Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1409
Dịch giả: Tiểu Băng
Kỷ nguyên mới, thời đại mới.
Tiền Doãn ngồi trên giường, tay cầm Vạn Giới Thông Thức phù, hết sức chăm chú nhìn hình ảnh chiếu lên trên tường đối diện.
“Chư thiên vạn giới Trù Thần đại tái” do Nguyệt cung tổ chức đã gần đến hồi kết, lúc này, hai tuyển thủ cuối cùng sẽ ngay trước mặt “Quảng Hàn tiên tử” Nguyễn Ngọc Thư tranh đoạt danh hiệu Trù Thần, người thắng không chỉ được sắc phong làm thần quân chấp chưởng quyền lực tương ứng, lại còn được thưởng một bình rượu Quảng Hàn “Nguyệt Quế tửu”, giúp tăng tuổi thọ lên chín vạn năm, còn có công hiệu thoát thai hoán cốt.
Bên trong Nguyệt cung, ánh trăng sáng ngời, “Quảng Hàn tiên tử” Nguyễn Ngọc Thư ngồi trong ánh trăng, ánh mắt vô cùng chăm chú.
Dung nhan của cô tuy có cảm giác mơ hồ, song vẫn đẹp tới mức làm người ta kinh diễm, khiến trái tim Tiền Doãn không nhịn được đập nhanh, không hổ là người đẹp hàng đầu trong các nữ tiên.
Trung ương điện đối diện Nguyễn Ngọc Thư, sừng sững một cái đồng lô cao bằng nửa người, tỏa ánh lửa màu xanh lục và xám đen, âm khí nồng đậm, ô uế nặng nề.
Bên cạnh đồng lô, một nam tử mặc bào đen, tóc xõa tung, mặt mày như người bệnh, chính là “Sát nhân táo vương” Đổng Thư Lý lần đầu tiên xuất trướng, tục truyền là hậu duệ của Trù Thần tiền nhiệm đã vẫn lạc, kế thừa toàn bộ y bát của đối phương, nhưng y lại tự mở cho mình một con đường mới khác, một đường thẳng tiến, vô cùng mỹ vị, được cả địch lẫn ta đều đồng tình.
Hắn chắp tay, xem như hành lễ, lãnh liệt mở miệng:
“Tự nhiên chi đạo, càng nguy hiểm thì càng mĩ lệ và xán lạn, đồ ăn cũng vậy, như thế mới có thuyết thế tục gọi là ‘Liều chết ăn cá nóc’. Hôm nay ta lấy những đồ ngũ hành chí độc ‘râu sứa Quỷ Diện’, ‘nước cây Thất Bộ hồng’, ‘nanh U Minh ma ngô’, ‘túi mật Đố Phẫn hỏa mãng’, ‘ dạ dày Thực Kim độ điểu’ làm vật liệu, lại lấy ‘Cửu Âm ma hỏa’ làm lửa nấu cùng với ‘Thiên Địa Độc Vương công’, ra lô vào canh giờ chí âm chí tà, nấu ra một bát ‘Cửu Tử Bất Hối canh’, độc tới cực điểm, nhưng cũng mỹ vị tới cực điểm, tiên nhân chỉ dùng một chén, tan hết tu vi cũng muốn nếm, phàm tục dù chỉ một ngụm, âm tào địa phủ dư vị hồi!”
“Đương nhiên, tiên tử là Truyền Thuyết đại năng, có thể hưởng mỹ vị mà không cần lo độc tính làm ảnh hưởng tới bản thân.”
Nói xong, khiếu huyệt chung quanh Đổng Thư Lý đều sáng lên, phát ra dị quang, tụ thành một dải lụa năm màu sặc sỡ, âm thanh xèo xèo không ngừng bên tai, như đang độc thực hư không, lôi hết đống nguyên liệu nấu ăn sặc sỡ mĩ lệ mà kinh dị khủng bố ra khỏi nhẫn trữ vật, theo một quy luật nào đó, một phân lượng đặc biệt nào đó, từ từ được bỏ vào bên trong đồng lô, được “Cửu Âm ma hỏa” thiêu đốt.
Ma hỏa yếu dần, chỉ còn ở đáy đồng lô, “Thiên Địa Độc Vương công” tác động vào không ngừng biến hóa.
