-
Chương 66: Hồng lăng nhất thất (thượng)
Tuyết phảng phất rơi, thâm u gió lạnh, nụ cười Triệu Tử Đoạn trong đông phong cao lãnh dị thường, Nguyên Vương vượt ngàn trùng xa xôi đến kinh thành như vậy, ngoại trừ xốc nổi còn có chút tính toán, bất quá những kẻ thân sinh hoàng tộc, không sợ tính toán, chỉ sợ tính toán chưa đủ.
Thái tử hoa lệ triều bào, cửu long thêu trên viền áo sống động như thật, nhưng rồng nơi đâu cũng không so được với chân chính long bào, rồng của Thái tử có đẹp đẽ hơn, cũng là rồng không vuốt. Thái tử tiến ra trước:
- Không được! Xưa nay chưa hề có tiền lệ án đã tuyên liền bị rút lại!
Nguyên Vương phượng mâu cau hẹp, ngạo nghễ nhếch môi, Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt liếc ngang, so với Vĩnh Thành Đế năm đó, Nguyên Vương chiến công không đủ, cũng không được phong Phiêu Kỵ Tướng quân, càng thiếu đi thận trọng, nhưng nhân vô thập toàn, Nguyên Vương lại có loại khí chất bá đạo tự thân tỏa ra, dễ khiến người khác phải choáng ngợp.
- Điện hạ, vốn án đã được tra ra, hung thủ cũng là người khác, nay điện hạ khư khư giết hại trung lương...chắc chắn sẽ sinh đàm tiếu không hay! Đây là người muốn lấy việc công trả thù tư hay...hãm hại công thần?
Thái tử lùi lại một bước, hắn quanh quẩn tìm Dương Quân Nguyệt, chỉ thấy hắn ta đã biến mất. Giờ phút này giữa Đoạn đầu đài mưa tuyết trùng trùng, Thái tử hắn mới nhận ra bản thân đến thời điểm quan trọng lại đơn độc vô cùng:
- Ngươi hàm hồ!
Triệu Tử Đoạn khoanh tay nhìn đích tử ấu tử Hoàng đế đấu đá, chỉ là còn nhìn chưa đủ đã thấy Phùng Hậu lên đài. Phùng Hậu một thân giáp phục Long Diện Tướng quân uy vũ khí tức rút ống thánh chỉ cẩn thận mang theo trong người, vẻ mặt lãnh đạm dường như không quan tâm đến đại sự xung quanh.
Hắn chậm rãi tuyên chỉ.
Nguyên Vương cúi mặt, phượng mâu có chút bần thần.
Thái tử đôi tay siết lại giữa vạt áo rộng lớn.
Triệu Tử Đoạn thở phào một cái, bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng sắp được uống trà rồi. Vả lại, rất lâu y còn chưa cùng Phùng Hậu đàm luận chuyện thiên hạ. Y và Phùng Hậu cơ duyên sinh tử đây là lần thứ hai, năm xưa phụng sự Hoàng đế trong trận yên hỏa biên thùy, Phùng Hậu từng cứu y một mạng, hiện tại giữa kinh kỳ Đoạn đầu đài, cũng là hắn một lần nữa giúp y. Lần này y phải dành rượu ngon cho hắn.
Tiết trời ảm đạm, Triệu Tử Đoạn nghiễm nhiên được Cấm Vệ quân hộ tống xa mã quay về Lang Vương phủ. Đám đông ồn ào bàn tán một hồi rồi cũng tản mác. Cái tên Lang Vương gắn liền với bao nhiêu đồn đại, nay thêm một hai chuyện vô tiền khoáng hậu cũng không gọi gì là lạ lẫm.
Hoàn Nhan Phong Nghi nhìn theo xa mã đỏ thẫm gia huy huyết liên phấp phới giữa gió lạnh, chỉ biết thở dài, hắn tốn công tính toán làm gì chứ, đằng nào cũng không qua được mắt phụ hoàng cùng Lang Vương. Hoàn Nhan Phong Nghi sau một chặn đường dài, chân tay có chút vô lực, lại nhớ đến muội muội còn trong phòng giam, đành hít một hơi sâu lấy sức đi đến.
Lang Vương tạm giam tại phủ đệ, dĩ nhiên Công chúa cũng được hồi cung, chỉ chịu sự giam lỏng. Hoàn Nhan Phong Nghi yêu quý nhất chính là người muội muội này, mà chịu nhiều phiền toái nhất cũng bởi chính nàng. Đây là loại đối đãi nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, thế mà Thuyên Chương một chút cảm động cũng không nhìn ra, cư nhiên cứ gây họa để hắn đi theo dọn dẹp. Chuyện nàng cướp ngục nhập lao mẫu hậu nghe một câu cũng không màng, đừng nói người không lo, chính là lo quá phát giận, lần này Hoàn Nhan Phong Nghi cũng chỉ nhắc qua loa, sợ rằng bệnh tình mẫu hậu thêm tiến triển xấu.
