Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Vô cùng thuần thục lừa gạt ánh mắt của bọn thị vệ ngu xuẩn, ta từ sau phủ tướng gia trèo tường ra ngoài. Đi một vòng thật lớn, cuối cùng đến cửa sau của phủ tướng quân. Trong phủ tướng quân lửa cháy tận trời, nhưng trừ bỏ âm thanh thiêu đốt của lửa, chỉ còn lại một mảnh tịch mịch.
Không lâu sau ta khép cửa lại, thầm nghĩ, ta cứ như vậy đi vào thì không tránh khỏi chạm mặt với sát thủ, đến lúc đó không nhặt được xác Lục Hải Không, còn đem bản thân ta đưa cho họ, ta không có lời. Tâm tư ta vừa chuyển, nhớ tới ở chân tường phía Đông của phủ tướng quân có một lỗ chó, nấp ở đó, cho dù có sát thủ cũng tìm không được.
Chỉ là nhận được sự giáo dục của nhân gian nhiều năm, ta cảm thấy đi lỗ chó quả là cuộc sống không sáng lạn, những năm qua chưa từng đi, hôm nay lại đi, không biết dáng người này còn có thể chui lọt không.
Mà khi ta đi đến dưới chân tường, lại kinh ngạc phát hiện từ bên trong lỗ chó đang mắc kẹt một người, chính là Lục Hải Không mà ta định đi lượm xác. Một nửa người hắn đang ở ngoài tường, nửa kia đang ở trong tường, vì mắc kẹt mà xấu hổ, ta gật đầu, trầm ngâm nói: “Như thế này, quả thật là ta sẽ không qua được.”
Nhưng mà lúc này không phải là lúc phát biểu cảm tưởng đi.
Lục Hải Không nghe thấy thanh âm của ta, chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt xưa nay sạch sẽ giờ bị dính máu đến một nửa, ánh mắt trong suốt từ trước đến giờ nay lại bị một tầng bụi bặm bịt kín, một mảnh mờ mịt. Hắn thất thần nhìn ta chằm chằm, không có cảm xúc dao động nào, giống như con rối gỗ.
Ta đến ngồi chồm hỗm trước mặt hắn, nhờ vào ánh lửa lúc sáng lúc tối bên trong bức tường mà giờ mới nhìn rõ đôi mắt hắn, tròng mắt cùng con mắt đều không phân biệt rõ, tất cả đều đục ngầu.
Hắn kẹt trong lỗ chó, cảnh ngộ như thế thật xấu hổ buồn cuồi, nhưng ta lại không thể cười một chút nào.
Ta vươn đầu ngón tay, lại do dự mà không dám đụng chạm hắn: “Lục Hải Không.” Hắn vẫn không phản ứng như cũ, ngơ ngác nhìn ta, ta trừng mắt nhìn hắn, không hiểu cảm giác bị đè nén dưới đáy lòng là gì, ta nhẹ nhàng chỉ chỉ vào trán hắn: “Ngươi còn sống sao?”
“Vân Tường.” Thanh âm của hắn suy yếu vô lực, toàn là mờ mịt: “Ta còn sống…” Không giống như câu trả lời, lại giống như là hắn đang hỏi lại ta.
Cảm xúc mãnh liệt khác thường lại nảy lên trong lòng, cuối cùng ta nhịn không được sờ lên đầu hắn, không nhẹ không nặng xoa vài cái, cảm giác được sự dính dính bầy nhầy trong mái tóc của hắn. Chắc là hắn bò ra từ vũng đi, trong một đêm nhà tan cửa nát, đối với một đứa nhỏ mười tuổi quả là rất tàn khốc.
“Ngươi còn sống.” Ta nhìn hắn, nhìn thân ảnh của ta trong mắt trái của hắn, mà mắt phải kia, chỉ sợ sau này không thể dùng nữa.
Hắn nhìn ta một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi tới cứu ta sao?”
“Ta vốn định đến đây giúp ngươi nhặt xác.” Ánh mắt hắn tối sầm lại, gật đầu, ta lại nói: “Nhưng mà, hiện tại ta tới để cứu ngươi.” Ta tóm lấy cánh ta hắn hỏi: “Đi ra được không?”
Hắn như không dám tin, ngơ ngác nhìn ta chằm chằm. Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói câu tiếp theo, ta cảm thấy thân hình hắn hơi rụt lại, có vẻ như người ở bên trong tường nắm lấy chân Lục Hải Không kéo hắn trở về. Hai mắt Lục Hải Không trừng lớn, vô cùng kinh hoàng nhìn ta, nhất thời sợ đến mức không nói ra lời.
