Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Chuyển nhà
Sau bữa tiệc rượu hôm đó, Hà Nhiên thề thốt sẽ không bao giờ uống thêm lần nào nữa, nhiều nhất chỉ nhấp môi vài cái cho vui cùng bạn bè.
Cô cũng nghe từ hội bà tám là Lý Thân đưa Chu Viễn Kỳ về rồi có chuyện gì đó xảy ra mà hai ngày sau Chu Viễn Kỳ xin nghỉ việc, còn Lý Thân thì ấp a ấp úng tránh né ánh mắt mọi người. Họ được nước trêu thêm vài câu, cuối cùng chọc giận vị chủ nhiệm này và bị đuổi ra ngoài hết. Hôm ấy, trạm cứu trợ 41 tạm đóng cửa, Lý Thân từ giữa trưa đã rời đi.
Cuộc sống của Hà Nhiên trôi qua vô cùng hạnh phúc, học tập đã có bạn trai lo, tuy rằng chuyên ngành của hai người khác biệt nhưng Nam Cung Lân học rộng hiểu sâu, kiến thức uyên bác, giúp cô làm vài ba bài báo cáo không thành vấn đề. Tất nhiên, bình thường cô cũng rất chăm chỉ, khi nào thật sự khó quá mới nhờ tới anh.
Nam Cung Lân chính thức dọn qua ở cùng phòng với Hà Nhiên, còn nói:
“Căn phòng kia của anh trống trải quá, mỗi lần đi làm về đều không thấy bóng ai ra đón, anh cô đơn.”
Cô biết thừa anh chỉ đang lý do lý trấu, miệng mồm thật dẻo mép, nhưng nhìn đuôi mắt cong cong của anh, nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng bên tai mình, cô giả vờ giả vịt:
“Vậy hửm? Anh ở bên phòng em cũng được, nếu anh không thấy chật.”
“Anh cảm thấy dù nơi này có chật một chút nhưng được ở bên cạnh em thì vẫn tốt hơn nơi khác nhiều.” Nam Cung Lân cười: “Hay là chúng ta dọn đến một nơi khác nhỉ? Tiền trọ anh có thể lo cho em được.”
“Anh làm vậy người khác sẽ nghĩ em ăn bám anh mất.” Hà Nhiên lắc đầu không chịu.
Bình thường cô có thể để anh thân sĩ trả vài bữa ăn cho mình, cũng có thể nhận quà anh tặng, nhưng nếu anh nuôi cô như thế, cô rất áp lực.
Nam Cung Lân thấy cô không đồng ý thì đổi cách thuyết phục:
“Vậy anh nhờ người quen tìm cho chúng ta một căn hộ ổn ổn, sau đó chia tiền nhà hàng tháng, em thấy sao? Còn hơn hai năm nữa em mới tốt nghiệp mà.”
Nói thật, trong lòng Hà Nhiên không thích việc chuyển nhà lắm, bởi vì cô sống ở đây từ lúc mới lên đại học nên đã quen với xung quanh. Chỉ là cô phải nghĩ cho cả bạn trai mình, anh ấy là thiếu gia nhà giàu, chắc hẳn không thích ứng được mấy chỗ nhỏ bé chật hẹp như vậy.
Nghĩ một lát, Hà Nhiên gật đầu đồng ý.
Ba ngày sau đó, Nam Cung Lân gọi người tới mang đồ đi, cùng bạn gái chuyển sang nơi khác. Anh nói với cô giá nhà cũng chỉ gấp ba lần chỗ ở hiện tại, nhưng khi cô trông thấy chung cư sang trọng kia, cô biết anh lại nói dối rồi! Cô tin tưởng để anh chọn chỗ, ai biết anh chấm một nơi vô cùng cao cấp.
Hà Nhiên chôn chân dưới đất không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn trần nhà lấp lánh ánh đèn, chỉ nghe người đàn ông trẻ bên cạnh hối lỗi:
“Anh không có lừa em, tiền nhà nơi này thật sự không cao đâu.”
“Thật à?”
“Ừm, vì là người quen mà.” Anh sẽ không nói đây là sản nghiệp của gia đình mình đâu.
Hà Nhiên chép miệng, coi như tạm tin anh rồi ôm túi xách đi vào thang máy. Lúc lướt ngang qua quầy lễ tân, cô đã nghe nhân viên chào một câu rất lễ phép:
“Nhị thiếu gia.”
Hà Nhiên: “...”
Nam Cung Lân ho khan một tiếng:
“Tiền nhà vẫn sẽ chia đôi, anh không để em mang danh ăn bám đâu.”
“Thôi được rồi, đến giờ phút này có ai nói em ăn bám em cũng mặc kệ.”