Hoàn Nhan Phong Nghi một đường đến tẩm cung tìm Thuyên Chương, vòng vèo qua mấy đoạn hành lang dài, mới thấy nàng đang ủ rũ gục đầu bên tháp, lò than ấm sực hương quế thơm lừng cả gian phòng. Đây chính là nghe tin hắn quay về liền làm nũng.
- Mẫu hậu không cần muội nữa! Mới gả muội cho tên Phùng Việt đáng ghét kia!
Vừa được ra khỏi ngục đã nghĩ đến chuyện hạ giá, Hoàn Nhan Phong Nghi không biết nên nói gì, Thuyên Chương đúng thật mãi không chịu trưởng thành.
- An Vinh Hầu đang ở Đông Thành, còn lâu mới có thể hồi kinh, muội cần gì lo sớm như vậy!
Thuyên Chương đá hài thêu ra khỏi chân, xoay mặt đi hướng khác:
- Chuyện phụ hoàng hôm nay tuyên chỉ ở pháp trường huynh đã biết trước còn giấu giếm, khiến muội phải đem người đi cướp ngục...
Hoàn Nhan Phong Nghi phất tay để hạ nhân toàn bộ lui ra, hắn ngả người lên ghế tựa, chống đỡ thân thể hoạt động nhiều ngày quá sức:
- Mẫu hậu chưa rõ an khang được bao lâu, muội đừng gây sự nữa!
Thuyên Chương mơ hồ lau nước mắt, bờ vai sau làn y phục rực rỡ rung rung:
- Ai cũng chán ghét muội...
Hoàn Nhan Phong Nghi mỗi lần đối với loại nũng nịu này đều không thể kháng cự, theo bản năng xoa xoa mớ tóc mềm mại:
- Chương nhi cái gì cũng tốt, ai có thể ghét bỏ Chương nhi! Hoàng huynh chỉ có duy nhất muội, lẽ nào không để tâm! Mẫu hậu vì nghĩ cho muội mới gả muội cho Phùng Việt, trên không phụ mẫu hầu hạ, dưới không thiếp thất thông phòng, hắn lại căn cơ dựa vào Phùng gia, toàn bộ đều bị muội nắm trong tay!
Thuyên Chương dụi dụi gương mặt lấm lem lệ vào vai hoàng huynh, hồi lâu thút thít:
- Mẫu hậu...có lẽ là tâm bệnh đi!
Hoàn Nhan Phong Nghi không đáp, đến Thuyên Chương cũng có thể nhận ra, mẫu hậu một đời cố gắng sống vì huynh muội hắn, hiện tại không thể chống đỡ, chính là cùng cực mệt mỏi. Tình yêu trên đời vốn là mơ hồ nhất, cũng là vĩnh cữu nhất, hắn nhìn phụ mẫu, trong tâm sinh ra loại cảm giác bài xích tình yêu.
- Chương nhi! Ngoan ngoãn ở đây, hoàng huynh cái gì cũng có thể đáp ứng cho muội!
Nếu Thuyên Chương không muốn hạ giá Phùng Việt, hắn liền không gả, cũng đâu phải chuyện gì khó khăn. Thuyên Chương có tâm tư với Mộ Dung Tường Vân, hắn liền giúp nàng hiểu ra.
Hoàn Nhan Phong Nghi nắm lấy tay muội muội, cẩn thận bắt mạch, chỉ thấy đơn mạch bình thường đập nhẹ, trong miệng hắn nụ cười sâu dần:
- Vu oan Đại Công chúa hoài thai với Lang Vương, loại chuyện này đủ để tru di tam tộc!
Thuyên Chương đột ngột hừ một tiếng, cái hiểu lầm này không phải do Viêm Tình Quân mà sinh ra ư, nàng hơi rụt tay lại, làu bàu gọi tên hắn ta. Hoàn Nhan Phong Nghi một thoáng cau mày, lại nghĩ đến chính sự, quyết định rời đi.
- Huynh phân phó thêm hai cung nữ, hai ám vệ ở lại, đều là thân tín Nguyên Vương phủ! Muội cứ thoải mái sai sử không cần nghi ngờ! Huynh còn việc phải làm! Đợi phụ hoàng hồi kinh, án của muội sẽ được giải quyết!
