã bò dậy, lui về phía sau bức bình phong, lúc này mới nhớ đến việc nhắc nhở hai người bọn họ:
- Tiểu tử này đúng là ra tay chết người mà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngoài cửa Trần phủ, người tụ tập ngày càng đông, gia đinh Trình phủ còn nghĩ là là đang ở Mi Sơn, không để ý mà nhanh chóng lên tiếng đuổi:
- Giải tán, giải tán, có gì mà xem chứ.
Lời nói còn chưa dứt, thì nghe thấy một trận cười nhạo của một đám người. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hồng Giáo Đầu cùng với vài huynh đệ cùng vào, ôm đầu chạy trối chết.
Vẫn còn chưa rõ tình hình, thì thấy một khuôn mặt khổ đại thâm thù, người đàn ông như hắc thiết tháp một tay mang Trình quản gia, một tay mang Lại bà xuất hiện tại cổng.
Người đó mang hai người ném ra ngoài như vứt rác, sau đó, đem lá cờ lớn cắm ở dưới chân - “xông vào nhà dân, giết miễn bàn luận!”
Làm xong việc này, cậu ta khinh miệt nhìn đám gia đinh, xoay mình trầm mặc bước trở về.
Bên trong đại môn lớn như vậy, không hề có một gia nhân của Trần gia, chỉ có một lá cờ lớn nhìn thấy mà kinh người
Tại thư phòng của Trần Khác, nam đinh ngồi la liệt. Sự việc đã đến nước này, Tô Thức và Tô Triệt chỉ còn nước đem tất cả những ân oán của hai nhà Tô Trình nói ra. Sau tuần trăng mật đầu tiên trải qua, cuộc liên hôn giữa “Giang Khanh” cùng với dân thường càng cho lộ rõ khuyết điểm vốn có của nó. Từ sự ghê gớm của Trình gia, làm cho hai nhà này sẽ không cách nào kết giao thông gia một cách bình thường như vậy, nhưng cuối cùng còn có thể duy trì được lễ tiết cơ bản.
Thế nhưng cùng với việc Tô Tuân thi rớt, Trình gia ngay cả biểu hiện bên ngoài cũng không còn nhẫn nại để thể hiện. Một Tô Tuân chịu đầy đả kích, đã trở nên mẫn cảm, tự tôn, chỉ sợ cho dù gia cảnh có trở nên ngày càng sa sút, y cũng kiên quyết phản đối việc Trình thị cầu viện nhà mẹ đẻ. Quan hệ hai nhà đã đóng băng, một năm rưỡi trước, Bát Nương cùng với Trình Chi Tài vừa mới kết hôn, sau khi hai nhà trở nên thân thiết hơn, quan hệ đã bắt đầu tốt lên, thế nhưng tốt đẹp chưa được bao lâu, khoảng nửa năm sau, Bát Nương vẫn chưa mang thai, Trình gia đã bắt đầu không vui. Thêm nửa năm sau, Tống thị thấy bụng nàng chưa có động tĩnh gì, bèn tự làm chủ cho Trình Chi Tài nạp thêm hai tiểu thiếp, lúc này, Tô Tuân hết sức bất mãn. Nhưng việc nối dõi tông đường là đại sự, Trình Chi Tài lại là cháu đích tôn, nên không thể nói gì. Tiếp theo đó một năm, rất ít cùng Bát Nương gặp mặt, mỗi lần gặp, cô cũng chỉ miễn cưỡng cười chào hỏi, cơ thể cũng trở nên gầy yếu, có lúc thì cùng với đệ muội xướng ca thi từ, thế nhưng thanh âm đầy lãnh đạm. Người nhà vô cùng lo lắng, tiết Thanh Minh, Tô Tuân nhân cơ hội về quê bái tổ, đột nhiên đến thăm nhà Trình gia, trông thấy bộ dạng hiện tại của con gái. Còn về việc cô tại Trình gia gặp phải những gì thì Bát Nương tuyệt không nói ra, nhưng chắc chắn không thể nghi ngờ là lại bị người ta ngược đãi:
- Hai nhà đều đã như vậy rồi.
Trần Khác cố nhịn nhưng không nhịn được chất vấn:
- Mẹ ngươi tại sao lại nói đợi Bát Nương khoẻ rồi lại đưa đi. Chẳng lẻ lại để Trình gia dày vò lần nữa.
- Cái này...
Huynh đệ Tô gia tỏ ra lúng túng, Tô Triệt tức giận trả lời:
- Tam ca có điều không biết, dòng họ Giang Khanh to lớn như Trình gia, đàn bà khi đã gả vào, chỉ có thể là bị họ đuổi ra khỏi nhà, chứ chưa từng có việc chủ động rời đi.