Ta cũng hoảng sợ, vội ôm chặt lấy hắn không buông, lúc này nghe người trong tường nói: “Bên ngoài còn có người giúp hắn.”
“Vậy thì đem chân tiểu tử này chém đi, làm hắn không chạy được.”
Bên kia tường có hai người! Bọn họ lại muốn chém chân Lục Hải Không! Lòng ta run lên, đột nhiên nghĩ ra gì đó quát: “Cha! Người mau dẫn thị vệ tướng phủ đi qua! Sát thủ bên trong muốn chém chân Lục Hải Không!”
“Là nữ nhi tướng gia!”
“Cái kia hỗn thiên nữ ma vương?” Hai sát thủ bên trong im lặng trong chốc lát: “Rút!”
Thắng lợi tới bất ngờ, ta không nghĩ tới danh tiếng của ta còn dùng tốt hơn cha ta, đang còn hí hửng mừng thầm nhưng sau đó lại trầm sắc mặt…Sát thủ e ngại ta, vậy hình tượng của ta trong mắt dân chúng rốt cuộc thành cái gì a…
Không có thời gian nghĩ nhiều, ta dứt khoát đem Lục Hải Không kéo ra, nắm tay hắn đi về hướng tướng phủ: “Trước tiên ngươi tới nhà ta trốn đã.”
Lục Hải Không bước chậm một chút, trong không khí đầy sương khói lẳng lặng mở miệng: “Vân Tường, ta không thể đi tướng phủ.”
Ta ngạc nhiên: “Vì sao? Ngươi sợ ta cha không đồng ý che chở ngươi sao?”
Lục Hải Không cúi thấp đầu xuống, không có trả lời ta. Rõ ràng lúc này hắn là một tiểu hài tử dơ bẩn, nhưng sao ta lại cảm thấy kỳ quái rằng trong đầu hắn còn phức tạp hơn cả cuộc sống mấy trăm năm của Tường Vân tiểu tiên là ta.
Hắn im lặng hồi lâu nói: “Vân Tường, ta muốn đi về phương Bắc, chỉ có thể đi về phương Bắc, phải đi về phương Bắc.”
Nhấn mạnh như thế, xem ra hắn đã quyết tâm làm vậy. Theo trực giác ta cảm thấy hắn còn che giấu rất nhiều việc, cũng bằng trực giác cảm thấy bắt đầu từ giờ khắc này cuộc đời của Lục Hải Không đã thay đổi hoàn toàn, càng cảm thấy thời khắc ta phải lựa chọn đã đến — một mình trở về tướng phủ, hay là đi theo Lục Hải Không đến phương Bắc.
Ta ngửa mặt lên trời thở dài, đột nhiên có cảm giác ai đó đang xé trời nhìn trộm ta.
Lí Thiên Vương, thì ra ngươiở chỗ này chờ ta a! Nếu như ta uống canh Manhk Bà, cả đời này chỉ làm một tiểu thư tướng phủ tầm thường, nếu như Lục Hải Không không bị chậm trễ ở Địa phủ năm năm, chỉ sợ lúc này ta và hắn đã bằng tuổi, hai người có hôn ước, tình đầu ý hợp, tiểu thư tướng phủ không đành lòng nhìn công tử tướng quân một mình gánh vác thù hận đi về phương Bắc, cam tâm tình nguyện từ bỏ cuộc sống phồn hoa, đi theo công tử tướng quân.
Màn thứ nhất của tiết mục nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công không ngờ lại trình diễn lúc này!
Có vè là bộ dáng bi thương lúc này của ta khiến Lục Hải Không phải suy nghĩ, hắn xoay người đi đến ngõ nhỏ bên kia: “Vân Tường, sau này còn gặp lại.”
Nghe một tiểu hài tử mười tuổi tương lai đau thương lại nói với ta một câu sâu sắc như vậy, ta nhịn không được mà tim đập lỗi một nhịp. Ta phiền chán gãi đầu, nhẹ giọng nói nhỏ: “Được rồi được rồi. Ta nhận, không thay đổi được vận mệnh. Mắc công khỏi phải lấy hình phạt khác bù lại cho ta.”
Nhưng mà cứ đi như vậy thì thật bất hiếu, vì thế ta nhặt một đầu gỗ đã cháy đen, tùy tiện viết lên tường: “Cha, nữ nhi cùng người ta bỏ trốn, tinh thần no đủ, thân mình mạnh khỏe, đừng lo.” Viết xong, ta cũng không quan tâm sau này Tống cha có nhìn thấy những dòng chữ ở lỗ chó hẻo lánh này không, ném cây gỗ chạy theo Lục Hải Không.