Thuyên Chương gật gật đầu, trên đời ngoài phụ mẫu, vẫn là hoàng huynh tốt với nàng nhất. Nàng nhìn theo bóng nam tử lẫn khuất theo huyết mai nở đỏ hoa viên.
Lang Vương phủ.
Triệu Tử Đoạn điềm tĩnh hạ nước cờ, hương Lan Lăng tửu đun trên than hồng tràn ngập không khí, Phùng Hậu mím môi tính toán bước đi tiếp theo, lại nói:
- Mộc Hộ Bá gia cũng đã rất yếu rồi, sợ rằng không qua nổi mùa xuân này!
Triệu Tử Đoạn chớp nhẹ huyền mâu, biểu tình đạm mạc:
- Đoan Quý phi đến cùng cũng chỉ cùng Mộc Hộ Bá là đường chất nữ, tính toán như vậy có phần không giống nàng ta thường ngày? Trừ khi nàng ta cũng đoán được Phan Phượng Thuật cùng Hoàng thượng thật sự có quan hệ!
Phùng Hậu thôi cờ, gật đầu:
- Có thể đi, Tuyên Thái hậu là người ép Đoan Quý phi thề độc, Đoan Quý phi đem tính mệnh bản thân và hài tử thề sẽ không đoạt đích để Phan gia mãi mãi phú quý...nếu không vì tin tưởng Tuyên Thái hậu sẽ bảo vệ mẫu tử nàng ta thì làm sao nàng ta có thể liều lĩnh như vậy!
Triệu Tử Đoạn xoa xoa mi tâm, theo như y suy đoán, Vĩnh Thành Đế có lẽ đoán biết được Phan Phượng Thuật là Tuyên Thái hậu vượt tường sinh ra cùng Mộc Hộ Bá gia, nên sai phái ám vệ hạ độc Mộc Hộ Bá gia. Để xoa dịu Tuyên Thái hậu mới đưa ra điều kiện chỉ cần Phan gia không tham dự vào cuộc đoạt đích, Phan Phượng Thuật, Đoan Quý phi và hài tử nàng chắc chắn được bảo toàn.
Hoàng đế không làm sai, giải quyết thấu đáo có lý có tình lại vô cùng nhân từ. Trong lịch sử, người như Phan Phượng Thuật thường không được sống, nay Vĩnh Thành Đế ân huệ như vậy, chỉ mong Tuyên Thái hậu cùng Đoan Quý phi không liều mình ngu ngốc.
Phùng Hậu rót rượu ra ly hổ phách, nhìn trước sau không một bóng người, mới ý tứ hướng đến Triệu Tử Đoạn:
- Chuyện huyết thống của Thái tử...điện hạ tính sao?
Phùng Hậu vốn cùng Triệu Tử Đoạn đi theo Vĩnh Thành Đế từ những ngày đầu tiên, nhưng để hiểu người này, hắn liền không dám, y tựa hồ một đám mây, bề ngoài dường như rõ ràng toàn bộ, kỳ thực không thể nào thấu được bên trong.
Triệu Tử Đoạn nhấp vị ngọt dịu xen lẫn cay nồng vào cổ họng, huyền mâu nhuốm hồng, môi mỏng không rõ ý cười, nhàn nhạt đáp:
- Cũng chỉ mới phát hiện, chưa cần phải vội, người đang trên đường hồi kinh!
Phùng Hậu ngơ ngác.
Triệu Tử Đoạn nhìn ánh mắt cái gì cũng không hiểu của hắn liền bật cười:
- Luận về Hoàng thượng bổn tọa tin rằng bản thân hiểu người được chín phần!
Phần duy nhất y không rõ chính là tình yêu cả đời này Vĩnh Thành Đế một lòng dành cho Phùng Hoàng hậu.
Y gối đầu lên bàn tay xương gầy tinh tế, chậm rãi phân tích:
- Ban đầu chỉ vì Thái tử nhận điều tra loạt đại án, bổn tọa mới có chút hứng thú tìm hiểu về vị cung chủ Đông cung này, chỉ là càng đi sâu càng thấy nghi ngờ!
Toàn bộ người thân tín của cả Thái tử và Dung Quý phi đều là họ Tiết, đây là ngoại tổ của Dung Quý phi, vốn như thường không có gì sai trái, nhưng tình huống Dung Quý phi có chút khác biệt. Nàng ta khi được Hoàng đế sủng hạnh lần đầu đang là tội nhân Giang gia, chưa rõ sinh tử, nhờ một lần duy nhất mà hoài thai Ngũ Hoàng tử, mẫu bằng tử quý thoát được tử tội.
