Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Chỉ thấy quang ảnh lấp loáng hòa lẫn vào trong ráng chiều bảng lãng, một ngón tay đã thần tốc điểm vào mi tâm của Mạnh Kỳ nhanh như điện xẹt.
Khuôn mặt tràn đầy sầu khổ của vị tăng nhân kia lần nữa đã hiện ra trong nhận thức của Mạnh Kỳ. Bộ pháp của lão vẫn trầm ổn như trước, phần lưng hơi gấp giống như vướng phải sự trói buộc của tầng tầng xiềng xích, có thể tồn tại bên cạnh lão chỉ còn lại những thứ an bình, tường hòa, thanh tịnh.
Chỉ là khi ánh đao lóe lên, đủ loại biến hóa gồm thâu tham thân si hận, hoan ái tầm cừu đã lần nữa hiện rõ mồn một, trong chớp mắt khiến cho địa phương thanh tịnh kia phảng phất trở thành hồng trần tục thế.
Răng rắc, xiềng xích vô hình đã bị chém đứt, sức kiềm hãm quấn thân cũng theo đó biến mất, Khổ Hải liền nặng nề vọt tớt, lấy thân thể nghiệm sự dày vò cùng trui rèn của bể khổ. Nào ngờ trong lúc nhập thân vào khổ đau, lão đã tìm được những trải nghiệm tưởng như đánh mất từ lâu. Tấm lòng lần nữa trở nên hoạt bát linh động, biết được niềm vung gia đình, hiểu được niềm vui yêu hận, hòa vào tình nghĩa anh em, hướng về công danh hoài bão. Mặc dù cực khổ không giảmnhưng sự vui sướng ẩn chứa bên trong vẫn con người khó có thể tự kiềm chế.
Cảnh tượng huyền ảo vừa biến mất, một thức ‘Đoạn thanh tịnh’ đã được Mạnh Kỳ hoàn toàn ghi nhớ. Thế nhưng, nhớ rõ biến hóa của đao pháp là một chuyện, muốn chính thức đạt đến cảnh giới thể xác và tinh thần hợp nhất trong lúc thi triển, vượt qua trở ngại thời không lại còn yêu cầu thời gian khổ luyện không ngắn.
Phải biết rằng, bên trong các đại tông võ học, không hiếm đệ tử nghiên cứu tường tận bí tịch chiêu thức, lại thêm sự chỉ bảo tận tình của người hướng dẫn, cơ hồ chỉ kém một chút so với chân ý truyền thừa thế nhưng ngay cả như vậy, số người có thể chính thức nắm giữ tinh túy của chiêu thức đã ít càng thêm ít, rất nhiều kẻ tập luyện cả đời cũng chỉ có thể đánh ra một chiêu hữu hình vô ý, còn xa mới đạt đến cảnh giới người chiêu hợp nhất.
Mạnh Kỳ cảm thấy, bản thân mặc dù trải qua lĩnh ngộ chân ý truyền thừa, đã nắm được chút hình dáng bên ngoài của một thức ‘Đoạn thanh tịnh’ nhưng tối thiểu cũng cần đến thời gian sáu tháng một năm mới có thể đại khái nắm giữ được đao pháp, hơn nữa đây đã là trời cao không phụ người có tâm rồi!
Sau khi diễn đi diễn lại đạo đao pháp kia trong đầu vài lượt, Mạnh Kỳ mới lần nữa mở to hai mắt, phát hiện Bạo Vũ Lê Hoa Châm lơ lửng trước mắt đã được lắp đặt hoàn tất, còn có một trang giấy ghi rõ cách thức tháo, lắp cùng phát động cơ quan, hơn nữa số đạo biến ảo của độc châm ghi trong ‘Hướng dẫn sử dụng’ cũng được tăng thêm rất nhiều. Bí tịch ‘Thần Hành Bát Bộ’ hiện giờ đã chuyển thành bí tịch có tên ‘Thần Hành Bách Biến’.
“Bổ toàn thức thứ nhất của đao pháp A Nan Phá Giới, ‘Đoạn thanh tịnh’, tiêu tốn một trăm mười thiện công.”
“Sửa chữa Bạo Vũ Lê Hoa Châm, tiêu hao năm mươi thiện công. Đặc biệt lưu ý: Bạo Vũ Lê Hoa Châm này đã sử dụng qua một lần, còn có thể sử dụng tối đa hai lần nữa. Nếu muốn tu bổ hoàn toàn cần tiêu tốn bốn trăm thiện công, lập tức quy đổi có thể thu lấy ba trăm thiện công, đợi đến khi sửa chữa hoàn tất mới đem ra trao đổi thì có thể thu được năm trăm thiện công.”
“Nâng cấp Thần Hành Bát Bộ thành Thần Hành Bách Biến, tiêu hao bốn mươi thiện công.”
