Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1356
Dịch: Tiểu Băng
“Đây là bảo vật gì?” Đám Hạ Tú chăm chú nhìn hạt sen.
Hạ Tú nhắm mắt, truyền tinh thần vào cảm nhận, một lát sau lắc đầu mở mắt ra, nhíu mày: “Cảm giác chính là một hạt sen rất bình thường, không có gì đặc dị.”
Nhưng cảnh tượng nó khi xuất hiện cho thấy nó không phải tầm thường mà!
Đàm Bình đã khôi phục ký ức và kiến thức của Thủy Tổ, hơi trầm ngâm nói: “Có lẽ phải tìm Linh Tuyền tưới nuôi nó, đợi nó đâm chồi mọc lá, nở hoa kết quả, mới biết hạt sen này có thần kỳ gì hay không.”
“Đàm đại ca nói có lý.” Hạ Tú gật đầu, rất cảm kích Đàm Bình. Hắn chẳng chút giấu diếm, keo kiệt, sẵn sàng chia sẻ món đồ quý báu như gối Hoàng Lương cho mọi người.
Cô bèn kể lại toàn bộ những gì mình nhìn thấy trong ‘mộng’ cho mọi người nghe. Ai nấy đều cảm thấy thực là kì lạ, nhưng không ai hiểu nổi ý nghĩa của giấc mộng, cô bèn chuyển đề tài, “Chúng ta ở Trường Môn đảo vừa tìm một chỗ Linh Tuyền nuôi nó, chờ hoa nở, vừa tiếp tục tìm kiếm tiên duyên.”
Những người còn lại đều gật đầu khen phải. Ai cũng mong chờ tới lượt mình được dùng gối Hoàng Lương, chỉ có Đàm Bình là đăm chiêu. Đám Hạ Tú không hiểu đoạn lịch sử kia ý nghĩa là gì, nhưng hắn đã khôi phục kí ức của Thủy Tổ làm sao mà không biết, trong cảnh tượng nhìn vân đạm phong khinh đó nhất định có ít nhất ba Bỉ Ngạn đại nhân vật ngấm ngầm đấu sức với nhau, gối Hoàng Lương này xem ra không phải là “Tiên duyên” bình thường, mà là một cái lốc xoáy lớn!
Lần trước mình đi vào Đông Phương Thanh Hoa Trường Nhạc thế giới Diệu Nghiêm cung, nhìn thấy Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, chắc chắn trong đó cũng có một mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt!
Đàm Bình mỉm cười, bất động thanh sắc nói: “Làm theo lời Tiểu Tú nói đi, có điều ta còn có một kiện tâm nguyện chưa xong, phải tự đi làm, nên sẽ tạm thời phải rời khỏi Trường Môn đảo, mọi người cứ theo thứ tự sử dụng gối Hoàng Lương, đừng tranh giành với nhau.”
Nếu đã cầu thoát khỏi hạn chế của Tiên Thiên thần khu nên chuyển thế, Thủy Tổ làm sao không chuẩn bị sẵn cho mình trưởng thành, để lại bảo tàng gì đó cho cái thân chuyển thế này!?
Dựa theo ký ức, Đàm Bình biết vừa lúc có một chỗ di lưu thích hợp cho giai đoạn Ngoại Cảnh, phải nhanh chóng tới đó mở ra, lấy đồ bên trong, không nên để cho đêm khuya mộng dài, giống như Chân Võ trở thành tiện nghi cho người khác, nhất là hắn đang sợ mình bị cuốn vào trận chiến Bỉ Ngạn, muốn nhân cơ hội này mà chạy ra xa, ngồi yên xem biến.
Thấy Đàm Bình không định mang gối Hoàng Lương theo, đám Hạ Tú không chút nghi ngờ, mà càng thêm cảm kích, đưa tiễn hắn tới tận điện truyền tống của Trường Môn đảo.
Đứng trong truyền tống trong điện, nhìn quang mang vọt lên, Đàm Bình chợt nhớ lại một việc.