Ta đi tới trước mặt hắn, xoay người ngồi xổm xuống, ngươi đi quá chậm, như vậy nhóm sát thủ sẽ đuổi kịp, lên lưng ta đi.”
Người phía sau nửa ngày không có động tĩnh, ta quay đầu lại mới thấy hắn ngơ ngác nhìn ta. Ta thấy kỳ lạ: “Đi lên a.”
“Vân Tường…”
Ta nhếch miệng cười cười: “Thiếu niên, chúng ta đang bỏ trốn a.”
Hắn bất động, ta cũng không nói, cuối cùng hai tay hắn ôm lấy ta: ‘Cảm ơn…”
Thân thể đơn bạc của hắn lúc này có chút run run, ta nhịn không được giật giật khóe miệng: “Có thể bỏ trốn, ôm cũng có thể, xú tiểu tử người đừng có thừa dịp ăn đậu hủ của ta a! Ngươi nhìn xem đang ôm chỗ nào!” Ta ngồi chồm hổm, hắn đứng thẳng, cái mặt Lục Hải Không vừa đúng ngay bộ ngực mềm yếu mới phát dục của ta.
Hắn cũng không biết cái gì là ngượng ngùng, bình tĩnh chuyển tay lên vai ta rồi ôm cổ ta. Ta cũng lười so đo, cõng hắn trên lưng mà đi. Lục Hải Không dường như rất mệt mỏi, đầu gác lên vai ta, mơ mơ màng màng nỉ non: “Vân Tường che chở ta, sau này ta nhất định che chở Vân Tường.”
Những lời này làm ta nhớ tới mười năm trước, tướng quân phu nhân đang xem tả lót của Lục Hải Không, ánh mắt ôn nhu như ánh mặt trời, nàng nói ta lớn hơn Lục Hải Không, hiện tại ta che chở hắn, sau này hắn che chở ta…
Ta quay đầu nhìn ngọn lửa ở phủ tướng quân, giật mình hiểu rõ, sau này không thể tìm được người dùng ánh mắt đó nhìn Lục Hải Không nữa.
Sinh mệnh của thần tiên lâu dài vĩnh hằng, không biết đau khổ chia ly, không rõ cảm giác chết chóc bệnh tật, ta dùng suy nghĩ của thần tiên mà nhìn, đây chẳng qua chỉ là một sự luân hồi bình thường, không có sầu não. Nhưng đối với người phàm mà nói, không có, chính là cái gì cũng không có.
Ta đột nhiên cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, ta lạnh nhạt với sống chết có lẽ là do bản tính, nhưng mà Lục Hải Không không khóc không nháo là cực kỳ khác thường. Ta quay đầu, nhìn nam hài đang dựa vào vai ta nhắm chặt mắt…Có lẽ đến cuối cuộc đời, cũng không thể nào hiểu được nỗi đau đêm nay của Lục Hải Không.
Hôm sau cửa thành mở, ta liền mang Lục Hải Không ra khỏi thành. Ra khỏi thành hơn nửa ngày, đầu óc của ta cuối cùng cũng phản ứng, biết được tối qua đã làm cái gì không đúng.
“Tống… Cha ta, xem ra bị ta hại rồi.” Ta gãi đầu nói với Lục Hải Không: “Tối qua vội vàng cứu ngươi liền đem cha ta kéo xuống nước, ta làm như vậy thật không tốt.”
So với ta đang áy náy, Lục Hải Không biểu hiện ra dáng vẻ rất kinh ngạc: “Vân Tường, người cái gì cũng không biết, dám nói như vậy!”
“Biết cái gì?”
Sau khi ngạc nhiên một lúc Lục Hải Không lắc đầu, trong con mắt còn lại có ba phần bất đắc dĩ, ba phần buồn cười, ta càng nhìn càng không hiểu. Hắn gục đầu xuống cắn bánh bao, hàm hồ nói: “Không có việc gì, Tống thừa tướng không có việc gì đâu.”
Tiểu tử này nói có vẻ rất chắc chắn ta liền an tâm vài phần. Tuy rằng ta vẫn không hiểu rốt cuộc triều đình xảy ra chuyện gì…
Ta cùng Lục Hải Không tiếp tục đi về phía Bắc, đi khoảng nửa tháng, kinh thành có tin tức truyền đến, hoàng đế đã chết, tân đến đăng cơ. Ngoài dự đoán của mọi người, tân đế không phải thái tử mà là thúc thúc của thái tử, em trai của hoàng đế cũ, Trì Hậu vương gia. Đại thần trong triều bị quét sạch hơn một nửa, đám nguyên lão quyền thế người bị bãi chức về quê, người bất ngờ chết. Người duy nhất vẫn ngồi ghế quan như cũ là cha ta, thừa tướng Tống Cần Văn, bởi vì giữa triều đình, người đầu tiên cúi đầu nhành lễ với tân đế, cũng là cha ta, Tống Cần Văn.