Sau khi “Cửu Tử Bất Hối canh” tiến vào giai đoạn cuối cùng cũng là giai đoạn dài nhất, đám Tiền Doãn nhìn thấy một nữ tử dung nhan bình thường đi vào trong điện, mặc bộ quần áo màu lam sẫm, tạo cảm giác rất nặng nề, chính là một trong hai thí sinh tranh giành danh hiệu Trù Thần năm nay, “Tiểu Đỗ tiên sinh” Đỗ Nguyên Chi.
Để được gọi là tiên sinh, phải đạt một số yêu cầu, bất kể đó là nam hay nữ. Trong mỹ thực chi đạo, Đỗ Nguyên Chi đủ tiêu chuẩn để được gọi là tiên sinh, bởi vì tham gia “Chư thiên vạn giới Trù Thần đại tái” mà thanh danh lan xa còn có một vị tên là “Lão Đỗ tiên sinh” Đỗ Đương Quy, cho nên để phân biệt, cô được gọi là “Tiểu Đỗ tiên sinh”, phong cách nấu ăn công chính bình thản, phản phác quy chân, thức ăn làm ra bình thường vô cùng, nhưng lại khiến người ta khó có thể quên, rất được mọi người hoan nghênh.
Đỗ Nguyên Chi trang trọng hành lễ, thu liễm thần sắc:
“Lần này, ta muốn làm một bát cháo.”
Một bát cháo? Một bát cháo làm sao thể hiện được tài nghệ nấu ăn? Làm sao sánh bằng món ăn “Cửu Tử Bất Hối canh” nấu nướng phức tạp, tài liệu quý hiếm, dù nguy hiểm nhưng vẫn làm người ta không kìm lòng được muốn nếm? Tiền Doãn ôm lấy gối đầu, cắn vào rìa gối, tim đập bình bịch nhanh hơn.
“Bát cháo này sẽ lấy ‘Gạo Long Nha’ làm vật liệu, lấy sự ngọt ngào, nhớ nhung, đau khổ và cô tịch của ba mươi bảy năm trằn trọc trăn trở của ta làm vật dẫn, lấy ‘Thất Tình Lục Hỏa quyết’ để chế biến, lấy kinh Phật để làm tài liệu phụ.” Đỗ Nguyên Chi nét mặt dịu dàng, như đắm mình vào trong hồi ức, “Bát cháo này, ta đặt tên cho nó là ‘Cầu không được’, cầu mà không được, trong đắng có chát, nhưng cũng có cái đẹp của sự động lòng thời ban sơ, đó là những cảm xúc, kỉ niệm tốt đẹp nhất, khó quên nhất nhưng cũng không thể trở về nhất của cuộc đời. Ăn bát cháo này, nhớ kỹ hương vị này, sẽ không có lại bát thứ hai, bởi vì toàn bộ tình cảm của ta về mặt này đều đã dồn hết vào trong này, không thể lại làm ra bát cháo thứ hai được nữa, giống như hồi đó, chỉ có thể từ xa nhìn theo người ta rời đi, cầu mà không được.”
Cô nói hơi lộn xộn, nhưng giọng nói trầm vang, thấm vào tận lòng người. Đám Tiền Doãn nghe mà vô cùng cảm xúc, nhìn cô thi triển “Thất Tình Lục Hỏa quyết”, bắt đầu nấu bát cháo “Cầu không được” kia.
Thời gian trôi qua, “Cửu Tử Bất Hối canh” hoàn thành xong trước, đồng lô mở ra, bay ra từng giọt nước như tinh hà trên trời đổi chiều, dừng ở trong bát ngọc, vừa vặn non nửa bát, lóng lánh trong suốt, nhìn từ góc độ khác nhau sẽ cho ra màu sắc khác nhau, đẹp đến mức kinh người, mà hương vị càng thêm kinh người, khiến đám thị nữ hầu quanh Nguyệt cung không nhịn được nuốt nước miếng, mấp máy môi vì thèm ăn.
Vẻ mặt Nguyễn Ngọc Thư trang nghiêm mà trịnh trọng, như đang đối mặt với một vật đáng để thành kính nhất trong chư thiên vạn giới, bưng lên bát nhỏ, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nhấp một cái.
Lẳng lặng cảm nhận một lát, cô không để ý hình tượng tiếp tục uống nữa, đến khi chén “Cửu Tử Bất Hối canh” cạn sạch, sắc mặt thì lúc đỏ lúc xanh, nhưng rồi nhanh chóng trở lại như cũ.