Khi nhờ quyền lực Chân Võ để lại mà lấy lại được bản thân, hắn còn nhờ đó lấy được một tin tức Hắc Đế để lại, chính là ở một nơi bí ẩn nào đó trong hỗn độn có đàn tràng sau khi Đạo Tôn siêu thoát để lại!
Là đồng tử của Đạo Tôn, Chân Võ đại đế là người duy nhất biết được vị trí của đàn tràng này, định sau khi đăng lâm Bỉ Ngạn sẽ tới đó, giúp mình thành tựu Đạo Quả sơ hình, tiếc là vẫn không bước qua được khổ hải, cuối cùng lại thành tiện nghi cho mình.
Di phủ của Đạo Tôn...... Đàm Bình thầm ghi nhớ mấy chữ này, thân ảnh biến mất trong truyền tống trận.
............
Cực Bắc chi địa, vạn cổ đóng băng, bão táp hoành hành khắp không trung, mơ hồ nhìn thấy được trong bão tuyết dày đặc có một tòa cung điện bằng băng, là nơi năm xưa Ma Quân mai táng “Thất Khiếu Băng Phách tâm” của mình.
Nhờ nhiều tầng cấm chế, cung điện vẫn còn hoàn hảo, không hề bị hư hại chút nào, im ắng tĩnh mịch.
Đây là đồ từ thời Trung Cổ chư thánh!
Một đốm sáng đen vặn vẹn như rắn, phập phù như không thực, cực nhanh xuyên qua những tầng cấm chế tới nơi trung tâm của Băng Tuyết tiên cung, tới trước cái quan tài Thanh Đồng loang lổ.
Dưới ánh sáng của đốm sáng đen, quan tài thanh đồng dần trở nên trong suốt, nhìn thấy rõ bên trong có một trái tim thất khiếu màu đen!
Mãi tới lúc này, ma tâm yêu dị tà ác mới như bừng tỉnh, đốm sáng đen xuyên vào bên trong, chui vào một khiếu huyệt của trái tim.
Mọi thứ lại trở về yên tĩnh như cũ, cổ quan thanh đồng lại trở về như cũ.
Trong Cửu U, Ma Quân đang thổ nạp trọc khí trời đất mới sinh, đột nhiên cả người chấn động, trong tâm hải xuất hiện thêm nhiều kí ức mới.
Nếu không phải lão sớm đã Tạo Hóa có thành, hôm nay đã thành ngụy Bỉ Ngạn, thì không thể nào nhận ra những kí ức mới ‘tự nhiên sinh ra’ này!
Trong biển kí ức, một đốm sáng đen biến thành một thân hình đen thui khổng lồ choán hết cả thế giới tâm linh, có chín đầu hai mươi sáu mặt, mang theo những cảm xúc đầy tiêu cực như phẫn nộ, ghen tị, thị huyết vân vân, dưới chân đạp hoa sen đen, có hai mươi bốn tay, nắm những bảo vật ma đạo như bạch cốt niệm châu, mõ da người vân vân, tỉ lệ chỉnh thể vô cùng không cân đối, hỗn loạn mà dữ tợn, đại khủng bố, đại hủy diệt, đại trầm luân, đại điên cuồng, chính là Ma Phật chân thân!
Trên trán của nó, chữ vạn ngược màu đỏ đen từ từ chuyển động, giọng nói như có khả năng kích thích tâm huyền của bất cứ sinh linh nào:
“Ngươi đã mất đi Ma Hoàng trảo, lại không có viện thủ nào mạnh mẽ, phải lưu lại trong lịch sử quá khứ của dòng sông thời gian, đây chính là nhược điểm lớn nhất của ngươi. Nếu không phải các Bỉ Ngạn tạm thời không rảnh để ý ngươi, ngươi đã sớm hôi phi yên diệt.”
“Vào mạt kiếp, kỷ nguyên sắp kết thúc, chính là thời điểm tà ma ác thần chúng ta có sức mạnh lớn nhất. Vì Tô Mạnh, ta bị suy giảm ít nhiều, nhưng cũng vẫn gần như tiếp cận đỉnh phong, ngươi còn muốn trốn ở Cửu U kéo dài hơi tàn, chờ đợi kết cục, không định đánh cược một lần hay sao?”