Giọng nói không chút tình cảm của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên đều đều khiến Mạnh Kỳ không thể nhẫn nhịn thầm mắng một tiếng, chữa trị Bạo Vũ Lê Hoa Châm sao lại đắt như thế chứ? Nếu vậy ta thà mua mới chứ nhờ lão sửa chữa làm khỉ gì nữa? Đường đường chủ nhân của Lục Đạo Luân Hồi thế mà so với gian thương còn muốn lợi hại hơn!”
Để sử dụng một lần Bạo Vũ Lê Hoa Châm cần tiêu tốn bốn trăm thiện công nhưng nếu bỏ ra tám trăm thiện công thì có thể sử dụng ba lượt, thậm chí nếu hắn chịu chi hai ngàn thiện công thì có thể nâng cấp số lần sử dụng lên nhiều lần. Thế nhưng loại vũ khí này dùng để đối phó với cường giả cấp Ngoại Cảnh lại không có bao nhiêu hiệu quả. Đến lúc đó dù có thể sử dụng nhiều lần thì cũng không còn giá trị gì nữa. Vì vậy tốt nhất vẫn là bỏ tiền mua lấy một bản vẽ sau đó tự mình nghiên cứu. mò mẫm chế tạo. Ví dụ như bản vẽ Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng chỉ cần năm trăm thiện công mà thôi.
Mạnh Kỳ trong lòng tuy mắng thầm mấy ngàn mấy trăm lần nhưng tay chân vẫn kỳ mau lẹ thu thập kỹ càng những đồ vật trước mắt. Bạo Vũ Lê Hoa Châm tuy có thể đổi lấy một lượng thiện công thật lớn từ đó giúp hắn mang về những loại thần công cái thế khác thế nhưng đồ vật này xấu tốt gì cũng là thủ đoạn bảo vệ tánh mạng hữu hiệu nhất của hắn vào lúc này!
Sau khi hoàn tất việc trao đổi, Mạnh Kỳ chỉ còn lại năm thiện công, đành chán nản đi ra, lật xem sách ngọc, hy vọng tìm ra một loại đao pháp phù hợp với bản thân. Đáng tiếc ngay đến đao pháp Ngũ Hổ Đoạn Môn đã có giá trị ba mươi thiện công vì vậy với số thiện công ít ỏi còn lại, họ Mạnh cho dù thật sự mua được một loại đao pháp thì cũng không lợi hại hơn được bao nhiêu, thay vì nôn nóng bạo chi lúc này chi bằng cẩn thận nghiên cứu đao pháp sẵn có trong tay thì hơn.
Kỳ thật đao pháp Ngũ Hổ Đoạn Môn cũng không kém, chiêu thức tuy đơn giản mà thực dụng. Tiến, lùi, thu, phóng đều mang trong mình khí thế phóng khoáng của đao pháp. Nếu có thể luyện tập thành thạo thì uy lực của nó cũng không kém bao nhiêu so với những đao pháp tinh diệu khác.”
Trương Viễn Sơn nói đến đây liền vui vẻ an ủi Mạnh Kỳ một phen:
“Nếu sư đệ thật sự trời sinh ngộ tính hơn người đối với đao pháp, thì có thể đựa vào căn bản đao pháp để ngộ ra bổn ý thật sự ẩn chứa bên trong. Từ đó việc dựa vào một môn ‘Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao’ để xưng hùng thiên hạ sẽ không còn là nằm si nói mộng. Giống như Lục đại tiên sinh của Họa Mi Sơn Trang, cả đời chỉ luyện một bộ ‘Lục Hợp kiếm pháp’ nhưng lại được giang hồ xưng tụng là ‘Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm’ uy phong lẫm liệt.”
“Thiên phú tất nhiên là cần thiết nhưng muốn ngộ ra bổn ý đao pháp còn cần đến nhiều năm ma luyện mà ta còn phải đối diện với nhiệm vụ Luân Hồi trước mắt. Ai, thời gian không đợi chờ ta, chỉ trách Thiên ý trêu người, anh hùng khí đoản!” Mạnh Kỳ nghe vậy bèn trả lời một cách hài hước đồng thời ra vẻ phiền muộn nhìn về phía trời xa, thoạt nhìn một tuyệt đại cao thủ thấu hiểu lẽ đời đang lặng lẽ hồi tưởng chiến tích của bản thân. Nếu ai để ý kĩ liền có thể nghe được hắn không ngừng lẩm bẩm “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm?”
Đây cũng không phải thứ tốt để mang trên người!
Huyền Tâm mặc dù giảng giải cho hắn một ít điển cố trong giang hồ nhưng phần lớn thời gian y chỉ tập trung vào việc giới thiệu môn phái cùng với khoang kinh nghiệm ‘đầy mình’ của bản thân. Cho nên Mạnh Kỳ đối với các vị danh nhân trên giang hồ vẫn không hiểu biết nhiều lắm, chỉ nhớ mang máng đã từng nghe qua đại danh của Họa Mi Sơn Trang và Lục đại tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh.