- Thật là một Giang Khanh thế gia đầy bá đạo.
Trần Khác cười lạnh đáp:
- Bát Nương không phải là chủ động bỏ đi sao, lại đợi thế nào nữa?
- Hầy...
Tô Triệt ưu buồn thở dài đáp:
- Bao nhiêu năm thông lệ, quan phủ không tiếp nhận đơn li hôn của Giang Khanh gia nữa...
- Bá đạo như vậy sao?
Cả đám người kinh ngạc đến không thể khép miệng:
- Tại sao?
Ở thời đại này, phu thê li hôn có bốn nguyên nhân. Một là nữ tử phạm vào “thất xuất”, nam nhân có thể dùng một tờ hưu thư, giải quyết quan hệ hôn nhân. Hai là nghĩa tuyệt, phu thê một trong hai người hoặc cả hai sau khi phạm pháp, quan phủ sẽ cưỡng chế phán định li hôn. Ba là hợp li, chính là hiệp nghị song phương, tự nguyện li hôn. Bốn là trình đơn, chính là song phương đưa đơn li hôn lên quan phủ, rất hiển nhiên, nếu bên nam không phối hợp, bên nữ lại muốn giải trừ hôn nhân, chỉ có thể đi tố trạng một chuyến. Nhưng quan phủ lại không tiếp nhận đơn li hôn của Giang Khanh gia, đây là thói cũ còn sót lại, dòng họ thế gia đương thời ngồi trên ăn trước, giữa sĩ tộc với nhau thường là hợp li, còn về thông hôn với dân thường, không chỉ cực ít, mà là tuyệt đối cường thế, giống như Tô Triệt nói, chỉ có bị bọn họ đuổi ra ngoài, không hề có chủ động rời đi. Cho nên, Tô Tuân mới bất chấp nói, cho dù không thể hợp li, Bát Nương cũng tuyệt không quay về...
- Còn một điều càng phiền phức hơn.
Tô Triệt ưu tư đáp:
- Hôm nay Trình Chi Tài mới nói, toàn bộ người của Mi Sơn đều trông thấy tỷ tỷ của ta bị một người đàn ông cõng ra khỏi Trình gia, chạy đến bến thuyền. Trình gia đương nhiên cảm thấy muối mặt, nhất định phải tìm trở về.
- Bọn họ muốn thế nào?
Trần Khác chau mày một cái, lạnh lùng đáp:
- Cướp tỷ trở về?
- Không phải không thể...
Tô Thức ngẩng đầu đáp:
- Nằm mơ đi!
Trần Khác cười lớn một tiếng.
Qua giờ ngọ, Trần Khác sau khi ăn cơm, nhờ Trương thẩm tìm vài trượng vải trắng trải trên mặt bàn, dường như chuẩn bị viết gì đó, vẫn chưa cầm bút, thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ:
- Vào đi!
Hắn cuộn tấmvải lại, tiện tay ném lên giường.
- Tam ca...
Cửa mở, tiểu muội nước mắt lưng tròng, cắn nhẹ môi. Cô mặc một chiếc váy màu trắng, giống như một đoá hoa trắng khiết sau cơn mưa, làm cho người ta thương tiếc.
- Sao vậy?
Trần Khác dùng vạt áo lau nước mắt cho cô. Cô dịu dàng đáp:
- Tam ca, nhà muội phải dọn đi rồi, cha của muội nói không thể đem lại phiền phức cho gia đình huynh.
Tiểu muội nắm chặt tay hắn hỏi:
- Đi đâu bây giờ?
Trần Khác không còn vẻ mặt cợt nhã thường ngày nữa, mặt lạnh lạnh lùng đáp:
- Về Mi Sơn? Trình gia đang đợi ta tự sa vào lưới!
- Đây là chuyện giữa nhà muội và Trình gia.
Tiểu muội cắn chặt môi, lắc đầu, nước mắt tuôn rơi:
- Tuyệt không thể để Tam ca bị cuốn vào...
- Không được nói nữa!
Trần Khác nắm lấy eo của nàng, như có một cảm giác áp bức từ trên cao xuống, không dễ dàng giải bày đáp:
- Nên làm như thế nào là việc của đàn ông! Ngay lúc này, nhiệm vụ của những người phụ nữ yếu đuối là hãy yên lặng!
- Nhưng...
Tiểu muội nhỏ tiếng nói.
- Ừm...