“Chỉ cần ngươi chịu đầu nhập vào ta, làm việc cho ta, ta sẽ bảo vệ quá khứ cho ngươi, giúp ngươi đoạt lại Ma Hoàng trảo, cùng tạo nên tận thế chi kiếp!”
......
Đã qua vạn năm, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, đôi mắt Ma Quân lập lòe đốm lửa, nét mặt bắt đầu có phần vặn vẹo.
Ngày hôm nay đã không còn giống thời cuối Thượng Cổ năm đó, khi đó Nhân Hoàng và Yêu Thánh tranh phong, mình có Ma Hoàng trảo trong tay, đủ sức luồn lách tìm được đường sống và phát triển, tìm kiếm cơ hội chứng vô thượng Ma Đạo. Nhưng hôm nay, các Bỉ Ngạn đã quay về, cao cao tại thượng, sau lưng lại không có chỗ dựa, chỉ dựa vào Cửu U, căn bản không có hi vọng tránh thoát khổ hải.
Lão hít một hơi thật sâu, mái tóc trắng và bộ râu dài cùng bay lên, như đang biểu hiện khuất phục với một tồn tại nào đó.
............
Trên chỗ cao vô cùng, một viên Định Hải châu hóa thành Côn Luân giới, quần sơn triều bái, mây khói khắp nơi, ở giữa là Ngọc Hư cung xung quanh có ba mươi sáu cái giếng cổ.
Hà Mộ đang tại ở trong tĩnh thất tu luyện, chợt nghe thấy giọng nói của Mạnh Kỳ.
Y đứng dậy, cung kính: “Cẩn tuân pháp chỉ của sư phụ.”
Nói xong, y súc địa thành thốn, đi tới trước Côn Luân cổ chung, cầm chung chùy, gõ mạnh vào chuông.
Đương!!!
Tiếng chuông vang vọng chư thiên, truyền khắp vạn giới, vọng vào trong lòng mỗi môn hạ Ngọc Hư.
Phong Thần thế giới, Tề Hoàn công Tiểu Bạch sửng sốt, sau đó vô cùng kích động, không ngờ lại có một ngày mình được nghe thấy tiếng chuông của Ngọc Hư!
Khác với khi gõ chuông triệu tập đại năng đại thần thông giả, lần này tất cả môn hạ Ngọc Hư đều được nghe thấy tiếng chuông, mang theo một ý nghĩa hoàn toàn khác:
Sau hàng vạn năm, Ngọc Hư cung một lần nữa khai giảng!
Tề Hoàn công chỉnh trang lại trang phục, thả người nhảy một cái, độn ra khỏi thế giới, đi tới Côn Luân giới, tới Ngọc Hư cung.
Đương!
Tây Du thế giới, trong Thiên Trụ sơn, Bất Tử Yêu Thần khẽ nghiêng đầu, như lắng nghe, môi mấp máy hồi lâu, cuối cùng đứng lên, phun ra một hơi trọc khí thật dài.
Đương!
Tiếng chuông vọng tới Cửu Hoa sơn, thất hải hai mươi tám giới, tinh không tiên vực, tất cả những nơi nào có môn hạ Ngọc Hư đều nghe thấy.
Ngoài Ngọc Hư cung, ba mươi sáu cái giếng cổ đều tỏa dị quang, đại môn rộng mở, nối thẳng tới Ngọc Thanh điện, Hà Mộ là đệ tử bên người Nguyên Thủy Thiên Tôn Mạnh Kỳ, đứng sẵn ở cửa nghênh đón các vị đồng môn.
Giới thượng tiên Quảng Thành Thiên Tôn, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Xích Tinh tử, Đạo Hành tiên tôn, Ngọc Đỉnh chân nhân là tới sớm nhất, tự tìm bồ đoàn ngồi xuống, những người mới thành Truyền Thuyết tới tiếp sau.