Nghe đến ‘Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm’ thái độ của Giang Chỉ Vi đột nhiên trở nên nồng hậu đến kỳ lạ:
“Lục đại tiên sinh chính là học nghệ từ một vi sư phụ vô danh thời Bắc Chu, về sau kiếm pháp của ông được lưu truyền nội bộ trong gia tộc của mình. Trải qua mấy chục năm kiêm tu ‘Lục Hợp kiếm pháp’ cùng “Canh Kim tâm quyết’, không chút lơi lỏng, đồng thời trải qua biết bao cảnh ngộ hiểm nghèo, y cuối cùng đã ngộ ra một tia cực ý của Kiếm đạo, thành công hợp nhất hai môn võ công cả đời nghiên cứu thành một môn thần công quét ngang thiên hạ gọi là ‘Canh Kim Bất Diệt thể’, viết nên trang sử hào hùng cho Họa Mi Sơn Trang. Dựa vào chiến tích của mình, vị tiên sinh này còn được người đời tặng cho biệt hiệu ‘Nhất Tâm Kiếm’.
Sư phụ ta cuộc đời này cũng không phục mấy người, thế nhưng đối với Lục đại tiên sinh lại không tiếc lời ca tụng, người khen y ý chí hơn người, tìm ra được chân ý của Kiếm đạo. Ước nguyện lớn nhất của sư phụ ta chính là sớm thành pháp thân để có thể luận kiếm với y một cách quang minh chính đại.”
Biến thái! Yêu nghiệt! Vừa nghe Giang Chỉ Vi miêu tả, Mạnh Kỳ đã lập tức nghĩ đến hai từ này mới có thể biểu đạt sự rúng động trong lòng. Kinh nghiệm của vị tiên sinh này chỉ sợ không ai có thể bắt được, hắn tự nhận bản thân cũng không đủ quyết tâm bước đi trên con đường gian khó này. Điều này không hề liên quan đến việc nhiệm vụ Luân Hồi áp bách sau lưng mà là Mạnh Kỳ hiểu rõ khả năng của bản thân, ít nhất vào lúc này hắn còn chưa làm được. Tâm tính còn xa mới có thể đạt đến trình độ nà, có lẽ tương lai phải trải qua ma luyện mới có một tia hy vọng chạm đến.
“Lục đại tiên sinh xếp hạng thứ mấy trên Thiên Bảng?” Vừa bị ‘phổ cập’ về Thiên Địa Nhân bảng nên Mạnh Kỳ vô tình hỏi đến vấn đề này.
Giang Chỉ nghe vậy ánh mắt có chút sáng lên, trả lời một cách ngưỡng mộ:
“Thứ tư, điều này không hẳn là vì đẳng cấp của Lục đại tiên sinh không bằng Không Văn đại sư mà là y đã tuyệt tích giang hồ mười ba năm nay.”
“Mười ba năm không bước chân vào giang hồ?” Mạnh Kỳ nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
Trương Viễn Sơn nhẹ nhàng gật đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ kính nể mà nói:
“Lục đại tiên sinh phu thê tình thâm. Sau khi Diệp phu nhân bất hạnh qua đời, hắn liền xây dựng mộ phần cho nàng ở quê nhà, từ đó trầm mê vào thi họa, không còn màng đến thế sự.”
“Cho nên nghe đồn Lục đại tiên thực lực địa giảm, xếp hạng chỉ sợ sẽ phải xuống thấp không ít, ài.” Tề Chính vốn cũng xuất thân kiếm phái vì vậy tự nhiên nảy sinh ngưỡng mộ đối với nhân vật lãnh tụ này của Kiếm đạo.
Mạnh Kỳ nghe vậy bèn nhe răng:
“Ta làm sao sánh được với Lục đại tiên sinh vì vậy vẫn nên chọn lấy một môn đao pháp khá khẩm một tí.”
Trương Viễn Sơn nhẹ gật đầu:
“Ngũ Hổ Đoạn Môn đao phóng khoáng hiên ngang, chánh khí lẫm liệt. Ngươi nếu nghĩ đến chuyện mua mới vậy nên chọn một môn đao pháp quỷ dị lấy bất ngờ làm thắng lợi.”
“Trương sư huynh nói có lý.” Giang Chỉ Vi lên tiếng tán thành.
Nghe đến đao pháp quỷ dị, Mạnh Kỳ lập tức lật xem một trang ngọc sách viết vế một môn đao pháp để lại ấn tượng với hắn: đao pháp Huyết Đao! Đây là môn đao pháp nổi danh trong Liên Thành quyết, lấy dị biến làm sở trường, mỗi một đao đều chém ra từ vị trí mà đối phương không thể ngờ tới.
“Tám mươi thiện công…” Mạnh Kỳ vừa nhìn thấy số thiện công cần thiết liền cân nhắc bản thân có gì đáng giá để đem ra trao đổi.