Chỉ là, khi còn ở Thành Vương phủ cho đến khi vào Cấm Thành, nàng ta cùng Tiết gia không có can hệ. Sau khi Giang gia tru di, Tiết gia ngược lại đưa rất nhiều người lưu lại bên cạnh Dung Quý phi. Triệu Tử Đoạn bắt đầu từ đây điều tra, vốn là y nghi ngờ chuyện Hoàng đế vì tức giận Phùng Hoàng hậu đến mức cùng một phi tử khác đến hoài thai, luận theo tính cách cẩn trọng thâm trầm của Vĩnh Thành Đế liền không thể.
Y sau cùng chỉ có thể nghĩ đến Dung Quý phi đã tính toán cái thai này, dù Hoàng đế sủng hạnh hay không thì Ngũ Hoàng tử vẫn phải được sinh ra để nàng thoát tội chết.
Phùng Hậu lúc này mới cắt ngang:
- Hoàng thượng như vậy mà trúng xuân dược?
Triệu Tử Đoạn lắc đầu:
- Có thể mà mê dược, Hoàng thượng nhạy cảm xuân dược, nhưng nếu một lượng nhỏ mê dược trong rượu, người vô tình bỏ qua! Đêm đó không cần phát sinh gì, chỉ cần Hoàng đế lưu lại, Dung Quý phi đã có cớ hoài thai!
Phùng Hậu coi như hiểu qua, người họ Tiết kia có lẽ là biểu ca của Dung Quý phi, một cái Cấm Vệ quân. Sau khi sự thành liền nghỉ việc quay về quê nhà.
- Điện hạ cho ai áp giải hắn hồi kinh?
Triệu Tử Đoạn ý tứ cười:
- Ngươi nghĩ là ai?
Phùng Hậu lắc đầu, giọng nói mang theo chút ai oán:
- Ngày đó biết Mộ Dung Tường Vân che giấu cho Dương Quân Nguyệt, bản tướng đã muốn một đao chặt đôi hắn...Điện hạ lại không muốn tìm tâm phúc khác!
Triệu Tử Đoạn xoay xoay chén ngọc hổ phách trong lòng bàn tay, nhìn phong vân ảm đảm:
- Hắn là người tốt! Dương Quân Nguyệt dù sao với hắn cũng là huynh đệ! Hắn không thể hại Dương Quân Nguyệt, càng không thể hại bổn tọa mới buông bỏ tất cả mà đi, ngươi cần gì truy tận giết tiệt!
Phùng Hậu im lặng, Mộ Dung Tường Vân đúng thật không xấu, nếu không hắn ta đã chẳng hi sinh tính mạng che chở Đại Công chúa. Phùng Hậu gõ gõ mặt bàn, chán chường:
- Vốn dĩ từ khi Trần Khắc gặp chuyện, điện hạ đã biết mối liên hệ giữa Dương Quân Nguyệt và Mộ Dung Tường Vân. Cứ coi như người cẩn trọng với Dương Quân Nguyệt, thử lòng Tường Vân. Vậy khi nào người mới để Trần Khắc lộ diện?
Triệu Tử Đoạn híp nhẹ đôi mắt, ý cười không rõ ràng:
- Ngươi vẫn chưa đoán được ai đang áp giải họ Tiết về kinh sao?
Phùng Hậu há hốc mồm miệng, ngụy tạo một cái chết Trần Khắc đã khó, để Trần Khắc đúng lúc xuất hiện càng khó hơn. Phùng Hậu một hồi sau mới tiêu hóa hết ý tứ huyết y nam tử trước mặt:
- Đến cùng bản tướng thật muốn hỏi điện hạ, người vì sao để Dương Quân Nguyệt sống đến hôm nay?
Triệu Tử Đoạn cơi nhẹ than trong lò, tia lửa lách tách nổ:
- Vĩnh Thành Đế từ đầu đã đoán được thân phận Phan Phượng Thuật, có thể vì muốn hắn ta vui vẻ tận hiếu Thái hậu nương nương nên mới lưu lại cái thố tử kia!
Thật ra Triệu Tử Đoạn hiểu rõ một điều, chính là Hoàng đế không muốn Phan Phượng Thuật có hậu nhân. Cái sai của Tuyên Thái hậu, buộc phải kết thúc ở Phan Phượng Thuật, không thể tiếp tục nối truyền. Bất quá, người như Phùng Hậu tâm tư đơn thuần, y không muốn nói ra.
___________________
Chương này gần như giải thích một nửa vấn đề, còn một chương sau giải quyết vụ án nữa, theo bản thảo thì khoảng 4 chương nữa truyện đã hoàn rồi!