Một lát sau, Hà Mộ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, mỉm cười nghênh đón:
“Vu sư đệ, Tề sư muội, vợ chồng các ngươi thật tiêu dao, ngao du tinh hải, thăm dò vạn giới, thật làm người ta hâm mộ nha.”
Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú khi sư phụ ở trong Cửu U vẫn khổ tu không ngừng nghỉ, Vu Bán Sơn đã chứng được Pháp Thân trước Phương Hoa Ngâm mấy năm, Tề Cẩm Tú sau khi Mạnh Kỳ đăng lâm Bỉ Ngạn không lâu được đứng lên hàng tiên ban, hiện giờ vô cùng nhàn tản, phu thê ân ái, dắt tay nhau đi du lịch tinh không.
“Lão sư thành tựu Bỉ Ngạn, tâm nguyện của đệ đã được đạt thành, đương nhiên phải thả lỏng một chút, sau khi du lịch lần này kết thúc, sẽ suy nghĩ tới việc lưu lại hậu duệ.” Vu Bán Sơn đã thức tỉnh kí ức của những kiếp trước, muốn bù lại khuyết điểm này.
Tề Cẩm Tú tinh mắt nhận ra trong mắt Hà Mộ lóe qua sự cô đơn, liền khéo léo kéo tay áo Vu Bán Sơn, chuyển đề tài nói: “Bọn muội từng gặp được sư đệ, hắn tung hoành khắp hải ngoại tiên giới, thanh danh vô cùng hiển hách, thực lực và cảnh giới đều đã đuổi theo kịp sư muội ta.”
Ba đồng môn đứng tán chuyện một hồi, đến khi Phương Hoa Ngâm và Tôn Võ cũng tới, mới cùng tiến vào Ngọc Thanh điện, tìm chỗ ngồi xuống, chỉ để lại Hà Mộ tiếp tục đón khách.
Ngọc Thanh điện nhìn không lớn, nhưng đệ tử các nhà các mạch tề tụ lại lại chẳng có vẻ chật chội tí nào. Qua một khắc, Hà Mộ ngoài Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân tạm thời không thể rời khỏi Cửu U, thì đã gặp được tất cả mọi người, đang định hồi điện chờ lão sư khai giảng, thì nhìn thấy một đạo hắc quang độn tới, là một đạo nhân mặc bộ trường bào rộng dài một màu đen kịt.
“Dám hỏi các hạ là?” Hà Mộ nghi hoặc.
Đạo nhân bào đen trầm ngâm một hồi mới đáp: “Thiên Trụ sơn Bất Tử Yêu Thần.”
Cũng là môn hạ Ngọc Hư? Hà Mộ bối rối, nhưng sư phụ không truyền âm gì, hẳn là đã biết, nên cũng biết thời biết thế thỉnh Bất Tử Yêu Thần vào trong.
Mọi người đều quay qua nhìn Yêu Thần.
Ngay lúc này, phía trước Ngọc Thanh điện, Huyền Hoàng chi quang sáng lên, Mạnh Kỳ mặc đạo bào màu thâm, đầu đội đạo quan cổ xuất hiện trên đài sen, sau đầu là một viên quang trong vắt tròn trịa, ẩn chứa mọi đạo lý mọi khả năng, chiếu sáng chư thiên, các môn hạ Ngọc Hư dù tu luyện các loại ấn pháp khác nhau thì cũng đều có thể từ đây mà có điều cảm ngộ.
Mạnh Kỳ tay trái nâng Tam Bảo Như Ý, nhìn các vị đạo giả phía dưới, mỉm cười nói:
“Việc tu hành, chính là đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, thời trị chung mạt, càng cần dụng tâm, để cầu một đường sinh cơ.”
“Ngọc Hư cung hôm nay trọng khai, mùng một mười lăm giảng đạo.”
Nghe vậy, các môn hạ Ngọc Hư trong cung đều chắp tay hành lễ:
“Đa tạ chưởng giáo Thiên Tôn!”