Giang Chỉ Vi nhìn thấy vẻ mặt khốn khổ của Mạnh Kỳ bèn cười phá lên đề nghị:
“Môn đao pháp này quả thật rất hợp với người. Thế nào tiểu hỏa thượng, muốn mượn thiện công sao? Ta là người tốt, chỉ cần sau này ngươi dùng A Nan Phá Giới đao pháp luận bàn cùng ta là được.”
“Đương nhiên.” Mạnh Kỳ đáp ứng không chút do dự, bởi vì hắn phát hiện bản thân ngoài bán đi Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì không còn biện nào khác để gom góp thiện công, hơn nữa nếu hắn mạnh lên thì thực lực của đổi ngũ cũng theo đó được đề cao, thời gian sau này chỉ cần tiết kiệm một chút là được.
“Chân Định sư đệ, ý kiến của ngươi quả thật có giá trị liên thành đối với ta, ta cũng muốn bỏ chín thu về mười ba một phen, cho ngươi mượn hai mươi thiện công, nhiệm vụ lần sau trả ta là được.” Trương Viễn Sơn mỉm cười nói.
Tề Chính Ngôn mặt không biểu tình nói:
“Ta có thể cho ngươi mượn ba mươi thiện công.”
Bởi vì số thiện công Giang Chỉ Vi cùng Trương Viễn Sơn cộng lại cũng đã đầy đủ cho nên hắn mới nói như thế.
Kỳ thật Mạnh Kỳ cảm thấy vô cùng cảm động trước hảo ý của ba người bọn họ, chỉ là biểu hiện bên ngoài có chút khoa trương:
“Tề sư huynh từ lúc nào đã trở nên hào phóng như vậy?”
“Trong lúc làm nhiệm vụ, giả dụ ngươi bởi vì đao pháp không tinh mà xảy ra chuyện, đến lúc Bạo Vũ Lê Hoa Châm lại bị địch nhân lấy đi vậy thì rất nguy hiểm.” Tề Chính Ngôn trả lời một cách ‘nghiêm túc’.
“Ngươi lần này liệu có thể đột phá cửa ải ‘Khai Khiếu’ khó nhằn kia?” Trương Viễn Sơn đột nhiên hỏi thăm.
Tề Chính Ngôn nhẹ gật đầu:
“Tiếp theo đổi lấy một lọ Linh Chi Bổ Khí Hoàn, nửa tháng sau có lẽ có thể dựa vào Thiên Thông Hoàn để tiến hành đột phá một phen. Đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội ra ngoài làm việc cho các trưởng bối trong phái, sau đó lấy cớ gặp được kỳ ngộ trên đường đi.”
Suy nghĩ của họ Tề quả thật vô cùng chu đáo. Dù sao với tư cách đệ tử bình thường của Hoán Hoa Kimế Phái, bình thường không hề lộ ra vẻ gì xuất chúng, lại bất ngờ đột phá cảnh giới Khai Khiếu sẽ rất dễ bị kẻ khác hoài nghi (ví dụ như bị địch nhân âm thầm thu mua để đổi lấy đan dược hỗ trợ đột phá) bởi vậy lý do gặp được kỳ ngộ quả thật khả thi. Dù sao tại môn phái lớn, một hạt Thiên Thông Hoàn kỳ thực không đáng để bọn họ xem xét chi li.
“Nếu đột phá Khai Khiếu thành công, ngươi sẽ được truyền thụ Lạc Hà Thu Thủy Kiếm? Như thế không cần phải đổi lấy loại kiếm pháp khác rồi.” Trường Viễn Sơn gật nhẹ đầu.
“Đúng vậy, nhưng ta còn nắm giữa Lạc Hà quyết cùng Thu Thủy Kiếm. Về sau vẫn có thể đem bọn chúng trao đổi với chủ nhân Lục Đao Luân Hồi.” Tề Chính Ngôn trả lời không chút giấu diếm.
Hoán Hoa Kiếm Phái dù gì cũng là một đại kiếm phái, phần lớn kiếm pháp đều được tập trung thành từng công pháp, ví dụ như ‘Lạc Hà Thu Thủy Kiếm’ còn bao hàm Lạc Hà quyết cùng Thu Thủy kiếm pháp, còn có Trường Hà kiếm pháp cùng Lạc Nhật tâm pháp.
Giang Chỉ Vi cùng Trương Viễn tự nhiên sẽ không mua chuyện của người khác vào bản thân. Dù sao Hoán Hoa Kiếm Phái cũng không phải tông môn của bọn hắn, chỉ cần họ Tề không làm ra chuyện lừa thầy phản bạn là được.
Lúc này, Mạnh Kỳ đã đem số thiện công mượn được từ Trương Viễn Sơn và Giang Chỉ Vi để đổi lấy Huyết Đao đao pháp vì vậy vừa trở về đã kinh ngạc hỏi dồn:
“Tề sư huynh, ngươi muốn trao đổi thần công bí quyết gì sao?”