“Uống vào có một cảm giác cực ngon bùng nổ trong miệng như pháo hoa, vô cùng kích thích, vô cùng rực rỡ, vô cùng ngon.” Nguyễn Ngọc Thư bình luận lời ít mà ý nhiều, bưng lên một chén nhỏ, uống một ngụm quỳnh tương ngọc dịch để xóa đi cảm giác vừa rồi, không làm ảnh hưởng tới việc nếm thử món khác.
Đổng Thư Lý cười vui vẻ, lùi sang bên, chờ Đỗ Nguyên Chi hoàn thành cháo “Cầu không được”.
Một hồi lâu sau, Đỗ Nguyên Chi mở lô đỉnh, đổ ra một chén cháo hoa nhìn rất bình thường, nhưng đám thị nữ xung quanh Nguyệt cung lại thi nhau hít mũi, sau đó nhắm mắt lại, nét mặt đầy thỏa mãn ngọt ngào, chỉ mỗi hương vị đã khiến các cô cảm nhận được tinh túy của bát cháo này.
Cháo hoa đưa tới bàn của Nguyễn Ngọc Thư, các thị nữ đều tỏ vẻ mất mát, phiền muộn, nhớ nhung, đau đớn nhưng vẫn đầy mong chờ, giống như đó không phải một bát cháo, mà là một thứ mà tận đáy lòng các cô lúc nào cũng nhớ, cầu mà không được.
Nguyễn Ngọc Thư lại nhắm mắt, bưng chén lên, khuấy nhẹ, ăn một miếng nhỏ.
Cô như khựng lại, thật lâu vẫn không hồi thần, khóe miệng khi thì cong lên, khi thì mấp máy, nhưng vui nhiều hơn buồn.
Không biết qua bao lâu, cô mở mắt, đôi mắt trong vắt, sáng ngời như ánh trăng, nhẹ nhàng nói:
“Nếu nói về vị ngon, thì không bằng ‘Cửu Tử Bất Hối canh’, nhưng đối với người ăn, mỗi người đều sẽ cảm nhận được một cảm xúc sâu sắc, là hương vị trong lòng, là hương vị của hồi ức, ta muốn ăn nó thật chậm.”
“Người chiến thắng ‘Chư thiên vạn giới Trù Thần đại tái’ lần này là Đỗ Nguyên Chi.”
Nói xong, không nhìn vẻ mặt của hai người, cũng không chú ý thảo luận trong Vạn Giới Thông Thức, Nguyễn Ngọc Thư lấy ra một cái bình nhỏ, khẽ thả bay qua cho Đỗ Nguyên Chi, cười điềm đạm:
“Đây là lấy hoa cây quế ngàn năm của Nguyệt cung kết ra, thêm Bàn Đào trần nhưỡng thành rượu ngon, có thể kéo dài tuổi thọ chín vạn năm, giúp ngươi thoát thai hoán cốt, có thêm ý vị trầm tĩnh chi ý.”
Đỗ Nguyên Chi vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc khi nấu ăn, nụ cười hơi cứng ngắc, nhận lấy “Nguyệt Quế tửu”, vội nhấp một ngụm, không phải vì muốn tăng tuổi thọ, đơn thuần chỉ là muốn cảm nhận vị ngon mà bao lâu nay chưa từng được nếm thử.
Nước trôi vào cổ, một tia lạnh chảy xuống lòng, Đỗ Nguyên Chi bỗng có cảm giác mình đã say, sự nhớ nhung, ngọt ngào, hoan hỉ, thống khổ, không cam tâm, mất mát, phiền muộn và các tâm tình khác khi nấu ăn đều lắng xuống, chỉ để lại sự thỏa mãn và bình tĩnh.
Trước mắt mơ mơ hồ hồ, mặt trăng treo cao, ánh trăng sáng tỏ, như đáy lòng mình, yên tĩnh và an bình.
Không phải quên đi quá khứ, mà là thoát khỏi trói buộc, trong cuộc đời có bao nhiêu là thứ đã trôi qua, những chuyện ấy không liên quan gì tới huynh ấy, sự yêu thích, ngọt ngào, đau lòng cũng như nhớ nhung của mình cũng không liên quan gì với huynh ấy.
Nhìn vầng trăng sáng tỏ, nhìn Nguyệt cung tiên tử lãnh diễm cao quý, trong lòng Đỗ Nguyên Chi hiện ra một câu thơ:
Đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thải vân quy.