“Đây là bảo vật gì?” Đám Hạ Tú chăm chú nhìn hạt sen.
Hạ Tú nhắm mắt, truyền tinh thần vào cảm nhận, một lát sau lắc đầu mở mắt ra, nhíu mày: “Cảm giác chính là một hạt sen rất bình thường, không có gì đặc dị.”
Nhưng cảnh tượng nó khi xuất hiện cho thấy nó không phải tầm thường mà!
Đàm Bình đã khôi phục ký ức và kiến thức của Thủy Tổ, hơi trầm ngâm nói: “Có lẽ phải tìm Linh Tuyền tưới nuôi nó, đợi nó đâm chồi mọc lá, nở hoa kết quả, mới biết hạt sen này có thần kỳ gì hay không.”
“Đàm đại ca nói có lý.” Hạ Tú gật đầu, rất cảm kích Đàm Bình. Hắn chẳng chút giấu diếm, keo kiệt, sẵn sàng chia sẻ món đồ quý báu như gối Hoàng Lương cho mọi người.
Cô bèn kể lại toàn bộ những gì mình nhìn thấy trong ‘mộng’ cho mọi người nghe. Ai nấy đều cảm thấy thực là kì lạ, nhưng không ai hiểu nổi ý nghĩa của giấc mộng, cô bèn chuyển đề tài, “Chúng ta ở Trường Môn đảo vừa tìm một chỗ Linh Tuyền nuôi nó, chờ hoa nở, vừa tiếp tục tìm kiếm tiên duyên.”
Những người còn lại đều gật đầu khen phải. Ai cũng mong chờ tới lượt mình được dùng gối Hoàng Lương, chỉ có Đàm Bình là đăm chiêu. Đám Hạ Tú không hiểu đoạn lịch sử kia ý nghĩa là gì, nhưng hắn đã khôi phục kí ức của Thủy Tổ làm sao mà không biết, trong cảnh tượng nhìn vân đạm phong khinh đó nhất định có ít nhất ba Bỉ Ngạn đại nhân vật ngấm ngầm đấu sức với nhau, gối Hoàng Lương này xem ra không phải là “Tiên duyên” bình thường, mà là một cái lốc xoáy lớn!
Lần trước mình đi vào Đông Phương Thanh Hoa Trường Nhạc thế giới Diệu Nghiêm cung, nhìn thấy Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, chắc chắn trong đó cũng có một mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt!
Đàm Bình mỉm cười, bất động thanh sắc nói: “Làm theo lời Tiểu Tú nói đi, có điều ta còn có một kiện tâm nguyện chưa xong, phải tự đi làm, nên sẽ tạm thời phải rời khỏi Trường Môn đảo, mọi người cứ theo thứ tự sử dụng gối Hoàng Lương, đừng tranh giành với nhau.”
Nếu đã cầu thoát khỏi hạn chế của Tiên Thiên thần khu nên chuyển thế, Thủy Tổ làm sao không chuẩn bị sẵn cho mình trưởng thành, để lại bảo tàng gì đó cho cái thân chuyển thế này!?
Dựa theo ký ức, Đàm Bình biết vừa lúc có một chỗ di lưu thích hợp cho giai đoạn Ngoại Cảnh, phải nhanh chóng tới đó mở ra, lấy đồ bên trong, không nên để cho đêm khuya mộng dài, giống như Chân Võ trở thành tiện nghi cho người khác, nhất là hắn đang sợ mình bị cuốn vào trận chiến Bỉ Ngạn, muốn nhân cơ hội này mà chạy ra xa, ngồi yên xem biến.
Thấy Đàm Bình không định mang gối Hoàng Lương theo, đám Hạ Tú không chút nghi ngờ, mà càng thêm cảm kích, đưa tiễn hắn tới tận điện truyền tống của Trường Môn đảo.
Đứng trong truyền tống trong điện, nhìn quang mang vọt lên, Đàm Bình chợt nhớ lại một việc.