Ngay đến Lạc Hà Thu Thủy Kiếm cũng trao đổi với chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, từ đó có thể thấy được toan tính của Tề Chính Ngôn quả thật không nhỏ!
Khuôn mặt tràn đầy sầu khổ của vị tăng nhân kia lần nữa đã hiện ra trong nhận thức của Mạnh Kỳ. Bộ pháp của lão vẫn trầm ổn như trước, phần lưng hơi gấp giống như vướng phải sự trói buộc của tầng tầng xiềng xích, có thể tồn tại bên cạnh lão chỉ còn lại những thứ an bình, tường hòa, thanh tịnh.
Chỉ là khi ánh đao lóe lên, đủ loại biến hóa gồm thâu tham thân si hận, hoan ái tầm cừu đã lần nữa hiện rõ mồn một, trong chớp mắt khiến cho địa phương thanh tịnh kia phảng phất trở thành hồng trần tục thế.
Răng rắc, xiềng xích vô hình đã bị chém đứt, sức kiềm hãm quấn thân cũng theo đó biến mất, Khổ Hải liền nặng nề vọt tớt, lấy thân thể nghiệm sự dày vò cùng trui rèn của bể khổ. Nào ngờ trong lúc nhập thân vào khổ đau, lão đã tìm được những trải nghiệm tưởng như đánh mất từ lâu. Tấm lòng lần nữa trở nên hoạt bát linh động, biết được niềm vung gia đình, hiểu được niềm vui yêu hận, hòa vào tình nghĩa anh em, hướng về công danh hoài bão. Mặc dù cực khổ không giảmnhưng sự vui sướng ẩn chứa bên trong vẫn con người khó có thể tự kiềm chế.
Cảnh tượng huyền ảo vừa biến mất, một thức ‘Đoạn thanh tịnh’ đã được Mạnh Kỳ hoàn toàn ghi nhớ. Thế nhưng, nhớ rõ biến hóa của đao pháp là một chuyện, muốn chính thức đạt đến cảnh giới thể xác và tinh thần hợp nhất trong lúc thi triển, vượt qua trở ngại thời không lại còn yêu cầu thời gian khổ luyện không ngắn.
Phải biết rằng, bên trong các đại tông võ học, không hiếm đệ tử nghiên cứu tường tận bí tịch chiêu thức, lại thêm sự chỉ bảo tận tình của người hướng dẫn, cơ hồ chỉ kém một chút so với chân ý truyền thừa thế nhưng ngay cả như vậy, số người có thể chính thức nắm giữ tinh túy của chiêu thức đã ít càng thêm ít, rất nhiều kẻ tập luyện cả đời cũng chỉ có thể đánh ra một chiêu hữu hình vô ý, còn xa mới đạt đến cảnh giới người chiêu hợp nhất.
Mạnh Kỳ cảm thấy, bản thân mặc dù trải qua lĩnh ngộ chân ý truyền thừa, đã nắm được chút hình dáng bên ngoài của một thức ‘Đoạn thanh tịnh’ nhưng tối thiểu cũng cần đến thời gian sáu tháng một năm mới có thể đại khái nắm giữ được đao pháp, hơn nữa đây đã là trời cao không phụ người có tâm rồi!
Sau khi diễn đi diễn lại đạo đao pháp kia trong đầu vài lượt, Mạnh Kỳ mới lần nữa mở to hai mắt, phát hiện Bạo Vũ Lê Hoa Châm lơ lửng trước mắt đã được lắp đặt hoàn tất, còn có một trang giấy ghi rõ cách thức tháo, lắp cùng phát động cơ quan, hơn nữa số đạo biến ảo của độc châm ghi trong ‘Hướng dẫn sử dụng’ cũng được tăng thêm rất nhiều. Bí tịch ‘Thần Hành Bát Bộ’ hiện giờ đã chuyển thành bí tịch có tên ‘Thần Hành Bách Biến’.
“Bổ toàn thức thứ nhất của đao pháp A Nan Phá Giới, ‘Đoạn thanh tịnh’, tiêu tốn một trăm mười thiện công.”
“Sửa chữa Bạo Vũ Lê Hoa Châm, tiêu hao năm mươi thiện công. Đặc biệt lưu ý: Bạo Vũ Lê Hoa Châm này đã sử dụng qua một lần, còn có thể sử dụng tối đa hai lần nữa. Nếu muốn tu bổ hoàn toàn cần tiêu tốn bốn trăm thiện công, lập tức quy đổi có thể thu lấy ba trăm thiện công, đợi đến khi sửa chữa hoàn tất mới đem ra trao đổi thì có thể thu được năm trăm thiện công.”
“Nâng cấp Thần Hành Bát Bộ thành Thần Hành Bách Biến, tiêu hao bốn mươi thiện công.”
Giọng nói không chút tình cảm của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên đều đều khiến Mạnh Kỳ không thể nhẫn nhịn thầm mắng một tiếng, chữa trị Bạo Vũ Lê Hoa Châm sao lại đắt như thế chứ? Nếu vậy ta thà mua mới chứ nhờ lão sửa chữa làm khỉ gì nữa? Đường đường chủ nhân của Lục Đạo Luân Hồi thế mà so với gian thương còn muốn lợi hại hơn!”