Đúng lúc ta với Lục Hải Không ngồi nghỉ chân uống trà ở một quán nhỏ ở ven đường, bên cạnh lại có vài tú tài liên tục thở dài.
Ta không hiểu tình cảm cao thượng của họ khi lo cho dân chúng đất nước, nhưng ta giật mình hiểu rõ, trận lửa kỳ quái thiêu đốt phủ tướng quân trong đêm đó.
Lục Hải Không trầm mặc uống trà,ta trầm mặc sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn. Cha ta, Lục tướng quân cùng lão hoàng đế là bạn tốt, cha ta cũng là bạn tốt nhiều năm với em trai hoàng đế. Lão hoàng đế bị bệnh, em trai hắn muốn lên làm hoàng đế, cho ta cha ta đi theo em trai hoáng đế, còn Lục tướng quân vẫn bảo vệ cho huyết thống của lão hoàng đế, chính là thái tử.
Vì vậy mới có trận hỏa thiêu phủ tướng quân.
Cho nên Lục Hải Không hoàn toàn không lo lắng khi ta nói đã kéo cha ta xuống nước, bởi vì chuyện tiêu diệt cả nhà hắn căn bản chính là âm mưu của cha ta!
Sự xuất hiện của ta có lẽ là nằm ngoài dự đoán của mọi người, cho nên hai sát thủ kia mới có thể sảng khoái rời đi như vậy, bọn họ căn bản không sợ ta, mà muốn mau mau trở về báo cáo với cha ta. Cho nên Lục Hải Không mới luôn luôn hỏi ta: “Ngươi tới cứu ta sao?” Cho nên Lục Hải Không mới có thể kinh ngạc như vậy.
Nhưng mà ta không biết gì cứ nghĩ đã đem đến phiền hà cho cha.Vì thế, ngày thứ hai chúng ta có thể thuận lợi ra khỏi cổng thành như vậy, một đường chạy thẳng đến đây, chỉ sợ là cha ta ở sau lưng giúp đỡ. Dù sao ta cũng là nữ nhi của hắn, lại nói, hắn đã nhìn Lục Hải Không lớn lên từ nhỏ, lại nói…Ra tay với lão bạn hữu vài chục năm, đáy lòng hắn cũng có chút bất an. Cố ý thả Lục Hải Không đi, xem ra là do ta mềm lòng.
Nhìn hắn yên tĩnh uống trà, ta nghĩ lại đêm đó Lục Hải Không không có biểu hiện gì, chỉ là thở dài một tiếng.
Trước kia Lục Hải Không bởi vì quá nhỏ cho nên ngây thơ, mà hiện tại hắn đã bắt đầu trưởng thành, trở nên bình tĩnh, trả qua biến cố như thế, chỉ sợ là càng thâm trầm…
Ý nghĩ này đến, trong lòng ta hận muốn nhổ râu Lí Thiên Vương. Tình cảnh bây giờ đã thay đổi, làm đến thê lương như vậy —- tiểu thư tướng phủ đi theo công tử tướng quân lòng đầu hận ý về phương Bắc, công tử một mặt yêu tiểu thư tướng phủ sâu đậm một mặt vì cha nàng mà hận nàng thật sâu sắc. Yêu hận đan xen, hắn đối tiểu thư tướng phủ lúc xa lúc gần, tiểu thư tướng phủ liên tục sống trong sự ngược tâm, nhưng trong lòng vẫn không thay đổi, kiên định đi theo công tử tướng quân…
Màn thứ hai của tiết mục nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công lại trình diễn!
Lí Thiên Vương ngươi còn dám hắt thêm mấy bồn mực máu chó sao! Trước cửa phủ của người đều là chó chết sao! Máu chó giá rẻ hay sao mà ngươi vung tay không ngừng vậy! Rốt cuộc tới phương Bắc còn có bao nhiêu màn khổ tình đang chờ ta!
Còn có… Bây giờ tâm tình của ta như vậy, lại ở chung với Lục Hải Không, thật sự có thể thỏa mãn sở thích đặc biệt của Lí Thiên Vương sao…
“Vân Tường.” Lục Hải Không uống xong trà, ngẩng đầu nhìn ta: “Ta nghỉ ngơi xong rồi.”
Ta nhìn mắt phải mờ mịt của hắn, tay sờ sờ đầu hắn: “Đi thôi.”