Bữa giờ ta làm bản thảo nên không đăng được, có nàng nào muốn gởi gắm cái gì trong đoạn kết không nè?
Thái tử hoa lệ triều bào, cửu long thêu trên viền áo sống động như thật, nhưng rồng nơi đâu cũng không so được với chân chính long bào, rồng của Thái tử có đẹp đẽ hơn, cũng là rồng không vuốt. Thái tử tiến ra trước:
- Không được! Xưa nay chưa hề có tiền lệ án đã tuyên liền bị rút lại!
Nguyên Vương phượng mâu cau hẹp, ngạo nghễ nhếch môi, Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt liếc ngang, so với Vĩnh Thành Đế năm đó, Nguyên Vương chiến công không đủ, cũng không được phong Phiêu Kỵ Tướng quân, càng thiếu đi thận trọng, nhưng nhân vô thập toàn, Nguyên Vương lại có loại khí chất bá đạo tự thân tỏa ra, dễ khiến người khác phải choáng ngợp.
- Điện hạ, vốn án đã được tra ra, hung thủ cũng là người khác, nay điện hạ khư khư giết hại trung lương...chắc chắn sẽ sinh đàm tiếu không hay! Đây là người muốn lấy việc công trả thù tư hay...hãm hại công thần?
Thái tử lùi lại một bước, hắn quanh quẩn tìm Dương Quân Nguyệt, chỉ thấy hắn ta đã biến mất. Giờ phút này giữa Đoạn đầu đài mưa tuyết trùng trùng, Thái tử hắn mới nhận ra bản thân đến thời điểm quan trọng lại đơn độc vô cùng:
- Ngươi hàm hồ!
Triệu Tử Đoạn khoanh tay nhìn đích tử ấu tử Hoàng đế đấu đá, chỉ là còn nhìn chưa đủ đã thấy Phùng Hậu lên đài. Phùng Hậu một thân giáp phục Long Diện Tướng quân uy vũ khí tức rút ống thánh chỉ cẩn thận mang theo trong người, vẻ mặt lãnh đạm dường như không quan tâm đến đại sự xung quanh.
Hắn chậm rãi tuyên chỉ.
Nguyên Vương cúi mặt, phượng mâu có chút bần thần.
Thái tử đôi tay siết lại giữa vạt áo rộng lớn.
Triệu Tử Đoạn thở phào một cái, bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng sắp được uống trà rồi. Vả lại, rất lâu y còn chưa cùng Phùng Hậu đàm luận chuyện thiên hạ. Y và Phùng Hậu cơ duyên sinh tử đây là lần thứ hai, năm xưa phụng sự Hoàng đế trong trận yên hỏa biên thùy, Phùng Hậu từng cứu y một mạng, hiện tại giữa kinh kỳ Đoạn đầu đài, cũng là hắn một lần nữa giúp y. Lần này y phải dành rượu ngon cho hắn.
Tiết trời ảm đạm, Triệu Tử Đoạn nghiễm nhiên được Cấm Vệ quân hộ tống xa mã quay về Lang Vương phủ. Đám đông ồn ào bàn tán một hồi rồi cũng tản mác. Cái tên Lang Vương gắn liền với bao nhiêu đồn đại, nay thêm một hai chuyện vô tiền khoáng hậu cũng không gọi gì là lạ lẫm.
Hoàn Nhan Phong Nghi nhìn theo xa mã đỏ thẫm gia huy huyết liên phấp phới giữa gió lạnh, chỉ biết thở dài, hắn tốn công tính toán làm gì chứ, đằng nào cũng không qua được mắt phụ hoàng cùng Lang Vương. Hoàn Nhan Phong Nghi sau một chặn đường dài, chân tay có chút vô lực, lại nhớ đến muội muội còn trong phòng giam, đành hít một hơi sâu lấy sức đi đến.
Lang Vương tạm giam tại phủ đệ, dĩ nhiên Công chúa cũng được hồi cung, chỉ chịu sự giam lỏng. Hoàn Nhan Phong Nghi yêu quý nhất chính là người muội muội này, mà chịu nhiều phiền toái nhất cũng bởi chính nàng. Đây là loại đối đãi nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, thế mà Thuyên Chương một chút cảm động cũng không nhìn ra, cư nhiên cứ gây họa để hắn đi theo dọn dẹp. Chuyện nàng cướp ngục nhập lao mẫu hậu nghe một câu cũng không màng, đừng nói người không lo, chính là lo quá phát giận, lần này Hoàn Nhan Phong Nghi cũng chỉ nhắc qua loa, sợ rằng bệnh tình mẫu hậu thêm tiến triển xấu.