Để sử dụng một lần Bạo Vũ Lê Hoa Châm cần tiêu tốn bốn trăm thiện công nhưng nếu bỏ ra tám trăm thiện công thì có thể sử dụng ba lượt, thậm chí nếu hắn chịu chi hai ngàn thiện công thì có thể nâng cấp số lần sử dụng lên nhiều lần. Thế nhưng loại vũ khí này dùng để đối phó với cường giả cấp Ngoại Cảnh lại không có bao nhiêu hiệu quả. Đến lúc đó dù có thể sử dụng nhiều lần thì cũng không còn giá trị gì nữa. Vì vậy tốt nhất vẫn là bỏ tiền mua lấy một bản vẽ sau đó tự mình nghiên cứu. mò mẫm chế tạo. Ví dụ như bản vẽ Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng chỉ cần năm trăm thiện công mà thôi.
Mạnh Kỳ trong lòng tuy mắng thầm mấy ngàn mấy trăm lần nhưng tay chân vẫn kỳ mau lẹ thu thập kỹ càng những đồ vật trước mắt. Bạo Vũ Lê Hoa Châm tuy có thể đổi lấy một lượng thiện công thật lớn từ đó giúp hắn mang về những loại thần công cái thế khác thế nhưng đồ vật này xấu tốt gì cũng là thủ đoạn bảo vệ tánh mạng hữu hiệu nhất của hắn vào lúc này!
Sau khi hoàn tất việc trao đổi, Mạnh Kỳ chỉ còn lại năm thiện công, đành chán nản đi ra, lật xem sách ngọc, hy vọng tìm ra một loại đao pháp phù hợp với bản thân. Đáng tiếc ngay đến đao pháp Ngũ Hổ Đoạn Môn đã có giá trị ba mươi thiện công vì vậy với số thiện công ít ỏi còn lại, họ Mạnh cho dù thật sự mua được một loại đao pháp thì cũng không lợi hại hơn được bao nhiêu, thay vì nôn nóng bạo chi lúc này chi bằng cẩn thận nghiên cứu đao pháp sẵn có trong tay thì hơn.
Kỳ thật đao pháp Ngũ Hổ Đoạn Môn cũng không kém, chiêu thức tuy đơn giản mà thực dụng. Tiến, lùi, thu, phóng đều mang trong mình khí thế phóng khoáng của đao pháp. Nếu có thể luyện tập thành thạo thì uy lực của nó cũng không kém bao nhiêu so với những đao pháp tinh diệu khác.”
Trương Viễn Sơn nói đến đây liền vui vẻ an ủi Mạnh Kỳ một phen:
“Nếu sư đệ thật sự trời sinh ngộ tính hơn người đối với đao pháp, thì có thể đựa vào căn bản đao pháp để ngộ ra bổn ý thật sự ẩn chứa bên trong. Từ đó việc dựa vào một môn ‘Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao’ để xưng hùng thiên hạ sẽ không còn là nằm si nói mộng. Giống như Lục đại tiên sinh của Họa Mi Sơn Trang, cả đời chỉ luyện một bộ ‘Lục Hợp kiếm pháp’ nhưng lại được giang hồ xưng tụng là ‘Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm’ uy phong lẫm liệt.”
“Thiên phú tất nhiên là cần thiết nhưng muốn ngộ ra bổn ý đao pháp còn cần đến nhiều năm ma luyện mà ta còn phải đối diện với nhiệm vụ Luân Hồi trước mắt. Ai, thời gian không đợi chờ ta, chỉ trách Thiên ý trêu người, anh hùng khí đoản!” Mạnh Kỳ nghe vậy bèn trả lời một cách hài hước đồng thời ra vẻ phiền muộn nhìn về phía trời xa, thoạt nhìn một tuyệt đại cao thủ thấu hiểu lẽ đời đang lặng lẽ hồi tưởng chiến tích của bản thân. Nếu ai để ý kĩ liền có thể nghe được hắn không ngừng lẩm bẩm “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm?”
Đây cũng không phải thứ tốt để mang trên người!
Huyền Tâm mặc dù giảng giải cho hắn một ít điển cố trong giang hồ nhưng phần lớn thời gian y chỉ tập trung vào việc giới thiệu môn phái cùng với khoang kinh nghiệm ‘đầy mình’ của bản thân. Cho nên Mạnh Kỳ đối với các vị danh nhân trên giang hồ vẫn không hiểu biết nhiều lắm, chỉ nhớ mang máng đã từng nghe qua đại danh của Họa Mi Sơn Trang và Lục đại tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh.