Lo lắng cũng vô dụng, tương lai cuối cùng vẫn đến, so với ta, trong lòng đứa nhỏ này hẳn là sợ hãi không yên đi. Hắn dũng cảm như thế, hiển nhiên ta không thể kém cỏi.
Không lâu sau ta khép cửa lại, thầm nghĩ, ta cứ như vậy đi vào thì không tránh khỏi chạm mặt với sát thủ, đến lúc đó không nhặt được xác Lục Hải Không, còn đem bản thân ta đưa cho họ, ta không có lời. Tâm tư ta vừa chuyển, nhớ tới ở chân tường phía Đông của phủ tướng quân có một lỗ chó, nấp ở đó, cho dù có sát thủ cũng tìm không được.
Chỉ là nhận được sự giáo dục của nhân gian nhiều năm, ta cảm thấy đi lỗ chó quả là cuộc sống không sáng lạn, những năm qua chưa từng đi, hôm nay lại đi, không biết dáng người này còn có thể chui lọt không.
Mà khi ta đi đến dưới chân tường, lại kinh ngạc phát hiện từ bên trong lỗ chó đang mắc kẹt một người, chính là Lục Hải Không mà ta định đi lượm xác. Một nửa người hắn đang ở ngoài tường, nửa kia đang ở trong tường, vì mắc kẹt mà xấu hổ, ta gật đầu, trầm ngâm nói: “Như thế này, quả thật là ta sẽ không qua được.”
Nhưng mà lúc này không phải là lúc phát biểu cảm tưởng đi.
Lục Hải Không nghe thấy thanh âm của ta, chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt xưa nay sạch sẽ giờ bị dính máu đến một nửa, ánh mắt trong suốt từ trước đến giờ nay lại bị một tầng bụi bặm bịt kín, một mảnh mờ mịt. Hắn thất thần nhìn ta chằm chằm, không có cảm xúc dao động nào, giống như con rối gỗ.
Ta đến ngồi chồm hỗm trước mặt hắn, nhờ vào ánh lửa lúc sáng lúc tối bên trong bức tường mà giờ mới nhìn rõ đôi mắt hắn, tròng mắt cùng con mắt đều không phân biệt rõ, tất cả đều đục ngầu.
Hắn kẹt trong lỗ chó, cảnh ngộ như thế thật xấu hổ buồn cuồi, nhưng ta lại không thể cười một chút nào.
Ta vươn đầu ngón tay, lại do dự mà không dám đụng chạm hắn: “Lục Hải Không.” Hắn vẫn không phản ứng như cũ, ngơ ngác nhìn ta, ta trừng mắt nhìn hắn, không hiểu cảm giác bị đè nén dưới đáy lòng là gì, ta nhẹ nhàng chỉ chỉ vào trán hắn: “Ngươi còn sống sao?”
“Vân Tường.” Thanh âm của hắn suy yếu vô lực, toàn là mờ mịt: “Ta còn sống…” Không giống như câu trả lời, lại giống như là hắn đang hỏi lại ta.
Cảm xúc mãnh liệt khác thường lại nảy lên trong lòng, cuối cùng ta nhịn không được sờ lên đầu hắn, không nhẹ không nặng xoa vài cái, cảm giác được sự dính dính bầy nhầy trong mái tóc của hắn. Chắc là hắn bò ra từ vũng đi, trong một đêm nhà tan cửa nát, đối với một đứa nhỏ mười tuổi quả là rất tàn khốc.
“Ngươi còn sống.” Ta nhìn hắn, nhìn thân ảnh của ta trong mắt trái của hắn, mà mắt phải kia, chỉ sợ sau này không thể dùng nữa.
Hắn nhìn ta một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi tới cứu ta sao?”
“Ta vốn định đến đây giúp ngươi nhặt xác.” Ánh mắt hắn tối sầm lại, gật đầu, ta lại nói: “Nhưng mà, hiện tại ta tới để cứu ngươi.” Ta tóm lấy cánh ta hắn hỏi: “Đi ra được không?”
Hắn như không dám tin, ngơ ngác nhìn ta chằm chằm. Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói câu tiếp theo, ta cảm thấy thân hình hắn hơi rụt lại, có vẻ như người ở bên trong tường nắm lấy chân Lục Hải Không kéo hắn trở về. Hai mắt Lục Hải Không trừng lớn, vô cùng kinh hoàng nhìn ta, nhất thời sợ đến mức không nói ra lời.
Ta cũng hoảng sợ, vội ôm chặt lấy hắn không buông, lúc này nghe người trong tường nói: “Bên ngoài còn có người giúp hắn.”
“Vậy thì đem chân tiểu tử này chém đi, làm hắn không chạy được.”