Trần Khác sa sầm mặt, dùng giọng mũi.
- Thật bá đạo...
Tiểu muội lầm bầm một câu, tựa chặt trán vào lòng ngực rắn chắc của hắn, không nói thêm câu nào nữa.
Dưới sự giữ lại kiên quyết của Nhị Lang và Trần Khác, cộng thêm Bát Nương vẫn còn bệnh nặng, Tô Tuân không cách nào để tiếp tục kiên trì, nhưng kiên quyết muốn Trần Khác phải đảm bảo, lỡ như thực sự có chuyện, tuyệt đối không được nhúng tay vào. Trần Khác liền đáp ứng, nhưng âm thầm phái vài người đến bến thuyền thay phiên giám sát. Có bất cứ tình hình gì lập tức báo cáo. Nhưng mọi người không có nói những việc này với Bát Nương, bởi vì muốn cô được yên tĩnh an dưỡng. Có cuộc sống thư thái, có các đệ đệ, muội muội bên cạnh cô, không có ai hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ cùng cô trò chuyện làm thơ để giải sầu, làm cho cô cảm thấy thật an ủi, người cũng đã bắt đầu có sinh khí hơn. Tuy cô biết Trình gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Sáng hôm nay, thuyền lớn của Trình gia đã cập bờ tại cửa đông bến tàu. Hơn hai mươi gia đinh đi xuống, dẫn đầu là quản gia của Trình gia - Trình Phát cùng với vú nuôi thân tín của Tống phu nhân - Lại thị. Cả đội nhân mã lập tức gây sự chú ý đến toàn bộ dân chúng tại Thanh Thần, có không ít người bỏ hết mọi công việc chạy theo bọn họ.
Người TRình gia căn bản không thèm để ý đến những thứ dân này, thẳng một mạch đến phô Văn Hưng, tìm đến nhà Tô Tuân.
Vừa muốn gõ cửa thì thấy trên cửa treo một tấm bảng bằng gỗ “người của Trình gia và oa la không được đi vào”.
- Hai chữ này nghĩa là gì?
Lại thị không biết nhiều chữ nghĩa, chỉ vào hai từ “oa la” hỏi.
- Chính là chó...
Quản gia của Trình gia có học chữ, sắc mặt đen đi:
- Dám nhục mạ Trình gia ta!
- Phá cửa!
Hồng Giáo Đầu dẫn đầu đám gia đinh. Mấy ngày nay bị người ta chửi đến người không ra người, quỉ không ra quỉ, lúc này tức đến mức chỉ muốn tìm chỗ phát tác.
- Không được lỗ mãng.
Trình Phát lắc đầu ra lệnh:
- Nhà này cũng tính là gia đình quan lại, vẫn là nên tiên lễ hậu binh.
Cường Long không đè xà bản địa, có thể không gây xung đột với người bản địa là tốt nhất.
Thế là một đoàn người tháo tấm bảng xuống, đi đến cổng chính Trần phủ đường Văn Xương. Lần này không thấy tấm bảng gỗ nữa, thế nhưng kêu cả nửa ngày trời vẫn không có người trả lời, dùng tay đẩy, cửa lớn kêu két một tiếng rồi mở ra.
- Vào đi rồi nói.
Trình Phát cùng Lại thị dẫn theo Hồng Giáo Đầu cùng với mấy gia đinh bước vào cửa, xoay qua bức tường, thấy một lá cờ làm từ vải trắng phấp phới, trên đó viết qua quýt tám chữ “xông vào nhà dân, giết miễn bàn luận!”
Dưới lá cờ là một chiếc ghế xếp, ngồi trên ghế là một thanh niên mặt mày lạnh lùng, đứng sau người thanh niên còn có một người đàn ông cao lớn như ngọn thiết tháp, mỗi tay còn cầm một cây gậy sắt dài năm thước.
- Nhị vị tiểu quan nhân, mời.
Trông thấy thế trận như vậy, Trình Phát vẫn gồng mình ôm quyền:
- Lão hủ, quản sự ngoại viện của Trình gia Mi Sơn.
- Ai cho ngươi vào.
Một thanh niên mặt lạnh nói, vừa mở miệng liền có thể làm nghẹn chết người.
- Kêu cả nửa ngày trời, không nghe thấy tiếng trả lời thì đi vào xem thử.
- Không trả lời chính là không muốn để các ngươi vào.
Thanh niên mặt lạnh trầm tiếng đáp:
- Không được sự đồng ý của ta mà tuỳ tiện vào, chính là xông vào nhà dân.