Nghe đến ‘Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm’ thái độ của Giang Chỉ Vi đột nhiên trở nên nồng hậu đến kỳ lạ:
“Lục đại tiên sinh chính là học nghệ từ một vi sư phụ vô danh thời Bắc Chu, về sau kiếm pháp của ông được lưu truyền nội bộ trong gia tộc của mình. Trải qua mấy chục năm kiêm tu ‘Lục Hợp kiếm pháp’ cùng “Canh Kim tâm quyết’, không chút lơi lỏng, đồng thời trải qua biết bao cảnh ngộ hiểm nghèo, y cuối cùng đã ngộ ra một tia cực ý của Kiếm đạo, thành công hợp nhất hai môn võ công cả đời nghiên cứu thành một môn thần công quét ngang thiên hạ gọi là ‘Canh Kim Bất Diệt thể’, viết nên trang sử hào hùng cho Họa Mi Sơn Trang. Dựa vào chiến tích của mình, vị tiên sinh này còn được người đời tặng cho biệt hiệu ‘Nhất Tâm Kiếm’.
Sư phụ ta cuộc đời này cũng không phục mấy người, thế nhưng đối với Lục đại tiên sinh lại không tiếc lời ca tụng, người khen y ý chí hơn người, tìm ra được chân ý của Kiếm đạo. Ước nguyện lớn nhất của sư phụ ta chính là sớm thành pháp thân để có thể luận kiếm với y một cách quang minh chính đại.”
Biến thái! Yêu nghiệt! Vừa nghe Giang Chỉ Vi miêu tả, Mạnh Kỳ đã lập tức nghĩ đến hai từ này mới có thể biểu đạt sự rúng động trong lòng. Kinh nghiệm của vị tiên sinh này chỉ sợ không ai có thể bắt được, hắn tự nhận bản thân cũng không đủ quyết tâm bước đi trên con đường gian khó này. Điều này không hề liên quan đến việc nhiệm vụ Luân Hồi áp bách sau lưng mà là Mạnh Kỳ hiểu rõ khả năng của bản thân, ít nhất vào lúc này hắn còn chưa làm được. Tâm tính còn xa mới có thể đạt đến trình độ nà, có lẽ tương lai phải trải qua ma luyện mới có một tia hy vọng chạm đến.
“Lục đại tiên sinh xếp hạng thứ mấy trên Thiên Bảng?” Vừa bị ‘phổ cập’ về Thiên Địa Nhân bảng nên Mạnh Kỳ vô tình hỏi đến vấn đề này.
Giang Chỉ nghe vậy ánh mắt có chút sáng lên, trả lời một cách ngưỡng mộ:
“Thứ tư, điều này không hẳn là vì đẳng cấp của Lục đại tiên sinh không bằng Không Văn đại sư mà là y đã tuyệt tích giang hồ mười ba năm nay.”
“Mười ba năm không bước chân vào giang hồ?” Mạnh Kỳ nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
Trương Viễn Sơn nhẹ nhàng gật đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ kính nể mà nói:
“Lục đại tiên sinh phu thê tình thâm. Sau khi Diệp phu nhân bất hạnh qua đời, hắn liền xây dựng mộ phần cho nàng ở quê nhà, từ đó trầm mê vào thi họa, không còn màng đến thế sự.”
“Cho nên nghe đồn Lục đại tiên thực lực địa giảm, xếp hạng chỉ sợ sẽ phải xuống thấp không ít, ài.” Tề Chính vốn cũng xuất thân kiếm phái vì vậy tự nhiên nảy sinh ngưỡng mộ đối với nhân vật lãnh tụ này của Kiếm đạo.
Mạnh Kỳ nghe vậy bèn nhe răng:
“Ta làm sao sánh được với Lục đại tiên sinh vì vậy vẫn nên chọn lấy một môn đao pháp khá khẩm một tí.”
Trương Viễn Sơn nhẹ gật đầu:
“Ngũ Hổ Đoạn Môn đao phóng khoáng hiên ngang, chánh khí lẫm liệt. Ngươi nếu nghĩ đến chuyện mua mới vậy nên chọn một môn đao pháp quỷ dị lấy bất ngờ làm thắng lợi.”
“Trương sư huynh nói có lý.” Giang Chỉ Vi lên tiếng tán thành.
Nghe đến đao pháp quỷ dị, Mạnh Kỳ lập tức lật xem một trang ngọc sách viết vế một môn đao pháp để lại ấn tượng với hắn: đao pháp Huyết Đao! Đây là môn đao pháp nổi danh trong Liên Thành quyết, lấy dị biến làm sở trường, mỗi một đao đều chém ra từ vị trí mà đối phương không thể ngờ tới.
“Tám mươi thiện công…” Mạnh Kỳ vừa nhìn thấy số thiện công cần thiết liền cân nhắc bản thân có gì đáng giá để đem ra trao đổi.
Giang Chỉ Vi nhìn thấy vẻ mặt khốn khổ của Mạnh Kỳ bèn cười phá lên đề nghị:
“Môn đao pháp này quả thật rất hợp với người. Thế nào tiểu hỏa thượng, muốn mượn thiện công sao? Ta là người tốt, chỉ cần sau này ngươi dùng A Nan Phá Giới đao pháp luận bàn cùng ta là được.”