Bên kia tường có hai người! Bọn họ lại muốn chém chân Lục Hải Không! Lòng ta run lên, đột nhiên nghĩ ra gì đó quát: “Cha! Người mau dẫn thị vệ tướng phủ đi qua! Sát thủ bên trong muốn chém chân Lục Hải Không!”
“Là nữ nhi tướng gia!”
“Cái kia hỗn thiên nữ ma vương?” Hai sát thủ bên trong im lặng trong chốc lát: “Rút!”
Thắng lợi tới bất ngờ, ta không nghĩ tới danh tiếng của ta còn dùng tốt hơn cha ta, đang còn hí hửng mừng thầm nhưng sau đó lại trầm sắc mặt…Sát thủ e ngại ta, vậy hình tượng của ta trong mắt dân chúng rốt cuộc thành cái gì a…
Không có thời gian nghĩ nhiều, ta dứt khoát đem Lục Hải Không kéo ra, nắm tay hắn đi về hướng tướng phủ: “Trước tiên ngươi tới nhà ta trốn đã.”
Lục Hải Không bước chậm một chút, trong không khí đầy sương khói lẳng lặng mở miệng: “Vân Tường, ta không thể đi tướng phủ.”
Ta ngạc nhiên: “Vì sao? Ngươi sợ ta cha không đồng ý che chở ngươi sao?”
Lục Hải Không cúi thấp đầu xuống, không có trả lời ta. Rõ ràng lúc này hắn là một tiểu hài tử dơ bẩn, nhưng sao ta lại cảm thấy kỳ quái rằng trong đầu hắn còn phức tạp hơn cả cuộc sống mấy trăm năm của Tường Vân tiểu tiên là ta.
Hắn im lặng hồi lâu nói: “Vân Tường, ta muốn đi về phương Bắc, chỉ có thể đi về phương Bắc, phải đi về phương Bắc.”
Nhấn mạnh như thế, xem ra hắn đã quyết tâm làm vậy. Theo trực giác ta cảm thấy hắn còn che giấu rất nhiều việc, cũng bằng trực giác cảm thấy bắt đầu từ giờ khắc này cuộc đời của Lục Hải Không đã thay đổi hoàn toàn, càng cảm thấy thời khắc ta phải lựa chọn đã đến — một mình trở về tướng phủ, hay là đi theo Lục Hải Không đến phương Bắc.
Ta ngửa mặt lên trời thở dài, đột nhiên có cảm giác ai đó đang xé trời nhìn trộm ta.
Lí Thiên Vương, thì ra ngươiở chỗ này chờ ta a! Nếu như ta uống canh Manhk Bà, cả đời này chỉ làm một tiểu thư tướng phủ tầm thường, nếu như Lục Hải Không không bị chậm trễ ở Địa phủ năm năm, chỉ sợ lúc này ta và hắn đã bằng tuổi, hai người có hôn ước, tình đầu ý hợp, tiểu thư tướng phủ không đành lòng nhìn công tử tướng quân một mình gánh vác thù hận đi về phương Bắc, cam tâm tình nguyện từ bỏ cuộc sống phồn hoa, đi theo công tử tướng quân.
Màn thứ nhất của tiết mục nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công không ngờ lại trình diễn lúc này!
Có vè là bộ dáng bi thương lúc này của ta khiến Lục Hải Không phải suy nghĩ, hắn xoay người đi đến ngõ nhỏ bên kia: “Vân Tường, sau này còn gặp lại.”
Nghe một tiểu hài tử mười tuổi tương lai đau thương lại nói với ta một câu sâu sắc như vậy, ta nhịn không được mà tim đập lỗi một nhịp. Ta phiền chán gãi đầu, nhẹ giọng nói nhỏ: “Được rồi được rồi. Ta nhận, không thay đổi được vận mệnh. Mắc công khỏi phải lấy hình phạt khác bù lại cho ta.”
Nhưng mà cứ đi như vậy thì thật bất hiếu, vì thế ta nhặt một đầu gỗ đã cháy đen, tùy tiện viết lên tường: “Cha, nữ nhi cùng người ta bỏ trốn, tinh thần no đủ, thân mình mạnh khỏe, đừng lo.” Viết xong, ta cũng không quan tâm sau này Tống cha có nhìn thấy những dòng chữ ở lỗ chó hẻo lánh này không, ném cây gỗ chạy theo Lục Hải Không.
Ta đi tới trước mặt hắn, xoay người ngồi xổm xuống, ngươi đi quá chậm, như vậy nhóm sát thủ sẽ đuổi kịp, lên lưng ta đi.”