Kỷ nguyên mới, thời đại mới.
Tiền Doãn ngồi trên giường, tay cầm Vạn Giới Thông Thức phù, hết sức chăm chú nhìn hình ảnh chiếu lên trên tường đối diện.
“Chư thiên vạn giới Trù Thần đại tái” do Nguyệt cung tổ chức đã gần đến hồi kết, lúc này, hai tuyển thủ cuối cùng sẽ ngay trước mặt “Quảng Hàn tiên tử” Nguyễn Ngọc Thư tranh đoạt danh hiệu Trù Thần, người thắng không chỉ được sắc phong làm thần quân chấp chưởng quyền lực tương ứng, lại còn được thưởng một bình rượu Quảng Hàn “Nguyệt Quế tửu”, giúp tăng tuổi thọ lên chín vạn năm, còn có công hiệu thoát thai hoán cốt.
Bên trong Nguyệt cung, ánh trăng sáng ngời, “Quảng Hàn tiên tử” Nguyễn Ngọc Thư ngồi trong ánh trăng, ánh mắt vô cùng chăm chú.
Dung nhan của cô tuy có cảm giác mơ hồ, song vẫn đẹp tới mức làm người ta kinh diễm, khiến trái tim Tiền Doãn không nhịn được đập nhanh, không hổ là người đẹp hàng đầu trong các nữ tiên.
Trung ương điện đối diện Nguyễn Ngọc Thư, sừng sững một cái đồng lô cao bằng nửa người, tỏa ánh lửa màu xanh lục và xám đen, âm khí nồng đậm, ô uế nặng nề.
Bên cạnh đồng lô, một nam tử mặc bào đen, tóc xõa tung, mặt mày như người bệnh, chính là “Sát nhân táo vương” Đổng Thư Lý lần đầu tiên xuất trướng, tục truyền là hậu duệ của Trù Thần tiền nhiệm đã vẫn lạc, kế thừa toàn bộ y bát của đối phương, nhưng y lại tự mở cho mình một con đường mới khác, một đường thẳng tiến, vô cùng mỹ vị, được cả địch lẫn ta đều đồng tình.
Hắn chắp tay, xem như hành lễ, lãnh liệt mở miệng:
“Tự nhiên chi đạo, càng nguy hiểm thì càng mĩ lệ và xán lạn, đồ ăn cũng vậy, như thế mới có thuyết thế tục gọi là ‘Liều chết ăn cá nóc’. Hôm nay ta lấy những đồ ngũ hành chí độc ‘râu sứa Quỷ Diện’, ‘nước cây Thất Bộ hồng’, ‘nanh U Minh ma ngô’, ‘túi mật Đố Phẫn hỏa mãng’, ‘ dạ dày Thực Kim độ điểu’ làm vật liệu, lại lấy ‘Cửu Âm ma hỏa’ làm lửa nấu cùng với ‘Thiên Địa Độc Vương công’, ra lô vào canh giờ chí âm chí tà, nấu ra một bát ‘Cửu Tử Bất Hối canh’, độc tới cực điểm, nhưng cũng mỹ vị tới cực điểm, tiên nhân chỉ dùng một chén, tan hết tu vi cũng muốn nếm, phàm tục dù chỉ một ngụm, âm tào địa phủ dư vị hồi!”
“Đương nhiên, tiên tử là Truyền Thuyết đại năng, có thể hưởng mỹ vị mà không cần lo độc tính làm ảnh hưởng tới bản thân.”
Nói xong, khiếu huyệt chung quanh Đổng Thư Lý đều sáng lên, phát ra dị quang, tụ thành một dải lụa năm màu sặc sỡ, âm thanh xèo xèo không ngừng bên tai, như đang độc thực hư không, lôi hết đống nguyên liệu nấu ăn sặc sỡ mĩ lệ mà kinh dị khủng bố ra khỏi nhẫn trữ vật, theo một quy luật nào đó, một phân lượng đặc biệt nào đó, từ từ được bỏ vào bên trong đồng lô, được “Cửu Âm ma hỏa” thiêu đốt.
Ma hỏa yếu dần, chỉ còn ở đáy đồng lô, “Thiên Địa Độc Vương công” tác động vào không ngừng biến hóa.