- Thật xin lỗi tiểu quan nhân, chịu tội với ngươi là được rồi đúng không.
Trình Phát bất đắc dĩ đáp.
- Không cần ngươi xin lỗi, đếm đến ba lập tức ra ngoài.
Thanh niên mặt lạnh không chút biểu hiện đáp:
- Nếu không chiếu theo “Tống hình thống”, xông vào nhà dân, giết không có tội!
- Cái này...
Trình Phát có loại cảm giác vô lực tú tài binh, Hồng Giáo Đầu đó biết rằng đã đến lúc mình thể hiện, bèn cất tiếng cười lớn:
- Khẩu khí thật là lớn, còn tưởng bọn ta sẽ bị hù đến hết hồn sao.
- Một.
Người thanh niên cơ bản không có để ý đến bọn y:
- Hai.
- Ông nội ngươi cứ đứng tại đây đó.
Hồng Giáo Đầu cảm thấy bị miệt thị, ngay lập tức tức giận ra lệnh:
- Các ngươi lên.
- Ba.
Người thanh niên đếm đến số cuối cùng, người đàn ông lực lưỡng phía sau hắn, giơ hai thanh gậy sắt lên, liền vọt qua. Sải chân dài, chớp mắt đã đến trước mặt Hồng Giáo Đầu.
- Đến rất tốt!
Hồng Giáo Đầu không sợ, bản thân gã thật sự có công phu, nếu không gã cũng không làm được đến chức giáo đầu, trở tay liền xuất hiện một cây gật sắt sáng loé...
Vào thời Tống, việc quản giáo binh đao rất nghiêm, trừ quan binh, đừng kể đến các loại sát khí như cung nỏ, ngay cả đao kiếm tuỳ thân cũng không thể rêu rao khắp nơi, cho nên chỉ có thể mang gậy.
Thanh âm sấm nổ vù vù ép qua, Ngũ Lang một tay ép lực đánh xuống, xem xét cẩn thận, Hồng giáo đầu hai tay đưa gậy lên đỡ.
Chỉ nghe “keng” một tiếng cực lớn, hai cây thiết bổng đập vào nhau, xẹt ra tia lửa, một lực phản chấn cực lớn từ trên cây gậy truyền đến tay, Hồng giáo đầu miệng phun máu, hai cánh tay mất đi cảm giác, vẫn chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, tay trái của Ngũ Lang lại giơ lên, một cây gậy sắt khác đánh xuống.
Hồng giáo đầu không hổ là một lão tướng có kinh nghiệm thực chiến phong phú, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đã ra một quyết định đúng đắn, gã vứt bỏ cây gậy trên tay, làm một con lừa bỏ chạy, tránh khỏi được một gậy lôi đình vạn quân kia.
Trình Phát cùng Lại thị nhìn Hồng giáo đầu một cách khó tin, bị người ta hai gậy đánh cho nằm trườn ra. Hai người vẫn chưa kịp kinh ngạc, thì thấy một cây gậy sắt đánh vào xương bả vai của mình, người ta vẫn chưa có ra lực, hai người đã cảm thấy đau đến xương cốt gãy rời.
- Mau đi thôi.
Hồng giáo đầu đã bò dậy, lui về phía sau bức bình phong, lúc này mới nhớ đến việc nhắc nhở hai người bọn họ:
- Tiểu tử này đúng là ra tay chết người mà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngoài cửa Trần phủ, người tụ tập ngày càng đông, gia đinh Trình phủ còn nghĩ là là đang ở Mi Sơn, không để ý mà nhanh chóng lên tiếng đuổi:
- Giải tán, giải tán, có gì mà xem chứ.
Lời nói còn chưa dứt, thì nghe thấy một trận cười nhạo của một đám người. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hồng Giáo Đầu cùng với vài huynh đệ cùng vào, ôm đầu chạy trối chết.
Vẫn còn chưa rõ tình hình, thì thấy một khuôn mặt khổ đại thâm thù, người đàn ông như hắc thiết tháp một tay mang Trình quản gia, một tay mang Lại bà xuất hiện tại cổng.
Người đó mang hai người ném ra ngoài như vứt rác, sau đó, đem lá cờ lớn cắm ở dưới chân - “xông vào nhà dân, giết miễn bàn luận!”
Làm xong việc này, cậu ta khinh miệt nhìn đám gia đinh, xoay mình trầm mặc bước trở về.
Bên trong đại môn lớn như vậy, không hề có một gia nhân của Trần gia, chỉ có một lá cờ lớn nhìn thấy mà kinh người
Bình luận facebook