Người phía sau nửa ngày không có động tĩnh, ta quay đầu lại mới thấy hắn ngơ ngác nhìn ta. Ta thấy kỳ lạ: “Đi lên a.”
“Vân Tường…”
Ta nhếch miệng cười cười: “Thiếu niên, chúng ta đang bỏ trốn a.”
Hắn bất động, ta cũng không nói, cuối cùng hai tay hắn ôm lấy ta: ‘Cảm ơn…”
Thân thể đơn bạc của hắn lúc này có chút run run, ta nhịn không được giật giật khóe miệng: “Có thể bỏ trốn, ôm cũng có thể, xú tiểu tử người đừng có thừa dịp ăn đậu hủ của ta a! Ngươi nhìn xem đang ôm chỗ nào!” Ta ngồi chồm hổm, hắn đứng thẳng, cái mặt Lục Hải Không vừa đúng ngay bộ ngực mềm yếu mới phát dục của ta.
Hắn cũng không biết cái gì là ngượng ngùng, bình tĩnh chuyển tay lên vai ta rồi ôm cổ ta. Ta cũng lười so đo, cõng hắn trên lưng mà đi. Lục Hải Không dường như rất mệt mỏi, đầu gác lên vai ta, mơ mơ màng màng nỉ non: “Vân Tường che chở ta, sau này ta nhất định che chở Vân Tường.”
Những lời này làm ta nhớ tới mười năm trước, tướng quân phu nhân đang xem tả lót của Lục Hải Không, ánh mắt ôn nhu như ánh mặt trời, nàng nói ta lớn hơn Lục Hải Không, hiện tại ta che chở hắn, sau này hắn che chở ta…
Ta quay đầu nhìn ngọn lửa ở phủ tướng quân, giật mình hiểu rõ, sau này không thể tìm được người dùng ánh mắt đó nhìn Lục Hải Không nữa.
Sinh mệnh của thần tiên lâu dài vĩnh hằng, không biết đau khổ chia ly, không rõ cảm giác chết chóc bệnh tật, ta dùng suy nghĩ của thần tiên mà nhìn, đây chẳng qua chỉ là một sự luân hồi bình thường, không có sầu não. Nhưng đối với người phàm mà nói, không có, chính là cái gì cũng không có.
Ta đột nhiên cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, ta lạnh nhạt với sống chết có lẽ là do bản tính, nhưng mà Lục Hải Không không khóc không nháo là cực kỳ khác thường. Ta quay đầu, nhìn nam hài đang dựa vào vai ta nhắm chặt mắt…Có lẽ đến cuối cuộc đời, cũng không thể nào hiểu được nỗi đau đêm nay của Lục Hải Không.
Hôm sau cửa thành mở, ta liền mang Lục Hải Không ra khỏi thành. Ra khỏi thành hơn nửa ngày, đầu óc của ta cuối cùng cũng phản ứng, biết được tối qua đã làm cái gì không đúng.
“Tống… Cha ta, xem ra bị ta hại rồi.” Ta gãi đầu nói với Lục Hải Không: “Tối qua vội vàng cứu ngươi liền đem cha ta kéo xuống nước, ta làm như vậy thật không tốt.”
So với ta đang áy náy, Lục Hải Không biểu hiện ra dáng vẻ rất kinh ngạc: “Vân Tường, người cái gì cũng không biết, dám nói như vậy!”
“Biết cái gì?”
Sau khi ngạc nhiên một lúc Lục Hải Không lắc đầu, trong con mắt còn lại có ba phần bất đắc dĩ, ba phần buồn cười, ta càng nhìn càng không hiểu. Hắn gục đầu xuống cắn bánh bao, hàm hồ nói: “Không có việc gì, Tống thừa tướng không có việc gì đâu.”
Tiểu tử này nói có vẻ rất chắc chắn ta liền an tâm vài phần. Tuy rằng ta vẫn không hiểu rốt cuộc triều đình xảy ra chuyện gì…
Ta cùng Lục Hải Không tiếp tục đi về phía Bắc, đi khoảng nửa tháng, kinh thành có tin tức truyền đến, hoàng đế đã chết, tân đến đăng cơ. Ngoài dự đoán của mọi người, tân đế không phải thái tử mà là thúc thúc của thái tử, em trai của hoàng đế cũ, Trì Hậu vương gia. Đại thần trong triều bị quét sạch hơn một nửa, đám nguyên lão quyền thế người bị bãi chức về quê, người bất ngờ chết. Người duy nhất vẫn ngồi ghế quan như cũ là cha ta, thừa tướng Tống Cần Văn, bởi vì giữa triều đình, người đầu tiên cúi đầu nhành lễ với tân đế, cũng là cha ta, Tống Cần Văn.