Hoàn Nhan Phong Nghi một đường đến tẩm cung tìm Thuyên Chương, vòng vèo qua mấy đoạn hành lang dài, mới thấy nàng đang ủ rũ gục đầu bên tháp, lò than ấm sực hương quế thơm lừng cả gian phòng. Đây chính là nghe tin hắn quay về liền làm nũng.
- Mẫu hậu không cần muội nữa! Mới gả muội cho tên Phùng Việt đáng ghét kia!
Vừa được ra khỏi ngục đã nghĩ đến chuyện hạ giá, Hoàn Nhan Phong Nghi không biết nên nói gì, Thuyên Chương đúng thật mãi không chịu trưởng thành.
- An Vinh Hầu đang ở Đông Thành, còn lâu mới có thể hồi kinh, muội cần gì lo sớm như vậy!
Thuyên Chương đá hài thêu ra khỏi chân, xoay mặt đi hướng khác:
- Chuyện phụ hoàng hôm nay tuyên chỉ ở pháp trường huynh đã biết trước còn giấu giếm, khiến muội phải đem người đi cướp ngục...
Hoàn Nhan Phong Nghi phất tay để hạ nhân toàn bộ lui ra, hắn ngả người lên ghế tựa, chống đỡ thân thể hoạt động nhiều ngày quá sức:
- Mẫu hậu chưa rõ an khang được bao lâu, muội đừng gây sự nữa!
Thuyên Chương mơ hồ lau nước mắt, bờ vai sau làn y phục rực rỡ rung rung:
- Ai cũng chán ghét muội...
Hoàn Nhan Phong Nghi mỗi lần đối với loại nũng nịu này đều không thể kháng cự, theo bản năng xoa xoa mớ tóc mềm mại:
- Chương nhi cái gì cũng tốt, ai có thể ghét bỏ Chương nhi! Hoàng huynh chỉ có duy nhất muội, lẽ nào không để tâm! Mẫu hậu vì nghĩ cho muội mới gả muội cho Phùng Việt, trên không phụ mẫu hầu hạ, dưới không thiếp thất thông phòng, hắn lại căn cơ dựa vào Phùng gia, toàn bộ đều bị muội nắm trong tay!
Thuyên Chương dụi dụi gương mặt lấm lem lệ vào vai hoàng huynh, hồi lâu thút thít:
- Mẫu hậu...có lẽ là tâm bệnh đi!
Hoàn Nhan Phong Nghi không đáp, đến Thuyên Chương cũng có thể nhận ra, mẫu hậu một đời cố gắng sống vì huynh muội hắn, hiện tại không thể chống đỡ, chính là cùng cực mệt mỏi. Tình yêu trên đời vốn là mơ hồ nhất, cũng là vĩnh cữu nhất, hắn nhìn phụ mẫu, trong tâm sinh ra loại cảm giác bài xích tình yêu.
- Chương nhi! Ngoan ngoãn ở đây, hoàng huynh cái gì cũng có thể đáp ứng cho muội!
Nếu Thuyên Chương không muốn hạ giá Phùng Việt, hắn liền không gả, cũng đâu phải chuyện gì khó khăn. Thuyên Chương có tâm tư với Mộ Dung Tường Vân, hắn liền giúp nàng hiểu ra.
Hoàn Nhan Phong Nghi nắm lấy tay muội muội, cẩn thận bắt mạch, chỉ thấy đơn mạch bình thường đập nhẹ, trong miệng hắn nụ cười sâu dần:
- Vu oan Đại Công chúa hoài thai với Lang Vương, loại chuyện này đủ để tru di tam tộc!
Thuyên Chương đột ngột hừ một tiếng, cái hiểu lầm này không phải do Viêm Tình Quân mà sinh ra ư, nàng hơi rụt tay lại, làu bàu gọi tên hắn ta. Hoàn Nhan Phong Nghi một thoáng cau mày, lại nghĩ đến chính sự, quyết định rời đi.
- Huynh phân phó thêm hai cung nữ, hai ám vệ ở lại, đều là thân tín Nguyên Vương phủ! Muội cứ thoải mái sai sử không cần nghi ngờ! Huynh còn việc phải làm! Đợi phụ hoàng hồi kinh, án của muội sẽ được giải quyết!
Thuyên Chương gật gật đầu, trên đời ngoài phụ mẫu, vẫn là hoàng huynh tốt với nàng nhất. Nàng nhìn theo bóng nam tử lẫn khuất theo huyết mai nở đỏ hoa viên.