Sau khi “Cửu Tử Bất Hối canh” tiến vào giai đoạn cuối cùng cũng là giai đoạn dài nhất, đám Tiền Doãn nhìn thấy một nữ tử dung nhan bình thường đi vào trong điện, mặc bộ quần áo màu lam sẫm, tạo cảm giác rất nặng nề, chính là một trong hai thí sinh tranh giành danh hiệu Trù Thần năm nay, “Tiểu Đỗ tiên sinh” Đỗ Nguyên Chi.
Để được gọi là tiên sinh, phải đạt một số yêu cầu, bất kể đó là nam hay nữ. Trong mỹ thực chi đạo, Đỗ Nguyên Chi đủ tiêu chuẩn để được gọi là tiên sinh, bởi vì tham gia “Chư thiên vạn giới Trù Thần đại tái” mà thanh danh lan xa còn có một vị tên là “Lão Đỗ tiên sinh” Đỗ Đương Quy, cho nên để phân biệt, cô được gọi là “Tiểu Đỗ tiên sinh”, phong cách nấu ăn công chính bình thản, phản phác quy chân, thức ăn làm ra bình thường vô cùng, nhưng lại khiến người ta khó có thể quên, rất được mọi người hoan nghênh.
Đỗ Nguyên Chi trang trọng hành lễ, thu liễm thần sắc:
“Lần này, ta muốn làm một bát cháo.”
Một bát cháo? Một bát cháo làm sao thể hiện được tài nghệ nấu ăn? Làm sao sánh bằng món ăn “Cửu Tử Bất Hối canh” nấu nướng phức tạp, tài liệu quý hiếm, dù nguy hiểm nhưng vẫn làm người ta không kìm lòng được muốn nếm? Tiền Doãn ôm lấy gối đầu, cắn vào rìa gối, tim đập bình bịch nhanh hơn.
“Bát cháo này sẽ lấy ‘Gạo Long Nha’ làm vật liệu, lấy sự ngọt ngào, nhớ nhung, đau khổ và cô tịch của ba mươi bảy năm trằn trọc trăn trở của ta làm vật dẫn, lấy ‘Thất Tình Lục Hỏa quyết’ để chế biến, lấy kinh Phật để làm tài liệu phụ.” Đỗ Nguyên Chi nét mặt dịu dàng, như đắm mình vào trong hồi ức, “Bát cháo này, ta đặt tên cho nó là ‘Cầu không được’, cầu mà không được, trong đắng có chát, nhưng cũng có cái đẹp của sự động lòng thời ban sơ, đó là những cảm xúc, kỉ niệm tốt đẹp nhất, khó quên nhất nhưng cũng không thể trở về nhất của cuộc đời. Ăn bát cháo này, nhớ kỹ hương vị này, sẽ không có lại bát thứ hai, bởi vì toàn bộ tình cảm của ta về mặt này đều đã dồn hết vào trong này, không thể lại làm ra bát cháo thứ hai được nữa, giống như hồi đó, chỉ có thể từ xa nhìn theo người ta rời đi, cầu mà không được.”
Cô nói hơi lộn xộn, nhưng giọng nói trầm vang, thấm vào tận lòng người. Đám Tiền Doãn nghe mà vô cùng cảm xúc, nhìn cô thi triển “Thất Tình Lục Hỏa quyết”, bắt đầu nấu bát cháo “Cầu không được” kia.
Thời gian trôi qua, “Cửu Tử Bất Hối canh” hoàn thành xong trước, đồng lô mở ra, bay ra từng giọt nước như tinh hà trên trời đổi chiều, dừng ở trong bát ngọc, vừa vặn non nửa bát, lóng lánh trong suốt, nhìn từ góc độ khác nhau sẽ cho ra màu sắc khác nhau, đẹp đến mức kinh người, mà hương vị càng thêm kinh người, khiến đám thị nữ hầu quanh Nguyệt cung không nhịn được nuốt nước miếng, mấp máy môi vì thèm ăn.
Vẻ mặt Nguyễn Ngọc Thư trang nghiêm mà trịnh trọng, như đang đối mặt với một vật đáng để thành kính nhất trong chư thiên vạn giới, bưng lên bát nhỏ, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nhấp một cái.
Lẳng lặng cảm nhận một lát, cô không để ý hình tượng tiếp tục uống nữa, đến khi chén “Cửu Tử Bất Hối canh” cạn sạch, sắc mặt thì lúc đỏ lúc xanh, nhưng rồi nhanh chóng trở lại như cũ.