Hà Nhiên nghĩ bản thân có thể bám một người thương mình hết mực như vậy cũng đáng một đời người rồi. Bên ngoài không biết có bao nhiêu cô gái muốn tìm bạn trai có năng lực tài chính ổn định đâu, cô sao dám chê chứ?
Hai người chuyển sang nhà mới, sau đó gọi Thất Thất đến chơi.
Thất Thất trông thấy căn phòng rộng có bếp và hai phòng ngủ riêng thì mắt lấp la lấp lánh:
“Nhiên Nhiên của tớ, cậu thật sự quá may mắn, tớ cũng phải ở bên cạnh cậu hít nhiều không khí chút, biết đâu cũng được dính vận khí của cậu?”
Dứt lời liền lao vào ôm ấp Hà Nhiên, khoa trương muốn hôn cô, mặc kệ bạn trai của cô ở một bên đang nhìn chằm chằm.
Nam Cung Lân thấy Thất Thất kích động thì nói:
“Có muốn thuê không?”
“Hả? Nhưng mà một mình tôi ở nơi này thì phí quá, to như vậy, một mình rất buồn.” Thất Thất lắc đầu, chỉ nói miệng cho vui chứ không thật sự định đến ở đây, Tuy nhà cô nàng khá giả, nhưng không được phung phí chứ!
Nam Cung Lân nhấp một ngụm trà, vừa pha nước chanh ấm cho bạn gái vừa nói:
“Có phòng nhỏ hơn, có chiết khấu.”
Dáng vẻ của anh tùy ý, nhẹ nhàng, quả thật người có tiền nói chuyện đúng là khác hẳn với Hà Nhiên. Hà Nhiên liếc mắt nhìn bạn trai đang tiến tới chỗ mình với một ly nước chanh ấm trên tay, cong môi cười với anh.
Thất Thất lúc này mới phản ứng lại:
“Một người làm quan cả họ được nhờ! Hà Nhiên, tớ yêu cậu chết mất!”
Chụt.
Thất Thất hung hăng hôn lên gò má Hà Nhiên một cú, khiến cô giật nảy, suýt chút đánh rơi ly nước mà Nam Cung Lân vừa đưa tới.
Ba người đều không nhịn được mà bật cười.
Vì vậy, mấy ngày sau đó, Thất Thất cũng cuốn gói đồ đạc phi đến, ở dưới Hà Nhiên một tầng. Cô bạn này đôi khi tùy hứng và nói năng không suy nghĩ trước, nhưng mà bản chất không xấu, Nam Cung Lân đánh giá cẩn thận rồi mới giúp đỡ cô nàng.
Cô cũng nghe từ hội bà tám là Lý Thân đưa Chu Viễn Kỳ về rồi có chuyện gì đó xảy ra mà hai ngày sau Chu Viễn Kỳ xin nghỉ việc, còn Lý Thân thì ấp a ấp úng tránh né ánh mắt mọi người. Họ được nước trêu thêm vài câu, cuối cùng chọc giận vị chủ nhiệm này và bị đuổi ra ngoài hết. Hôm ấy, trạm cứu trợ 41 tạm đóng cửa, Lý Thân từ giữa trưa đã rời đi.
Cuộc sống của Hà Nhiên trôi qua vô cùng hạnh phúc, học tập đã có bạn trai lo, tuy rằng chuyên ngành của hai người khác biệt nhưng Nam Cung Lân học rộng hiểu sâu, kiến thức uyên bác, giúp cô làm vài ba bài báo cáo không thành vấn đề. Tất nhiên, bình thường cô cũng rất chăm chỉ, khi nào thật sự khó quá mới nhờ tới anh.
Nam Cung Lân chính thức dọn qua ở cùng phòng với Hà Nhiên, còn nói:
“Căn phòng kia của anh trống trải quá, mỗi lần đi làm về đều không thấy bóng ai ra đón, anh cô đơn.”
Cô biết thừa anh chỉ đang lý do lý trấu, miệng mồm thật dẻo mép, nhưng nhìn đuôi mắt cong cong của anh, nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng bên tai mình, cô giả vờ giả vịt:
“Vậy hửm? Anh ở bên phòng em cũng được, nếu anh không thấy chật.”
“Anh cảm thấy dù nơi này có chật một chút nhưng được ở bên cạnh em thì vẫn tốt hơn nơi khác nhiều.” Nam Cung Lân cười: “Hay là chúng ta dọn đến một nơi khác nhỉ? Tiền trọ anh có thể lo cho em được.”
“Anh làm vậy người khác sẽ nghĩ em ăn bám anh mất.” Hà Nhiên lắc đầu không chịu.
Bình thường cô có thể để anh thân sĩ trả vài bữa ăn cho mình, cũng có thể nhận quà anh tặng, nhưng nếu anh nuôi cô như thế, cô rất áp lực.