Lang Vương phủ.
Triệu Tử Đoạn điềm tĩnh hạ nước cờ, hương Lan Lăng tửu đun trên than hồng tràn ngập không khí, Phùng Hậu mím môi tính toán bước đi tiếp theo, lại nói:
- Mộc Hộ Bá gia cũng đã rất yếu rồi, sợ rằng không qua nổi mùa xuân này!
Triệu Tử Đoạn chớp nhẹ huyền mâu, biểu tình đạm mạc:
- Đoan Quý phi đến cùng cũng chỉ cùng Mộc Hộ Bá là đường chất nữ, tính toán như vậy có phần không giống nàng ta thường ngày? Trừ khi nàng ta cũng đoán được Phan Phượng Thuật cùng Hoàng thượng thật sự có quan hệ!
Phùng Hậu thôi cờ, gật đầu:
- Có thể đi, Tuyên Thái hậu là người ép Đoan Quý phi thề độc, Đoan Quý phi đem tính mệnh bản thân và hài tử thề sẽ không đoạt đích để Phan gia mãi mãi phú quý...nếu không vì tin tưởng Tuyên Thái hậu sẽ bảo vệ mẫu tử nàng ta thì làm sao nàng ta có thể liều lĩnh như vậy!
Triệu Tử Đoạn xoa xoa mi tâm, theo như y suy đoán, Vĩnh Thành Đế có lẽ đoán biết được Phan Phượng Thuật là Tuyên Thái hậu vượt tường sinh ra cùng Mộc Hộ Bá gia, nên sai phái ám vệ hạ độc Mộc Hộ Bá gia. Để xoa dịu Tuyên Thái hậu mới đưa ra điều kiện chỉ cần Phan gia không tham dự vào cuộc đoạt đích, Phan Phượng Thuật, Đoan Quý phi và hài tử nàng chắc chắn được bảo toàn.
Hoàng đế không làm sai, giải quyết thấu đáo có lý có tình lại vô cùng nhân từ. Trong lịch sử, người như Phan Phượng Thuật thường không được sống, nay Vĩnh Thành Đế ân huệ như vậy, chỉ mong Tuyên Thái hậu cùng Đoan Quý phi không liều mình ngu ngốc.
Phùng Hậu rót rượu ra ly hổ phách, nhìn trước sau không một bóng người, mới ý tứ hướng đến Triệu Tử Đoạn:
- Chuyện huyết thống của Thái tử...điện hạ tính sao?
Phùng Hậu vốn cùng Triệu Tử Đoạn đi theo Vĩnh Thành Đế từ những ngày đầu tiên, nhưng để hiểu người này, hắn liền không dám, y tựa hồ một đám mây, bề ngoài dường như rõ ràng toàn bộ, kỳ thực không thể nào thấu được bên trong.
Triệu Tử Đoạn nhấp vị ngọt dịu xen lẫn cay nồng vào cổ họng, huyền mâu nhuốm hồng, môi mỏng không rõ ý cười, nhàn nhạt đáp:
- Cũng chỉ mới phát hiện, chưa cần phải vội, người đang trên đường hồi kinh!
Phùng Hậu ngơ ngác.
Triệu Tử Đoạn nhìn ánh mắt cái gì cũng không hiểu của hắn liền bật cười:
- Luận về Hoàng thượng bổn tọa tin rằng bản thân hiểu người được chín phần!
Phần duy nhất y không rõ chính là tình yêu cả đời này Vĩnh Thành Đế một lòng dành cho Phùng Hoàng hậu.
Y gối đầu lên bàn tay xương gầy tinh tế, chậm rãi phân tích:
- Ban đầu chỉ vì Thái tử nhận điều tra loạt đại án, bổn tọa mới có chút hứng thú tìm hiểu về vị cung chủ Đông cung này, chỉ là càng đi sâu càng thấy nghi ngờ!
Toàn bộ người thân tín của cả Thái tử và Dung Quý phi đều là họ Tiết, đây là ngoại tổ của Dung Quý phi, vốn như thường không có gì sai trái, nhưng tình huống Dung Quý phi có chút khác biệt. Nàng ta khi được Hoàng đế sủng hạnh lần đầu đang là tội nhân Giang gia, chưa rõ sinh tử, nhờ một lần duy nhất mà hoài thai Ngũ Hoàng tử, mẫu bằng tử quý thoát được tử tội.