Khi nhờ quyền lực Chân Võ để lại mà lấy lại được bản thân, hắn còn nhờ đó lấy được một tin tức Hắc Đế để lại, chính là ở một nơi bí ẩn nào đó trong hỗn độn có đàn tràng sau khi Đạo Tôn siêu thoát để lại!
Là đồng tử của Đạo Tôn, Chân Võ đại đế là người duy nhất biết được vị trí của đàn tràng này, định sau khi đăng lâm Bỉ Ngạn sẽ tới đó, giúp mình thành tựu Đạo Quả sơ hình, tiếc là vẫn không bước qua được khổ hải, cuối cùng lại thành tiện nghi cho mình.
Di phủ của Đạo Tôn...... Đàm Bình thầm ghi nhớ mấy chữ này, thân ảnh biến mất trong truyền tống trận.
............
Cực Bắc chi địa, vạn cổ đóng băng, bão táp hoành hành khắp không trung, mơ hồ nhìn thấy được trong bão tuyết dày đặc có một tòa cung điện bằng băng, là nơi năm xưa Ma Quân mai táng “Thất Khiếu Băng Phách tâm” của mình.
Nhờ nhiều tầng cấm chế, cung điện vẫn còn hoàn hảo, không hề bị hư hại chút nào, im ắng tĩnh mịch.
Đây là đồ từ thời Trung Cổ chư thánh!
Một đốm sáng đen vặn vẹn như rắn, phập phù như không thực, cực nhanh xuyên qua những tầng cấm chế tới nơi trung tâm của Băng Tuyết tiên cung, tới trước cái quan tài Thanh Đồng loang lổ.
Dưới ánh sáng của đốm sáng đen, quan tài thanh đồng dần trở nên trong suốt, nhìn thấy rõ bên trong có một trái tim thất khiếu màu đen!
Mãi tới lúc này, ma tâm yêu dị tà ác mới như bừng tỉnh, đốm sáng đen xuyên vào bên trong, chui vào một khiếu huyệt của trái tim.
Mọi thứ lại trở về yên tĩnh như cũ, cổ quan thanh đồng lại trở về như cũ.
Trong Cửu U, Ma Quân đang thổ nạp trọc khí trời đất mới sinh, đột nhiên cả người chấn động, trong tâm hải xuất hiện thêm nhiều kí ức mới.
Nếu không phải lão sớm đã Tạo Hóa có thành, hôm nay đã thành ngụy Bỉ Ngạn, thì không thể nào nhận ra những kí ức mới ‘tự nhiên sinh ra’ này!
Trong biển kí ức, một đốm sáng đen biến thành một thân hình đen thui khổng lồ choán hết cả thế giới tâm linh, có chín đầu hai mươi sáu mặt, mang theo những cảm xúc đầy tiêu cực như phẫn nộ, ghen tị, thị huyết vân vân, dưới chân đạp hoa sen đen, có hai mươi bốn tay, nắm những bảo vật ma đạo như bạch cốt niệm châu, mõ da người vân vân, tỉ lệ chỉnh thể vô cùng không cân đối, hỗn loạn mà dữ tợn, đại khủng bố, đại hủy diệt, đại trầm luân, đại điên cuồng, chính là Ma Phật chân thân!
Trên trán của nó, chữ vạn ngược màu đỏ đen từ từ chuyển động, giọng nói như có khả năng kích thích tâm huyền của bất cứ sinh linh nào:
“Ngươi đã mất đi Ma Hoàng trảo, lại không có viện thủ nào mạnh mẽ, phải lưu lại trong lịch sử quá khứ của dòng sông thời gian, đây chính là nhược điểm lớn nhất của ngươi. Nếu không phải các Bỉ Ngạn tạm thời không rảnh để ý ngươi, ngươi đã sớm hôi phi yên diệt.”
“Vào mạt kiếp, kỷ nguyên sắp kết thúc, chính là thời điểm tà ma ác thần chúng ta có sức mạnh lớn nhất. Vì Tô Mạnh, ta bị suy giảm ít nhiều, nhưng cũng vẫn gần như tiếp cận đỉnh phong, ngươi còn muốn trốn ở Cửu U kéo dài hơi tàn, chờ đợi kết cục, không định đánh cược một lần hay sao?”