“Đương nhiên.” Mạnh Kỳ đáp ứng không chút do dự, bởi vì hắn phát hiện bản thân ngoài bán đi Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì không còn biện nào khác để gom góp thiện công, hơn nữa nếu hắn mạnh lên thì thực lực của đổi ngũ cũng theo đó được đề cao, thời gian sau này chỉ cần tiết kiệm một chút là được.
“Chân Định sư đệ, ý kiến của ngươi quả thật có giá trị liên thành đối với ta, ta cũng muốn bỏ chín thu về mười ba một phen, cho ngươi mượn hai mươi thiện công, nhiệm vụ lần sau trả ta là được.” Trương Viễn Sơn mỉm cười nói.
Tề Chính Ngôn mặt không biểu tình nói:
“Ta có thể cho ngươi mượn ba mươi thiện công.”
Bởi vì số thiện công Giang Chỉ Vi cùng Trương Viễn Sơn cộng lại cũng đã đầy đủ cho nên hắn mới nói như thế.
Kỳ thật Mạnh Kỳ cảm thấy vô cùng cảm động trước hảo ý của ba người bọn họ, chỉ là biểu hiện bên ngoài có chút khoa trương:
“Tề sư huynh từ lúc nào đã trở nên hào phóng như vậy?”
“Trong lúc làm nhiệm vụ, giả dụ ngươi bởi vì đao pháp không tinh mà xảy ra chuyện, đến lúc Bạo Vũ Lê Hoa Châm lại bị địch nhân lấy đi vậy thì rất nguy hiểm.” Tề Chính Ngôn trả lời một cách ‘nghiêm túc’.
“Ngươi lần này liệu có thể đột phá cửa ải ‘Khai Khiếu’ khó nhằn kia?” Trương Viễn Sơn đột nhiên hỏi thăm.
Tề Chính Ngôn nhẹ gật đầu:
“Tiếp theo đổi lấy một lọ Linh Chi Bổ Khí Hoàn, nửa tháng sau có lẽ có thể dựa vào Thiên Thông Hoàn để tiến hành đột phá một phen. Đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội ra ngoài làm việc cho các trưởng bối trong phái, sau đó lấy cớ gặp được kỳ ngộ trên đường đi.”
Suy nghĩ của họ Tề quả thật vô cùng chu đáo. Dù sao với tư cách đệ tử bình thường của Hoán Hoa Kimế Phái, bình thường không hề lộ ra vẻ gì xuất chúng, lại bất ngờ đột phá cảnh giới Khai Khiếu sẽ rất dễ bị kẻ khác hoài nghi (ví dụ như bị địch nhân âm thầm thu mua để đổi lấy đan dược hỗ trợ đột phá) bởi vậy lý do gặp được kỳ ngộ quả thật khả thi. Dù sao tại môn phái lớn, một hạt Thiên Thông Hoàn kỳ thực không đáng để bọn họ xem xét chi li.
“Nếu đột phá Khai Khiếu thành công, ngươi sẽ được truyền thụ Lạc Hà Thu Thủy Kiếm? Như thế không cần phải đổi lấy loại kiếm pháp khác rồi.” Trường Viễn Sơn gật nhẹ đầu.
“Đúng vậy, nhưng ta còn nắm giữa Lạc Hà quyết cùng Thu Thủy Kiếm. Về sau vẫn có thể đem bọn chúng trao đổi với chủ nhân Lục Đao Luân Hồi.” Tề Chính Ngôn trả lời không chút giấu diếm.
Hoán Hoa Kiếm Phái dù gì cũng là một đại kiếm phái, phần lớn kiếm pháp đều được tập trung thành từng công pháp, ví dụ như ‘Lạc Hà Thu Thủy Kiếm’ còn bao hàm Lạc Hà quyết cùng Thu Thủy kiếm pháp, còn có Trường Hà kiếm pháp cùng Lạc Nhật tâm pháp.
Giang Chỉ Vi cùng Trương Viễn tự nhiên sẽ không mua chuyện của người khác vào bản thân. Dù sao Hoán Hoa Kiếm Phái cũng không phải tông môn của bọn hắn, chỉ cần họ Tề không làm ra chuyện lừa thầy phản bạn là được.
Lúc này, Mạnh Kỳ đã đem số thiện công mượn được từ Trương Viễn Sơn và Giang Chỉ Vi để đổi lấy Huyết Đao đao pháp vì vậy vừa trở về đã kinh ngạc hỏi dồn:
“Tề sư huynh, ngươi muốn trao đổi thần công bí quyết gì sao?”
Ngay đến Lạc Hà Thu Thủy Kiếm cũng trao đổi với chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, từ đó có thể thấy được toan tính của Tề Chính Ngôn quả thật không nhỏ!
Bình luận facebook