Đúng lúc ta với Lục Hải Không ngồi nghỉ chân uống trà ở một quán nhỏ ở ven đường, bên cạnh lại có vài tú tài liên tục thở dài.
Ta không hiểu tình cảm cao thượng của họ khi lo cho dân chúng đất nước, nhưng ta giật mình hiểu rõ, trận lửa kỳ quái thiêu đốt phủ tướng quân trong đêm đó.
Lục Hải Không trầm mặc uống trà,ta trầm mặc sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn. Cha ta, Lục tướng quân cùng lão hoàng đế là bạn tốt, cha ta cũng là bạn tốt nhiều năm với em trai hoàng đế. Lão hoàng đế bị bệnh, em trai hắn muốn lên làm hoàng đế, cho ta cha ta đi theo em trai hoáng đế, còn Lục tướng quân vẫn bảo vệ cho huyết thống của lão hoàng đế, chính là thái tử.
Vì vậy mới có trận hỏa thiêu phủ tướng quân.
Cho nên Lục Hải Không hoàn toàn không lo lắng khi ta nói đã kéo cha ta xuống nước, bởi vì chuyện tiêu diệt cả nhà hắn căn bản chính là âm mưu của cha ta!
Sự xuất hiện của ta có lẽ là nằm ngoài dự đoán của mọi người, cho nên hai sát thủ kia mới có thể sảng khoái rời đi như vậy, bọn họ căn bản không sợ ta, mà muốn mau mau trở về báo cáo với cha ta. Cho nên Lục Hải Không mới luôn luôn hỏi ta: “Ngươi tới cứu ta sao?” Cho nên Lục Hải Không mới có thể kinh ngạc như vậy.
Nhưng mà ta không biết gì cứ nghĩ đã đem đến phiền hà cho cha.Vì thế, ngày thứ hai chúng ta có thể thuận lợi ra khỏi cổng thành như vậy, một đường chạy thẳng đến đây, chỉ sợ là cha ta ở sau lưng giúp đỡ. Dù sao ta cũng là nữ nhi của hắn, lại nói, hắn đã nhìn Lục Hải Không lớn lên từ nhỏ, lại nói…Ra tay với lão bạn hữu vài chục năm, đáy lòng hắn cũng có chút bất an. Cố ý thả Lục Hải Không đi, xem ra là do ta mềm lòng.
Nhìn hắn yên tĩnh uống trà, ta nghĩ lại đêm đó Lục Hải Không không có biểu hiện gì, chỉ là thở dài một tiếng.
Trước kia Lục Hải Không bởi vì quá nhỏ cho nên ngây thơ, mà hiện tại hắn đã bắt đầu trưởng thành, trở nên bình tĩnh, trả qua biến cố như thế, chỉ sợ là càng thâm trầm…
Ý nghĩ này đến, trong lòng ta hận muốn nhổ râu Lí Thiên Vương. Tình cảnh bây giờ đã thay đổi, làm đến thê lương như vậy —- tiểu thư tướng phủ đi theo công tử tướng quân lòng đầu hận ý về phương Bắc, công tử một mặt yêu tiểu thư tướng phủ sâu đậm một mặt vì cha nàng mà hận nàng thật sâu sắc. Yêu hận đan xen, hắn đối tiểu thư tướng phủ lúc xa lúc gần, tiểu thư tướng phủ liên tục sống trong sự ngược tâm, nhưng trong lòng vẫn không thay đổi, kiên định đi theo công tử tướng quân…
Màn thứ hai của tiết mục nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công lại trình diễn!
Lí Thiên Vương ngươi còn dám hắt thêm mấy bồn mực máu chó sao! Trước cửa phủ của người đều là chó chết sao! Máu chó giá rẻ hay sao mà ngươi vung tay không ngừng vậy! Rốt cuộc tới phương Bắc còn có bao nhiêu màn khổ tình đang chờ ta!
Còn có… Bây giờ tâm tình của ta như vậy, lại ở chung với Lục Hải Không, thật sự có thể thỏa mãn sở thích đặc biệt của Lí Thiên Vương sao…
“Vân Tường.” Lục Hải Không uống xong trà, ngẩng đầu nhìn ta: “Ta nghỉ ngơi xong rồi.”
Ta nhìn mắt phải mờ mịt của hắn, tay sờ sờ đầu hắn: “Đi thôi.”
Lo lắng cũng vô dụng, tương lai cuối cùng vẫn đến, so với ta, trong lòng đứa nhỏ này hẳn là sợ hãi không yên đi. Hắn dũng cảm như thế, hiển nhiên ta không thể kém cỏi.
Bình luận facebook