“Chỉ cần ngươi chịu đầu nhập vào ta, làm việc cho ta, ta sẽ bảo vệ quá khứ cho ngươi, giúp ngươi đoạt lại Ma Hoàng trảo, cùng tạo nên tận thế chi kiếp!”
......
Đã qua vạn năm, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, đôi mắt Ma Quân lập lòe đốm lửa, nét mặt bắt đầu có phần vặn vẹo.
Ngày hôm nay đã không còn giống thời cuối Thượng Cổ năm đó, khi đó Nhân Hoàng và Yêu Thánh tranh phong, mình có Ma Hoàng trảo trong tay, đủ sức luồn lách tìm được đường sống và phát triển, tìm kiếm cơ hội chứng vô thượng Ma Đạo. Nhưng hôm nay, các Bỉ Ngạn đã quay về, cao cao tại thượng, sau lưng lại không có chỗ dựa, chỉ dựa vào Cửu U, căn bản không có hi vọng tránh thoát khổ hải.
Lão hít một hơi thật sâu, mái tóc trắng và bộ râu dài cùng bay lên, như đang biểu hiện khuất phục với một tồn tại nào đó.
............
Trên chỗ cao vô cùng, một viên Định Hải châu hóa thành Côn Luân giới, quần sơn triều bái, mây khói khắp nơi, ở giữa là Ngọc Hư cung xung quanh có ba mươi sáu cái giếng cổ.
Hà Mộ đang tại ở trong tĩnh thất tu luyện, chợt nghe thấy giọng nói của Mạnh Kỳ.
Y đứng dậy, cung kính: “Cẩn tuân pháp chỉ của sư phụ.”
Nói xong, y súc địa thành thốn, đi tới trước Côn Luân cổ chung, cầm chung chùy, gõ mạnh vào chuông.
Đương!!!
Tiếng chuông vang vọng chư thiên, truyền khắp vạn giới, vọng vào trong lòng mỗi môn hạ Ngọc Hư.
Phong Thần thế giới, Tề Hoàn công Tiểu Bạch sửng sốt, sau đó vô cùng kích động, không ngờ lại có một ngày mình được nghe thấy tiếng chuông của Ngọc Hư!
Khác với khi gõ chuông triệu tập đại năng đại thần thông giả, lần này tất cả môn hạ Ngọc Hư đều được nghe thấy tiếng chuông, mang theo một ý nghĩa hoàn toàn khác:
Sau hàng vạn năm, Ngọc Hư cung một lần nữa khai giảng!
Tề Hoàn công chỉnh trang lại trang phục, thả người nhảy một cái, độn ra khỏi thế giới, đi tới Côn Luân giới, tới Ngọc Hư cung.
Đương!
Tây Du thế giới, trong Thiên Trụ sơn, Bất Tử Yêu Thần khẽ nghiêng đầu, như lắng nghe, môi mấp máy hồi lâu, cuối cùng đứng lên, phun ra một hơi trọc khí thật dài.
Đương!
Tiếng chuông vọng tới Cửu Hoa sơn, thất hải hai mươi tám giới, tinh không tiên vực, tất cả những nơi nào có môn hạ Ngọc Hư đều nghe thấy.
Ngoài Ngọc Hư cung, ba mươi sáu cái giếng cổ đều tỏa dị quang, đại môn rộng mở, nối thẳng tới Ngọc Thanh điện, Hà Mộ là đệ tử bên người Nguyên Thủy Thiên Tôn Mạnh Kỳ, đứng sẵn ở cửa nghênh đón các vị đồng môn.
Giới thượng tiên Quảng Thành Thiên Tôn, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Xích Tinh tử, Đạo Hành tiên tôn, Ngọc Đỉnh chân nhân là tới sớm nhất, tự tìm bồ đoàn ngồi xuống, những người mới thành Truyền Thuyết tới tiếp sau.