Nam Cung Lân thấy cô không đồng ý thì đổi cách thuyết phục:
“Vậy anh nhờ người quen tìm cho chúng ta một căn hộ ổn ổn, sau đó chia tiền nhà hàng tháng, em thấy sao? Còn hơn hai năm nữa em mới tốt nghiệp mà.”
Nói thật, trong lòng Hà Nhiên không thích việc chuyển nhà lắm, bởi vì cô sống ở đây từ lúc mới lên đại học nên đã quen với xung quanh. Chỉ là cô phải nghĩ cho cả bạn trai mình, anh ấy là thiếu gia nhà giàu, chắc hẳn không thích ứng được mấy chỗ nhỏ bé chật hẹp như vậy.
Nghĩ một lát, Hà Nhiên gật đầu đồng ý.
Ba ngày sau đó, Nam Cung Lân gọi người tới mang đồ đi, cùng bạn gái chuyển sang nơi khác. Anh nói với cô giá nhà cũng chỉ gấp ba lần chỗ ở hiện tại, nhưng khi cô trông thấy chung cư sang trọng kia, cô biết anh lại nói dối rồi! Cô tin tưởng để anh chọn chỗ, ai biết anh chấm một nơi vô cùng cao cấp.
Hà Nhiên chôn chân dưới đất không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn trần nhà lấp lánh ánh đèn, chỉ nghe người đàn ông trẻ bên cạnh hối lỗi:
“Anh không có lừa em, tiền nhà nơi này thật sự không cao đâu.”
“Thật à?”
“Ừm, vì là người quen mà.” Anh sẽ không nói đây là sản nghiệp của gia đình mình đâu.
Hà Nhiên chép miệng, coi như tạm tin anh rồi ôm túi xách đi vào thang máy. Lúc lướt ngang qua quầy lễ tân, cô đã nghe nhân viên chào một câu rất lễ phép:
“Nhị thiếu gia.”
Hà Nhiên: “...”
Nam Cung Lân ho khan một tiếng:
“Tiền nhà vẫn sẽ chia đôi, anh không để em mang danh ăn bám đâu.”
“Thôi được rồi, đến giờ phút này có ai nói em ăn bám em cũng mặc kệ.”
Hà Nhiên nghĩ bản thân có thể bám một người thương mình hết mực như vậy cũng đáng một đời người rồi. Bên ngoài không biết có bao nhiêu cô gái muốn tìm bạn trai có năng lực tài chính ổn định đâu, cô sao dám chê chứ?
Hai người chuyển sang nhà mới, sau đó gọi Thất Thất đến chơi.
Thất Thất trông thấy căn phòng rộng có bếp và hai phòng ngủ riêng thì mắt lấp la lấp lánh:
“Nhiên Nhiên của tớ, cậu thật sự quá may mắn, tớ cũng phải ở bên cạnh cậu hít nhiều không khí chút, biết đâu cũng được dính vận khí của cậu?”
Dứt lời liền lao vào ôm ấp Hà Nhiên, khoa trương muốn hôn cô, mặc kệ bạn trai của cô ở một bên đang nhìn chằm chằm.
Nam Cung Lân thấy Thất Thất kích động thì nói:
“Có muốn thuê không?”
“Hả? Nhưng mà một mình tôi ở nơi này thì phí quá, to như vậy, một mình rất buồn.” Thất Thất lắc đầu, chỉ nói miệng cho vui chứ không thật sự định đến ở đây, Tuy nhà cô nàng khá giả, nhưng không được phung phí chứ!
Nam Cung Lân nhấp một ngụm trà, vừa pha nước chanh ấm cho bạn gái vừa nói:
“Có phòng nhỏ hơn, có chiết khấu.”
Dáng vẻ của anh tùy ý, nhẹ nhàng, quả thật người có tiền nói chuyện đúng là khác hẳn với Hà Nhiên. Hà Nhiên liếc mắt nhìn bạn trai đang tiến tới chỗ mình với một ly nước chanh ấm trên tay, cong môi cười với anh.
Thất Thất lúc này mới phản ứng lại:
“Một người làm quan cả họ được nhờ! Hà Nhiên, tớ yêu cậu chết mất!”
Chụt.
Thất Thất hung hăng hôn lên gò má Hà Nhiên một cú, khiến cô giật nảy, suýt chút đánh rơi ly nước mà Nam Cung Lân vừa đưa tới.
Ba người đều không nhịn được mà bật cười.
Vì vậy, mấy ngày sau đó, Thất Thất cũng cuốn gói đồ đạc phi đến, ở dưới Hà Nhiên một tầng. Cô bạn này đôi khi tùy hứng và nói năng không suy nghĩ trước, nhưng mà bản chất không xấu, Nam Cung Lân đánh giá cẩn thận rồi mới giúp đỡ cô nàng.
Bình luận facebook