“Uống vào có một cảm giác cực ngon bùng nổ trong miệng như pháo hoa, vô cùng kích thích, vô cùng rực rỡ, vô cùng ngon.” Nguyễn Ngọc Thư bình luận lời ít mà ý nhiều, bưng lên một chén nhỏ, uống một ngụm quỳnh tương ngọc dịch để xóa đi cảm giác vừa rồi, không làm ảnh hưởng tới việc nếm thử món khác.
Đổng Thư Lý cười vui vẻ, lùi sang bên, chờ Đỗ Nguyên Chi hoàn thành cháo “Cầu không được”.
Một hồi lâu sau, Đỗ Nguyên Chi mở lô đỉnh, đổ ra một chén cháo hoa nhìn rất bình thường, nhưng đám thị nữ xung quanh Nguyệt cung lại thi nhau hít mũi, sau đó nhắm mắt lại, nét mặt đầy thỏa mãn ngọt ngào, chỉ mỗi hương vị đã khiến các cô cảm nhận được tinh túy của bát cháo này.
Cháo hoa đưa tới bàn của Nguyễn Ngọc Thư, các thị nữ đều tỏ vẻ mất mát, phiền muộn, nhớ nhung, đau đớn nhưng vẫn đầy mong chờ, giống như đó không phải một bát cháo, mà là một thứ mà tận đáy lòng các cô lúc nào cũng nhớ, cầu mà không được.
Nguyễn Ngọc Thư lại nhắm mắt, bưng chén lên, khuấy nhẹ, ăn một miếng nhỏ.
Cô như khựng lại, thật lâu vẫn không hồi thần, khóe miệng khi thì cong lên, khi thì mấp máy, nhưng vui nhiều hơn buồn.
Không biết qua bao lâu, cô mở mắt, đôi mắt trong vắt, sáng ngời như ánh trăng, nhẹ nhàng nói:
“Nếu nói về vị ngon, thì không bằng ‘Cửu Tử Bất Hối canh’, nhưng đối với người ăn, mỗi người đều sẽ cảm nhận được một cảm xúc sâu sắc, là hương vị trong lòng, là hương vị của hồi ức, ta muốn ăn nó thật chậm.”
“Người chiến thắng ‘Chư thiên vạn giới Trù Thần đại tái’ lần này là Đỗ Nguyên Chi.”
Nói xong, không nhìn vẻ mặt của hai người, cũng không chú ý thảo luận trong Vạn Giới Thông Thức, Nguyễn Ngọc Thư lấy ra một cái bình nhỏ, khẽ thả bay qua cho Đỗ Nguyên Chi, cười điềm đạm:
“Đây là lấy hoa cây quế ngàn năm của Nguyệt cung kết ra, thêm Bàn Đào trần nhưỡng thành rượu ngon, có thể kéo dài tuổi thọ chín vạn năm, giúp ngươi thoát thai hoán cốt, có thêm ý vị trầm tĩnh chi ý.”
Đỗ Nguyên Chi vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc khi nấu ăn, nụ cười hơi cứng ngắc, nhận lấy “Nguyệt Quế tửu”, vội nhấp một ngụm, không phải vì muốn tăng tuổi thọ, đơn thuần chỉ là muốn cảm nhận vị ngon mà bao lâu nay chưa từng được nếm thử.
Nước trôi vào cổ, một tia lạnh chảy xuống lòng, Đỗ Nguyên Chi bỗng có cảm giác mình đã say, sự nhớ nhung, ngọt ngào, hoan hỉ, thống khổ, không cam tâm, mất mát, phiền muộn và các tâm tình khác khi nấu ăn đều lắng xuống, chỉ để lại sự thỏa mãn và bình tĩnh.
Trước mắt mơ mơ hồ hồ, mặt trăng treo cao, ánh trăng sáng tỏ, như đáy lòng mình, yên tĩnh và an bình.
Không phải quên đi quá khứ, mà là thoát khỏi trói buộc, trong cuộc đời có bao nhiêu là thứ đã trôi qua, những chuyện ấy không liên quan gì tới huynh ấy, sự yêu thích, ngọt ngào, đau lòng cũng như nhớ nhung của mình cũng không liên quan gì với huynh ấy.
Nhìn vầng trăng sáng tỏ, nhìn Nguyệt cung tiên tử lãnh diễm cao quý, trong lòng Đỗ Nguyên Chi hiện ra một câu thơ:
Đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thải vân quy.
Bình luận facebook