Chỉ là, khi còn ở Thành Vương phủ cho đến khi vào Cấm Thành, nàng ta cùng Tiết gia không có can hệ. Sau khi Giang gia tru di, Tiết gia ngược lại đưa rất nhiều người lưu lại bên cạnh Dung Quý phi. Triệu Tử Đoạn bắt đầu từ đây điều tra, vốn là y nghi ngờ chuyện Hoàng đế vì tức giận Phùng Hoàng hậu đến mức cùng một phi tử khác đến hoài thai, luận theo tính cách cẩn trọng thâm trầm của Vĩnh Thành Đế liền không thể.
Y sau cùng chỉ có thể nghĩ đến Dung Quý phi đã tính toán cái thai này, dù Hoàng đế sủng hạnh hay không thì Ngũ Hoàng tử vẫn phải được sinh ra để nàng thoát tội chết.
Phùng Hậu lúc này mới cắt ngang:
- Hoàng thượng như vậy mà trúng xuân dược?
Triệu Tử Đoạn lắc đầu:
- Có thể mà mê dược, Hoàng thượng nhạy cảm xuân dược, nhưng nếu một lượng nhỏ mê dược trong rượu, người vô tình bỏ qua! Đêm đó không cần phát sinh gì, chỉ cần Hoàng đế lưu lại, Dung Quý phi đã có cớ hoài thai!
Phùng Hậu coi như hiểu qua, người họ Tiết kia có lẽ là biểu ca của Dung Quý phi, một cái Cấm Vệ quân. Sau khi sự thành liền nghỉ việc quay về quê nhà.
- Điện hạ cho ai áp giải hắn hồi kinh?
Triệu Tử Đoạn ý tứ cười:
- Ngươi nghĩ là ai?
Phùng Hậu lắc đầu, giọng nói mang theo chút ai oán:
- Ngày đó biết Mộ Dung Tường Vân che giấu cho Dương Quân Nguyệt, bản tướng đã muốn một đao chặt đôi hắn...Điện hạ lại không muốn tìm tâm phúc khác!
Triệu Tử Đoạn xoay xoay chén ngọc hổ phách trong lòng bàn tay, nhìn phong vân ảm đảm:
- Hắn là người tốt! Dương Quân Nguyệt dù sao với hắn cũng là huynh đệ! Hắn không thể hại Dương Quân Nguyệt, càng không thể hại bổn tọa mới buông bỏ tất cả mà đi, ngươi cần gì truy tận giết tiệt!
Phùng Hậu im lặng, Mộ Dung Tường Vân đúng thật không xấu, nếu không hắn ta đã chẳng hi sinh tính mạng che chở Đại Công chúa. Phùng Hậu gõ gõ mặt bàn, chán chường:
- Vốn dĩ từ khi Trần Khắc gặp chuyện, điện hạ đã biết mối liên hệ giữa Dương Quân Nguyệt và Mộ Dung Tường Vân. Cứ coi như người cẩn trọng với Dương Quân Nguyệt, thử lòng Tường Vân. Vậy khi nào người mới để Trần Khắc lộ diện?
Triệu Tử Đoạn híp nhẹ đôi mắt, ý cười không rõ ràng:
- Ngươi vẫn chưa đoán được ai đang áp giải họ Tiết về kinh sao?
Phùng Hậu há hốc mồm miệng, ngụy tạo một cái chết Trần Khắc đã khó, để Trần Khắc đúng lúc xuất hiện càng khó hơn. Phùng Hậu một hồi sau mới tiêu hóa hết ý tứ huyết y nam tử trước mặt:
- Đến cùng bản tướng thật muốn hỏi điện hạ, người vì sao để Dương Quân Nguyệt sống đến hôm nay?
Triệu Tử Đoạn cơi nhẹ than trong lò, tia lửa lách tách nổ:
- Vĩnh Thành Đế từ đầu đã đoán được thân phận Phan Phượng Thuật, có thể vì muốn hắn ta vui vẻ tận hiếu Thái hậu nương nương nên mới lưu lại cái thố tử kia!
Thật ra Triệu Tử Đoạn hiểu rõ một điều, chính là Hoàng đế không muốn Phan Phượng Thuật có hậu nhân. Cái sai của Tuyên Thái hậu, buộc phải kết thúc ở Phan Phượng Thuật, không thể tiếp tục nối truyền. Bất quá, người như Phùng Hậu tâm tư đơn thuần, y không muốn nói ra.
___________________
Chương này gần như giải thích một nửa vấn đề, còn một chương sau giải quyết vụ án nữa, theo bản thảo thì khoảng 4 chương nữa truyện đã hoàn rồi!
Bữa giờ ta làm bản thảo nên không đăng được, có nàng nào muốn gởi gắm cái gì trong đoạn kết không nè?
Bình luận facebook