Một lát sau, Hà Mộ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, mỉm cười nghênh đón:
“Vu sư đệ, Tề sư muội, vợ chồng các ngươi thật tiêu dao, ngao du tinh hải, thăm dò vạn giới, thật làm người ta hâm mộ nha.”
Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú khi sư phụ ở trong Cửu U vẫn khổ tu không ngừng nghỉ, Vu Bán Sơn đã chứng được Pháp Thân trước Phương Hoa Ngâm mấy năm, Tề Cẩm Tú sau khi Mạnh Kỳ đăng lâm Bỉ Ngạn không lâu được đứng lên hàng tiên ban, hiện giờ vô cùng nhàn tản, phu thê ân ái, dắt tay nhau đi du lịch tinh không.
“Lão sư thành tựu Bỉ Ngạn, tâm nguyện của đệ đã được đạt thành, đương nhiên phải thả lỏng một chút, sau khi du lịch lần này kết thúc, sẽ suy nghĩ tới việc lưu lại hậu duệ.” Vu Bán Sơn đã thức tỉnh kí ức của những kiếp trước, muốn bù lại khuyết điểm này.
Tề Cẩm Tú tinh mắt nhận ra trong mắt Hà Mộ lóe qua sự cô đơn, liền khéo léo kéo tay áo Vu Bán Sơn, chuyển đề tài nói: “Bọn muội từng gặp được sư đệ, hắn tung hoành khắp hải ngoại tiên giới, thanh danh vô cùng hiển hách, thực lực và cảnh giới đều đã đuổi theo kịp sư muội ta.”
Ba đồng môn đứng tán chuyện một hồi, đến khi Phương Hoa Ngâm và Tôn Võ cũng tới, mới cùng tiến vào Ngọc Thanh điện, tìm chỗ ngồi xuống, chỉ để lại Hà Mộ tiếp tục đón khách.
Ngọc Thanh điện nhìn không lớn, nhưng đệ tử các nhà các mạch tề tụ lại lại chẳng có vẻ chật chội tí nào. Qua một khắc, Hà Mộ ngoài Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân tạm thời không thể rời khỏi Cửu U, thì đã gặp được tất cả mọi người, đang định hồi điện chờ lão sư khai giảng, thì nhìn thấy một đạo hắc quang độn tới, là một đạo nhân mặc bộ trường bào rộng dài một màu đen kịt.
“Dám hỏi các hạ là?” Hà Mộ nghi hoặc.
Đạo nhân bào đen trầm ngâm một hồi mới đáp: “Thiên Trụ sơn Bất Tử Yêu Thần.”
Cũng là môn hạ Ngọc Hư? Hà Mộ bối rối, nhưng sư phụ không truyền âm gì, hẳn là đã biết, nên cũng biết thời biết thế thỉnh Bất Tử Yêu Thần vào trong.
Mọi người đều quay qua nhìn Yêu Thần.
Ngay lúc này, phía trước Ngọc Thanh điện, Huyền Hoàng chi quang sáng lên, Mạnh Kỳ mặc đạo bào màu thâm, đầu đội đạo quan cổ xuất hiện trên đài sen, sau đầu là một viên quang trong vắt tròn trịa, ẩn chứa mọi đạo lý mọi khả năng, chiếu sáng chư thiên, các môn hạ Ngọc Hư dù tu luyện các loại ấn pháp khác nhau thì cũng đều có thể từ đây mà có điều cảm ngộ.
Mạnh Kỳ tay trái nâng Tam Bảo Như Ý, nhìn các vị đạo giả phía dưới, mỉm cười nói:
“Việc tu hành, chính là đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, thời trị chung mạt, càng cần dụng tâm, để cầu một đường sinh cơ.”
“Ngọc Hư cung hôm nay trọng khai, mùng một mười lăm giảng đạo.”
Nghe vậy, các môn hạ Ngọc Hư trong cung đều chắp tay hành lễ:
“Đa tạ chưởng giáo Thiên Tôn!”
Bình luận facebook